Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Nhà văn Đà Linh: Mê mải viết sách và làm sách

(Thethaovanhoa.vn) -  Từ Iran, nhà văn Hồ Anh Thái (hiện là Phó Đại sứ Việt Nam tại Iran) đã gửi TT&VHbài viết xúc động về một người bạn: Nhà văn Đà Linh khi hay tin ông ốm nặng. TT&VH trân trọng giới thiệu tới quý bạn đọc.

1. Đà Linh là người đứng ra đỡ cho tiểu thuyết Cõi người rung chuông tận thế ra đời năm 2002 ở Nhà xuất bản (NXB) Đà Nẵng.

Cuốn ấy tôi viết năm 1996, sau đó là sáu năm trời gửi gắm qua hầu như suốt lượt các NXB trong Nam ngoài Bắc, cả NXB trung ương và địa phương. Ở đâu nó cũng bị người ta e ngại, ngại từ cái tên sách trở đi. 

Gần như không còn cửa nào nữa, Song Thủy là người làm sách tư nhân bèn thử lần cuối cùng: Gửi bản thảo đến Đà Linh, Phó giám đốc kiêm Tổng biên tập NXB Đà Nẵng. Chẳng ngờ Đà Linh hăm hở đọc, rồi quyết định làm thủ tục cho sách ra ngay.

Cũng nhiều hệ lụy. Sách ra rồi, được tái bản luôn, in lại nhiều lần, số lượng đã vượt quá năm vạn bản, đến năm 2012 dịch ra tiếng Anh in ở Mỹ (Apocalypse Hotel). Nhưng năm 2002 sách mới in ra cũng nhiều điều ra tiếng vào. Gay gắt nhất là có vị ở Hà Nội mách vào với cơ quan văn hóa của Đà Nẵng, nhưng lãnh đạo thành phố khi ấy vững vàng chính kiến, không để nhốn nháo lên. Gay gắt nữa: cuốn sách đã vượt qua hai vòng sơ khảo và chung khảo của giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm ấy, chỉ chờ thủ tục cuối cùng là chữ ký quyết định trao giải, thì bị ban chấp hành hội phủ quyết. Nhắc lại thế để thấy không khí lúc ấy không thuận một chút nào cho Đà Linh.


Nhà văn Đà Linh (ngồi) và nhà văn Nguyễn Văn Xuân (Nguồn: internet)

Mỗi lần ra một cuốn sách như vậy, Đà Linh phải chịu nhiều chuyện đau đầu, hao tâm tổn trí. Phải giải trình, phải thuyết phục, phải bảo vệ. Nhưng vẻ ngoài khi gặp bạn văn thì thản nhiên, không để lộ vướng bận, không tỏ ra phiền não hoặc trách móc gì ai. Mỗi lần trở về Hà Nội uống bia với nhau thì chỉ nói chuyện có bản thảo mới rất hay của người này người khác. Thích làm sách văn học và thích cả bộ sách của triết gia Pháp đương đại Francois Jullien. Nghe ngóng hễ ai có bản thảo mới là tìm đến ngay, dù ở Hà Nội, Huế, hay Sài Gòn.

Ngồi với nhau, có lần tôi nhắc lại chuyện long đong của Cõi người rung chuông tận thế. Trước khi đến với Đà Nẵng, nó đã suýt được in ở NXB V., đã được phó giám đốc ký duyệt, đã sửa bản in thử, đã ra bản can là công đoạn cuối. Tôi đã đến NXB ngồi kiểm tra từng trang bản can. Ngay sau đó thì ông giám đốc đi công tác về, có người mách, ông đòi đọc, rồi hủy bỏ quyết định in. Mấy tuần sau, tôi gặp giám đốc một NXB khác, ông này là nhà văn, cũng là chỗ quen biết, ông hồn nhiên bảo: “May quá, nhờ ông giám đốc V. gọi điện sang mách trước là in cuốn ấy thì chết cả nút, vậy là tôi đỡ mất công đọc”. Mách nhau mà cũng thành đường dây bài bản. Về sau, dù có được các ông mời chào, tôi cũng không bao giờ đưa bản thảo mới cho các ông nữa. Rất thông cảm với nỗi sợ thường trực của họ, nhưng tôi không còn coi họ là chỗ có thể hiểu nhau.

Chuyện này thêm một lần chứng tỏ sự bản lĩnh của Đà Linh. Thời anh là người chịu trách nhiệm bản thảo, sách của NXB Đà Nẵng thường được người mua tin bởi đã được đảm bảo chất lượng. Tên của một thành phố, nhưng NXB Đà Nẵng đã trở thành đơn vị xuất bản hàng đầu. Điều này thì giới văn chương báo chí và người đọc còn nhớ.

2. Đà Linh sinh năm 1958 tại Hà Nội. Mỗi lần anh từ Đà Nẵng ra Hà Nội, tôi dùng từ trở về Hà Nội là theo nghĩa ấy. Ba của anh là người Quảng Nam tập kết ra Bắc năm 1954, Đà Linh quê quán miền Trung nhưng kỷ niệm tuổi thơ và thời thanh niên đại học là ở Hà Nội. Anh yêu Hà Nội và thương Quảng Nam - Đà Nẵng. Hai nơi anh gắn bó và là động lực cho anh làm xuất bản. Đặt tên cho con gái là Đà Linh cũng là một cái tên của quê hương. Rồi anh lấy tên con gái làm bút danh viết văn. 

Tên thật anh là Nguyễn Đức Hùng. Một sự trùng hợp, trong cuốn Cõi người rung chuông tận thế, nhân vật anh lính lạc đường trong rừng, là cha của cô gái Mai Trừng sau này làm người báo thù cái ác, cũng tên là Nguyễn Đức Hùng. Chúng tôi vẫn cười vui vì sự trùng hợp ngẫu nhiên. Khi viết cuốn ấy, tôi còn chưa gặp Hùng - Đà Linh.

Hùng có hai cô con gái, cô chị tốt nghiệp Học viện Ngoại giao, cô em là nhà văn trẻ Linh Lê đang gây dư luận với các tiểu thuyết Không khóc ở Kuala Lumpur, Mùa mưa ở Singapore, Người tình Sài Gòn. Bản thảo cuốn tiểu thuyết đầu của Linh Lê, Hùng đưa tôi đọc. Rồi hỏi, nên khuyên con gái dùng tên thật hay lấy bút danh. Tôi góp ý nên lấy bút danh, để cháu sau này còn làm việc khác, việc viết văn sẽ bớt chịu sức ép tinh thần từ đồng nghiệp ở công sở. Quả nhiên về sau cháu lấy bút danh là Linh Lê.

Tổng biên tập Nguyễn Đức Hùng, đầu tiên và trên hết là nhà văn Đà Linh. Những tác phẩm của anh được người đọc nhớ là Truyện của Người, Nàng Kim Chi sáu ngón, Giấc mơ của dòng sông… Văn thoáng, hào hoa theo kiểu Hà Nội, dù thảng hoặc vẫn hòa trộn vào đôi ba ngôn từ giọng điệu xứ Quảng quê hương. Nàng Kim Chi sáu ngón là truyện thuần hiện thực, nhưng ấn tượng thì vẫn phảng phất cảm giác rờn rợn và như có yếu tố định mệnh vô hình. Truyện của Người cũng hiện thực, đồng thời lại nhiều ẩn dụ và có tính biểu tượng. Ẩn dụ và biểu tượng ngay từ việc đặt tên nhân vật là Người, rồi cho nhân vật tự xưng là Người.

“Đến phòng cuối, Người gõ cửa.
- Ai đó?
- Tôi.
- Tôi là ai?
- Tôi là Người.
- Ha… ha. Người cần gì?”

Vừa mở rộng chiều kích cho ý tưởng, lại vừa dí dỏm đến thế.

Thời gian về sau, Đà Linh viết ít đi, chắc loay hoay tìm đề tài khác, cách diễn đạt khác. Anh chuyên chú vào việc dịch một số tác phẩm văn chương Pháp. Bút danh Đa Huyên, anh dịch hai tiểu thuyết của Daniel Pennac: Kẻ độc tài và chiếc võng (cùng với Nguyễn Thanh Xuân) và cuốn Cảm ơn. Anh còn dịch cả một tập chuyên luận dày dặn của Francois Ost về ngôn ngữ và nghề dịch sách: Dịch - sự minh giải và bảo vệ đa ngôn ngữ (cùng với Phạm Dõng).

3. Làm sách, Nguyễn Đức Hùng thường chu đáo, tỉ mỉ, cẩn trọng. Những cuốn dự đoán khi phát hành sẽ gây tranh luận trái chiều, anh thường tự tay viết lời nói đầu của NXB. Một cách trình bày quan điểm của NXB và hướng dẫn dư luận. Lời nói đầu này có tác dụng dẹp yên phần nào những ý kiến thiếu thiện chí. Anh cũng đã làm như vậy với cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi in ở Đà Nẵng. Tiếp theo cuốn ấy, do làm việc tâm đắc với Hùng, do sự nhiệt thành bảo vệ tác phẩm của anh, tôi làm tiếp với Đà Nẵng bốn cuốn nữa, tâm niệm rằng mình sẽ chỉ gửi in ở Đà Nẵng. Nhưng rồi Nguyễn Đức Hùng gặp tai nạn nghề nghiệp. Cẩn trọng đến mấy thì cũng không lại được với sự thường trực săm soi. Tiếng vang của NXB có tính hai mặt, và mặt sau của nó là lực lượng công kích luôn sẵn sàng chờ chực để được kích hoạt. 

Hùng rời Đà Nẵng, ra Hà Nội làm biên tập viên cho NXB Lao Động, bắt đầu lại từ bậc thang đầu tiên, rồi sau mấy năm mới lại lên làm trưởng ban biên tập. Đây là chuyến trở về với nơi anh sinh ra và lớn lên. Tôi cũng đưa bản thảo theo anh đến NXB Lao Động. Tôi vẫn nhớ ân nghĩa với NXB Đà Nẵng, nhưng rất nhiều khi cái tên của một NXB gắn với một con người cụ thể, khi vắng con người ấy, NXB không còn mang ý nghĩa như trước nữa.

Cách đây mấy tháng, thêm một cuốn sách dịch của anh mới ra, rồi sách mới của con gái ra, Nguyễn Đức Hùng đều gửi tặng đến nhà tôi để người nhà chuyển tiếp. Anh không quên cả người đã đi vắng.

Bây giờ nghe nói Hùng ốm nặng. Đâu có biết làm gì khác, chỉ còn biết cầu mong cho người bạn sớm qua khỏi mà thôi.  

Hồ Anh Thái

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Văn bựa! Nhựa đểu:

ONLINE TÌNH ĐẦU 



Tôi chơi mạng từ 2002, bắt đầu từ cái diễn đàn quốc doanh vnn. Biên tuyền những thứ bố láo vô thưởng vô phạt, ấy thế bọn Ất - Mốt ( Admin - Mod) ban nick, chém clone tơi tả. Sau thì chuyển sang Cà phò ( X- cafe) thời gian. Tự do hơn nhưng "phản động" bỏ mẹ hehe. Đến khi thằng Già hú ( Yahoo) bú bòi có cái divu cho việc biên lách thì tôi lập một cõi riêng. Nhưng cũng được thời gian thì nó lăn ra chết. Thằng đệ tôi cảm cái công nên bốc mả sang cái Gú gồ chết tiệt, tôi nằm ở photphet.info.

Những thứ tôi biện ra phần đa là thối tha bù bựa. Thi thoảng cũng có xui bạn bè vào đọc để xem phản ứng chúng thế nào, mười thằng thì đến mười một đứa bịt mũi, vào phát là...ra ngay. Đúng là bọn lợn hoạn iếu sinh lý. Nhiều bạn gái thì nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ cái nhân phẩm cá nhân rồi tránh như tránh hủi. Địt con mẹ cả nhà chúng nó chứ, bạn với chả bè. Bạn bè cái bẹn bà đơi nời đkm hehe.

Rồi để đu theo công nghệ và đú theo trào liu, thằng đệ lại dọn cho cái ổ có tên là Phây búc. Nó bảo bách tiện và gái lại đông. Việc của tôi đéo ai chấm công nên tôi bảo cho mày làm mai mà đào gái. Cơ mà nó cũng chả biết viết lách cái đếch gì, lại đào mả ở nhà tôi sang. Sau thì chán hẳn, đóng hòm chờ ngày cúng tiễn. Tôi mới điên lên bảo để đấy tao. Và cấp tốc đi học một khóa Phây búc đại cương trong vòng tuần lễ. Thế mà nên người khà khà.

Tôi xác định rồi, blog là nơi để chăn bò, còn Phây là để chăn gà. Bò ở đây là tôi chỉ giống đực, còn gà là giống mái. Tôi rất xin lỗi khi có ý xúc phạm các cô nàng bằng cái danh từ gà qué chẳng mấy cao sang. Tại cái tính tôi hỗn hào từ nhỏ, nhìn cái đéo gì cũng ra súc vật với gia cầm. Thế mới hiểm!

Phải công nhận là cái anh Phây này hay thật, đủ các loại tiện ích từ chát chít, kết bạn đến nhắn tin, chưa kể tính tương tác lại cực cao. Và quan trọng là nhiều gái đẹp. Họ lên Phây đong giai, khoe đồ - hàng và than vãn những thứ rất giời ơi chứ hiếm khi thấy những thứ ra hồn cho lắm. Cũng may bọn gái xấu biết thân biết phận nên tuyền chỉ thấy khoe ăn uống mấy lị vài thứ nhố nhăng. Quan điểm của tôi là " thà quay tay với Ngọc Trinh còn hơn làm tình với Trang Hạ" nên thi thoảng cũng giở rói đong vài em đèm đẹp. Cơ mà chả mấy ăn thua bởi chúng bảo tôi là...khốn nạn. Cơ khổ!

Ngày đẹp giời, trong box tin nhắn của tôi trên Phây hiện lên dòng chữ " Em buồn và rất mến anh". Tôi hoảng quá nên giả nhời lại " Sao buồn? Và anh nhớ người khác mất rồi". Tin nhắn reply tức khắc " Tiếc quá! Em buồn vì chồng đánh". Giời ạ, sao lại có thứ nỡm thế này. Nhưng nó kích thích tôi sự tò mò nên kích chuột vào tên đương sự. 

Chết chết, cả một trang giai nhân tuyệt sắc mà tôi không hề biết. Tôi lục lọi trong đống album xem ảnh, tuyền những thứ hình hài roi rói tươi xinh và đa tình quá thể. Sướng quá nên tôi đề nghị đương sự nâng cấp từ nhắn tin lên tầm chát chít, cũng ở trên Phây này thôi. Nhưng đương sự từ chối, tôi thối hết cả mặt.

Tôi lại nội soi và điều nghiên đương sự ở câu chữ. Chả có cái đéo gì ngoài những thứ vớ vỉn à ơi. Đại để như " cả nhà ơi măm măm nào" kèm theo ảnh dĩa thức ăn ú ụ, hay như " có ai như này hem?" đính với đôi giày hay cái vòng đeo cổ. Nói chung nhạt. Gái xinh thường thế. Nhạt! Nhưng như tôi đã nói " thà quay tay với Ngọc Trinh còn hơn làm tình với Trang Hạ" nên tôi thiên về khe ngực sâu hơn cái đầu lâu đầy óc. Tôi chấp nhận việc nhắn tin lại qua, như đề nghị.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thợ Phỏm chụp hình:



Đề nghị đi chấn âm - chỉnh hộ.



Người tử tế



Nền công nghiệp ô tô - xe máy An-nam



Biểu hiện sinh động của thuyết tam đoạn luận



Đái có phong cách 



Mốc nhẻ hehe



Đồ nhà khó vừa nhọ vừa thâm



Tôi là người thợ nò - Khoe mông trên đất mỏa ú ơ...



Khổ thân bác em!



Tay đấm thời đại



Thém bớt vào nghe em



Con cái nhà ai mà chắc chắn nhể hế hế



Đẳng cấp vịt & thiên nga



Đàn bà



...Và đàn bò



No country for the old man hehe



Nhái đái lá sen



Đã đen lại còn...lắm lông hehe



Ỡm ờ - hãy chờ một tí



Lệch chuẩn



Máy khít



Công nghệ tạo độc.
( nhặt trên Net )


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Chuyện lạ về các tỷ phú Trung Quốc


Tỷ phú xây núi tiền làm phần thưởng
Tỷ phú Chen Guangbiao đã dựng một núi tiền mặt trị giá 320 triệu NDT (37 triệu USD) để làm phần thưởng cho người trả lời đúng câu hỏi của ông. Trên trang cá nhân của mình, Chen đứng cạnh một chồng tiền 100 nhân dân tệ, cao 1,6m và dài 17m. Câu hỏi của ông đưa ra không có ai có đáp án đúng trong vòng 2 giờ nên số tiền thưởng không được trao.

Ông Chen Guangbiao dựng núi tiền để hứa trao thưởng câu đố của mình
Chen cho biết việc này là để khuyến khích sự sáng tạo trong giới trẻ. Tuy nhiên, cư dân mạng đã chỉ trích việc làm của ông vì cho rằng đó là chiêu quảng cáo lộ liễu khi ông công bố đáp án câu hỏi đã đưa thêm quảng cáo về loại trà mới của công ty ông.
5 phút sau, tỷ phú này lại viết thêm: "Thật tiếc là không có ai được giải", và lại nhắc đến sản phẩm mới lần nữa.

Phản pháo lại chỉ trích này, vị tỷ phú cho biết sẽ lập một quỹ tài trợ cho việc kích thích sự sáng tạo của giới trẻ.

Tỷ phú vung hơn 16 tỷ đồng tìm vợ trinh tiết

Theo tin từ AsiaOne, một tỷ phú chịu chi nhưng giấu danh tính đã nhờ đến một công ty giới thiệu người vợ lý tưởng. Tỷ phú này sẽ chi 5 triệu nhân dân tệ (khoảng hơn 16 tỷ đồng) với mục đích kiếm vợ còn trinh tiết.

Công ty mai mối ở Quảng Châu đã tiến hành một chương trình hoành tráng mang tên “Tìm vợ cho cho tỷ phú” với các đợt tuyển dự kiến diễn ra ở 10 thành phố, bắt đầu từ Quảng Châu và Thâm Quyến. Có 2.800 người nộp đơn, trong đó trẻ nhất mới 19 tuổi, còn người già nhất cũng đã 56 xuân xanh.


Các cô gái tham gia chương trình Tìm vợ cho cho tỷ phú

Tưởng chừng như các nhà tổ chức vụ tuyển vợ này sẽ dễ dàng kiếm được gần 1 triệu USD của vị đại gia. Tuy nhiên, tỷ phú này đưa ra những tiêu chuẩn khá ngặt nghèo về người phụ nữ mà ông muốn lấy: Cô gái phải trong độ tuổi 20-26, nặng khoảng 50 kg, không thấp hơn 162 cm, nhưng cũng không được cao quá 170 cm, phải có bằng đại học, ngoại hình đẹp, số đo chuẩn, chưa qua phẫu thuật thẩm mỹ và quan trọng nhất là phải còn “cái ngàn vàng”.

Khi được hỏi về trinh tiết, hầu hết các ứng viên đều cho biết họ không có vấn đề gì. Tuy nhiên có người cho rằng ai cũng có thể vượt qua được yêu cầu này với dịch vụ “vá màng trinh”.

Làng tỷ phú không có thời gian hưởng thụ

Nhắc đến làng Hoa Tây (tỉnh Giang Tô, Trung Quốc) người ta quen gọi đó là làng tỷ phú. Đi một vòng Hoa Tây sẽ thấy tòa khách sạn 5 sao cao 328m, những ngôi nhà sơn tăm tắp. Dân làng có 2 máy bay trực thăng, gần 1.000 xe hơi…; mỗi nhà có ít nhất hai ôtô, tài khoản ngân hàng 250.000 USD (hơn 5,2 tỷ đồng). Tuy nhiên, họ gần như không có thời gian hưởng thụ.

Khách sạn 5 sao bên trong làng

Kể từ năm 1995, khi Hoa Tây trở thành làng đầu tiên niêm yết trên thị trường chứng khoán Trung Quốc, người dân trong làng đã bắt đầu “cất cánh” bằng việc hoạt động trong lĩnh vực dệt và sản xuất thép. Tốc độ tăng trưởng của làng bỏ xa tỷ lệ tăng của cả nước Trung Quốc. Năm 2010, doanh thu của làng này đạt khoảng 36 tỷ USD. Những thương hiệu xe hơi đắt tiền như Mercedes, Cadillac hay BMW không xa lạ vì với người làng.

Làng tỷ phú Hoa Tây

Tuy nhiên, tài sản của người dân đều gắn chặt với làng. Nếu họ rời bỏ Hoa Tây, những tài sản ấy sẽ biến mất, theo các điều kiện ràng buộc từ đầu. Dù họ rất giàu có nhưng họ rất ít thời gian để hưởng thụ. Các quán bar và nhà hàng đóng cửa lúc 10 giờ tối để công nhân không mất ngủ. Các kỳ nghỉ cũng rất hiếm hoi.
Tiểu Nhi (Khampha.vn)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đề nghị thu hồi tiền tham nhũng để... tăng lương


Kiên quyết thu hồi số tiền tham nhũng để tăng lương theo lộ trình cho cán bộ, công chức, đồng thời công khai để nhân dân biết là một trong những kiến nghị của cử tri gửi đến Chính phủ.
Cùng với hàng ngàn tâm tư khác, đây là nội dung được nhân dân gửi gắm từ kỳ họp Quốc hội thứ 5, song là kiến nghị hiếm hoi chưa có câu trả lời, theo tập hợp từ các cơ quan chức năng.
Tại đây, cử tri tỉnh An Giang bày tỏ băn khoăn, lo lắng về tình trạng các tập đoàn kinh tế lớn làm ăn thua lỗ, nợ nần, phá sản, một số cán bộ tiêu cực, tham nhũng làm thất thoát tiền của Nhà nước hàng trăm tỷ đồng… Về việc này Đảng và Nhà nước xử lý ra sao và trách nhiệm lãnh đạo bộ chủ quản như thế nào? cử tri đặt câu hỏi.

Cũng vẫn ở kiến nghị này, cử tri An Giang so sánh, theo luật người dân chỉ vi phạm 2 triệu đồng thì bị truy cứu trách nhiệm hình sự, số tiền cần để tăng lương theo lộ trình cho cán bộ, công chức (1.350.000 đồng/mức lương tối thiểu) chỉ có 65 nghìn tỷ đồng, trong khi đó tập đoàn kinh tế tham nhũng lên đến 95 nghìn tỷ đồng….


Đề nghị Chính phủ có biện pháp xử lý mạnh hơn, kịp thời và công bằng, có kế hoạch giám sát các ngành chức năng kiểm điểm về góc độ quản lý nhà nước và kiên quyết thu hồi số tiền tham nhũng để tăng lương theo lộ trình cho cán bộ, công chức, đồng thời công khai để nhân dân biết, cử tri lên tiếng.

Đề nghị Chính phủ có biện pháp xử lý mạnh hơn, kịp thời và công bằng, có kế hoạch giám sát các ngành chức năng kiểm điểm về góc độ quản lý nhà nước và kiên quyết thu hồi số tiền tham nhũng để tăng lương theo lộ trình cho cán bộ, công chức, đồng thời công khai để nhân dân biết, cử tri lên tiếng.

Câu trả lời là "Bộ Tài chính đang chủ trì, phối hợp với các bộ, cơ quan liên quan giải quyết kiến nghị".

Cùng chung sự sốt ruột, cử tri Hải Phòng kiến nghị cơ quan Nhà nước có thẩm quyền kiểm điểm trách nhiệm của những người đứng đầu, những người chịu trách nhiệm điều hành đối với các đơn vị, tập đoàn kinh tế của nhà nước gây thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế.

Ngay mở đầu, công văn trả lời đã nhắc lại đánh giá của Ban Chấp hành Trung ương Đảng về những yếu kém của doanh nghiệp nhà nước hiện nay. Đó là, việc sắp xếp và cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước còn chậm, chưa chặt chẽ, trình độ công nghệ lạc hậu, quản trị doanh nghiệp còn nhiều yếu kém, hiệu quả thấp. Việc phân định chức năng quản lý nhà nước và quản lý của chủ sở hữu nhà nước còn chưa đủ rõ, thể chế, cơ chế quản lý, giám sát của chủ sở hữu nhà nước có nhiều sơ hở, yếu kém.

Cơ cấu ngành, lĩnh vực chưa hợp lý, dàn trải, đầu tư ra ngoài kém hiệu quả. Một số doanh nghiệp vi phạm pháp luật nghiêm trọng, gây thất thoát, lãng phí lớn vốn và tài sản nhà nước. Mô hình tổ chức đảng trong doanh nghiệp nhà nước chưa hợp lý, vai trò lãnh đạo của tổ chức đảng còn hạn chế.

Nguyên nhân của những yếu kém nêu trên là do chưa có sự thống nhất cao về nhận thức đối với doanh nghiệp nhà nước, việc thể chế hóa và tổ chức thực hiện chủ trương của Đảng còn chậm và có nhiều thiếu sót. Nhiều cán bộ quản lý doanh nghiệp năng lực yếu, chưa đáp ứng yêu cầu; một bộ phận suy thoái về đạo đức, lối sống, thậm chí vi phạm pháp luật. Tổ chức và phương thức hoạt động của Đảng trong doanh nghiệp nhà nước chậm đổi mới, kém hiệu quả.

Công văn trả lời cũng cho biết, Chính phủ đã ban hành nghị định số 66/2011/NĐ-CP ngày 1/8/2011 quy định việc áp dụng Luật Cán bộ, công chức đối với chức danh lãnh đạo, quản lý công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên do Nhà nước làm chủ sở hữu và người được cử làm đại diện chủ sở hữu phần vốn của Nhà nước tại doanh nghiệp có vốn góp của Nhà nước, là cơ sở pháp lý để xử lý đối với người đứng đầu, những người chịu trách nhiệm điều hành đối với các đơn vị, tập đoàn kinh tế của nhà nước khi để xảy ra sai phạm.

Trong thời gian qua, các cơ quan chức năng của Nhà nước đã tiến hành thanh tra, kiểm tra, kiểm điểm và xử lý kỷ luật về trách nhiệm đối với một số người đứng đầu các đơn vị, tập đoàn kinh tế của Nhà nước gây thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế, một số trường hợp đã bị truy tố theo quy định của pháp luật.

Hiện nay, Bộ Nội vụ đang được giao chủ trì và tham gia nghiên cứu, xây dựng các văn bản, đề án liên quan đến bổ nhiệm, bổ nhiệm lại, miễn nhiệm, từ chức, ký hợp đồng, chấm dứt hợp đồng, khen thưởng, kỷ luật và tiêu chí đánh giá nhiều chức danh chủ chốt của doanh nghiệp nhà nước.

Trong nội dung của các văn bản này, sẽ có một số nội dung quy định chế tài cụ thể để xử lý trách nhiệm đối với người đứng đầu các đơn vị, tập đoàn kinh tế trong quá trình điều hành hoạt động gây hậu quả nghiêm trọng về kinh tế, Chính phủ hồi âm.

Vẫn liên quan đến mối lo từ các “ông lớn” nhà nước, cử tri Hải Phòng, An Giang, Đồng Nai, Bắc Ninh, Bà Rịa - Vũng Tàu và Sóc Trăng kiến nghị Quốc hội giám sát chặt chẽ vấn đề sử dụng tài chính, ngân sách, cơ sở vật chất, việc thanh toán nợ, xử lý các vụ việc gây thất thoát và tái cấu trúc đối với các tập đoàn, tổng công ty nhằm ngăn chặn, xử lý những sai phạm để khắc phục có hiệu quả tình trạng thất thoát lớn vốn, tài sản nhà nước.

Theo hồi âm của Ủy ban Kinh tế, năm 2014 Quốc hội sẽ giám sát việc thực hiện tái cơ cấu nền kinh tế trong lĩnh vực đầu tư công, doanh nghiệp nhà nước và hệ thống Ngân hàng. Trong chuyên đề giám sát này cũng sẽ đề cập đến vấn đề doanh nghiệp nhà nước và phần đầu tư từ các doanh nghiệp nhà nước.

(VnEconomy)
Tiền tham nhũng lớn nhưng chưa là gì so với những lãnh phí và thất thoát trong mọi hoạt động kinh tế, xã hội của các cơ quan, doanh nghiệp nhà nước. Ngay việc các ĐBQH trước và sau các kỳ họp đều về địa phương gặp đại diện cử tri cũng là lãng phí lớn vì đều chỉ là việc làm hình thức cho đúng quy định của pháp luật.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chúc mừng Thái Lan!


Rất bất ngờ, từ những cuộc biểu tình nóng bỏng, tưởng phe đối lập có thể "ăn tươi nuốt sống" chính phủ của nàng Thủ tướng Yingluck Shinawatra xinh đẹp, đùng phát, chiều nay giải tán hết, người biểu tình bắt tay cảnh sát, tặng cả hoa cho cảnh sát, hai bên vui, không ai thắng, không ai thua, vui vẻ cả làng.

Vì sao?

Vì trước hết là nữ Thủ tướng Yingluck Shinawatra đã rất dũng cảm và tài năng, phát huy cao độ lợi thế phụ nữ, dịu dàng, mỉm cười và đôn hậu, thứ nữ là bà đặt lợi ích người dân, tính mạng người dân lên trên hết, cương quyết từ chối dùng bạo lực, bảo vệ tính mạng người dân và kiên nhẫn tới mức không thể kiên nhẫn hơn để xoa dịu ngọn lửa nóng.

Thứ nữa là sự cương quyết không khoan nhượng trước những đòi hỏi bất hợp lý, trái hiến pháp của phe đối lập, chấp nhận bị chê trách không cứng rắn hơn là đàn áp, và bà sẵn sàng từ chức vì một Thái Lan hòa bình.

Cuối cùng, người biểu tình Thái thực sự rất có văn hóa khi biết dừng đúng lúc để không gây ảnh hưởng đến sinh nhật của nhà Vua.

Sáng kiến của Thủ tướng xem ra rất phù hợp lúc này, sẽ tổ chức một cuộc đối thoại nhân dân minh bạch, đàng hoàng với mục đích vì nước Thái.

Chúc mừng Thái Lan ổn định.

Chúc mừng bà- Yingluck Shinawatra, một Thủ tướng biết thua trước dân mình (mở hết các cổng văn phòng chính phủ và trung tâm chỉ huy cảnh sát cho người biểu tình vào theo yêu cầu của họ..) và khi bà luôn nghĩ tới người dân trước khi nghĩ tới thân phận chính trị của mình
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tiễn chú Kiến Giang


Tháng 12 3, 2013

Phạm Thị Hoài
Những năm ấy, từ giữa tám mươi đến giữa chín mươi, nhiều khi cứ vài ngày tôi lại ghé nhà ông Kiến Giang. Ông thường say sưa nói về những đề tài đang nghiền ngẫm. Tôi thường ngồi đó, chia với ông những điếu thuốc quá đắt so với thu nhập của chúng tôi và thỉnh thoảng đưa ra một ý kiến có phần cực đoan. Tôi biết rằng ông biết tôi thích khiêu khích và cho tôi cơ hội ấy. Chúng tôi cùng biết điểm cọ xát: ông là một nhà cách mạng lão thành, đã “thể nghiệm chủ nghĩa cộng sản bằng trí tuệ và hành động” và đang vật lộn với niềm tin phải trả bằng một cái giá rất đắt của mình; tôi thì ưa tấn công niềm tin ấy, với tất cả ưu thế mà tôi tưởng mình có của một kẻ trẻ tuổi đứng ngoài. Tôi chờ đợi ở ông một cuộc vượt thoát, tốt nhất là ngay sáng hôm sau, không một lần tự hỏi mình có gì để đòi hỏi như thế. Nhưng ông không khước từ. Đôi khi tôi vốn không có khiếu mùi mẫn phải se lòng vì chú Kiến Giang, người cùng lứa với cha tôi, phải tìm lời dường như xin được cảm thông rằng thế hệ ông không thể lột xác qua một đêm ngủ dậy. Sau này, khi dùng lại khái niệm “phò chính thống” của ông trong một bài nói chuyện về trí thức Việt Nam, rồi khitập hợp nhiều bài viết của ông để đăng trên trang talawas, tôi thấy mình một lần nữa leo lên căn phòng tối tăm bé xíu ở phố Tuệ Tĩnh của gia đình ông, hay sau này lách xe qua những hàng gồng gánh, những bếp than, ghế nhựa, trẻ con lê la và đường cống nham nhở trong Ngõ Lương Sử, để tới ngồi với chú Kiến Giang, trò chuyện đến mệt nhừ.
Song đó không phải là lí do duy nhất. Ông chẳng bao giờ biết rằng tôi cũng ngồi đó để ngắm ông, một trong số ít những người đàn ông đẹp trong một xứ sở mà ngoại hình của giới mày râu hiếm khi gây được ấn tượng. Chậm nhất từ ba mươi trở ra, người ta – nhất là đàn ông – phải chịu trách nhiệm cho dung mạo của mình. Mặt vuông chữ điền, lưỡng quyền hào phóng, miệng rộng, cằm mạnh mẽ, mày nổi và một vầng trán áp đảo, gương mặt đầy nam tính của ông toát lên một vẻ trí thức khắc khổ, một sự từng trải tử tế, một sự chịu đựng cương nghị, sáng bừng lên bằng nụ cười thật trẻ thơ và cặp mắt linh hoạt. Một gương mặt có lẽ sẽ tuyệt chủng. Ông từng là một cán bộ cao cấp lâu năm mà từ nét mặt đến cử chỉ và dáng dấp đều không còn một dấu vết cán bộ. Một điều phi thường. Chất cán bộ đã ngấm vào ai một ngày thường tẩy không ra nữa. Tôi cứ ngồi ngắm ông già cao lớn, hốc hác mà vững chãi, đẹp như một trang hảo hán trong tưởng tượng có lẽ rất cổ lỗ của tôi về những người đàn ông có chí khí. Hình thức chính là nội dung.
Và tôi còn ngồi đó vì một lí do khác, một lí do ích kỉ. Những số phận cay đắng thường có hấp lực đặc biệt đối với người viết văn. Phần mình, điều tôi say mê – nếu có thể dùng chữ này mà không làm tổn thương – thực ra không phải là bản thân những tai oan, bất hạnh mà là cách người ta sống với chúng và sau chúng. Những lần đi dạo với cụ Nguyễn Mạnh Tường quanh Vườn hoa Pasteur, tôi nhớ là hai bác cháu chẳng nói gì nhiều, song cái cách mà vị học giả lừng lẫy một thời ấy nghiêng đầu trên chiếc khăn mùa đông quấn cổ, ghé tai tôi nói nhỏ, lặp đi lặp lại, phải cẩn thận, phải cẩn thận, cháu nhé, cháu nhé, ám ảnh tôi ghê gớm. Ông Kiến Giang gần như không kể gì về những năm tháng tù đày, vụ án “Xét lại chống Đảng” mà ông bị coi là một trong những “đầu sỏ nguy hiểm” cũng ít khi được nhắc. Có chăng, chỉ qua những câu chuyện đã thành giai thoại. Giai thoại khiến cái hiện thực đằng sau được cách điệu, được nắn kênh, bớt gớm ghiếc kinh hoàng hơn. Như câu nói tương truyền của ông Lê Đức Thọ dành cho những nạn nhân của vụ án chính trị cho đến nay sau gần nửa thế kỉ còn chưa hề được giải mật ấy, rằng “đi tù cũng là tham gia chống Mỹ cứu nước”. Nó bỉ ổi, nhưng người nghe có thể bật cười.  Tôi cứ ngồi đó, hình dung mình sẽ làm gì sau những hoạn nạn như thế. Có thể cười không?
Nhiều người ca ngợi và cũng nhiều người trách cái phương châm ẩn nhẫn giữ mình ..... Phần lớn các nạn nhân của những vụ trấn áp và thanh trừng trong nội bộ quyền lực ... trước đây và hiện tại đều chọn thái độ im lặng, hoặc để chờ một thế cờ mới, hoặc để mong một chữ bình an cho gia đình và bản thân. Không ít người từ địa ngục trở về lại sụp lạy dưới chân những chúa tể đã ném mình vào chỗ đó. Trong diễn từ nhan đề “Vì sao tôi bước xuống địa ngục” đọc tại buổi nhận Giải thưởng Hòa bình của Hiệp hội Sách Đức tháng Mười năm nay, nhà văn Bạch Nga, bà Svetlana Alexievich kể chuyện một đảng viên cộng sản dưới thời Stalin. Đầu tiên vợ ông đi xem kịch rồi vĩnh viễn không trở về nữa, như một triệu rưỡi người Nga khác khi Đảng triển khai chiến dịch Đại Thanh trừng. Rồi đến lượt ông bị bắt, bị tra tấn nát bét trong tù. Khi được thả, ông tìm mọi cách để được ra trận rồi trở về, trên ngực đầy huân chương. Chi bộ gọi ông lên, bảo rất tiếc là Đảng không trả vợ cho đồng chí được, nhưng bù vào đó thì trả cho đồng chí thẻ Đảng. Và ông đã vô cùng sung sướng lại được nâng niu tấm thẻ ấy trên tay. Bà kết luận, không thể dùng luật của luận lí để hiểu hiện tượng đó. Phải dùng tôn giáo, dùng luật của đức tin.
Ông Kiến Giang đã lần lượt li khai những giáo điều của quốc giáo ..... Nhưng tôi tin rằng hôm qua, khi ra đi, ông vẫn mang theo phần lãng mạn nhất của lí tưởng cộng sản như một hành trang của định mệnh, dù nó thật đáng vứt đi trong những đoạn dài của hành trình cuộc đời ông mà tôi đã may mắn được ghé vào trong bối cảnh một thập niên đầy biến động.
( Xin lỗi tác giả vì phải đục đi một số chữ chưa thích hợp hiện nay )
Phần nhận xét hiển thị trên trang