-Về làm gì?
-Làm đám cưới.
-Bộ ở bên Mỹ không có đàn bà sao?
-Có, nhưng rất hiếm.
-Ở Việt Nam thì đầy dẫy, việc gì phải vô trong xó kẹt này mà tìm vợ?
-Vì anh thích em. Có cá tính mạnh và thông minh.
-Em mà thông minh á? Chẳng phải bị đàn ông nó lừa hoài sao?
-Ai lừa được em?
-Bộ anh quên cái chàng sinh viên tên Toàn sao? Em bỏ tiền ra nuôi anh ta ăn học mấy năm trời. Đến khi tốt nghiệp thì quất ngựa truy phong. Có nhớ không?
-Nhớ. Nhưng liên quan gì tới anh?
-Một người chịu ơn mình, một người mà mình đã cưu mang trong nhiều năm vậy mà khi thành tài họ còn bỏ mình, huống chi anh với em chỉ mới quen biết một thời gian. Sao có thể bền vững được?
-Nhưng anh với em ở cách xa nhau nửa vòng trái đất, và chúng ta đều đã ngoài ba mươi.
-Vậy thì cưới đi, Ngọc vừa nói vừa cười. Ở Việt Nam anh còn một người cha phải không?
-Phải. Nhưng anh rất ghét. Lúc mới ở trên rừng về gặp ngay một cô ca sĩ, ổng trở mặt bỏ vợ con liền. Cho nên anh sẽ không mời ông ta đâu.
-Nhưng hãy cho em một chút thể diện. Thây kệ, cứ mời ổng đi anh à. Đám cưới của em không thể không có ba anh được.
Bảo im lặng. Rồi hỏi:
-Còn phía em thì sao?
-Em có Bù Khú Tiên Sinh.
-Đó là tay nào vậy?
-Một ông già sáu mươi tuổi, rất chịu chơi. Hiện ổng đang nuôi bé Nhung.
-Quan hệ giữa ông ta và em như thế nào?
-Bạn bè. Cả hai người đều là dân homeless. Đã có lúc em muốn lấy ổng.
-Sao không lấy?
-Ổng có tới hai mươi bảy bà vợ. Sao có thể lấy được.
-Tay đó thật đáng ngờ.
-Nhưng trước sau gì anh cũng phải gặp.
*
Ngôi biệt thự cũ được sơn lại màu trắng, trang hoàng đơn giản. Dàn nhạc chỉ có một cây piano và một vĩ cầm. Tiếng nhạc cất lên lúc mười giờ sáng.
Chủ hôn là Giám Đốc Sở và Bù Khú Tiên Sinh, không có phù dâu và phù rể, chỉ có đám con nít gồm hai đứa con của Ngọc, Nhung và bé Đào cùng mấy đứa bạn của chúng nó đi lại tung tăng, đùa giỡn. Nhạc cũng tùy hứng: nhạc Xuân, nhạc Giáng sinh, Mozart hoặc nhạc Country.
Có vài người khách mời là quan chức trên ủy ban quận, công an, tổ dân phố.
Giám Đốc Sở không muốn giới thiệu mình nhưng nhìn cái cách cung kính của đám hầu cận ai cũng biết ông là người có địa vị cao. Ông ngồi cùng bàn với Bù Khú Tiên Sinh và mấy quan chức trên thành ủy mới đến.
Bỗng nhiên nhạc nổi lên tưng bừng, một điệu rock vui nhộn, hình thành giữa sân một đám nhảy náo nhiệt.
Cô dâu chú rể còn mai phục trong buồng kín để nghe kịch bản và dợt lại vài nghi thức. Ngọc đẹp, Bảo cũng đẹp.
Tối qua Bù Khú dặn Đào:
“Con cũng phải diện thật đẹp. Chú không muốn con thua sút cô dâu.”
“Nhưng để làm gì?”
“Để tặng vẻ đẹp ấy cho bạn trai của con.”
“Con không có bạn trai.”
“Vậy hãy tặng cho con gái của con.”
“Nó mới được bảy tháng tuổi, nó chỉ biết bú mẹ thôi.”
”Vậy hãy tặng nhan sắc ấy cho người con thương yêu.”
“Người đó là chú.”
Hai người lại nằm trên võng. Đó là cõi riêng của họ. Một già một trẻ. Một cõi vô thanh, tĩnh mịch.
“Tại sao con lại yêu một người già như chú?”
“Vậy tại sao chú lại yêu một đứa con nít như con?”.
Vì đó là hạnh phúc. Vì đó là trời và đất, là sự giao phối giữa gió và biển cả, giữa mây và núi.
Lúc ấy điện thoại của Đào reo lên.
“Cho chị nói chuyện với bố.”
“Sao chị không gọi vào máy bố?”
“Vì chị biết bố đang ở bên em.”
Bù Khú tiếp lấy điện thoại.
“Anh nghe”
“Em xin lỗi.”
“Vì sao?”
“Vì em đã hứa sẽ lấy anh.”
“Không sao. Em chưa nghe hết chuyện của hai mươi bảy bà mà.”
“Dạ. Nhưng em biết là anh nói đùa. Anh không còn bà nào nữa đâu. Có nghĩa là em đã nghe hết chuyện các bà vợ của anh rồi nhưng em biết anh rất yêu bé Đào, em không có chỗ để xen vào.”
“Thì sao?”
“Thì chúc anh hạnh phúc.”
“Anh cũng chúc em hạnh phúc.”
Bù Khú đưa điện thoại cho Đào.
“Ngọc chúc chú và con hạnh phúc. Chú cũng chúc Ngọc như thế.”
*
Nhạc dứt. Và đám khiêu vũ cũng dừng lại. Giám Đốc Sở không muốn phát biểu nên nhường cho Bù Khú.
-Thưa bà con hai họ…
Tiên Sinh không quen nói, ấp úng một lúc rồi mới giới thiệu khách mời và tuyên bố hôn lễ bắt đầu. Tiên Sinh và Giám Đốc, hai người đứng hai đầu bàn thờ.
Cô dâu và chú rể từ phía trong bước ra. Cô dâu mặc áo soirée trắng, khép nép nhưng thanh thoát.
Họ là một cặp rất đẹp. Sang trọng, trang nhã và rực rỡ. Họ đứng bên nhau, làm lễ bàn thờ gia tiên rồi quay sang làm lễ thân sinh. Bảo vái Bù Khú, Ngọc vái Giám Đốc. Nhưng khi cô cúi xuống thì cô nhìn thấy hai bàn tay của Giám Đốc đang run rẩy. Ngạc nhiên, Ngọc ngước lên và chạm phải một gương mặt.
Đó là gương mặt của Nghiệp Chướng. Nó không xương xẩu như mặt thần chết, nó không nanh ác như mặt quỷ Sa Tăng, không trắng bệt như Ngạ Quỷ…Nó tái mét, thất thần, hoảng sợ.
Ngọc cũng hoảng sợ. Cô quỵ xuống. Mọi người ai cũng nghĩ rằng cô đang sụp lạy bố chồng nhưng không thấy cô đứng dậy. Cho tới khi Bảo đến đỡ vợ dậy thì cô ngửa mặt lên trời, bật cười.
-Oan nghiệt! Sao không giết tôi đi!
Rồi Ngọc bỏ chạy vào trong. Tất cả im lặng. Không ai biết chuyện gì. Bảo cũng ngơ ngác. Anh chạy theo vợ. Ngọc đang cởi bỏ áo cưới, mặc bộ đồ jeans thường lệ. Cô đang ngồi tại bàn trang điểm. Cô đang tẩy trang. Bình tĩnh, chậm rãi và lì lợm.
-Chuyện gì vậy?
-Không có gì.
-Anh có lỗi gì sao?
-Anh không có lỗi gì. Anh và em đều đáng thương như nhau. Anh đã có một người cha khốn nạn. Hắn chính là Sếp Lớn của em khi em còn làm nhân viên mát-xa. Hắn đã cưỡng hiếp em ngay trong phòng của hắn.
Bảo hét lên:
-Im đi!
Tiếng thét làm vỡ tung hôn lễ. Tiếng thét xô dạt mọi người ra khỏi khuôn viên ngôi biệt thự màu trắng. Tiếng thét làm đứt phực bốn sợi dây của chiếc vĩ cầm. Nắp thùng piano đóng sập xuống. Những đứa trẻ ăn mặc như thiên thần oà khóc.
Giám Đốc biến mất như một kẻ trộm. Ông lái xe ra cổng sau, suýt tông vào cánh cửa cổng. Nhưng vừa ra đến đường thì một giọng nói đã vang lên từ sau lưng:
-Tấp vô lề!
Giám Đốc ngoái lại, chạm phải hai ngọn lửa từ tròng mắt của một chàng trai.
-Đừng nóng. Ba sẽ giải thích.
Nhưng cú đấm đã đi trước lời giải thích khiến ông phải thắng gấp. Giám đốc bị bể trán, máu rịn xuống mí mắt.
-Mày muốn gì? Tao sẽ nhốt mày bây giờ.
-Ông dám không? Tại sao ông cưỡng hiếp vợ tôi?
-Lúc đó nó là nhân viên của tao.
-Nhưng ông đã gây ra bao nghiệp chướng. Tại sao ông bỏ mẹ tôi? Ông có biết vì sao mà bé Nhung nghiện ma túy không? Nó là con nghiện trong khi cha nó buôn bán ma túy, cha nó là chủ vũ trường, chủ khách sạn, chủ bia ôm. Ông vừa là cán bộ cao cấp vừa là chủ chứa. Ông dám nhốt tôi không?
Giám Đốc lấy khăn tay thấm máu.
-Ba xin lỗi. Để ba đưa con về.
-Không cần. Tôi gặp ông lần này chỉ để nói: ông vĩnh viễn không bao giờ là cha tôi. Ông là một thằng đê tiện!
*
Trong tiệc cưới chỉ còn lại Bù Khú ngồi tiếp tục uống rượu một mình nơi chiếc bàn lẻ loi.
Đêm đến, chỉ có một ngọn đèn nhỏ dưới bếp, le lói như con đom đóm lạc bầy. Những cái bàn trống, không có thức ăn. Những ngọn nến trên bàn thờ gia tiên đã cháy hết, đã tàn lụi. Rượu trong bình cũng cạn. Nhưng Bù Khú không dậy nổi. Ông gục mặt trên bàn và chìm vào cơn say nặng nề.
Ông không biết ở một góc tối của khu vườn, có một người con gái đang ngồi bất động. Khi sương khuya bắt đầu xuống cô mới đứng dậy, đến bên Bù Khú.
-Chú ơi. Về nhà. Đã khuya lắm rồi.
Bù Khú gượng đứng dậy.
-Đào hả con? Hãy đi tìm Ngọc. Cổ sẽ chết đấy.
Đào hoảng hốt chạy vô buồng trong tìm kiếm nhưng tất cả đều trống trơn, lạnh ngắt. Cô gái chạy ra cổng.
*
Nửa đêm Bù Khú về đến cái am nhỏ của mình và rất ngạc nhiên khi thấy đèn trong nhà vẫn thắp sáng.
Ông xuống xe và nhìn thấy một chiếc ghe nhỏ chở dừa đậu sát mé nước. Trong ghe thắp một ngọn đèn dầu leo lét nhưng không có ai cả.
Bù Khú dựng xe ngoài hiên, đẩy cửa bước vô. Bên trong là một sân khấu bi kịch đợi sẵn. Nhung, bé Tùng và một người đàn bà xa lạ đang bị còng tay ngồi dưới đất. Bốn người đàn ông có vũ trang ngồi rải rác trên những chiếc ghế gỗ. Bù Khú đứng im quan sát sân khấu, chưa kịp mở lời thì chiếc còng số 8 đã khóa chặt hai cổ tay.
-Chuyện gì đây?
Một người công an mặc sắc phục chỉ những gói giấy đang để trên bàn:
-Đây là số ma túy chúng tôi tìm được trong nhà ông.
-Vô lý. Làm gì trong nhà tôi có ma túy. Hơn nữa các ông không có quyền khám nhà khi tôi vắng mặt.
-Chuyện đó ông sẽ nói ở cơ quan điều tra. Ông có thấy chiếc ghe nhỏ đậu ở bến sông không? Chúng tôi đã theo dõi nó trong nhiều ngày và nó đã đem số ma túy đó đến đây. Những người này quan hệ thế nào với ông?
-Hai cô cậu này là người giúp việc cho tôi còn người đàn bà này là ai tôi không biết.
-Cô Nhung và cậu Tùng ở trong nhà ông đã sáu tháng nay nhưng ông không đăng ký tạm trú. Nhung có tiền án là buôn bán ma túy, vượt ngục về đây. Tùng là thằng nhỏ móc túi, giựt đồ chuyên nghiệp cũng dùng nơi này làm chỗ xuất phát. Ông đã chứa chấp tội phạm trong một thời gian dài và không loại trừ khả năng ông là đồng phạm.
Bù Khú cười lớn:
-Kết luận thật đơn giản! Có lẽ tôi là người có nhiều danh hiệu nhất thế giới: cán bộ kháng chiến, trí thức yêu nước, nhà báo, kẻ sát nhân, kẻ buôn bán ma túy, chứa chấp trộm cướp và gái điếm… vậy rốt cuộc tôi là ai?
*
Trong góc tối của một cuộc vui đã tàn Đào tìm thấy người đàn bà ấy. Cơn điên đã đi qua, bỏ lại những cái xác đẫm men rượu, phiêu hốt trong ảo giác ma túy nằm la liệt trên sàn nhảy. Cuộc thảm sát của tiết tấu, ánh sáng và chất kích thích đã bày biện trên chiến trường của nó những cá thể im lặng, nằm ngồi trong nhiều tư thế. Tất cả đang chìm đắm trong cõi riêng ma quỷ, đồng bóng.
Chỉ có Ngọc là tỉnh táo. Tâm hồn cô cạn khô như đáy một con sông đã bốc hơi trong sa mạc đổ lửa. Và cô ngồi bất động như cây xương rồng tàn héo.
-Em ngồi với chị được không?
-Ngồi đi. Em đến đây làm gì?
-Em đi tìm chị. Mọi người đã bị bắt hết rồi.
-Vậy tìm chị để làm gì?
-Để cứu bố.
-Thế thì ai cứu mình? Có thể cứu được một xã hội quỷ quyệt không? Có thể thoát khỏi quyền lực của bọn Mafia không?
-Vậy phải làm gì?
-Chạy trốn.
-Trốn ở đâu?
Hai người đàn bà trẻ bước ra khỏi vũ trường lúc gần sáng. Đường phố ngái ngủ trong cơn gió bấc nhẹ nhưng cũng đủ rải những lá khô trên cao bay nghiêng nghiêng xuống. Bầu trời xám đục, vương vấn một chút sương mù. Có lẽ họ là những bộ hành đầu tiên của con đường. Họ đi chậm, đi lẩn vào buổi sáng, đi lẩn vào những cơn gió.
Ngọc nói:
-Thôi, chúng ta chia tay. Chị sẽ về quê.
Đào im lặng. Buổi sáng co rúm lại. Buổi sáng làm cho cô gái xanh xao, mong manh.
-Còn em, không biết đi đâu.
ĐÀO HIẾU
(Mời xem kỳ 13: NGƯỜI QUÊN LÝ LỊCH)