Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2019

Một cộng đồng gồng mình đi ngược quy luật tự nhiên?


Đào Tiến Thi 5-1-2019 Hôm qua một cô bạn đồng nghiệp của tôi nói: “Không ai dám đối mặt với sự thật”. Đúng vậy, sự thật sờ sờ trước mặt nhưng không mấy ai thừa nhận, nói gì đến dám đối mặt. Không dám đối mặt với sự thật thực ra cũng chưa là gì so với chống lại những quy luật tự nhiên. Biết thế này là đúng là hay nhưng chẳng dại gì mà nói, càng không bao giờ “đầu têu” làm để nhọc thân hoặc mang vạ. Thế giới loài người từ khi ý thức mình là “người” đã trải qua năm, sáu ngàn năm, nhưng tựu trung chỉ có 2 giai đoạn: trước thế kỷ Khai sáng (thế kỷ XVIII) là “đêm trường trung cổ” và từ thế kỷ Khai sáng trở lại đây là thời đại của trí tuệ, của văn minh soi rọi. Có dân tộc Khai sáng sớm, có dân tộc Khai sáng muộn nhưng cho đến lúc này không dân tộc nào không mở lòng đón nhận Ánh sáng. Nhưng quái lạ thay có một dân tộc vẫn ôm khư khư những tín điều – những tín điều không ai chứng minh được – nhưng vẫn phải ôm. Cũng không biết vì sao phải như vậy. Hèn chi thế giới “vinh danh” cho dân tộc này là “một đất nước không chịu phát triển”.
Một cảnh kẹt xe ở Sài Gòn (Ảnh: internet)
Mỗi buổi sáng đi làm hay buổi chiều trên đường về, nhìn dòng xe đủ các loại hối hả lăn bánh, tôi thường nghĩ rằng cả một xã hội hùng mạnh đang vận động không ngừng nghỉ về phía trước. Tuy nhiên dần dần tôi lại thấy “Thấy dzậy mà không phải dzậy”. Mỗi cá thể trong cộng đồng hối hả kia, hoặc nhiều hoặc ít, đều nhận ra những cái vô lý, vô nghĩa, sai trái, dối trá,… mà mình đang tham gia nhưng rồi… vẫn cứ tiếp tục tham gia. Điềm nhiên. Hối hả. Mạnh mẽ.

Nói ví dụ như vụ tai nạn khủng khiếp ở Bến Lức, Long An cách đây mấy hôm. Uống rượu bia là nghiêm cấm với tài xế, tại sao tài xế này vẫn uống? Trước đó, chiếc xe ấy chắc hẳn đã ít nhiều có vấn đề tại sao tài xế vẫn chạy? Xe còn thời hạn kiểm định mà tại sao có lỗi lớn như vậy, phải chăng do cơ quan kiểm định “thông cảm” cho qua? Và trên hết mỗi lần xảy ra tai nạn như thế, các quan chức ngành giao thông, các quan chức địa phương có trách nhiệm gì không? Có bị xử phạt không?

Hàng chục năm nay rồi, mỗi ngày trung bình khoảng gần 30 người chết vì tai nạn giao thông mà từ vua quan đến dân chúng không mấy ai động lòng (trong khi người ta lại rất “động lòng” trước một vụ khủng bố làm chết vài người ở một đất nước nào đó). Phải rồi, một dân tộc luôn say sưa hết thắng lợi này đến thắng lợi khác thì chuyện ngót 30 người chết vì tai nạn mỗi ngày trở thành “nhỏ nhặt”. Hàng triệu người nhảy nhót hò hét tự hào “Việt Nam ơi” do đá thắng một trận banh với một đội của quốc gia láng giềng mà không ai mảy may đau xót (thậm chí không biết) trình độ nước láng giềng này đã vượt xa, rất xa nước mình về mọi mặt.

Hôm qua một cô bạn đồng nghiệp của tôi nói: “Không ai dám đối mặt với sự thật”. Đúng vậy, sự thật sờ sờ trước mặt nhưng không mấy ai thừa nhận, nói gì đến dám đối mặt. Chẳng hạn ngày mai ta có một cuộc họp, cuộc họp này có “nhiều vấn đề”, ta có nên nói nói gì không nhỉ? Ở cương vị ta chả lẽ lại không phát biểu gì? Vậy nói thế nào cho an toàn? Ừ…, nói thế này… thế này… sẽ rất an toàn. Than ôi, nói sao cho “an toàn” thực chất là không nói gì cả.

Không dám đối mặt với sự thật thực ra cũng chưa là gì so với chống lại những quy luật tự nhiên. Biết thế này là đúng là hay nhưng chẳng dại gì mà nói, càng không bao giờ “đầu têu” làm để nhọc thân hoặc mang vạ. Cứ làm thế này thế này theo lãnh đạo thì đã sao đâu. Người có lương tri nhất cũng chặc lưỡi “Cái nước mình nó thế” là xong hết.


Thế giới loài người từ khi ý thức mình là “người” đã trải qua năm, sáu ngàn năm, nhưng tựu trung chỉ có 2 giai đoạn: trước thế kỷ Khai sáng (thế kỷ XVIII) là “đêm trường trung cổ” và từ thế kỷ Khai sáng trở lại đây là thời đại của trí tuệ, của văn minh soi rọi. Có dân tộc Khai sáng sớm, có dân tộc Khai sáng muộn nhưng cho đến lúc này không dân tộc nào không mở lòng đón nhận Ánh sáng.

Nhưng quái lạ thay có một dân tộc vẫn ôm khư khư những tín điều – những tín điều không ai chứng minh được – nhưng vẫn phải ôm. Cũng không biết vì sao phải như vậy. Hèn chi thế giới “vinh danh” cho dân tộc này là “một đất nước không chịu phát triển”.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2019

Việt Nam lật đổ Khmer Đỏ, nhưng chiến thắng thuộc về Trung Quốc

Bài này chỉ để tham khảo, được viết theo quan điểm của nhà báo phương Tây. Tuy nhiên, bài báo cũng làm tôi nhớ lại một kết luận hồi bé tự rút ra khi đọc lịch sử VN hiện đại (thời cộng sản) là chưa bao giờ cộng sản VN thắng được cộng sản Tàu. Có lẽ mọi việc lớn ở VN đều do Tàu đạo diễn và đều thực hiện vô cùng có lợi cho Tàu, từ chiến dịch Điện Biên Phủ và Hiệp định Geneve chia cắt hai miền Nam - Bắc năm 1954 đến các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, cải cách ruộng đất, đánh tư sản dân tộc, đổi tiền, xây dựng chính sách kinh tế,... đến chiến tranh ở Campuchia 10 năm 1979-1989; tất cả đều làm VN suy yếu và qua đó làm lợi cho Tàu. Có lẽ chỉ có chiến dịch giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước là nằm ngoài ý đồ chiến lược của Tàu. Vậy thì các nhà lãnh đạo VN có nên tự khoe khoang vĩ đại, muôn năm... nữa không ? Đoạn này hay: "Bốn thập kỷ đã qua sau cái ngày mà những viên đại sứ Trung Quốc phải bỏ của chạy lấy người, trốn chui trốn lủi qua Thái Lan. Giờ đây, Cambodia đã trở thành một tỉnh của Trung Quốc. Gareth Evans, nguyên bộ trưởng ngoại giao Úc, là người đã tham dự vào những cuộc thương lượng lập lại hòa bình cho Cambodia, nói Cambodia là đứa con ngoan của Trung Quốc. Thủ tướng Hun Sen là người từng bị Trung Quốc gọi là con rối của Việt Nam, giờ đây trở thành đồng minh trung thành thân cận nhất của Trung Quốc. Trước đây, Hun Sen gọi Trung Quốc là kẻ chống lưng cho Khmer Đỏ, là cội nguồn của mọi sự độc ác. Nhưng năm 2012, Hun Sen đã công khai ủng hộ Trung Quốc, giúp Trung Quốc phá hỏng thông cáo chung ở thượng đỉnh ASEAN, đồng lõa với hành vi xâm lược của Trung Quốc ở Biển Đông."

Nhớ lại sau bốn mươi năm ngày Việt Nam lật đổ Khmer Đỏ, nhưng rõ ràng Trung Quốc là người chiến thắng.  Hành vi Việt Nam chiếm đóng Cambodia đã bị lên án toàn thế giới. Hà Nội đã sập bẫy của Bắc Kinh. Con bài chiến lược của Trung Quốc là để cho Khmer Đỏ tha hồ diệt chủng đến trên một triệu người. Nhưng Trung Quốc vẫn nuôi Khmer Đỏ sống, và giữ ghế cho Khmer Đỏ như một chính phủ hợp pháp tại Liên Hiệp quốc. Đồng thời, Trung Quốc thổi bùng lên ngọn lửa chống Việt Nam. Mục tiêu của họ là cô lập Hà Nội về ngoại giao, trừng phạt về kinh tế, và phải trả giá cực đắt trên chiến trường bằng lối đánh du kích. Khmer Đỏ thực hiện sứ mạng chống Việt Nam thay cho Trung Quốc trên chiến trường. Còn trên sân khấu ngoại giao quốc tế, Trung Quốc theo đuổi một cách bền bỉ những cuộc họp bí mật giữa Thái Lan và Bắc Kinh, bắt Việt Nam phải quỳ gối.Chiến lược của Trung Quốc đã thành công.

Sáng ngày 7 tháng Giêng năm 1979, một đơn vị Quân đội Việt Nam lao thẳng vào Phnom Penh mà không tốn nhiều súng đạn, để lật đổ một triều đại tàn ác Khmer Đỏ. Quả thật, đây là một cú đánh trời giáng vào Trung Quốc. Việt Nam chiến thắng, nhưng đó chỉ là một chiến thắng rất hẻo, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vài giờ trước đó, những lãnh đạo Kampuchea Dân Chủ đã chuồn ra khỏi thủ đô trên những đại lộ rợp bóng dừa. Tiếng gầm rú của xe tăng, xe jeeps Việt Nam vang vọng vào những tòa nhà đã bỏ trống bốn năm nay từ khi Khmer Đỏ giành được chính quyền. Một số quan chức, lính, và gia đình của Khmer Đỏ đã kịp lên xe lửa để đào thoát về hướng Battambang. 


Trong chuyến xe lửa này có mang theo Ieng Sary, người em rể của Pol Pot. Vài xác người đã thối rữa trên đường phố và những vựa cá đã ươn sình. Người dân chẳng còn cơ hôi nào để chế biến cá đang giữa mùa đánh bắt từ Biển Hồ.

Hương vị của một thủ đô không bóng người mà Việt Nam tiếp quản năm 1979 cũng chẳng khác hơn so với Sài Gòn náo nhiệt mà những quân đoàn của Hà Nội tiến vào bốn năm về trước. Thật mỉa mai, cũng chỉ sau vài tuần Khmer Đỏ chiếm Phnom Penh. Trưa 30 tháng 4 năm 1975, tôi chứng kiến cảnh xe tăng Bắc Việt húc đổ cổng Dinh Tổng thống rồi treo cờ của cộng sản. Đại tá Bùi Tín của quân đội Bắc Việt đã tiếp nhận đầu hàng của vị Tổng thống Nam Việt Nam cuối cùng. Bốn năm sau, lại Bùi Tín, nhưng lần này không có người đầu hàng để ông tiếp nhận. Nên, ông biến mất khỏi thủ đô Phnom Penh hoang tàn, trống vắng bằng trực thăng.

Việt Nam nếm mùi thất bại đầu tiên vào năm ngày trước đó. Một đơn vị biệt động có nhiệm vụ bắt cóc Hoàng tử Norodom Sihanouk – là người đang bị Khmer Đỏ quản thúc tại gia từ năm 1976. Khmer Đỏ được báo trước nên vội vàng giấu ông trong một góc tối ở hoàng cung. Khi yên ắng, ông bị tống vào một chiếc xe hơi, rồi thẳng hướng Battambang. Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Nguyễn Cơ Thạch nói với tôi rằng: Việt Nam đã lên kế hoạch “giải phóng” Phnom Penh và đưa Sihanouk làm lãnh tụ của mặt trận giải phóng Cambodia. Trung Quốc đã nhiều lần ép Khmer Đỏ phải trả tự do cho Sihanouk và thành lập chính phủ quốc gia, nhưng Khmer Đỏ bỏ ngoài tai. Giờ đây, Trung Quốc đã có Sihanouk, và có cả mọi cơ hội trong tay.

Chính phủ Kampuchea Dân Chủ của Pol Pot vẫn còn khá vững, dù đã có lệnh rút khỏi thủ đô. Giờ đây, nó còn thêm nhiệm vụ cướp lấy Sihanouk, đưa ông ra khỏi Phnom Penh, đặt ông vào ghế tại Liên Hiệp Quốc để ông đại diện cho chính quyền. Chiều ngày 5 tháng Giêng, Sihanouk trở lại Phnom Penh từ Battambang. Đây là lần đầu tiên Sihanouk tới gặp Thủ tướng Pol Pot. “Từ giờ trở đi, nếu ông muốn đi Trung Quốc, thì có thể đi bất cứ lúc nào”, Pol Pot bảo Sihanouk và xưng là “bề tôi”. Sihanouk vô cùng sửng sốt. Sau này, Sihanouk hồi tưởng và kể lại với tôi rằng: Pol Pot nói với ông “Ông hoàn toàn tự do. Nếu ông muốn trở lại, ông sẽ được đón chào nồng nhiệt”. Sihanouk chỉ còn biết thốt ra vài lời “Trời đất! Có thiệt vậy không! Cảm ơn ông nhiều”.

Chiều tà ngày 6 tháng Giêng, Trong lúc Quân đội Việt Nam đã siết chặt vòng vây Phnom Penh. Có một chiếc xe hơi đưa Sihanouk tới phi trường chờ chuyến bay di tản của Trung Quốc. Như đã hướng dẫn, Sihanouk cùng vợ là bà hoàng Monique chỉ mang theo hai túi sách. Một bộ comple hiệu Manhattan. Còn túi kia chứa đồ hộp, quần áo ngủ, khăn kramas, và đôi dép của Hồ Chí Minh. Tiếng đại bác đã rất gần từ sân bay Pochentong. Máy bay Boeing 707 của hàng không dân dụng Trung Quốc hạ cánh. Màn đêm buông xuống. Sihanouk mặt mày rạng rỡ, nước mắt lưng tròng cùng với 150 hành khách may mắn khác lao vào thân máy bay, rồi thẳng hướng tới Bắc Kinh.

Sự cố Phnom Penh rơi vào tay Việt Nam chỉ trong vòng chưa đến hai tuần chiến đấu là một cú shock lớn, nhưng không quá ngạc nhiên. Việt Nam đã chuẩn bị kỹ cho một cuộc hạ thủ này. Vào ngày 31/12/1977, chính quyền Pol Pot đã chấm dứt mọi mối quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Tuy vậy nó vẫn được giữ bí mật. Vào tháng Giêng 1978, Bộ Chính trị Việt Nam quyết định chuẩn bị cho chiến dịch lật đổ chính thể Pol Pot. Hàng loạt những đợt tấn công vào những ngôi làng Việt Nam ở dọc biên giới hai nước vẫn chưa được công khai. Nhưng sự cố này đã thúc giục Việt Nam chuẩn bị cho một cuộc chơi lớn. Đầu năm 1978, lãnh đạo Việt Nam đã lật ngửa ván bài chiến tranh biên giới, hàng trăm người Việt bị giết bởi những người đã một thời từng là anh em, đồng chí.

Tháng Ba 1978, tôi có mặt ở Sai Gòn. Tờ mờ sáng, tôi bị đánh thức dậy bởi một nhân viên của Bộ Ngoại giao Việt Nam. Tôi được đưa tới phi trường. Tôi nhận thấy ngoài mình ra còn có thêm hai phóng viên ngoại quốc. Tất cả cùng leo lên chiếc trực thăng Chinook. Lệnh từ cấp rất cao, chúng tôi bay thẳng tới Hà Tiên điểm cực nam của Việt Nam. Chúng tôi tới một ngôi làng. Người dẫn đường bảo chúng tôi phải chuẩn bị tinh thần. Một cảnh tượng kinh hoàng. Mười lăm xác người đàn ông, đàn bà, trẻ em hoặc bị chặt đầu hoặc đập chết bởi Khmer Đỏ, nằm ngang dọc trên nền của những ngôi nhà lá. Lời giải thích cho cảnh tượng đẫm máu này là một hàng chữ viết bằng than, trên vách đất, chữ Khmer “Đây là đất của chúng tao”.

Cứ đi dọc theo biên giới, chúng tôi còn thấy nhiều cảnh tượng kinh hoàng tương tự. Việt Nam thiết lập lên nhiều trại tị nạn giúp đỡ người Khmer. Chúng tôi thấy dấu hiệu của một cuộc “giải phóng” lớn. Rõ ràng Việt Nam đã sẵn sàng.

Tháng 11/1978, vào giờ ăn trưa thường lệ ở Hong Kong, một nguồn tin rất đáng tin cậy, kín đáo tiết lộ rằng: “Việt Nam sẽ tấn công Cambodia”. ông ta nói, và Khmer Đỏ sẽ bỏ ngỏ thành phố, lẩn vào rừng già, mở cuộc chiến tranh du kích. Tôi cho phát hành ngay một bài báo tóm tắt lại kế hoạch này với tựa: “Pol Pot lại hướng về rừng rậm” trên tuần báo Kinh Tế Viễn Đông số 15/12/1978.

Cũng tháng 11, Phó Chủ tịch Trung Quốc, Uông Đông Hưng tới thăm Cambodia và khuyên Pol Pot nên làm, đúng như những gì tuần báo Kinh Tế Viễn Đông đã xuất bản. Uông tranh luận: Bỏ ngỏ thủ đô không những làm Hà Nội chủ quan, làm các nước trong vùng Đông Nam Á phải lo sợ, mà còn hạ gục Việt Nam bởi bị lún sâu vào vũng bùn chiến tranh trong rừng rậm và phải trả giá đắt cho cuộc chiến du kích.

Mặc dù Pol Pot không đồng ý với kế hoạch “bỏ ngỏ thủ đô” của Uông, nhưng đội quân của Pol Pot đã nếm những đòn choáng váng vào ngày cuối năm. Nhà ngoại giao Trung Quốc sau này tường thuật. Quan chức Khmer Đỏ hoảng loạn đến mức xông vào Sứ quán Trung Quốc tối ngày 2/1/1979 báo rằng, có hàng ngàn quân nhân chạy trốn về hướng Battambang. Đại sứ Sơn Hảo ra lệnh hạ biển hiệu, tiêu hủy mọi tài liệu, phá hỏng toàn bộ đường điện, nước, điện thoại, cáp và hạ tầng cơ sở khác.

Từng đoàn xe tải, xe hơi chở những công chức của chế độ, ra đi trong đêm. Đó là khởi thủy của một cuộc hành trình dài trong rừng rậm nhiệt đới trong đó cả ngoại giao đoàn Trung Quốc đứng đầu là vị Đại sứ. Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa luôn kề vai sát cánh với chính quyền trung ương Khmer Đỏ. Những cố vấn và nhà ngoại giao Trung Hoa lang thang trong những khu rừng rậm ở miền Tây Cambodia đến 61 ngày, ngủ trong lều lợp cỏ tranh, ăn đồ hộp. Sứ mạng đại sứ lưu động của những nhà ngoại giao Trung Quốc chấm dứt khi Việt Nam tấn công vào thủ phủ của Pol Pot trong rừng sâu. Chiều ngày 11 tháng 4 năm 1979 vị Đại sứ Trung Quốc cùng với bảy đồng nghiệp quần áo bẩn thỉu nhếch nhác, nước mắt đầm đìa lặng lẽ trốn qua Thái Lan. Lần đầu tiên, đại diện của một vương quốc trung tâm phải trốn chạy khỏi một vương quốc chư hầu một cách thật tủi nhục.

Nhưng đây mới chỉ là phần mở đầu của câu chuyện. Hành vi Việt Nam chiếm đóng Cambodia đã bị lên án toàn thế giới. Hà Nội đã sập bẫy của Bắc Kinh. Con bài chiến lược của Trung Quốc là để cho Khmer Đỏ tha hồ diệt chủng đến trên một triệu người (mọi người đã chứng kiến trên cánh đồng chết ở Cambodia. Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Hàn Niệm Long đã nói với tôi Khmer Đỏ đã phạm phải sai lầm khủng kiếp) Nhưng Trung Quốc vẫn nuôi Khmer Đỏ sống, và giữ ghế cho Khmer Đỏ như một chính phủ hợp pháp tại Liên Hiệp quốc. Đồng thời, Trung Quốc thổi bùng lên ngọn lửa chống Việt Nam. Mục tiêu của họ là cô lập Hà Nội về ngoại giao, trừng phạt về kinh tế, và phải trả giá cực đắt trên chiến trường bằng lối đánh du kích.

Ieng Sary trốn qua Thái Lan, rồi tới Bắc Kinh, gặp Đặng Tiểu Bình và những lãnh đạo cao cấp khác vào ngày 15/1/1979. Đặng vừa trở về từ Thái Lan. Đặng đã thu xếp với Thủ tướng Thái Kriangsak Chomanan đồng ý cho Trung Quốc chuyển vũ khí qua đất Thái cho Khmer Đỏ. Đặng cũng dồn Ieng Sary vào đường cùng. Nếu Khmer Đỏ muốn Trung Quốc giúp đỡ, buộc Khmer Đỏ phải chấp nhận Sihanouk là nguyên thủ, thành lập mặt trận đoàn kết, tiến hành chiến tranh du kích chống phá Việt Nam lâu dài. Ngay lập tức, Trung Quốc chuyển năm triệu Mỹ kim cho Sứ quán Trung Quốc tại Bangkok chi trả mọi phí tổn cho Khmer Đỏ.

Mười hai năm tiếp theo, Khmer Đỏ thực hiện sứ mạng chống Việt Nam thay cho Trung Quốc trên chiến trường. Còn trên sân khấu ngoại giao quốc tế, Trung Quốc theo đuổi một cách bền bỉ những cuộc họp bí mật giữa Thái Lan và Bắc Kinh, bắt Việt Nam phải quỳ gối. Chiến lược của Trung Quốc đã thành công.

Tháng 9/1990 những quan chức cao cấp của Việt Nam phải bí mật tới Thành Đô để thỏa thuận. Quân đội Việt Nam phải rút khỏi Cambodia từ 1989 do sức ép ngoại giao gồm cả đồng minh thân cận Liên Xô cũng đã bị Trung Quốc mua đứt. Những lãnh đạo Việt Nam khăng khăng không cho phép Khmer Đỏ trở lại quyền lực, rồi cuối cùng cũng phải đồng ý chia sẻ quyền lực theo lộ trình hòa bình của Liên Hiệp quốc vào năm 1991.

Mâu thuẫn nổi lên bởi sự ngạo mạn của Khmer Đỏ. Họ tin rằng họ đã thắng được Đế quốc Mỹ, thì họ cũng sẽ thắng được Việt Nam. Họ tự cho là họ đã sẵn sàng thiết lập lại Đế chế Angkor huy hoàng lừng lẫy một thời. Nhưng cách đánh giá của Khmer Đỏ ngược với Đảng Cộng sản Việt Nam. Pol Pot và cộng sự nghi ngờ Việt Nam là kẻ thù lịch sử, sẽ bóp cổ thể chế Cambodia Dân Chủ vừa thành lập. Pol Pot một mặt thanh trừng nội bộ nhằm vào phần tử thân Việt Nam, mặt kia tấn công qua biên giới vào lãnh thổ Việt Nam. Mặc dù, Trung Quốc cố vấn cho Khmer Đỏ nên làm từ từ, nên hợp tác với hoàng thân Norodom Sihanouk. Khmer Đỏ bỏ ngoài tai, chỉ một mực thúc ép Trung Quốc viện trợ để chống Việt Nam, một đồng minh của Liên Xô. Mọi lời khuyên của Trung Quốc đều bị Pol Pot bỏ ngoài tai.

Đến cuối năm 1977, Việt Nam nhận ra kẻ thù truyền kiếp Trung Quốc và kết luận rằng Bắc Kinh đang mượn tay đám Khmer Đỏ hung hãn để nghiền nát Việt Nam từ phía biên giới tây nam. Hà Nội cho rằng: Đánh phủ đầu là một lựa chọn khôn ngoan nhất. Một cuộc tấn công vũ bão đã làm chính thể Phnom Penh đột qụy.Nhưng sự kiên nhẫn chiến lực của Trung Quốc đã làm Việt Nam thắng trên chiến trường, nhưng thua cả một cuộc chiến.

Bốn thập kỷ đã qua sau cái ngày mà những viên đại sứ Trung Quốc phải bỏ của chạy lấy người, trốn chui trốn lủi qua Thái Lan. Giờ đây, Cambodia đã trở thành một tỉnh của Trung Quốc. Gareth Evans, nguyên bộ trưởng ngoại giao Úc, là người đã tham dự vào những cuộc thương lượng lập lại hòa bình cho Cambodia, nói Cambodia là đứa con ngoan của Trung Quốc. Thủ tướng Hun Sen là người từng bị Trung Quốc gọi là con rối của Việt Nam, giờ đây trở thành đồng minh trung thành thân cận nhất của Trung Quốc. Trước đây, Hun Sen gọi Trung Quốc là kẻ chống lưng cho Khmer Đỏ, là cội nguồn của mọi sự độc ác. Nhưng năm 2012, Hun Sen đã công khai ủng hộ Trung Quốc, giúp Trung Quốc phá hỏng thông cáo chung ở thượng đỉnh ASEAN, đồng lõa với hành vi xâm lược của Trung Quốc ở Biển Đông.

Từ những công ty hàng không tới sòng bài, từ bãi biển mênh mông tới đồn điền mía, chưa đề cập tới những cảng nước sâu một phần trong kế hoạch Vành Đai – Con Đường của Trung Quốc, vận mệnh của nền kinh tế Cambodia lệ thuộc hoàn toàn vào Trung Quốc. Cambodia đã trở thành con nợ lớn nhất (hơn 10 tỷ Mỹ kim) của Trung Quốc trong vùng Đông Nam Á và cũng trở thành địa điểm đầu tư lý tưởng nhất của Trung Quốc. Một sự thật là, Trung Quốc đã trở thành ông chủ nắm 62% tổng số nợ nần của Cambodia. Hơn nữa, một người có ảnh hưởng lớn đến Cambodia là Fu Xianting (Đại ca Fu), một cựu sỹ quan Giải phóng Quân Trung Quốc. Theo điều tra của tuần báo Financial Times, Đại ca Fu chỉ huy, trang bị, huấn luyện, và trả lương cho đơn vị 3000 vệ binh tinh nhuệ của Hun Sen.

Khi thế giới tưởng nhớ tới 40 năm ngày lật đổ chế độ Khmer Đỏ được Trung Quốc hậu thuẫn, cũng nên nhắc tới những quyết định tàn nhẫn, kiên cường, bền bỉ của những nhà hoạch định Trung Quốc. Họ đã biến một thất bại thành chiến thắng.

Nayan Chanda
Dịch giả: Jenny Ly - The Diplomat

Tác giả: Nayan Chand, 
sinh năm 1946 ở Ấn Độ. Từ năm 1974, ông là phóng viên thường trú tại Sài Gòn cho tuần báo Kinh tế Viễn Đông (Far Eastern Economic Review). Ông có mặt ở Dinh Độc Lập 30/4/1975, ông ở lại Đông Dương sau đó và cùng Quân đội Việt Nam tiến vào Phnom Penh ngày 7/1/1979. Năm 1986, ông xuất bản hai cuốn sách Anh Em Thù Hận (Brother Enemy), Chiến Tranh sau Chiến Tranh (The War After the War). Ông là người thành lập Yale Global Online. Hiện ông đang là Giáo sư Khoa Quan hệ Quốc tế, Đại học Ashoka, India.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Trump ký ban hành Đạo luật Sáng kiến Tái bảo đảm châu Á


baomai.blogspot.com
Tàu sân bay Mỹ Theodore Roosevelt ở Biển Đông 10/4/2018

Tổng thống Mỹ Donald Trump vừa ký ban hành Đạo luật Sáng kiến Tái bảo đảm châu Á (ARIA) nhằm củng cố cam kết của Washington ở khu vực này, theo SCMP.

Theo các nhà phân tích, cạnh tranh giữa Trung cộng và Mỹ ở châu Á - đặc biệt là ở Biển Đông - sẽ khốc liệt hơn với việc Mỹ vừa ban hành ARIA.

baomai.blogspot.com
  
Sáng kiến Tái bảo đảm châu Á, mà Tổng thống Mỹ Donald Trump đã ký thành luật trong tuần này, báo hiệu rằng Hoa Kỳ muốn duy trì các đồng minh và vận động họ chống lại Trung cộng nếu cần thiết, giới quan sát cho biết.

Bắc Kinh và Washington đang ngày càng mâu thuẫn trên Biển Đông - một kênh giao thương đường thủy chiến lược nơi hàng hoá trị giá hàng tỷ đô la thương mại lưu thông mỗi năm. Cả hai nước đều đã đưa tàu chiến và máy bay quân sự tới vùng biển này để thực hiện các cuộc tuần tra, trong đó ít nhất một lần suýt xảy ra va chạm.

baomai.blogspot.com

Theo đạo luật này, Mỹ sẽ tái khẳng định các cam kết an ninh với các đồng minh của mình ở khu vực Ấn Độ - Thái Bình Dương, bao gồm Nhật Bản, Hàn Quốc và Úc. Mỹ cam kết chi 1,5 tỷ đô la mỗi năm trong vòng 5 năm để cải thiện sự hiện diện của mình trong khu vực này. Mỹ cũng sẽ xây dựng quan hệ đối tác an ninh ở Đông Nam Á.

Một phần của chiến lược này bao gồm việc Mỹ sẽ cùng các nước đồng minh tự do hoạt động hàng hải ở vùng biển Đông và Nam Trung cộng, các hoạt động mà Bắc Kinh coi là cái cớ để Mỹ tăng cường sức mạnh quân sự.

Đạo luật này cũng cho phép Mỹ áp dụng các hình phạt đối với các tổ chức và chính phủ có hành vi trộm cắp sở hữu trí tuệ - một vấn đề gây mâu thuẫn sâu sắc khác giữa Trung cộng và Mỹ.

baomai.blogspot.com  
Mỹ và Trung cộng đang thực hiện thỏa thuận 'đình chiến' trước khi bước vào đàm phán về thương mại tại Bắc Kinh tới đây (Ảnh minh họa)

Sự cạnh tranh giữa Trung cộng và Mỹ đã gây ra lo ngại trong khu vực. Hồi tháng 11/2018, Thủ tướng Singapore Lý Hiển Long cảnh báo rằng các quốc gia Đông Nam Á có thể sẽ buộc phải lựa chọn giữa Trung cộng và Mỹ.

Collin Koh, chuyên gia an ninh hàng hải tại Đại học Công nghệ Nanyang ở Singapore, cho biết sự tham gia của các đồng minh của Mỹ ở khu vực này có thể sẽ khiến Trung cộng 'đau đầu' hơn.

baomai.blogspot.com
  
Tony Nash, người đứng đầu công ty nghiên cứu Complete Intelligence, thì cho rằng việc ký đạo luật này có nghĩa là Hoa Kỳ "có bạn bè".

Việc ký ban hành đạo luật này diễn ra trong thời gian hai nước thực hiện thỏa thuận ngừng chiến kéo dài 90 ngày để Washington và Bắc Kinh đàm phán chấm dứt chiến tranh thương mại.

Nhưng các nhà phân tích cho rằng hành động này không phải là một chiến thuật để gây áp lực buộc Trung cộng phải nhượng bộ thương mại.

"Đây là một cam kết với các khu vực khác ở châu Á hơn là một thách thức với Trung cộng. Nó không tập trung vào Trung cộng, mà điểm mặt hầu hết các quốc gia khác ở châu Á," ông Nash bình luận trên SCMP.

baomai.blogspot.com

Phần nhận xét hiển thị trên trang

NHÀ THƠ & THI SỸ


Xin đừng gọi ta là thi sỹ
Không, ta chỉ là kẻ làm thơ
Thi sĩ xem tự do là trên hết
Ta làm thơ phải uốn éo ngôn từ...
Vẫn ràng níu với bao nhiêu thứ
Phải sống nuôi con, kiếm việc nuôi mình
Lo cha mẹ đau lòng khi bất trắc
Chữ nghĩa xưa nay vẫn để lụy người!
Kiếp thi nhân chẳng màng gì sống chết.
Mỗi chữ viết ra là nhỏ máu tự tim mình,
Nỗi đau mù lòa làm sao xoa dịu nổi.
Đời hiểu ta, người chả dám thương ta...
Là thi sĩ một đời không ngoảnh mặt
Với những phận người cùng khổ, đắng cay.
Trước bạo ngược vẫn ngẩng đầu ngạo nghễ
Sống chỉ tôn thờ CÁI ĐẸP mà thôi!
Ta dẫm chân trong vũng bùn trần tục,
Vẫn ước giàu sang, yên ấm cửa nhà.
Lại có lúc từng mơ danh vọng hão,
Thì mong gì an lạc Đạo Thi nhân!...
(Ngày 1 - 1 - 2019)
MAI LIỄU

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Những kẻ tự bị ăn hiếp


Người ta có truyện dài ‘Những kẻ khốn cùng’ (Les Miserables, Victor Hugo), thì ta có chuyện ngắn... ‘Những kẻ tự bị ăn hiếp’...
Thật vậy, khi mới sinh ra đời, ta đã bị ăn hiếp, tức là bị nhét vào đầu tùm lum thứ ‘đại’, như: thánh nhân, vĩ nhân, danh nhân, danh tướng/đại tướng, vĩ đại và tùm lum ‘đại’:
Con chim to bằng con gà, nhỏ hơn con gà Tây hay con đà điểu, mà gọi là... đại bàng!
Cái áo cũng bằng cỡ áo của người ta mà gọi là... đại cán!
Tờ tiền cũng có kích thước bằng tiền của người ta, thậm chí giá trị nhỏ hơn nhiều (vd, 1ndt = 1/7 usd), mà gọi là... đại tệ!
Cái... cục chả biết to cỡ bao nhiêu?, đối với ai?, mà gọi là... ‘cục đại’!
'THỜI 4.0 CÓ KHÁC.'

Thi Hoa hậu Hoàn Vũ không được lọt vào 'top' nào mà gọi là... đại mỹ nhân! (HÌNH 1)
Và buồn cười nhất là đi toilet cũng thờ ui thui sắc như người ta mà gọi là... đại tiện!...
Hahaha...

*
Ảnh của Phạm Hiền.Người ta có sách ‘Người Trung Quốc xấu xí’, ‘Người Mỹ xấu xí’, ‘Người Nhật xấu xí’..., chứ nếu ở ta mà có ai... dám ra cuốn ‘Người Việt xấu xí’ (HÌNH 2) thì chắc là sẽ bị ‘xây nhà mà không cần mua... đá’!...
Vâng, so với thế giới quả nhiên ta đã quá... hàm hồ! Bởi vì đã là ‘con người’ thì phải có cái ‘con’ trong đó - thậm chí cái con chiếm phần hơn, phần quyết định!... Vì thế mà... thiện-ác song hành..., bụt-ma song hành (nếu không có ma, quỷ thì bụt cũng... thất nghiệp!), thánh-quỷ Satan song hành (vì Satan... bất tử!).... Còn nhân loại thì còn cái ác, cái xấu, cái sai..., ‘chạy trời cũng không khỏi nắng’!... Cho nên nhất thiết phải biết cái xấu của mình, của dân tộc mình, chứ không nên ‘tự sướng’!, vd nếu Đội tuyển bóng đá VN mà không biết ‘điểm yếu’* của mình thì lấy đâu mà đầu năm (2018) trở thành ‘Tuyệt đại song hùng’ của châu Á hay cuối năm vô địch AFF Cup!....
Ở bên Lạ có lão Độc Vật (Tây độc Âu Dương Phong), thì ở xứ Vịt ngay trong tâm đã có sẵn... lão Độc Ác và Độc Tài!... Thật vậy!, có người nói rất dễ hiểu rằng: Sự khác nhau giữa văn hóa ta và Tây thể hiện ở chỗ 'ép ăn’ và ‘ép uống’, vd như ta thường ép người khác ‘dô một chăm phần chăm’ cho tới xỉn, thậm chí về nhà ộc ra mấy lần, mà vẫn chưa... tha!... Rộng hơn, không chỉ ở xứ Vịt, mà ở bên Lạ mấy ngàn năm nay cũng vậy, vd như trường hợp anh Tạp, thậm chí mới đây ở xứ Nga La Tư có ông Pu muốn lên ngôi ‘Sa hoàng’ cho tới... chết!... Đều là ‘tham’, việc ‘tham quyền cố vị’ hay tham ‘tiền’ (hơn là các giá trị khoa học, nghệ thuật...) ở ta là khá phổ biến!, mà người dân hay gọi một cách dễ hiểu là ‘tham, sân, si’...
Dân xứ Vịt còn bị cái án ‘thánh nhân’, ‘vĩ nhân’, ‘danh tướng’ và ‘muốn nằm’..., mà có người nói là còn rất nặng ‘nghiệp chướng’, mà có người nói là... ‘đến cuối thế kỷ này chưa chắc đã... thoát nổi’!... Không phải ngẫu nhiên mà nay người ta mang ông Khử Tổng về... thờ ở Vĩnh Phúc!, mang ông Quan Công về giữ giùm... Biển Đông cho dân Vịt ở Sóc Trăng!, hay mang tên xâm lược Đẹng Tiểu Vô Bình về nước phong hàm ‘trí tệ siêu vịt’!..., chưa kể ở Nga có thủ môn Igor Akinfeev*... khá vô danh - người được thủ môn Đặng Văn Lâm từng ‘sùng bái’, thì nay bị báo đài ta gọi là... ‘thủ môn vĩ đại’, hahaha...

***
Trừ ở xứ Lạ và xứ Vịt..., người Tây rất thường không sùng bái cá nhân, không phong ‘thánh nhân’*, nếu không nhầm, trừ ‘thánh’ trong tôn giáo...
Tự hỏi xứ ta có ít nhất ‘4 ngàn năm văn hiến’ hay chí ít là ‘1080 năm lập quốc’ từ thời Ngô Quyền đến nay..., há lại không sản sinh ra được thánh nhân nào!, hay ‘danh tướng’ nào!, tại sao lại phải mang ‘thánh nhân Lạ’ hay ‘tướng Lạ’ về nước để... ‘nam mô’???... Do đó mà từ ngàn xưa, ta đã ‘tự ăn hiếp’ ta vậy!
Ta phải tự là ta, là người Việt Nam, dù thành hay bại, dù (danh) lớn hay nhỏ..., makeno nó mấy thánh nhân hay vĩ nhân, đặc biệt là ‘thánh nhân Lạ’ và ‘vĩ nhân Lạ’!
Và mặc dầu ‘chúng ta’ có tôn trọng cái đgl ‘Lão-Trang-Khổng-Mạnh’ cái con... mẹ gì gì đó, nhưng không phải chém gió về ‘kinh Phật’ nhiều mà thành ‘Phật’, cũng như không phải mang ‘Khử Tổng’ về mà thêm mắm, thêm muối vào mà ai đó sẽ thành... Khử Tổng hay Trư Tảng...!
Ảnh của Thanh Hoang.Ông bà ta có câu rất hay: ‘Mèo lại hoàn mèo’ (HÌNH 3)... Dường như ở ta có cái quán tính ‘tự bị ăn hiếp’ cả... đời, tức là cứ ca tụng thánh... Lạ hoài!, trong đó có thể là chém gió, có thể là ‘AQ’ hay tự sướng, thậm chí là hưởng xái, nhưng rất tiếc, 'thánh' đâu chả thấy, mà nhiều khi lại thấy... tệ hơn, đó là ‘mèo thành... mấy gã Bự Thiệt... Rất Lấy Làm Quan Ngại’!

H...ết.
---------
Chú dẫn:
1.       Điểm yếu: ‘Đội tuyển VN không có điểm yếu quá lớn’, HLV Park Hang Seo chia sẻ mới đây trên trang Yonhap.
2.       Igor Akinfeev: Thủ môn Nga, người cản phá thành công 2 cú sút luân lưu từ cầu thủ Tây Ban Nha, giúp Nga vào tứ kết World Cup 2018 vừa qua.
3.       Thánh nhân = Saint: 1) Viết tắt St, là thánh, vị thánh (trong đạo Cơ đốc); 2) Người trong sạch, người thánh thiện; 3) Người đã chết và đang ở trên thiên đường... (tratu-soha-vn)
Phần nhận xét hiển thị trên trang

An Ninh Mạng, Nguy Cơ Cao Hơn Từ Trung Quốc


Quy định phải lưu trữ toàn bộ thông tin của người dùng Việt Nam tại Việt Nam và phải cung cấp cho Bộ Công an khi được yêu cầu đặt các doanh nghiệp cung cấp dịch vụ trên internet của nước ngoài vào 2 sự lựa chọn:
(1) Tuân thủ quy định này. Kéo theo đó là tăng chi phí kinh doanh, nguy cơ lộ lọt dữ liệu, và nguy cơ bị người dùng tại Việt Nam và trên toàn thế giới tẩy chay.
(2) Không tuân thủ quy định này. Hệ quả là các doanh nghiệp này sẽ bị phía Việt Nam chặn truy cập hoặc họ sẽ chủ động không cung cấp dịch vụ cho người dùng Việt Nam.
Chính phủ Việt Nam chắc chắn thích các doanh nghiệp này chọn phương án (1) nhất. Vì như vậy sẽ rất dễ kiểm soát được dữ liệu của người Việt mà không gây tác động quá lớn đến nền kinh tế.
Hiện chưa rõ các doanh nghiệp lớn như Facebook, Google sẽ lựa chọn phương án nào, nhưng hầu như chắc chắn các dịch vụ nhỏ hơn như Skype, Dropbox, Viber, Spotify, Apple, Wikipedia… sẽ chọn phương án (2).
Thử hình dung chuyện gì sẽ xảy ra đối với người Việt theo hai phương án trên:
Nếu phương án (1) xảy ra, các doanh nghiệp nước ngoài buộc phải sao chép dữ liệu thô của người dùng Việt Nam về máy chủ đặt tại Việt Nam (khả năng là sẽ thuê của các doanh nghiệp như VNPT, FPT…). Như vậy, tác động đầu tiên là các doanh nghiệp trong nước sẽ kiếm thêm được doanh thu cho thuê máy chủ.
Tuy nhiên, do mức độ an toàn dữ liệu tại Việt Nam tương đối thấp, những doanh nghiệp này lại không có nhiều kinh nghiệm trong việc bảo đảm an ninh cho những hệ thống dữ liệu lớn như vậy, nên khả năng để lộ lọt thông tin là rất cao. Khi đó, người dùng Việt Nam sẽ chịu thiệt hại hơn so với việc dữ liệu được lưu trữ ở những trung tâm dữ liệu tốt hơn trên thế giới.
Tiếp theo đó, việc phải cung cấp dữ liệu cho Chính phủ Việt Nam sẽ khiến quyền riêng tư của người dân và doanh nghiệp Việt Nam có nguy cơ bị xâm hại. Dự thảo Nghị định hướng dẫn Luật An ninh mạng trao quyền cho Cục An ninh mạng không chỉ tiếp cận thông tin của người Việt “nhằm phục vụ điều tra vi phạm pháp luật” mà còn trong trường hợp thông tin được tạo ra quá 36 tháng, hoặc khi doanh nghiệp dừng cung cấp dịch vụ.
Như vậy, toàn bộ các email, tin nhắn, dữ liệu trên google drive, dropbox, lịch sử tìm kiếm,… của toàn bộ người dân Việt Nam, từ dân thường cho đến các doanh nghiệp, cả các quan chức, người nổi tiếng sẽ được Cục An ninh mạng tiếp cận bất kỳ khi nào họ muốn.
Đối với nhiều người dân không có gì để che giấu thì việc bị lộ thông tin cá nhân cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng đối với các doanh nghiệp thì dữ liệu, bí mật kinh doanh là điều quan trọng nhất mà họ có, từ các danh sách khách hàng, các bản vẽ, thiết kế, các hợp đồng, các sổ sách kế toán, tài chính… đều sẽ được Cục An ninh mạng dễ dàng tiếp cận.
Có ý kiến còn e ngại các thông tin bí mật đời tư của các quan chức sẽ được sử dụng để gây các áp lực chính trị, để thao túng quan chức. Điều này không phải là không có nguy cơ xảy ra khi các phe cánh trong nội bộ Nhà nước có mâu thuẫn, đấu đá, và phe cánh nào nắm được bí mật của phe còn lại sẽ có rất nhiều lợi thế.
Việc lưu trữ thông tin tại các máy chủ tại Việt Nam hoặc tại Trung tâm dữ liệu của Cục An ninh mạng sẽ khiến những thông tin này dễ bị tấn công, đánh cắp bởi tin tặc trên toàn thế giới hơn rất nhiều. Khi đó, toàn bộ dữ liệu người dùng của Việt Nam không chỉ bị phơi bày ra trước các cán bộ tại Cục An ninh mạng mà còn phơi bày trước tin tặc toàn thế giới.
Nếu phương án (2) xảy ra, thiệt hại kinh tế đối với Việt Nam là vô cùng lớn.
Khi đó, người dùng tại Việt Nam không còn được sử dụng những dịch vụ tiện ích như công cụ tìm kiếm (Google), email (Gmail, Yahoo mail), lưu trữ dữ liệu online (Drive, Dropbox), xem video (Youtube), tin nhắn, gọi điện (Facebook Messenger, Viber, Skype, WhatsApp), tra cứu tri thức (Wikipedia), mạng xã hội (Facebook, Instagram), bản đồ (Google Map) và vô số những tiện ích khác đang và sẽ xuất hiện trên thế giới.
Đến lúc đó, người dùng Việt Nam liệu có quay trở lại với những biện pháp hết sức thủ công như dùng USB, ổ cứng di động để copy, lưu trữ dữ liệu, hoặc dùng bản đồ giấy, dùng từ điển giấy, đi thuê băng đĩa nghe nhạc, xem phim hoặc rất tốn chi phí như gọi điện, nhắn tin qua mạng viễn thông di động.
Nhiều ý kiến cho rằng đây sẽ là cơ hội để các doanh nghiệp cung cấp dịch vụ trong nước phát triển. Đây cũng là một yếu tố không thể bỏ qua. Nhưng tương lai này quả là mù mịt và không chắc chắn, vì trình độ công nghệ của các doanh nghiệp trong nước vẫn còn kém quá xa những doanh nghiệp hàng đầu thế giới.
Nhiều người lấy ví dụ việc Trung Quốc cấm các nhà cung cấp dịch vụ trên mạng internet nước ngoài và đã tạo ra những ông lớn trong lĩnh vực công nghệ thông tin của họ như Alibaba, Tencent, Baidu… Nhưng nếu ai đã từng sử dụng công cụ tìm kiếm, dùng mạng xã hội, hay những phần mềm, ứng dụng của các hãng này thì thấy chất lượng về mức độ thân thiện và tiện ích thấp hơn nhiều so với những hãng phương Tây.
Một số ý kiến cũng đưa ra nguy cơ Việt Nam từ chối những nhà cung cấp dịch vụ của phương Tây thì sẽ là cơ hội để những nhà cung cấp dịch vụ của Trung Quốc tràn vào. Việc VNG, một trong những doanh nghiệp công nghệ lớn nhất Việt Nam có phần vốn góp đáng kể của Trung Quốc khiến nguy cơ này không thể bị bỏ qua. Sự xâm nhập của các nhà cung cấp dịch vụ Trung Quốc có thể diễn ra bằng nhiều cách mà đôi khi chúng ta rất khó nhìn ra, từ trực tiếp cung cấp dịch vụ, đến việc sở hữu cổ phần, cung cấp công nghệ nguồn, cung cấp nhân lực. Khi đó, nguy cơ chủ quyền quốc gia trên không gian mạng bị xâm phạm sẽ còn lớn hơn rất nhiều.
PS: Bài cậy đăng của một chuyên gia giấu tên.
Blog Ô Sin

"Bình thường" của kẻ Côn đồ ăn cướp:

Bộ Ngoại Giao Trung Quốc: ‘Tàu Trung Quốc đâm chìm tàu ngư dân Việt là hành động chấp pháp bình thường’

Kalynh Ngo

Ông Lục Khảng, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc. (Hình trang mạng Bộ Ngoại Giao Trung Quốc fmprc.gov.cn)

HOÀNG SA, Việt Nam (NV) –Trong một thông cáo báo chí đăng tải trên trang mạng của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc lúc 7 giờ 23 phút tối Thứ Năm, 3 Tháng Giêng, 2019, ông Lục Khảng, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, trả lời một phóng viên cho rằng việc tàu cảnh biển Trung Quốc đánh chìm hoặc đâm tàu của ngư dân Việt Namtrong vùng biển thuộc quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam là “hành động chấp pháp bình thường.”

Trang mạng của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc không nêu rõ tên và cơ quan truyền thông của phóng viên thực hiện cuộc phỏng vấn này.
Câu hỏi của người phóng viên được đặt ra như sau: “Phía Việt Nam lên tiếng cho rằng, tàu cá của ngư dân Việt Nam rất nhiều lần bị tàu cảnh sát biển Trung Quốc đâm chìm ở vùng biển quần đảo Tây Sa (tức Hoàng Sa của Việt Nam). Hải sản họ đánh bắt được thì bị phía Trung Quốc lấy đi. Về vấn đề này, ông có bình luận gì? Đã xảy ra bao nhiêu lần những sự việc tương tự? Lệnh cấm đánh cá mà Trung Quốc áp dụng ở Nam Hải (tức Biển Đông) cũng được đồng thời áp dụng với các tàu đánh cá của các nước khác thực hiện trong những khu vực đó. Những hành động đó căn cứ vào đâu?”

Đáp lại câu hỏi này, ông Lục Khảng cho rằng: “Một số biện pháp đã được áp dụng cho tàu cá nước ngoài xâm nhập đánh bắt là điều bình thường, cũng là phương thức chấp pháp ở mức thấp nhất.” 
Phần trả lời của phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc, ông Lục Khảng. (Hình trang mạng Bộ Ngoại Giao Trung Quốc fmprc.gov.cn)

Ngoài ra, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc nói thêm, theo ông tìm hiểu thì những vấn đề người phóng viên nêu ra chỉ là “tình trạng cá biệt.” Ông cho rằng ai cũng hiểu được sự tranh chấp trong đánh bắt hải sản trên biển là điều rất bình thường giữa các quốc gia láng giềng trên thế giới.

Trên thực tế, hai chính phủ Trung Quốc và Việt Nam vẫn giữ liên lạc bình thường trong vấn đề chấp pháp nghề cá. Tôi từng có đề nghị với Financial Times rằng ngoài việc để ý đến những vụ tranh chấp nghề cá cá biệt, có thể quan tâm nhiều hơn đến sự hợp tác tốt đẹp trong lĩnh vực này giữa hai quốc gia. Đặc biệt là khi xảy ra tình hình nguy cấp trên biển; hai nước đều giành cho ngư dân của đối phương nhiều cứu trợ. Những sự việc như thế xảy ra nhiều hơn so với tình hình cá biệt mà bạn vừa mô tả,” vẫn theo lời ông Lục Khảng.

Ngoài ra, người phát ngôn Bộ Ngoại Giao Trung Quốc khẳng định Trung Quốc luôn thực thi mùa nghỉ đánh bắt trên Biển Đông. Trung Quốc mong muốn tất cả các nước liên quan cùng hành động với Trung Quốc, thực hiện nghĩa vụ của các nước theo luật quốc tế, trong đó có Công Ước Biển của Liên Hiệp Quốc, cùng nhau thúc đẩy phát triển nghề cá ở Biển Đông.

Trung Quốc đơn phương tuyên bố chủ quyền đến 90% Biển Đông gồm hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Nhiều ngư dân Việt Nam trong những năm gần đây khi đi đánh bắt hải sản tại ngư trường truyền thống Hoàng Sa đã bị phía Trung Quốc xua đuổi, đe dọa; thậm chí tấn công, bắn giết, tịch thu hải sản, ngư cụ. (K.L)

https://www.nguoi-viet.com/viet-nam/bo-ngoai-giao-trung-quoc-tau-trung-quoc-dam-chim-tau-ngu-dan-viet-la-hanh-dong-chap-phap-binh-thuong/

Phần nhận xét hiển thị trên trang