Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Lại chuyện thép Cà ná!


CẦN CÁCH CHỨC CHỨ KHÔNG ĐỂ BỘ TRƯỞNG TRẦN TUẤN ANH TỪ CHỨC
Nguyễn Hồng Lam
Ủng hộ quan điểm nhà báo Nguyễn Hồng Lam: đề nghị cách chức Bộ trưởng Bộ Công thương Trần Tuấn Anh, vì đem chức vụ công bộc của dân đem đi thế chấp, bảo vệ lợi ích cho doanh nghiệp. Doanh nghiệp người ta đem chức vụ gia sản của họ đem thế chấp thì đó là quyền của họ, vì chẳng ai tin lời doanh nghiệp. Nhưng quan chức nhà nước cũng a dua, bắt chước họ thì không được!
THÁI KẾ TOẠI
THẬT XẤU HỔ cho một đảng có một UVTW , một chính phủ có một bộ trưởng như Trần Tuấn Anh. Xấu hổ cho ông Trần Đức Lương có một đứa con làm ô danh ông. Nếu như Trần Tuấn Anh có liêm sỉ thì hãy xin lỗi nhân dân đi, còn không lịch sử sẽ muôn đời lên án. Nhân dân không đóng thuế để nuôi một con người như thế..
PGS TS Đoàn Lê Giang
Tôi đề nghị, hoặc Bộ trưởng Bộ Công thương Trần Tuấn Anh từ chức ngay, hoặc Quốc hội và Chính phủ xem xét, quyết định cách chức Bộ trưởng, nếu ông ấy không tự xin từ chức.
Một công chức bình thường, nhất là những người mặc áo lính, nếu đem cầm cố, thế chấp thẻ ngành, thẻ đảng của họ, chắc chắn sẽ bị kỷ luật, cách chức – nếu có chức vụ – và loại ngũ vì vi phạm kỷ luật.
Ông Bộ trưởng Trần Tuấn Anh là tư lệnh của một ngành, là Ủy viên TW Đảng, một thành viên Chính phủ. Chức vụ, phẩm trật của ông đồng thời cũng là trách nhiệm, là danh dự của một ngành, được Quốc hội, Chính phủ thay mặt nhân dân giao cho. Nó không là tài sản của riêng ông. Đem chức Bộ trưởng ra đánh cược cho Dự án thép Hoa Sen Cà Ná, một dự án được coi là thảm họa, không chút khả thi, bất chấp sự phản biện can ngăn của rất đông các nhà khoa học, sự phản đối của đa số tầng lớp nhân dân, ông đã quá coi thường thảm họa môi trường mà đất nước và nhân dân sẽ phải gánh chịu.
Về mặt tư duy quản lý, khi đưa vị trí Bộ trưởng ra đánh cược, ông đã xem dự án như một canh bạc năm ăn năm thua. Về mặt tư cách, ông đã quá coi thường quyền lợi của nhân dân và đất nước, xem thảm họa có thể xảy ra chỉ ngang với chức vị đang mang – vốn dĩ được trao cho ông nhưng không phải là thứ tài sản của riêng ông. Và do đó, trong vai trò một Bộ trưởng, ông cố tình không nhìn thấy phần trách nhiệm, chỉ nhìn thấy nó như một thứ quyền lợi hay tài sản cá nhân, có thể tùy tiện đem ra đánh cược.
Nói cách khác, ông đang đem danh dự, trách nhiệm và vị trí được gửi gắm ra cầm cố, thế chấp.
Cố chấp trong tư duy, đáng ngờ về năng lực – không nhìn thấy nguy cơ mà xã hội đều rõ mồn một – cộng thêm việc coi thường danh dự, trách nhiệm, việc “cầm cố” chức vụ để thực hiện Dự án thảm họa cho bằng được, ông đã vi phạm kỷ luật như một kẻ đánh bạc, tạo nợ xấu… Cùng lúc, ông đã phạm hàng loạt điều cấm cán bộ công chức, đảng viên không được làm, rõ nhất là tạo lợi ích nhóm.
Nhà nước, Chính phủ và nhân dân tất nhiên không chấp nhận làm người cầm đồ (chức Bộ trưởng) cho ông, cũng không thể tham gia đánh bạc cùng ông.
Nhưng ông thì chắc chắn sẽ làm điều đó, nếu vẫn ngồi trên ghế Bộ trưởng cho đến hết nhiệm kỳ. Mối quan hệ gia đình, quyền lợi của ông với Chủ dự án thép Hoa Sen Cà Ná Lê Phước Vũ bảo đảm và thể hiện rõ ý chí của ông.
Hàng chục triệu người dân Việt Nam, nhất là người dân Cà Ná – Ninh Thuận không thể để ông làm điều đó, không thể đợi đến ngày thảm họa xảy ra trên nhiều mặt, tàn phá nốt đời sống vốn đã bấp bênh, vất vả của họ để thấy ông từ chức. Do đó, ông Trần Tuấn Anh cần phải bị cách chức Bộ trưởng.
Tôi tin chắc đó là ý nguyện của đa số nhân dân, ý nguyện cuối cùng trước khi kết thúc năm 2016.
Vì chưa hỏi ý kiến, chưa được ông đồng ý, tôi không đăng kèm ảnh Bộ trưởng Trần Tuấn Anh trong stt này. Tôi không muốn ông là hình ảnh cuối cùng của năm trên FB của tôi.
TP Hồ Chí Minh, 23h32 phút ngày 31-12-2016
N.H.L.
Nguồn: FB lam hồng nguyễn
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận
10 bình luận
Bình luận
Thanh Nhan Duong Lập luận chặt chẽ, văn từ xúc tích và rõ ràng. 
- Nếu ông bộ trưởng là một con bạc và sử dụng chức vụ như một tài sản thì cần phải xem xét lại tư cách đứng đầu một bộ của ông.
- Nếu ông không thấy được cái hại của dự án sau khi vấp phải sự phản đối c
ủa toàn dân và sự can ngăn của các nhà khoa học, chuyên viên kinh tế thì cần xem lại kiến thức và năng lực làm việc của ông.
Nhưng có nói gì đi nữa thì tôi chắc chắn ông cũng không từ chức bởi vì CỐ ĐẤM ĂN XÔI là bản tính đặc trưng của đa số các lãnh đạo Việt Nam. Họ chỉ về làm NGƯỜI TỬ TẾ khi bị ĐỒNG BỌN đuổi về .....nhà.
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
3
2 giờ
Hoàng Đông Sơn Những phát ngôn của Bộ trưởng Bộ Công thương Trần Tuấn Anh thể hiện tâm và tầm thấp hơn ngọn cỏ - cái tầm nước đái đàn bà! (Đàn bà, đái không qua ngọn cỏ).
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời2 giờ
Phung Kim Đề phòng tìm bãi ...hạ cánh an toàn .
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời2 giờ
Hong Ha Tran mặt thằng này trông hãm lắm.
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
1
1 giờ
Ngoc Dau Tuan KHÔNG THỂ ĐEM CHỨC VỤ BỘ TRƯỞNG- TÀI SẢN CỦA NHÂN DÂN LÀM VẬT THẾ CHẤP !
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
1
1 giờ
Antran Tran Cách chức ô anh là ít nhất cách bớt đi một thảm họa
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời1 giờ
Toàn Đỗ Khánh Cố đấm ăn xôi lợi ích nhóm của " tư duy nhiệm kỳ " .
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
1
1 giờ
Hieu Tran Thực ra quan chức  như nó kể cả bố nó thì đâu biết xấu hổ khi nó chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân và lợi ích nhóm. Nó đem lợi ích gia đình (quan hệ cọc chèo với Lê Phước Vũ) để đánh đổi, dẫm đạp lên sinh mệnh và tương lai của dân tộc.
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời
1
40 phútĐã chỉnh sửa
Việt Đặng Hùng Ông Bộ trưởng chỉ dạ miệng thôi mong mọi người hãy tha thứ. Căn vào lợi thế tài nguyên thiên nhiên, xét công nghệ sản xuất của nhà máy và đặc biệt là các giải pháp bảo vệ môi trường sinh thái, đứng ở vị trí tư lệnh Ngành Bộ trưởng có trách nhiệm thông qua việc ra đời nhà máy sản xuất thép mang tính khả thi về mọi mặt là đúng. Mọi phản biện của bất kỳ ai cũng đều phải xem xét. Nếu phản biện có cơ sở khoa học đánh bại được cơ sở khoa học của dự án thì chắc chắn Chính phủ sẽ không chấp nhận cho xây dựng nhà máy sản xuất thép.
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời22 phút
Hoàng Trọng Tăng Vẫn bt tính tham lam , tự mãn .. Rất tự nhiên vốn có của con người ! Nhưng với một số con cháu "Nhà Quan " họ quen thói cho rằng Giang sơn đất nc này là Do họ , của họ ...nên muốn làm gì thì hùa nhau để đạt đc !!!Nhiều ông quan con , quan cháu , chắt ... Là hậu duệ tí tuổi đầu đã chỗm chuệ các vị trí " Đắc Thiên -Địa " rùm beng thiên hạ " ... Sự tham lam đôcj đoán hợm quyền , hợm của , tình ái hơn cả ông cha ...!!! Bt bao giờ mới hết !"Con sãi ở chùa lại quét Lá Đa "!!!!
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời7 phút

Phần nhận xét hiển thị trên trang

LÀM THẦY THIÊN HẠ


VIET CHI

        
         Phải đến hai năm có lẻ, tôi mới có dịp về quê. Vừa về đến đầu làng, tôi đã ngạc nhiên khi thấy trong sân, ngoài ngõ một ngôi nhà, không phải gọi là toà nhà mới đúng, đông nghịt người và xe máy, lại có cả mấy chiếc xe hơi bóng lộn đậu ở cạnh đường làng. Quái lạ, rõ ràng là toà nhà được xây theo kiểu điện thờ là của thằng Hùng bạn học hồi cấp hai với tôi, lần trước tôi về quê, ngôi nhà còn là nhà tranh vách đất; nhà Hùng rất nghèo vì  có những bốn đứa con, hai trai hai gái nên Hùng phải đi phu hồ, thế mà bây giờ Hùng giàu lên nhanh thế? Tôi dò hỏi mọi người mới hay là Hùng đã không còn là anh phu hồ nghèo rớt mồng tơi nữa mà đã trở thành ông thầy Thiên Lôi giàu có, có tài đoán được tiền vận, hậu vận của chúng sinh thế gian cho nên khách thập phương kìn kìn kéo về xem rất đông.
          Chưa kịp về nhà thăm bố mẹ đẻ, tôi đeo cặp kính đen, kéo sụp cái mũ vải xuống che mặt rồi theo chân  ông bụng phệ vừa bước từ một chiếc xe hơi màu sữa xuống đi vào nhà thầy Hùng. Vừa bước vào cổng, một gã thanh niên đep cặp kính đen chặn lại, thì ra là nhân viên bảo vệ. Hình như đã quá hiểu lẽ đời, ông bụng phệ rút ra tờ bạc mệnh giá một trăm ngàn dúi vào tay anh bảo vệ, liền được anh hướng dẫn đi vào trong nhà, qua bàn để ghi số thứ tự. Có hàng trăm người đang chờ đến lượt được ghi danh, họ là khách thập phương, trong Nam, ngoài Bắc, nghe danh thầy Hùng kéo về đây để được thầy phán quyết tiền vận, hậu vận của mình và đặc biệt xem con đường công danh, con đường làm giàu của mình làm thế nào để được hanh thông. Họ đã chờ đợi mấy ngày mấy đêm nên ông bụng phệ vừa đến không thể chen ngang nhưng chờ đợi đến lượt ông cũng phải mấy ngày, ông nào có thời gian. Lại phải có giấy thông hành thôi, ông lấy ra một tờ năm trăm ngàn gọi là chút quà bồi dưỡng công ghi số. Người ghi số là chị gái của Hùng nhìn tờ năm trăm ngàn với vẻ mặt lạnh như tiền, lập tức một tờ năm trăm nữa được ông bụng phệ rút ra nhưng cũng chỉ nhận được cái mảnh giấy con con ghi con số 135. Như vậy muốn được tiếp cận với thầy Thiên Lôi phải qua 134 người nữa. Ông bụng phệ biết đã vào đến vòng này thì không thể lấy tiền mà làm giấy thông hành được nữa nên ngồi thuỗn mặt nghĩ suy. Tôi đi đến bên rỉ vào tai ông, rằng ông có muốn vào xem ngay không? Ông gật đầu, hỏi tôi là người nhà à, tôi bảo không nhưng tôi sẽ hiến cho ông một kế mà ông có thể vào xem ngay  với một điều kiện ông phải giả cho tôi làm chân thư ký riêng của ông để tôi được tiếp cận với thầy Thiên Lôi. Ông bụng phệ hỏi tôi là nhà báo à? Tôi bảo không và giơ cho ông xem cái thẻ công chức. Ông ngắm nghía ảnh trong thẻ rồi ngắm nghía tôi, rất giống nên ông đồng ý. Tôi trao đổi với ông, ông đã dùng tiền làm giấy thông hành nhưng chỉ đến đây là bị dừng vì không thể qua nổi đám đông kia, ông gật đầu. Tôi nói ông  làm quan to nên còn một giấy thông hành quan trọng nữa mà ông quên chưa sử dụng. Ông à lên một tiếng và hết lời ca ngợi tôi thông minh. Ông đi ra ngoài rút điện thoại di động gọi về cho một người đang làm việc trên tỉnh. Người làm trên tỉnh vâng vâng, dạ dạ rồi bấm máy cho một người đang làm ở huyện. Người làm ở huyện vâng vâng, dạ dạ rồi bấm máy cho một người làm ở xã. Người làm ở xã vâng vâng, dạ dạ rồi bấm máy cho một người nữa. Người này vâng vâng, dạ dạ rồi phi xe máy đến nhà thầy Thiên Lôi gặp ông bụng phệ. Người này đi lên đàn cúng lễ trên tầng ba, nói nhỏ vào tai thầy Thiên Lôi vài câu. Lát sau người này quay ra dẫn ông bụng phệ đi lên tầng ba, tôi đi theo ông.
          Tôi cứ tưởng Hùng sẽ không nhận ra tôi nhưng tôi nhầm, Hùng nhận ra tôi ngay, hỏi về quê lâu chưa, đến chơi hay có việc gì ? Tôi bảo về quê thăm ông già vừa bị ngã gãy chân, rồi ghé sát tai Hùng mời Hùng đi uống rượu với tiết canh, lòng lợn, sau đó đi hát karaôkê. Nói đến hai thứ mà Hùng thích, rượu nhắm với lòng lợn và gái đẹp, Hùng gật gù ngay, bảo để đến gần trưa. Ông bụng phệ thấy tôi và thầy Hùng thân thiết thì nhìn tôi dò hỏi, tôi bảo thấy tướng ông sang bắt quàng làm họ chứ thật ra tôi và thầy Hùng là bạn thân cùng quê cùng học cấp hai với nhau.
          Sau khi đặt vào cái đĩa sành một xấp tiền năm trăm ngàn đồng tuỳ tâm, ông bụng phệ được Hùng đưa cho một nén hương đang cháy, bảo muốn cầu gì cứ khấn thầm trong miệng. Ông lầm rầm khấn hồi lâu. Khấn xong đưa nén hương lại cho thầy Hùng, thầy lại lầm rầm khấn, lúc sau phán:
- Không khéo phen này ngươi bị mất chức, rũ tù vì tham nhũng.
- Dạ con lạy thầy cứu giúp!
 Ông bụng phệ bị phủ đầu một câu chính xác nên tái mặt, cầu xin thầy Hùng hãy ra tay cứu giúp. Bây giờ thì tôi tin Hùng có sức mạnh tâm linh ghê gớm, ông bụng phệ trông oai phong lẫm liệt là thế mà chỉ nghe Hùng phán một câu đã sợ run lên cầm cập. Và đám đông kia cứ ùn ùn kéo đến nhà thầy Hùng hẳn cũng do một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn.
- Không những thế mà còn bị cái con nhân tình xinh đẹp đá đít, tặng cho cặp"sừng" nữa.
          Thầy Hùng bồi tiếp một câu nữa, giọng thầy lạnh lùng cứ như thẩm phán tuyên án tử hình cho một kẻ giết người man rợ. Ông bụng phệ cuống quýt van lạy:
- Dạ con lạy thầy cứu giúp!
          Thầy Hùng bảo trong làn khói hương, thầy đang nhìn thấy đám âm binh đeo gươm vây quanh ngôi biệt thự của ông bụng phệ để chờ lệnh bắt giam; đó là điềm báo ông bụng phệ sẽ bị công an đến bắt giữ. Mồ hôi túa ra trên trán, ông bụng phệ cầu xin thầy Hùng hãy ra tay cứu giúp cho ông tai qua nạn khỏi, ơn này ông sẽ tạ ơn hậu hĩnh.
- Phải cúng giải hạn, mất năm mươi triệu.
Ông bụng phệ rối rít cảm ơn và hẹn  đúng ngày thầy dặn sẽ đưa xe hơi về rước thầy Hùng lên nhà ở tận Hà Nội để cúng giải hạn.
          Ông bụng phệ vừa đứng lên thì một người đàn ông khác được gọi vào. Quái, sao trông quen thế? Tôi lục tìm trí nhớ và nhận ra ông Họa- Tổng giám đốc của một cơ quan mà tôi hay đến liên hệ công tác. Tôi nhận ra ông nhưng ông không nhận ra tôi, khi đến cơ quan ông tôi chỉ làm việc với bộ phận chuyên môn mà không làm việc trực tiếp với ông; hơn nữa tôi sụp mũ, đeo kính đen dù có quen ông cũng khó mà nhận ra. Cũng giống như ông bụng phệ, sau khi làm thủ tục tuỳ tâm bằng đôla vào cái đĩa sành xong, ông Họa được thầy Hùng đưa cho một thẻ hương, ông Hoạ lầm rầm cầu khấn, xong trả lại nén hương cho thầy Hùng, thầy cầu khấn thần linh, đập tay xuống chiếu:
- Sát nhân, giết người!
Ông Họa ngơ ngác, hỏi lại thầy Hùng ai sát nhân, ai giết người? Thầy chỉ vào mặt ông bảo chính ngươi là kẻ sát nhân chứ ai vào đây. Ông Họa thề thốt với thầy Hùng rằng dòng tộc, gia đình ông là kẻ sĩ làm sao có gan sát nhân, ông đến đây chỉ nhờ thầy coi quẻ và chỉ đường xem ông năm nay ông có lên thứ trưởng được không?
Thầy Hùng quát:
- Cãi thầy à? Vong hồn hiện ra trước mắt đang khóc lóc kể tội ngươi đây. Ngươi là người trần mắt thịt, sao có thể nhìn thấy được.
Ông Hoạ sợ sệt hỏi thầy vong hồn ấy là ai? Liệu vong hồn có sự nhẫn lẫn nào chăng. Thầy trừng mắt:
- Người trần có thể nhầm chứ người âm không bao giờ nhầm.
- Dạ nhưng thưa thầy…
- Ngươi ngủ với rất nhiều gái đẹp làm cho nhiều cô có chửa phải đi phá thai, đó chẳng phải là sự sát nhân ư! Tai hoạ sắp giáng xuống đầu ngươi rồi.
Nghe đến đây, ông Họa dập đầu cầu xin:
- Con lạy thầy, quả con đã làm nhiều cô phải đi phá thai. Con lạy thầy ra tay cứu giúp con.
Thêm một xấp đôla nữa được ông Họa đặt vào cái đĩa sành, thầy Hùng  phán một câu tương tự như đã phán với ông bụng phệ rằng phải cúng cầu siêu để cho các linh hồn kia không về đòi mạng nữa nếu không sẽ bị chết bất đắc kỳ tử. Ông Họa van xin được thầy Hùng trực tiếp làm lễ hết bao nhiêu ông sẵn sàng móc hầu bao, ngoài ra sẽ bồi dưỡng cho thầy xứng đáng. Thầy Hùng bảo phải lập đàn tế lễ bảy ngày bảy đêm. Ông Họa tỏ ra lo lắng, phải ngồi bảy ngày bảy đêm, ông sao có thời gian và đủ sức khoẻ để ngồi. Thầy Hùng giảng giải, tế bảy ngày bảy đêm nhưng không phải ngồi liên tục, thầy chỉ làm lễ độ hơn một tiếng, thời gian này nhất thiết phải có ông Họa hầu bên cạnh, sau đó thầy sẽ cho cái hình nộm mà thầy làm sẵn ngồi thay thế giúp; mỗi ngày ông Hoạ chỉ việc thay lễ mới, thắp  hương và cầu khấn theo lời thầy chỉ dẫn là xong. Ông Họa thở phào nhẹ nhõm, vâng dạ lấy giấy bút ghi lại ngày giờ mà thầy Hùng hẹn.
      Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ trưa nên bảo Hùng tạm nghỉ đi lên phố huyện uống rượu, karaoke thôi. Hùng thay bộ quàn áo của ông thầy vẽ toàn sấm sét bao quanh một ông Thiên Lôi có bộ mặt dữ dằn bằng bộ quần áo khá bảnh bao; quần kaki màu sữa, áo kẻ nền vàng sọc xanh. Khi tôi và Hùng đi xuống, Hùng đi đến đâu là đám đông lại cất tiếng chào thành kính: “Kính thầy! Con lạy thầy!”. Thật khó mà tưởng tượng ra cái cảnh mà Hùng còn nghèo khổ, toàn phải nghe lời khinh bỉ thế mà bây giờ được thiên hạ khúm núm, kính trọng. Trộm vía, ngay cả đến thầy tôi, một giáo sư nổi tiếng đã từng đi khắp thế giới cũng không thể được người đời tôn kính như thầy Hùng- bạn tôi- người mới chỉ học hết lớp năm trường làng. Phải chăng vật đổi sao dời, số vận của Hùng đã đến lúc được đổi thay, được Ngọc Hoàng cho làm thầy dưới thiên hạ?
     Lúc đầu tôi dự định chở Hùng lên phố huyện nhưng sợ giờ Hùng đã nổi tiếng nhiều người biết mặt, phố huyện ít người, vào quán nhậu không sao nhưng đến khi vào quán hát Karaoke họ trông thấy sẽ giảm vị thế của thầy nên tôi phi xe lên thị xã có nhiều quán xá, người đông đúc, khả năng phát hiện ra thầy ít hơn. Tôi và Hùng vào một quán cháo lòng tiết canh, tôi hỏi Hùng ăn tiết canh có sợ bị lây bệnh liên cầu khuẩn từ lợn không? Hùng phảy tay bảo số chết là do số chứ mình sao quyết định được. Thì chén, chúng tôi gọi hai bát tiết canh, một đĩa lòng lợn và một chai rượu nếp. Hùng bảo lâu lắm rồi mới được ăn tiết canh, lòng lợn, thèm quá nên ăn hai bát tiết canh liền lúc. Tôi hỏi Hùng bây giờ giàu có rồi, tiết canh, lòng lợn có đáng là bao mà phải nhịn. Hùng phân bua, vấn đề không phải là tiền mà là không có thời gian, hơn nữa đã rượu, lòng lợn tiết canh rồi mà không có cái khoản em út thì cũng phí rượu. Vả lại vào chốn ăn chơi cũng phải có bạn. Tôi gật đầu, phải phải, chè tam, rượu tứ, gái cũng phải có bạn bè, nhậu xong tôi sẽ đưa Hùng vào một quán Karaoke có nhiều em trẻ đẹp sẵn sàng phục vụ từ A đến Z. Nhìn thấy vẻ hào hứng của Hùng khi nói đến chuyện em út, tôi đâm hoài nghi. Tưởng Hùng đã được trời ban cho cái lộc làm thầy thiên hạ thì thầy cũng phải ra thầy chứ sao thầy lại cũng mê ruợu mê gái? Hay là Hùng chỉ thật sự là thầy khi ngồi trong điện thờ khói hương nghi ngút, còn khi đã ra khỏi chốn hương khói thì thầy lại trở lại làm thường dân? Mà đã là thường dân thì ai trông thấy gái trẻ đẹp lại chả mê chứ đâu như đám hoạn quan thời xưa? Lý giải được việc thầy Hùng vẫn ham mê tửu sắc thì trong tôi lại nảy ra sự tò mò, rằng Hùng được trời ban cho lộc làm thầy thiên hạ khi nào và trong trường hợp nào? Trên đời này, mọi cái mọi việc đều có nguyên do và hệ quả của nó. Nếu mà học được và được Hùng truyền cho cái nghề này, tôi sẽ vứt quách hai chữ “công chức” đang khoác trên người để trở thầy ông thầy như Hùng. Những tờ bạc có mệnh giá năm trăm ngàn mới tinh, những tờ đôla mệnh giá một trăm xếp lên cái đĩa sành của Hùng đã làm tôi hoa mắt. Không hoa mắt sao được khi mà một tháng làm việc cúc cu, tận tuỵ, lại còn  bị ông trưởng phòng suốt ngày quát mắng mà tôi cũng chỉ nhận được hai triệu tư tiền lương, giao cho vợ một triệu tư tiền gom góp nuôi con còn tôi giữ lại một triệu để ăn trưa, xăng xe, điện thoại. Tất nhiên cái khoản nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè tôi đã cai như đứa trẻ cai sữa từ lâu. Không phải tôi không muốn cùng bạn bè lai rai đâu, nhưng  họ mời mình hai, ba lần mà mình không mời lại họ được một lần cũng vô cùng e ngại. Thế nên hễ có thằng bạn nào gọi điện mời đi nhậu là tôi lại thoái thác, khi thì dạ dày đang đau, lúc thì con ốm, vợ sảy thai! Có lúc nhầm lẫn, tôi nói với cùng một thằng bạn vợ sảy thai hai lần trong tuần, nó bảo mắn để như bọn gà cũng không có chuyện tuần nạo thai hai lần huống chi người! Đành cười chữa ngượng, à vợ một lần, bồ một lần! Thôi đi bố, không tiền nên ngại chứ gì, chỗ bạn thân, tao bao. ừ thì đi uống bia nhưng bia uống vào họng đến đâu thì cái đắng chảy vào đến đấy!
Biết đâu đấy, tôi và Hùng vốn là bạn học đồng niên, thân nhau con chấy cắn đôi, thấy tôi sống ở thành phố túng bấn lại chả thương tình truyền cho tôi vài chiêu trong nghề để tôi đổi đời. Chả cứ gì ở nông thôn mà bây giờ ở thành phố người ta sùng bái, cúng lễ, hầu đồng nhiều lắm; càng nhà giàu, càng làm to người ta càng sùng tín. Tôi đã từng chứng kiến, có ông làm lễ giải hạn hết tám trăm triệu, có bà hầu đồng một giá hết một tỷ. Nghề làm thầy- thầy cúng, thày bói, thầy địa lý, thầy tử vi tướng số đang hưng phát. Nghĩ được như thế nhưng mỗi khi muốn cất lời nói với Hùng cho mình làm đệ tử học nghề của Hùng thì lại không thể mở mồm. Mình học hành đến đại học, lại là công chức, lại sống ở thành phố, trong mắt của Hùng và mọi người ở làng làm gì có chuyện xo dúi đến thế? Không thể nói thật được. à, phải rồi, người ta nói rượu vào thì lời ra, Hùng thì uống rượu tì tì, mình sẽ chuốc cho Hùng say mèm rồi dò hỏi để ăn mót kinh nghiệm, sau đó lên thành phố mua sách bói toán bán đầy rẫy ở các hiệu sách về nghiền ngẫm, pha chế thành cách riêng của mình.
      Uống đi, uống đi cho đời thêm hưng phấn. Uống đi cho bụi trần không còn vương vấn. Tôi liên tục rót rượu vào ly của Hùng. Khi Hùng đã chếnh choáng, tôi hỏi Hùng điều gì đã giúp Hùng trở thành ông thầy bói nổi tiếng, Hùng xua tay bảo bí mật bí mật. Vậy là rượu vào nhưng lời vẫn không ra, tôi buồn lắm. Thôi thì gái vào xem lời có ra không, tôi nhanh chóng kết thúc kết thúc bữa nhậu và chở Hùng đến một quán Karaoke ở ven sông.
       Chúng tôi được đưa vào một phòng kín, tôi đi ra nói với chủ quán vài điều. Trở lại phòng hát, tôi nói với Hùng có một em chân dài, trẻ đẹp lắm, có O.K không, Hùng sốt sắng giục đưa vào ngay. Tôi ra đòn quyết định để moi thông tin tuyệt mật từ Hùng:
- Nhưng ông phải cho tôi biết làm sao mà ông trở thành thầy Thiên Lôi được đi đã, tôi sẽ chiêu đãi ông từ A đến Z.
- à, à…       
       Hùng ậm à vài câu rồi giao hẹn với tôi, nghe xong không được nói cho ai biết. Tôi thề với Hùng rằng nếu tôi nói cho người thứ ba biết bí mật của Hùng thì tôi ra đường sẽ bị xe cán chết không kịp trăng trối. Hùng tâm sự, Hùng trở thành thầy Thiên Lôi từ khi cây mít nhà Hùng bị sét đánh, nhân đấy Hùng dùng thủ thuật đốt cháy mái tóc của mình, nằm thẳng cẳng dưới gốc cây mít  rồi sai vợ phao ầm lên rằng mình bị Thiên Lôi đánh không chết và có khả năng đoán được số phận của mọi người! Vì thời buổi bây giờ ai cũng thích được khen, được nịnh nên  Hùng phán hậu vận của ai cũng tươi đẹp, mà tương lai thì xa vời vợi, ai biết đâu mà lần! Tôi vặn hỏi Hùng thế tại sao sáng nay lại phán tương lai của quan tham bụng phệ xám xịt thế? Hùng cười ha hả:
- Quan tham nào mà chả tham nhũng, gái gú, phải dọa thế mới moi được tiền chứ!
- Thế nhỡ ngộ đoán bừa, cúng giải hạn không được, các quan đến đòi lại tiền thì sao?
- Hà, hà, ông tẩm quá, giải được hạn thì các quan quì gối bái phục mình là thánh sống mà thưởng thêm, mà giới thiệu thêm khách cho mình; nếu không giải được hạn thì các quan vào tù, còn đâu thời gian mà đi đòi tiền thầy!
          Thế thì số tôi là số ruồi bâu rồi, bởi làm được thầy Thiên Lôi như Hùng ngoài việc phải biết lừa lọc lại còn phải biết liều mạng, mà cái thân tôi, mỗi lần đưa triệu tư cho vợ bị vợ liếc xéo một cái đã  thấy lạnh gáy thì sao có gan làm thầy thiên hạ như  Hùng.
                  
VŨ ĐẢM

Phần nhận xét hiển thị trên trang

RANH GIỚI, ANH HÙNG VÀ BẠO CHÚA

Mat na - Internet
Mặt nạ- ảnh Internet
 


Nguyễn Ánh bị Huệ ép cho cùng đường đành sang cầu cứu Xiêm La và người Pháp. Một mưu thần dưới trướng bảo Ánh.
- Thưa minh công, theo ngu ý của tôi ngài nên nằm gai nếm mật đợi thời chờ cho lực lượng nhà Tây Sơn suy yếu rồi hãy phản công bằng thực lực của chính mình. Nếu bây giờ dựa vào sức ngoại bang có thể ngài sẽ dành lại được giang sơn mau chóng nhưng tôi e là sẽ xảy ra thảm cảnh rước voi dày mả tổ chăng?
Ánh trợn trừng hai con ngươi mà rằng.
- Nhà ngươi có đứng vào vị trí của ta mới hiểu được lòng ta. Toàn bộ gia tộc nhà ta bị một tay bè lũ Tây Sơn giết hại nếu ta không trả được thù thì có xứng làm kẻ đứng trong trời đất hay chăng?
Kẻ đó nói.
- Thưa tôi hiểu mối uất hận của ngài. Nhưng thiển nghĩ thù nhà tuy quan trọng nhưng non sông này còn quan trọng hơn ngàn vạn lần.Nếu một mai ngài trả được mối hận nhà mà non sông lại lọt vào tay giặc thì biết tính sao?
Ánh vắt tay lên trán suy nghĩ rất lung. Những thây người đẫm máu, những tiếng than khóc xé ruột của người thân lần lượt hiện về trong tâm trí Ánh. Ánh ngẩng đầu lên dứt khoát.
- Đúng sai gì hãy để hậu thế phẩm bình, nay ta hãy cứ thỏa mãn chí tang bồng của ta. Ngươi có biết không, ai cũng nghĩ ta chỉ vì thù tư mà dựa dẫm người Xiêm La và người Pháp để tiêu diệt nhà Tây Sơn. Thật sự tất cả các ngươi đều lầm, các ngươi biết một mà không biết hai.
Ánh nghĩ một lát lại thở dài nói tiếp.
- Hiện nay nền chính trị cũng như đời sống xã hội nước ta đang sa vào vũng lầy cổ tục, nếu không chấn hưng thì e là sẽ tụt hậu trầm trọng so với các nước lân bang.  Ta nhìn ra phương Tây thấy tư tưởng cũng như nền văn hóa của họ vượt xa chúng ta cả mấy trăm năm, nếu được sau khi mượn tay họ trả mối thù giết hại dòng tộc ta muốn dựa vào họ để cải cách lại nền văn hóa nước nhà.
Kẻ mưu sĩ nhìn Ánh đầy nghi hoặc. Ánh cười ha hả.
- Ôi chí của chim hồng chim hộc loài cỏ lác có thể hiểu được sao?  Ta nói cho ngươi hay Huệ là một tay thân thịt áo lông, lòng chồn dạ cáo.  Bên ngoài hắn tỏ vẻ vì dân nước và phục tùng nhà Tây Sơn nhưng thật sự trong bụng hắn chứa đầy tham vọng.
Kẻ mưu sĩ lắc đầu cười thầm cúi mình xá Ánh rồi cáo lui.  



Ba hôm sau kẻ mưu sĩ ấy bỏ Ánh mà chạy sang đầu quân cho Huệ.  Huệ nhìn kẻ ấy thấy mình hạc mặt chuột thì nghĩ.
- Cổ nhân bảo mình hạc thì ác mặt chuột thì gian, kẻ này ta có nên sử dụng hay chăng?
Tính Huệ xưa nay vốn hào sảng yêu chuộng người tài bởi vậy chỉ nghĩ thoáng qua một chút rồi cười nói.
- Ta áo vải cờ đào, một niềm đau đáu vì non sông nòi giống nay ngươi bỏ chỗ tối sang nơi sáng nguyện giúp ta tiêu trừ tên chuột nhắt Nguyễn Ánh âu cũng thuận theo lẽ tự nhiên vậy.
Kẻ mưu sĩ cúi gập mình mà rằng.
- Cảm tạ sự ưu ái thâu nhận của ngài tôi nguyện óc gan lầy đất cũng không từ nan.
Huệ hỏi.
- Nhà ngươi ở dưới trướng của hắn bao lâu?
Kẻ sĩ đáp.
- Dạ thưa gần mười năm.
Huệ nói.
- Vậy là người theo hắn từ thuở hắn còn trứng nước?  Ta muốn ngươi nói rõ cho ta về tính cách cũng như suy nghĩ của hắn liệu có được chăng?
Kẻ sĩ sửa áo đáp.
-Ánh là kẻ bên ngoài cương nhưng bên trong nhu.  Điểm yếu chết người của hắn là luôn mang nặng trong lòng mối thù gia tộc.  Tôi nghĩ kẻ nào mà chỉ đau đáu trả tư thù thì trí tuệ sẽ luôn bị bó buộc bởi hai chữ vì thân.  Nếu Ánh nghĩ thông suốt đem lợi ích quốc gia dân tộc lên hàng đầu hắn sẽ là một tay anh hùng lật đất đổi trời.
Kẻ có tham vọng làm vương mà hạ mình cầu cứu ngoại bang đã là một sai lầm nghiêm trọng, theo ngu ý của tôi tốt nhất mình hãy tự lực tự cường. Muốn đất nước phát triển có thể nhìn vào nền văn minh của người ta mà thay da đổi thịt nhưng không đồng nghĩa với việc để cho người kiềm tỏa mình. Ánh nói thì hay mà suy nghĩ của Ánh tôi nghĩ còn nhiều điều chưa thoát ly khỏi gấu váy đàn bà.
Huệ cười thầm tự nhủ.
- Tên này ăn nói cũng khéo đấy, vừa nói về Ánh nhưng đồng thời hắn “dạy khéo” cả ta.
Kẻ mưu sĩ chưa lập gia đình nên Huệ cho hắn tạm thời sang ở cùng Ngô Thời Nhậm.
Từ đó kẻ mưu sĩ đã ngày đêm cống hiến nhiều kế hay giúp cho Huệ lắm phen khiến quân của Ánh khốn đốn. Ánh thề một ngày tiêu diệt được Tây sơn sẽ băm vằm kẻ phản tặc.


Năm 1792 Huệ đột ngột lâm trọng bệnh qua đời khi mới 40 tuổi. Con trai Huệ là Quang Toản lên nắm quyền.  Quang Toản trí hèn, tài sơ cuối cùng bị Ánh tiêu diệt, vương triều Tây Sơn hoàn toàn sụp đổ. Sau khi giành thắng lợi Ánh bắt đầu cuộc trả thù bỉ ổi nhất trong lịch sử Việt Nam (1)
Ánh cho người lùng xục khắp hang cùng ngõ hẻm quyết tìm cho được kẻ mưu sĩ. Hơn mười ngày quân lính xục xạo từ hang chuột góc bếp vẫn không thấy kẻ ấy.
Mấy năm sau, vào một buổi sáng Ánh lúc này đã lên ngôi lấy niên hiệu là Gia Long, đang thiết triều thì được quân lính canh cổng thành vào bẩm báo có một kẻ cụt chân hò hét bên ngoài đòi diện kiến cho bằng được nhà vua.
Ánh cho là sự lạ liền khiến quân lính cho kẻ đó vào.
Nhìn kẻ đứng dưới vóc hạc mặt chuột Ánh hơi nghi nghi nhưng kẻ này râu ria xồm xoàm lại chột một bên mắt nên Ánh chưa dám chắc bèn hỏi.
- Ngươi là ai muốn gặp trẫm có chuyện gì?
Kẻ cụt chân cười ha hả nói.
- Cách xa chưa bao lâu lẽ nào ngài vội quên kẻ mưu sĩ đã theo ngài từ thuở còn hàn vi?
Ánh ồ lên một tiếng, rồi cười nói.
- Quả nhiên là ngươi, nếu là mấy năm trước khi ta vừa tiêu diệt xong Huệ tìm được ngươi hẳn ta đã ban cho ngươi cái chết không nhẹ nhàng, nhưng bây giờ ta đã ở ngôi cao muôn dân trông vào ta cũng chả thèm chấp một kẻ đã thành đứa vô dụng như ngươi.
Kẻ cụt chân con mắt còn lại long sòng sọc nhìn Ánh.
- Khi các người kéo quân đánh vào quân Tây Sơn lẽ ra ta đã bị vùi xác trong chiến loạn nhưng ta đã gắng gượng chạy thoát và cố gắng sống cho đến ngày hôm nay, ngài có biết vì sao chăng?
Ánh lắc đầu.
- Ta không biết, ngươi có thể nói rõ ta nghe được chăng?
Ánh nhìn kẻ ấy vẻ tò mò. Kẻ cụt chân vung gậy chỉ vào mặt Ánh.
- Là để gặp lại ngươi đấy.
Ánh giật nảy mình suýt chút nữa thì đứng bật dậy.Nhưng Ánh cố kìm nén ngồi im.
Kẻ cụt chân nói tiếp.
- Ngươi từng nói với ta sẽ không vì tư thù mà rước ngoại bang vào dày xéo non sông, ngươi lại còn vung vít rằng sẽ thay da đổi thịt cho đất nước này. Nay thì sao?
Ngươi diệt nhà Tây Sơn trả thù một cách bỉ ổi táng tận lương tâm đến cầm thú cũng phải ghê sợ. Nay người ngồi ngôi cao lại đặt ra sưu cao thuế nặng khiến sinh linh khốn khổ. Ta đã từng nghĩ ngươi rốt cuộc cũng chỉ là kẻ miệng chó mõm quạ nay thì thật đúng lắm thay.
Nếu ta là ngươi thì gạt bỏ mối tư thù...Nếu ngươi làm được như vậy thì hậu thế ngàn đời ngợi ca ngươi thay vì ngươi trở thành mảnh gương xấu cho muôn đời phỉ nhổ.
Nghe những lời ấy Ánh rúng động tâm can lẩm bẩm.
- Huệ là tay tham vọng không hề nhỏ.
Kẻ cụt chân nói.
- Đúng vậy Huệ tham vọng không nhỏ nhưng tấm lòng vì dân vì nước của Huệ là vô cùng bao la.
...

Kẻ cụt chân thở dài.
- Dù sao mọi sự cũng đã rồi nói nhiều cũng chả được gì. Từ nay ta mong ngươi hãy suy nghĩ thấu đáo vì nhân dân mà thay đổi những đạo luật hà khắc. Dân là gốc triều đình là ngọn không có nhân dân thì ngôi cao quyền trọng cũng chỉ là phù du, kẻ nào dùng cái ác để quản lý đất nước lấy bất công để cai trị bá tánh thì sớm muộn cũng bị diệt vong mà thôi.
Kẻ cụt chân nặng nề lê tấm thân tàn rời hoàng cung.  Ánh ra lệnh cho quân lính không được cấm cản hắn.
Đêm đấy Ánh đang nằm ngủ, giật mình choàng dậy vì một giấc mơ kinh hoàng. Ánh thấy rất nhiều người máu me be bét quây quanh mình khóc lóc, chửi bới đòi đền mạng.  Khuôn mặt Huệ uy nghi hai mắt như điện chiếu thằng vào Ánh mà nói.
- Ta sẽ được ngàn đời nhắc đến với sự ngưỡng vọng nuối tiếc còn ngươi sẽ bị hậu thế nguyền rủa.
Ánh hét lớn.
- Không, không ta không phải thế, ta không phải thế.
Một tiếng sét đinh tai, rồi mưa như trút. Ánh hốt hoảng chạy lại mở toang cửa nhìn ra sân. Từng dòng nước mưa chảy tràn, dưới làn chớp sáng ngời đỏ quạch như máu người...

TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG

(1) Quang Tự, Quang Điện, Nguyễn Văn Trị rồi các con của Nguyễn Nhạc gồm Thanh, Hán, Dũng bị giết ngay sau khi bị bắt, 31 người có quan hệ huyết thống với Nguyễn Huệ đều bị xử lăng trì[170].
Quang Toản và những người con khác của Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ là Quang Duy, Quang Thiệu và Quang Bàn bị năm voi xé xác[171][172], đầu bị bỏ vào vò và giam trong ngục[171].
Nữ tướng Bùi Thị Xuân và con gái bị voi giày[172], chồng bà là Trần Quang Diệu do trước đó đã có lần tỏ ra khoan thứ cho quân Nguyễn[172] nên xin được Nguyễn Ánh tha cho mẹ già 80 tuổi trước khi bị xử chết...
Lăng mộ nhà Tây Sơn như các lăng của vua Thái Đức và vua Quang Trung bị quật lên, hài cốt bị giã nát quăng đi[171], đầu ba vua Tây Sơn (Thái Đức, Quang Trung và Cảnh Thịnh) và bài vị vợ chồng Nguyễn Huệ thì bị giam trong ngục tối[173][174][175].
Các quan văn khác của Tây Sơn như Ngô Thì Nhậm và Phan Huy Ích ra hàng thì cho đánh đòn và được tha về (riêng Ngô Thì Nhậm thì bị Đặng Trần Thường trước có thù riêng nên cho người đánh chết.
(trích từ bách khoa toàn thư điển tử Wikipedia)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Họ là ai vậy cà?

Họ kiếm lợi, còn đất nước thì mặc kệ!

>> Tính khí Trump, tính khí đô la Mỹ
>> Ngoài kia, gió đang thổi!
>> Hệ thống phân loại phim được thực hiện như thế nào?
>> Sách Sử thế này, học sinh hãi Lịch sử là đúng!
>> Thêm một quyết định bôi bẩn bộ mặt Sài Gòn


FB Vũ Kim Hạnh





























Tuần trước ăn trưa với một nhà khoa học, tình cờ mọi người nhắc tới mỏ sắt Thạch Khê. Giờ đọc thấy Thạch Khê cũng nằm trong dự án thép Cà Ná, thấy… thương Thạch Khê quá!

Gả bán (mỏ sắt) Thạch Khê đến lần thứ 3, gả hoài ế hoài?

Thực tế có vẽ là cô gái không may (là mỏ sắt Thạch Khê) ấy chỉ được treo rồi rao rồi bán rồi bị chê rồi bán tiếp và nay lại rao tiếp để gây hy vọng ở dự án Cà Ná. Formosa từng hứa hẹn sử dụng sắt Thạch Khê, xong rồi chê và nhập các loại sắt ngoại (mới đây nghe là chỉ để gia công cho các nước), rồi một số hãng của Đức, Ấn độ đã vào khảo sát, nhưng theo họ, sắt Thạch khê không có giá trị thương mại do chất lượng quặng kém, địa hình mỏ lại rất phức tạp, khai thác chi phí cao. Bây giờ, cô gái Thạch Khê lại được đem ra làm mồi câu nhử trong thép…Cà Ná, liệu ai tin được là sẽ không bị “khê” lần thứ 3?

Tỉnh Ninh Thuận đang ra sức bảo vệ quả đám thép Cà Ná. Họ đang “CỐ ĐẤM” quả này ra sao? Rằng tỉnh có 4 định hướng phát triển kinh tế: năng lượng, du lịch, nông lâm thủy sản và sản xuất chế biến. Tỉnh cho rằng, với 4,4 triệu tấn sản phẩm thép / năm thì bộ mặt kinh tế xã hội của tỉnh sẽ thay đổi và sẽ chuyển dịch manh theo hướng công nghiệp, dịch vụ công nghiệp.

Nhưng sao lại chỉ có thể là THÉP? Dễ hiểu, vì cả thế giới đều xua đuổi loại nhà máy gây đại ô nhiễm này, nên ai đón nhận thì sẽ… có ngay và luôn, và dĩ nhiên có kèm quà. Ngu gì không làm! Ngay kỷ lục gia về công nghiệp ô nhiễm là Trung Quốc thì nay cũng kịp “hồi hướng” chuyển qua năng lượng sạch rồi, nên máy móc thiết bị, họ ưu ái giúp mình?

Thép là ngành thâm dụng vốn rất lớn, tiêu dùng năng lượng, nước, sử dụng đất đai rất nhiều. Dân tình cả nước nói mãi rồi, dù đặt nhà máy ở đâu thì các chất thải rắn, nước, khí sẽ giết môi trường ở đấy. Huống chi lại chọn bãi biễn đẹp như mơ Cà Ná. Làm năng lượng mà chọn thép công nghệ cũ, vậy là đem năng lượng mà triệt du lịch rồi, như đem tay mặt chặt tay trái rồi, Ninh Thuận ơi.

Và rồi giá như bất chấp môi trường, cứ làm đại thì… có cạnh tranh nỗi không? Với thép, từ góc độ thị trường và khả năng cạnh tranh ta đã không thể làm nổi rồi, đặc biệt là cạnh tranh với Trung Quốc đang có sản lượng và công suất thép dư thừa quá lớn.

Đang thời buổi hội nhập mà…

Lý lẽ lập lại nhiều lần là “rất cần làm thép để khỏi phải nhập”. Thời buổi hội nhập sâu rộng, mình muốn xuất khẩu nhiều thứ thì có nên nghĩ vậy không? Vì nếu các nước khác cũng nghĩ thế thì mình bán gạo, cà phê và bao thứ khác đi đâu? Hơn nữa, VN mình tham gia FTA với gần 60 nước rồi, có cần khăng khăng đóng cửa tự làm thép để “khỏi phải nhập”? Tại sao không sản xuất những mặt hàng khác mà các nước bạn đang phải nhập rất nhiều, VN lại có tiềm năng và ít ảnh hưởng đến môi trường? Như hàng loạt linh kiện điện tử mà hiện nay nhiều công ty Nhật muốn làm với VN để khỏi nhập từ TQ.

Công nghiệp hóa với những quả đấm thép thời gian qua, hiện nay đang mệt do hàng chục quả từ các tập đoàn đang tan chảy.

Nhưng vì sao người ta vẫn đang cố bảo vệ quả đấm thép…Cà Ná?

Vào lúc cuối năm và đến thời hạn phải quyết định như lúc này, cũng để né luật quy hoạch (sẽ không còn quy hoạch ngành cho các sản phẩm nhu thép nữa, đồng nghĩa khó còn ưu đãi, khó xin nhà nước bảo lãnh cho vay vốn nữa) nên đại gia đang chạy, lẵng lặng mà ráo riết, dữ dội.

Mình vừa nghe một câu ngắn mà rất ám ảnh của một nhà khoa học ở nước ngoài khi nói về dự án ngàn tỷ sắp đè ngàn cân lên kinh tế đất nước này: “đại gia đó muốn làm những gì có lợi cho riêng mình, còn đất nước thì mặc kệ!”

Vậy có nên gọi họ là đại gia không? Gọi vậy là oan cho nhiều đại gia khác. Như ông Lý Ngọc Minh, mỗi năm tự bỏ ra vài triệu đô làm cuộc thi Chiếc Thìa Vàng, mong thay đổi thói quen ẩm thực dễ bị ung thư của người Việt hiện nay, như đại gia “ông Bên tử tế” tự bỏ 2 triệu đô xây ký túc xá sinh viên rồi tiếp tục nuôi nấng tài năng trẻ, như đại gia Nguyễn Thanh Mỹ đang trút túi xây các nhà máy làm sản phẩm phục vụ “nông nghiệp thông minh” và nông dân làm nông sản sạch?…

Lạy trời, mong sao Thủ Tướng đừng gật đầu với Cà Ná. Mọi người vẫn đang tin, Thủ tướng sẽ không hy sinh môi trường cho kinh tế nhất là khi mà Việt Nam chúng ta thì đang ở ngưỡng chịu đựng về môi trường rồi…

Phần nhận xét hiển thị trên trang