Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

"Thức thời là tuấn kiệt"

Phát biểu năm mới đầy bất ngờ của Kim Jong Un

- Lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong Un hôm 1/1 kêu gọi cải thiện quan hệ với Hàn Quốc và mở ra kỷ nguyên mới cho tái thống nhất dân tộc, Yonhap đưa tin.
Trong thông điệp đầu năm mới được truyền hình trực tiếp trên đài truyền hình Triều Tiên, Kim Jong Un nói, sẵn sàng đối thoại thẳng thắn với Hàn Quốc và kêu gọi Seoul tôn trọng thỏa thuận liên Triều mà hai bên đạt được hồi tháng 8 nhằm hóa giải căng thẳng quân sự.
Kim Jong Un, Triều Tiên, thông điệp, Hàn Quốc, bất ngờ, sững sờ, phát biểu, 2016
Ảnh: KCNA
"Triều Tiên sẵn sàng tiến hành các cuộc hội đàm một cách không thành kiến với bất cứ ai muốn hòa bình và tái thống nhất. Hàn Quốc nên tôn trọng tinh thần của thỏa thuận liên triều hồi tháng 8. Seoul nên kiềm chế các hành động có thể ảnh hưởng tới bầu không khí hòa giải".
2016 là năm thứ tư liên tiếp, lãnh đạo Triều Tiên phát biểu trực tiếp trong ngày đầu tiên của năm mới.
Thông điệp năm mới của Triều Tiên được Hàn Quốc và các nước khác theo dõi sát do nó thường đưa ra các manh mối về mục tiêu chính sách hàng năm của quốc gia này.
Hàn Quốc và Triều Tiên hiện vẫn trong tình trạng chiến tranh do không có hiệp ước hòa bình nào được ký kết sau cuộc chiến liên Triều năm 1950-1953.
Hoài Linh

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chuyện hồi hương của các trí thức Việt kiều


Những ngày cuối năm, các trí thức Việt kiều đã chia sẻ với chúng tôi chuyện hồi hương của họ.
Mong muốn tạo ra thế hệ sinh viên có đam mê
PGS-TS Nguyễn Phương Thảo (giảng viên trường ĐH Quốc tế thuộc ĐH Quốc gia TP.HCM) mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát của phụ nữ Hà thành xưa, khác hẳn sự hình dung thông thường về một nhà khoa học.
hồi hương, trí thức Việt kiều, nhân tài, đại học
PGS-TS Nguyễn Phương Thảo đang miệt mài với công việc nghiên cứu
Chị là một trong những chuyên gia hàng đầu về công nghệ sinh học phân tử trên đối tượng thực vật tại Việt Nam. Chị vừa được Nhà nước phong PGS năm 2015 với nhiều công trình trên các tạp chí của Việt Nam và hơn 20 công trình trên các tạp chí uy tín quốc tế.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị đạt được học bổng toàn phần của chính phủ Nhật và học một lèo 5 năm để tốt nghiệp xong thạc sĩ rồi TS tại Viện Khoa học và Công nghệ NARA về ngành Di truyền phân tử thực vật. Đặt chân sang Nhật, niềm hứng khởi khi được học tập tại một trong những viện nghiên cứu mạnh nhất của Nhật chưa được bao lâu, chị Thảo bị sốc bởi môi trường giáo dục nơi đây.
“Ở đây có các GS đầu ngành và những cộng sự rất giỏi để giúp bạn đứng trên vai người khổng lồ mà phát triển. Nhưng đây cũng là một trong những nơi thường xuyên có người tự tử vì áp lực học tập, nghiên cứu rất lớn. 3-4 giờ sáng, các phòng lab đều sáng đèn, nghiên cứu viên làm việc như không có khái niệm thời gian. Lúc mới sang, ngày nào tôi cũng khóc vì không có người thân, khác biệt văn hóa, áp lực học quá căng. Nhưng may mắn, tôi đã gặp được cố GS Shimamoto, một trong những GS đầu ngành của thế giới trong lĩnh vực sinh học. Ông như người cha tinh thần, luôn thúc đẩy để tôi phát triển và có những cơ hội phát triển tốt, nhưng đó cũng là nỗi băn khoăn khi tôi quyết định từ bỏ để quay về nước”, chị nhớ lại.
Lúc tốt nghiệp TS, ba mẹ muốn Thảo quay về VN làm việc vì gia đình chỉ có hai người con mà em gái Thảo đã quyết định chưa về. GS Shimamoto kiên quyết giữ cô học trò Việt Nam lại ở viện để nghiên cứu sau TS. Mặt khác, chị đã được ĐH Yale ở Mỹ gật đầu để chị về giảng dạy và nghiên cứu tiếp.
“Nhiều hướng đi ở trước mặt rất khó để đưa ra lựa chọn. Cán cân của lý trí nghiêng theo những cơ hội tốt hơn, đó là ở lại, nhưng có một cán cân khác trong lòng tôi nghiêng theo chiều ngược lại. Khi tôi quyết định sẽ trở về, GS Shimamoto đã sang VN hai lần để tìm hiểu môi trường tôi sẽ công tác, đến nhà cha mẹ tôi thuyết phục hãy cho tôi ở lại Nhật hoặc đi đâu cũng được, miễn đừng trở về”, chị Phương Thảo bộc bạch.
Nữ TS trẻ trở lại Hà Nội, sau đó đầu quân về ĐH Quốc tế với rất nhiều lý lẽ và hoài bão. Chị thừa nhận: “Tận hưởng những khoảnh khắc bên gia đình là giá trị thiêng liêng nhất mà không gì sánh được. Mỗi buổi sá ng thức dậy được gặp người thân, được nghe tiếng Việt thân thuộc - ai đã từng xa quê mới hiểu nó quý như thế nào. Phụ nữ thì càng nên trở về. Hơn nữa, chúng ta có cơ hội được đi ra ngoài để nhìn ngắm thế giới thì nên quay về, mang kiến thức về đóng góp cho đất nước”.
Chị kể, quá trình học tập ở Nhật của mình khá thành công với nhiều bài báo xuất bản trên các tạp chí nghiên cứu uy tín hàng đầu về nghiên cứu thực vật (Plant Cell, Plant Physiology và Cell Press). Do vậy, vào thời điểm đó, chị rất tin vào khả năng nghiên cứu khoa học của mình và nghĩ rằng mình có thể bắt đầu xây dựng một nhóm nghiên cứu tương tự ở ĐH Quốc tế.
Lúc bắt tay vào thực hiện, chị mới nhận thấy rằng để vận hành một nhóm nghiên cứu, kỹ năng làm thí nghiệm chỉ là một phần nhỏ: “Khi còn là nghiên cứu sinh, tôi được nâng đỡ trên vai những người khổng lồ nên mọi chuyện thuận lợi và đơn giản hơn rất nhiều.
Công việc của một trưởng nhóm nghiên cứu đòi hỏi cả sự quyết đoán khi theo đuổi các đề tài khoa học, kỹ năng viết bài, sự độc lập, và nhất là cần có cơ sở vật chất tốt. Vào thời điểm tôi bắt đầu, các dụng cụ thí nghiệm tại ĐH Quốc tế còn rất sơ khai và quỹ nghiên cứu dành cho những nhà nghiên cứu trẻ ở Việt Nam cũng khan hiếm”.
Để vượt qua được những thử thách, chị phải học cách sử dụng và quản lý nguồn kinh phí cũng như quỹ thời gian một cách hiệu quả hơn. May mắn là ở ĐH Quốc tế, việc giảng dạy được đề cao và nghiên cứu được đầu tư rất tốt. Ngoài cơ chế thoáng, có đến 149/160 giảng viên của trường từ nước ngoài trở về nên môi trường nghiên cứu ở đây rất thuận lợi.
“Khi ở Nhật, tôi nghĩ mình chỉ thích duy nhất công việc trong phòng thí nghiệm. Vậy mà sau bả y năm đi dạy, tôi nhận ra được nhiều giá trị đáng quý của công việc này, và rất yêu thích những giờ phút được tiếp xúc và truyền cảm hứng, truyền niềm yêu thích đến các bạn SV.
Sự trẻ trung và vui vẻ của các em cũng lan truyền qua tôi. Cũng có lúc tôi lăn tăn suy tính nhưng cái lớn hơn là tôi đã yêu thích công việc nghiên cứu và SV của mình. Tôi tin các em sẽ là thế hệ có đủ sự năng động và tri thức để giúp phát triển đất nước”, PGS Nguyễn Phương Thảo tâm sự.
Tối muốn "Tây" phải qua mình học
Đó là một trong những mục tiêu mới của GS Dương Nguyên Vũ, Viện trưởng Viện John Von Neumann (JVN - thuộc ĐH Quốc gia TP.HCM) đang thực hiện cho phân khúc đào tạo sau đại học của viện.
hồi hương, trí thức Việt kiều, nhân tài, đại học
GS Dương Nguyên Vũ đang giảng bài cho sinh viên 

Khi thấy chúng tôi có vẻ “sốc” trước thông tin này, GS Vũ khẳng định: “Không viển vông đâu, mỗi năm luôn có bốn-năm “ông Tây” sang đây học. Những học viên này chọn sang viện học không phải vì chi phí rẻ, mà vì thích môi trường học thuật ở viện, chương trình học toàn bộ bằng tiếng Anh và được các trường ĐH lớn ở các nước Tây Âu công nhận, có thể chọn lấy bằng đôi”.
Theo GS Vũ, việc kết nối đưa SV ra nước ngoài học tập nghiên cứu để tiếp cận sự phát triển của nền khoa học thế giới rất cần thiết, nhưng chúng ta nên nghĩ đến việc tạo ra nhu cầu ngược lại, đó là tạo ra môi trường học tập, nghiên cứu quốc tế cho SV VN và đủ sức thu hút du học sinh các nước vào VN du học.
Vài năm trước, GS Dương Nguyên Vũ từng là tâm điểm của giới nghiên cứu trong nước khi trở về VN ở hẳn để công tác trong lúc đang là giám đốc nghiên cứu, cố vấn khoa học cấp cao của Trung tâm Nghiên cứu hàng không châu Âu (Eurocontrol) - đơn vị chịu trách nhiệm nghiên cứu đảm bảo an toàn không lưu cho châu Âu.
Trước đó, chỉ là những chuyến đi đi về về để giảng dạy và hướng dẫn đề tài cho Trường ĐH Bách khoa Hà Nội, Trường ĐH Bách khoa TP.HCM và Trường ĐH Khoa học Tự nhiên TP.HCM. Ông quyết định ở lại VN từ năm 2010 khi ĐHQG TP.HCM thành lập Viện JVN để phát triển đào tạo bậc sau đại học, nghiên cứu khoa học.
“Nhiều người hỏi tôi sao ở lại VN, có khó khăn khi lựa chọn? Tôi nghĩ mọi thứ rất tự nhiên, đã là tình yêu thì không có sự so đo lợi-hại. Tôi mong muốn được đóng góp cho giáo dục VN bởi SV VN rất có tiềm lực và khả năng cạnh tranh, các em chỉ thiếu điều kiện và môi trường để khai phá”, GS Dương Nguyên Vũ chia sẻ.
Ông dẫn chúng tôi tham quan Viện JVN, môi trường rất khác với các cơ sở đào tạo khác bởi quan niệm tạo ra môi trường không chỉ là cơ sở vật chất mà phải tạo được không gian khoa học, tinh thần thoải mái, được tự do học thuật để thu hút người nghiên cứu.
Giảng viên và học viên không có khoảng cách vai vế, thậm chí học viên mới là trung tâm ở nơi này. Phòng lab, phòng học mở suốt 24 giờ để học viên có thể vào nghiên cứu, học tập, thậm chí tổ chức… tiệc. Đặc biệt, tất cả nghiên cứu sinh tại đây còn được trả lương…
“Không nhất thiết phải về ở hẳn VN mới là cống hiến, tôi chọn cách kết nối với các trí thức thành công ở nước ngoài cống hiến cho viện theo kiểu vừa ở vừa về. Họ ở nước ngoài công tác nhưng vẫn có thể tham gia giảng dạy, hướng dẫn đề tài cho học viên, cùng tham gia đề tài nghiên cứu khoa học trong nước”.
Không khó để bắt gặp rất nhiều lớp học chỉ có học viên, còn giảng viên thì đang ngồi giảng ở tận Pháp, Mỹ, Úc… Hiện Viện JVN thu hút khoảng 50 nhà khoa học người Việt xuất sắc trên khắp thế giới tham gia nghiên cứu và giảng dạy thường xuyên như GS-TS Vũ Hà Văn (GS toán của ĐH Yale - Mỹ, từng đoạt các giải thưởng George Polya, NSF Career, Fulkerson), GS-TS Phạm Xuân Huyên (GS toán kinh tế - ĐH Paris 7), GS-TS Hồ Tú Bảo (Viện Nghiên cứu khoa học và công nghệ Nhật Bản), GS Phạm Hi Đức (GS đầu ngành về tài chính của ECE Paris Graduate School of Engineering, Pháp)…
Đặc biệt, Viện JVN thu hút rất nhiều tài năng trẻ về toán, công nghệ thông tin trở thành giảng viên của viện như PGS-TS Ngô Quang Hưng - giải nhất Olympic toán học năm 1990, giải thưởng NSF Career 2004-2009; TS Vũ Duy Thức - tốt nghiệp Trường ĐH Stanford và hiện đang làm việc tại Google..
Theo GS Vũ, “Vẫn còn những cái khó như cơ chế tài chính, SV chưa dám thoát ra khỏi vỏ kén an toàn… nhưng chúng tôi đang làm thay đổi điều đó từng ngày”.
Đã và sẽ còn nhiều nhà khoa học, trí thức Việt kiều quay về. Chúng ta có quyền tin rằng những mong muốn cống hiến của họ cho nền khoa học - giáo dục VN thành hiện thực bởi có rất nhiều đơn vị như Viện JVN, ĐH Quốc tế, ĐH Khoa học Tự nhiên… đã tự cởi trói, tạo cơ chế làm việc và tài chính tốt, thu hút các nhà khoa học Việt kiều về nước công tác.
(Theo Tiêu Hà - Phụ nữ TP.HCM)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

NHÀ HIỀN TRIẾT

(Truyện ngắn)
Nhà hiền triết Khắc Thông ở tận cuối làng, trong một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo như con rắn. Con hẻm nằm giữa hai hàng râm bụt cao lút đầu, hẹp đến nỗi chỉ một người đi lọt. Thành thử nếu một người đi vào thì không có cảm giác gì. Nếu nhiều người cùng tới một lúc thì người nọ chỉ thấy lưng người kia, rồng rắn như thể xếp hàng đi xem hát vậy. Nhà hiền triết ấy là một ông già cổ quái và khó đoán tuổi. Chẳng biết người ta gọi ông là nhà hiền triết tự bao giờ. Chỉ biết rằng ông không giống tý nào so với các triết giả khác trong vùng vốn nhiều như nấm mọc sau mưa. Các triết giả ấy lúc còn non nghề thì chí ít cũng phải lập tứ. Nghĩa là cố mà thò ra một cái gì đó cho người đời cảm thấy sự có mặt của mình. Khá lên tý nữa thì bắt đầu lập ngôn. Đây là giai đoạn vừa quan trọng, vừa lý thú mà bất cứ triết giả nào cũng không thể xem thường. Bởi nếu ngôn đã lập thì dẫu có ăn nói văng mạng, vẫn cứ có người nghe, thậm chí còn được vỗ tay tán thưởng. Trình độ cao hơn nữa thì tiến đến lập thuyết. Bấy giờ thì ghê gớm lắm, tha hồ mà nói năng lung tung. Thế mà sinh ra triết giả đâu phải để nói năng lung tung. Đạt đến bậc lập thuyết rồi thì tất nhiên, thiên hạ kính nể đã đành, mà nếu thần kinh có vấn đề thì có khi còn tiến tới... lập đạo nữa chưa biết chừng. Đó là một trạng thái gọi là: "tòng tâm sở dục", nghĩa là tuỳ lòng muốn, tha hồ mà mê mẩn lòng người.
Nhà hiền triết Khắc Thông đã bảo là không giống ai trong số đó. Không phải ông lập dị mà đơn giản là ông khác, thế thôi. Suốt bao nhiêu năm vừa sống vừa chiêm nghiệm, ông chẳng "lập" ra bất cứ cái gì. Bẩy mươi năm ông chỉ viết được độc nhất có một chữ. Hôm chúc mừng đại thọ, mọi người năn nỉ mãi, cuối cùng ông mới giở sách cho xem. Cả một cuốn sách dày toàn giấy trắng. Có duy nhất một chữ:... "nhạt". Mọi người ngớ ra không hiểu. Hay là cả đời, ông vốn toàn ăn nhạt (?). Ấy thế mà các triết giả lại suy luận chữ đó theo những kiểu rất chi là rắc rối. Chẳng hạn như triết giả Khắc Dụng ở đầu làng, người ghét cay ghét đắng cái lão già lười cả viết lẫn nói kia. Sau khi công kích, phê phán một hồi thứ tính nết khó chơi của nhà hiền triết Khắc Thông, triết giả Khắc Dụng này bỏ công phân tích cái chữ "nhạt" ấy tới gần ba trăm trang sách...
Đã từ lâu, dân làng có tập quán là cứ xảy ra chuyện gì, đều có người tìm đến xem nhà hiền triết kia có viết chữ nào về những chuyện ấy hay không. Mà làng thì chẳng lúc nào là không có chuyện. Ví dụ như chuyện nhà cụ tiên chỉ họ Tưởng. Đó là một gia đình thuộc vào loại "danh gia vọng tộc" nhất làng. Từ cái thời cứ trời cho là được ăn trên ngồi chốc, đến thời dân chủ phải bầu bán đàng hoàng, họ Tưởng cứ mặc nhiên là tiên chỉ mà không ai dám cãi câu nào. Không những dân làng luôn phải cung kính, nhờ vả, ngay đến cả những người làm công việc chính quyền cũng phải nể nang, trọng vọng. Thế mà bỗng dưng từ trong nhà lại xảy ra chuyện. Số là một hôm gã con lớn của cụ tiên chỉ không chấp nhận mình là con nữa, mà cứ khăng khăng đòi làm... bố.
Chuyện điên đảo đến như thế thì nguy cho cả một nền đạo đức chứ chẳng phải chuyện chơi.
Thực ra gã vốn là con nuôi của cụ tiên chỉ. Xưa nay dân làng vẫn biết rằng đó là gã con nuôi mà cụ nhặt được ở đâu đó từ cái hồi cụ còn đi làm ăn xa ngoài đường. Của đáng tội, tuổi gã cũng chỉ kém tuổi cụ có già một con giáp. Gã lại thông minh, thức thời và góp không ít công sức cho cái cơ ngơi bề thế hiện nay của gia đình cụ. Mà gã cũng đâu có thiệt thòi gì. Chẳng cần bắt cụ tiên chỉ phải gọi bằng bố thì xưa nay, cả làng đều đã gọi gã là ông rồi. Ai chẳng biết cái cơ ngơi ấy hiện do một mình gã cai quản. Cụ tiên chỉ đã già yếu, lại vốn là người phúc hậu, xưa nay không gây sự với ai đã đành, lại còn yêu quý gã như con đẻ vậy.
Nhưng hình như cái sự làm bố cụ tiên chỉ còn quan trọng hơn đống của cải kia. Thế là gã trưng ra những bằng chứng, những lý luận rất nhập nhằng, dài dòng văn tự rằng ngày xưa, chính nhờ có gã, cụ tiên chỉ mới được... nên người. Rằng chính cụ phải gọi gã là bố thì hợp lý hơn điều ngược lại... Thế là hết lượt cụ lại đến gã con nuôi trời đánh, cả hai cùng lặn lội tới hết ngõ này đến xóm khác, tìm cách phân bua với dân làng rằng bên này mới là bố của bên kia.
Mà bằng chứng của bên nào trưng ra cũng có vẻ có lý.
Dân làng lúc đầu phân vân không biết nghe ai. Nghe gã con nuôi thì bất kính với cụ tiên chỉ, nghe cụ tiên chỉ thì ngại gã con nuôi. Rốt cuộc, làng chia ra làm ba phe, một phe vẫn tin rằng cụ tiên chỉ là bố, một phe công nhận gã con nuôi lộn kiếp kia là bố. Còn một phe trung dung chẳng biết tin bên nào, thôi thì bố cũng được mà con cũng xong. Thật là một kiểu lập trường rất đáng chê trách. Đương nhiên những kẻ cơ hội lập tức nhận ra rằng thời thế đã đến lúc đổi thay. Gã con nuôi nhanh chóng tập hợp được quanh mình hàng tá lâu la tiền hô hậu ứng. Nhờ có đám lâu la này, công cuộc lật đổ của gã có chiều hướng tiến triển ra trông thấy. Cụ tiên chỉ xem ra mất vai bố đến nơi. Việc đến như thế tất nhiên có kẻ muốn thỉnh giáo xem nhà hiền triết Khắc Thông kia nhận xét ra làm sao, có chép ra được chữ nào hay chí ít cũng nêu một vài chính kiến cho những kẻ mập mờ biết lối mà sáng mắt ra. Ấy thế mà vừa mới nghe chuyện, nhà hiền triết đã chẳng nói chẳng rằng, chỉ một tay trỏ vào chữ "nhạt", một tay xua xua ra ý bảo: “không đáng chép, không đáng chép...”
Thế rồi cũng đến lúc câu chuyện lộn sòng kia đến hồi kết thúc.
Không ngã ngũ được với gã con nuôi, cụ tiên chỉ uất quá lăn đùng ra chết. Cụ chết mà mắt vẫn mở trừng trừng, chứng tỏ cái việc kia vừa oan ức, vừa đau cho cụ lắm. Gã con nuôi làm đám ma linh đình. Nhưng mà với những nghi thức dành cho một đám tang con, chứ không phải đám tang bố. Đến lúc ấy thì dân làng hầu hết đã gọi gã bằng cụ rồi. Những người hùa theo gã để nhờ vả và những kẻ lăm le kiếm chác đã đành, cả những người đứng về phe cụ tiên chỉ xưa nay cũng chép miệng cho qua. Thôi thì đằng nào cụ cũng mất rồi. Có vái là ông hay là cụ thì cũng là vái chiếc quan tài mà thôi. Chỉ tội nghiệp cho những khách khứa, bà con ở xa, chưa kịp cập nhật tin tức thời sự. Vòng hoa của họ đem đến viếng hầu hết đều phải sửa lại. Đại khái cũng chỉ sửa một chữ "cụ" thành chữ "ông" là xong. Thế mà cũng có người kiên quyết không sửa. Họ liền bị "cụ trẻ" (gã con nuôi bây giờ phải gọi là cụ trẻ) tống thẳng ra ngoài đường, không cho vào phúng viếng.
Cuộc tranh giành ngôi bố ở cái dòng họ danh giá ấy té ra kết thúc chẳng có hậu tý nào, ít ra là trên phương diện đạo đức của vấn đề. Điều này xưa nay bao giờ cũng là mối quan tâm số một của các bậc triết giả. Nói gì thì nói, trừ những chuyện cao siêu khác không kể, riêng cứ bàn đến chuyện đạo đức thì chín mươi chín phần trăm người đời dẫu đang ngọng cũng lập tức trở thành hùng biện. Các triết giả thi nhau viết sách, thi nhau đăng đàn diễn thuyết, bất kể nơi công cộng hay cạnh bờ ao, bờ giếng, thậm chí ngay cửa chuồng trâu, chuồng bò... Cứ có bốn cái tai trở lên là số thính giả trở thành số nhiều, có thể tranh thủ diễn thuyết được rồi. Cái chết bi thương của cụ cựu tiên chỉ qua miệng các triết giả, trở thành sự hy sinh, tuẫn tiết để bảo vệ những dấu vết cuối cùng còn sót lại của nền đạo đức đương thời.
Ấy thế mà nhà hiền triết Khắc Thông vẫn im lặng, vẫn một mực rằng "nhạt", rằng không đáng để viết một chữ nào. Người ta đâm nghi ngờ hay là ông cụ tê liệt mất giác quan thứ sáu, hoặc chí ít thì cũng là một kẻ bàng quan, vô tích sự? Nhưng cũng có người hiểu ông cụ thì có cách giải thích đứng đắn hơn. Đó là ngoài những chuyện xảy ra ở nhà cụ tiên chỉ, trong làng còn diễn ra một chuyện khác lý thú hơn, hứa hẹn một cái gì đáng phải viết ra hơn... Chính đó mới là chuyện mà nhà hiền triết ấy đang quan tâm. Số là chẳng biết từ bao giờ, làng xuất hiện hai công dân đặc biệt. Một "quý ngài" và một "quý ông". Cả hai vị đều có "tiền sử" rất chi là bí ẩn. Quý ngài họ Trần, tên Trường, (làng vẫn gọi là lão Trường) vốn sinh từ làng này, ông cha mấy đời bần cố nông, bản thân ngài lớn lên, làm gì mấy chục năm không ai biết đến. Đùng một cái cuối đời về làng mắc bệnh hoang tưởng. Quý ngài người gầy đét như con cá mắm cứ khăng khăng rằng mình từng gây ra ba cuộc chiến tranh, làm chết tươi ba triệu người và làm chết dần nhiều triệu người khác. Lúc đầu, cái hoang tưởng ấy chỉ gói gọn trong bốn bức tường, nghĩa là trong khuôn viên nhà quý ngài mà không truyền ra đến bên ngoài. Về sau xuất hiện một quý ông khác cũng tên Trường nhưng mà khác họ, họ Bùi, (làng gọi là Trường lão cho dễ phân biệt) thì sự hoang tưởng ấy mới loang ra khắp làng trên xóm dưới.
Quý ông Trường lão cũng người làng này. Nghe nói trước khi về hưu, quý ông ấy làm nghề chuyên đưa người tới các "động sung sướng" (bây giờ gọi là nghề lái xe du lịch). Chẳng biết từ cái thuở còn nay đây mai đó, quý ông trót nghe phải những chuyện gì mà khi về làng mắc bệnh dở hơi. Ấy là những kẻ mù tịt về y học gọi như thế, chứ bệnh ấy có tên chữ Hán hẳn hoi, gọi là: "đa nhân cách". Bệnh này lúc lên cơn thì tự nhiên quên béng mất chính mình, lại cứ tưởng mình là một người nào đó. Sự nhầm lẫn ấy tuy tai hại, nhưng chắc không tai hại bằng vô số thứ nhầm lẫn khác đang nhan nhản trên đời. Chẳng hạn đi "nhầm" đường thì dễ gây tai nạn, móc "nhầm" túi dĩ nhiên là ăn cắp, ngủ "nhầm" vợ thì có lẽ là... hiếp dâm... vân vân và... vân vân. Cái nhầm lẫn của căn bệnh đa nhân cách kia chỉ đơn giản là làm biến mất một người, đồng thời làm thừa ra cũng đúng một người(!). Nói tóm lại bệnh nào thì bệnh, một khi đã được "chỉ mặt đặt tên" thì nghĩa là con người đã nghiên cứu về nó, đã có kiến thức về nó rồi. Nhưng cái sự "đa nhân cách" của quý ông Trường lão đây thì hơi khác, thậm chí có vẻ nhiêu khê một tý. Ấy là quý ông không "tưởng" mình là một người nào đó, mà lại đinh ninh rằng mình là một chiếc... tắc xi. Cái sự "tưởng" không phải "nhân" mà là "vật" này có vẻ rất ngộ nghĩnh. Mọi biểu hiện của quý ông lúc lên cơn xem ra y hệt một... chiếc tắc xi. Quý ông không nói tiếng người, chỉ kêu vè vè đã đành, thỉnh thoảng lại toe toe... như còi xe hơi vậy. Đã thế những lúc ấy, quý ông còn rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm, nghiêng ngó hết nhà nọ nhà kia... như thể muốn mời chào đưa đón khách(?). Tất nhiên làng toàn những người tỉnh táo, chẳng ai tưởng quý ông là chiếc tắc xi thật mà đáp ứng sự mời chào ấy. Chỉ có đám trẻ con là thích thú, cứ bâu theo cả lũ mà cười nói, chỉ trỏ. Nhưng cũng chỉ thời gian đầu, lâu dần chúng cũng chán mà bỏ mặc quý ông tự rong ruổi lấy một mình.
Ấy thế mà cuối cùng, cỗ "tắc xi" Trường lão kia cũng "rước" được khách. Chuyện nghe cứ như đùa, nhưng mà có thật. Vị "khách" trứ danh không phải ai khác, chính là quý ngài hoang tưởng, chính là lão Trường trên đây. Cái hoang tưởng rốt cuộc đã ra khỏi bốn bức tường vì may mắn có được một thứ "phương tiện" chuyên chở tuyệt vời. Thế là, ngự trên cỗ "tắc xi" Trường lão, lão Trường mang cái hoang tưởng của mình truyền đi khắp làng trên xóm dưới. Đó là những tràng giang lảm nhảm, khi thì kể lể về trận chiến này, khi lại say sưa với cuộc tàn sát nọ. Có lúc hứng lên còn hùng hồn triết lý... Chỉ khổ cho dân làng, vốn là những người yêu hòa bình, nay lại cứ phải rác tai về những cuộc chiến tranh, những chiến công tưởng tượng từ miệng một kẻ hoang tưởng dở hơi.
Cũng may mọi sự trên đời đều có kết thúc của nó.
Số là một hôm cặp "tắc xi - hoang tưởng" trứ danh kia gặp nạn... "lạc tay lái", lao ùm xuống ao. Thì đã bảo quý ông Trường lão tưởng mình là chiếc tắc xi đến mức... như thật mà lại. Bấy lâu nay cặp "tắc xi - hoang tưởng" ấy trong lúc rong ruổi cũng từng gặp vô số "sự cố". Có lúc cũng lao lên vỉa hè, có lúc chui vào bụi rậm, thậm chí húc cả vào gốc cây... Rồi cũng "chết máy", cũng "hết xăng" (chắc là gặp lúc đói bụng)... Đại loại y hệt những "vụ việc" thường gặp của đám xe cộ trên đường đời. Nhưng lần này thì quả nhiên nghiêm trọng. Người ta phải hết sức vất vả mới "cẩu" được quý ngài và quý ông từ dưới ao đặt lên đường cái. Quý ngài hoang tưởng thì chỉ sơ sơ uống vài ngụm nước. Riêng quý ông "tắc xi" kia thì "hỏng" nặng, phải đem về "xưởng" để... "đại tu"(!).
Không có "phương tiện" chuyên chở những "cuộc chiến tranh" tưởng tượng nữa, quý ngài hoang tưởng đành nằm bẹp xó nhà. Mà lạ thực, quý ngài có vẻ như tự khỏi được cái căn bệnh dở hơi kia. Bằng chứng là ngài im thin thít, không hề lảm nhảm bất cứ câu gì. Thì ra chứng bệnh quái đản ấy vốn chỉ có mỗi một con đường là thoát ra từ cửa miệng người ta. Mới hay sống trên đời chỉ cần ngậm miệng, thì bất cứ ai đó, dẫu có hoang tưởng đến mấy, y học cũng không biết đâu mà lần. Nhưng một hôm, quý ngài bỗng phát lên một "cơn" rất lạ. Đang tự dưng vô cớ, bất đồ ngài lảo đảo như người say rượu. Hai tay ngài quýnh quáng bấu chỗ này, túm chỗ kia, có vẻ như ngài quên béng mất rằng không biết thế nào là đứng thẳng, không biết trên là đâu, dưới là đâu nữa. Ngài cuống cuồng xoay trở, đứng không xong, ngồi cũng không xong, lại còn chúc đầu xuống đất, chổng mông lên trời cũng không xong nốt. Miệng ngài một mực la bai bải rằng chênh vênh như thể đang ở tít ngọn cây, rằng hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, ngã lộn cổ đến nơi... Cuối cùng ngài đổ vật ra sàn nhà, nằm thẳng cẳng, chân tay vẫn run như cầy sấy, miệng vẫn không ngớt kêu la như trước...
May mà trong đám dân làng đổ đến xem có kẻ hiểu biết. Thì ra quý ngài mắc phải một căn bệnh khác. Bệnh đó nôm na gọi là bệnh mất thăng bằng. Số là ngài bị rối loạn tiền đình, một chứng bệnh quá quen thuộc trong y học. Bệnh đó đã lên cơn thì dù có nằm dán xuống đất, vẫn cứ sợ... ngã như thường. Từ đó tuy đã thoát khỏi căn bệnh hoang tưởng (các nhà y học kết luận như thế), quý ngài lại vướng phải cái căn bệnh mất thăng bằng quái dị kia. Ai mà biết được nguồn cơn của nó. Bệnh mới phát ban đầu còn thưa thưa, sau dần dần lên cơn liên tục, không ngày nào quý ngài thoát khỏi vài bận mất thăng bằng như thế. Từ đó con cháu phải cắt cử người túc trực trông nom để lúc lên cơn, còn có chỗ cho quý ngài bấu víu...
Thương thay cho số phận nghiệt ngã giáng xuống đầu ngài. Có lẽ cái thân xác bé nhỏ, mong manh ấy đã đến lúc không còn chịu đựng thêm được nữa với những căn bệnh kỳ quái. Ngài chết.
Mà than ôi, ngay cả đến cái sự chết của quý ngài cũng nhọc nhằn không kém.
Đến bây giờ, dân làng vẫn còn kinh dị trước cái lối chết của quý ngài. Lần đầu, vừa bỏ quý ngài vào trong quan tài, bất ngờ quý ngài lại lên cơn mất thăng bằng. Có vẻ như căn bệnh ấy thuộc vào loại bệnh hài hước hay sao, mà nó tồn tại không phụ thuộc vào con người ta dù còn sống hay là đã chết. Con cháu vội vàng khiêng ngài ra. Mà lạ thực, ngài lại sống thêm mấy ngày, lại lên cơn thêm mấy lần nữa... Lần thứ hai, đã yên ổn khiêng quý ngài ra đến nghĩa địa. Bất ngờ vừa hạ xuống huyệt, chiếc quan tài lại rung lên bần bật. Ai lại có thể lấp đất khi con người nằm trong quan tài còn đang lên cơn... mất thăng bằng như thế kia. Người ta lại phải đưa quý ngài về. Rốt cuộc chết kiểu ấy khổ cả người sống lẫn người chết. Lần thứ ba, con cháu phải ràng buộc chiếc quan tài bằng xích sắt vào bốn cọc gỗ lim chôn bốn góc, chắc chắn đến bom nổ bên cạnh cũng không suy suyển, không đổ nghiêng hay lật ngửa ra được. Kết quả bấy giờ quý ngài mới yên tâm mà chết, cơn mất thăng bằng mới không xảy ra được nữa...
Nay thì lão Trường đã mồ yên mả đẹp. Dân làng đã dần dần quên đi những chuyện về quý ngài lừng lẫy ấy. Nhưng có nhiều người bắt đầu hoang mang, rằng không biết có phải tại hướng đình, hướng chùa có gì sơ sót mà làng tự dưng sinh ra lắm điều kỳ quái như thế. Các triết giả kiểu Khắc Dụng trên kia được dịp tha hồ viết sách, bàn đi cãi lại, tha hồ suy diễn những sự kiện ấy hết thuộc về quy luật nọ lại đến phạm trù kia... Nhưng phần lớn đại khái cũng chỉ là tán nhảm mà thôi. Có một người khả dĩ có thể hỏi được, tin được là nhà hiền triết Khắc Thông kia thì cho đến tận bấy giờ, dù đã chứng kiến những chuyện tày đình như thế, ông lão cổ quái ấy vẫn khăng khăng rằng: "nhạt", vẫn lười nhác không chịu chép thêm chữ nào.
Lại nói về quý ông Trường lão. Bấy giờ đã "khắc phục" xong những hậu quả của vụ lao xuống ao ngày trước. Quý ông đã khoẻ mạnh và hình như khỏi bệnh, không "tưởng" mình là chiếc tắc xi nữa. Nếu thế thì quý ông quả là người có phúc. Nhưng những người cũng đang mắc bệnh "đa nhân cách" trên thế giới hãy chớ vội mừng. Đừng tưởng rằng phương pháp chữa căn bệnh ấy chỉ đơn giản là... lao xuống ao. Một hôm bắt đầu từ nhà quý ông đến những nhà hàng xóm xung quanh, người ta phát hiện có mùi gì khăn khẳn. Sau lan ra cả làng đều ngửi thấy. Mức độ của nó cứ tăng dần đến mức nồng nặc không sao chịu nổi. Không ai hiểu cái mùi khủng khiếp ấy phát từ đâu ra. Mọi người hoang mang nghi ngờ. Người nọ ngửi người kia, ngửi cả những đống rơm đống rạ, ngửi từ gốc cây đến những cột gỗ lim to tướng dưới đình làng... Vẫn không sao tìm ra nguồn cơn. Mãi sau tình cờ có kẻ để ý. Thì ra cái mùi kinh khủng ấy phát ra từ thân thể của quý ông Trường lão. Chính quý ông cũng ngửi thấy và ghê tởm với nó. Quý ông không những khạc nhổ om sòm, lại còn cứ động nhìn thấy bất cứ bộ phận thân thể nào của mình là nôn thốc nôn tháo. Đặc biệt nếu trót nhìn vào gương soi thì quý ông thậm chí ghê tởm đến nỗi ngất lịm đi. Quý ông ghê tởm cả chính bản thân mình? Có vẻ như lại sinh ra chứng bệnh nào nữa đây? Con cháu tất nhiên phải đưa quý ông đi bệnh viện. Trên đường đi, dân hai bên đường từ làng tới bệnh viện phải một phen phát khiếp, không hiểu sao tự nhiên trời giáng cái mùi khủng khiếp thế. Bệnh viện náo loạn đã đành, khổ nhất là các bác sĩ, phải đeo tới ba bốn lần khẩu trang, mà mặt mũi vẫn nhăn như ăn phải ớt. Các kết quả khám nghiệm tim phổi bình thường, quý ông vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh. Rốt cuộc các bệnh viện từ huyện đến tỉnh đều bó tay, phải đưa quý ông lên bệnh viện trung ương. Nhiều vị giáo sư danh tiếng được mời đến. Lại tiến hành xét nghiệm, lại diễn ra bao nhiêu cuộc hội chẩn... cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân. Thì ra chung quy vẫn là cái chứng bệnh "đa nhân cách" ấy mà thôi. Nhưng lần này, quý ông không "tưởng" mình là chiếc tắc xi như trước nữa, mà lại "tưởng" mình là... cái vật uế tạp nhất đời có tên gọi là... “cứt” kia.
Mới hay tạo hóa sinh ra ý chí của con người thật là mạnh mẽ ghê hồn. Một khi cái ý chí ấy đã quyết "tưởng" mình là cái gì, thì thân thể sẽ thể hiện ra đúng là cái ấy. Cũng may nó vẫn chừa lại cho quý ông Trường lão một chút lý trí để biết tự ghê tởm mình. Dẫu rằng một vật uế tạp có lý trí thì quả có hơi quái đản. Mà những căn bệnh có nguồn cơn liên quan đến cái gọi là ý chí ấy thì xưa nay, y học thường bó tay. Con cháu lại phải đưa quý ông về làng. Bấy giờ, các triết giả trong làng được dịp có đề tài tha hồ bàn luận. Có vị cao hứng viết hẳn một cuốn sách dày, tiên đoán nhập nhằng về sự thoái hoá, biến chất của thân thể con người... Riêng nhà hiền triết Khắc Thông trứ danh kia thì vẫn im lặng, tuyệt không có phản ứng gì trước sự kiện đó. Thế này thì rõ là quá quắt, không thể chấp nhận được. Ông già ấy định diễu cả một nền triết học hay sao. Cứ cho là ông ta nhắm mắt, bịt tai... Nhưng cái mùi khủng khiếp đang ô nhiễm cả môi trường như thế này, chẳng lẽ ông ta tịt cả mũi nữa hay sao?. Các triết giả bèn tập trung nhau lại, kéo đến ngõ nhà hiền triết Khắc Thông, quyết làm cho ra nhẽ.
Một cuộc tranh cãi triết học diễn ra ngay trước mũi nhà hiền triết. Không chịu được cái tính gan lỳ, trơ trơ của ông già, triết giả Khắc Dụng vẫn là người hung hăng nhất bèn túm cổ áo nhà hiền triết mà gào lên: "Ông không thể làm xấu mặt cả cái nền triết học này như thế được. Phải viết ra ít nhất thì cũng một chữ chứ. Con người bắt đầu biến thành cứt rồi kia kìa, chẳng lẽ mũi ông tịt, không ngửi thấy mùi gì sao...?". Nhà hiền triết bấy giờ mới cất tiếng. Thì ra các triết giả vốn chỉ khinh sau lưng nhau, nay ở trước mặt nhau cũng có phần vì nể. Song ông cũng chỉ trả lời ngắn gọn có một câu đại ý: "Tại các ông bây giờ mới ngửi thấy đấy thôi, còn tôi ngửi suốt bẩy mươi tư năm nay rồi. Cái mùi ấy có gì là lạ, có gì là mới đâu mà phải viết!" (nhà hiền triết bấy giờ bẩy mươi tư tuổi). Các vị triết giả nghe xong ngớ ra, chẳng hiểu nhà hiền triết nói thế là có ý tứ gì. Song trước mặt ông nhất thời chưa thể giải nghĩa cho thấu đáo được, đành bấm nhau đằng sau quay, rút lui rất có trật tự.
Cái mùi của quý ông Trường lão ngự trị môi trường một thời gian thì làng cũng bắt đầu cảm thấy quen quen, đỡ đi phần nào khó chịu. Song những người nơi khác có việc phải vào làng thì vô cùng e ngại. Điều này làm cho làng mất sĩ diện đã đành, mà còn có nguy cơ bị thiên hạ tẩy chay, không thèm bén mảng đến nữa thì gay to. Nhất là trong thời điểm làng đang rất mót hội nhập với các nền văn minh bên ngoài. Những người có trách nhiệm bèn nghĩ đến chuyện phải cách ly quý ông Trường lão tội nghiệp ấy ra ngoài đồng vắng. Chỉ phải cái vi phạm luật nhân quyền. Giá mà các triết giả đừng cãi vã nhau nữa, cứ họp nhau lại, thống nhất "định nghĩa" quý ông ấy rốt cuộc thuộc về "người" hay là "cứt" để còn biết lối mà áp dụng cách đối xử thì hay quá...
Nhưng rồi cũng đến lúc làng không phải lo nghĩ phân vân gì nữa. Số là do suốt ngày nôn oẹ, ăn uống rất chi là khó khăn nên sức lực của quý ông sút giảm đi nhanh chóng. Mặc dù được người nhà và các giáo sư, bác sĩ tận tình cứu chữa. Song, do tuổi cao, bệnh hiểm, quý ông Trường lão buộc phải từ trần. Cũng có kẻ thở phào nhẹ nhõm, cho là từ nay thoát khỏi cái mùi ô nhiễm kia. Còn hơn thế nữa, điều kì diệu sắp sửa lại diễn ra. Đúng vào lúc đọc điếu văn cho quý ông, người ta bỗng ngửi thấy một mùi thơm, mới đầu còn thoang thoảng, sau bốc lên ngào ngạt làm ngây ngất cả một vùng. Lần này thì không còn gì phải nghi ngờ nữa. Đích thị cái mùi thơm kia phát ra từ trong chiếc quan tài chứa quý ông. Những người có học trong làng kinh ngạc đến lồi cả mắt. Vận dụng tất cả những kiến thức đông tây, họ không sao giải thích được cái hiện tượng lạ lùng kia. Người đã chết chẳng lẽ lại có một kiểu "đa nhân cách" khác hay sao? Riêng các bà nhà quê chân đất thì lại có một cách giải thích rõ ràng, tuy có hơi mê tín dị đoan một tý. Các bà bảo rằng đó là do ông trời có mắt, lúc sống trót bắt quý ông mang cái mùi uế tạp kia, thì nay chết đi được trời bù lại bằng cái mùi thơm ấy cho công bằng...
Đám tang quý ông Trường lão lại đâm ra thành một đám dễ chịu nhất từ xưa tới nay, bởi nó diễn ra trong ngào ngạt hương thơm. Mọi người lập tức xóa bỏ cho bằng hết những mặc cảm, ký ức về cái mùi khủng khiếp trước kia. Nghĩa tử là nghĩa tận. Làng đứng ra tổ chức công việc hậu sự cho quý ông một cách vô cùng chu đáo, có cả mấy dàn kèn phục vụ hẳn hoi. Các triết giả lại được dịp tha hồ mà lập ngôn, lập thuyết... Người ta kháo nhau rằng nhà hiền triết Khắc Thông cuối cùng đã chịu viết. Nhưng hình như cũng chỉ viết thêm có một chữ mà thôi. Một chữ cũng là quý hoá lắm rồi, bởi cái ông già gàn dở ấy suốt bẩy mươi năm mới viết được có một chữ, thì cái sự kiện này xem ra cũng sánh ngang với ngần ấy năm đằng đẵng ấy rồi còn gì. Sau khi quý ông Trường lão đã mồ yên mả đẹp, dân làng lại háo hức kéo nhau tới ngõ nhà hiền triết xem cái chữ ông mới viết ra là chữ gì. Quả là nhà hiền triết đã chịu viết thêm một chữ thật. Ông không ngần ngại đưa sách ra cho mọi người xem. Trong không khí thơm tho vẫn còn lẩn quất, người ta thận trọng lần giở cuốn sách dày cộp kia ra. Vẫn trang đầu, cái chữ "nhạt" ngày trước. Trang thứ hai quả nhiên mới được viết thêm. Mọi người hồi hộp đánh vần rồi không tin vào mắt mình nữa. Giữa trang giấy trắng tinh, hiện lên rõ ràng một chữ. Lại vẫn là chữ... "Nhạt"!. Nhưng lần này thì hình như... viết hoa./.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Điều mà phiến quân ISIS thực sự muốn là gì?

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nỏ thần của ta đâu rồi???

Biển Việt Nam bị thu hẹp bởi đường lưỡi bò Trung Quốc, nhưng nguy hiểm hơn khi mà vùng đất ven biển Việt Nam cũng bị Trung Quốc tìm cách mua lại, bao vây các vị trí quân sự ven biển, ví như ở Vũng Áng  (Hà Tĩnh) và ven biển Đà Nẵng khu sân bay Nước Mặn
1/ Vũng Áng
Trung Quốc thuê đất tại Khu kinh tế Vũng Áng với thời gian đến 70 năm. Nhiều người đã tỏ ra lo lắng khi đây là vị trí rất then chốt.
ban-do-vung-ang
Ảnh internet
Nhìn vào bản đồ có thể thấy Vũng Áng rất gần với đảo Hải Nam của Trung Quốc. Hiện nay lao động Trung Quốc ở Vũng Áng có thể lập 2 sư đoàn, một khi có biến xảy ra, 2  sư đoàn quân đội Trung Quốc đội lốt công nhân đã sẵn sàng ở ngay cảng Vũng Áng, quân chủ lực Trung Quốc chuẩn bị sẵn ngoài khơi sẽ tiến vào cảng, kịch bản giống hệt như “con ngựa thành Troy”, và rất nhanh trong nháy mắt Hà Tĩnh sẽ lọt vào tay Trung Quốc, vị trí này cũng sẽ chia cắt giữa miền bắc với phần còn lại của đất nước cả đường biển và đường bộ.
Lao động tại Khu kinh tế Vũng Áng không cần nhiều lao động bậc cao, nhưng phía Trung Quốc lại không dùng lao động ở Việt Nam có sẵn, mà sử dụng lao động từ Trung Quốc sang. Với số lượng lao động có thể lập 2 sư đoàn, giờ đây ở huyện Kỳ Anh đi đâu cũng gặp người Trung Quốc.
2/ Đà Nẵng
Đà nẵng là vị trí chiến lược phòng thủ hết sức quan trọng của Việt Nam, các quốc gia khi tiến đánh Việt Nam từ đường biển đều chọn Đà Nẵng để tấn công đầu tiên
Năm 1858 khi Pháp tiến đánh Việt Nam, thì nơi chọn tấn công đầu tiên chính là Đà Nẵng, mà nơi tàu chiến Pháp lúc đó xuất phát lại chính là từ đảo Hải Nam (Trung Quốc).
Hiện nay phòng thủ nơi vị trí chiến lược này là sân bay Nước Mặn, thế nhưng tuyến phòng thủ quan trọng này đang dần bị vô hiệu hóa.   
Người Trung Quốc núp bóng người Việt tập trung mua các khu đất ven biển sát sân bay Nước Mặn, để rồi tạo thành các biệt khu của người Tàu.
Một người Đà Nẵng tên Hiệu chia sẻ vối RFA rằng: ““Bắt đầu qua Phạm Văn Đồng, đầu tiên là khu ông Thanh giao cho các ủy viên xây vila, nghỉ dưỡng vậy đó. Người Hà Nội họ vào đây mua đất nhiều lắm. Từ Phạm Văn Đồng chạy thẳng ra Furama, dân Hà Nội mua với giá cao lắm. Mà tui nghĩ sau lưng họ phải là người Trung Quốc bởi vì người Hà Nội đứng tên nhưng người Trung Quốc mở sóng bạc, mở dịch vụ… Khu An Thái cũng có thể nói là cái rốn có nhiều người Trung Quốc”.
nha-hang-trung-quoc
Ven biển Đà Nẵng, gần khu vực sân bay Nước Mặn đầy rẫy những nhà hàng do người Trung Quốc làm chủ. Ảnh nld
Người Trung Quốc nhờ người Việt đứng tên như thế nào
Bắt đầu từ những cô dâu người Việt, sau khi lấy được người vợ Việt Nam, chú rể Trung Quốc sẽ rủ gia đình vợ cùng kinh doanh, đứng tên các chức danh trong công ty. Sau đó sẽ mua các miếng đất ven biển do cô vợ đứng tên  
Còn một hình thức khác nữa là được quan chức cấp cao trung ương đứng tên. RFA dẫn tin từ một người am hiểu việc mua đất này ở Đà Nẵng cho biết: Một số người Trung Quốc được ủy nhiệm sang Việt Nam mua đất, những người này trước không có quan hệ gì ở địa phương thế nhưng lại rất tự tung tự tác, mọi trao đổi mua bán được dễ dàng hơn các ông chủ người Việt Nam, điều này cho thấy có sự bảo vệ chống lưng ngầm từ cấp trung ương cho nhóm người này.
Từ đây hình thành một thế chân vạc vững chắc: Quan chức cấp trung ương chống lưng, ông chủ người Trung Quốc được ủy nhiệm sẽ tung tiền ra mua đất, ông chủ Việt Nam sẽ đứng tên.
Và tất nhiên để đảm bảo mọi giao dịch thuận lợi, ông chủ Việt Nam không thể quỵt thì cần có vai trò của quan chức cấp cao từ trung ương lo việc này.
Từ hình thức trên đây cũng biến tướng thành hình thức khác tương tự như thế, đó là người Trung Quốc đưa tiền cho người Việt mua đất để kinh doanh, cùng thành lập công ty hay nhà hàng do người Việt đứng tên, nhưng thường người Trung Quốc nắm giữ 90% số vốn và nắm quyền điều hành.
khach-san-trung-quoc
Một khách sạn 5 sao cạnh sân bay Nước Mặn do người Trung Quốc làm chủ đang xây dựng. ảnh nld
Các khu đất Trung Quốc bao vây sân bay Nước Mặn
Hiện đã có 256 lô đất nằm gần sát căn cứ sân bay Nước Mặn ở Đà Nẵng được người Trung Quốc mua, thông qua các cá nhân và công ty trong nước đứng tên, điều này gây ra mối lo ngại cho nhiều người.
dat
Người Trung Quốc núp bóng gom đất nằm sát tường rào sân bay Nước Mặn. Ảnh nld
Một số lô đất đã được xây dựng, những lô đất này chỉ cách sân bay Nước Mặn một bức tường cao 3m, một số lô xa hơn cũng chỉ cách sân bay 50m trở lại
Theo thiết kế thì nhiều lô đất được dùng để xây nhà hàng, khách sạn cao đến 18 – 20 tầng, thậm chí cao hơn, với chiều cao này có thể dễ dàng quan sát được hoạt động bên trong sân bay, điều này hết sức nguy hiểm vì đây là nơi tác chiến phòng thủ của quân đội.
Với việc có nhiều tòa nhà cao 50m sẽ ngăn cản tầm nhìn vũ khí trong sân bay như tên lửa, pháo. Trường hợp máy bay Trung Quốc xuất kích, thì hệ thống phòng không bị tê liệt do bị che chắn.
Có điều bất bình thường là nhiều khách sạn ở sát sân bay sau khi xây xong nhưng chỉ dùng để đón tiếp khách Trung Quốc, khách Việt Nam đến thì đều lấy lý do hết phòng không tiếp.
Nếu cứ thế này thì khả năng không xa, sát sân bay Nước Mặn sẽ hình thành khu phố Tàu, giống như ở Bình Dương và một số nơi khác.
Ngày xưa An Dương chỉ một phút sơ suất mất cảnh giác mà nước Việt bị mất, lịch sử cũng đã chứng kiến dân tộc bị ngàn năm đô hộ, câu chuyện Nỏ Thần của An Dương Vương được lưu truyền từ đời này sang đời khác để nhắc nhở đời sau cần cảnh giác.
Thế nhưng bài học lịch sử này đến nay dường như đã bị quên lãng rồi
Ngọn Hải Đăng
Theo daikynguyenvn.com

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tán gẫu trên mạng:


obama
Tổng thống Mỹ Obama (Ảnh: internet)
Dưới đây là những đoạn tán gẫu được vô số người Trung Quốc chia sẻ trên mạng phản ánh thảm cảnh của xã hội Trung Quốc. Nhiều người sau khi đọc xong đã phải… dở khóc dở cười!
Đoạn thứ nhất: Tổng thống Obama: “Tôi chỉ cần làm 6 việc khiến ĐCSTQ tan tành mà không phải dùng đến một người lính nào!”
Ông Obama đã cảnh cáo quan chức Trung Quốc: Nếu quý quốc dám gây chiến tranh với Philippines, Việt Nam, Nhật Bản, tôi chỉ cần nói ra 6 điều là Trung Quốc tan vỡ, không phải sử dụng đến dù chỉ một người lính.
1. Công bố tài khoản nước ngoài của quan chức Trung Quốc và cho đóng băng.
2. Công bố danh sách quan chức Trung Quốc có hộ chiếu Mỹ.
3. Công bố danh sách người nhà các quan chức cấp cao Trung Quốc định cư tại Mỹ.
4. Ra lệnh thanh tra biệt thự và tình nhân của quan chức Trung Quốc ở Los Angeles.
5. Đưa người nhà quan chức Trung Quốc đang sống tại Mỹ đến nhà tù nổi tiếng của Mỹ ở Guantanamo (Cuba).
6. Tiếp tế vũ khí cho công nhân thất nghiệp ở Trung Quốc (có lẽ chỉ cần áp dụng điều thứ 6 này là đủ).
Đoạn thứ 2: Những phát minh lớn của Trung Quốc đương đại
Gần 200 năm qua, những gì người dân thế giới này sử dụng là do Trung Quốc phát minh ra: Tivi, máy tính, máy giặt, tủ lạnh, điều hòa không khí, máy bay, tàu thủy, quạt, điện thoại, điện thoại di động, âm thanh nổi, máy in, máy fax, ô tô, xe đạp, bút máy, đèn điện, lò vi sóng, bếp từ, nồi cơm điện, CT, chụp hình cộng hưởng từ trường MRI, kháng sinh, Internet, MP3, máy ảnh, máy ảnh kỹ thuật số, máy quay, máy siêu âm, sữa rửa mặt, nước vệ sinh, cồn iốt, hotdog, bắp rang, nhựa, cao su, hàng không mẫu hạm, đồ uống đóng hộp, mạ sản phẩm, bánh quy, bánh mì, bánh ga-tô, dầu gội, sữa tắm, nước hoa, nhựa đường, xi măng, vệ tinh, kỹ thuật cảm biến từ xa, xăng và diesel, sợi polyester và nylon, kính mạ gương, giày cao gót, quần jean, máy chiếu và phim, điện tử, máy tính, kỹ thuật diễn hoạt hình ảnh animation, máy tính trò chơi, máy cạo râu điện, băng vệ sinh, bồn vệ sinh…
=> Chẳng có cái nào hết. Đến ngay cả những cây bút chì, tuốc nơ vít, vòi nước, kẹp giấy… còn không phải do người Trung Quốc phát minh.
an-toan-thuc-pham
Vấn đề an toàn thực phẩm của Trung Quốc vô cùng đáng ngại (Nguồn: Internet)
Mong mọi người thử nói xem có bao nhiêu sản phẩm mọi người đang sử dụng do người Trung Quốc phát minh?
Hãy xem gần đây người Trung Quốc phát minh những gì: Dầu ăn từ nước thải cống ngầm, sữa độc Tam Lộc, clenbuterol tạo nạc, cao thịt bò (Beef Extract), Sudan, Formaldehyde, mứt lưu huỳnh, kẹo giày gelatin, tảo biển đồng sunfat, bột tẩy, nước tương tóc, rượu cồn công nghiệp, nước khoáng cống rãnh, xăng ethanol, hộp thức ăn nhanh sủi bọt, lươn ăn thuốc tránh thai, xiên thịt nướng xác chết, trì hoãn nghỉ hưu, thuế bất động sản 20%, cưỡng chế di dời, chế độ nhà ở giá rẻ cho công chức, xăng giá cao chất lượng thấp, phí bảo trì đường bộ, lệ phí đi qua cầu, công nhân tạm thời, sex trẻ em, mang bao không xem là cưỡng hiếp… Đọc những dòng này bạn nên cười hay khóc đây?
Đoạn thứ 3: Khi bạn…., họ sẽ xuất hiện!
– Khi bạn phát hiện được gỗ mun ở dưới sông, quốc gia xuất hiện với tư cách là chủ sở hữu sông ngòi; Khi nước sông chảy vào trong nhà bạn thì quốc gia lại biến mất.
– Khi bạn mang thai lần hai, quốc gia sẽ xuất hiện với tư cách người thu phí chăm sóc xã hội; khi bạn mất đi đứa con duy nhất của bạn, quốc gia sẽ biến mất.
– Khi bạn lĩnh tiền công, quốc gia sẽ đóng vai người thu thuế xuất hiện; khi bạn thất nghiệp, quốc gia lại biến mất.
– Khi người phụ trách để xảy ra sự cố là dân thường, quốc gia xuất hiện trong vai kẻ chấp pháp; khi người phụ trách xảy ra sự cố là quan chức, quốc gia lại biến mất.
Nếu đất đai là sở hữu của nhân dân, các người có quyền gì lấy đất của dân bán cho dân?
Nếu đất đai là của các người, xin hỏi đất của các người từ đâu mà có? Là do dùng tiền thuế của dân để mua hay tước đoạt không hoàn lại? Nếu dùng tiền thuế của dân để mua, vậy thì thổ công đó không phải của các người mà là của nhân dân; nếu thu không hoàn lại từ trong tay nhân dân, vậy thì các người là bọn cướp!
Đoạn thứ 4: Trung Quốc như thế, bạn sẽ đi về đâu?!!!
Sân bay thủ đô cháy nổ, không phải do phần tử khủng bố mà do một người khuyết tật! Một người mẹ có con gái bị cưỡng hiếp khi đi kêu oan lại bị bắt cải tạo lao động, cuối cùng bị bắt bồi thường 1000 tệ.
Một tên cảnh sát uống rượu rồi cá độ, hắn giật em bé sơ sinh trong tay người mẹ rồi giơ qua đầu ném xuống đất, cuối cùng chỉ bị giam 15 ngày.
Một người Tây Ban Nha đưa đội tuyển quốc gia Trung Quốc vào đường cùng, cuối cùng mang 76,5 triệu rời khỏi Trung Quốc.
Một Bộ trưởng đường sắt tham ô vài trăm triệu nhân dân tệ vẫn trì hoãn không xử hình. Một doanh nhân bị xử tử hình giấu không cho gia đình họ biết. Một tiểu thương bán dưa bị đánh chết ngay trước mắt người thân. Con một ca sĩ cùng bạn bè hắn hãm hiếp một cô gái, nhưng sau vài tháng điều tra không có kết luận…. Trong những thân phận bi kịch kể trên họ được gọi là gì?
Chính phủ của chúng ta gọi họ là: nhân dân! Thế nhưng bạn có nhận thấy những năm qua, thực sự quan tâm đến thu nhập của nhân dân chỉ có Cục Thuế vụ, thực sự quan tâm đến thế hệ sau của tổ quốc chỉ có Cơ quan sinh đẻ kế hoạch, thực sự quan tâm đến tổ quốc vào ngày hôm sau chỉ có Cơ quan khí tượng…
Tinh Vệ biên dịch từ secretchina

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Mì ăn liền và bệnh lười - Con đường của diệt vong


image
Featured Image: agnes-cecile
Một đất nước luôn nằm trong những top đầu khó hiểu và ngược đời như tham nhũng, nợ công cao so với GDP, số người chết vì ung thư và tai nạn giao thông thì việc trở thành á quân thế giới về tiêu thụ mì ăn liền cũng không mấy là khó hiểu với chúng ta. Thế nhưng đối với những ai luôn tự hào về ẩm thực và chỉ số hạnh phúc của mình trên bảng xếp hạng quốc tế có lẽ sẽ khó chấp nhận khi nghe điều này.
Tại sao một đất nước có nhiều nhiều món ăn ngon, rẻ và nổi tiếng từ bắc tới nam, và chỉ số hạnh phúc luôn đừng đầu thế giới lại có thể là nước tiêu thụ mì ăn liền thứ hai thế giới cho được?
Chúng ta đều biết mì ăn liền là thực phẩm rẻ tiền, nhanh và tiện lợi. Vậy phải chăng nó phán ảnh người dân Việt Nam là giống dân bận rộn và rất tiết kiệm. Chắc chắn là không. Nếu người Việt Nam bận rộn và tiết kiệm thì đã không có cái văn hoá ngồi và nhậu như bây giờ.
Ngồi ở đây không chỉ là ngồi vỉa hè trà chanh, trà đá, hay quán cóc, quán ổi để nhấm nháp ly cà phê, mà nó còn thể hiện cái xu hướng hướng thụ của người Việt. Khi tiền bạc được sử dụng một cách hoang phí thì việc chọn lựa một gói mì để no cái bụng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng, đó không phải là ý nghĩa thật sự mà danh hiệu về á quân mì ăn liền muốn nói tới, thực tế là vì người dân Việt Nam có rất ít sự lựa chọn để làm no cái bụng so với những điều kiện sẵn có. Điều này phác hoạ sự thật về thực trạng của nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.
Có hai đối tượng tiêu thụ mì ăn liền nhiều nhất ở Việt Nam đó là sinh viên và công nhân. Cứ đầu tháng thì hầu như họ rất ít đụng đến gói mì nhưng khi đến giữa tháng thì mì ăn liền là chiếc phao cứu sinh để giúp họ cầm cự đến tháng tiếp theo.

Tại sao lại như vậy?

Từng là sinh viên sống xa nhà và có thời gian làm công nhân thời vụ ở khu công nghiệp Sóng Thần, tôi thấy nguyên nhân đơn giản là do nguồn thu hạn hẹp nhưng nguồn ra thì nhiều nên làm cho hầu bao lúc nào cũng cạn kiệt mặc dù mới chỉ giữa tháng. Đối với sinh viên thì số tiền mà phụ huynh chu cấp làm sao đủ với bao nhiêu nhu cầu, bao nhiêu mối quan hệ. Đối với một công nhân thì số tiền lương tháng làm sao đủ cho những chi tiêu như tiền phòng, tiền điện, tiền xăng, tiền ăn… còn tiền góp nhặt gửi về quê phụ giúp gia đình.
Không chỉ vì hầu bao cạn kiệt mà gói mì được chọn, thực tế là vì nó đáp ứng được quỹ thời gian hạn hẹp của công nhân Việt Nam. Khi thế giới đang cố rút ngắn thời gian lao động một tuần từ 7/7 xuống 5/7, và một ngày từ 12 tiếng xuống 8 tiếng, hay 6 tiếng thì người lao động Việt Nam lại cố gắng ngược lại.

Tại sao lại như vậy?

Phải chăng là chúng ta chăm chỉ và chịu khó để làm giàu? Chăm chỉ và chịu khó thì có đó nhưng làm nhiều ngày trong tuần, nhiều giờ trong ngày không phải vì muốn giàu có mà đơn giản là thực trạng nền kinh tế chung của nước mình nó tệ quá, nếu không làm nhiều, không tăng ca, không cày ngày 12-14 tiếng thì không có đủ tiền để trang trải các sinh hoạt bình thường trong cuộc sống.
Với một quỹ thời gian làm việc liên tục và hiếm ngày nghỉ như vậy thì lấy đâu thời gian cho những bữa cơm đủ chất dinh dưỡng, nên mì ăn liền là lựa chọn tốt nhất cho quỹ thời gian đó.
Dừng lại ở việc soi mói về tiêu thụ mì ăn liền của người dân Việt do sức ép từ nền kinh tế yếu kém, tôi muốn các bạn nhìn sâu hơn về mối liên hệ giữa mì ăn liền và bệnh lười suy tư của phần đông người dân.
Thực ra có một món mì ăn liền mà không được thống kê nhưng lại được rất nhiều người dân Việt Nam ưa dùng: mì ăn liền trí tuệ. Tôi dùng chữ trí tuệ vì bao gồm nhưng tri thức và thông tin chúng ta tiếp nhận hàng ngày.
Mì ăn liền có phải là thực phẩm nhiều chất dinh dưỡng không? Đương nhiên là không. Phần lớn ăn mì chỉ vì nó giúp giải toả cơn đói và làm cho no bụng, còn về mặt dinh dưỡng thì nó chiếm rất ít. Ăn cho no bụng, ăn để không phải đói có vẻ rất giống cái cách người Việt đang nhồi nhét tri thức vào đầu. Học thật nhiều nhưng cũng chỉ là nhồi cho đầy bộ não những kiến thức không cần thiết, nhiều khi còn nguy hại đến khả năng nhận thức, chẳng hạn như môn “tư tưởng HCM và triết học Mac-Lenin”.
Bên cạnh tiếp nhận tri thức một cách thụ động và để khoe khoang thì cải cách truyền đạt tri thức của chúng ta giống như một món ăn liền. Tôi hình dung nền giáo dục Việt Nam bây giờ như bức tranh mì ăn liền. Giáo viên là cái tô đựng mì, kiến thức như sợi mì và học sinh, sinh viên là người ăn mì. Giáo viên đến truyền đạt tri thức như một tô mì nóng hối, còn học sinh, sinh viên không có cơ hội để lựa chọn, sàng lọc, phản biện tri thức được tiếp nhận, chỉ cần nhồi vào đầu mớ tri thức ăn liền đó. Và chính cách học cũng như cách dạy kiểu này đã sản sinh ra những con người lười suy tư. Mọi câu trả lời đã sẵn có, mọi vấn đề dù nhỏ hay to đều đã có kẻ khác lo, nên xã hội Việt Nam bây giờ toàn những con robot được lập trình sẵn. Và đây chính là nguồn gốc gây ra bệnh lười suy tư ở phần đông người Việt trong nước hôm nay.
Với nền giáo dục ăn liền chúng ta đã có được những thế hệ nhiều bằng cấp nhưng thiếu tính sáng tạo, và tệ hơn là những con người ấy chỉ biết tìm kiếm những thông tin ăn liền, dễ nuốt, và cần ít suy tư. Hãy xem những vấn đề mà phần lớn thanh niên Việt Nam quan tâm và không quan tâm thì chúng ta biết được điều tôi nói sai đúng thế nào.
Trường học là nơi chúng ta đón nhận những tri thức nền tảng và khơi mở những khả năng tư duy sáng tạo, còn xã hội là nơi chúng ta tiếp nhận những tri thức mới mẻ nhưng phức tạp cần những kỹ năng tư duy phản biện độc lập, khả năng tự chọn lọc. Nhưng cái thứ nhất là trường học đã không dạy chúng ta những thứ cần thiết và giúp khai mở những kỹ năng tự tư duy để chúng ta có thể tự lập trong cuộc đời, mà ngược lại nó cướp đi của chúng ta những hành trang cần thiết để chúng ta tự trưởng thành, nên hầu như khi bước chân ra khỏi xã hội chúng ta trở nên thụ động và lười biếng. Chúng ta trốn tránh những vấn đề đáng lẽ là cần thế hệ trẻ quan tâm, nhưng lại chạy theo những vấn đề vô bổ, lố bịch chỉ làm phí phạm tuổi trẻ và tài năng của chúng ta. Âu cũng là hậu quả từ một nền giáo dục ăn liền nên chúng ta chỉ biết ỷ lại và trở nên ngu ngơ trước những vấn đề xã hội.
Bạn thân mến! Tôi không hề chê trách bạn ăn mì ăn liền hay lên án việc tiêu thụ mì ăn liền, tôi viết về mì ăn liền là vì nó sao giống cái cách chúng ta đang thu nhận tri thức. Chúng ta trở nên lười biếng trong suy tư, lưới biếng quan tâm các vấn đề của xã hội, thay vào đó chỉ biết tiếp thu và chay theo các thông tin, sự kiện nhảm nhí và vô bổ. Tôi có thể khẳng định người Việt không chỉ giỏi tiêu thụ mì ăn liền mà họ còn rất khoái trá tiếp nhận tri thức và thông tin ăn liền. Bởi thế, chỉ cần đầu độc các gói mì và cho thêm thật nhiều tin tức, sự kiện khiến bộ não không cần tư duy, không cần phản biển thì cũng đủ để xoá số dân tộc Việt Nam khỏi bản đồ thế giới.

Thân!
Tác giả: Joseptuat

Phần nhận xét hiển thị trên trang