Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2019

Ba điều mà người thực sự khôn ngoan ít khi bộc lộ: Nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là bí quyết để đem lại thành công


Nhiều người cho rằng sống trên đời khôn ngoan một chút thì được thoải mái hơn một phần. Nhưng luôn thể hiện mình là một người thông minh liệu có thực sự tốt?
Trong xã hội ngày nay, chúng ta ai cũng muốn mình là một người thông minh, khôn ngoan. Bởi vì hình như chỉ có như vậy, chúng ta mới đạt được thành công trong sự nghiệp và cuộc sống. Một người được gọi là thành công cần có lý tưởng, tham vọng và bản lĩnh.
Vì vậy, có rất nhiều trẻ em từ nhỏ đã được cha mẹ rèn giũa, họ muốn con cái được giáo dục tốt nhất, với cơ hội tốt nhất bởi họ tin rằng giáo dục những đứa trẻ trở nên thông minh sẽ giúp chúng có nhiều lợi thế hơn với những người khác trong quá trình đi đến thành công.
Tuy nhiên trong mắt nhiều người, có một số dường như không quá thông minh nhưng vẫn có cuộc sống rất thuận lợi. Có những người mà buôn bán giỏi nhưng khéo giữ của quý khiến người ngoài tưởng như họ không hề có gì, người quân tử lại có đức tính dung mạo khiêm tốn giống như kẻ ngu ngơ. Có lẽ, đó chính là một triết lý lớn của đời người.
Tại sao lại như vậy? Dưới đây là những điều lý giải tại sao những người thực sự tài trí lại thường khiêm nhường, chọn sự bình lặng trong cuộc sống:
1. Đọc sách hàng ngày thì tốt hơn kết bạn bừa bãi
Trong xã hội với quan niệm "nhất quan hệ" như ngày nay, nhiều người cho rằng, bằng cấp, học vấn không quan trọng bằng việc có mạng lưới quan hệ rộng. Vì thế, nhiều người tập trung vào việc kết thân thật nhiều để tạo ra cho mình một mối quan hệ rộng lớn.
Những người có niềm tin như vậy thường không lường trước được những cạm bẫy tiềm tàng trong cuộc sống. Nếu họ không cẩn thận, họ sẽ rơi những cái bẫy của người khác, mà khó có thể thoát ra nếu không có kiến thức, kỹ năng sống.
Ba điều mà người thực sự khôn ngoan ít khi bộc lộ: Nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là bí quyết để đem lại thành công - Ảnh 1.
Do đó, chúng ta không thể luôn nhìn vào một vấn đề một cách phiến diện, bởi vì tất cả mọi thứ đều có ưu và khuyết điểm! Nếu chỉ chăm chăm đi tạo quan hệ, giao tiếp với người này, người kia nhưng thực lực chẳng có điểm mạnh gì. Những mối quan hệ của bạn cũng chỉ là xã giao, qua đường mà thôi. Những người quen biết sơ sơ sẽ chẳng thể giúp bạn vượt qua những khó khăn trong công việc, cuộc sống.
Ngược lại, đọc sách là một cách khôn ngoan để phát triển bản thân, giúp chúng ta có tâm thế vững vàng hơn, biết thêm được kinh nghiệm và phương pháp của những người đi trước, từ đó tránh được một số cạm bẫy và giúp chúng ta thành công trong cuộc sống. Đó cũng là lí do tại sao mà tất cả những người thành công nhất trên thế giới đều khuyên bạn nên dành thời gian đọc sách trong mọi giai đoạn của cuộc sống.
2. Quản lý bản thân và để lại không gian phát triển cho người khác
Ba điều mà người thực sự khôn ngoan ít khi bộc lộ: Nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là bí quyết để đem lại thành công - Ảnh 2.
Một người thực sự thông minh là người làm những việc của riêng mình đồng thời luôn dành không gian phát triển cho người khác. Chúng ta phải luôn luôn nhớ một điều: Làm việc với lương tâm, không quá đòi hỏi và khắt khe, và cần để lại những khoảng trống để người khác phát triển.
Khi đối mặt với những mâu thuẫn giữa lợi ích và bản chất con người, điều này giúp chúng ta có thể xử lý sự việc một cách đúng đắn và xem xét đầy đủ tình hình và cảm xúc của người khác. Mặc dù đôi khi điều này trông có vẻ ngu ngốc, nhưng trong một số trường hợp nhất định, đó chính là biểu hiện của hành vi tự bảo vệ bản thân.
Khi bạn sẵn sàng để lại một số không gian phát triển cho người khác, họ có thể cảm nhận được điều này, và họ sẽ ứng xử với bạn cùng một ý định như vậy. Do đó, nó sẽ mang lại nhiều lợi ích giúp bạn thành công hơn.
3. Biết cách chịu đựng khi mọi người thường thiếu kiên nhẫn
Ba điều mà người thực sự khôn ngoan ít khi bộc lộ: Nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là bí quyết để đem lại thành công - Ảnh 3.
Ngày nay hầu hết mọi người thường thiếu kiên nhẫn, họ luôn nôn nóng muốn đạt được một điều gì đó mà không có cái nhìn dài hạn. Hoặc khi gặp phải những tổn thất về lợi ích cá nhân, họ luôn muốn có một lần đấu tranh cho sự công bằng mà không suy xét đến hoàn cảnh, được mất trước sau.
Nhưng nếu ngay cả một chút kiên nhẫn cũng không có, bạn sẽ khó lòng chạm tới những điều tuyệt vời hơn. Nếu bạn muốn đạt được thành công lớn hơn, bạn cần biết cách chịu đựng, kiên nhẫn, chịu đau khổ mà hầu hết mọi người không thể. Điều này chắc chắn không phải một bài thực hành bình thường, nhưng nếu điều chỉnh phù hợp, bạn sẽ nhận được những lợi ích khác lớn hơn rất nhiều!
Hà Lê

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nga-Trung Quốc đã bước vào cuộc chơi gián điệp ở thung lũng Silicon như thế nào?

Nga-Trung Quốc đã bước vào cuộc chơi gián điệp ở thung lũng Silicon như thế nào?
Ảnh minh họa
Nhiều quan chức tình báo Mỹ cho rằng, chính là Trung Quốc, chứ không phải Nga mới đặt ra một mối đe dọa tương đương, nếu không nói là lớn hơn, dài hạn hơn…
Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả Zach Dorfman, thành viên cao cấp của Hội đồng Đạo đức Carnegie, được đăng tải trên tờ Potilico.
Cuộc chiến gián điệp nóng hơn theo đà phát triển của Thung lũng Silicon
Khu vực vịnh San Francisco từng nổi tiếng lịch sử về chủ nghĩa tự do và bây giờ lại mang tiếng về chủ nghĩa tư bản nhưng chưa rõ khu vực này đã được chuẩn bị ra sao để xử lý những chiến thuật tình báo “xã hội hóa” kiểu mới đang leo thang này.
Các công ty công nghệ, đặc biệt là các công ty khởi nghiệp thiếu nỗ lực quan tâm để báo cáo tình trạng gián điệp tràn lan đó cho các cấp chính quyền Mỹ, còn các doanh nghiệp và trường đại học thiếu kinh nghiệm thường không biết về hiểm họa gián điệp nên sẽ rất dễ cáo buộc những chính khách địa phương nhạy cảm về chính trị đã quá rập khuôn cứng nhắc nếu những người đó cố gắng thiết lập các biện pháp phòng ngừa và an ninh nghiêm ngặt hơn để đối phó thực trạng này.
Khi Thung lũng Silicon tiếp tục vươn thành tựu khoa học ra chiếm lĩnh thế giới, cuộc chiến gián điệp khu vực sẽ càng trở nên nóng hơn và hệ quả sẽ lan vượt xa Bắc California.
Với kiến ​​thức trực tiếp, hoặc trải nghiệm về các hoạt động phản gíán của Mỹ từ đầu những năm 1970 đến giữa những năm 2000 trong Khu vực vịnh San Francisco, hơn nửa tá cựu quan chức cộng đồng tình báo yêu cầu giấu tên đã thảo luận về các vấn đề nhạy cảm này một cách công khai hơn, đều thống nhất nhận định San Francisco là một nơi tiên phong có những thay đổi trong phòng chống gián điệp nước ngoài.
Hội thảo này cho biết, tình báo Nga đã có một sự quan tâm sâu sắc ở San Francisco từ buổi đầu Chiến tranh Lạnh.
"Thời điểm đó, người Nga chủ yếu thu thập thông tin về các cơ sở quân sự khu vực, trong đó có Presidio, căn cứ quân sự chiến lược cũ nằm ở mũi phía bắc bán đảo San Francisco, nhìn ra cầu Cổng Vàng và từ đó, các hoạt động của Nga đã trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ trừ thời kỳ hậu Chiến tranh Lạnh dưới thời Gorbachev", Politico dẫn lời các cựu quan chức tình báo Mỹ cho biết.
Tuy Mỹ vẫn loại được Nga ra khỏi cuộc chơi bởi dấu ấn hiện diện của Palo Alto -cơ quan an ninh mạng ở California tại thời điểm đó nhưng kể từ năm 2000 tình hình đã thay đổi.
Khi khu vực Vịnh tự biến đổi thành một trung tâm công nghệ, Nga đã nỗ lực thích ứng với tình hình mới và tăng cường cài cắm các điệp viên Nga tập trung vào việc thu thập thông tin về các công nghệ có giá trị, nhạy cảm hoặc có năng lực sử dụng kép trong ứng dụng dân sự lẫn quân sự được phát triển hoặc tài trợ bởi các công ty đầu tư mạo hiểm có trụ sở tại khu vực.
Các hoạt động gián điệp của Nga được cho vẫn theo truyền thống, tập trung tại Lãnh sự quán San Francisco cho đến khi bị chính quyền Tổng thống Trump đóng cửa vào đầu tháng 9 năm 2017.
Nhưng ngay cả khi lãnh sự quán đóng cửa, vẫn có những phương tiện thay thế cho việc thu thập tình báo Nga ở Thung lũng Silicon bởi cơ cấu tiềm năng của Rusnano USA, một công ty con duy nhất của Công ty mẹ Rusnano, là công ty đầu tư mạo hiểm thuộc sở hữu của chính phủ Nga chủ yếu tập trung vào công nghệ nano.
Công ty này được thành lập vào năm 2011 nằm ở Menlo Park, gần Đại học Stanford. Một số hoạt động thu thập tình báo tiềm năng mà Rusnano USA tham gia không chỉ liên quan đến việc mua lại công nghệ, mà còn đưa mọi người vào các nhóm đầu tư mạo hiểm trong xu hướng phát triển các mối quan hệ ở Silicon Valley ở mọi lĩnh vực.
Lợi ích thu hoạch của Rusnano nằm trong việc mở rộng công nghệ với cả các ứng dụng dân sự và quân sự tiềm năng. Tình báo Mỹ rất quan ngại về mối liên hệ giữa các nhân viên của Rusnano USA và các nghi phạm quan chức tình báo Nga đang nằm vùng tại Lãnh sự quán Nga ở San Francisco và các nơi khác.
Tuy nhiên, cho đến nay, công ty Rusnano USA và Đại sứ quán Nga tại Washington vẫn chưa trả lời các bình luận trên.
Nga cũng sử dụng các phương pháp cũ mang tính thực dụng địa phương. Cơ quan tình báo Mỹ đã nghi ngờ rằng các điệp viên Nga đã tranh thủ đội ngũ gái mại dâm cao cấp từ Nga và Đông Âu ở đây sử dụng chiêu thức “bẫy tình” cổ điển của Nga để thu thập thông tin về công nghệ và các lãnh đạo doanh nghiệp.
Một cựu quan chức khác cho biết. "Nếu tôi là một sĩ quan tình báo Nga, và tôi biết rằng những cô gái gọi cao cấp này đang kéo CEO của các công ty lớn về phòng của họ, tôi cũng sẽ trả tiền cho họ để biết thông tin. Đó là toàn bộ ý tưởng săn tin từ các vòng đồng tâm: Bạn không cần phải ở bên trong, bạn chỉ cần ai đó ở bên trong là bạn có thể truy cập."
Tuy nhiên, nếu nói chuyện với những cựu quan chức tình báo, nhiều người sẽ vẫn nói rằng chính là Trung Quốc, chứ không phải Nga mới đặt ra một mối đe dọa tương đương, nếu không nói là lớn hơn, dài hạn hơn…
Kathleen Puckett, người đã làm công tác phản gián trong khu vực Vịnh từ năm 1979 đến 2007 nói : “Họ có những nguồn lực rộng lớn. Họ có mặt mọi lúc trên thế giới với tất cả sự kiên nhẫn. Đó là những gì bạn cần nhiều hơn bất cứ thứ gì ”.
Nga-Trung Quốc đã bước vào cuộc chơi gián điệp ở thung lũng Silicon như thế nào? - Ảnh 1.
Thung lũng Silicon được cho là ưu tiên hàng đầu về gián đệp mạng và kinh tế của Trung Quốc.
Trung Quốc đã vào cuộc chơi như thế nào ?
Bởi tầm quan trọng về kinh tế và chính trị của California cũng như do mức độ lớn rộng, sự hình thành vững chắc, độ ảnh hưởng lớn của những cộng đồng người Mỹ gốc Hoa, Trung Quốc có điều kiện tập trung vào các hoạt động tình báo ở đây.
California là tiểu bang duy nhất của Mỹ mà Cục tình báo nước ngoài thuộc Tổng Cục An ninh Trung Quốc đã có một đơn vị chuyên trách, tập trung vào các hoạt động tình báo và ảnh hưởng chính trị.
Và nếu vị trí California được nâng cao trong lợi ích của Trung Quốc, San Francisco giống như “niết bàn” cho Bắc Kinh với mục tiêu tiềm năng là các nhà lãnh đạo cộng đồng và chính trị gia địa phương sau này có thể trở thành Thị trưởng, Thống đốc hoặc Nghị sĩ. Những nỗ lực của họ đang ngày càng trở thành một định hướng sâu sắc, tinh tế..
Tình báo Trung Quốc từ lâu đã tập trung giám sát, kiểm soát các công dân Trung Quốc đang du học. Việc sử dụng các Hiệp hội Du học sinh và Nghiên cứu sinh Trung Quốc tại các trường đại học làm cơ chế theo dõi hồ sơ, dẫn đến sự kết nối giữa Hiệp hội CSSA đó trong khuôn khổ riêng lẻ với các cơ sở ngoại giao Trung Quốc tại địa phương khác nhau.
Tuy nhiên mối liên kết giữa các nhóm sinh viên này và các quan chức Trung Quốc là kín đáo.
Nói riêng đến gián điệp kinh tế, tình báo Trung Quốc sử dụng một chiến lược phân tán diện rộng hơn Nga khi họ thu hút các cộng đồng dân số lớn hơn nhiều để đạt được mục tiêu của mình, sử dụng các doanh nhân thực dụng, những người theo chủ nghĩa dân tộc tích cực, sinh viên, du khách cũng như những người khác, cố gắng lấy công nghệ độc quyền từ các mục tiêu đích nhắm hoặc IP càng nhiều, càng nhanh, qua càng nhiều kênh càng tốt.
Tình báo Trung Quốc cũng thực hiện những nỗ lực tập trung tuyển dụng những nhân sự trong các tổ chức có công nghệ mà họ quan tâm. Họ rất giỏi trong việc tuyển dụng người một cách nhẹ nhàng và lợi dụng các lỗ hổng, kể cả bằng đe dọa và rất kiên nhẫn trong việc chắp nối các phần khác nhau lại như một bức tranh ghép hình.
Theo Trithuctre

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Brexit : Chính quyền Anh vội vã tuyển người cho tình trạng khẩn cấp


Tàu "Spirit of France" được điều đến cảng Dover để thử nghiệm xem có thể xoay sở thế nào trong trường hợp Brexit không thỏa thuận.


Trong lúc việc thương lượng về Brexit vẫn đang trong ngõ cụt, và trước khả năng Anh ra khỏi Liên hiệp Châu Âu mà không có thỏa thuận nào, chính quyền hôm 08/02/2019 đã bắt đầu tuyển mộ bằng mọi cách để thành lập một đơn vị khẩn cấp, nhằm bảo đảm cho đất nước vẫn hoạt động bình thường trong trường hợp xấu nhất.

Từ Luân Đôn, thông tín viên Muriel Delcroix giải thích :
« Theo nhật báo The Guardian, nơi xuất phát nguồn tin, trong thời gian gần đây những người có trách nhiệm đã huy động trên 5.000 công chức, để thành lập một loại trung tâm chỉ huy khẩn cấp như của quân đội. Nhưng đến nay, chỉ còn không đầy 50 ngày nữa là nước Anh chính thức ra khỏi Liên hiệp Châu Âu, chính quyền quyết định mở rộng việc tuyển dụng cho các ứng cử viên bên ngoài. 

Tiêu chuẩn được tìm kiếm là những người « có thần kinh thép », với nhiệm vụ trợ giúp cho nhiều bộ khác nhau để giải quyết tình trạng khủng hoảng trong trường hợp « no deal », tức Anh ra khỏi châu Âu mà không có thỏa thuận nào. Các ứng cử viên được đề nghị mức lương có thể lên đến 450 euro một ngày, và phải sẵn sàng làm việc kể từ cuối tháng Hai. 

Đặc biệt bộ Môi trường, Thực phẩm và Nông thôn đang ráo riết tìm kiếm những khuôn mặt mới. Họ phải đối phó với nhiều tình trạng, chẳng hạn như rác bị chồng chất do việc thu gom rác bị dừng lại, hoặc xử lý các xe tải chở gia súc bị kẹt trong dòng xe lưu thông ở Kent, gần cảng Douvres, điểm trung chuyển chính yếu về thương mại giữa Anh quốc và Liên hiệp Châu Âu. 

Các tin tức rò rỉ một cách khéo léo này nhằm chứng tỏ chính phủ sẵn sàng đối phó với mọi tình huống, sau khi bị cáo buộc là đánh giá thấp khả năng ra khỏi châu Âu không thỏa thuận, và những hậu quả trầm trọng sẽ xảy đến tức khắc. »


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Việt Nam và Nga khai thác mỏ dầu mới ở Biển Đông


Khai thác dầu lửa từ mỏ Bạch Hổ ở ngoài khơi Vũng Tàu.


Theo báo Nhật Nikkei Asian Review hôm 08/02/2019, một công ty liên doanh dầu khí giữa Việt Nam và Nga bắt đầu sản xuất dầu thô trên một địa điểm mới tại Biển Đông. Dự án này sẽ mang lại trên 1 tỉ đô la cho Hà Nội từ nay đến năm 2032.

Công ty Vietsovpetro là liên doanh giữa tập đoàn quốc doanh PetroVietnam và Nga, hoạt động tại một mỏ dầu cách bờ biển phía nam của Việt Nam 160 km. Địa điểm này nằm gần mỏ dầu lớn nhất Việt Nam là Bạch Hổ, cũng do Vietsovpetro khai thác, nhưng nằm bên ngoài « đường lưỡi bò » do Bắc Kinh tự vẽ để yêu sách chủ quyền Biển Đông. 

Vietsovpetro sở hữu 55% mỏ này, PetroVietnam 30% và tập đoàn địa ốc Bitexco của Việt Nam chiếm 15%. Đây là mỏ dầu mới nhất của Việt Nam kể từ nhiều năm qua, trong khi việc khai thác dầu khí đang chựng lại.

Mỏ dầu Bạch Hổ bắt đầu được khai thác kể từ năm 1986, giúp Việt Nam trở thành một trong những nhà sản xuất dầu lửa hàng đầu tại châu Á. Nhưng sản lượng trên toàn quốc đã giảm dần sau khi lên đến đỉnh điểm vào năm 2004, và Bạch Hổ cũng cho ra ít dầu hơn. Hậu quả là Việt Nam sẽ phải nhập khẩu dầu từ những năm 2010.

Hà Nội muốn thăm dò dầu khí nhiều hơn trong vùng đặc quyền kinh tế của mình ở Biển Đông. Tuy nhiên Trung Quốc gây sức ép nặng nề khiến nhiều dự án của Việt Nam phải dừng lại.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bài diễn thuyết khiến cả Trung Quốc chấn động



“Lời của Lưu Á Châu có thể làm nhiều người không thoải mái, nhưng con người chỉ nghe lời hay ý đẹp sẽ không thể thức tỉnh được. Bài phát biểu của Lưu chính là một tiếng nói khác”.
Bài diễn thuyết của của Thượng tướng Lưu Á Châu – Chính ủy ĐH Quốc phòng Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc – phân tích cách thức mà xã hội Trung Quốc phản ứng với 1 sự kiện khủng bố phương Tây, cụ thể là vụ 11/9.
Bài diễn thuyết tướng Lưu nói tại căn cứ quân sự Côn Minh ngày 10/5/2010 (thời điểm ông vẫn mang hàm Trung tướng) và được truyền thông Trung Quốc cũng như quốc tế đánh giá là “chấn động”.
Dưới đây, chúng tôi xin trích đăng bài diễn thuyết trên.
Tín niệm và đạo đức
Tôi là người kế thừa văn hóa Trung Quốc, cũng là người phê phán văn hóa Trung Quốc. Trong quá khứ, trước hết tôi là người kế thừa văn hóa Trung Quốc, sau đó mới là người phê phán. Hiện tại, tôi là người phê phán, sau mới là người kế thừa văn hóa Trung Quốc.
Lịch sử phương Tây là quá trình “bỏ ác theo thiện”. Lịch sử Trung Quốc lại là quá trình “bỏ thiện theo ác”.
Phương Tây cổ đại cấm đủ điều, chỉ có bản năng con người là không cấm. Trung Quốc cái gì cũng không cấm, chỉ cấm bản năng của con người.
Người phương Tây dám thể hiện chính mình và tư tưởng cá nhân, cũng dám “khoe” bản thân lõa thể. Người Trung Quốc chỉ biết “mặc quần áo”. “Mặc quần áo” cho tư tưởng. Mặc quần áo dù sao cũng dễ hơn cởi quần áo.
Hegel nói: “Trung Quốc không có triết học.” Tôi nhận định Trung Quốc hàng ngàn năm qua chưa từng sinh ra tư tưởng gia. Tư tưởng gia mà tôi nói tới, là những người có cống hiến trọng đại cho tiến trình văn minh nhân loại như Hegel, Socrates, Plato…
Lão Đam (Lão Tử) có phải là tư tưởng gia hay không? Chỉ dựa vào cuốn “Đạo đức kinh” 5.000 chữ có thể trở thành tư tưởng gia được không? Chưa kể tới “Đạo đức kinh” có vấn đề.
Khổng Tử có thể xem là tư tưởng gia chăng?
Hậu nhân chúng ta “kiểm duyệt” ông thế nào? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho người Trung Quốc một thể hệ giá trị quan về nội tâm có thể đối kháng được quyền lực thế tục. Cái ông đem lại là “tất cả xoay vòng quanh quyền lực”.
Nếu như Nho học là tôn giáo, thì đó là “ngụy tôn giáo”; nếu là tín ngưỡng, thì đó là “ngụy tín ngưỡng”; còn nếu là triết học, thì đó là triết học của xã hội bị “quan trường hóa”.
Xét từ ý nghĩa này, Nho học là có tội đối với người Trung Quốc. Trung Quốc không thể có tư tưởng gia mà chỉ có chiến lược gia. Xã hội Trung Quốc là một xã hội binh pháp. Dân tộc của chúng ta chỉ tôn sùng chiến lược gia.
Một nhân vật có sự nghiệp chẳng mấy thành công như Gia Cát Lượng lại được người ta hoài niệm. Ông không có hùng tâm tráng chí, dùng người cũng không đúng đắn. Có tư liệu còn chỉ rõ ông là kẻ lộng quyền.
Nhưng một người như thế lại được nâng lên tầm cao đáng giật mình. Đây cũng là một kiểu phản ánh tâm linh của dân tộc chúng ta.
Trong một hình thái xã hội như thế, có 3 loại hành vi trở nên phổ biến:
1. Ngụy biện
Con trai tôi năm nay (2010-PV) thi đỗ vào khoa báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí xuất sắc nhất ở Trung Quốc. Tôi bèn bảo con trai đưa giáo trình để tôi xem. Xem xong tôi nói, thứ này không đáng để đọc.
Trong giáo trình có một khẳng định: Trung Quốc phát minh ra thuốc súng. Sau khi thuốc súng truyền tới châu Âu đã “phá vỡ những thành trì phong kiến thời Trung cổ” ở châu Âu.
Thật là nực cười, anh phát minh ra thuốc súng đi phá vỡ “thành trì phong kiến” của người ta, vậy thành trì của chính anh tại sao không bị phá? Ngược lại còn kiên cố hơn?
Khi thảo luận vấn đề Đài Loan tại ĐH Quốc phòng, có một quan điểm khá “ăn khách”: Đài Loan là một “chiếc khóa”. Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan thì “chiếc khóa” sẽ chặn “cửa lớn” của Trung Quốc. Trung Quốc sẽ không có đường ra biển lớn.
Quan điểm này là ngụy biện. Tôi có thể phản bác lại trong một câu.
Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc trên biển đã không hề chặn nước láng giềng Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc đại dương.
Eo biển Dover (Calais), Pháp chỉ cách lãnh thổ nước Anh 28 hải lý, Anh có ngăn cản Pháp trở thành cường quốc trên biển hay không?
Mấu chốt khiến Trung Quốc mất đi đại dương chính là các thế hệ thống trị trong lịch sử không có quan niệm “hải quyền”.
2. Đối ngoại mềm mỏng, đối nội tàn nhẫn
Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc gần như cất bước cùng nhau, nhưng châu Âu hình thành nhiều quốc gia nhỏ, trong khi Trung Quốc hình thành một đại đế quốc thống nhất.
Nói tới điều này, chúng ta thường cảm thấy vui mừng. Kỳ thực, việc châu Âu hình thành nhiều quốc gia chính là một cách thể hiện lục địa này có tự do tư tưởng.
Mặc dù bọn họ chia thành nhiều nước nhỏ, nhưng, ít nhiều những gì có liên quan tới văn minh nhân loại đã được sinh ra từ chính những quốc gia tách rời này.
Còn chúng ta làm được gì cho văn minh thế giới?
Thống nhất giang sơn chắc chắn có liên hệ tất yếu với thống nhất tư tưởng. Xã hội chiến lược là xã hội mang tính hướng nội. Tôi từng nghiên cứu kỹ lưỡng những khác biệt giữa Mỹ-Trung: Trung Quốc ở các sự vụ quốc tế về cơ bản là mềm mỏng, đối với sự vụ trong nước thì cứng rắn.
Nước Mỹ ngược lại, cứng rắn trong lĩnh vực sự vụ quốc tế, mềm mỏng ở các vấn đề quốc nội.
Tôi không nhớ tôi đọc được vấn đề này trong cuốn sách nào, nhưng có một kết luận: Đó là do bất đồng văn hóa quyết định. Văn hóa Trung Quốc là khép kín, hướng nội; văn hóa Mỹ là cởi mở, hướng ngoại.
Quan niệm “nhất thống” cũng là một tư tưởng theo kiểu hướng nội. Điều này giải thích vì sao chúng ta là “cừu” trước các thế lực ngoại xâm, nhưng lại là “sói” trước chính đồng bào của mình.
[…]
Người Trung Quốc muốn dân mình đánh mình, đó mới gọi là dũng mãnh!
3. Thấp hèn, thô tục
Tinh thần thấp hèn tất dẫn đến hành vi thấp hèn. Tinh thần cao quý sẽ đưa tới hành vi cao quý.
Khoảng 20 năm trước, ở khu tập thể tôi sống phát sinh một chuyện thế này: Một đôi vợ chồng đòi ly hôn. Ông chồng đưa “tình mới” về nhà, cãi cọ ầm ĩ. Bà vợ chạy lên nóc nhà định nhảy xuống.
Người vây xung quanh đứng xem rất đông. Có người hào hứng hét lên: “Nhảy đi! Nhảy đi!” Sau đó bà vợ được cảnh sát cứu xuống, những người xem thậm chí còn thấy tiếc nuối.
Tôi thở dài trở về nhà, bật tivi xem. Truyền hình đang phát một câu chuyện ở châu Âu. Tại nước nào đó, tôi nhớ mang máng là Hungary, 70 năm trước có một thợ mỏ trẻ tuổi chuẩn bị làm đám cưới.
Lần cuối cùng người này xuống mỏ trước hôn lễ, tai nạn sập hầm xảy ra khiến anh ra đi mãi mãi. Cô dâu không tin người mình yêu đã ra đi nên mỏi mòn chờ đợi suốt 70 năm.
Gần đây người ta tu sửa lại hầm mỏ đã phát hiện ra một thi thể chính là chú rể khi trước. Do trong hầm không có không khí, thi thể chú rể lại ngâm trong nước chứa khoáng chất nên vẫn giữa được sự trẻ trung như 70 năm trước. Còn cô dâu khi ấy đã trở thành một bà lão tóc bạc trắng.
Bà ôm thi thể người yêu khóc thảm thiết và đưa ra quyết định tiếp tục hoàn thành hôn lễ.
Đó là một cảnh tượng chấn động lòng người: Tân nương 80 tuổi trong bộ váy cưới trang trọng màu trắng, tóc bà cũng trắng như tuyết. Người yêu của bà, vẫn trẻ trung như vậy, được đặt nằm trong cỗ xe ngựa.
Hôn lễ và tang lễ cử hành đồng thời, khiến bao người phải rơi nước mắt.
Sự kiện dễ dàng khảo nghiệm tiêu chuẩn đạo đức của dân tộc chúng ta nhất chính là sự kiện 11/9 ở Mỹ. Vụ 11/9 dù không thay đổi thế giới, nhưng đã thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới cũng rất khó quay trở về thời điểm “trước 11/9”.
Khi vụ khủng bố trên xảy ra, ở đất nước chúng ta, ít nhất là trong một khoảng thời gian, một bầu không khí “kém lành mạnh” lan tỏa khắp nơi.
Tối 12/9, có người gọi điện cho tôi nói rằng, sinh viên trường ĐH Bắc Kinh và ĐH Thanh Hoa đang “khua chiêng gõ trống”.
Tôi nói đội tuyển bóng đá Trung Quốc ngày 7/10 mới thi đấu. Đó là trận cuối cùng gặp Các tiểu vương quốc Ả-Rập thống nhất (UAE), nếu thắng sẽ lọt vào vòng chung kết World Cup.
Một lúc sau tôi mới biết thì ra các sinh viên Trung Quốc đang ăn mừng tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) tại Manhattan bị máy bay khủng bố đâm vào.
Trung Quốc có một đoàn đại biểu nhà báo, khi ấy đang làm việc tại Mỹ. Khi nhìn thấy tháp đôi bị đâm trúng, nhóm ký giả này không đừng được đã vỗ tay hoan hô.
Đây là một dạng thẩm thấu văn hóa. Không thể chỉ trích bọn họ vì hành động như vậy, bởi bản thân họ đã không thể tự kiểm soát được bản thân nữa. Kết quả nhóm này bị Mỹ tuyên bố “vĩnh viễn không hoan nghênh”.
Tôi ở Không quân Bắc Kinh, mấy ngày ấy có nhiều người trong bộ đội tới thăm, tôi đều hỏi cách nhìn của họ về sự kiện 11/9. Tất cả đều nói: “Nổ rất hay”.
Về sau tôi mới nói, đó là điều đáng buồn. Nếu những người như thế yêu Trung Quốc, vậy Trung Quốc còn cứu được không? Truyền thông thì không cần nhắc tới, vì nơi không có thời sự nhất ở Trung Quốc chính là trên mặt báo.
Năm 1997, công nương Diana qua đời trong vụ tai nạn giao thông. Bạn không cần biết Diana là người thế nào, Hoàng gia Anh ra sao, nhưng chí ít nhân vật này có “giá trị thời sự”. Các tờ báo lớn trên thế giới đều đăng thông tin đó trên trang nhất, chỉ có báo Trung Quốc không đăng.
Ngày hôm đó, dòng tít lớn nhất trên báo chí Trung Quốc là “Các trường trung học, tiểu học ở Bắc Kinh khai giảng”. Bài báo này chẳng khác đưa tin “Ngày hôm nay người dân Bắc Kinh ăn cơm” là mấy, giá trị chỉ có vậy.
Tối ngày thứ hai sau vụ 11/9, tôi xem chuyên mục “Phỏng vấn tiêu điểm” trên truyền hình với hy vọng được nghe một số bình luận về sự kiện này. Kết cục, chương trình tối hôm đó nói về… tăng cường tự thân xây dựng chi bộ đảng ở nông thôn như thế nào.
Anh muốn xem gì? Đều không có. Cái anh không muốn nghe thì nhất định nói cho anh nghe. “Những cái miệng quốc gia” (các MC nổi tiếng-PV) đương nhiên không có tội tình gì.
Bao người thiệt mạng trong vụ 11/9 đều là vô tội. Thứ mất đi là sinh mạng, điều tôn nghiêm nhất trên thế giới. Bản thân những sinh mạng này không liên quan gì tới chính phủ Mỹ.
Chúng ta đối đãi với người khác bằng thái độ như vậy, nhưng người ta không dùng thái độ đó đối xử với chúng ta. Đối chiếu rõ ràng nhất chính là vụ thảm án Dover.
Năm đó, một nhóm người Phúc Kiến trốn trong xe chở động vật từ eo biển Dover vượt biên vào Anh. Do bị thiếu không khí vì phải ở trong xe kín vài chục giờ đồng hồ, đa số đều bị ngạt chết, chỉ còn 2 người sống sót.
Sau khi vụ việc bung bét, Đại sứ quán Trung Quốc không có lấy một người ra mặt. Cuối cùng, người dân Anh ở Dover phải đứng ra cử hành đám tang và truy điệu những người thiệt mạng.
Rất nhiều trẻ em đã tới tham gia, trong tay chúng cầm đồ chơi do Trung Quốc sản xuất. Nhân tiện nhắc tới, trên thế giới hiện nay có tới 90% đồ chơi là “Made in China”.
Phóng viên hỏi các em nhỏ: “Vì sao tới tham gia lễ truy điệu?”, đám trẻ trả lời rằng: “Vì bọn họ cũng là người, đồ chơi mà chúng cháu cầm trong tay có thể do một trong số họ góp phần làm ra”. Trong cả lễ truy điệu ấy không có một người Trung Quốc nào.
Thế nào gọi là văn minh, thế nào là không văn minh? Tôi vẫn đang suy nghĩ.
Khen ngợi khủng bố mới thực sự là khủng bố
Văn hóa Trung Quốc giáo dục ra người Trung Quốc. Đầu tiên, xem nhẹ tính mạng của bản thân thì mới coi người khác và tính mạng của họ như trò đùa. Tự thân không có quyền lực để quý trọng sinh mạng của mình, cũng không cho phép người khác có.
Lỗ Tấn từng phê phán tâm thái bàng quan cũng được “luyện” thành từ đó. Người Trung Quốc thấy người khác bị giết, không ai không hào hứng kích động.
Giai cấp thống trị cũng cố tình đưa người ra giữa đám đông để hành hình. Giai cấp bị trị thì hưởng thụ cảm giác “hưng phấn” của nhà thống trị trong đám đông.
Đặc biệt là khi phạm nhân bị xử tử bằng lăng trì, người xem đông “như rừng như biển” suốt 3 ngày 3 đêm. Ngay cả quán sá cũng mang ra đó mở hàng, đao phủ tay còn nhuốm máu vẫn cầm bánh bao rao bán.
Ngày nay không còn lăng trì nữa, nhưng thói quen “xét xử giữa công chúng” vẫn còn.
Ngày xưa người dân đi xem xử tử Đàm Tự Đồng và nhóm Lục quân tử (sự kiện Mậu Tuất biến pháp 1898-PV) như trẩy hội thì làm sao trận Giáp Ngọ (1894) không thất bại?
Còn hậu duệ của bọn họ thì thế nào? […]
Anh thực hiện được “4 hiện đại hóa” thì có tác dụng gì? Buổi sáng tôi thường xem tivi trong khi tập thể dục. Sản phẩm “chạy” nhất trong tiết mục quảng cáo của Thời sự Buổi sáng là gì? Cửa chống trộm.
Đó là bi kịch của một dân tộc. Chúng ta sống như ở trong lồng. Khi tôi sống tại Thành Đô thì ở trong căn hộ của mấy đời Chính ủy Không quân trước đó.
Vừa vào nhà nhìn qua thì, trời ơi, như ở trong ngục vậy! Cửa sổ và ban công đều được lắp các tấm lưới chống trộm. Tôi cho bỏ hết.
Gần đây có một cuốn sách tiêu đề “Trung Quốc có thể nói ‘Không'”. Tôi nói, đúng là anh có thể nói “không”, nhưng anh nói khi đứng sau cánh cửa chống trộm. Đó không phải là dũng cảm, mà là yếu hèn.
Kiều Lương (Thiếu tướng, tác giả quân đội nổi tiếng Trung Quốc-PV) nói rất hay: “Những người ái quốc mà đến trông thấy phường trộm cắp chó gà còn phải tránh đường để đi, lại có hào khí can đảm nói ‘không’ với các cường quốc phương xa!”
Cần nhìn nhận nước Mỹ khách quan, toàn diện
Mỹ là quốc gia như thế nào?
Trước đây tôi từng nghe một câu mô tả: Những gì tốt nhất và tồi tệ nhất trên thế giới cộng lại chính là New York. Dùng câu này để nói về nước Mỹ ngày nay phải chăng cũng phù hợp?
Thế hệ quân nhân chúng ta là những quân nhân gánh vác hy vọng tương lai của đất nước. Không thể làm “phái thân Mỹ”, nhưng cũng không thể đơn giản là “phái chống Mỹ”, mà phải là “phái hiểu Mỹ” thành thục.
Biết đối thủ mới chiến thắng được đối thủ. Hạ thấp đối thủ chính là hạ thấp bản thân. Thác Bạt Hoành (Hiếu Văn Đế triều Bắc Ngụy-PV) đổi tên nước Nhu Nhiên thành Nhu Nhu, ý là “sâu bọ”, rồi ông bị chính Nhu Nhiên đánh bại, khác nào “không bằng cả sâu bọ”.
Mỹ không mong Trung Quốc hùng mạnh, cũng giống như Trung Quốc không hy vọng Mỹ “xưng bá”. Quan hệ Mỹ-Trung có xung đột, nhưng cũng có lợi ích chung nhất định.
Làm thế nào để hóa giải xung đột, phát triển lợi ích chung mới là điều mà các nhà ngoại giao Trung Quốc cần phải nỗ lực thực hiện.
Trung Quốc muốn phát triển thì không được đoạn tuyệt giao lưu với thế giới. Thế giới hiện tại vẫn là đơn cực. Chỉ có Mỹ suy yếu mới xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta không thể đoạn tuyệt với Mỹ, cũng không thể ôm kỳ vọng lớn vào Mỹ.
Hiện tại không phải là thời cơ thích hợp nhất để đối đầu với Mỹ. Lợi ích quốc gia phải là chuẩn mực cao nhất cho hành động của chúng ta.
Chúng ta cần nhẫn nại. Nhẫn nại không phải là mềm yếu. Chỉ có khuất phục mới là mềm yếu.
Mỹ đương nhiên không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không muốn kinh tế Trung Quốc đi lên. Nhưng chúng ta cần nhớ: Đấu tranh với đối thủ thì anh nhất định phải cho đối phương chứng kiến cục diện mà họ không muốn thấy nhất.
Người Mỹ hy vọng người Trung Quốc nội chiến thì chúng ta đã nội chiến thật. Mỹ không “cười lăn cười bò” mới lạ. Đương nhiên, nếu chỉ “nằm gai nếm mật, nhẫn nại chờ thời” thì cũng không được.
Trung Quốc trong vai trò nước lớn có thể giống như một võ hiệp thời cổ đại, giấu mình trong thâm sơn cùng cốc tu luyện võ công, đợi ngày “quyết chiến” với kẻ địch hay không?
Với nguồn tài nguyên và dân số, cùng với văn hóa của Trung Quốc, Trung Quốc không có khả năng hùng mạnh như Mỹ, chưa kể nước Mỹ vẫn đang tiến lên không ngừng.
Vẫn là Mao Trạch Đông nói đúng: “Đánh vẫn phải đánh, đàm vẫn phải đàm, hòa vẫn phải hòa.”
Con người cần phải mưu trí. Đấu tranh về ngoại giao càng cần mưu trí. Phải “dắt mũi” được người khác chứ không phải bị người ta “dắt mũi”.
Khrushchyov (cựu Tổng bí thư đảng Cộng sản Liên Xô-PV) chính là một người mưu trí. Trong một lần đại hội, Khrushchyov “to gan” phê phán Stalin.
Có người đưa vụ việc lên báo chất vấn Khrushchyov rằng ông cũng là một nhân vật trong nhóm quyền lực cốt lõi thời Stalin cầm quyền, vậy tại sao không đứng ra phê phán từ thời đó?
Đáp lại, Khrushchyov đọc to câu hỏi một lần, sau đó hô lên trước đám đông: “Là ai đã gửi câu hỏi này? Hãy đứng ra đây!…” Ở phía dưới xao động một hồi nhưng không có ai bước ra.
Khrushchyov bèn nói: “Các anh xem, trong tình hình dân chủ, không cần e sợ như thế này mà đồng chí gửi câu hỏi còn không dám đứng ra, vậy trong bầu không khí thời kỳ Stalin, có ai dám đứng lên phê phán ông ấy?”
Cả hội trường liền vỗ tay.
Trong cuộc đấu với nước Mỹ, chúng ta cần có mưu trí như Khrushchyov. Khi cần ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn. Giống như Đặng Tiểu Bình từng nói với Thủ tướng Canada Pierre Trudeau:
“Taoguangyanghui (chiến lược ngoại giao ‘ẩn nhẫn’ của ông Đặng-PV) mà chúng tôi nói đến, bao gồm bất chấp thể diện cũng phải duy trì quan hệ với quốc gia phát triển nhất trên thế giới.”
Đại ý của Đặng Tiểu Bình là, Trung Quốc nhất định phải “đồng bước” cùng văn minh thế giới, không được xa rời văn minh thế giới. Khi cần đấu tranh thì quyết không nhượng bộ.
Sùng bái Mỹ là không đúng, thân Mỹ không đúng và ghét Mỹ cũng không đúng.
Chính phủ Mỹ, các chính khách và người dân Mỹ có điểm tương đồng, cũng có khác biệt. Anh phải có trí tuệ cao độ để phân biệt điều đó.
Trong quá khứ, nhân dân Mỹ giúp Trung Quốc thoát ách thực dân, cống hiến to lớn đưa xã hội Trung Quốc tiến bộ. Giữa hai nước không có xung đột về lợi ích căn bản.
Ngày nay, lợi ích quốc gia của Mỹ trải khắp toàn cầu, giữa hai nước đã có xung đột nảy sinh. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tâm thế đạo đức để đánh giá sự vật, không được kích động.
[…]
Điểm đáng sợ thực sự của nước Mỹ ở đâu?
Mặc dù Mỹ có quân đội hùng mạnh nhất thế giới, công nghệ tiên tiến nhất, nhưng tôi cho rằng điều này không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng hình của họ bay qua Trung Quốc rất tự do, nhưng điều đó cũng không có gì đáng ngại.
Những điều đáng sợ của Mỹ không nằm trong số đó.
Năm 1972, tôi theo học ĐH Vũ Hán. Trong tiết chính trị, một thầy giáo giảng rằng: “Mỹ là đại diện cho các nước tư bản chủ nghĩa ‘giãy chết’, giống như Mặt trời xuống núi, hơi thở đã rất yếu ớt.”
Tôi – một sinh viên công-nông-binh trang bị “tận răng” – lập tức phản bác: “Thưa thầy, em cảm thấy thầy nói không đúng.
Nước Mỹ dù không giống như Trung Quốc – là Mặt trời mọc đằng Đông lúc 8, 9 giờ sáng, nhưng họ cũng không phải là hoàng hôn, mà là Mặt trời giữa trưa.”
Câu nói của tôi làm thấy giáo giận tím mặt nói: “Em dám nói những lời như vậy ư!”
Thầy giáo không hỏi tôi vì sao trả lời như vậy, nhưng đã dùng ngay một chữ “dám”. Tâm lý ở trong đó rất dễ dàng đoán định.
Chính “quốc gia tư bản chủ nghĩa ‘giãy chết'” đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới của thế giới thập niên 1990 của thế kỷ trước.
Khi tôi tốt nghiệp đại học cũng là lúc Trung Quốc cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Mỹ là quốc gia do hàng nghìn hàng vạn người không yêu tổ quốc của chính mình tập hợp thành, nhưng bọn họ đều yêu nước Mỹ.
Vào thời đó rất nhiều lãnh đạo một mặt thì mắng Mỹ, nhưng mặt khác lại đưa con cái sang Mỹ học hành. Sự khác biệt rất lớn!
Vậy, điểm đáng sợ của Mỹ là gì? Cá nhân tôi cảm thấy có 3 điểm:
1. Giới tinh anh của Mỹ không thể xem thường
Chế độ cán bộ và cơ chế tranh cử của Mỹ cho phép bảo đảm những nhà quyết sách của nước này là nhóm tinh anh.
Bi kịch của Trung Quốc, từ lớn như quốc gia cho tới nhỏ như từng cơ quan thì tình trạng phổ biến là, người có tư tưởng không quyết sách, người quyết sách không có tư tưởng. Người có đầu óc thì không có chức quyền, có chức quyền thì không đầu óc.
Mỹ thì ngược lại, hệ thống hình tháp của họ vừa hay phù hợp để “nâng” giới tinh hoa lên cao.
Vì vậy, thứ nhất, Mỹ không phạm sai lầm. Thứ hai, Mỹ ít phạm sai lầm. Thứ ba, nếu phạm sai lầm Mỹ cũng nhanh chóng sửa đổi.
Chúng ta phạm sai lầm, đó là thứ nhất. Thứ hai, thường xuyên phạm sai lầm. Thứ ba, phạm sai lầm rồi rất khó sửa sai.
[…]
Đối với một dân tộc hùng mạnh mà nói, tầm quan trọng của lãnh thổ đã giảm xuống, thay vào đó là theo đuổi “quốc thế” (vị thế quốc gia-PV).
Người Mỹ không có yêu sách về lãnh thổ đối với bất kỳ quốc gia nào. Họ không quan tâm tới lãnh thổ, những gì Mỹ làm trong toàn bộ thế kỷ XX là tạo dựng vị thế.
Thế nào gọi là “tạo thế”? Bên cạnh kinh tế lớn mạnh chính là lòng dân! Có lòng dân thì quốc gia sẽ có sức “ngưng tụ”, mất đi lãnh thổ cũng có thể lấy về. Không có lòng dân thì anh có lãnh thổ cũng sẽ để mất.
Nhiều lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn 1 bước. Nước Mỹ hành động thường tính trước 10 bước.
Chính vì như vậy, mỗi một sự kiện trọng đại trên thế giới kể từ sau Thế chiến II đều làm gia tăng vị thế của nước Mỹ. Nếu chúng ta để họ “dắt mũi” thì rất có khả năng sẽ đánh mất tất cả “vốn liếng” chiến lược.
Trọng tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển dịch sang châu Á, nhưng không có nghĩa là họ không bao vây Trung Quốc.
Rất nhiều người chỉ nhìn vào Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như chỉ nhìn thấy chênh lệch giữa Mỹ-Trung về công nghệ và vũ khí mà không thấy được ở tầm chiến lược, đặc biệt là sự mất cân bằng ở bình diện ngoại giao còn nghiêm trọng hơn cả tụt hậu về khí tài.
Việc ngoại giao của Trung Quốc đối với Mỹ, hoặc là có hình thức mà không có giới hạn, hoặc là có chi tiết mà không có toàn cục.
Sau sự kiện 11/9, Mỹ tấn công Afghanistan trong vòng 2 tháng, áp sát Trung Quốc từ phía Tây. Áp lực quân sự từ Nhật Bản,[…], Ấn Độ cũng không giảm.
Nhìn từ bên ngoài, Trung Quốc giành được một số lợi ích từ vụ 11/9, nhưng những lợi ích này có thể sẽ biến mất chỉ sau 1,2 năm nữa.
Tôi nhận định sự bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một dạng khác, không phải quân sự mà vượt qua quân sự.
Những năm gần đây, các quốc gia xung quanh chúng ta đều lần lượt cải cách chế độ xã hội, […]. Nga, Mông Cổ đã thay đổi; Kazakhstan cũng vậy, bên cạnh các quốc gia đi trước là Hàn Quốc, Philippines, Indonesia…
Mối đe dọa này đối với Trung Quốc còn nguy hiểm hơn đe dọa quân sự. Đe dọa về quân sự chỉ là hiệu ứng trong thời gian ngắn, trong khi sự bao vây bởi các quốc gia “dân chủ” như trên mới là ảnh hưởng dài hạn.
2. Nước Mỹ khoan dung và rộng lượng
Bạn nên tới châu Âu trước rồi qua Mỹ. Bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt lớn: Buổi sáng tại châu Âu trên phố hầu như không có người, trong khi đường phố ở Mỹ có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày đều như vậy.
Tôi có một nhận định: Rèn luyện là một loại phẩm chất. Rèn luyện thân thể đại diện cho một dạng văn hóa cầu tiến. Muốn biết một quốc gia có mạnh mẽ hay không thì nhìn vào số lượng người tập luyện thể dục là rõ.
Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần để mặc lên người. Tôi cũng mua một chiếc như vậy ở Mỹ và mặc thường xuyên.
Tôi mặc nó là để kỳ thị nó, để trút giận, giống như một dạng giải tỏa và thỏa mãn về tâm lý. Người Mỹ mặc nó là một kiểu chế giễu, nhưng bản chất khác nhau.
Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ của họ giữa đường phố. Đới Húc (Đại tá không quân, Viện trưởng Viện nghiên cứu hợp tác và an ninh hải dương Trung Quốc, bạn của tác giả-PV) nói: “Nếu một quốc gia ngay cả quốc kỳ của mình cũng tự đốt được, thì anh còn lý do gì để đốt quốc kỳ của họ?”
3. Sức mạnh vĩ đại của tinh thần và đạo đức
Đây là điều đáng sợ nhất.
Sự kiện 11/9 là một thảm họa. Khi thảm họa ập đến, thứ đầu tiên gục ngã là thân thể, nhưng cái đứng vững là linh hồn. Có những dân tộc khi gặp tai họa, thân thể chưa đổ nhưng linh hồn đã tiêu biến.
Trong sự kiện 11/9 phát sinh 3 sự việc đều cho phép chúng ta nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ.
Thứ nhất, sau khi phần đỉnh tòa nhà WTC bị máy bay đâm vào, khói lửa bốc lên, tình hình vô cùng nguy cấp. Mọi người thông qua lối thoát hiểm để ra ngoài nhưng không quá hoảng loạn.
Mọi người đi xuống, nhân viên cứu hỏa xông lên; đôi bên nhường đường cho nhau, không ai đâm vào ai. Khi có phụ nữ, trẻ em, người mù tới, mọi người tự giác nhường lối cho họ đi trước. Thậm chí một chú chó cũng được nhường lối đi.
Nếu tinh thần của một dân tộc không mạnh mẽ đạt tới trình độ nào đó thì họ tuyệt nhiên không thể có những hành động như thế. Đối diện với tử vong vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không phải là thánh nhân thì cũng tiệm cận với thánh nhân rồi.
Chuyện thứ hai, ngày tiếp theo sau vụ 11/9, thế giới đã biết đây là hành động của các phần tử khủng bố Ả-Rập. Rất nhiều siêu thị, nhà hàng của người Ả-Rập bị những người Mỹ phẫn nộ đập phá. Các thương nhân người Ả-Rập cũng bị tấn công.
Trong thời khắc đó, một nhóm người Mỹ đã tập hợp lại và tới các siêu thị, nhà hàng của người Ả-Rập để đứng gác, đến các khu dân cư của người Ả-Rập đi tuần, ngăn chặn bi kịch leo thang.
Đây là một tinh thần như thế nào? Trung Quốc tự cổ đã có truyền thống báo thù. Tôi sống ở Thành Đô. Đặng Ngải (tướng Ngụy thời Tam Quốc-PV) phá Thành Đô xong, con trai Bàng Đức (tướng Ngụy-PV) đem nam phụ lão ấu cả nhà Quan Vũ giết sạch.
Những cuộc báo thù tanh máu không hiếm trong lịch sử Trung Quốc.
Chuyện thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 rơi xuống Pennsylvania vốn dĩ có mục tiêu là Nhà Trắng, sau đó hành khách trên máy bay chống trả bọn khủng bố mới làm máy bay rơi xuống. Bởi thời điểm đó bọn họ đã biết tin tòa nhà WTC và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào.
Các hành khác đã nhanh chóng quyết định, không thể không làm gì mà phải quyết tử với khủng bố. Cho dù là trong tình thế như vậy, họ vẫn làm một việc: Bỏ phiếu thông qua việc “liều chết” với những tên khủng bố.
Vào thời khắc sinh tử cũng không áp đặt ý chí của mình lên người khác. Sau đó tập thể đồng tình, họ mới hành động. Thế nào gọi là dân chủ, đây chính là dân chủ.
Tư tưởng của dân chủ đã ăn sâu vào sinh mạng, huyết mạch, cốt tủy của họ. Một dân tộc như thế, họ không cường thịnh thì ai cường thịnh; một dân tộc như thế, họ không thống trị thế giới thì ai thống trị thế giới.
Tôi thường suy tư rằng: Vũ khí tân tiến, công nghệ mới nhất, lực lượng vũ trang hùng mạnh nhất thế giới nằm trong tay những người như thế rất phù hợp. […] Cho dù nằm trong tay Trung Quốc, Trung Quốc có thể làm được gì cũng không biết chắc được.
Nước Mỹ có nhiều kinh nghiệm thành công đáng để chúng ta tham khảo, học hỏi. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập “Ủy ban 11/9”, cũng không thành lập bộ chỉ huy khẩn cấp gì đó.
Tôi rất phản đối những điều không thực tế. Sau khi tôi tới Không quân Thành Đô, hoặc là không họp, hoặc là ít họp. Những cuộc họp không thể tránh thì họp nhanh. Việc đầu tiên tôi làm là thay đổi “học tập Thường ủy” thành tự học. Cầm văn bản đọc thì gọi gì là học!
Tôi đấu tranh với thế lực thủ cựu. Sức lực cá nhân tôi có hạn nhưng không thể không đấu tranh, cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không nản.
Ví dụ, thường ở trong bộ đội tôi không ăn cơm. Ngày nào về nhà được thì tôi mang theo lương khô chứ không ăn trong quân. Tôi tới sư đoàn 33, ở Không quân Bắc Kinh cũng như vậy. Nếu không thể không ăn thì tôi ăn đơn giản.
Dù nói rằng uống nửa lít rượu không đổ được hồng kỳ, ăn một bữa cơm không sập được giang sơn. Nhưng cái gì nhiều quá, lãng phí quá, để tích tiểu thành đại thì rất khó nói.
Khi nghiên cứu nước Mỹ, chúng ta nên nắm chắc nội hàm của nó. Không được chỉ nhìn những cái nhỏ, mà phải xem cái lớn.
Có một câu nói hay: Thường nghị luận khuyết điểm của người khác thì bạn là kẻ dưới đáy chuẩn mực đạo đức; thường nghị luận khuyết điểm của nhân loại thì bạn chính là tư tưởng gia.
Lời kết
Qua bài diễn thuyết 3 tiếng đồng hồ ngày hôm nay, mục tiêu mà tôi theo đuổi là sự giải phóng con người. Nếu nói rằng tôi đến đây để gặp gỡ mọi người thì không bằng nói rằng mọi người tới để “nhận biết” tôi.
Tôi đã rất phóng khoáng trao gửi “toàn bộ bản thân” cho các bạn, tôi thể hiện tư tưởng cá nhân trước các bạn. Đặc biệt, những điều tôi nói về phương Tây, về nước Mỹ cũng không tách rời chủ đề cuộc thảo luận này.
Có 2 điều tôi muốn bổ sung. Thứ nhất, tôi là một người trung thành với chủ nghĩa dân tộc. Mọi điều tôi nói ra đều vì cái tốt cho quốc gia, dân tộc.
Trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng xem lợi ích dân tộc là tối cao. Vì điều đó, tôi chấp nhận đổ máu, sứt đầu mẻ trán. Trong đầu tôi vẫn thường hiện lên cảnh tượng trong chiến tranh Triều Tiên:
Mùa đông năm 1951, đơn vị của cha tôi tấn công quân Mỹ. Do vũ khí thua kém Mỹ nên buộc phải mai phục trong đêm tại vị trí gần quân địch nhất. Một liên đội yên lặng chờ đợi cả một đêm.
Đêm đó trời đổ tuyết lớn, lạnh vô cùng. Lúc trời sáng, còi hiệu xung phong vang lên, nhưng hơn 100 chiến sĩ mai phục ở đó không có một ai đứng dậy. Tất cả bọn họ đã chết vì lạnh.
Cho đến chết họ vẫn giữ đội hình chiến đấu. Về sau Chủ tịch Mao khi nghe báo cáo, ông lập tức bỏ mũ, đứng dậy rất lâu không nói gì.
Chiến tranh biên giới Trung-Ấn 1962, máy bay Trung Quốc tiêu diệt một đơn vị của Ấn Độ. Đơn vị này ngày xưa từng thuộc biên chế quân đội Anh, tham gia cuộc Chiến tranh nha phiến lần thứ 2, hỏa thiêu Viên Minh Viên.
Chủ tịch Mao nhận tin qua điện thoại, đập bàn đứng dậy, nói: “Quốc nhục trăm năm!”
Đồng thời, mọi người cũng nên nhận thấy, tình hình Trung Quốc so với phương Tây không giống nhau.
Có những việc mặc dù nhìn thấy rồi, nhưng lại không thể dễ dàng đạt được. Cũng có những việc còn chưa nhìn thấy. Có những khác biệt về quan niệm chỉ có thời gian qua đi mới rút ngắn khoảng cách được.
Lần đầu tiên gặp gỡ các cán bộ cấp doanh trở lên ở căn cứ Côn Minh, tôi đã vô cùng thẳng thắn, mạnh dạn nói nhiều như vậy. Đó là những thành quả nghiên cứu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm với phát biểu của mình.
Chỗ nào nói đúng, các vị hãy ghi nhớ lấy; còn chỗ nào nói sai, mọi người hãy “vào tai này lọt tai kia”, xem như chưa nghe thấy.
Mỗi con người là một cá thể, mỗi cá thể đều được tự do. Tôi không thể áp đặt tư tưởng của mình lên mọi người. Tôi cũng không thể yêu cầu tư tưởng của mọi người phải thống nhất đến một tư tưởng nào đó. Đó là điều không thể.
Thế nhưng chúng ta lúc nào cũng muốn theo đuổi mục tiêu này. Đó là điều hết sức mơ hồ, trên thực tế không thể thực hiện được.
Theo TRÍ THỨC TRẺ
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Vì sao Úc xóa thường trú nhân của Tỷ phú Trung Cộng?


Mồng Một Tết Âm lịch, ngày 5/2/2019, báo Sydney Morning Herald đưa tin chính phủ Úc xóa tư cách thường trú nhân, không cho tỷ phú Trung cộng Huang Xiangmo nhập cảnh, mặc dầu ông đã định cư tại Úc từ năm 2011, đầu tư hằng tỷ Úc kim và vợ con ông hiện vẫn còn ở Úc. Kèm theo bản tin là hình ảnh ông chụp với nhiều chính trị gia hàng đầu của Úc, bao gồm các cựu thủ tướng, các cựu ngoại trưởng lưỡng đảng, cho thấy ảnh hưởng rất lớn của ông trong chính giới Úc, nhưng chẳng ai dám lên tiếng giúp ông. Ông từng là nhà tài trợ chính trị lớn nhất nước Úc. Theo điều tra của hãng tin ABC, ông đã từng đóng góp cho 3 đảng Lao Động, Tự Do và Quốc Gia lên đến 2,7 triệu Úc kim. Chưa kể những “quà tặng” riêng cho các chính trị gia Úc chưa được biết tới.

Tỷ phú bất động sản Trung Quốc Huang Xiangmo
Huang Xiangmo là ai?
Ông sinh năm 1969 tại Quảng Đông, bỏ học năm 15 tuổi, làm giàu nhờ buôn bán bất động sản, xây cất và nhờ quan hệ với các giới chức cao cấp. Ông di dân đến Úc 2011 và tiếp tục ngành xây cất và đầu tư bất động sản. Năm 2012, một số giới chức cao cấp trước đây từng quan hệ với ông tại Trung cộng bị bắt vì tội tham nhũng đất đai. Ông từ chối không có liên hệ với các vụ tham nhũng tại địa phương và cho biết đến Úc vì “Người Úc nồng ấm và thân thiện, còn không khí trong sạch, rất trong sạch”. Trên báo Trung cộng Global Times ông cho biết “Tiền là nguồn sữa Mẹ của chính trị” (Money is the Mother’s Milk of Politics), và ngay khi đến Úc bằng mọi cách ông đã tung tiền lũng đoạn chính trị Úc.

Chi đồng đều cho 3 đảng lớn…

Ngày 19/11/2012, lần đầu tiên ông đóng góp cho đảng Lao Động tại NSW với số tiền lên đến 150.000 Úc kim. Trong cùng ngày hai doanh nhân khác liên đới với công việc làm ăn của ông Huang đóng góp thêm 350.000 Úc kim.

Về phía đảng Tự Do trong lần tranh cử 2013, ông đã đóng góp lên đến 870.000 Úc kim.

Ngày 5/10/2015, ông tham dự buổi gây quỹ cho đảng Lao Động với sự tham dự của thủ lãnh đối lập Bill Shorten đã thẳng tay đóng góp 55.000 Úc Kim.

Theo tường trình của Ủy Ban Bầu Cử vào ngày Hiệp ước tự do mậu dịch Trung – Úc được ký kết năm 2014 ông Huang đã tặng ngay 50.000 Úc kim cho quỹ tranh cử của Tổng trưởng Mậu dịch Andrew Robb.

Ông Robb vừa là cha đẻ của Hiệp ước vừa công khai ủng hộ Tập đoàn Landbridge, của tỷ phú Ye Cheng, thuê 99 năm cảng Darwin, Bắc Úc.

Ngày 9/5/2016 trước lần bầu cử Liên Bang ông Robb đột ngột xin từ chức Bộ Trưởng và tuyên bố không ra ứng cử nữa.

Một lá thư mật do công ty Landbridge gửi đến ông Robb bị tiết lộ cho biết trước khi từ chức ông Robb đã nhận lời làm cố vấn kinh tế cao cấp cho công ty Landbridge, Trung cộng, với mức lương hàng năm lên tới 880.000 Úc kim.

Bức thư nói một cách mù mờ ông Robb chẳng cần làm gì cả mà vẫn có được món tiền này.

Theo hãng tin ABC trong vòng 4 năm 2012-16 ông Huang đã 46 lần đóng góp cho 3 đảng Tự Do, Lao Động và Quốc Gia với tổng số tiền lên đến 2.692.960 Úc Kim.

Thượng nghị sĩ Úc mất chức vì “phản quốc”?

Năm 2016, ông Huang hứa tặng 400.000 Úc Kim cho đảng Lao Động, nhưng khi phát ngôn viên đối lập quốc phòng Thượng nghị sỹ Lao Động Stephen Conroy lên tiếng chỉ trích chính sách của Trung cộng ở Biển Đông ông Huang đã rút lời hứa.

Ngay hôm sau, Thượng nghị sĩ Lao Động Sam Dastyari, xuất hiện trong một buổi họp báo với ông Huang, tuyên bố ngược lại chính sách của đảng Lao Động Úc không nên can thiệp vào các hoạt động của Trung cộng ở Biển Đông.

Được biết văn phòng ông Dastyari đã 4 lần liên lạc Bộ Di Trú để hỏi về đơn xin quốc tịch của ông Huang và sau đó chính ông Dastyari lại tiết lộ tin “mật” cho ông Huang là ông đang bị Cơ quan tình báo Úc theo dõi.

Ông Huang xin nhập quốc tịch Úc nhưng hồ sơ của ông bị Cơ Quan Tình Báo Úc giữ lại vì ông có 2 lý lịch, với 2 tên và 2 visa khác nhau. Tương tự trường hợp Vũ Nhôm cựu thượng tá an ninh Việt Nam Phan Văn Anh Vũ.

Ông Huang sau này tiết lộ Thượng nghị sỹ Dastyari từng yêu cầu ông trang trải chi phí đi lại và đòi công ty của ông trả cho một vụ kiện cá nhân với khoản tiền lên đến 44.000 Úc kim. Ông Dastyari bị buộc phải từ chức Thượng nghị sỹ vào ngày 25/1/2018.

Có nguồn tin cho rằng ông Dastyari cũng bị Cơ Quan Tình Báo Úc theo dõi và hằng ngàn người đã ký tên đòi điều tra ông về tội “phản quốc” (be charged with treason) cộng tác với gián điệp ngoại bang.

Một tuần sau khi ông Dastyari từ chức, đảng Lao Động công bố dành chức Thượng nghị sỹ cho một người rất gần gũi với ông Huang, một doanh nhân buôn vàng gốc Hoa ông Simon Zhou. Chỉ trong 1 thời gian ngắn ông Simon đã quyên góp được 140.000 Úc kim cho đảng Lao Động.

Báo chí ngay tức thì đưa tin ông Simon đang bị Sở Thuế Liên Bang điều tra vì gian lận thuế khiến ông phải từ chức trước khi tuyên thệ nhậm chức.

Gián Điệp Trung cộng ?

Ông Huang là lãnh đạo của Hội đồng Thúc đẩy Thống Nhất Hòa bình Trung cộng, giữ vai trò thúc đẩy việc thống nhất Đài Loan, cùng xác định chủ quyền Trung cộng trên Biển Đông và Tây Tạng.

Ông cũng là thành viên của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Trung cộng một tổ chức chuyên cố vấn cho Tập Cận Bình.

Ông tài trợ 3,5 triệu đô la cho trường đại học Western Sydney để thành lập viện Nghệ thuật và Văn hóa Úc-Trung.

Ông dùng 1,8 triệu Úc kim để thành lập Viện nghiên cứu Úc – Trung thuộc Đại học Kỹ Thuật Sydney (UTS) rồi mướn cựu Ngoại trưởng Lao Động Bob Carr làm giám đốc. Ông Bob Carr có vợ gốc Hoa là người nổi tiếng thân Bắc Kinh.

Việc làm kể trên bị nghi là nằm trong chiến lược của Tập Cận Bình mua chuộc giới khoa bảng, chuyển giao các công trình nghiên cứu về không gian, trí tuệ nhân tạo và khoa học máy tính của Úc cho Trung cộng, một hình thức của gián điệp công nghệ.

Nói tóm lại ngay khi đến Úc ông đã hiểu khá rõ hệ thống chính trị Úc, thâm nhập khá sâu vào chính trị Úc cho thấy ông đã được sửa soạn và thu xếp sẵn để đưa vào các vai trò trên.

Trong dịp kỷ niệm 66 năm ngày Đảng Cộng sản cầm quyền, tại Lãnh sự quán ở Sydney ông công khai tuyên bố:

"Chúng tôi kiều dân Trung Quốc kiên định lập trường ủng hộ Chính phủ Trung Quốc nhằm bảo vệ chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ, [và] luôn hỗ trợ sự phát triển của Đất Mẹ…"

Tài trợ tranh cử…

Yếu điểm của vận động tranh cử tại Úc là phần lớn tài trợ không được kiểm soát, không có quy định giới hạn về mức gây quỹ, đóng góp hay chi tiêu cho vận động chính trị và đã bị nhà cầm quyền Bắc Kinh triệt để khai thác.

Ngoài tỷ phú Huang Xiangmo còn nhiều “doanh nhân” Trung cộng khác cũng bị phanh phui dùng tiền ảnh hưởng chính trị Úc.

Ông Chen Yonglin, cựu lãnh sự xin tỵ nạn từ năm 2005, cho biết các khoản đóng góp được tiết lộ cho đến nay là rất nhỏ so với những giao dịch ngầm mua chuộc chính giới Úc, bao gồm những chuyến du lịch miễn phí đến Trung cộng và các món quà không thể truy ra nguồn gốc.

Ngày 28/6/2018 Lưỡng Viện Quốc Hội Úc thông qua hai Đạo Luật chống can thiệp chính trị từ ngoại bang và gián điệp công nghiệp, sau đó thông qua Đạo luật cấm các khoản đóng góp tài trợ chính trị từ nước ngoài có hiệu lực từ đầu tháng 1/2019.

Không cho về lại nước Úc…

Mặc dù ông Huang đầu tư lên đến nhiều tỷ Úc kim, vợ và con hiện đang sống tại Úc.

Chỉ riêng năm 2018, ông đầu tư gần một tỷ Úc kim vào hai dự án nông nghiệp của tập đoàn Trung cộng Dalian Wanda Group tại Úc.

Việc ông bị xóa tư cách thường trú nhân và không được phép trở lại Úc, sau chuyến đi Thái Lan trước Tết, nói rõ lập trường của chính phủ Úc đối với ông Huang. Hiện ông Huang đang nhờ luật sư giúp để xin nhập cảnh Úc.

Luật Úc còn cho phép xóa tư cách công dân khi biết được đơn xin gia nhập quốc tịch có điều gian dối hay cá nhân làm gián điệp cho ngoại bang.

Trả lời phỏng vấn Reuters về việc này ngoại trưởng Úc bà Marise Payne cho biết chưa nhận được phản ứng gì từ phía Bắc kinh và không mong chuyện này sẽ trở thành chủ đề thảo luận song phương vì Úc và Trung cộng có một mối quan hệ tốt đẹp tôn trọng lẫn nhau.

Lẽ đương nhiên Trung cộng phải biết tôn trọng nền độc lập của các quốc gia trong đó có Úc và nhất là không thể tiếp tục dùng tiền lũng đoạn chính trị thế giới.

Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
8/02/2019



Phần nhận xét hiển thị trên trang