Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2019

9 loại tiền giấy lạ lùng nhất lịch sử


1. Tờ tiền có mệnh giá 500.000.000.000.000.000.000 (Nam Tư cũ)
Quốc gia châu Âu với cái tên đầy đủ Cộng hoà Liên bang Xã hội chủ nghĩa Nam Tư đã phát hành mệnh giá tiền kỷ lục nêu trên vào năm 1994. Đây là hậu quả của siêu lạm phát bắt nguồn từ năm 1989, buộc nước này phải có những cải tổ lớn về kinh tế vào 1994. Nếu như năm 1988, mệnh giá cao nhất của dinara (tên đồng nội tệ Nam Tư) là 50.000 thì tới 1994, 6 chữ số 0 đã xuất hiện thêm, tạo nên một trong những loại tiền giấy độc đáo nhất lịch sử nhân loại.



2. Nội tệ lưu hành trong trại tập trung (Tiệp Khắc)
Những tờ tiền này được phát xít Đức lưu hành trong trại tập trung Theresienstadt, Tiệp Khắc. Mục đích lập nên trại tập trung này của Đức quốc xã là nhằm “chứng minh” cho Hội Chữ Thập Đỏ cũng như các tổ chức khác rằng phát xít Đức đối đãi rất tốt với những tù nhân Do Thái, thậm chí trẻ em trong trại tập trung còn được tới trường hay tham gia các hoạt động tập thể.

 Trên thực tế, con số hơn 30.000 người chết hay gần 90.000 người bị gửi đi hành quyết từ Theresienstadt đã cho thấy sự tàn độc của Hitler cũng như chính phủ Đức quốc xã. Những tờ 10 và 20 kronen được lưu hành trong trại là một phần trong kế hoạch tuyên truyền của quân Đức đối với Hội Chữ Thập Đỏ, và đương nhiên chúng không có giá trị sử dụng.



3. Một trăm nghìn tỷ đôla (Zimbabwe)

Ngân hàng Dự trữ Zimbabwe bắt đầu phát hành những tờ tiền có giá trị tương đương 300 USD này vào tháng 1/2009. Tại thời điểm đó, Zimbabwe là quốc gia có chỉ số lạm phát cao nhất thế giới, lên tới 231 triệu phần trăm vào tháng 7/2008. Đến tháng 4/2009, Chính phủ Zimbabwe ra quyết định chấm dứt sử dụng đồng nội tệ của mình.



4. Một trăm triệu tỷ pengo (Hungary)

Với vai trò là đồng nội tệ Hungary trước thế chiến II, Hungary đã phải hứng chịu hậu quả của một trong những siêu lạm phát tồi tệ nhất lịch sử nhân loại. Tờ tiền có mệnh giá một trăm triệu tỷ pengo được phát hành vào 1946, có giá trị tương đương 0,2 USD và liên tục trượt giá, dẫn tới sự ra đời của đồng forint vào tháng 7/1946. Những tờ pengo có mệnh giá cao hơn thậm chí đã được in, tuy nhiên cuối cùng ngân hàng Hungary không phát hành chúng.



5. Tiền giấy cổ nhất phát hành năm 1380 (Trung Quốc)

Lịch sử ghi nhận Trung Quốc là đất nước đầu tiên sử dụng tiền giấy vào khoảng năm 800 sau Công nguyên, mặc dù sau đó cũng chính quốc gia này bãi bỏ việc lưu hành hay sử dụng loại tiền này vào giữa thế kỷ 15. Kuan Trung Quốc được ghi nhận là tờ tiền lâu đời nhất được biết đến, ra đời vào khoảng năm 1380.



6. Notgeld (Đức)

Kết thúc thế chiến I, những đồng tiền có tính chất "chữa cháy" khác nhau liên tục ra đời tại Đức và Áo. Rất nhiều tờ tiền có thiết kế kỳ lạ. Và đồng Notgeld với hình ảnh chú lừa đi đại tiện cũng không phải ngoại lệ.



7. Tờ tiền có diện tích lớn nhất (Philippines)

Với diện tích ngang bằng 1 tờ giấy A4, mệnh giá 100.000 peso được chính phủ Philippines phát hành vào 1998 để kỷ niệm 100 năm đất nước này thoát khỏi ách đô hộ của Tây Ban Nha. Những tờ tiền này được phát hành dành riêng cho các nhà sưu tập, những người phải trả 3.700 USD để sở hữu 1 tờ.



8. Tiền Anh-xtanh (Israel)

Vào 1952, vị Thủ tướng Israel đầu tiên, David Ben-Gurion, đã tiến cử nhà bác học Albert Einstein cho vị trí Tổng thống của đất nước này. Mặc dù Einstein đã từ chối vinh dự này song chính phủ Israel vẫn muốn dành cho nhà bác học vĩ đại này sự vinh danh đối với những đóng góp của ông cho nhân loại. Bởi lẽ đó, khi lirot, đơn vị tiền tệ chính thức đầu tiên của Israel ra đời năm 1968, Ngân hàng Israel đã in hình Einstein lên tờ 5 lirot.



9. Đồng tiền khuyết mặt (Zaire)

Năm 1997, Zaire, đất nước tiền thân của Cộng hoà Dân chủ Congo ngày nay, đã lật đổ chế độ độc tài dưới quyền Joseph Mobutu. Chính quyền mới còn non trẻ rơi vào tình trạng thiếu tiền mặt trầm trọng, và cuối cùng đã đi tới quyết định sử dụng 1 lượng lớn những tờ 20.000 zaire đã được tách bỏ hình ảnh của nhà cựu độc tài cho tới khi đồng tiền mới ra đời.

Tô Đức

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Diễn văn tuyên bố tái tranh cử tổng thống Mỹ của Donald Trump


21/06/2019 - “Đây là thành phố tuyệt vời của Florida, một nơi rất lịch sử, bởi vì chính xác vào tuần này cách đây 4 năm, tôi đã tuyên bố chiến dịch tranh cử Tổng thống Mỹ và nó đã trở thành một điều lớn hơn cả một chiến dịch chính trị. Nó đã trở thành một phong trào chính trị vĩ đại bởi vì có các bạn. Một phong trào tuyệt vời. Đó là một phong trào được tạo nên bởi những người lao động yêu nước, những người yêu nước, yêu lá cờ, yêu con trẻ và tin tưởng rằng một quốc gia phải quan tâm đến người dân của mình trước nhất. Cùng nhau, chúng ta nhìn thẳng vào tập đoàn chính trị lợi ích và chúng ta khôi phục một chính phủ của dân, do dân và vì dân.

Tại thành phố Orlando bang Flordia, tối ngày 18/6/2019:
Đất nước chúng ta đang vươn lên, thịnh vượng và phát triển. Nó đang bay lên những tầm cao mới đáng kinh ngạc. Nền kinh tế của chúng ta đang là sự ganh tỵ của thế giới, có lẽ đó là nền kinh tế tốt nhất mà ta từng có trong lịch sử. Chừng nào mà các bạn giữ đội ngũ này ở nguyên vị trí, chúng ta còn có một con đường to lớn để đi. Tương lai của chúng ta chưa bao giờ nhìn tươi sáng và sắc sảo hơn.

2016 không chỉ là một cuộc bầu cử 4 năm một lần. Đó là giờ phút quyết định trong lịch sử Mỹ. Đó là cơ hội để chúng ta đòi lại chính phủ từ tay tầng lớp chính trị cố hữu vốn làm giàu trên xương máu chúng ta. Như tôi đã nói, ngày tôi tuyên thệ là một ngày thật đẹp, chúng ta không chỉ chuyển giao quyền lực từ đảng này sang đảng khác mà là chuyển về tay các bạn, những công dân đáng tự hào của nước Mỹ.

Chúng ta đã nhìn thẳng vào một liên minh xấu xa của những kẻ vận động hành lang, những nhà tài trợ và kẻ có đặc quyền, những người sống bằng cách hút cạn sinh lực của đất nước chúng ta. Đó là điều mà chúng ta đã làm. Chúng ta đập vỡ cửa sau của Washington, nơi những thỏa thuận lập lờ được tạo ra để đóng cửa công ty của chúng ta, làm thất thoát việc làm của ta, đóng cửa nhà máy của ta và đầu hàng chủ quyền của nước ta và chính cách sống của ta, và chúng ta đã kết thúc nó. Chúng ta đã đối đầu với cỗ máy chính trị cố gắng cướp đi tiếng nói và lá phiếu của các bạn.

Rất nhiều lần tôi đã nói: “Chúng ta sẽ hút cạn đầm lầy,” và đó là điều chúng ta đang làm. Và đó là lý do tại sao đầm lầy đang đánh lại một cách rất bạo lực và hằn học. Trong vòng 2 năm rưỡi qua, chúng ta đã bị bủa vây tứ phía, và với bản báo cáo Mueller, chúng ta đã chiến thắng, và bây giờ họ đòi làm lại từ đầu.

Phong trào yêu nước của chúng ta đã bị tấn công ngay từ ngày đầu tiên. Chúng ta đã đạt được nhiều thành tựu hơn bất kỳ một tổng thống khác nào trong vòng 2 năm rưỡi nhiệm kỳ và dưới hoàn cảnh mà chưa tổng thống nào phải đối mặt trước đây, bởi vì chúng ta làm được khi ở giữa cuộc ‘săn phù thủy’ trái phép mà, những điều mà chưa ai có thể đạt được, thậm chí còn không được gần như vậy.

Chúng ta đã trải qua vụ “săn phù thủy” lớn nhất trong lịch sử chính trị. Sự thông đồng duy nhất từng xảy ra là bởi Đảng Dân chủ, truyền thông fake news và những đặc vụ của họ, và những người đã trả tiền cho tập hồ sơ giả: Hillary Clinton xảo quyệt và DNC. Nó hoàn toàn là một nỗ lực vô pháp để đảo ngược kết quả của cuộc bầu cử, theo dõi chiến dịch của chúng ta, đó là việc họ đã làm, và lật đổ nền dân chủ của chúng ta.

Tôi đã xây dựng quân đội, áp đặt chế tài lên Nga và cung cấp nguồn năng lượng thay thế cho khắp cả Châu Âu để cạnh tranh rất mạnh mẽ với Nga. Nhân đây, chúng ta là nhà sản xuất năng lượng số 1 thế giới bởi vì những gì chúng ta đang làm hiện nay. Nhưng Đảng Dân chủ không quan tâm đến Nga. Họ chỉ quan tâm đến quyền lực chính trị của họ.

Họ nhắm vào gia đình của tôi, doanh nghiệp của tôi, tài chính, nhân viên của tôi, gần như tất cả mọi người mà tôi từng biết và từng làm việc với, nhưng thực sự thì họ muốn nhắm tới các bạn. Đó là mục đích của toàn bộ việc đó, không phải về chúng tôi mà về các bạn.

Họ cố gắng xóa bỏ lá phiếu của các bạn, xóa bỏ di sản của một chiến dịch vĩ đại nhất, một cuộc bầu cử vĩ đại nhất, có lẽ là trong lịch sử của đất nước chúng ta, và họ muốn tước khỏi tay các bạn tương lai mà các bạn mong muốn, tương lai mà người Mỹ xứng đáng, và bây giờ người Mỹ đang đạt được.

Các đối thủ Dân chủ cấp tiến của chúng ta đang được thúc đẩy bởi thù hận, định kiến và giận dữ. Họ muốn hủy hoại các bạn và muốn phá hủy đất nước chúng ta. Không thể chấp nhận được. Điều đó sẽ không xảy ra.

Thử tưởng tượng những kẻ côn đồ cánh tả cuồng nộ này sẽ làm gì nếu họ quản lý đất nước này. Hãy tưởng tượng nếu chúng ta có một Tổng thống Dân chủ và một Quốc hội Dân chủ vào năm 2020. Họ sẽ chặn đứng quyền tự do ngôn luận của bạn, sử dụng quyền lực của pháp luật để trừng phạt đối thủ – vốn là điều mà bây giờ họ đã đang làm; họ sẽ luôn cố gắng bảo vệ cho bản thân. Họ sẽ tước đoạt khỏi người Mỹ những quyền hiến định trong khi để người nhập cư trái phép tràn ngập khắp nước ta với hy vọng sẽ giúp mở rộng cơ sở chính trị của mình, và họ sẽ có được nhiều phiếu bầu hơn trong tương lai.

Cuộc bầu cử này không chỉ đơn giả là một phán quyết về những tiến triển đáng kinh ngạc mà chúng ta đã thực hiện được. Đó là phán quyết về hành vi chống Hoa Kỳ của những kẻ đã cố gắng phá hoại nền dân chủ vĩ đại của chúng ta và hủy hoại các bạn. Nhân đây, ngày 4/7 tới ở Washington, chúng ta sẽ có một ngày lễ lớn. Hãy tới đây, mang theo lá cờ của các bạn.

Tối nay, tôi đứng trước các bạn để chính thức khởi động chiến dịch tranh cử tổng thống Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2. Xin cảm ơn, tôi có thể hứa với các bạn rằng tôi sẽ không bao giờ để các bạn thất vọng. Cuộc bầu cử này là phán quyết xem liệu chúng ta có muốn sống ở một quốc gia mà những người thua cuộc từ chối chấp nhận và dùng 2 năm tiếp theo để cố gắng xé toạc Hiến pháp và chia rẽ đất nước này hay không. Những đối thủ chính trị của chúng ta, vời lòng thù hận, đã coi thường các giá trị của chúng ta và những người mà họ muốn thống trị.

Kể từ ngày đầu tiên tôi bước qua cánh cửa của Tòa Bạch Ốc, tôi chưa từng quên ai đã thúc đẩy tôi đến đây. Chính các bạn. Khi tôi ngồi xuống chiếc bàn ở phòng Bầu Dục tuyệt đẹp, tôi chỉ nghĩ về một điều: Làm thế nào để người Mỹ sẽ chiến thắng, chiến thắng ngày hôm nay.

Tôi đang chiến đấu cho các bạn, điều đó không dễ dàng nhưng tôi yêu nó và lý do là vì không có mấy tổng thống đã làm được những gì mà chúng tôi đã làm cho các bạn. Đó là một cảm giác tuyệt vời.

Chúng ta đã giữ lời hứa đối với người dân Mỹ, bởi vì lợi ích đặc biệt duy nhất của tôi là các bạn. Tôi không có đặc quyền nào khác, tôi không quan tâm.

Trong khi chúng ta chiến đấu để giúp cuộc sống của tất cả người Mỹ tốt hơn, Đảng Dân chủ thì ngày càng cực đoan, nguy hiểm và mất phương hướng hơn bất cứ khi nào trong lịch sử hiện đại của nước ta. Nhưng không có vấn đề nào mà Đảng Dân chủ cực đoan và suy đồi hơn là vấn đề an ninh biên giới.

Chính sách mở cửa biên giới của Đảng Dân chủ là đáng khinh về mặt đạo đức. Đó là sự phản bội lớn nhất đối với tầng lớp trung lưu nước Mỹ và nói thẳng ra là đời sống Mỹ. Đất nước chúng ta có một lỗ hổng mà người ta đang tràn vào, nhưng chúng ta đang ngăn chặn lại, có những người khác, bao gồm cả Mexico đang trợ giúp chúng ta.

Luật lệ nhập cư của chúng ta là đáng hổ thẹn và Đảng Dân chủ không thể ngồi cùng với Đảng Cộng hòa để giải quyết vấn đề này một cách nhanh chóng. Ở một cuộc họp, Đảng Dân chủ tại California thậm chí còn bỏ phiếu để cung cấp y tế cho những người nước ngoài ở đây trái phép thay vì giúp đỡ người Mỹ vô gia cư ở những thành phố mà Đảng Dân chủ kiểm soát.

Hơn 120 nghị sĩ Dân chủ ở Quốc hội đã ký tên ủng hộ chính sách chính phủ xã hội chủ nghĩa quản lý y tế điên rồ của Bernie Sanders. Họ muốn chấm dứt Medicare như chúng ta biết và xóa bỏ bảo hiểm tư nhân của 180 triệu người Mỹ, những người yêu thích bảo hiểm của họ.

Nước Mỹ sẽ không bao giờ là một quốc gia xã hội chủ nghĩa, không bao giờ. Đảng Cộng hòa không tin vào chủ nghĩa xã hội, chúng ta tin vào tự do, và các bạn cũng vậy.

Tại khu vực Mỹ La-tinh, đất nước chúng ta lại một lần nữa chống lại các chế độ xã hội chủ nghĩa và cộng sản thối nát, và chúng ta ủng hộ nhân dân Cuba và Venezuela trong cuộc đấu tranh chính nghĩa của họ vì hòa bình.

Bất kể họ dùng danh hiệu gì, một phiếu bầu cho Đảng Dân chủ vào 2020 là một phiếu bầu cho sự trỗi dậy của chủ nghĩa xã hội cấp tiến và sự phá hoại giấc mơ Mỹ.

Nước Mỹ là một, chúng ta tin vào Hiến pháp của nước Mỹ và thượng tôn pháp luật. Chúng ta tin vào nhân phẩm và sự linh thiêng của sinh mệnh. Chúng ta tin rằng tín ngưỡng và gia đình, không phải chính phủ và quan chức là chính đạo của Hoa Kỳ. Chúng ta tin rằng trẻ em nên được dạy để yêu quý quốc gia, tôn trọng đất nước và tôn trọng lá cờ Mỹ vĩ đại, và chúng ta sẽ luôn sống đúng với những từ của khẩu hiệu quốc gia: Chúng tôi tin vào Chúa.

Vì thế đừng bao giờ quên, cuộc bầu cử này là về các bạn. Nó là về gia đình, tương lai, và số phận của đất nước các bạn. Chúng ta bắt đầu chiến dịch này với một hồ sơ tốt nhất, kết quả tốt nhất, nghị trình tốt nhất và một tầm nhìn tốt đẹp duy nhất cho tương lai của đất nước.

Chúng ta đã được Chúa ban cho một quốc gia vĩ đại nhất trên trái đất và chúng ta sẽ giữ nó như vậy. Với sự trợ giúp của các bạn, với tình yêu và sự cống hiến, động lực của các bạn, chúng ta sẽ tiếp tục nỗ lực, tiếp tục chiến đấu và chiến thắng.

Chúng ta là một phong trào, một dân tộc, một gia đình, và một quốc gia huy hoàng dưới chân thiên chúa. Và cùng với nhau, chúng ta sẽ khiến nước Mỹ giàu có trở lại, chúng ta sẽ khiến nước Mỹ mạnh mẽ trở lại, chúng ta sẽ khiến nước Mỹ an toàn trở lại, và chúng ta sẽ khiến nước Mỹ vĩ đại lần nữa.”

Trọng Đức (lược dịch)



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Việt Nam sắp có hãng hàng không mới Vinpearl Air?




Lê Hoàn, 10/07/2019 • Đại diện Tập đoàn Vingroup cho biết tập đoàn này vừa thành lập Công ty Vinpearl Air có vốn điều lệ 1.300 tỷ đồng, trụ sở chính đặt tại khu đô thị Vinhomes Riverside, quận Long Biên, Hà Nội. Theo Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp (Bộ KH&ĐT), Công ty cổ phần hàng không Vinpearl Air được thành lập từ ngày 22/4/2019. Địa chỉ trụ sở của công ty là tại khu Vinhomes Riverside Long Biên, Hà Nội. Công ty có vốn điều lệ 1.300 tỷ đồng. Công ty đăng ký 9 ngành nghề kinh doanh, trong đó ngành nghề kinh doanh chính là vận tải hành khách hàng không.
(Ảnh minh họa: Minh Thùy)
Vinpearl Air có 3 cổ đông sáng lập. Trong đó, Công ty Cổ phần Phát triển Du lịch VinAsia nắm 45%, ông Hoàng Quốc Thủy nắm 30% và ông Phạm Khắc Phương nắm 25%. Người đại diện pháp luật là bà Nguyễn Thanh Hương, SN 1972. Bà Hương giữ vị trí Chủ tịch HĐQT công ty, trong khi trước đó bà nắm giữ vị trí tổng giám đốc.

Bà Nguyễn Thanh Hương đồng thời đang là đại diện pháp luật của Công ty Cổ phần Đầu tư Nhất Nam. Đây là doanh nghiệp sở hữu hệ thống siêu thị Fivimart và chuỗi bán lẻ điện thoại Viễn Thông A mà tập đoàn Vingroup đã chi hơn 1.000 tỷ đồng mua lại cuối năm ngoái.

Hiện cả nước đang có 5 hãng hàng không trên thị trường, gồm Vietnam Airlines, Vietjet Air, Bamboo Airways, Jetstar Pacific Airlines, Vasco Airlines.

Vingroup mở trường đào tạo phi công, thợ máy

Tại cổng thông tin điện tử vingroup.net, Tập đoàn Vingroup và Tập đoàn CAE (Canada) vừa ký kết thoả thuận hợp tác đào tạo phi công, kỹ thuật bay và các nhân sự khác trong lĩnh vực hàng không nhằm cung cấp nguồn lực kỹ thuật cao cho Việt Nam và thế giới. Dự kiến, mỗi năm sẽ có 400 phi công và thợ máy đạt tiêu chuẩn quốc tế CAAV, FAA và EASA được cung ứng ra thị trường.

Tập đoàn Vingroup cho hay việc quyết định mở trường đào tạo phi công và thợ máy nhằm đáp ứng sự phát triển của ngành Hàng không dân dụng Việt Nam và khu vực; góp phần giải quyết tình trạng khan hiếm nguồn nhân lực phi công và kỹ thuật bay.

Bên cạnh đó, Vingroup cũng đào tạo các nhân sự khác trong ngành Hàng không như huấn luyện chuyển loại, nâng cấp và định kỳ cho phi công, thợ máy; huấn luyện nhân viên điều phái bay, tiếp viên hàng không; quản trị hàng không, kinh tế vận tại hàng không và kỹ sư máy bay….

Để triển khai chủ, Vingroup đã ký kết thoả thuận hợp tác với CAE Oxford Aviation Academy – tổ chức đào tạo hàng không hàng đầu thế giới thành lập Trường đào tạo nhân lực kỹ thuật cao Ngành Hàng Không (VinAviation School) và Trung tâm huấn luyện bay Vinpearl Air (VPA Training Centre) tại Việt nam.

Trong đó, VinAviation School đào tạo phi công, thợ máy cơ bản theo tiêu chuẩn CAAV và tiêu chuẩn quốc tế được FAA và EASA công nhận tại Việt Nam; chỉ tiêu dự kiến là 400 phi công và thợ máy/năm. Vinpearl Air đào tạo huấn luyện chuyển loại, nâng cấp và định kỳ cho phi công, thợ máy, huấn luyện nhân viên điều phái bay, tiếp viên hàng không và các nhân viên hàng không khác. Riêng nhóm ngành quản trị hàng không, kinh tế vận tại hàng không và kỹ sư máy bay sẽ do trường đại học VinUni đảm nhiệm.

Về vấn đề này, Phó Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn Vingroup Nguyễn Việt Quang cho biết “Tình trạng khan hiếm phi công và kỹ thuật bay đang diễn ra không chỉ Việt Nam mà trên khắp thế giới. Mức lương trong ngành này rất cao, từ 100 triệu đồng trở lên với phi công bay thương mại và 200 triệu đồng trở lên với cơ trưởng – giáo viên, trong khi thời gian đào tạo chỉ từ 18-21 tháng. Vì thế Vingroup đặt mục tiêu góp phần giải quyết được bài toán khan hiếm phi công trong nước, đồng thời tiến tới xuất khẩu phi công ra thế giới, nhằm tham gia phát triển các nguồn lực quốc gia, tạo cơ hội cho thế hệ trẻ và đóng góp ngoại tệ cho đất nước”.

Việc tuyển sinh dự kiến sẽ được tiến hành trong tháng 8/2019.

Lê Hoàn

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Mỹ chuyển tiếp cho Đài Loan 250 Manpad dòng Stinger


BM  

Với việc Đài Loan mua thêm 250 súng phóng hỏa tiễn vác vai - MANPAD dòng Stinger thế hệ mới thì máy bay của Tàu cộng sẽ như sung chín trước gió lốc nếu muốn xâm nhập vào không phận của Đài Loan.

Dòng Stinger của Mỹ hiện nay là nỗi kinh hoàng của tất cả các dòng tiêm kích nếu lọt vào tầm bắn của nó. Stinger là loại vũ khí phòng không được sử dụng phổ biến trong nhiều cuộc xung đột, có thể được khai hỏa từ ống phóng cá nhân của binh sĩ hoặc gắn trên xe quân sự như Avenger, Humvee nhằm tấn công trực thăng, máy bay bay thấp hay cả mục tiêu trên mặt đất khi cần thiết.

BM
  
Trước đây, các đầu nổ nặng 3 kg lắp vào các quá đạn bắn ra từ tổ hợp Stinger sử dụng cơ chế chạm nổ, tức nó phải bắn trúng vỏ máy bay thì đầu nổ mới kích hoạt, biến vỏ máy bay thành hàng trăm mảnh văng nhỏ để xuyên thủng và tiêu diệt mục tiêu. Hạn chế của loại đầu nổ này là nó sẽ giúp cho máy bay đối phương dễ dàng dò theo vệt di chuyển của nó để triệt hạ mục tiêu nếu nó bắn trật máy bay.

Hiện nay các quả đạn của dòng Stinger đã được trang bị "Ngòi nổ cận đích" do Raytheon - một nhà thầu quốc phòng và tập đoàn công nghiệp lớn của Mỹ với sản phẩm cốt lõi là vũ khí và thương mại điện tử, nơi mà trước đây quyền Bộ trưởng quốc phòng Mỹ Mark Esper đã phục vụ.

BM
  
Với việc trang bị ngòi nổ cận đích sẽ giúp hỏa tiễn kích nổ ngay cả khi không chạm được vào mục tiêu và có thể khiến máy bay bị hư hỏng nặng, thậm chí bị tiêu diệt hoàn toàn. Trong trường hợp xấu nhất, một vụ nổ gần mục tiêu cũng sễ khiến phi công đối phương mất nhiều thời gian đánh giá thiệt hại, tạo điều kiện cho kíp bắn di chuyển đến nơi trú ẩn hoặc khai hỏa hỏa tiễn thứ hai.

Ngòi nổ cận đích cũng giúp Stinger cải thiện khả năng đối phó với các máy bay không người lái cỡ nhỏ, vốn rất dễ bị bắn hạ chỉ bằng một lực công phá nhỏ từ mảnh văng của đầu đạn. Các cuộc thử nghiệm tại căn cứ Eglin ở Florida vào năm 2018 cho thấy hỏa tiễn Stinger trang bị ngòi nổ cận đích này đạt hiệu suất tiêu diệt mục tiêu 100%. Các kỹ sư Mỹ cũng đang nghiên cứu chế tạo biến thể trực thăng tấn công Apache có khả năng mang theo dòng tên lửa hiệu quả này.

BM
  
Như vậy, việc Đài Loan được Mỹ bán cho 250 hỏa tiễn Stinger với đạn bắn có trang bị ngòi nổ cận đích thì có khác gì Đài Loan đang nắm trong tay các nỏ thần của An Dương Vương. Đặc biệt với trí tuệ của người Đài Loan thì việc cải tiến các bệ phóng Stinger bằng cách lắp vào các thiết bị bay như các máy bay tầm thấp, tầm trung, trực thăng để nâng cao tầm bắn chạm tới các dòng máy bay hiện đại của Tàu cộng như J-10, J-16, J-20,... là rất khả dĩ.

BM
  
Đó là lý do tại sao Đài Loan vừa rồi đã xuất hơn 2,2 tỉ USD để mua 108 xe tăng Abrams M1A2T và 250 tên lửa Stinger của Mỹ trong lúc họ chưa có đủ khả năng phòng không với những khí tài tối tân khác trước áp lực quá lớn từ lực lượng tiêm kích của Tàu cộng.



Tran Hung

BM


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chặn đứng tham vọng của Trung Quốc, Tổng thống Trump đang khiến thế giới thay đổi mãi mãi như thế nào?






Chặn đứng tham vọng của Trung Quốc, Tổng thống Trump đang khiến thế giới thay đổi mãi mãi như thế nào?

Mối quan hệ dần lỏng lẻo hơn giữa Mỹ và Trung Quốc đang ảnh hưởng đến mọi thứ, từ những thứ to tát như chiến lược địa chính trị đến những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày của bạn.
Tại hội nghị G20 vừa qua, Tổng thống Mỹ Donald Trump và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã có cuộc gặp mà ông Trump gọi là “tuyệt vời”, dẫn đến một “thỏa thuận ngừng bắn” để thị trường có thể tạm thở phào.
Tuy nhiên, đối với Alfred LaSpina, kết quả của cuộc gặp này không có nhiều ý nghĩa. Khi vị tân phó chủ tịch của eLumigen, công ty có trụ sở đặt ở Troy, Michigan, bắt đầu nghĩ về 1 chuỗi cung ứng cho các sản phẩm chiếu sáng công nghiệp mà startup của ông sản xuất ra, Trung Quốc tự động hiện ra ngay thức khắc. Đã từng có kinh nghiệm với việc đặt nhà máy sản xuất ở Trung Quốc, LaSpina có thể dễ dàng tìm thấy các nhà cung ứng đáng tin cậy và dày dặn kinh nghiệm.
Tuy nhiên động thái bất ngờ tăng thuế hồi đầu tháng 5 của Tổng thống Trump khiến ông phải suy nghĩ lại và nghiêng về phương án tìm những lựa chọn thay thế ở Đông Nam Á. Với mối quan hệ Bắc Kinh – Washington quá bấp bênh như hiện nay, LaSpina cho rằng đó là một lựa chọn sáng suốt.
Tình thế của LaSpina chỉ là 1 ví dụ nhỏ cho thấy cuộc đối đầu giữa hai cường quốc kinh tế đang định hình lại thế giới – theo cả 2 hướng tích cực và tiêu cực – như thế nào, và thậm chí cả khi 2 bên đạt được thỏa thuận thương mại thì quá trình thay đổi cũng sẽ không vì thế mà chậm lại.
Mối quan hệ dần lỏng lẻo hơn giữa Mỹ và Trung Quốc đang ảnh hưởng đến mọi thứ, từ những thứ to tát như chiến lược địa chính trị đến những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày của bạn: các mặt hàng được bán trong Walmart sẽ không còn được làm ra tại Trung Quốc, những việc làm nào sẽ mất đi hoặc được sinh ra, công nghệ nào mà bạn sẽ sử dụng, và ai sẽ ngồi chung giảng đường với con bạn tại Harvard hay bạn sẽ đầu tư tiền nhàn rỗi vào đâu.
Thế giới đang đứng trước thời khắc lịch sử
Kể từ những năm 1990, các nhà hoạch định chính sách và giới kinh doanh đều nhất trí rằng thế giới sẽ ngày càng trở nên gắn kết hơn, và có lẽ biểu tượng vĩ đại nhất chính là mối quan hệ kinh tế Mỹ – Trung. Mặc dù là 2 cường quốc với 2 hệ thống chính trị và tư tưởng đối lập, nền kinh tế của họ ngày càng gắn bó chặt chẽ trên nhiều khía cạnh, từ thương mại, tiền tệ đến các mối quan hệ cá nhân. Mối quan hệ thân thiết đến mức đã xuất hiện 1 khái niệm mới để miêu tả mối quan hệ này: “Chimerica”.
Trung Quốc đã trở thành tâm điểm của một mạng lưới thương mại chằng chịt. Mặc dù vẫn có những phàn nàn về một số vấn đề như mức độ bảo hộ cao trong khi mức độ mở cửa thị trường còn thấp, với sự sụp đổ của Liên minh Xô Viết và sự kết thúc của chiến tranh lạnh, thế giới hòa hợp là tương lai không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên điều đó không còn đúng nữa. Dù mối quan hệ Mỹ – Trung có tốt đẹp trở lại sau những rạn nứt vừa qua, các doanh nghiệp vẫn đang vẽ lại “bản đồ sản xuất toàn cầu”. Apple có dự định chuyển 1/3 hoạt động sản xuất ra khỏi Trung Quốc. Mới đây Terry Gou, nhà sáng lập Foxconn – công ty chuyên lắp ráp cho Apple – cho biết ông sẽ thúc giục Apple rời khỏi Trung Quốc.
Một công ty ít được biết đến hơn nhưng cũng là nhà sản xuất xe đạp lớn nhất thế giới – Giant Manufacturing – đã di dời dây chuyển sản xuất phục vụ khách hàng Mỹ từ đại lục về quê nhà Đài Loan, và cũng đang mở 1 nhà máy mới ở Hungary.
Đây không phải là những trường hợp cá biệt. Theo một khảo sát được Phòng thương mại Mỹ tại Trung Quốc thực hiện từ tháng 5, khoảng 40% người được hỏi cho biết họ đã hoặc đang xem xét chuyển nhà máy ra khỏi Trung Quốc.
Và chiến tranh thương mại đóng vai trò là 1 chất xúc tác cực mạnh trong bối cảnh các doanh nghiệp đang tính đến chuyện ra đi vì chi phí ở Trung Quốc tăng cao. Nhà sản xuất đồ chơi Hasbro (Mỹ) đã giảm tỷ lệ sản phẩm “made in China” từ mức 80% trong năm 2012 xuống còn 67% tính đến cuối năm 2018 và con số sẽ tiếp tục giảm trong những năm sắp tới.
“Điều mà các công ty đang làm là đẩy nhanh tiến độ kế hoạch rời khỏi Trung Quốc càng sớm càng tốt”, Stephen Lamar, phó chủ tịch Hiệp hội dệt may và da giày Mỹ, cho biết. Ông gọi đây là “cuộc dịch chuyển mang tính thế hệ”.
Ai lợi, ai thiệt trong làn sóng dịch chuyển này?
Đối với một số quốc gia, đây là tin tốt lành. Các công ty muốn rời khỏi Trung Quốc đang nhắm đến những nền kinh tế mới nổi khác. Lịch sử kinh tế hiện đại cho thấy những việc làm mà cá công ty này tạo ra tại những nước đang phát triển có thể thúc đẩy mạnh tăng trưởng kinh tế và giảm bớt nghèo đói, mà bản thân Trung Quốc chính là ví dụ điển hình.
Trong khi đó, Mỹ gặp phải nhiều xáo trộn. Không giống như ông Trump thường tự hào, không nhiều công ty Mỹ trở về quê nhà: trong khảo sát nói trên chỉ có 6% cho biết đang xem xét lựa chọn này). ĐIều đó có nghĩa là thâm hụt thương mại mà Tổng thống Trump luôn than phiền sẽ chỉ dịch chuyển sang đối tác thương mại khác mà không biến mất.
Còn đối với Trung Quốc, làn sóng dịch chuyển gây sức ép buộc các doanh nghiệp Trung Quốc phải “tiến lên trên chuỗi giá trị”. Không còn có thể dựa vào hoạt động sản xuất cơ bản phục vụ xuất khẩu để duy trì việc làm, các chủ doanh nghiệp Trung Quốc giờ đây phải học cách sản xuất ra những sản phẩm có chất lượng cao hơn, nhiều chất xám hơn để có thể tiếp tục tạo ra phép màu tăng trưởng. Đó cũng là mục tiêu mà chính sách công nghiệp của Trung Quốc đang hướng đến: thúc đẩy các công nghệ tiên tiến – từ xe điện đến microchip – với sự hỗ trợ của nhà nước.
Tuy nhiên, chính sách công nghiệp của Trung Quốc cũng chính là gốc rễ gây ra xung đột với Mỹ. Nội các của ông Trump đang nỗ lực giữ những công nghệ quan trọng của Mỹ nằm ngoài tầm với của các doanh nghiệp Trung Quốc, bằng cách cấm các công ty Mỹ bán linh kiện quan trọng (như chip) cho các công ty công nghệ nòng cốt của Mỹ (như Huawei).
Những biện pháp này, cùng với tham vọng tự tạo ra các công nghệ tiên tiến của Trung Quốc, có thể chia cách Mỹ và Trung Quốc về mặt kỹ thuật số, với người tiêu dùng ở mỗi nước sẽ sử dụng các phần mềm và thiết bị công nghệ khác hẳn nhau. Bắc Kinh cũng đã bắt đầu sử dụng tường lửa để ngăn cản nhiều công ty Mỹ hoạt động ở thị trường Trung Quốc. Kết quả là cư dân mạng Trung Quốc giống như đang sống trong 1 thế giới khác, sử dụng tiểu blog Sina Weibo thay vì Twitter, và tìm kiếm trên Baidu chứ không phải Google.
Không chỉ trong thế giới ảo, ngoài đời thực người dân Trung Quốc và Mỹ cũng đang dần xa cách. Các nhà khoa học Trung Quốc có liên quan đến quân đội sẽ không được nghiên cứu hoặc học tập tại Mỹ. Tháng này, Bộ Giáo dục Trung Quốc phát đi cảnh báo các sinh viên “cần phải nghiên cứu kỹ hơn các rủi ro khi đi du học ở Mỹ”. Ngược lại, Huawei gần đây đã sa thải các nhân viên người Mỹ khỏi phòng nghiên cứu và phát triển tại trụ sở ở Thâm Quyến.
Xung đột Mỹ – Trung còn tạo ra một xu hướng mới trong các mối quan hệ quốc tế. Ví dụ, Trung Quốc và Nga có thể trở nên thân thiết với nhau hơn. Ở châu Âu, mối quan hệ giữa Italy và Mỹ đang trở nên xấu đi trong khi nước này vừa trở thành thành viên đầu tiên trong nhóm G7 tham gia vào sáng kiến Vành đai con đường của Trung Quốc. Ngày càng có nhiều quốc gia cảm thấy khó xử hơn khi vừa phải duy trì mối quan hệ kinh tế với Trung Quốc vừa không làm đồng minh Mỹ phật lòng, mà trong trường hợp này Australia chính là ví dụ điển hình.
Mỹ và Trung Quốc từng là đại diện của xu hướng hợp tác toàn cầu, giờ đây họ lại cũng chính là những biểu tượng cho sự trỗi dậy của chủ nghĩa dân tộc và làn sóng chống toàn cầu hóa. Sự thay đổi này sẽ có mức độ sâu rộng đến đâu?
Lamar cho rằng nếu 2 bên đạt được thỏa thuận và dỡ bỏ thuế quan, một số doanh nghiệp có thể quay trở lại như xưa – vì chuyển toàn bộ chuỗi cung ứng ra khỏi Trung Quốc là điều không hề dễ dàng vì hệ thống đang hoạt động quá hiệu quả. Tuy nhiên, kể cả khi ông Trump đã hết nhiệm kỳ và không còn ngồi trong Nhà Trắng, quan hệ Mỹ – Trung đã mãi mãi thay đổi.
theo Trí thức trẻ


Phần nhận xét hiển thị trên trang

NHÀ THẦU TRUNG QUỐC và CAO TỐC BẮC - NAM

Theo quan điểm của cá nhân tôi thì dự án đường bộ cao tốc chưa khẩn cấp, chưa nên làm ngay. Nên dùng số tiền làm dự án này để làm hệ thống đê biển bảo vệ đồng bằng sông Cửu Long và những đồng bằng khác có nguy cơ chìm trong nước biển vào cuối thế kỷ 21 này. Tiếp đó làm hai dự án ưu tiên là (i) đầu tư đẩy mạnh phát triển kinh tế xã hội vùng đồng bằng sông Cửu Long và Tây Nguyên, (ii) đầu tư làm đường sắt cao tốc Bắc Nam theo phương án của Bộ KHĐT.

(Cafe đắng đầu tuần)
Quốc Ấn Mai - Tôi đồ rằng các chính trị gia hàng đầu nước ta có một góc nhìn sâu, rộng về Trung Quốc hơn các thường dân rất nhiều. Chí ít, họ có các báo cáo thường xuyên, thậm chí là các báo cáo mật và tuyệt mật. Nhưng thực trạng quốc gia lại nói lên một điều khác... Ít nhất, hãy hành động cho đúng với khẩu hiệu "của dân, do dân, vì dân" và "dân biết, dân bàn, dân kiểm tra" mà Đảng và Nhà nước hay tuyên truyền đã. Thay vì "Bộ Chính trị đã quyết, phải bàn cho ra..." đầy duy ý chí. Bởi tôi cũng tin các báo cáo tổng hợp về "bẫy nợ" Trung Quốc đều có cả.

Trong hình ảnh có thể có: văn bản
Trước tết năm 2015, tôi được phân công viết về các công trình tiêu biểu của Tp.HCM, trong đó có kênh Nhiêu Lộc - Thị Nghè. Tôi từ chối và nói rõ đấy là 1 nguy cơ "phản thông tin" bởi nguy cơ xuống cấp công trình sẽ xuất hiện nhanh. Dự đoán đúng ngay sau đó, 2016. Đến 2017 thì thanh tra phát hiện 74 sai phạm của nhà thầu Trung Quốc. Đường bên kênh sạt lở, người dân khổ sở, cán bộ địa phương bị kỷ luật. Tôi không coi việc thoát "kiếp bưng bô" thầu Trung Quốc qua việc từ chối gián tiếp ca ngợi công trình Nhiêu Lộc - Thị Nghè trên bài báo Tết không viết là may mắn. Tuyệt đại đa số các công trình của họ đều như vậy!

Cao tốc 34.000 tỉ ở Quảng Ngãi. Xin nhấn mạnh là ba mươi bốn nghìn tỉ đồng Việt Nam do nhà thầu Trung Quốc thi công đã bong tróc, biến thành ổ gà ngay sau... một trận mưa. Người dân tố cáo sai phạm chưa thấy được thưởng đúng tinh thần của Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thì bị dọa, bị đánh.

Đường sắt Cát Linh - Hà Đông đội vốn "sơ sơ" 17.000 tỉ đồng. Mười bảy nghìn tỉ đồng đấy ạ! Và tất cả đều tính vào nợ ODA cho toàn dân. Còn thực tế chất lượng của tuyến này thì báo chi và mạng xã hội đã chứng minh bằng những hình ảnh vô cùng rõ nét. Rất rất tệ!

Tệ là vậy, tạo ra nợ công và các hệ lụy là vậy nhưng nhà thầu trung Quốc vẫn dễ thắng thầu. Hay có một sự "tin ở hoa hồng" mang màu sắc khác hẳn vở kịch mà Lưu Quang Vũ đã viết?

Cách giải thích "mọi việc đã có Đảng và Nhà nước lo" đã lỗi thời bởi nhân dân hoàn toàn không tạo ra tham nhũng trăm tỉ, ngàn tỉ. Nhân dân càng không tạo ra đại án nợ, lỗ chục ngàn tỉ, trăm ngàn tỉ. Nhân dân tuyệt đối không tạo ra nợ công triệu tỉ. Nhân dân cũng tuyệt đối chẳng có quyền đưa xe ra tận sân bay đón người thân hay làm biệt phủ giữa rừng phòng hộ và được duyệt cực nhanh.v.v..

Trong một đất nước Đảng lãnh đạo toàn diện, các chức vụ Nhà nước cũng do Đảng cử thì Đảng và Nhà nước chí ít phải để cho nhân dân thứ quyền cơ bản nhất là dân chủ cơ sở và giám sát.

Cao tốc Bắc - Nam, tự cái tên đã nói lên công trình này rất lớn và kéo dài cơ bản nối hết Việt Nam theo chiều dọc. Vậy xin hỏi Đảng và Nhà nước có cần lấy ý kiến dân theo Luật trưng cầu ý dân 2015 chưa?

Một công trình lớn như vậy và nhiều "sợi dây kinh nghiệm rút hoài không hết" về nhà thầu Trung Quốc mà vẫn để họ tham gia mà không có sự đồng thuận lớn của nhân dân, nghĩa là thể chế có vấn đề lớn. Đừng bắt nhân dân phải tuân theo thứ đại cục mơ hồ nào, do cá nhân bí ẩn nào nghĩ ra.

Đại cục lớn nhất là lòng dân!
Nên thứ "của rẻ là của ôi" mang tên nhà thầu Trung Quốc xin vứt vào sọt rác. Một tuyến đường huyết mạch quốc gia phải là một tuyến đường được xây dựng chất lượng và giá cả hợp lý. Nên nhớ là nợ công đã được cảnh báo "đụng trần" và nhân dân đã quá khổ khi lâu nay oằn mình gánh đủ thứ thuế, phí, giá lẫn sự độc quyền.

Ít nhất, hãy hành động cho đúng với khẩu hiệu "của dân, do dân, vì dân" và "dân biết, dân bàn, dân kiểm tra" mà Đảng và Nhà nước hay tuyên truyền đã. Thay vì "Bộ Chính trị đã quyết, phải bàn cho ra..." đầy duy ý chí. Bởi tôi cũng tin các báo cáo tổng hợp về "bẫy nợ" Trung Quốc đều có cả.

Trong khi cả Bộ Chính trị suốt từ thời lập quốc của chế độ hiện hữu có ai không từ dân?



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Sự 'hèn kém' của giống người An Nam hay là một khoa học giả hiệu?





CHIÊU VĂN

07.07.2019, 06:26



TTCT - “Cùng lúc đó, ở vùng đất Campuchia chưa được biết tới - à, “chưa được biết tới” ở đây, là ý chỉ với người châu Âu mà thôi - 1 triệu người sống quần tụ trong một thành phố sánh ngang và thực ra là có thể hơn hẳn bất kỳ đô thị nào tồn tại ở châu Âu lúc đó, về kiến trúc, với hệ thống dẫn nước cực kỳ tinh vi và năng lực canh tác hai, thậm chí ba vụ mùa lúa mỗi năm”.
Sử gia người Úc Milton Osborne đã mô tả thành phố Angkor ở Campuchia cổ đại như thế trong cuốn sách của ông, Southeast Asia: An Introductory History (Nhập môn lịch sử Đông Nam Á). Năm mà Osborne nói tới là 1066, khi “London thậm chí chưa phải là thủ đô nước Anh”, và “không tới 35.000 người sống ở thành phố trung cổ với những đường phố bẩn thỉu này”.
Sự 'hèn kém' của giống người An Nam hay là một khoa học giả hiệu?
Vì chúng ta biết rằng ngày nay London và Paris là những thành phố lớn... ta có xu hướng nghĩ rằng chúng đã luôn lớn và quan trọng”, Osborne giải thích, một kiểu luận điểm mà chúng ta có xu hướng lặp đi lặp lại nếu không nhìn nhận lịch sử ở chiều rộng bao trùm của nó: “Athens, Thebes và Sparta chỉ là những thành bang nhỏ bé, nhưng chúng sống mãi trong tâm trí của người nghiên cứu lịch sử châu Âu vì đóng góp của chúng cho văn hóa châu Âu”.
Ngộ nhận về sự hơn kém đó, do những lầm lạc lịch sử, trở thành nền tảng cho một ngộ nhận nguy hiểm hơn nhiều: sự hơn kém giữa các chủng tộc, hay chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, trong một thế giới khoảng 300 năm nay ít nhiều dựa trên “Âu tâm luận” (eurocentric). Lòng tin về sự hơn kém giữa các chủng tộc đó được hỗ trợ bằng một thứ “giả khoa học” (pseudoscience) đã bị bác bỏ từ lâu.
Phân biệt chủng tộc giả khoa học, đôi khi được gọi là sinh lý học chủng tộc, là lòng tin rằng có các bằng chứng thực nghiệm ủng hộ cho sự phân biệt chủng tộc, để kết luận rằng có các chủng tộc thấp kém và siêu việt. “Về mặt lịch sử, các ý tưởng phân biệt chủng tộc dựa trên khoa học từng giành được lòng tin trong cộng đồng khoa học, nhưng từ lâu đã không còn được coi là có tính khoa học nữa” - học giả Do Thái Paul Kurtz viết trong tiểu luận nổi tiếng của ông: Khoa học có thể giúp chúng ta đưa ra những phán đoán đạo đức khôn ngoan hay không?
Phân biệt chủng tộc giả khoa học cũng viện tới nhân chủng học (đáng kể nhất là nhân chủng học hình thể), nhân trắc học (khoa học về phép đo đạc cơ thể người - Anthropometry), dân tộc học, tiến hóa học và một số ngành khoa học khác, để đưa ra các phân loại nhân chủng chia con người thành những loại riêng rẽ hoặc ưu việt hơn, hoặc thấp kém hơn.
Thứ giả khoa học này đã rất phổ biến trong giai đoạn từ những năm 1600 cho tới khi Thế chiến II bắt đầu. Nhưng trong nửa sau thế kỷ 20, lòng tin đó đã bị bác bỏ dứt khoát là lỗi thời và không có cơ sở khoa học.
UNESCO viết trong tuyên bố “Câu hỏi về chủng tộc” nổi tiếng năm 1950: “Dữ kiện sinh học về chủng tộc và ngộ nhận về chủng tộc cần phải được phân biệt rõ ràng... “Chủng tộc” không phải là một hiện tượng sinh học, mà là một ngộ nhận xã hội. Ngộ nhận chủng tộc đã gây ra tác hại kinh khủng cho loài người và xã hội. Trong những năm gần đây, nó đã gây ra sự hủy diệt nặng nề với sinh mạng con người, gây ra những khổ đau không thể tả xiết”.
Đó sẽ là những nền tảng tối thiểu cần thiết cho một độc giả cầm trên tay cuốn Tâm lý người An Nam của viên quan cai trị người Pháp Paul Giran.
Giran, với những hạn chế ở thời đại của ông, không phải là người đầu tiên (và sẽ không phải người cuối cùng), sử dụng những lý lẽ về sự hơn kém giữa các chủng tộc để biện minh cho một quan điểm chính trị, hay tệ hơn, một tham vọng áp chế và dạy dỗ những người thuộc một chủng tộc bị coi là thấp kém.
Sự 'hèn kém' của giống người An Nam hay là một khoa học giả hiệu?
Cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran (NXB Hội Nhà văn - Nhã Nam)
Cuốn sách này đồng thời được xuất bản với tựa "Tâm lý dân tộc An Nam", NXB Hội Nhà văn, đơn vị phát hành Omega Plus).
Sự 'hèn kém' của giống người An Nam hay là một khoa học giả hiệu?
Danh sách những người ủng hộ ý tưởng đó không hề ngắn, bao gồm những cái tên nổi tiếng hơn Giran rất nhiều: khoa học gia người Anh Robert Boyle, tổng thống thứ ba của Hoa Kỳ và một người cha lập quốc Thomas Jefferson (đồng thời là một người sở hữu nô lệ), triết gia Đức Arthur Schopenhauer (“Nền văn minh và văn hóa cao nhất, ngoài của người Hindu và Ai Cập, chỉ có thể tìm thấy trong các giống loài da trắng”), cha đẻ của tiến hóa luận Charles Darwin (người đã phân biệt các “chủng tộc văn minh” với “chủng tộc dã man”)..., để rồi lên tới đỉnh điểm là chế độ phát xít Đức, với nền tảng tư tưởng dựa một phần quan trọng vào sự phân biệt chủng tộc, giữa người Aryan thượng đẳng và gần như tất cả những gì còn lại của giống người, bao gồm dân Do Thái, người da đen, người Slav...
Với riêng các “giống da vàng”, những gì Giran viết về “giống An Nam”, “giống Trung Hoa”, “giống châu Á”... thật ra cũng chỉ là sự nhắc lại của “hiểm họa da vàng” hay “giống quỷ vàng”, một khái niệm phân biệt chủng tộc không thể thiển cận hơn, gắn liền với khía cạnh bài ngoại cực đoan của chủ nghĩa thực dân: học thuyết cho rằng các giống người ở Đông Á là mối đe dọa sống còn với thế giới phương Tây, hoặc tệ hơn, là những giống bán khai cần được “cai trị” và “khai hóa văn minh” từ những nền văn minh ưu việt hơn.
Nỗi sợ từ nhiều thế kỷ trước khi các đạo quân Mông Cổ giày xéo châu Âu, và gần thời của Giran hơn, khi Nhật Bản chiến thắng Nga trong cuộc chiến tranh ở Thái Bình Dương, đã dẫn tới sự ra đời của những tác phẩm như “Sự nổi lên của giống da màu chống lại trật tự thống trị thế giới của giống da trắng” (1920) của sử gia theo thuyết ưu sinh người Mỹ Lothrop Stoddard.
Trong bối cảnh mà thế giới về cơ bản là sự phân chia giữa các cường quốc da trắng, hoặc các quốc gia hình thành từ những thuộc địa của họ, những tác phẩm giả khoa học như của Giran, thật dễ hiểu, rất phổ biến ở các nước phương Tây.
Học thuyết từ những cuốn sách như vậy đã được sử dụng để biện minh cho những thảm họa kinh khủng nhất trong lịch sử loài người: chế độ nô lệ ở Hoa Kỳ, việc buôn bán nô lệ da đen phổ biến khắp vùng Đại Tây Dương, chủ nghĩa thực dân và ngoại giao tàu chiến, chế độ apartheid ở Nam Phi, rồi đỉnh cao là chủ nghĩa phát xít ở Đức.
Sự 'hèn kém' của giống người An Nam hay là một khoa học giả hiệu?
Nhà khảo cổ học Đức Quốc xã Bruno Beger thực hiện trắc đạc nhân thể với một phụ nữ ở Tây Tạng để nghiên cứu "tính ưu việt của nòi giống Aryan" năm 1938, một năm sau, Thế chiến II bùng nổ.-Ảnh: corpussomnium.com
Mà đấy mới là vài ví dụ nổi bật được biết đến ở quy mô toàn cầu. Cuốn sách của Giran, đặt trong dòng chảy đó, trước hết và quan trọng nhất là một nỗ lực biện minh cho sự cai trị của người Pháp ở Đông Dương.
Thật vậy, khắp cuốn sách, gần như mở ra bất kỳ trang nào ta cũng bắt gặp những lý lẽ phân biệt chủng tộc thô thiển, ít ra là theo thước đo của thời đại ngày nay. Ngay từ trang đầu tiên của Lời tựa (trang 9, do Etienne Aymonier viết): “...trong mục đích cao xa hơn nữa: công cuộc phổ biến nền văn minh của chúng ta, khả năng thích ứng thiên bẩm đặc thù của chúng ta đối với tâm thái của những chủng tộc kém phát triển hơn mà chúng ta đã đảm trách?”. Rồi tuyên ngôn về mục đích viết cuốn sách của chính Giran: “Để cai trị cho tốt một dân tộc, đầu tiên phải biết về dân tộc đó...” (trang 24).
Trong phần “Mô tả về chủng tộc”, tỏ ra là một khoa học gia giả hiệu chân chính, Giran viết: “những chủng tộc da vàng về tổng thể đều là kiểu sọ ngắn”, và vì hàng trăm triệu con người đó đều sọ ngắn nên họ “khiếm khuyết năng lực cảm thụ”, “vô cảm, lãnh đạm với nỗi đau”, “đôi khi nhẫn tâm đến độc ác”, “tầm thường về trí tuệ”, “trí tưởng tượng vẫn còn khô cằn”... (trang 34-35).
Về tâm hồn người An Nam, Giran viết: “(với họ), tình yêu cao quý trở thành nhục dục thấp hèn”, “không có khả năng quan niệm những ý tưởng quá trừu tượng”, “không có năng lực để cảm nhận những cảm nghĩ quá phức tạp” (trang 102), “vô cảm cực độ”, “đối với người phương Tây chúng ta, sự lười biếng là một khiếm khuyết trầm trọng... Nơi người An Nam, trái lại, sự uể oải là một trạng thái bình thường” (trang 105), “một tính khí vô vị, một tính cách nhu nhược và hời hợt không tạo được sức đề kháng nghiêm túc đối với những ảnh hưởng từ bên ngoài” (trang 108), “tập quán hèn hạ”, “sự quỵ lụy... gần như là bẩm sinh do sự lại giống”, “kêu gọi lý trí của họ để đòi hỏi họ tự chỉnh sửa là việc làm hoàn toàn vô ích” (trang 110-111).
Các lĩnh vực công nghiệp, thương mại và nông nghiệp An Nam được kết luận là “đều rất kém phát triển” (trang 147). Ngôn ngữ, chữ viết, văn học và kịch nghệ là “tầm thường” (trang 154) và “tiếng An Nam, cũng như tiếng Trung Hoa, thể hiện đa phần những khiếm khuyết chung của các ngôn ngữ sơ khai” (trang 155)...
Vì xác định đó là tất cả những ngu muội của dân An Nam, trong phần kết luận, Giran khẳng định là việc dạy dỗ dân An Nam của người Pháp coi như tuyệt vọng: “Chúng ta cũng đừng toan tính thêm nữa, vô ích thôi, bằng việc dạy dỗ để nâng người An Nam lên trình độ trí tuệ của chúng ta. Trong tổ chức não bộ của các chủng tộc, có những giới hạn không thể vượt qua được” (trang 259).
Về cơ bản, nếu loại bỏ những trang phân biệt chủng tộc, bài ngoại, cổ xúy chủ nghĩa đế quốc và thuyết ưu sinh da trắng, thì cuốn sách của Giran hầu như sẽ không còn lại gì.
Tất nhiên, cuốn sách vẫn có những ý nghĩa nhất định như một sử liệu, một tư liệu tham khảo về một thời kỳ cụ thể của những vùng đất và con người cụ thể (An Nam, hay rộng hơn là Đông Dương, và Pháp, và thực ra, nó nói về tâm lý của giới cai trị thuộc địa nhiều hơn là tâm lý người An Nam). Một số độc giả có thể thấy tâm đắc với các ý kiến được nêu ra trong đó khi tác giả nhận xét về “người An Nam”, vì họ soi chiếu vào thực trạng xã hội hiện tại.
Nhưng người đọc phải nhận thức rõ ràng rằng nền tảng của cuốn sách là sự phân biệt chủng tộc bị đóng khung trong thời đại (đỉnh điểm của chế độ thực dân), quan điểm và xuất thân của người viết (một quan cai trị thuộc địa thuộc tầng lớp trên người Pháp, học trường Thuộc địa, được bổ đi làm việc cho Phủ Toàn quyền ở Đông Dương năm 1899, giữ chức tham biện phụ trách công việc hành chính dân sự ở Phủ Toàn quyền, sau đó đi là Phó Công sứ ở một số nơi tại Bắc kỳ), cũng như trình độ khoa học thời bấy giờ.
Ở đây không hề có vấn đề dân tộc chủ nghĩa được đặt ra khi ta đọc cuốn sách. Cuốn sách của Giran thất bại, không phải vì nó nói xấu, hay bêu xấu người Việt, người Hoa, người châu Á, mà là vì nó nhận xét về các chủng tộc như một tập hợp duy nhất, với sự cao ngạo, trịch thượng và khinh bỉ rất rõ ràng, của một người tự đặt mình ở địa vị cao hơn, đủ cao để phán xét cả một dân tộc, thậm chí một chủng tộc.
Chỗ này, chỗ khác, cuốn sách có thể nhận xét đúng về những “thói hư tật xấu” của người Việt, nhưng bởi những nhận xét đó xuất phát từ một tư duy giả khoa học của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, chúng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Những gì còn lại của nó, vì vậy không phải là những ý kiến cá nhân của Giran, mà là những dữ kiện cần phải nhớ - như một bài học, về một thời đại đáng quên của loài người - thời đại mà sự phân biệt chủng tộc đáng ghê tởm như thế vẫn còn là điều được chấp nhận công khai.

.


---

BỔ SUNG


1.

Sao lại phủ nhận giá trị cuốn sách Tâm Lý Người An Nam?
Nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn nói về bài phê phán cuốn sách “Tâm lý người An Nam” trên báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần: “Tôi đồng ý với tác giả bài báo rằng luận điểm về chủ nghĩa chủng tộc mà tác giả Paul Giran dựa vào hiện nay đã lỗi thời. Tuy nhiên không phải vì thế mà các quan sát chi tiết trong quyển sách đều là sai lầm…



CUỐN SÁCH "TÂM LÝ NGƯỜI AN NAM" VẪN CÓ GIÁ TRỊ

VƯƠNG TRÍ NHÀN 

Báo Tuổi Trẻ cuối tuần số ra ngày 7-7-2019, vừa có bài viết mang tên “Sự 'hèn kém' của giống người An Nam hay là một khoa học giả hiệu?” để phê phán cuốn sách "Tâm lý người An Nam" của Paul Giran NXB Hội Nhà văn - Nhã Nam (cuốn sách đồng thời được xuất bản với tựa "Tâm lý dân tộc An Nam", NXB Hội Nhà văn, đơn vị phát hành Omega Plus).
Tôi đồng ý với tác giả bài báo trên Tuổi Trẻ cuối tuần rằng luận điểm về chủ nghĩa chủng tộc mà tác giả Paul Giran dựa vào hiện nay đã lỗi thời. Tuy nhiên không phải vì thế mà các quan sát chi tiết trong quyển sách đều là sai lầm. 
Kết luận rằng "chỗ này, chỗ khác, cuốn sách có thể nhận xét đúng về những “thói hư tật xấu” của người Việt, nhưng bởi những nhận xét đó xuất phát từ một tư duy giả khoa học của chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, chúng chẳng còn ý nghĩa gì nữa" là quá khắc nghiệt.
Theo thiển ý của tôi những quan sát (từng được các trang mạng xã hội thích thú trích dẫn thời gian qua) khá chính xác đối với người Việt trong lịch sử và môt phần còn đúng đến hôm nay. Chúng chứng tỏ tác giả đã có một thời gian sống hết mình với thực tế Việt Nam hồi cuối thế kỷ 19 đầu 20. Để đi tới những quan sát đó tác giả một sự thâm nhập thực tế kỹ càng và một sự phân tích có chiều sâu. Gạt sang một bên cái phần lý luận mà tác giả thuyết minh và tin tưởng thì những trang sách “nhìn từ bên ngoài” tương tự vẫn rất có ích cho người Việt trong quá trình tự nhận thức hôm nay.
Một ý kiến khác. Tôi muốn nói không nên vì tác giả là một viên quan làm việc trong hệ thống cai trị của Pháp ở Việt Nam, mà chúng ta tìm cách gạt bỏ cuốn sách. Cụ Khổng xưa từng nói đại ý không vị nhân mà phế ngôn là với ý này.
Với loại sách như "Tâm lý người An Nam" lẽ ra phải có một lời giới thiệu kỹ càng và một sự phân tích thấu đáo đặt ngay ở đầu sách.
Nếu như còn thiếu một sự hướng dẫn cẩn trọng như chúng ta đang cần thì đó là lỗi của cả bộ máy xuất bản. Nhưng đó là một lỗi có thể thông cảm.
Tôi cho rằng những cố gắng như của NXB Hội Nhà văn, công ty Nhã Nam và Omega Plus rất đáng được ủng hộ. 
Đọc quảng cáo thấy nói một số cuốn tương tự đang được chuẩn bị, tôi nghĩ đó là một sự tiếp tục cần thiết và đáng chờ đợi.

P/STên sách theo tôi nên dịch là "Tâm lý dân An Nam" chứ không phải cả hai tên đang được dùng.




Phần nhận xét hiển thị trên trang