Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÓC GIẢ



Truyện ngắn của HG

Lần cuối cùng người ta thấy lão xuất hiện ở xóm Cây Bàng cách nay hai tháng. Hôm đó phải khó khăn lắm mới nhận ra lão. Không phải hôm đó tối trời hay mưa gió, bụi cuốn mu mít mỗi lần có xe chạy ngang qua làm ảnh hưởng đến tầm nhìn. Khó nhận ra vì một nguyên nhân khác.
Trời rất xanh và cao.
Cái nắng đầu hè rực rỡ, tầm nhìn xa có khi hơn mười cây số.
Lão ngồi ngay sát bờ đường, chỗ hành lang chỉ rộng hơn hai mét thì có gì mà khó nhìn?
Người ta khó nhận ra lão vì lần này mặt lão nom hốc hác, không béo tốt phương phi như mọi lần từ tỉnh Bắc sang đây. Cái áo phông mỏng cộc tay lại càng như phô diễn đám xương sườn rõ từng chiếc một. Không thấy mái tóc dày đen nhánh, bóng nhẫy trên đầu lão như mọi khi. Thay vào đó là mái tóc lưa thưa màu hung húc, hói từ trán lên đến đỉnh đầu, nom rõ từng sợi tĩnh mạch màu thâm thẫm.
Thì ra, mọi khi lão mang tóc giả, nhiều người cứ ngỡ là thật, do nhuộm thuốc, nhất là với các ông bà già kém mắt của thị trấn này.
Một thị trấn nhà cao tầng xây khá nhiều, mốt mới, rất hiện đại, nhưng dân trí thì vẫn như xưa, chả chịu nhúc nhích. Lòng người xem ra còn nhạt hơn hồi nào!
“Trong các mục tiêu “phấn đấu” xây dựng văn hóa, xã hội thì cái anh “dân trí” là cái khó thúc đẩy, khó “xây” nhất.
Người ta không thể dùng sức người, sức của, “đốt cháy gian đoạn” mà nâng nó lên ngay được.
Nó là cái tiệm tiếm, ngấm từ từ, cần có không gian và thời gian, cần có môi trường thích hợp, nó mới khá lên dần dần và định hình được”  - Có lần chuyện vãn, lão tâm sự với tôi như thế.
Tôi đánh giá cao “trình” của lão. Rõ ràng lão không phải con người bình thường. lão là người có lý luận, có trình độ, có hiểu biết hẳn hoi. Ít nhất là so với mặt bằng tri thức ở một nơi như thị trấn “Con Cóc” này!
Lúc đầu thấy người ta thì thào câu chuyện về lão, nói thực tôi không để ý. Ở nơi tôi ở thiếu gì chuyện kì lạ và kỳ cục?
Một cậu phó chủ tịch vừa lãnh bằng tốt nghiệp cao học ra, tiền đồ đang độ thăng hoa, hứa hẹn nhiều thành công lớn trong đời, bỗng dưng giở chứng, gặp chuyện chẳng ra làm sao. Cậu này kẻng trai, đẹp mã, nhà khá giả vợ dáng dấp như người mẫu thời trang. Không hiểu tại sao lại phải lòng một cô giáo đã có chồng, người ngắn một mẩu.
Chuyện chỉ thế thôi cũng chẳng đáng nói làm gì bởi sự đời dù cắc cớ đến đâu, mãi cũng thành quen.
Nhưng chuyện chàng phó này không như thế. Người ta có thể phải lòng gái bởi nhiều lý do. Cái này chỉ có giời mới biết, mới hiểu là vì sao?
Khi con người ta sẵn điều kiện, nhất là có nhiều tiền kiếm được một cách quá dễ dàng, quá vô lý, điều gì cũng có thể xảy ra. Vì một lẽ nông cạn, một ham muốn rồ dở nào đó vào những lúc những người nghiên cứu tâm lý xã hội cho rằng: “Có khi, có lúc con người tiết ra cái chất không ra người”..
Thời nay những chuyện đại loại như thế không hiếm, thậm trí tràn lan xứ sở, nơi nào cũng có thể gặp.
Thiên hạ bàn: Lòng thòng thì cứ lòng thòng, đạo lý và ngay cả đến luật lệ cũng không cho phép, vì lẽ bí hiểm, được che dấu, nó vẫn thường diễn ra. Ăn vụng phải biết chùi mép vv..
Nhưng lòng thòng kiểu tay phó này thì có một không hai ở đất này. Anh ả bàn nhau cho người chồng “lấp lỗ” bằng cách lén bỏ vào cốp xe cả một gói ma túy mấy mươi “tép”..Rồi báo nhà chức năng.
Suýt nữa thì anh chồng mang họa lớn. Không dựa cột cũng chắc chắn ngồi tù không biết bao giờ mới ra?
May mà giời có mắt.
Kẻ châm lửa đốt trời thì lửa lại rơi trúng mình. Thời nay những kẻ gắp lửa bỏ tay người khó thành được âm mưu. Những người lập kỷ cương, trật tự xã hội mau chóng tìm ra kẻ thủ ác. Anh phó vào trại và sau đó ra tòa..
Rồi chuyện một cô gái lấy ông chồng già hơn cô những bốn mươi tuổi, gần bằng tuổi của ông nội mình! Người ta lại bảo: “Ý chừng cô ả đón lõng, chờ ông lão về chầu tiên tổ rồi sau đó thừa hưởng cái gia sản to lớn mà nhiều năm lăn lộn quan trường ông này kiếm được nhờ vào có đăng ký kết hôn hẳn hoi”. Cũng có kẻ cho rằng cô gái ở vào tình cảnh quá khó khăn, muốn nương tựa vào cuộc hôn nhân này để tìm lối thoát.

Óc suy diễn của thiên hạ thật vô cùng, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra và có lý cả.
Nhưng áp vào hoàn cảnh của ông đại úy già này vẫn thấy khó giải thích. Ở tuổi của ông người ta coi trọng sự yên ổn thảnh thơi. Không ai lại mua thêm phiền phức, rắc rối về mình.
Phải thế nào đấy ông ấy mới chịu kết hôn với bà Lan Béo. Một bà đã trải qua mấy đời chồng. Ông chồng thứ nhất bỏ nhau vì sự ghen tuông. Hai người chia tay một thời gian, sau khi bán hết cơ nghiệp chuyển ra phố ở. Ông này vẫn còn sống, đến bây giờ chưa lấy ai. Ông thứ hai là cán bộ ngành điện. Bà quen ông này lúc mở quán ăn sáng gần cổng cơ quan. Ông này “già nhân nghãi, non vợ chồng”. Bà vợ ông ấy chỉ tạm thời ly thân mà chưa ra tòa. Việc to việc nhỏ trong gia đình bà, ông này đều hết lòng. Ngay đến vợ chồng bằng thật chưa chắc đã được như thế. Căn nhà và miếng đất bà đang ở bây giờ là do ông ấy lo liệu. Bà chỉ việc đứng tên chứ không phải mất đồng nào.
Người tốt việc tốt thường không có nhiều và kéo dài lâu. Ông cán bộ ngành điện không may bị tai nạn thảm khốc trên đường. Tối hôm đó trời cuối tháng xe cộ chạy nhiều, ông từ thành phố chạy ngược lên thị trấn này bằng xe máy. Đến cua tay áo sát bờ sông bị lóa đèn hay do quán tính, xe chạy tốc độ cao, không làm chủ được tay lái, cả người và xe văng xuống bờ sông, nơi vực thẳng đứng.. Sáng ra người ta phát hiện thì ông này đã chết cỏng từ khi nào không ai biết!
Sau đận ấy người ta thấy bà Lan Béo đi ngược về xuôi với nhiều người. Đàn bà con gái khi còn trẻ son phấn đã đành. Nhưng bà ngoài năm mươi, tô son điểm phấn thì ngộ lắm. Nhất là thứ son phấn rẻ tiền ( có thể do tình hình tài chính đang khó khăn? ).
Dưới gầm trời này, hãn hữu mới có người muốn và có đủ can đảm  sống một mình, ngay cả khi con cái có cả đàn, đã ra ở riêng. Bà Lan cũng vậy.
Người ta xì xào một thời gian, chán rồi cũng thôi. Mà có phải có mình bà đâu? Ngay sát nhà bà cũng có một bà như vậy.
Có lẽ chưa có thời nào người ta hồi xuân kinh khủng như thời bây giờ. Bà gần nhà bà vừa nói đến cũng xấp sỉ tuổi bà, cháu nội cháu ngoại cả đống, vẫn tấp tểnh với đủ hạng đàn ông. Có người còn kém bà đến hơn chục tuổi, vẫn “anh anh em em” ngọt xớt.
Khi bà Lan dẫn được ông cựu đại úy về, bà này cũng đột nhiên có ông ôm quần áo cùng vài trăm triệu đến, rồi ở hẳn ở lại đấy.
Ông này cứ một hai đòi ra chính quyền đăng ký vì cả hai đều chết vợ, chết chồng không còn vướng mắc. Bà “số hưởng”, theo cách nói của dân xóm, xấu hổ hay có ý gì khác, ngại con cái phẫn nộ chẳng hạn, nhất định không chịu nghe.
Giá như mươi năm trước, chắc chắn thế nào người ta cũng hỏi hộ khẩu hộ tịch dù người lạ già hay trẻ. Bây giờ chính quyền việc tồn chất cao như núi, chả ai rỗi hơi hỏi đến những việc vớ vẩn như chuyện này.
Ông mới đến sau ông cựu, không chịu thua người đồng cảnh, chồng hờ của bà Lan. Ông khoe trước từng là đặc công. Gì chứ võ vẽ ông đầy mình. Ông đã từng có chức vụ cao trong ngành an ninh. Ông về nghỉ  một cục theo cái nghị định, nghị điếc gì đấy quy hoạch về bằng cấp trong chiến dịch “Chuẩn hóa” của cơ quan nhà nước.
Riêng chuyện vợ con ông im thin thít, không đả động gì. Nhưng cũng không giấu được lâu. Mắt, miệng thiên hạ tinh lắm và khó quản lý. Cuối cùng người ta cũng hay: Ông và bà vợ cũ vừa ra tòa li dị vì cái tội ông không đàng hoàng với con dâu. Số tiền ông mang đến đây là tiền “cưa đôi” tài sản với bà vợ cũ..
Hàng ngày ông đánh cái xe máy tàu chở cám đi, chở cám về bán cho khách tới tận nhà. Bà chủ tiệm bán tạp hóa kiêm cám lợn từ đó thôi không phải mướn xe ôm.
Ông cựu đại úy không ở lỳ như cái nhà ông thừa tiền mà lại thiếu tình cảm kia. Ông chỉ đi đi về về. Mỗi lần từ tỉnh bắc sang chỉ ở độ đôi ba ngày, sau đấy lại về.
Một bận sang nhà tôi chơi ông ấy bảo: “ Tôi không ở lâu bên này được vì vẫn có việc phải lo. Con cái đã riêng tây cả, tôi vẫn còn cái trang trại, vẫn phải thuê người làm. Mình ở lâu, người ta làm không đến nơi đến chốn, tiền công vẫn phải trả, nên phải về..”
Cả hai ông khách vãng lai này đều không uống rượu, không hút thuốc. Ngay cả nước trà cũng không.
Tôi thì bận nhiều việc, lại nghiện thuốc, nghiện trà chả có chung sở thích gì với các ông. Có ngồi với nhau cũng không có gì để nói. Chuyện chiến trường, chuyện B chuyện C nghe nói nhiều, nói mãi rồi cũng chả còn mấy hứng thú. Chuyện sách vở, viết lách các ông ấy lại không quan tâm. Vậy có chuyện gì để nói với nhau? Chuyện yêu đương trai gái nói vào tầm tuổi này là không được rồi. Hơn nữa, ông nào ông nấy cũng muốn tỏ ra trước người bạn khác giới của mình rằng mình đoan trang, đứng đắn không ưa chuyện gái gú, ướt át. Vậy thì cách tốt nhất, cơm ai nhà ấy ăn, việc ai người ấy lo. “Kính nhi, viễn nhi” cho nó lành!
Tuy nhà đối diện nhau, không xa nhưng có nhẽ hàng tháng nay chả ai đến nhà ai. Có gặp giữa đường cũng chỉ qua loa chiếu lệ.
Thôi thì “nửa quê nửa tỉnh” thế cũng có cái hay, đỡ mất thời giờ!

Dù cố tình tỏ ra không để ý, có một việc làm tôi bất ngờ và sửng sốt. Đó là một buổi sáng như mọi buổi sáng ở thị trấn này. Chỉ có khác ngồi trên chiếc ghế dựa có tựa lưng hình như không phải lão Cựu hàng ngày, mà là một con người khác? Nhác thấy tôi người ấy gọi, giọng lại quen quen:
- Bưu tá vừa đến gọi không thấy cậu. Anh ta đưa cho tôi cái công văn này, nói là khi nào cậu về đưa giúp.
Tôi không thể từ chối, bèn sang bên kia đường gặp lão. Đến gần tôi tá hỏa: Đầu lão trọc lông lốc, nhẵn bóng chả có sợi tóc nào. Nếu có cạo trọc đầu như mốt mới gần đây của một số người thì vẫn phải còn chân tóc chứ. Ai lại nhẵn nhụi như nhổ tóc tận gốc thế kia? Ngay cả mớ tóc lơ thơ hung húc ngày nào giờ cũng biến đâu mất?
Tôi hỏi. Thì ra trước nay lão mang tóc giả. Mà tóc giả làm theo mốt bao giờ chả đẹp hơn tóc bình thường? Tôi vẫn thường khen bộ tóc lượn sóng điệu nghệ của lão, mà lão cứ chỉ cười mỉm, không nói gì cả.
Bây giờ mới vỡ lẽ ra, từ lâu nay thỉnh thoảng lão có đi trị xạ ở viện K. Lần này lão nói người không được khỏe. Đeo thêm bộ tóc giả vào khó chịu, phát ốm lên, đành phải cất đi. Lão nói khi nào khỏe lại, sẽ mang tiếp. Tôi thì tôi nghĩ, lão có đeo hay không, không quan trọng. Tai tóc chỉ là hình thức bề ngoài. Tâm tính, tư cách không giả là được. Suýt nữa tôi buột miệng nói ra điều này. Người ta đang mang bệnh, không có lời an ủi thì thôi, nói ra điều chạm vào chỗ đau của người khác là việc rất, rất không nên!
**
Cái quán bán hàng ăn sáng của bà Lan béo đột nhiên đóng cửa. Cánh cửa kéo hàn bằng sắt sơn xanh của nhà bà móc khóa đến cả tuần nay. Ông Cựu thì cũng lâu không thấy sang.
Người ta đoán bên tỉnh Bắc đã vào mùa thu hoạch vải thiều, ông cựu có thể do bận không sang được. Nếu bà Lan béo không vào miền nam thăm ông bồ cũ có nhẽ bà ấy sang bên tỉnh Bắc cũng nên?
Ông chạy cám của chủ nhà có tiệm tạp hóa cũng đột nhiên biến mất. Hỏi bà chủ nhà chỉ nói: “Không rõ ông ấy đi đâu”. Có người ngờ rằng vào một đêm đã khuya có cái xe bít bùng đỗ trước cửa nhà bà Ninh bán tạp hóa này. Không phải xe chở hàng đến, hàng đi như mọi bận. Xe chở hàng ít ai đến vào những giờ như vậy. Người ta bán hàng ngay thẳng, chính đáng chứ có phải hàng buôn lậu đâu vào lúc đêm hôm như thế. Chỉ có một giả thiết thuyết phục: Sự xuất hiện của chiếc xe bịt kín đó có liên quan đến sự vắng mặt từ hôm ấy của ông chạy cám hàng bà Ninh! Ông ta “được” hay “bị” cái gì đến nay cả tôi và dân của thị trấn này đều chưa biết!
Thị trấn vắng đi hai người đàn ông đáng kể. Những người chẳng giống ai ở đất này. Người ta cũng chỉ xôn xao ít bữa, rồi quên hẳn. Không ai có đủ kiên nhẫn để quan tâm bàn luận mãi về người khác. Nhất là trong thời buổi thông tin loạn cào cào này. Ngay đến hạn hán miền Cao nguyên, ngập mặn đồng bằng sông Cửu Long, ô nhiễm cá chết hàng loạt ngoài bể, người ta cũng chỉ bàn tán dăm ba bữa. Thì cái chuyện vặt vãnh của hai ông cựu quân nhân kia có đáng gì mà nói?
 Thờ ơ và lãnh đạm không biết từ khi nào đã ăn mòn trí não con người không trừ nơi nào. Ngay cả đến cái thị trấn heo hút này cũng không có ngoại lệ. Cuộc sống thực dụng, áp lực, ham muốn vì đồng tiền có lẽ là thứ dung môi thích hợp cho loại vi rút thờ ơ lãnh đạm sinh sôi nảy nở.
Ông chủ tịch thị trấn rất lấy làm lo ngại về việc này, nhưng chưa biết làm cách nào. Sự sa sút của ông phó cho ông làm ông thêm lúng túng. Biết nói thế nào với trên với dưới lúc này đây?
Một bận tình cờ gặp nhau ở nhà đám ông có “bật mí” với tôi tí ti. Không hiểu hôm ấy do thói quen giữ gìn hay do lo ngại cái gì tôi lại nói với ông: Chuyện vớ vẩn ấy tôi không quan tâm?
Không khéo ông ta sẽ không thích mình vì câu nói này. Mặc kệ, cũng chả tội tình gì, nghĩ như nào là việc của ông ta!
Bà Lan béo đột ngột trở về nhà, trên đầu chít khăn tang. Các cụ thân sinh quy tiên đã lâu, thân nhân quanh thị trấn này có ai mất? Hay ở dưới quê có chú bác họ hàng hang hốc vừa qua đời?
Tôi không phải thắc mắc quá lâu. Ngay chiều hôm ấy bà Lan béo qua nhà báo tin ông Cựu, chồng bà, hàng xóm của tôi vừa mất cách đây mấy ngày. Đó là lý do vì sao nhà bà cửa đóng then cài những ngày vừa qua. Vì quá gấp bà không kịp biến báo cùng ai, nhận được tin vội vã thuê xe sang tỉnh bắc, hy vọng gặp người chồng mới giây phút cuối cùng. Rất tiếc sang đến nơi, người nhà ông ấy đang bàn giờ giấc phát tang. Thi thể chưa nhập quan đã được trang điểm lại theo cung cách văn hóa mới thời bây giờ. Bà thấy người ta đã lại mang cho ông bộ tóc thật đẹp ngày nào, buổi bà gặp và làm quen với ông trên chuyến tàu từ nam ra bắc. Đôi môi ông khép vẻ nghiêm nghị, rất có dáng quân nhân, tuy có thoa chút son hồng. Hai mắt như người say ngủ..
Kể xong vài chi tiết như trên, bà Lan béo mời tôi vào sáng hôm sau sang nhà, cùng với gia đình bà và xóm làng làm lễ báo tang cho ông ấy. Dù sao thì ông cũng là dể của đất này, không thể ra đi âm thầm không ai hay biết. Bà có xin phép gia đình ông ấy bên tỉnh bắc để lập án thờ, lập bài vị vì lý do đường xá xa xôi không sang thường xuyên bên ấy được. Là bà nói vậy. Giả dụ bà có xin phép hay không người nhà ông ấy đâu có biết/ Dù có biết thì cũng không ai nỡ bắt bẻ.
Người ta chết là hết, nhiễu sự thêm để làm gì? Từ nay, sẽ chẳng còn ai được thấy người đàn ông có mái tóc lượn sóng, mặc đồ quân nhân ngồi trước cửa quán cháo lòng. Cái ghế nhựa có lưng tựa không để bên gốc cây bàng như mọi khi. Nó đã được mang vào nhà, hay mang tới đâu, không ai biết?

Nước ngoài sông đang cạn, mây trời rối và mỏng, đang trôi.
Nắng và nóng hình như là cái còn lại dài lâu, mãi mãi ở đất này?

=============================












Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nha Trang: Tàu, Nga đều dơ bẩn như nhau!


Tôi đến Nha Trang sớm hơn 1 ngày nên không thể vào khách sạn đã đặt phòng trước đây, và phải lang thang tìm khách sạn nghỉ tạm một đêm. Anh tài xế rất dễ mến chạy lòng vòng tìm khách sạn cho tôi hoặc theo đề nghị của tôi (vì tôi cũng khá rành Nha Trang). Đến khách sạn nào, người ta cũng lắc đầu là hết phòng rồi, vì người Tàu đã mướn hết. Có nơi người ta treo bảng hết phòng ngay trước khách sạn để khỏi mất công trả lời. Phải đi một lúc mới tìm được một khách sạn ưng ý.



Chỉ chưa đầy 2 năm tôi quay lại Nha Trang và thấy thành phố biển này thay đổi một cách chóng mặt. Xe cộ chạy đầy đường, nhất là con đường chính dọc theo bờ biển (hình như mang tên Trần Phú hay gì đó). Băng qua con đường đó để đến bờ biển là cả một nỗ lực chứ chẳng phải đùa. Có nơi, người ta có hẳn một người bảo về chuyên dắt khách băng qua đường. Ngoài đường là thế, còn trong các đường phố nhỏ thì khách sạn loại mini mọc lên khắp nơi trong trung tâm thành phố. Dường như tốc độ thay đổi đã làm biến dạng thành phố biển hiền hoà này. Tôi có cảm giác mình đang ở Pattaya bên Thái Lan hơn là ở Nha Trang của Việt Nam.

Đến Nha Trang ngày nay là đụng ... người Tàu. Người Tàu xuất hiện rất đông trên đường phố, đặc biệt là khi đêm xuống. Họ có vẻ có thói quen đi thành bầy đàn, chiếm dụng hết đường đi bộ. Họ đi đâu cũng mang theo cái văn hoá ồn ào, ăn nói như chỗ không người. (Nhưng nói cho công bằng, tôi chưa thấy họ gây rối gì cả, mà chỉ ồn ào thôi.) Cũng cần phải nói thêm rằng du khách Tàu ăn mặc đàng hoàng, chứ không phải trùng trục như người Nga mà tôi thấy trước đây ở Nha Trang.

Nhiều doanh nghiệp như thế này mọc lên, và họ chêm thêm tiếng Tàu (bên cạnh tiếng Nga)

Thu hút du khách nhiều là người địa phương vui? Không phải. Chưa có một người Nha Trang nào mà tôi đã gặp, từ anh tài xế taxi đến chị bán bánh mì, hài lòng với làn sóng du khách Tàu. Ai cũng lắc đầu ngao ngán về du khách Tàu, và ai cũng có những câu chuyện không hay ho về họ. Người Tàu ngạo ngược. Người Tàu xem thường Việt Nam. Người Tàu thiếu văn hoá. Người Tàu dơ bẩn. Người Tàu ... cà chớn. Đủ thứ accusation. Ngay cả khách sạn chứa khách Tàu mà người bảo vệ cũng tỏ thái độ khinh miệt người Tàu ra mặt.

Có một câu chuyện làm người Nha Trang nổi giận là họ tuyên truyền về biển đảo. Chuyện kể rằng một đoàn du khách Tàu được một hướng dẫn viên (chắc là hướng dẫn chui) chỉ ra biển và nói rằng biển này là biển của Tàu, thậm chí Nha Trang từng là của Tàu, họ còn dám nói rằng "bọn Việt Nam chúng chiếm đóng". Với kiểu tuyên truyền láo cá này thì người Nha Trang có phản ứng là bình thường. Cách phản ứng "ngon lành" nhất là có một chủ khách sạn Nha Trang treo biển trước khách sạn rằng ông không phục vụ khách Tàu.

Một chủ khách sạn tuyên bố không phục vụ khách Tàu nếu họ không rút dàn khoan 981 ra khỏi VN.
  
Một buổi chiều tôi lang thang thì thấy quầy bán bánh mì thịt, nên vào ngay để thử cho biết. Chờ cho chị chủ quầy bán cho khách Tàu xong, tôi mon men lại mua bánh, và tiện việc bắt chuyện cho thân mật. Tôi hỏi rằng chị bán bánh mì cho khách nước ngoài như thế thì chắc là biết tiếng Tàu. Chị lắc đầu nói không. Không biết tiếng thì làm sao bán. Chị trả lời rằng họ chỉ cái gì thì làm cho họ cái đó. Tôi hỏi sao dạo này khách Tàu nhiều quá, và chắc là chị làm ăn khấm khá, nhưng chị nói không hẳn vậy, vì người Tàu họ dùng dịch vụ của người Tàu là chính, chứ ít khi dùng dịch vụ của người địa phương. Tôi hỏi chị giữa khách Tàu và Nga, chị thích loại nào, thì chị trả lời ngay: "Hai bọn này đều dơ dấy như nhau, anh à".

Tôi tán chuyện thêm, và hỏi sao không thấy khách Tây, khách Mĩ? Chị nói bọn Tây Mĩ nó đâu có ở chung với đám dơ dấy này, nên hễ thấy họ là mấy khách "văn minh" kia biến mất! Anh tài xế taxi cho tôi biết rằng mỗi ngày có đến 20 chuyến bay chở khoảng 2000 du khách Tàu ghé Cam Ranh.  Không biết con số đó có chính xác chăng, nhưng mới nghe qua thì quả thật là rất nhiều.

Có thể nói rằng người Tàu đã thay thế người Nga là du khách chính của Nha Trang. Nhưng dù là Nga hay Tàu thì Nha Trang có lẽ chỉ thu hút du khách loại "chất lượng thấp" mà thôi. Không có gì là bền vững với cách làm du lịch như hiện nay. Tôi lo đến ngày mấy người Tàu này rút lui thì Nha Trang sẽ ra sao, những khách sạn mini đang xây sẽ như thế nào. Có lẽ thành phố biển này sẽ loang lổ và nham nhở hơn. Nghĩ đến đó mà không dám nghĩ tiếp.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

BÁC SĨ ZHIVAGO - BORIS PASTERNAK

Giới thiệu:
Bác sĩ Zhivago là cuốn sách tái hiện lại lịch sử nước Nga những năm đầu thế kỷ 20 cho đến sau đại chiến II. Trong bối cảnh chiến tranh và cách mạng, tác phẩm tập trung khắc họa số phận và lựa chọn của người trí thức trong sự xoay vần của thời cuộc. Bên cạnh những vấn đề lớn lao về lịch sử, tôn giáo, triết học... tác phẩm còn là câu chuyện tình yêu ngang trái giữa Yury Zhivago và Lara Guishar.
Được hoàn thành năm 1955 nhưng cuốn sách bị coi tác phẩm chống Xô viết nên bị cấm xuất bản tại Liên Xô cũ. Gần 30 năm sau, độc giả Nga mới được đọc tác phẩm này một cách hợp pháp.
Trên cái nền của chiến tranh và sự hỗn loạn, một câu chuyện tình yêu lãng mạn lại được tạo dựng theo con mắt hoàn toàn khác. Người ta tìm kiếm gì ở tác phẩm kinh điển Doctor Zhivago (Bác sĩ Zhivago)? Đó là sự hoàn hảo của bút pháp tạo hình điện ảnh, và tính lãng mạn của một chuyện tình đau khổ.
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Yuri được một gia đình người Anh nuôi dưỡng, sau khi dành được bằng về ngành y, anh cưới Tonya - con gái của người đã cưu mang anh. Trong khi đó, Lara sống thời niên thiếu với mẹ - người có quan hệ với một gã quý tộc thô cằn - Komarovsky. Komarovsky đã để mắt đến Lara, và bắt cô phải "yêu" ông (một cách miễn cưỡng) ngay từ khi mới 17 tuổi.
Bác sĩ Zhivago


Bốn năm sau, Yuri đã cưới Tonya và có một cậu con trai. Trong khi đó, Lara cũng lấy Pasha - một nhà cách mạng trẻ tuổi. Trong khi xảy ra chiến tranh, Yuri làm nghề bác sĩ, Lara là một y tá, và họ gặp nhau và yêu nhau tha thiết. Hết nhiệm vụ, họ chia tay và trở về với con đường riêng của mình.
Gia đình Yuri chuyển đến một vùng đất mới yên bình, trốn chiến tranh, hai người gặp lại nhau. Lúc này, cả hai gắn bó với nhau hơn, dù cho hai người đều cảm thấy tội lỗi. Rồi cuộc tình của họ cũng bị chia cắt bởi chiến tranh.
Yuri đã chết vì bị vỡ tim trong một cơn sốc. Sau nhiều năm không gặp người tình, anh bất ngờ bắt gặp bóng dáng Lara trên đường phố qua cửa kính xe buýt. Anh đuổi theo cô, không kiềm chế nổi cảm xúc, và đã gục lại trên phố... không được ôm người yêu sau bao nhiêu năm xa cách.
Mặc dù lấy bối cảnh xã hội là thời gian diễn ra chiến tranh thế giới thứ nhất, cuộc cách mạng Nga và cuộc nội chiến ở Nga, nhưng tác phẩm tập trung đề cập đến số phận con người trong chiến tranh. Vượt lên trên tất cả, Doctor Zhivago vẫn là một câu chuyện tình lãng mạn, đau buồn, bất hạnh, nhưng đẹp đẽ.
Bao phủ hầu hết toàn bộ không gian tác phẩm là cái lạnh lẽo của mùa đông và tuyết trắng. Màu trắng rợn trời đến mức ám ảnh. Màu trắng hùng vĩ lộ ra qua ô cửa con tàu, màu trắng ác nghiệt giết chết đứa trẻ vô tội, cũng là màu trắng choán ngợp cả dáng bác sĩ Zhivago mệt mỏi, lạnh lẽo bước khật khưỡng trên sông băng. Giữa tuyết trắng, con người chỉ còn là một đốm nhỏ - nhỏ nhoi, đơn độc, bất lực và tuyệt vọng.
Đối lập với cảm giác đó là không khí ấm cúng trong khoang tàu, giữa những con người khốn khổ với nhau bằng gam màu nâu đỏ. Hai bối cảnh được đặt cạnh nhau, tương phản dữ dội. Hơn bao giờ hết, cách tạo hình này nói lên số phận con người trước cái khắc nghiệt của chiến tranh - nguyên nhân của sự li biệt, loạn lạc.
Theo bước chân nhà văn, chúng ta được dõi theo số phận của cả một thế hệ đang bước vào thế kỷ XX, thời đại của nhiều biến cố lịch sử lớn lao ở nước Nga. Các nhân vật đã vượt qua tất cả những thử thách nghiệt ngã của thời đại với trái tim trong sáng và tấm lòng thành kính.
Lưu ý: Truyện được đưa lên với mục đích chia sẻ phi lợi nhuận trong cộng đồng yêu thích tiểu thuyết, đồng thời giúp đỡ các bạn không có điều kiện đọc truyện do giới hạn về ngôn ngữ, địa phương, hay điều kiện tìm mua sách.... có thể tiếp cận tác phẩm.
Truyenngan.com.vn không chịu trách nhiệm về bản quyền tác giả cũng như bản quyền chuyển ngữ. Truyenngan.com.vn tôn trọng các dịch giả, cộng đồng yêu thích tiểu thuyết cũng như những bạn đã biên tập, gõ lại truyện và tạo ebook tại các nguồn truyện lớn như e-thuvien, Stent, tangthuvien... và chủ nhân của các wordpress cá nhân khác bằng cách đề tên dịch giả, biên tập và người làm ebook.
Tất cả ebooks trên truyenngan.com.vn - mục tiểu thuyết đều được download miễn phí.
Bác sĩ Zhivago
Tác giả Boris Pasternak

Đọc online tiểu thuyết: Bác sĩ Zhivago - Boris Pasternak



Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc sửng cồ...

Trung Quốc đang có phản ứng theo kiểu “lý sự cùn” khi tuyên bố sẽ đánh bất cứ nước nào gây khó khăn cho họ ở Biển Đông.


bo truong quoc phong trung quoc sung co
Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Thường Vạn Toàn
Hãng thông tấn AP cho biết tối 31/7 khi tham dự một buổi chiêu đãi tổ chức tại Bắc Kinh để chào mừng 89 năm ngày thành lập quân đội Trung Quốc, Tướng Thường Vạn Toàn, Bộ trưởng Quốc Phòng Trung Quốc nói rằng nhân dân và quân đội Trung Quốc cương quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải, bảo vệ an ninh và quyền lợi của quốc gia.
Ông Thường Vạn Toàn nói với những người có mặt trong buổi tiếp là chủ quyền và quyền lợi của Trung Quốc sẽ được bảo vệ bằng mọi giá.
Trong bản tin nói về buổi chiêu đãi này, hãng Tân Hoa Xã cho hay ông Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc cũng nói rằng Bắc Kinh chẳng bao giờ sợ chiến tranh, nhưng chắc chắn mong muốn thấy hòa bình.
Hãng AP lưu ý rằng Thường Vạn Toàn chính là người chủ trương cải tạo các bãi đá, xây dựng căn cứ và sân bay ở những hòn đảo nằm trong vùng lưỡi bò, mà Trung Quốc tự vẽ ra và nói chủ quyền thuộc về họ.
Vẫn theo AP, Tướng Thường Vạn Toàn còn là người rất thân cận với lãnh đạo Tập Cận Bình, đồng ý với chính sách cứng rắn mà ông Tập muốn thực hiện trong cuộc tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông.
Trong khi đó, một bản tin Reuters ngày hôm qua dẫn những nguồn tin thân cận với giới lãnh đạo và quân đội Trung Quốc nói rằng hiện có xu hướng muốn phản ứng mạnh hơn với Hoa Kỳ và các nước đồng minh của Mỹ trong khu vực, bất chấp chuyện va chạm quân sự có thể xảy ra.
Một trong những nguồn tin này nói với Reuters rằng quân đội Trung Quốc đã sẵn sàng, để “đánh sặc mồm” những nước đang gây khó khăn cho Trung Quốc.
Cũng theo Reuters, mặc dù có xu hướng muốn phản ứng mạnh như vừa nói, nhưng các nhà lãnh đạo Trung Quốc phải cân nhắc rất kỹ trước khi đưa ra quyết định.
Một nhà ngoại giao đang làm việc tại Bắc Kinh cho rằng điều Trung Quốc lo ngại là sẽ gặp phản ứng mạnh của thế giới. Một nguồn tin khác lại nói với hãng thông tấn Reuters là hải quân Trung Quốc không đủ sức để đối đầu với hải quân Mỹ. Nguồn tin này nói thêm nếu chiến tranh bùng nổ thì chính người dân Trung Quốc sẽ bị thiệt thòi, do đó, chiến tranh là điều khó có thể xảy ra.
bo truong quoc phong trung quoc sung co
Tàu chiến Trung Quốc diễn tập bắn đạn thật ở Biển Đông
Những bản tin hôm qua của AP và Reuters không nói lãnh đạo chính quyền và quân đội Bắc Kinh sẽ quyết định như thế nào.
Reuters cho hay khi được hỏi liệu quân đội có thể thúc đẩy phải có phản ứng mạnh hơn ở Biển Đông hay không, Dương Vũ Quân, phát ngôn viên Bộ Quốc Phòng Trung Quốc chỉ nói là quân đội sẵn sàng bảo vệ chủ quyền và quyền lợi lãnh hải bằng mọi giá.
Ông này cũng nói là Trung Quốc luôn luôn góp phần xây dựng ổn định và hòa bình, nhưng đồng thời sẵn sàng đối phó với mọi đe dọa và thử thách.
Vẫn theo Reuters, có thể Bắc Kinh sẽ loan báo dựng vùng nhận dạng phòng không tại Biển Đông, đặt những hệ thống tên lửa và máy bay ném bom có khả năng bắn hạ những mục tiêu ở Philippines.
Cho đến nay, Trung Quốc tuy rất bực tức sự kiện Hải quân Mỹ gia tăng lực lượng tuần tra trong vùng Biển Đông, nhưng chỉ đe dọa bằng mồm, chứng tỏ họ không muốn gây chuyện.
Trong một diễn biến liên quan, ngày 31/7, tờ Hoàn Câu Thời Báo đăng tải bài bình luận lên án Úc, sau khi Chính phủ Úc ủng hộ phán quyết của Tòa Trọng tài.
Bài bình luận cũng nhắc đến quan hệ thương mại tốt đẹp giữa Úc và Trung Quốc, viết thêm chính điều đó khiến mọi người phải ngạc nhiên khi thấy Úc nói là phán quyết này có giá trị pháp lý và Trung Quốc phải tuân thủ.
Bài bình luận sử dụng những lời lẽ rất nặng nề để chỉ trích chính phủ Úc, gọi Úc chỉ là con mèo giấy, viết rằng nếu tàu hải quân Úc đi vào biển Đông để tuần tra, lúc đó sẽ trở thành mục tiêu lý tưởng để Trung Quốc cảnh báo và tấn công, nói rõ là sức mạnh quân sự của Úc chẳng thấm tháp gì so với đội quân của Trung Quốc.
Nguồn:

Phần nhận xét hiển thị trên trang

làm ơn, nước Mỹ bớt “ngu” đi cho dân tôi nhờ..

NƯỚC MỸ NGU SI
5-8-2016 FB Luân Lê Nước Mỹ quá nghèo nàn và cha mẹ những đứa trẻ cũng quả là những người lớn tồi. Tổng thống thì phải tìm nhà ở thuê sau khi hết nhiệm kỳ ở nhà trắng. Con gái đương kim Tổng thống thì phải phục vụ trong quán ăn bình dân. Phó tổng thống thì phải bán nhà để chữa trị ung thư cho con trai. Trước đây thì ông Abraham Lincoln còn bắt con trai thứ hai phải vào lính ra chiến trường trong cuộc nội chiến hai miền nước Mỹ trong khi chính ông cũng đã mất đi một người con vì cuộc chiến này.
Nước Mỹ quá nghèo và những bậc cha mẹ quá tệ hại nên mới có tình trạng lãnh đạo cao nhất và quyền lực nhất thế giới phải ở nhà thuê và con cái phải lao động cực nhọc chứ không có nhà siêu biệt thự, sinh nhật bố thì không được tặng nửa tỷ hay con mới hơn hai chục tuổi đã được bổ nhiệm chức vị lãnh đạo cao của nhà nước.

Mà nước Mỹ cũng ngu dốt, khổ sở và cả hẹp hòi, ích kỷ nữa, vì cứ suốt ngày thấy mấy người tranh giành quyền lực, vận động hành lang, chạy chọt công khai thuyết phục nhân dân bầu cho mình chứ nhất định không dùng quy trình nhân sự hay hội nghị cử tri làng xóm nào. Và bọn chúng cũng thừa hơi dửng mỡ khi chuyện nhà không lo cứ lo chuyện Nga ngố, Trung Đông, Hàn Quốc, Philippines, rồi chuyện biển cả xa xôi chẳng liên quan gì đến mình. 


Rồi chúng cũng lại điên rồ khi cứ muốn nhân quyền với dân chủ mà họ gọi là giá trị phổ quát của loài người và đòi áp dụng nó cho nhân dân toàn thế giới. Xin thưa các ông, nước tôi khác, rất đặc thù, dân tôi cũng khác, “không giống người” các ông, nên chưa phù hợp để áp dụng thứ văn minh quá đáng của các vị, chúng tôi sợ sẽ sốc vì không thể thích ứng thứ đó được, mặc dù các ông đã vận dụng từ hàng trăm năm trước rồi.

Nên làm ơn, nước Mỹ bớt “ngu” đi cho dân tôi nhờ.

Phần nhận xét hiển thị trên trang