Tác giả: theo FB Nguyễn Công Khế- title bài bạn Phạm Khanh Tiến đặt
Tôi gặp Năm Cam khoảng năm lần. Lần đầu tiên là tại quán Cánh Buồm trên đường Pasteur vào trước năm 2000, do buổi sáng đi đánh vũ cầu về anh em mời ăn sáng. Hôm đó có cả anh Bảy Khởi, lúc đó là trưởng công an Quận 3. Nhìn anh Bảy, người từ tóc tai, khuôn mặt, đều hao hao giống TT Mỹ Bill Clinton. Anh BC, bạn tôi có mặt hôm đó giới thiệu: đây là anh Năm.
Tôi chợt nhớ lại: nhân vật này, báo mình đã viết rất nhiều, khi bị bắt đi cải tạo từ năm 1995, mà nhiều nhân vật có máu mặt đứng ra bênh vực, chạy chọt, cho rằng bắt đi giam giữ cải tạo không đúng luật. Và sau đó âm thầm được thả về mở nhà hàng, vũ trường, sòng bài, cực kỳ hưng thịnh, khai trương ồn ào hết chỗ này đến nơi khác.
Cái tên: Anh Năm, được nhắc đến trịnh trọng không chỉ trong giới giang hồ.
Cái hay, là ngay một số người bạn rất đứng đắn của mình cũng tỏ ra rất nể nang, vì cho đó là một tay giang hồ rất có tâm, đủ sức ngăn chặn dân giang hồ anh chị đất Bắc.
Thời gian sau không lâu, chú Sáu Dân vô tình chợt hỏi mình: Cái thằng Năm Cam đó bây giờ sao rồi mày? Mình buộc miệng nói, hình như bây giờ ra tù rồi, làm ăn dữ dằn hơn trước. Ông đưa tay vỗ vào đùi cái đét và ngạc nhiên hỏi tiếp: nó ra tù rồi à?
Mình biết chắc việc thả Năm Cam ra tù, ông cựu Thủ tướng lúc đó đang là cố vấn BCH TW không biết và ngạc nhiên.
Lần thứ hai mình gặp Năm Cam là đi dự sinh nhật ca sĩ Hương Lan. Mình vốn ít khi dự sinh nhật của ai trong giới nghệ thuật vì do công việc phải quen biết rất nhiều anh chị em trong giới. Thành ra đi người này, không đi người kia, nó chướng. Vả lại mình cũng rất tôn trọng người đàn bà hát này.
Hương Lan về hát cho mình, bên kia có người không hiểu chửi mắng cô ta, mình thương nên đi.
Hôm đó dự sinh nhật rất ít người. Có vài người trong gia đình HL, cùng chồng là anh Toản, Đoàn Thạch Hãn và mình.
Ăn uống vui vẻ xong xuôi. ĐTH và anh Toản rủ mình xuống Maxim dưới đường Đồng Khởi uống ly cafê trước khi về. Mình uống cafê một lát, thì băng của anh Năm ngồi bên bàn bên cạnh đến chúc rượu cụng vào ly cafê mình rất trân trọng bằng hai tay. ĐTH và anh Toản nói hôm nay anh Năm muốn chào anh.
Lần thứ ba, mình gặp Năm Cam ở Vườn Tao Đàn trong một buổi sáng tập thể dục. Mình đang chạy bộ thì Năm Cam chạy lại chào. Mình nói như là người anh em chân tình. Hoàn lương đi không người ta bắt đó Anh Năm nghe. Năm Cam trả lời: anh yên tâm, cái tiếng tăm em nó lớn thành ra họ nghĩ như vậy chứ em có hoạt động gì nữa đâu.
Không ngờ từ câu nói khuyên lơn đó, mà Năm Cam thù mình cộng thêm mấy loạt bài đánh anh ta năm 1995 trên báo TN.
Lần thứ tư là cuộc gặp không sắp đặt trước. Tối mình đi làm về, gần tới nhà gặp Năm Cam ngay trước nhà mình, đi xe Honda, ngồi sau lưng một người khác chở, Năm Cam xuống xe để vào một khách sạn cận kề nhà mình. Hai bên gật đầu chào. Rồi tôi vội vào nhà.
Có thể tôi còn gặp một lần nữa, ở quán 3 Miền của anh Tịnh em anh Trịnh Công Sơn, tôi cũng khuyên răn là không nên hoạt động nữa, nguy hiểm cho chính anh và đặc biệt là bất an cho xã hội. Và có điều tôi biết chắc là Nhà nước đã triệu tập một cuộc họp đặc biệt về vụ này để bàn việc đi đến bắt Năm Cam. Cuộc họp này với sự có mặt của nhiều nhân vật quan trọng của ngành nội chính của TƯ và TP HCM. Hôm đó có Giám đốc CA TP, có trưởng ban nội chính Thành ủy Trần Hoàng Thám, có cả Trung tướng Phan Trung Kiên, tư lệnh quân khu 7. Chú Sáu Dân còn hỏi TT Phan Trung Kiên về biện pháp dùng đặc công để giải quyết vụ án, nếu vụ này cứ xảy ra như những lần trước. Bắt đầu hành động thì có một lực lượng Cảnh sát báo tin cho Năm Cam để hòng tạo chứng cứ ngoại phạm, hoặc tạm ngừng hoạt động để tránh sự truy lùng.
Sau này, nghe anh Đoàn Thạch Hãn nói lại mình mới rùng mình. Lần gặp bất ngờ ở Tao Đàn và buổi tối gặp trước nhà mình . Hai lần đó Năm Cam đều tính “xơi” mình nhưng số mình còn to, nó nói hành động không kịp. Trước hương hồn anh Hãn, trong mỗi lần, vì quá thân tình, Năm Cam kể lại việc ám hại tôi, anh đều can ngăn phân bua rằng: NCK là người tốt, không nên hành xử như vậy. Tất nhiên anh Hãn vì rất thân với Năm Cam nên giữ kín chuyện này. Đến khi Năm Cam bị bắt anh mới thuật lại. Tôi bán tín, bán nghi về câu chuyện này, tại sao Năm Cam có ý định “thịt” mình, lại đi tâm sự với anh Hãn. Không sợ lộ à? Nhưng sau này cảnh sát lấy tin từ đặc tình ở chung phòng với Năm Cam, bên công an họ cho biết chính thức luôn rằng Năm Cam tiếc rằng y bị bắt vì không mua chuộc được Nguyễn Công Khế và Tướng Nguyễn Việt Thành. Và họ công bố luôn kế hoạch Năm Cam định “thịt” mình bằng cách đón lõng mình ở đường từ sân bay Nội Bài về Hà nội. Nhưng hắn đang tìm cách chứng tỏ hắn phải ở trong tình trạng ngoại phạm. Và loay hoay tìm những kẻ thù của NCK để mà đổ tội, tập trung nghi ngờ của cơ quan điều tra vào những mối khác khi mà đã xảy ra chuyện.
Đoàn Thạch Hãn là ai? Trong cuốn sách “Bên Thắng cuộc” của nhà báo Huy Đức xuất bản ở Mỹ, có dành một số đoạn nói về ĐTH, và đánh giá Hãn là người sống giữa hai làn đạn. Trước anh Hãn là phóng viên chiến trường của quân đội Sài Gòn cũ. Và sau này, làm phóng viên báo Công an TP HCM một thời gian, sau khi đã học tập cải tạo dưới chế độ cách mạng. Anh Hãn và một số bạn bè chơi với Năm Cam như một thứ giang hồ hảo hớn, một thứ quan niệm anh chị, không dính dáng gì tới các hoạt động xã hội đen của Năm Cam.
Có một lần khác, ông chú tôi có một người con tên là H. H chơi như thế nào đó trong các vũ trường, gặp các tay giang hồ Hải Phòng, qua lại như thế nào đó không rõ, các tay anh chị HP đem cậu ấy nhốt vào một căn nhà trống ở đường Nguyễn Cư Trinh đòi ký mắc nợ họ đâu vài tỷ bạc theo luật giang hồ. Đám anh chị HP nhốt cậu ấy vào nhà trống, tịch thu mọi thứ kể cả điện thoại, nhưng còn một cái đt trong cốp xe, chúng không để ý. H bèn lấy đt gọi cho tôi tường thuật lại vụ việc . Tôi nói với cậu ta để tôi gọi công an. H dứt khoát không chịu và bảo: anh phải nói với bác Năm thôi. Mình hỏi bác Năm nào vậy .H nói rất nhỏ trong đt: bác Năm Cam.
Thế là mình lâm vào thế kẹt. Sao lại gọi xã hội đen giải quyết chuyện này? Mình bí quá, bèn nhờ a Tịnh Phó TBT báo Thanh niên gọi cho một anh bạn của mình là một nhà báo có quen biết Năm Cam nói sự việc. Một tiếng đồng hồ sau Năm Cam gọi đám HP lên để nói lời xin lỗi H. H hoảng quá cảm ơn và nói “Bác Năm làm thế giết con, cho con thoát thân lần này là phúc đức lắm rồi”.
Uy thế của Năm Cam lúc đó, không ai mà không sợ. Mà sợ là phải, nắm toàn bộ xã hội đen từ Nam chí Bắc. Lại vào được xã hội đỏ cao cấp cỡ đó ai mà không khiếp. Đụng vào mất mạng như chơi. Anh Tư Tạo phó giám đốc Công an TP lúc đó nói với tôi: Các ông đụng vào xã hội đỏ thì còn dễ. Chứ vào xã hội đen, thì quá phức tạp phải không. Nhưng tôi, thì lại nghĩ khác một chút. Vì “đen” trộn với “quyền lực đỏ” biến chất rồi thì sức mạnh nó ghê gớm lắm. Thử tưởng tượng hàng nghìn sòng bài và cơ sở bảo kê trong thành phố này, một ngày nó thu được bao nhiêu tỷ. Ngồi tính rồi sẽ biết.
Với sức mạnh tiền bạc thu được. Không có nhà tư bản nào trên thế giới mà thu tiền vào dễ dàng và tiền nhiều như quân Nguyên đến như thế. Tiền bạc, quyền lực sẽ đẻ ra sự tàn bạo khiếp đảm. Đâu có nhân dân nào chịu nổi. Cũng may mà chúng ta đã chung sức ngăn được Năm Cam và đồng bọn trong thời điểm nhất định nào đó, để xã hội được trong lành, bớt đi những nỗi sợ hãi thường trực trong dân chúng.
Mấy hôm nay, anh Hoàng Hải Vân viết lại về vụ án Năm Cam, nói về những nỗi khó khăn và sự tử sinh của nghề, nhiều người chia sẻ và hiểu được những vất vả của nghề báo, làm chúng tôi xúc động nên viết những dòng này.
Tôi có ý định viết một cuốn sách về nghề báo và cuộc đời làm báo nhiều thăng trầm và rủi ro của mình, để người đọc hiểu chúng tôi sống và viết như thế nào trong điều kiện và bối cảnh chính trị của Việt Nam vào những năm cuối của thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21 này.