Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2018

Thôi thì đủ mọi trò vè!

Văn bản “ma” mạo danh TTCP tuyên truyền phục vụ chính quyền Trung Quốc
Nguyễn Thiên Hà, ghi lại theo lời kể của bà Nguyễn Thị Ngọc Yến, Hà Nội
Thời gian qua, trên địa bàn tỉnh Phú Thọ xuất hiện một văn bản của được cho là do Công đoàn Sở Y tế Phú Thọ ban hành có số 144/CV-CĐYT ngày 21/9/2018, nội dung của công văn này định hướng, chỉ đạo trực tiếp các công đoàn cơ sở trực thuộc phối hợp với các cấp, ngành, chính quyền địa phương nhằm ngăn cản một số hoạt động hợp pháp của người dân học Pháp Luân Công trên địa bàn tỉnh như: không được giới thiệu bộ môn này rộng rãi ngoài xã hội, không được tập luyện chung hay tổ chức các buổi gặp gỡ, giao lưu để chia sẻ thảo luận về Pháp Luân Công. 
Một phần của văn bản số 144/CV-CĐYT ngày 21/9/2018 
được cho là Công đoàn Sở Y tế Phú Thọ ban hành.
Điều đáng nói là Công văn số 144/CV-CĐYT cho biết rằng đã dựa vào hai văn bản khác để chỉ thị công đoàn cơ sở những hoạt động nói trên: một là văn bản mang số hiệu 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018 được cho là từ Văn phòng Chính phủ thông báo về kết luận của Thủ tướng Chính phủ về vấn đề Pháp Luân Công, hai là văn bản số 333/CV-LĐLĐ ngày 20/9/2018 được cho là từ Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ về hướng dẫn thực hiện văn bản 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018.

LẦN THEO DẤU VẾT CỦA VĂN BẢN “MA”

Nhận thấy văn bản 144/CV-CĐYT ngày 21/9/201 có những nội dung tuyên truyền chia rẽ giữa những tầng lớp người dân có tín ngưỡng, tôn giáo khác nhau thông qua vu khống, bôi nhọ Pháp Luân Công giống với những luận điệu tuyên truyền giả dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công từ năm 1999, chúng tôi đã liên hệ đến Văn phòng Chính phủ và Liên đoàn lao động tỉnh Phú Thọ để tìm hiểu sự việc. 

Chúng tôi nhận được xác nhận từ Luật sư của Văn phòng Chính phủ cho biết công văn có số hiệu 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018 được nhắc đến trong văn bản 144/CV-CĐYT có nội dung thông báo về kết luận của Thủ tướng Chính phủ về vấn đề Pháp Luân Công là không tồn tại trong hệ thống lưu trữ văn thư của văn phòng chính phủ Việt Nam. Luật sư cho biết, trong hệ thống văn bản của chính phủ, có 1 văn bản có cùng số hiệu 122/VB-VPCP được ban hành vào ngày 27 tháng 3 năm 2018 nói về một chủ đề khác ở Hải Phòng [1], hoàn toàn không có nội dung về Pháp Luân Công như những gì được nêu trong văn bản 144/CV-CĐYT

Như vậy, tuy chúng tôi chưa nhìn thấy công văn 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018 này nhưng thông qua những nội dung xác nhận bởi đại diện của Văn phòng Chính phủ cũng như những thông tin tra cứu công khai thì có thể khẳng định 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018 là một công văn giả mạo Thủ tướng Chính phủ và nhiều khả năng mục đích của văn bản “ma” này là để tuyên truyền những nội dung trái với luật pháp nhà nước Việt Nam về Pháp Luân Công, có chủ đích phục vụ cho những ý đồ của chính quyền Trung Quốc đối với Pháp Luân Công. 

Tiếp đến, chúng tôi đã đến Việt Trì để liên hệ Công đoàn sở Y tế và Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ để tìm hiểu và xác minh về công văn số 144/CV-CĐYT ngày 21/9/2018 và 333/CV-LĐLĐ ngày 20/9/2018 liên quan đến việc đề cập đến văn bản giả mạo nói trên. Chúng tôi không gặp được đại diện của Công đoàn sở Y tế để xác minh về công văn số 144/CV-CĐYT ngày 21/9/2018

Do vậy, chúng tôi chuyển sang liên hệ Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ để xác minh về cả hai công văn 144/CV-CĐYT ngày 21/9/2018 và công văn 333/CV-LĐLĐ ngày 20/9/2018. Các đại diện của Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ đã cho chúng tôi biết trong hệ thống văn thư của liên đoàn có ghi nhận văn bản số 333/CV-LĐLĐ, tuy nhiên, tại thời điểm đó họ không được phép cho biết cụ thể nội dung văn bản đó vì…chưa được lãnh đạo cho phép. Do vậy các cán bộ này đã hẹn sẽ trả lời sau khi kiểm tra lại chi tiết thông tin nội bộ.

Cho đến nay, đã nhiều tuần trôi qua, chúng tôi vẫn không nhận được phản hồi từ Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ dù đã cố gắng liên hệ, do vậy, chúng tôi vẫn chưa có câu trả lời chính xác về sự tồn tại của công văn số số 144/CV-CĐYT và 333/CV-LĐLĐ. Tuy nhiên, chúng tôi cho rằng ngay cả khi tồn tại công văn 333/CV-LĐLĐ của Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ và 144/CV-CĐYT của Công đoàn sở Y tế tỉnh Phú Thọ với nội dung như trên thì nó cũng không có giá trị gì vì nó dựa trên một văn bản “ma” có số hiệu 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018 mạo danh Thủ tướng chính phủ với những thông tin đi ngược lại luật pháp, hiến pháp Nhà nước Việt Nam. 

Nói cách khác, cả 3 văn bản 122/TB-VPCP ngày 10/8/2018333/CV-LĐLĐ ngày 20/9/2018 và 144/CV-CĐYT ngày 21/9/2018 đều không có bất kỳ giá trị pháp lý hay căn cứ nào. Và, điều đáng lo ngại hiện nay là hành vi mạo danh chính phủ Việt Nam để lan truyền văn bản “ma” phục vụ cho chính quyền Trung Quốc phá hoại Pháp Luân Công ở Việt Nam gây chia rẽ, kích động thù hận và ảnh hưởng đến khối đại đoàn kết dân tộc nước ta.

Bà Nguyễn Thị Ngọc Yến (Hà Nội) là một trong những người đã tiếp xúc với các đại diện của Văn phòng chính phủ và Liên đoàn Lao động tỉnh Phú Thọ. Bà bày tỏ sự lo ngại về “bàn tay của mật vụ Trung Cộng, Phòng 610” đứng đằng sau các văn bản “ma” mạo danh chính phủ Việt Nam khiến quyền lợi tối thiểu của người dân học Pháp Luân Công bị ảnh hưởng.

“Đây đúng là dấu hiệu rất bất thường vì suốt bao nhiêu năm qua chúng tôi những người học viên Pháp Luân Công đọc sách, luyện công không bị hỏi han hay cấm đoán gì từ các nhà chức trách vì đó là quyền tự do tối thiểu, ví như việc hít thở khí trời. Nếu có ai đó chưa rõ về môn này thì chúng tôi đều nói rõ sự thật và sau đó thì họ đều nhận thấy đây là môn tu luyện thật là tốt. Cho nên tôi nghi ngờ chỉ có bàn tay của phòng 610 là tổ chức duy nhất được lập ra từ thời Giang Trạch Dân làm Tổng bí thư ĐCSTQ. Do Giang Trạch Dân đố kỵ và lo sợ hoang tưởng về quyền lực của mình khi thấy số lượng người dân Trung Quốc theo học Pháp Luân Công cao hơn cả số đảng viên ĐCSTQ và nhiều người dành sự ngưỡng mộ cho ngài Lý Hồng Chí – tác giả sáng lập môn này, nên Giang Trạch Dân cho lực lượng chìm ‘Phòng 610’ đi phá hoại Pháp Luân Công khắp nơi.” Bà Nguyễn Thị Ngọc Yến (Hà Nội)

CÁC LỰC LƯỢNG THEO VĂN BẢN “MA” THAM GIA GIẢI TÁN DÂN TẠI TƯ GIA

Bà Nguyễn Thị Ngọc Yến kể rằng chính bà là nạn nhân của những hành vi xâm phạm nhắm vào nhóm người học Pháp Luân Công của những nhóm tổ chức xã hội ở Phú Thọ.

Theo bà Ngọc Yến, ở Phù Ninh (cách Việt Trì khoảng 30km), những người dân thiện lương nơi đây đã bị theo dõi, giám sát để bị bắt buộc “không được ra ngoài luyện công, không được tụ họp đọc sách và thảo luận về tu luyện Pháp Luân Công”… do chính quyền địa phương tin theo các văn bản “ma”. Bằng chứng là chiều ngày thứ Hai, ngày 08/10/2018 khi bà và các bạn đồng môn từ Hà Nội đến gặp gỡ, giao lưu cùng bạn bè tu tập Pháp Luân Công ở Phú Thọ thì xuất hiện một nhóm gần 30 người đến yêu cầu người dân giải tán, không được tụ tập trong nhà riêng.

Bà Nguyễn Thị Ngọc Yến tường thuật lại diễn biến:

“Gặp gỡ đồng tu cùng chia sẻ tu luyện Pháp Luân Công là một sinh hoạt hết sức thiết thực và bổ ích mà chúng tôi luôn cố gắng thực hiện để cùng nhau đề cao tâm tính, đạo đức, sống tốt hơn theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Nhưng hôm đó, khi chúng tôi đang trao đổi thì xuất hiện một tốp gần 30 người gồm các thành phần chính quyền (mà sau này tôi biết họ đều là người cùng làng với các đồng tu), họ tham gia vào các tổ chức chính trị – xã hội như Mặt trận tổ quốc, hội phụ nữ,…và họ lấy danh nghĩa của các hội này đến ngăn cản chúng tôi, họ yêu cầu giải tán và bắt chúng tôi ký tên vào văn bản cam kết không tu luyện Pháp Luân Công và không tụ họp để thảo luận về Pháp Luân Công…Tất nhiên không ai trong chúng tôi ký cả, đơn giản bởi vì chúng tôi biết chúng tôi làm điều đúng đắn và không bao giờ chúng tôi coi mình là phe “đối kháng” với chính quyền.”

Bà Yến kể lại: “Để hóa giải những hiểu lầm khi đó, chúng tôi đã nói với những người xuất hiện ở nhà của bạn tôi những sự thật về Pháp Luân Công với mong muốn để họ hiểu rõ mà hành xử cho hợp lý. Đúng là còn nhiều người hoặc không để ý, hoặc bị đầu độc đã hiểu rất sai về Pháp Luân Đại Pháp nên họ làm theo một cách mù quáng các lệnh của kẻ giấu mặt mà tôi nghi ngờ chúng chỉ là tay chân của Phòng 610 hoạt động gián điệp trong một số bộ phận quản lý nhà nước muốn dùng người Việt trị người Việt, chia rẽ đoàn kết và hủy hoại niềm tin của chúng tôi.”

Những lo ngại của bà Ngọc Yến trên thực tế đã được minh chứng bằng chính tình huống bà và những người bạn đồng tu Pháp Luân Công của bà ở Phú Thọ gặp phải. Đó là các đoàn thể, tổ chức chính trị – xã hội ở địa phương vì tin theo văn bản “ma” mà hành xử vi phạm pháp luật, xâm nhập gia cư bất hợp pháp và vô lối cấm đoán người dân trong khi không có quyền hành lẫn căn cứ pháp lý trong tay. Theo tôi, chính những hành động của các tổ chức này mới gọi là “cực đoan”, “gây mất an ninh trật tự”, “chống phá”,…khi phá vỡ hoạt động sinh hoạt yên ổn của người dân. Những hành động này “trùng hợp thay” rất phù hợp với ý đồ chia rẽ “dùng người Việt trị người Việt” của chế độ Trung Quốc và mục tiêu bành trướng cuộc đàn áp Pháp Luân Công ra ngoài đại lục của Giang Trạch Dân.

“Tôi tin rằng không có người Việt Nam nào lại muốn tham gia vào việc cản trở người dân nước mình thực hành tu theo chân thiện nhẫn để đề cao tâm tính và cải thiện sức khỏe” – Bà Nguyễn Thị Ngọc Yến (Hà Nội)

Nguyễn Thiên Hà

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Người ta đã nhầm ngay từ đầu chứ không có cái bẫy nào cả!

Aung San Suu Kyi đã lọt vào cái bẫy trò chơi quyền lực
Nguyễn Xuân Hưng - Tuần qua, Tổ chức Ân xá Quốc tế thông báo tước giải thưởng cao nhất họ đã trao cho vị lãnh đạo Myanmar Aung San Suu Kyi, Giải thưởng Đại sứ Lương tâm. Bà Aung đã được trao giải này vào năm 2009, khi bà đang bị quản thúc tại gia. Bà còn được trao nhiều giải thưởng quốc tế khác, cao nhất là giải Noben hòa bình. Nhưng một số sự tôn vinh bà và giải thưởng đã bị thông báo tước đi, như bỏ tên bà khỏi Bảo tàng tưởng niệm diệt chủng người Do Thái, thu hồi giải thưởng nhân quyền của Bảo tàng Mỹ... Các báo phương Tây trước đây gán cho bà vô số ngôn từ tôn vinh như biểu tượng tự do dân chủ, người đàn bà thép đấu tranh cho nhân quyền, người dẫn dắt Miama đến kỷ nguyên mới... vân vân. Thì ngày nay, người ta đều nói về bà Aung là "biểu tượng dân chủ đã sụp đổ".

Bà Aung đã trải qua một thời gian dài lãnh đạo đảng Liên minh quốc gia vì dân chủ Miama từ vị trí đối lập cho đến khi trở thành đảng cầm quyền. Bà đã phải trải qua sự đàn áp, bắt bớ, bị tù, đấu tranh để Miama dân chủ hóa trong đời sống chính trị.

Nhưng trải qua 2 năm cầm quyền, bà Aung đã khiến dư luận thế giới thất vọng. Bà và đảng của bà khơi sâu chia rẽ sắc tộc, không giải quyết được cuộc xung đột của sắc tộc và khủng hoảng tị nạn Rohingya. 700.000 người Hồi Rohingya bị xua đuổi, đàn áp. Bà Aung cho rằng báo chí phương tây thổi phồng sự thật, phản ánh sai nền dân chủ Miama. Trong khi đó, Trung Quốc và Nga ủng hộ bà Aung, bà cũng ngả về phía họ.

Về đối nội, bà Aung càng ngày càng trở nên giống một người háo danh và độc tài. Bà vốn là con một người lãnh đạo đối lập đấu tranh dân chủ hồi Miama mới dành độc lập, ông đã bị ám sát và được coi như anh hùng dân tộc của Miama,nay có quyền lực, bà Aung phát động dựng tượng bố ở nhiều nơi. 


Do hiến pháp quy định bà không thể giữ chức nguyên thủ, vì bà lấy chồng ngoại quốc, nên bà Aung giữ chức tương đương bộ trưởng, cố vấn tổng thống, nhưng bà Aung thường xuất hiện như là nguyên thủ, đứng ngang hàng với các nguyên thủ khác. Chúng ta thường thấy trong các diễn đàn Asean, bà Aung đứng chụp ảnh với các ông thủ tướng, tổng thống các nước khác. Đó là sự háo danh hoặc là coi thường hiến pháp của chính Miama. Dư luận Miama bắt đầu âm ỉ phản đối.

Trưởng hợp bà Aung, sẽ có người nói là điển hình của tự thoái hóa tự diễn biến, là sự sụp đổ của thần tượng dân chủ... Nhưng có lẽ không phải như vậy, đơn giản là tất cả đã nhầm ngay từ đầu. Vì họ chưa hiểu hết nền văn hóa đã làm nên con người Aung Shan Shuu Kyi. Có lẽ tất cả sự đấu tranh dân chủ của bà chỉ che đậy khát vọng trả thù, khát khao quyền lực. Bà đã lọt vào cái bẫy trò chơi quyền lực.

Châu Á là nơi khó có đất nảy mầm những nhà dân chủ. Chỉ có độc tài tốt như Sing, Indo hay độc tài xấu như một số nước khác. "Nhà tù thực sự duy nhất là sự sợ hãi, và tự do thực sự duy nhất là tự do khỏi sự sợ hãi". Bà ấy từng nói như vậy. Nhưng khi cầm quyền, bà ấy lại thiết lập sự sợ hãi cho mọi người, kể cả với những người đã hy vọng vào bà ấy.

Cho nên, đấu tranh dân chủ dễ hơn là khi có quyền lực mà thực hành dân chủ.

Đội bóng VN sắp đấu với đội Miama, thôi cứ thưởng thức bóng đá đi...

(FB Nguyễn Xuân Hưng)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

ĐẠI SỨ VIỆT NAM PHẠM SANH CHÂU PHẢN ĐỐI … THAY TRUNG QUỐC






Đại sứ mới được bổ nhiệm tới New Delhi của Việt Nam, Phạm Sanh Châu, được truyền thông Ấn Độ trích lời nói hôm 15/11 rằng: Việt Nam không ủng hộ “Bộ tứ kim cương” (QUAD) Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ, Úc (một hợp tác an ninh nhằm đảm bảo hòa bình và ổn định cho khu vực ) và phản đối bất cứ sự thành lập liên minh quân sự nào trên vùng Biển Đông có tranh chấp.

Khi được hỏi liệu Việt Nam có ủng hộ liên minh bốn cường quốc này không, Đại sứ Châu nói: “Nếu bất kỳ nước nào muốn bè phái, sử dụng vũ lực hoặc tìm cách dùng vũ lực, thì điều đó đi ngược lại với quan điểm của Việt Nam," theo Times of India.

Tuyên bố của ông Châu được đưa ra trong bối cảnh các quan chức của QUAD gặp gỡ bên lề một hội nghị thượng đỉnh tại Singapore hôm 15/11/2018, với mục tiêu đề phòng sức mạnh kinh tế-quân sự của Trung Quốc trỗi dậy đang ngày càng lớn ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Bình luận trên chỉ vài ngày trước khi Tổng thống Ấn Độ Ram Nath Kovind bắt đầu chuyến công du tới Việt Nam, dự kiến vào ngày 18/11, vẫn theo nhật báo Times of India.

Đôi nét về QUAD

QUAD là một nhóm không chính thức gồm quan chức ngoại giao của Mỹ, Nhật Bản, Ấn Độ và Úc, xuất hiện từ năm 2004 dưới thời Tổng thống Mỹ George W. Bush với tầm nhìn chiến thuật rộng lớn của Mỹ để quảng bá cho “Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương tự do và rộng mở”.


Qua năm 2007, Thủ tướng Nhật Shinzo Abe và Phó tổng thống Mỹ Dick Cheney đề xuất lập QUAD và nhóm tổ chức tập trận hải quân chung. Tại cuộc họp đầu tiên năm đó, QUAD bàn về các quyền lợi chung ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương, rồi nhất trí một khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương tự do và mở cửa, nhằm phục vụ lâu dài quyền lợi của tất cả các quốc gia trong khu vực này và toàn thế giới.

Nhưng động thái này khiến Bắc Kinh phản đối và nhóm tan rã, nhất là sau khi ông Kevin Rudd (người nói thạo tiếng Hoa và chủ trương làm thân với Trung Quốc) trở thành Thủ tướng Úc vào cuối năm 2007. 

Từ đó Trung Quốc hành xử hung hăng, xây dựng và quân sự hóa các đảo nhân tạo trái phép trên Biển Đông, lập căn cứ quân sự đầu tiên ở nước ngoài tại Djbouti trên đường vào Kênh Suez, và tài trợ cho các công trình giao thông trên toàn khu vực. 

Đến tháng 11.2017, QUAD tái lập họp lần thứ 3 với mục tiêu nhằm kiềm chế sự ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc trong khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương đặc biệt là Đông Nam Á khu vực giáp ranh giữa Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Ngoài ra QUAD muốn có một mô hình đối trọng với Trung Quốc cùng dự án Vành đai và Con đường (BRI).

Với tuyên bố của Phạm Sanh Châu thì Việt Nam ngày càng xa rời các cường quốc biển trong việc ủng hộ Việt Nam bảo vệ chủ quyền trên Biển Đông và nó hoàn toàn phù hợp với chiến lược của Trung Quốc. Khiến Việt Nam ngày càng cô độc hơn trên trường quốc tế trước những đòi hỏi phi lý của Trung Quốc về chù quyền với toàn bộ Biển Đông.

Nếu ai không biết Phạm Sanh Châu vốn nguyên quán tại Hương Sơn, Hà Tĩnh nhưng được sinh ra tại Yangon (Myanmar) thì khi nhìn vào khuôn mặt với đôi mắt một mý đảo điên đặc trưng, chắc chắn cho rằng đó là người Trung Quốc.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2018

Cái tốt sao mà nhỏ nhoi, lẻ loi, yếu đuối, cô đơn vậy


Ngã Tư Quốc Tế
Tưởng Năng Tiến – SOS! SOS! SOS!… Chúng tôi là tù nhân tại nhà tù Xiang Nan ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Công việc trong tù của chúng tôi là sản xuất quần áo thời trang đem xuất khẩu. Chúng tôi làm việc 15 tiếng một ngày, thực phẩm chúng tôi ăn thì đến chó và lợn cũng không thèm ăn. Chúng tôi phải làm việc nặng nhọc như trâu bò ở ngoài đồng. Những tiếng kêu cứu thảm thiết như trên, tuy được nhanh chóng phổ biến khắp mọi nơi nhưng rồi đều rơi ngay vào quên lãng, tựa như những viên sỏi nhỏ… rơi tõm xuống một cái ao bèo! Thái độ của cư dân nơi những cái Ngã Tư Quốc Tế (Silicon Valley), buồn thay, cũng (hờ hững) y như cái đám đông ở góc đường trước Trung Tâm Văn Hóa Thông Tin – gần nhà Nguyễn Ngọc Tư – thôi. Không Lục Vân Tiên nào, đại diện công quyền nào bận tâm cả. Nhân loại (chắc) cũng có ai đó nghe thấy tiếng gọi đó nhưng họ bận rộn, sợ hãi, bất lực, cũng có kẻ không nghe, không cảm nhận gì hết… ráo! Đã thế, ở nhiều nơi, những kẻ nhởn nhơ ăn mòn tấm thân của hàng triệu nạn nhân (khốn khổ) còn được long trọng đón tiếp nữa cơ. Tôi thiếu điều muốn tự vận (luôn) vì xấu hổ về đồng bào, đồng loại, và thời đại của mình. Cái tốt sao mà nhỏ nhoi, lẻ loi, yếu đuối, cô đơn vậy. Công lý sao mà chậm chạp, nhợt nhạt vậy – hả Trời?

Thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp phải một câu hỏi khó:
– Thế những tác giả ngoại quốc ông thường đọc là những ai?
Tôi lí nhí:
– Gần như chả có ai ngoài Kim Dung và Lâu lâu tôi cũng có đọc Ernest Hemingway, Mario Puzo, Boris Pasternak, hay Solzhenitsyn thôi…

– Úy Trời! Sao cũ mèm hết trơn vậy, cha nội?

– Bị hồi đó, ở miền Nam, hầu hết sách của những tác giả này đều được dịch ra tiếng Việt.

– Bộ không đọc được tiếng Anh, tiếng Pháp gì sao?

– Dạ, ráng thì cũng được nhưng… ngại lắm!
Nói nào ngay thì khi còn trẻ tôi cũng có ráng, với đôi chút làm dáng, khi vào cà phê Tùng với La 25ème Heure hay Of Mice and Men trên tay. Cái thời sung sức, và hơi nặng phần trang sức này đã qua lâu lắm rồi.

Cũng từ lâu lắm rồi, tôi đã thôi mặc áo quần từ tiệm giặt ủi, thôi soi gương, thôi chải đầu, và gần như chỉ đọc những tác giả đang sống ở Việt Nam: Nguyễn Quang Lập, Đinh Tấn Lực, Huy Đức, Tuấn Khanh, Huỳnh Ngọc Chênh, Cánh Cò, Nguyễn Ngọc Già, Trương Duy Nhất, Võ Thị Hảo, Đoan Trang, Huỳnh Thục Vy…

Đọc họ rất “khoẻ,” trừ Nguyễn Ngọc Tư. Nhà văn này làm tôi hay bị… mệt. Đang đọc phải bỏ ngang.

Bà hay đặt những vấn đề gây quá nhiều xúc cảm quá khiến tôi, đôi khi, cảm thấy bị chới với. Riêng bài này (“Có Còn Người Không?”) tôi đọc cho tới dòng chữ cuối vì nó quá ngắn, chưa kịp bỏ xuống thì đã tới câu kết mất rồi:

Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó. 

Nhưng tôi tưởng tượng thôi, trong lúc ngồi uống một ly cà phê mặn chát. Dường như cả quán hôm đó cũng có cùng cảm giác, sau khi giở tờ báo sáng, và nhìn thấy hình ảnh của thằng bé ăn xin. Nó nhỏ đến mức chỉ biết khóc. Ở truồng và khóc. Ướt và khóc. Bị đánh đau và khóc. Chấp chới giữa dòng người ngược xuôi đông đúc như con vịt con ngơ ngác mà người ta dùng để câu nhắp cá lóc. Em bé – con mồi sống không nói gì hết, mà tôi tưởng như nó hỏi, người ơi, người ở đâu? 

Tôi đã nhận được câu hỏi đó bao nhiêu lần trong đời? Không đếm được. Có đứa thậm chí còn không khóc. Nó ngủ mềm oặt, xanh rớt trên tay người đàn ông ngồi ở một góc đường. Một kiểu ngủ mụ mị vì tác dụng của thuốc. Buổi tối tôi đi qua chỗ đó và em lại hỏi bằng vẻ câm lặng im lìm. Như cái chết. Có còn người không?

Đám đông không lên tiếng. Không Lục Vân Tiên nào, đại diện công quyền nào đưa cả hai con người rách rưới về, gạn hỏi coi có thật là cha con như gã đàn ông phân trần, hay chỉ là kẻ chăn dắt với con mồi. Em bé ngủ vì thuốc ngủ hay vì sốt cao? Em cần một mái ấm hay một bệnh viện cho qua cơn đau? Bàn tay mỏng đó không quá khó để người đời nắm lấy. Nhưng dòng người lũ lượt không ai dừng lại. 

Chính xác là cũng có người bước tới cho vào cái ca nhựa bạc màu chút tiền lẻ, nghĩ sau đó mình sẽ nhẹ lòng. Tôi cũng vậy, tự lừa mình. Và cái góc đường trước Trung tâm văn hóa thông tin ám ảnh tôi dai dẳng dù em bé chỉ ở lại hai đêm rồi biến mất. Cuộc ra đi gây bất an hơn cả khi xuất hiện, bởi linh cảm em lại vạ vật ở một góc đường khác, bị nhấn chìm trong giấc ngủ khác. Ngủ là một cách hỏi, người đâu mất rồi? 

Cũng như những em bé ăn xin mà bất cứ ai cũng có thể gặp một đôi lần trên đất nước này, chúng gọi con người bằng nhiều cách, bằng ánh mắt thất thần, bằng vẻ ngoài trần trụi và lem luốc, bằng tiếng khóc, tiếng hát, bằng bàn tay bẩn thỉu xòe ngửa, bằng những vết thương bầm tím trên da thịt…Ai đó nghe thấy tiếng gọi đó nhưng họ bận rộn, sợ hãi, bất lực, cũng có kẻ không nghe, không cảm nhận gì hết… 

Và những đứa trẻ đường phố vẫn tồn tại, như một phép thử.

Thử coi người ta bất lực, rụt rè, ngại khó bao nhiêu? Bao nhiêu người đã từng đi qua, chứng kiến những thân phận nhỏ bé khốn khổ. Dù ngoái lại, dù áy náy, dù thấy thương và bất an… nhưng chậc, mình lại phải đi rồi… Họ không làm gì mà kêu mấy ông nhà nước làm gì đi chớ…
 
Ảnh: Dân Trí.
Tôi không thể đoán được “cái góc đường trước Trung Tâm Văn Hóa Thông Tin” của Nguyễn Ngọc Tư nằm trong cái thành phố nào, ở đất nước mình. Tôi đã đành đoạn quay lưng, bỏ cái quê hương khốn khổ của mình đi biền biệt từ lâu lắm rồi. Người xưa, cảnh cũ đều đã trở thành nhạt nhoà và phai mờ hết ráo.

Tôi hiện đang ở một đất nước khác. Chỗ tôi tạm cư có tên là Silicon Valley (hay còn gọi là Thung Lũng Hoa Vàng) nơi có vài chục sắc dân cùng ở bên nhau, cùng chia sẻ một cuộc sống an bình và phú túc. Những đứa bé ăn xin “trần trụi, lem luốc “với “những vết thương bầm tím trên da thịt” – tất nhiên – không thể hiện hữu ở một chốn văn minh như thế.

Tuy thế, từ cái Ngã Tư Quốc Tế này (hàng ngày) tôi vẫn nhìn thấy “ánh mắt thất thần… chấp chới giữa dòng người ngược xuôi đông đúc như con vịt con ngơ ngác mà người ta dùng để câu nhắp cá lóc” của vô số trẻ thơ – qua những phương tiện truyền thông.
 
Trẻ con Bắc Hàn. Nguồn ảnh: VOA
Từ đây, tôi cũng nhìn thấy hàng trăm người đã mang thân mình làm đuốc, với hy vọng gây được sự chú ý của nhân loại về thảm kịch bị mất quyền tự chủ và nguy cơ bị đồng hoá của dân tộc họ.
 

Và cũng từ cái Ngã Tư Quốc Tế này – thỉnh thoảng – tôi vẫn được xem một cái thư kêu cứu, gửi từ những trại tù của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa. Nơi còn có tên gọi khác là Trung Quốc Đại Lục, hay Trung Cộng.

Thư sau được đăng tải trên New York Times, rồi được phổ biến rộng rãi khắp nơi, kể cả những trang tiếng Việt:
 


Bức thư được viết với những dòng chữ tiếng Anh nguệch ngoạc trên một tờ giấy mỏng và người viết nói rằng ông bị giam giữ tại một trại cải tạo lao động ở thị trấn phía Đông Bắc Trung Hoa. Ông cho biết ở đó các tù nhân phải làm việc vất vả bảy ngày một tuần, 15 giờ trong ngày họ bị ám ảnh về sự giám sát ác nghiệt của bọn cai tù tàn bạo.

“Quý vị: Nếu quý vị thỉnh thoảng mua sản phẩm này, xin vui lòng chuyển thư này đến Tổ chức Nhân quyền Thế giới.

Đó là một đọan trong bức thư được nằm giữa hai ngôi mộ đá giả, nó rơi ra khi bà Julie Keith mở chiếc hộp trong phòng khách nhà bà vào tháng 10 năm ngoái. “Hàng ngàn người tù ở đây, những người đang bị nhà cầm quyền của Đảng Cộng sản Trung Cộng hành hạ, sẽ tri ân và nhớ đến quý vị mãi mãi.” (Đằng Sau Tiếng Khóc Kêu Cứu Từ Trại Cải Tạo Lao Động Trung Quốc” – “Behind Cry for Help From China Labor Camp”. Như Ngọc chuyển ngữ).

Thư kế tiếp theo xuất hiện trên tờ Belfast Telegraph, qua ngày hôm sau trang web của Time đã có bản tin (“Another SOS Note From China Has Been Found In a Piece of Store-Bought Merchandise”) với đầy đủ những chi tiết cần thiết:
 


“SOS! SOS! SOS!… We are prisoners in the Xiang Nan Prison of the Hubei Province in China. Our job inside the prison is to produce fashion clothes for export. We work 15 hours per day and the food we eat wouldn’t even be given to dogs or pigs. We work as hard as oxen in the field.”

(SOS! SOS! SOS!… Chúng tôi là tù nhân tại nhà tù Xiang Nan ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Công việc trong tù của chúng tôi là sản xuất quần áo thời trang đem xuất khẩu. Chúng tôi làm việc 15 tiếng một ngày, thực phẩm chúng tôi ăn thì đến chó và lợn cũng không thèm ăn. Chúng tôi phải làm việc nặng nhọc như trâu bò ở ngoài đồng.Dương Long chuyển ngữ).

Những tiếng kêu cứu thảm thiết như trên, tuy được nhanh chóng phổ biến khắp mọi nơi nhưng rồi đều rơi ngay vào quên lãng, tựa như những viên sỏi nhỏ… rơi tõm xuống một cái ao bèo! Thái độ của cư dân nơi những cái Ngã Tư Quốc Tế, buồn thay, cũng (hờ hững) y như cái đám đông ở góc đường trước Trung Tâm Văn Hóa Thông Tin – gần nhà Nguyễn Ngọc Tư – thôi.

Không Lục Vân Tiên nào, đại diện công quyền nào bận tâm cả. Nhân loại (chắc) cũng có ai đó nghe thấy tiếng gọi đó nhưng họ bận rộn, sợ hãi, bất lực, cũng có kẻ không nghe, không cảm nhận gì hết… ráo!

Đã thế, ở nhiều nơi, những kẻ nhởn nhơ ăn mòn tấm thân của hàng triệu nạn nhân (khốn khổ) còn được long trọng đón tiếp nữa cơ:

RFA: Chủ tịch Trung Quốc phát biểu trước Quốc hội Việt Nam.

– RFI: Luân Đôn Trải Thảm Đỏ Đón Chủ Tịch Trung Quốc.

– BBC: Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã tới Anh trong chuyến thăm bốn ngày mà Thủ tướng Anh David Cameron gọi là ‘kỷ nguyên vàng’ trong quan hệ hai nước.

Tôi thiếu điều muốn tự vận (luôn) vì xấu hổ về đồng bào, đồng loại, và thời đại của mình. Cái tốt sao mà nhỏ nhoi, lẻ loi, yếu đuối, cô đơn vậy. Công lý sao mà chậm chạp, nhợt nhạt vậy – hả Trời?
 
Tưởng Năng Tiến
 (Blog Tưởng Năng Tiến)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

TÙ TẠI SỞ


Phạm Xuân Cần - Tại Diễn đàn Quốc Hội, đại biểu Hồ Đức Phớc đã đề xuất hình thức "tù tại gia" cho những tội phạm ít nguy hiểm. "Ôngcho rằng, để quản lý những phạm nhân được phép ở tù tại gia, cơ quan chức năng có thể nghiên cứu nhà sắt giam giữ. Buồng giam này được cán bộ đưa đến nhà phạm nhân, chìa khoá giám thị cầm, gia đình chỉ chăm sóc, đến bữa cho ăn. Giám thị sẽ định kỳ hoặc đột xuất kiểm tra, nếu để phạm nhân trốn thì gia đình cùng chịu trách nhiệm". Sáng kiến này đang được các cơ quan chức năng nghiên cứu.
Image result for "Tù tại sở"
Hưởng ứng sáng kiến đó, mình đề xuất thêm sáng kiến "Tù tại sở" để giành cho cán bộ công chức phạm tội tham nhũng. Theo đó, mỗi cơ quan sẽ có một, hay một số buồng giam bằng sắt để giam giữ những tội phạm vốn là cán bộ, công chức, viên chức của cơ quan đó. Nếu sáng kiến này được thực hiện thì hàng ngày cán bộ, công chức UBND tp HCM, tp Đà Nẵng chẳng hạn, sẽ được thăm nuôi các thủ trưởng cũ của mình đang ngồi sau song sắt. 

Như vậy, các cơ quan chưa có nhà sắt cũng cần chủ đông mua sắm là vừa. Và, từ nay, các trụ sở cơ quan nhà nước xây mới nhất thiết phải quy hoạch và thiết kế trước không gian đặc biệt này. 

Nếu ông Phớc cho rằng hình ảnh cái buồng giam sắt trong nhà có thể nhắc nhở trách nhiệm giáo dục con cái của phụ huynh, thì chắc chắn hình ảnh cái buồng giam bằng sắt trong các công sở, trong đó có các sếp đang ngồi sẽ có giá trị giáo dục, răn đe gấp bội cho những người đang tại vị!

Nói thật đấy. Mần đi thôi!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

THÔNG BÁO:



BLOG Xứ Đoài mây trắng bay ( Hay ANLACMINH blog Spot) không truy cập được trong vài tháng nay (tin báo của nhiều bạn đọc). Số bạn đọc giảm một cách lạ lùng. Ngờ rằng kẻ gian đã tìm cách ngăn cản và gây khó khăn cho khách thăm nhà.
Vài tháng nay, có nhiều bạn không đọc được Blog.
Gần đây, có nhiều bạn nhắn như vậy.
Tôi không rõ là vì sao.
Bạn nào biết được "nguồn cơn", cũng mong chỉ dẫn.
Nếu Blog vẫn không truy cập được bình thường và trọn vẹn với tất cả bạn đọc, mà vẫn tiếp tục bất thường không rõ được "nguồn cơn", thì có thể tôi sẽ ngưng blog. Khi nào môi trường XANH,SẠCH, ĐẸP trang sẽ mở lại.
Cảm ơn các bạn!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chỗ khuất


Thiên hạ dạo rồi cứ nhấm nhẳn bảo cái đám lãnh đạo Đà Nẵng hỏng hỏng, ăn đất hơn cả bọ hung, từ trên xuống dưới thằng nào cũng dính tới đất đai nhà cửa, quần ngư tranh thực, đấu đá nhau cũng chỉ bởi quá tham, v.v..

Nay thì tôi thấy các ông bà dư luận nhầm. Bọn Đà Nẵng chả là gì so với đám cai trị ở TP.HCM, nhiều khóa liền chứ không phải chỉ hiện tại. Đứa nào cũng biệt thự, đất đai, lâu đài hoành tráng, của chìm của nổi, chỉ nhìn đã phát khiếp. Lò của cụ Trọng cứ thử điểm danh xem, có đứa nào diện ngõ nhỏ nhà nhỏ, mà chỉ ra được một ví dụ, cứ lôi tôi ra chém đầu.

Chúng nó vì dân, phục vụ nhân dân, lương ba cọc ba đồng, lấy đâu ra mà xúng xính vung vinh thế.
Lại nhớ vụ Bí thư Nguyễn Xuân Anh Đà Nẵng, cái nhà của y ở 43 Nguyễn Thái Học vốn của cha mẹ để lại, còn căn số 45 kế bên thấy bảo do Vũ nhôm cho, tôi nói thật, chỉ là cái chuồng chim, là muỗi so với lâu đài biệt thự của đám Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Đua, Tất Thành Cang... Sài Gòn.

Hay vụ Đinh La Thăng cũng vậy, tội y đâu chưa rõ, chứ cái đứa chỉ ở nhà chung cư mà lôi ra giết nó thì có lẽ cụ tổng có vấn đề.

Tôi đồ rằng cụ trưởng lò tôn đã xuống quá tay hoặc nhầm lẫn khi giết Xuân Anh, La Thăng, mắc phải mưu của thằng chết mẹ nào rồi. Nó cứ xúi cho ta đánh nhau trị nhau tẩn nhau thật lực, nó chả cần ra tay cũng đủ làm cho đối phương tan nát, rệu rã.

Sau này lịch sử cần tỉnh táo ghi nhận những chuyện trớ trêu uẩn khúc như vậy.

Nguyễn Thông
Phần nhận xét hiển thị trên trang