hịnh đã nghe gã nói cuộc sống của gã còn nghèo, còn nhiều khó khăn.
Nhưng nghèo đến mức này thì không thể tưởng tượng nổi. Một túp lều ám khói nằm
dưới những bụi tre um tùm. Vừa ẩm ướt vừa ảm đạm. Đồ đạc trong nhà cũng không
có gì đáng giá. Duy nhất chiếc giường mới và bộ bàn ghế có thể là gã vừa mua
xong, ngoài ra không có gì. Mọi vật đều sơ sài, cũ nát nếu ở chỗ khác người ta
đã bỏ đi rồi. Hôm gã bảo: " Tỉnh ta nghèo nhất nước, vùng tôi nghèo nhất tỉnh,
nhà tôi nghèo nhất vùng " Cô cứ tưởng
gã hóm hỉnh nói chơi. Không ngờ gã nói thực.
Làng xóm xung quanh cũng còn có những hộ nghèo. Nhưng
nghèo đến thế này, hầu như không có ai. Đồng rừng đất đai thừa thãi, ít ra người
ta cũng có con trâu buộc ngoài đầu ngõ. Nhà chưa lợp được ngói thì cũng là lợp
lá cọ, cột kèo bằng gỗ, kẻ chuyền, kẻ bẩy. Trong nhà cũng có cái tủ búp phê, bộ
xa lông cải tiến.
Người ta bảo ở xa thì xem luỹ tre, lại gần nghe chó
sủa. Nhà giàu tre bọc bốn bề, trong vườn cây cối ngay hàng thẳng lối xanh um.
Có động, chó sủa ồm ồm vì là giống chó to. Vườn nhà gã chỉ có khóm trầu xanh
um, còn cây cối thì còi cọc. Mẹ gã nghiện trầu cau, sáng nào bà cũng rửa mặt
xong là bưng chậu nước tưới khóm trầu.
Thứ rẻ nhất trong vùng chưa ai mất tiền mua, nhà gã
cũng thiếu đấy là nước ăn, nước uống. Tắm giặt đành rằng ra sông rồi nhưng nấu
nướng nước phải gánh về nhà. Hồi gã chưa về mẹ gã mỗi bận hai nửa thúng nước
gánh từ sông về. Chân bà bê bết bùn vừa leo dốc vừa thở. Về đến nhà nguyên rửa
chân cũng hết nửa bên thùng.
Từ khi gã về sáng nào gã cũng phải dậy sớm ra sông
gánh đổ đầy vại nước dùng cho cả ngày.
Ngoài sân, trên sào phơi bộ quần áo cũ của mẹ và con
gái gã. Đồ giặt thiếu xà phòng nom cứng quèo, có rúm như cái mo khô, hai chiếc
khăn mặt cũ không thể nói là màu gì, nom xam xám cu cũ. Đầu sào là bộ quần áo của
gã cũng không hơn . Nó đen cáu, nhằng nhịt những nhựa.
Gã không có nhà, chỉ có hai bà cháu đang hí húi làm
bánh dưới bếp. Bánh làm bằng bột sắn dây chưa kỹ còn những mảnh lổn nhổn như hột
ngô say. Thấy cô đến bà lão hỏi:
- Cô đến hỏi ai?
- Dạ cháu là người quen anh Khải ạ!
Bà cụ vội quýnh quáng:
- Mời cô vào nhà uống nước, nghỉ chân chút đã. Em nó
vừa đi giao hàng.
Thịnh ngạc nhiên:
- Anh ấy giao hàng gì hả bác?
- A, dạo này nó cũng có làm tý hàng, vặt vãnh thôi
mà. Cô uống nước đi.
Thịnh nhìn thấy có cây đàn treo trên vách . Chắc anh
ta mua chuyến xuôi Hà Nội vừa rồi. Cô đã từng thấy nhiều cảnh ngộ và chính cô
cũng là con nhà nghèo. Nhưng đến mức này thì ái ngại quá. Trong cảnh ngộ này
con người chỉ trong hai cách:
Một là bất lực, không còn khả năng gì, cam chịu sống
không ra cuộc sống con người. Hai là phải thật bền gan, tu tạo từ đầu. Mới mong
có cuộc sống khả dĩ chấp nhận được.
Vậy thì gã ở trong điều kiện nào đây? Bất lực hay bền
gan? Mà xem ra hoàn cảnh không lấy gì thuận lợi. Mẹ già, con nhỏ. Họ hàng thân
thích đã không mấy người, lại thêm thành kiến xã hội, liệu gã có thể vượt qua
giai đoạn này không?
Mẹ gã kể cho cô nghe gã theo đòi đèn sách từ nhỏ.
Cho đến bây giờ gã chưa sờ tay đến cái cày. Con nhà nông dân nhưng gã chưa biết
thế nào là làm cỏ, bón phân, cấy hái, gieo trồng. Gã sinh thiếu tháng, lúc nhỏ
chân tay như cẳng gà. Mẹ gã thương con không bắt gã phải mó tới việc gì. Lâu thành quen. Chỉ
mong gã học cho giỏi. Mà gã học giỏi thật. Năm cuối cấp nào gã cũng được chọn
đi thi học sinh giỏi của huyện, của tỉnh.
Bà nghĩ rằng một ngày nào đó cái sự học giúp gã nên
người. Bà đâu ngờ rằng cuối cùng hai mẹ con lại về sống ở nơi heo hút này. Có
thể tại bà, nhưng bà không oán trách ai cả. Dép giày còn có số, con người tại
sao không? Cái số ba đào trời đày bà và con bà phải chịu. Chỉ thương nó, làm
sao để sinh sống ở đất này? ở nơi con người không cần khôn ngoan cho lắm, học
hành cho nhiều, mà vẫn sống vô tư lự. Chốn sơn lâm, hoang vắng chỉ cần sức khoẻ,
một chú kinh nghiệm canh nông và cần nhất phải là phải bền lòng. Con bà đã từng
đi đó đi đây, nhiều năm sống nơi phố xá, liệu nó có chịu âm thầm sống chỗ này
không?
Nó quen cô gái người thị xã này chắc không ngoài dự
định thoát ly khỏi nơi heo hút này. Bà già rồi, nó tính sao thì tuỳ con. ý nghĩ
ấy khiến bà có cảm tình với cô ngay tự lúc Thịnh vừa bước chân vào nhà. Con gái
phố thị mà xem ra cô cũng dáng vẻ con nhà lao động. Nhìn cô quẩy đôi thúng ra
sông gánh hộ bà gánh nước, bà biết cô không có vẻ ngăn cách với cảnh sống gia
đình bà. Có điều bà phân vân không hiểu quan hệ giữa hai người ở mức độ nào, vì
đây là lần đầu bà giáp mặt cô. Bố mẹ cô là người thế nào, hoàn cảnh gia đình ra
sao là điều bà chưa biết. Bà chỉ nghe cô nói sơ qua.
Bà bảo đứa cháu gái lấy nắm gạo nhử bắt con gà. Giá
nào bà cũng sẽ giữ cô ở lại ăn cơm bữa trưa nay. Con bà cũng chỉ đi giao hàng
quanh đây, gần trưa nó sẽ về.
Nghĩ thương con, đêm nào nó cũng thức đến khuya, có
hôm đến hai ba giờ sáng. Nó cặm cụi bên đèn cuốn thuốc, cắt xén rồi phong bao.
Từng cọc thuốc, trăm điếu vuông vắn, sợi vàng toả mùi thơm dịu, nó sắp thành từng
gói để đi giao vào sáng hôm sau. Bà chỉ đứng nhìn chứ không giúp được gì con.
Việc nó làm cần bàn tay khéo léo, đôi mắt tinh. Thuốc cuộn ra điếu nào cũng
tròn trịa, đều tăm tắp. Người vụng chỉ làm rách giấy, cuộn không thành điếu. Hoặc
cuốn điếu mẹ điếu con trông không vừa mắt. Một tuần hai lần, nó khoát kẹo. Bên
kia sông có xóm chuyên nấu đường mang về xuôi bán. Nó mua độ vài yến mang về
canh lại. Từ lúc cục đường đen thui nó chế thế nào ra mầu vàng nhạt. Lúc đầu nó
gửi nhờ người mua nha từ dưới xuôi lên. Về sau nó học cách nấu nha. Không ngờ
cách làm nha lại đơn giản thế. Cũng từ mầm thóc ủ trộn với tinh bột sắn mà nên.
Bột sắn nấu loãng như hồ, chờ cho chỉ còn ấm tay thì cho mầm thóc vào. Đợi cho
nó lên men như ủ men rượu, lọc bỏ bã rồi thắng lên. Cạn hết nước là tới lớp nha
vàng óng. Nếu như có cô gái này phụ giúp nó sẽ đỡ vất vả vì nom cô cũng tháo
vát nhanh nhẹn. Bà nghĩ thế và khấp khởi mừng thầm. Nếu như hôm về xuôi lúc
quay lên gã ghé vào thì hôm nay cô không phải lên đây. Chiếc xe đạp anh trai mượn
của gã rồi đem cắm làm cô áy náy. Cô đã phải dốc số tiền riêng để dành của mình
để đi chuộc cái xe về. Số tiền cô vẫn định hôm nào đi kéo một đôi bông tai. Con
gái không một chút trang sức trên người chả khác nào bông hoa không có nhị,
nhưng không thể không tìm chiếc xe về. Tính cô thế. Ai không biết mình thì
thôi, người đã biết cô không muốn để người ta nghĩ sai, nghĩ xấu về mình. Dù thời
buổi bây giờ rất nhiều chuyện nhăng nhít ngoài đời, cô cũng không thể làm thế
được. Cô biết thế nào rồi anh cô cũng đi chuộc về. Anh ta làm liều cũng chỉ vì
túng bí. Bà mẹ không muốn cho con lên bãi vàng nên đã không cấp vốn cho con.
Nhà tuy túng nhưng số tiền ấy không phải không lo được. Bà đã thấy từ bãi vàng
trở về là những con người hư hỏng, nghiện ngập đến thân tàn ma dại. Bà muốn nó ở
nhà tìm việc làm gì đó, rồi lấy vợ. Nó đã ngoài ba mươi tuổi rồi đâu còn ít ỏi
gì.
Khi Thịnh bàn với mẹ đi chuộc xe về bà đồng ý ngay.
Nếu chờ Nhân mang về thì không biết đến bao giờ. Nhà anh ta như thế cố lắm mới
tạo được cái xe. Con bà làm như thế có khác gì chó cắn áo rách? Xem ra anh ta
cũng là người tử tế. Tiếng là đi tù về nhưng ăn nói, cử chỉ khác hẳn với đám bạn
chơi với con bà. Xem ý tứ thấy con Thịnh cũng có cảm tình với anh ta. Một lần mẹ
xem số riêng cho cô, ông thầy bói nói cô cao số, vất vả đường chồng con. Phải
bước thứ hai mới nên vợ nên chồng. Người chồng sau này, lúc mới lấy cô cũng
long đong lật đật, sau này mới khá. Đúng là với người yêu cô đã có lễ ăn hỏi.
Tai nạn bất ngờ nên lương duyên giữa hai người dang dở. Không lẽ lời đoán của
ông thầy lại ứng với con người này sao? Ngay từ buổi gặp đầu tiên với gã trong
lòng cô thức dậy cảm tình khó nói thành lời. Từ khi Thắng mất, tình cảm của cô
trầm lắng gần như lạnh giá. Cô chẳng thấy cảm xúc gì đối với những người con
trai đến với cô. Bạn bè bảo cô mắc bệnh trầm cảm, không còn xao xuyến với tình
cảm mới của một người trai nào khác.
Vậy mà tự dưng cô cảm thấy hồi hộp mỗi lần nghĩ đến
gã. Phải chăng duyên tình cũng là định mệnh từ kiếp nào, nó chỉ bùng cháy lên
giữa hai người nợ duyên với nhau khi họ có dịp gần gũi? Gã chưa từng nói với cô
một lời. Con người gã bề ngoài có vẻ gì đấy như là mặc cảm, tự ty. Gã e dè mỗi
lúc tiếp xúc với cô và nói năng lại càng gữi gìn, ý tứ. Gã không tỏ ra suồng
sã, bông đùa như nhiều người cô gặp. Chính cái vẻ ấy lại tạo cho cô lòng trắc ẩn,
muốn hiểu sâu hơn về con người gã.
Cô không hiểu sao khi quay lên gã lại không vào nhà
cô? Hay sự cư xử bừa bãi của anh trai cô khiến gã e ngại. Biết đâu gã lại không
nghĩ gia đình cô là một nhà không ra gì. Thị xã này không thiếu những nhà trai
trộm cướp, lừa đảo. Gái thì bán thân nuôi miệng không biết đến phẩm giá là gì. ở
đâu không có người tốt, kẻ xấu? Không có nghĩa người phố thị chỉ biết đến đồng
tiền, không biết trọng danh dự và nhân nghĩa. Một người từng trải như gã, cô
nghĩ gã không đến nỗi suy nghĩ nông cạn đến như vậy. Vậy thì có lẽ gã ngại gia
đình cô sẽ khó xử sau vụ vừa rồi. Dẫu sao gã cũng phải đến xem thế nào đã chứ.
Hay gã còn một lý do nào khác, một việc khẩn cấp nào khiến gã phải về thẳng
trên nhà ngay?
Cô quyết định đạp xe lên xem sự thể thế nào. Cũng là
dịp để hiểu rõ hoàn cảnh thực tế của gã. Cô không ngờ chuyến đi vất vả đến thế,
khi đến nơi gã lại không có mặt ở nhà. Vẫn là con đường đất chạy men theo bờ
sông. Vụ lũ vừa rồi còn để lại nhiều hậu quả chưa kịp khắc phục. Con đường lâm
nghiệp người ta chỉ sửa sang mỗi kỳ khai thác gỗ. Xe tải chở nặng đào sục lên từng
đám. Sau chiến dịch vận chuyển chẳng ai nghĩ đến chuyện sửa sang lại. Lại thêm
lũ quét sói lở từng quãng dài. Đi bộ còn khó khăn chứ đừng nói đi xe. Tre nứa
lau lách hai bên úp xuống mặt đường. Hết
lên lại xuống những cái dốc cao vượt mặt. Thịnh đi xe, kỳ thực quá nửa cung đường
là dắt bộ. Lên dốc đạp tức ngực mà bánh xe không chuyển lúc xuống dốc xe lao đến
chóng mặt. Chỉ sợ tuột phanh là lao sầm xuống vực. Đi qua những làng người dao
vắng ngắt. Những mái nhà thấp lè tè, lụp sụp thập thò vài đứa trẻ nét mặt sợ sệt.
Chúng không quen người lạ đến nhà và không biết tiếng phổ thông. Có khát nước
cũng đành ra hứng ở máng lần vì không nhà nào đun sôi. Người ở đây uống nước lã
từ lúc chào đời cho đến khi nhắm mắt. Thỉnh thoảng một tốp người H'Mông nét mặt
lầm lì, mệt mỏi mang nặng cái lù cở trên lưng. Có hỏi thăm đường chỉ thấy lắc đầu
" Chi pâu è ". Từ sự biến biên giới phía bắc họ tràn trên Mèo Vạc về
đây. Bây giờ vẫn nhộn nhạo như kiến vỡ tổ. Nay chuyển chỗ này, mai đi chỗ khác
chưa yên chỗ ở. Thịnh thầm phục những đôi chân đi bộ xuyên lục địa của họ. Dáng
người thì thấp bé, váy áo bùng nhùng mà người ta đi bộ thật tài tình. Cứ như thể
họ là tộc người sinh ra để đi bộ miên man, mãi mãi qua nhiều xứ sở.
Suýt nữa thì Thịnh tụt xuống một khe suối sâu. Nước
trong vắt nhìn tới tận đáy rải đầy sỏi mà không ngờ sâu đến thế. Cô túm được
đám cành sung mới men được vào bờ. Một cậu bé từ đâu xuất hiện cứ như trong
chuyện cổ tích. Cậu mò giúp cô cái xe đạp rồi vạch lối cho cô sang bờ bên kia.
Cô hỏi tên, cậu chỉ cười không nói. Thì ra cậu bị câm không biết từ bao giờ.
Cũng không biết cậu người kinh hay người tày. Nhưng xem ra cậu có vẻ là dân
khai hoang ở xuôi lên. Trên cái cổ đen ngấn lên, thấy đeo tòng teng một cái
khánh bằng nhựa mầu đỏ. Chỉ có người vùng xuôi hay đi lễ chùa mới hay mua những
thứ đó về đeo cho con trẻ lấy phước cầu mạnh khoẻ, may mắn.
Không biết đường rừng thời cụ Lan Khai, nhà văn hàng
xóm nhà cô huyền ảo thế nào. Đường rừng thời cô, đi lại vất vả quá.
Mấy năm trước Thịnh cũng đã từng đi con đường này.
Ngày ấy gia đình này làm ruộng mãi trên núi Khâu Đăm. ở thị xã nhưng nguồn sống
lại trông vào núi non cách xa phố xá hàng chục cây số. Lúa nương, khoai sọ năm
nào cha cô cũng đóng mảng chở về. Cuối năm cô còn rủ bạn lên tìm củ nâu, lấy đu
đủ về bán chợ trung tâm lấy tiền tiêu tết. Nhưng ngày đó một dải là rừng nguyên
sinh. Ngay cả những ngày hè đi dưới tán rừng cũng thấy mát lạnh. Trên cành cây
cao khỉ, voọc chuyền cành cãi nhau chí choé. Có lúc còn bắt gặp con hươu với
đôi gạc mới nhú chạy ra đứng ngẩn ngơ giữa đường. Người ta còn sợ hổ gấu vồ người.
Từng quãng có mỏ nước chảy ra trong vắt. Mới chỉ ít năm mà rừng giờ xơ xác,
trông nhôm nham như vừa ốm dậy. Thế mới biết sức tàn phá của con người thực là
ghê sợ. Chung quy cũng chỉ cho ngày hai bữa ăn. Những bữa ăn đạm bạc sơ sài vẫn
gọi là " cho xong bữa "… Gã ngạc nhiên thấy từ xa bóng dáng con gái
trong căn nhà của mình. Chuyến hàng hôm nay giao thuận lợi, lấy được đủ tiền
nên gã về sớm hơn mọi buổi. Đi qua bến đò thấy người ta bán cá, gã dừng lại
mua. Gã nghĩ " Lâu lâu cũng phải có một bữa tươi. Mẹ đã yếu, con bé khảnh
ăn. Mình cũng cần sức khoẻ để " chiến đấu lâu dài ". Bà bán cá cứ ép
gã lấy con cá chiên to nhất. Giống cá này ngon chỉ bắt được bằng cách câu
giăng. Phải là nhà chài có kinh nghiệm mới câu được nó. Nhưng giá nó khá đắt.
Người ta nài nỉ mãi cuối cùng gã đồng ý mua. Tay xách con cá đi vội về nhà.
Qua nhà lão Sinh Béo thấy trong sân lố nhố người. Một
người nào đó gọi tên gã, gã vờ như không nghe tiếng. Nhà lão này cùng xóm nhưng
rất mực khinh người. Nghe nói lão vừa ký được hợp đồng mở trạm thu lâm sản cho
nhà máy giấy Bãi Bằng. Mấy ngày nay trong nhà lão kẻ ra người vào rậm rịch. Có
cả mấy cái xe máy mới cóng của cán bộ Công ty lâm sản dựng cạnh cây dừa gần bờ
ao ngay trước nhà. Con ngựa đen của ông Triệu bao chủ tịch xã đang nhai ngô hạt
buộc cạnh lối đi. Thấy người ta con ngựa pừ pừ đe doạ. Nó xoay xoay chân sau
như muốn đá vào ngực gã. Bốn năm con chó mèo đang gầm gừ tranh nhau tha lôi một
bộ lòng gà. Thứ mà nhà lão Sinh moi bỏ không bao giờ làm lòng, lão bảo: "
Bẩn, không đáng gì ". Lão đã giầu lại càng giầu thêm. Từ nay nguồn lâm sản
của cả vùng sẽ qua tay lão. Đương nhiên tiền của cũng từ đó theo về. Thằng con
trai thứ hai nhà lão về tận Hà Nội mua chiếc xe máy to dềnh dàng dựng ở đầu
nhà. " Nó là xe bốt xoa một thời chuyên dùng săn bắt cướp của công an Hà Nội
". Thằng Mai khoe thế. Đường khó đi, nó lại chưa thạo xe. Hôm về phải thuê
người đi hộ lên. Cốt để cho oai chứ nó hay đi ngựa. Con ngựa nâu sẫm to cao gấp
rưỡi con ngựa đen của ông chủ tịch. Cả xã này chỉ có mình nó mặc quần áo bò. Bò
zin hẳn hoi chứ không phải hàng nhái. Nó đi tới đâu đám con gái đều nhìn nó ngưỡng
mộ, thèm thuồng. Nhưng nó không thiết. Nó quyết chí lấy vợ ngoại tỉnh, nếu có
điều kiện lấy được con gái Hà Nội càng hay. Nó bảo " Con gái làng chân to
như cây chuối hột, bàn chân bằng cái quạt nan, chỉ khổ đám gà mới nở bị dẫm chết
". Bố con nó không hợp nhau vì nó tiêu tiền phá quá. Xếp công việc cho nó ở
xã nó không thèm làm. Nó bảo: " Đã làm cán bộ phải trên huỵên, trên tỉnh.
Làm cái anh cán bộ xã đầu chày đít thớt, dân người ta không cử nữa thì
đi tong. Thà rằng chạy ngoài, sau này tính..". Có tiền mua tiên cũng được, làm
chân lèm nhèm nó không làm. Nó đang móc nối với bọn làm vàng bên Thái Nguyên. Gầu
với dây cáp nó xếp đầy một chuyến thuyền vừa mới đưa về. Nó còn định mua chiếc
thuyền côle chạy máy xăng là thứ cả tỉnh mới có vài chiếc. Nhưng giá cả chưa
xong, nên nó chưa quyết.
Từ ngày gã về nó có đến chơi vài lần, mặt cứ vác
lên, nên gã không ưa, cũng không bao giờ đến nhà nó. Nó nói bắn tin: " Cái
thằng đã nghèo lại còn sĩ. Tử tế thì đây cho bám càng, không cho quên luôn
". Gã chỉ cười nhạt không nói gì. Khi mới về gã cứ nghĩ đồng rừng là nơi
người ta ăn ở sởi lởi trong sáng lắm. Những ngày sơ tán trên Lạng Sơn, ngay cả
khi gã bị bắt ở ga Bắc Thuỷ nơi nhà Tường Vinh khiến gã nghĩ thế. Nhưng không
phải. Giờ thì hang cùng ngõ hẻm ở đâu cũng có kẻ hay người dở. Thế giới loài
người kể như ngày càng chật chội, đối xử với nhau khác lạ hơn. Có một cái gì
đó, bắt nguồn từ những sâu xa nào đổ vỡ, làm cho quan hệ giữa con người với con
người tệ hại hơn cả thời giặc dã, chiến tranh.
Giờ đi qua nhà nó, gã không muốn nhìn vào. Ai giàu
sang mặc ai. Gã không thiết. Nhất là gần đây vài lần lão Sinh cho người đến
nhân danh quản lý thị trường xét nét, vặn vẹo gã về giấy phép kinh doanh. Gã bật
cười. Cuộn vài điếu thuốc, nấu mẻ kẹo mà cũng phải có giấy phép ư? Đúng là luật
lệ đồng rừng. Quyền hạn trong tay họ làm thế nào nên thế ấy. Gã bực tái mặt
nhưng vẫn phải lựa lời nói cho êm chuyện.
Khi nãy chắc lại một vị nào rượu vào, rửng mỡ muốn
thể hiện chút uy quyền chỗ đông người.
Con gái lão Chỉ tay cầm nắm lá trầu không đang đứng
ngoài cửa bếp. Nó thường về thị xã nên quen Thịnh. Nhà cô cũng hay mua nứa tươi
của bố nó mang về. Con bé ăn mặc học theo lối thị thành, nhưng vẫn đi chân đất.
Mới chớm mùa đông mà gót chân đã nẻ như ruộng hạn lâu ngày. Hàm răng chết tuỷ
có cái chân đen thẫm lại. Quanh miệng gợn chút bựa trắng như bọt cơm. Vậy mà
đôi mắt rất lẳng. Đã lớn tồng ngồng mà vẫn tắm truồng ngoài bến sông. Giữa trưa
nắng quàng mỗi chiếc áo quanh bụng, vú vê thỗn thện qua đường. Còn là con gái
nhưng qua trạm bọn lâm tặc " đánh phá " nhiều, mông mẩy bè bẹt như
cái thúng rách không còn gọn gẽ.
Nó thường kiếm cớ sang chơi với mẹ gã, mặc cho gã
không tỏ ra thâm mật. Thậm chí còn tỏ ra khó chịu.
Không biết nó đã nói những gì với Thịnh từ lúc nó
sang đây?
Thoáng thấy bố về, đứa con gái chạy ra đón ngõ. Nó
nhìn gã mừng rỡ, rồi ghé tai bố nói nhỏ: " Có cô gì ở thị xã lên mang xe
lên cho bố, bố ạ ".
- Gã hỏi con:
- Bà cháu ở nhà đã nấu cơm chưa?
Con bé nhỏ nhẻ:
- Nấu chín hết rồi bố ạ. Bà còn bảo cô ấy thịt con
gà nữa. Con mái mơ của con nhảy ổ sắp đẻ đấy!
Gã bảo con:
- ừ rồi bố mua cho con khác. Mua hẳn một đôi. Tưởng
nhà không có gì ăn, bố mua con cá đây. Cũng tốt, nhà có khách con ạ.
Thịnh thấy gã về, cô gái đỏ mặt. Hai bên chào hỏi
nhau lấy lệ. Gã nói để cô đỡ lúng túng:
- Không biết có Thịnh lên. Tôi về hơi muộn!
- Em mang trả anh cái xe. Anh Nhân bận. Ông ấy đâu
đang làm vàng quãng trên đây một chút. Không thấy anh về, bà già sợ anh giận, bắt
em phải mang tận nơi cho anh. Thế sao hôm xuôi anh không vào?
- Hôm lên mua đồ cồng kềnh quá, tôi không tiện vào.
Cứ để đấy hôm nào tôi về lấy. Tội gì mang lên thế này. Đường đi khổ lắm. Tôi đi
còn ngại, Thịnh đi được là giỏi đấy!
- Em lên cho biết nhà không được à? Không ngờ anh sống
vất vả quá. Thế này là lo từ A đến Z rồi còn gì...
Gã cười ngượng nghịu:
- Nhà cửa tềnh toàng quá. Thịnh không cười tôi chứ.
Mới về, tôi cũng chưa lo được gì. ở nhà bà cụ tạm bợ thôi.
Mẹ gã cười góp chuyện:
- Cũng không nghĩ nó lại về đây. Năm kia tôi cũng
làm được ba gian nhà xoan. Vợ thằng em nó đáo để, cứ xoáy vào chuyện con đẻ con
nuôi. Nó làm như tôi thua nó. Tôi bực nên khi nó đòi ra ở riêng, tôi cho nó dỡ
mang về mà dựng. Bà cháu tôi ở chỗ này là cái bếp đấy cô ạ.
Bà ngừng lời một lúc mới nói:
- Làm người mới khó, chứ làm nhà không khó lắm. Mà
cũng muộn rồi, để tôi xếp cơm ăn. Cái Liên ở đây ăn cơm với bác nhé.
Con lão Chỉ ỏn ẻn:
- Cháu phải về. Nhà đang có khách, ở lâu bố cháu chửi
chết!
- ừ nhà bên ấy khách khứa luôn. Bên này lâu lắm mới
lại có khách, lại là khách quý. Không ở được lát nữa sang cháu nhá.
- Vâng.
Liên con cón đi ra ngõ. Gã thấy mẹ mình dạo này có phần
tươi tỉnh. Vẫn là tính nết vui vẻ đơn giản gần như rông rài dễ dãi. Tính tư hữu
đặc chất của người nông dân có lẽ chỉ có phần trăm rất nhỏ trong con người bà.
Một con người luôn nhường nhịn, thích bao bọc người khác đến quên cả phận mình.
Giá bà làm nhà sư ở chùa có lẽ hợp lý hơn là sống giữa cộng đồng chật chội nhiều
bon chen. Bà luôn có câu cửa miệng: " Sống để phúc để đức cho con ".
Nhưng phúc, đức bao giờ mới đến?
Bữa cơm. Gã để ý thấy Thịnh thỉnh thoảng nhìn chỗ
ngón tay đeo nhẫn của mình. ánh mắt có vẻ thắc mắc, phân vân. Có lẽ cô không
nghĩ gã mua chiếc nhẫn làm dáng. Điều đó không hợp với tính cách gã. Mà trong
hoàn cảnh hiện tại nó không phù hợp và cần thiết. Gã còn thiếu nhiều thứ phải sắm
sửa hơn là thứ đồ trang sức này. Chiếc nhẫn nhỏ có lẽ hợp với con gái vì gã phải
đeo vào ngón út. Đàn ông không mấy người mang nhẫn. Người có tiền người ta chơi
hẳn loại nhẫn mặt vuông to quỵch. ít ra cũng phải ba chỉ trở lên. Vậy là có cô
gái nào trao cho gã làm kỷ niệm chăng? Cô không dám hỏi. Tình cảm giữa hai người
chưa đến mức gần gũi để hỏi những việc như thế.
Như đoán được ý cô, gã bảo:
- à, đây là hôm về quê, tôi có ông bạn chơi với nhau
từ lúc còn để chỏm. Ông ấy cũng bị oan gia, đi mất mấy năm cùng vụ với tôi. Ông
ấy đưa cho tôi chiếc nhẫn này. Thực là vật của mình mà mình không nhớ! Có ai ngờ
lại có ngày châu về hợp phố...
Rồi gã kể lại cho cả nhà nghe. Không ai tin là chuyện
có thật. Chuyện có con cóc to bằng chiếc bồ ấm, thở khói ra xanh lè ngậm chiếc
nhẫn trong miệng gần cả chục năm. Thì thật khó tin. Chỉ có con bé Hà cứ há hốc
mồm ra nghe. Mẹ gã mủm mỉm cười không nói gì, còn cô thì lắc đầu.
Cô bảo:
- Anh nói cho vui, làm gì có chuyện như thế. Có cô
nào tặng thì nói cho cụ mừng, việc gì phải dấu.
Gã có vẻ bực mình vì không ai tin mình, vội tháo cho
cô xem chữ khắc chìm bên trong chiếc nhẫn. Xem xong cô vẫn bảo:
- Thì tên của ai đó, em làm sao biết được. Nhưng có
gì mà anh phải thanh minh mãi. Thường thôi mà.
Thoáng một nét rất nhanh trong đôi mắt cô gái như buồn,
như thất vọng, thất ý. Nhưng cố trấn tĩnh được ngày trong vẻ vô tư.
Gã định kể cho cô nghe đôi chút về Vân nhưng kịp dừng
lại. Có cần thiết phải như thế không vào lúc này? Có khi nó lại không mang lại
sự cảm thông như mình mong muốn. Mà lại là ấn tượng nặng nề vì những gì đã qua.
ở đời có những việc tưởng đã chìm sâu trong dĩ vãng, đã thành vô cảm, vô hại bỗng
chốc một khi nào đó lại cộm lên gai góc, xót đắng.
Không phải gã không có cảm tình với Thịnh, một cảm
tình cho đến lúc này gã vẫn thấy mang mang, không cụ thể, rất khó nói ra lời.
Cuộc hôn nhân vội vã, hời hợt đầu đời đã khiến gã e ngại. Không hẳn như người
ta nói " Bây giờ như chim phải tên ". Đó là chỗ đau gã rất ngại ai đó
chạm vào. Gã sợ ai đó khinh bỉ gã đã đổ lỗi cho số phận, thương thân mình một
cách ích kỷ, mù quáng. Thịnh là cô gái nhạy cảm, cô chuyển câu chuyện sang hướng
khác. Cô nhìn ra sông nói với mẹ gã:
- Bến tàu bây giờ chuyển xuống đây sao bác không làm
cái quán bán hàng. Khách không đông, nhưng nếu một người bán vẫn kiếm được.
Bà cụ nói:
- Bến trên cạn, họ mới chuyển xuống đây. Chẳng biết
có bán được không. Ngày nào cũng có người vào xin nước uống, xin lửa. Ngày đun
mấy tích nước mà không đủ cô ạ.
Gã nhìn cô như vừa phát hiện ra điều gì:
- Tôi cũng có nghĩ đến. Làm cái quán cho cụ bán hàng
cũng đơn giản. Vốn liếng không bao nhiêu. Cây que ở đây cũng sẵn chỉ vài buổi
là xong. Ngại là thủ tục giấy tờ nhiêu khê. Người ta quản lý chặt, có phải khi
nào mình muốn làm gì cũng được đâu. Phải là gia đình chính sách, ưu tiên gì đấy
mới được.
Cô làm gã khá bất ngờ:
- Bây giờ những việc đại loại như thế cũng không khó
khăn như trước. Báo đài chả đang nói những chủ trương " Cần làm ngay
" của ông Linh gì đấy. Có lẽ anh ở đây không để ý đấy thôi.
Gã thành thực:
- Đúng là ở đây thiếu thông tin thực. Cả xã có vài tờ
báo, lại của mấy ông lãnh đạo. Không biết các ông ấy có đọc không. Dân thì cả
năm chẳng trông thấy nó rộng hẹp thế nào. Làng này có mỗi ông Thuấn có cái đài
bán dẫn. Từ hồi ngã ngựa, đài hỏng vẫn chưa kịp chữa.
Thịnh buột miệng:
- Sống thế cũng buồn anh nhỉ. Có lẽ xem văn nghệ,
xem phim cũng ít khi...
- Năm cũng vài lần - là tôi nghe nói vậy, chứ từ hồi
về tôi cũng không được xem. Tự nhiên cảm thấy không hứng thú lắm.
Thịnh không chớp mắt:
- Xem ra anh không thích văn hoá văn nghệ lắm?
Gã chỉ cười, không nói gì. Điều này cô gái không hiểu
anh. Nói ra với cô lúc này liệu có ích gì? Thì ra cô nghĩ anh là con người giờ
không còn ham muốn gì nữa, chỉ biết cặm cụi lo làm, lo ăn. Văn hoá lùn hơn cả
những kẻ thất học!
Biết mình lỡ lời, cô chuyển qua chuyện khác. Cô gợi
ý rằng còn nhiều cơ hội làm ăn, nếu gã cứ làm theo kiểu hiện nay vất vả mà hiệu
quả không được bao nhiêu. Mất nhiều thời gian để gây dựng bước đầu. Gã vẫn lặng
thinh không nói.
Bà mẹ gã đỡ lời:
- Em nó cũng muốn làm ăn to lắm chứ. Nhưng ngồi
thúng cất cạp kể cũng khó. Kỳ vừa rồi về xuôi nó cũng có ý nhờ cậy anh em nhà để
có vốn, có nhân lực làm ăn. Thời buổi này đầu ai chấy nấy, nên cũng không kết
quả. Quay lên nó mới tính mấy việc vặt vãnh trợ thời.
Lại nói về công việc làm hiện tại của gã. Gã lảng
tránh chỉ nói sơ qua. Có lẽ gã ngại cô sẽ coi thường những trò vặt vãnh của
mình. Nam nhi sống ở trên đời ai lại đi lo, đi làm những việc như thế? Nhưng thử
hỏi lúc này gã còn biết làm được gì hơn?
Ngoài Nhân, anh trai cô ngày ấy ra, còn vài người đến
rủ gã đi làm vàng. Nghe nói ngày kiếm được mấy chỉ. Có hôm đúng " ục
" được hàng cây. Nhưng gã lại không muốn đến những nơi như thế. Nơi mà con
người sống với nhau theo luật cá lớn nuốt cá bé. Nói chuyện với nhau bằng xẻng,
bằng xà beng. Đã có chuyện xả A - KA, tung lựu đạn để tranh chỗ cắm bè. Con
nghiện, đĩ điếm lượn lờ như ma nhập tràng. Gã không sợ nhưng gã quá ngán ngẩm
nơi tăm tối, xô bồ, tanh máu đàn anh đàn chị. Nơi mạng sống con người đôi khi
còn nhẹ hơn vài vê thuốc phiện.
Gã cần sống thanh thản, gã còn nhiều bổn phận và những
mục đích trong đời mà đến giờ gã chưa làm được.
Có thể cô gái cho là gã thiển cận, Cam chịu cuộc sống
nhọc nhằn. Nghĩ sao tuỳ cô. Gã tin một ngày nào đó mọi việc sẽ khác.
Rốt cuộc hai người cũng chẳng nói được với nhau điều
gì. Toàn những chuyện đâu đâu không đầu không cuối.
Ngày mùa đông, thời gian trôi đi rất nhanh. Mới quá
trưa một chút mà đã nhạt nắng. Mùa thu bàn giao lại những chỏm núi cây lá đã úa
vàng, khô nhạt. Chân trời phía xa mây giăng luỹ giăng thành. Không gian có một
vẻ gì đấy nhạt nhẽo, đơn điệu. Thoáng buồn trong đôi mắt có làn mi cong. Cô nói
chiều nay cô phải về. Khi nào tàu kéo chuông cô sẽ ra bến. Ngày mai cô phải
giúp đám cưới một người bạn ở gần nhà. Cô đã nói vậy gã cũng không dám giữ. Giả
dụ Thịnh ở lại gã chẳng biết mình sẽ sắp xếp chỗ ăn chỗ ở như thế nào. Chả nhẽ
lại để cô nằm ghép với bà cụ và đứa con gái trên chiếc giường tre đã hẹp lại
bong hết giát?
Có tiếng xe máy nổ bành bành ngoài ngõ. Mai vẫn bộ
quần áo bò khụng khiệng đi vào nhà. Hắn chỉ chào bà cụ qua loa làm như không
nhìn thấy gã. Hắn hỏi Thịnh:
- Em lên lúc nào? Đi mua gì, sao không vào nhà?
Thịnh nói cô chỉ đi chơi, không mua bán gì. Sang nhà
hắn thì cô ngại.
Hắn đon đả:
- Ngại gì? Ai ăn thịt mà em sợ. Mẹ anh nghe nói em
lên, bắt anh phải sang đón em đấy. Có gì mai anh đưa về đừng ngại.
Cô nhẹ nhàng:
- Em cảm ơn. Lát nữa có tàu xuôi em phải về. Thôi để
khi khác. Anh nói thế chứ mẹ anh biết em là ai mà bảo anh sang đón!
Hắn đỏ mặt lúng túng:
- Này, em đừng coi thường. Mẹ anh là tinh lắm. Người
dưới tỉnh bà quen đầy. Bà già nhà em chẳng có lần vào qua nhà anh dạo có em đi
theo, em quên rồi sao?
- à hồi ấy em còn trẻ con bé tý, chứ bây giờ có gặp
chắc mẹ anh cũng không nhớ.
Mai cứ nài nỉ mời cô lên xe. Cô gái không định đi,
sau rồi cũng miễn cưỡng phải đi. Cô bảo với mẹ gã:
- Anh ấy là chỗ quen biết, vẫn chạy hàng cho nhà
cháu. Gặp đây không lẽ không sang. Có khi cháu xin phép bác luôn lát nữa ra
tàu.
Quay sang anh cô nói:
- Anh thông cảm, hôm nào xuôi thì vào chơi.
Gã chỉ gật đầu. Gã cảm thấy rất khó nói câu gì vào
lúc này.
Cô đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột ra đi, gã hoàn toàn bị động. Lại
nữa, trước mặt thằng con nhà giàu này, gã không muốn nói nhiều.
Gã bần thần nhìn cô ngồi phía sau xe máy khuất dần
sau những bụi tre cúi ngọn ven đường. Tự nhiên thấy lòng trống trải. Có một khoảng
nào đấy rất khó có thể lấp đầy. Mây ở đâu về, trời xám xịt, thấp dần.
Phần nhận xét hiển thị trên trang