Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

ĐÀNH NHỚ!





Ta chả ra gì khi lỡ hẹn với miền trung!
cái hình biển cong veo, nghèo khó, đau thương

Đã định một lần ra thăm Vũng Áng
để thấy, để nghe, tình ta rất  thật lòng..

Hỏi xóm chài bây giờ đã thôi ngơ ngác?
Em đã đến trường? Anh đã ra khơi?
Chợ có họp mỗi chiều về bến cá?
Ông lão sơn thuyền áo còn đẫm mồ hôi?

Sao thương quá miền quê sáng lửa!
"Năm một chín ba mươi" bắt đầu từ nơi này..
Trống Xô Viết cồn cào con sóng dữ
Từ ấy mà đi, người Việt đến hôm nay!

Định mệnh của miền trung can trường quật khởi
Là nơi bắt đầu, nơi kết thúc những triều vua..
Nơi bụng thắt mà lửa bừng trong dạ
không thế lực nào bẻ gãy được phong ba!

Lại hẹn với Nha Trang để rồi lỡ hẹn..
Những dự định âm thầm thôi đành cho qua!
Một việc nhỏ giữa đường xa lạ
ta lỡ rồi
miền trung đang xa!

Đêm nay lại một mình ta trống trải
giường ta nằm như đặt trên biển khơi
Có còn không, hay chỉ là mong mỏi?
Thương rất nhiều,
đành nhớ
miền trung ơi!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

"Vùng cấm" vẫn cứ là "vùng cấm"!


Kiếp nạn đang giáng xuống đầu nhiều quan chức của Tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam (PVN). Khiến người ta không khỏi nhớ tới uy lực không gì cưỡng được của luật Nhân - Quả!
Giữa lúc cựu Chủ tịch PVN Nguyễn Xuân Sơn đang đứng trước vành móng ngựa thì người kế vị mới hơn một năm là ông Nguyễn Quốc Khánh cũng vừa bị mất chức chiều qua (9/3/2017).
Chưa kể nhiều quan chức khác của PVN cũng đang vướng vòng lao lý, đang bị điều tra và đang đào thoát, lưu vong ở nước ngoài...
Dầu khí là tài nguyên quý giá của quốc gia. Trong rất nhiều năm qua, chẳng người dân nào có thể biết được nguồn tài nguyên khổng lồ có khả năng làm vực dậy một dân tộc, một đất nước này đã và đang được khai thác, sử dụng vào công cuộc kiến thiết quốc gia, mang lại lợi ích cho cộng đồng và tương lai đất nước như thế nào.
Có vẻ như một luật ngầm đã được thực thi để tạo ra tình trạng "vùng cấm" cho lĩnh vực này trong nhiều thập niên qua, kể từ khi VN trở thành quốc gia khai thác dầu thô.
Càng thiếu minh bạch, càng bưng bít thông tin thì càng là khu vườn khế ngọt xum xuê để tham nhũng hoành hành.
Chống tham nhũng không có vùng cấm, trước hết là phải lôi được những tên quan tham nhũng có số má từ trong dầu khí mà ra để làm gương.
Làm được điều này, thì đây quả là công lớn của thế hệ lãnh đạo hiện tại.
Nhưng có vẻ như vẫn còn quá sớm để luận công và tội.
Bởi lẽ, cho tơi giờ này, các quan chức cấp cao của Chính phủ đều khẳng định việc điều chuyển ông Khánh là "do yêu cầu công việc", mặc cho dư luận hướng nhiều đến trách nhiệm của ông Khánh đối với những tồn tại của PVN và các đơn vị thành viên thuộc PVN mà ông Khánh từng làm lãnh đạo.
Có vẻ như "vùng cấm" vẫn cứ là "vùng cấm"!!!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

TỰ NHỦ



Bạn rất dễ khùng lên trước thế giới này
một thế giới quá ồn ào,
bất định
"Sư nói sư phải, vãi nói vãi hay"!
và "chân lý" luôn về tay kẻ mạnh

Một thế giới điêu ngoa như thể sắp lụi tàn
nhìn và nghe rất dễ làm người ta hoang mang
con người cô đơn giữa bầy đàn đông đúc
chen chúc giữa thờ ơ
và vô cảm mỗi ngày!

Hình như quả đất chất lên lưng nhân loại
quá sức rồi chăng, một nhân loại dối gian
chỉ có thành cao bao bọc lấy ngai vàng
không đi tới đâu
cuộc khẩu chiến thâu đêm suốt tháng!

Niềm tin nơi đâu? Các nhà hiền triết đi đâu?
con người mù lòa giận dữ
giữa ngã ba đường
chưa biết phải làm sao
thừa bộ não trong đầu, thừa con tim trong ngực..

Xin bạn hãy bình tâm
Đường đời mấy khi không gai góc?
thân phận người nghèo mấy khi không khó nhọc?
Người từ tâm mấy khi không gặp tai ương?

Bạn đừng hoài công nghe chuyện hão trên đường!
Cuộc sống này thực ra không quá khó
Để nhận ra sau rắc rối, đặt bày..
Sự thật là câu trả lời rất cụ thể đấy thôi!

Chả có cách nào để qua sông sớm cả
ta đành đợi
ông lái đò số phận quay mui
nếu trời còn thương ta qua khúc sông này.
Ta lại ca vang,
khi đường bớt chông gai!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đông - Juan thời hiện đại


Đặng Xuân Xuyến: Đông-Juan là một nhân vật trong tác phẩm văn học của nhà văn Stendal. Đó là một mẫu đàn ông gợi tình, mạnh mẽ, táo bạo và có số “đào hoa”. Chính vẻ đẹp đầy nam tính, gợi tình và tham vọng chinh phục phụ nữ đã giúp anh ta giành được nhiều “chiến công” trong đời sống tình ái của mình. Stendal đã viết: “Đông-Juan luôn rũ bỏ mọi trách nhiệm trong các mối quan hệ tình cảm của anh ta. Trên “chiến trường” bao la rộng lớn, anh ta luôn luôn là kẻ đào hoa, luôn luôn chiến thắng mà không bao giờ chịu nếm mùi thất bại”. 

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Như vậy, anh ta quả là tay săn lùng phụ nữ lạnh lùng, trơ trẽn và “hiệu quả”. Stendal đã xây dựng rất thành công nhân vật Đông-Juan để từ nhân vật Đông-Juan trong tác phẩm văn học, bước ra với cuộc đời, đại diện cho những gã Đông-Juan của đời thường: Lạnh lùng đến tàn nhẫn, trơ trẽn đến bỉ ổi.
Điểm chung cơ bản đầu tiên ở những gã Đông-Juan là sự đa tình, có mới nới cũ. Bản chất đa tình, háo sắc, lấy thú vui xác thịt làm lẽ sống đã khiến những gã Đông-Juan trở thành kẻ “săn tình” siêu hạng. Trong các cuộc phiêu lưu tình ái, các gã Đông-Juan không quan tâm tới tình cảm, nhân cách của người phụ nữ mà anh ta sẽ (đang hoặc đã) chiếm đoạt. Anh ta cũng không cần quan tâm cuộc chơi tình ái ấy kéo dài được mấy ngày, mấy tháng. Điều quan tâm duy nhất của anh ta là được thỏa mãn nhu cầu sinh lý đến mức bệnh hoạn của mình.

Tìm kiếm sự thủy chung ở những gã Đông-Juan thật không khác việc xuống đáy biển mò kim. Trong đời sống tình cảm của mình, những gã Đông-Juan luôn đề cao sự tận hưởng của thú vui xác thịt, coi đó là mục đích sống, là chiến công cần đạt được. Gã luôn thay đổi bạn tình kiểu như người ta thay áo. Đồng thời, gã biết dùng những mánh khóe đầy nghệ thuật, bằng sự thiên biến của mình và bằng sự sắp xếp những “ứng phó” rất tiểu xảo nhưng cũng rất nghệ thuật để tránh con mắt dò xét của thiên hạ. Theo các nhà tâm lý học, nguyên nhân khiến cho những người đàn ông này hành động như vậy là do họ thường cảm thấy bất an, yếu đuối và bất ổn về con người của họ nếu không tạo được mối quan hệ với nhiều phụ nữ.

Một điểm chung nữa thường thấy ở những gã Đông-Juan, là tính hiếu thắng, muốn chinh phục được bất kỳ người phụ nữ nào mà họ thích. Có hay không tình cảm thật sự với những người phụ nữ này, đối với họ điều đó không quan trọng, điều quan trọng với họ là bản danh sách những người phụ nữ đã bị họ, những gã trai lơ đĩ bợm, chinh phục là bao nhiêu?

Thông thường, cánh đàn ông coi việc chiếm đoạt trái tim phụ nữ như những cái mốc trong cuộc đời. Họ gán sự ham muốn tình dục của mình là do bẩm sinh, là nhu cầu chính đáng nên xã hội không có lý do gì để cấm kỵ. Như con thiêu thân, họ lao vào những cuộc tình chớp nhoáng, không đếm xỉa đến cảm xúc, không nghĩ đến hậu quả và không bận tâm đến dư luận nhìn nhận, đánh giá thế nào. Trong những cuộc “hội họp” của các gã Đông-Juan, những chuyện mà người khác nghe thấy thường là những cuộc phiêu lưu tình ái, mà ở đó, các chàng Đông-Juan luôn là người sắm vai chính, đảm đương vị trí của kẻ săn lùng.

Các nhà khoa học đã chỉ ra nguyên nhân chủ yếu làm cho sự xung động tình dục của các gã Đông-Juan - hay còn gọi là những gã trai lơ, đàng điếm - luôn mạnh mẽ là bởi sự mất cân bằng của nội tiết tố. Hệ thống thùy não dưới - tuyến yên - tuyến tình dục trong cơ thể chi phối toàn bộ hoạt động sinh sản và đời sống tình dục của con người. Nếu một khâu nào đó trong hệ thống này trục trặc, sẽ dẫn tới bất thường về đời sống tình dục, mà cơ bản, sự bất thường đó làm gia tăng ham muốn tình dục.

Qua giải phẫu và kết quả của nhiều công trình nghiên cứu, các nhà tâm sinh lý tình dục cũng chỉ ra một số nguyên nhân khác dẫn tới sự ham muốn tình dục gia tăng mạnh mẽ: Một khối u nào đó trong đầu, một bệnh nhân thần kinh do tâm lý khác thường, một người thích xem tranh ảnh khiêu dâm,... đều có thể làm cho hưng phấn tình dục quá mức bình thường, dẫn tới sự ham muốn tình dục gia tăng mạnh mẽ. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến người đàn ông hào hoa, phong nhã của chúng ta trở nên trăng hoa, đĩ điếm.

Một điểm chung nữa mà các chàng Đông-Juan thường có, đó là càng khao khát tình yêu thì họ càng cố buộc người khác phải phục tùng, thậm chí còn áp đặt người khác phải nghe theo và làm theo sở thích bệnh hoạn song hành cùng tính hiếu thắng của mình.

Tham vọng quyền lực của các chàng Đông-Juan nằm sau ham muốn tình dục. Mỗi thành công mới trên bước đường chinh phục mỹ nhân là mỗi lần thỏa mãn tính hiếu thắng của anh ta, và là cách các chàng Đông-Juan cho rằng để khẳng định về sức mạnh đàn ông và ý nghĩa giá trị (tính đực) của con người mình.

Chúng ta, chắc khá nhiều người biết nam ca sỹ Nguyễn Ngọc là người bị tai tiếng về tình ái như thế nào. Với vẻ đẹp đàn ông rất phong trần, hoang dại và giọng ca mượt mà, truyền cảm, Nguyễn Ngọc là thần tượng của nhiều cô gái trẻ. Lợi dụng tình cảm khán giả nữ dành cho mình, Nguyễn Ngọc luôn tạo mọi cơ hội để chinh phục những cô bé “nhẹ dạ” sau những đêm lưu diễn. Mới 10 năm vào nghề nhưng số “nạn nhân” bởi đặc tính Đông-Juan của Nguyễn Ngọc thì không thống kê nổi. Gần đây, sau cái tát “trời giáng” của một “bé con Hà Nội” khi Nguyễn Ngọc định giở trò Đông-Juan, phần nào đã làm anh thức tỉnh. Không biết cái tát ấy có làm cho Nguyễn Ngọc từ bỏ hẳn câu “châm ngôn” cửa miệng: “Tình dục là nhu cầu chính đáng của mỗi người nên xã hội không có lý do gì để khoanh vùng cấm kỵ” hay không, nhưng những lần xuất hiện gần đây, người ta thấy Nguyễn Ngọc trầm hẳn.

Nghiên cứu về tâm sinh lý người đàn ông, người ta thấy sự “gồng mình đến khổ sở” của đấng mày râu khi buộc phải trả lời các câu hỏi: Người đàn ông là gì? Tính nam là gì? Thế nào mới được gọi là người đàn ông đích thực?.... Giáo sư Elisabeth Badinter đã viết: “Khi đề cao hình ảnh không thể với tới được về tính nam, người ta gây ra một ý thức đau đớn: Ý thức là một người đàn ông không hoàn tất. Để đấu tranh chống lại tình cảm bất an thường trực, một số đàn ông nghĩ rằng đã tìm thấy phương thuốc trong việc đề cao một tính siêu đực. Thực ra, họ lại bị cầm tù bởi một tính nam ám ảnh và xung năng, nó không bao giờ để họ được yên ổn. Trái lại, nó là nguồn gốc của sự tự hủy hoại và hung hăng tấn công chống lại tất cả những ai đe dọa làm rơi tấm mặt nạ.”Nhân dạng nam, trang 271, Nhà xuất bản Phụ Nữ, 1999, Nguyễn Xuân Khánh dịch Đây cũng chính là một trong những căn nguyên khiến người đàn ông phong độ, hào hoa, coi sự “chiếm đoạt và thống trị phụ nữ” là tố chất của người đàn ông trở nên đàng điếm.

Trên thực tế, sự ham muốn tình dục thường tăng lên khi chịu ảnh hưởng của sự lo lắng vì sự bất ổn nào đó về tâm sinh lý trong sâu thẳm con người. Và với những chàng Đông-Juan thì nỗi hãi sợ sự cô đơn và sợ thằng đàn ông yếu đuối trong chính con người mình đã bật dậy nổi loạn bằng những cuộc tình chóng vánh và nhạt thếch, vô vị. Lydia Flem thật xác đáng khi nhận xét: “Về mặt cơ bản người nam là hoang sơ và cô đơn, dù có sự đánh giá cao cái tượng dương, anh ta là và vẫn còn là một kẻ bất lực về tình cảm.”

Một điểm chung nữa thường thấy ở các chàng Đông-Juan là sự trau chuốt về trang phục và hình thể. Không giống sự “trau chuốt” của người đàn ông đỏm dáng (thường cầu kỳ nhưng lại tùy tiện trong chọn lựa trang phục nên nhiều khi trở thành lố bịch), sự đỏm dáng của các chàng Đông-Juan lại thiên về trang phục thể hiện sự mạnh mẽ, phóng khoáng của người đàn ông và “tôn vinh” vẻ đẹp rất đàn ông, rất gợi tình của mình (gần giống gu ăn mặc của các chàng đồng tính). Công bằng mà nói, các chàng Đông-Juan rất có khiếu về ăn mặc. Lợi thế về hình thể đẹp, cộng thêm cách ăn mặc rất đặc trưng giống đực và khả năng tán gái hơn người, các chàng Đông-Juan thực sự trở thành “tiêu điểm” để phụ nữ ngước nhìn. Đây cũng là một điểm chung cơ bản của những chàng Đông-Juan thời hiện đại: Khéo léo và biết cách chinh phục lòng người.

Giống như người đàn ông đỏm dáng, các gã Đông-Juan hiện đại cũng rất quan tâm tới việc chăm sóc hình thể. Anh ta sẵn sàng bỏ ra cả ngày để đến các Salon làm đẹp, nhưng anh ta không chấp nhận kiểu làm đẹp nhờ “son phấn” như người đàn ông đỏm dáng hoặc người đàn ông đồng tính... Đây có thể coi là ưu điểm của các chàng Đông-Juan vì anh ta đã đề cao sự nam tính của người đàn ông, dù chỉ trong nhận thức hay ở vẻ bề ngoài.

Mặc dù đề cao tính nam nhưng trong thực tế, hình ảnh người đàn ông hào hoa của chúng ta những năm gần đây đã mềm yếu đi khá nhiều. Những người bảo lưu khuôn mẫu người đàn ông truyền thống không thể tìm thấy hình ảnh người đàn ông phong trần, đậm đặc chất đực, liền quay sang đổ lỗi cho các hãng thời trang đã làm “mềm yếu tính nam của người đàn ông” khi đưa những siêu sao như David Beckam, Richard Gere, Takuya.... trong chiến lược quảng cáo sản phẩm của mình. Người ta lo lắng, giận dữ và phán quyết quá lời rằng: Chính hình ảnh thần tượng của giới trẻ đang “trau chuốt làm đẹp” trên các phương tiện thông tin đại chúng đã tạo nên cuộc cách mạng về khuôn mẫu người đàn ông của thế kỷ XXI - trong đó có cả các gã trai lơ, đĩ bơm - làm biến dạng người đàn ông cương cường, dũng mãnh thành kẻ lập dị, nữ tính đến mềm oặt.

Thực ra chúng ta đều rõ, trong bất kỳ người đàn ông nào cũng tồn tại “chất nữ nguyên thủy”. (Xem: /nhung-thac-mac-ve-ong-tinh-luyen-ai-tac.html). Hơn nữa, chuẩn mực về người đàn ông trong xã hội hiện đại đã có những biến đổi quan trọng: Sự thành đạt và bản chất “hiền lành”, tử tế là ưu tiên số 1 dành cho người đàn ông hiện đại. Đó chính là căn nguyên “buộc” người đàn ông luôn có ý thức đề cao tính đực phải “nghiêm túc” thay đổi phong cách để thể hiện mình.

Với vẻ đẹp ngang tàng, đầy nam tính đã giúp các Đông-Juan thực hiện được các cuộc nổi loạn mà các chuyên gia tâm lý gọi đó là cuộc nổi loạn chống lại chính mình, bằng những cuộc tình vô vị, tẻ nhạt, bằng những ham muốn giả tạo, bệnh hoạn. Văn học (và cả phim ảnh) Mỹ những năm đầu thế kỷ XX đã làm ngây ngất hàng triệu trái tim thiếu nữ khi xây dựng nhân vật chính là những chàng cao bồi miền Tây, cũng với hình thể và tính cách như những chàng Đông-Juan mà Stendal đã xây dựng. Những gã cao bồi miền Tây, trên bước đường chinh phục phái đẹp, trái tim của họ luôn luôn vô cảm. Họ “là hiện thân của mọi kiểu người rập khuôn nam giới (...) về một cuộc săn đuổi không ngừng của những người đàn ông đi tìm tính đực của mình. Khẩu súng côn, rượu và ngựa là những thứ phụ tùng bắt buộc của hắn, và những người đàn bà chỉ đóng những vai trò phụ” (Nhân dạng nam, trang 268). Hình ảnh gã cao bồi ngang tàng, đầy nam tính với thanh kiếm (hoặc khẩu súng côn) trên tay, rong ruổi trên lưng ngựa, bất chấp sự khắc nghiệt của ngoại cảnh đã thách thức nhân loại bằng câu hỏi: Phải chăng đó là biểu tượng cho sự mạnh mẽ của người đàn ông đích thực? Hay chính là vũ khí cần thiết buộc phải có để bảo vệ tố chất người đàn ông đang bị xâm phạm trầm trọng? Rong ruổi trên cao nguyên rộng lớn với trái tim không cảm xúc, không mục đích, không lý tưởng và không hiểu mình đi đâu, làm gì và vì cái gì của các chàng cao bồi như lời cảnh báo của các nhà văn hóa về sự khủng hoảng nhân dạng người đàn ông hiện đại.

Nghiên cứu về đời sống tình dục của các gã Đông-Juan, các nhà tâm lý tình dục cho rằng: Ham muốn tình dục của người đàn ông Đông-Juan luôn mạnh mẽ và hưng vượng. Sự xung động tình dục của anh ta mạnh tới mức không kể thân sơ, không chọn đối tượng, không cần giữ thể diện, miễn sao anh ta được thỏa mãn cơn ghiền xác thịt. Đông y gọi anh ta là kẻ “dâm loạn”, còn Tây y gọi anh ta là người ham muốn tình dục quá mức. Sự hưng phấn tình dục quá mạnh và bản chất lấy thú vui xác thịt làm lẽ sống đã biến anh ta thành kẻ lưỡng tính luyến ái, có nghĩa anh ta thèm muốn thỏa mãn sinh lý với cả đàn ông và đàn bà. Trong các cuộc phiêu lưu tình ái đồng giới, anh ta luôn là người giữ thế “chủ động”. Đây là trường hợp rất hiếm xảy ra với những chàng Đông-Juan dị tính nhưng lại thường xuyên với những gã Đông-Juan lưỡng tính. (Xem: nhung-thac-mac-ve-luong-tinh-luyen-ai.html). Trớ trêu thay, theo kết quả điều tra xã hội học của các nhà tâm lý, tình dục (ở các nước phương Tây) thì trong số các chàng Đông-Juan - thường rơi vào các chàng Đông-Juan có ngoại hình “hoàn hảo”- có khá nhiều người là dân đồng tính.

Chúng ta, những người được “mệnh danh là phái mạnh”, không ít người “đã giật mình” rồi tỏ ra tức giận khi nghe lời tuyên bố “xanh rờn” của cô người mẫu “đỏng đảnh” Hồ Ngọc Hà về hình ảnh và tính cách người đàn ông hiện đại. Chúng ta thể hiện sự bất bình đó bằng những lời ác cảm, “thóa mạ” nhân cách của cô vì không thể chấp nhận được lời nhận xét “hết sức phiến diện và cực đoan” của cô: “Đàn ông giàu có thường hay đem tiền ra mua chuộc phụ nữ đẹp. Còn đàn ông đẹp trai quá thì chắc gì anh ta đã là một người đàn ông thực sự, có khi là đồng tính đấy.” (theo VnEXpress thø 1/4/2004: Tôi hơi coi thường đàn ông). Nhưng công bằng mà nói, ở chừng mực nào đó lời nhận xét của cô không hẳn là không có căn cứ.

Như chúng tôi đã trình bày, những gã Đông-Juan lưỡng tính, hay gọi đúng tên là những gã Đông-Juan đồng tính, sau những cuộc tình chớp nhoáng với những người phụ nữ nhẹ dạ lại thích tìm đến những người đàn ông khác để được yêu thương, chở che như tình chồng vợ. Trong các cuộc tình đồng giới ấy, những gã Đông-Juan thực sự đóng các vai trò là các “thím”, các “mợ” với đầy đủ đức tính của những “bà chằn”. (Xem: /tim-hieu-nhan-dang-nam-nguoi-ong-ong.html) Trong thế giới người mẫu, không ít chàng bảnh chọe, đầy nam tính và gợi cảm đã tự biến mình thành điếm đực của cả quý ông và quý bà. Họ chụp ảnh “khoe thân thể 100%” rồi tung lên mạng với lời quảng cáo “kết bạn” để săn lùng những kẻ háo sắc, bệnh hoạn. Kè kè bên họ trước công chúng là những tiểu thư xinh đẹp đài các, nay một nàng, mai một nàng với những biểu hiện thật tình tứ, lãng mạn nhưng khi đêm về họ lại cung cúc chiều chuộng những gã trai còn hơn những bà vợ yêu chiều chồng nhất. Những gã Đông-Juan kiểu này tạo ra muôn vàn lý do để ngụy biện cho hành động khác thường và được người đời chấp nhận, coi đó là bình thường vì cho rằng nhu cầu “chuyện ấy” quá cao của chàng “quá đẹp trai” nên mới có chuyện tình “oái oăm” như thế (hoặc không nhận thấy những chuyện khác người bởi sự che chắn rất giỏi của các gã Đông-Juan), mà không nhận ra rằng: Thực ra những chàng Đông-Juan lại là những người đàn ông yếu đuối và rất nữ tính.


Một dạo dư luận bàn tán ầm ĩ về chuyện tình giữa nam ca sỹ Trần Minh và nam người mẫu Vũ Bình với nhiều thông tin trái ngược. Người thì bảo Trần Minh là “con gà trống” thực thụ bị Vũ Binh làm cho thân tàn danh bại vì lòng trắc ẩn, người lại bảo Vũ Bình là nạn nhận trong vụ tai tiếng về giới tính này. Những người hiểu rõ thì chỉ chép miệng lắc đầu. Họ không biết nên lý giải thế nào về chuyện hai người đàn ông rất nam tính lại vướng vào chuyện cấm kỵ, khinh khi của xã hội. Cả hai chàng trai đều còn rất trẻ, đều từng có những cuộc tình trai gái làm tốn bao giấy mực của những người cầm bút. Và cũng mới đó không lâu, ca sỹ Trần Minh phải lẳng lặng đưa bạn gái đi “giải quyết” hậu quả làm rùm beng dư luận nhưng những cử chỉ nũng nịu, trìu mến hai người dành cho nhau và cảnh hai người sống với nhau như vợ như chồng thì chỉ có tạo hóa mới hiểu nổi...

Tệ hơn nữa, có những gã Đông-Juan còn coi quan hệ “xác thịt” với cả 2 giới là mốt của giới quý tộc, không phải ai cũng “vinh dự” có được. Nhà đạo diễn tài ba nọ, sau vài phim “nổi đình nổi đám” đã ỡm ờ chia sẻ với công chúng mình là người “đa hệ”, là “bóng”, là thích sưu tầm “màu tím”, kẹo socola, búp bê... Không cải chính, không phản đối những bài viết về thói đỏng đảnh, cong cớn của mình, nhà đạo diễn tài ba nọ cứ nhẩn nha tung ra những hé lộ “tin tức” làm “chao đảo” dư luận về con người thực của mình và những cuộc tình “cực kỳ hấp dẫn, cực kỳ lãng mạn” mà người bình thường không thể có được. Lật lại những trang tình sử của nhà đạo diễn, người ta giật mình vì số nhân tình cả 2 giới của nhà đạo diễn lên tới vài trăm. Có thế dư luận mới bàn tán: Muốn nhận vai diễn trong phim (của đạo diễn này) chỉ cần ngoại hình đẹp và chịu “tay trong tay, chân trong chân” với đạo diễn là được.

Hay như câu chuyện về nam diễn viên K. T là một ví dụ cho sự băng hoại về đạo đức trong con người các gã Đông-Juan thời hiện đại.

Là một diễn viên tài sắc vẹn toàn, K.T là gương mặt “sáng giá” của điện ảnh nước nhà. Không ít thiếu nữ dù biết anh đã có gia đình nhưng vẫn thầm yêu trộm nhớ, thậm chí có khán giả vì mến mộ anh, tìm mọi cách tiếp cận để được “gần gũi một lần” với anh làm “kỷ niệm”. T.T - vợ anh - không ít lần nuốt lệ vì thói trăng hoa, đàng điếm của chồng, nhưng vì yêu chồng, muốn giữ thanh danh cho chồng, chị âm thầm chịu đựng. Như kẻ bệnh hoạn, anh cặp bồ với bất cứ phụ nữ nào coi anh là “thần tượng”. Tệ hơn, K.T còn đón nhận nồng nhiệt tình cảm của những khán giả nam và coi đó là “chiến tích đặc biệt” của mình. Ban đầu chứng kiến cảnh khán giả nam ôm hôn say đắm chồng mình, T.T choáng váng nhưng rồi chị tin vào sự rõ ràng về giới tính của chồng bởi những cuộc tình “chóng đến nhanh đi” của anh với khán giả nữ, nhất là lời phân trần của K.T khi chị căn vặn: “Anh chỉ cho họ ôm hôn vì “thương hại” họ và anh không muốn mất khán giả của mình nên em đừng nghĩ ngợi gì.”. Nhưng một lần do quên đồ, nữ nghệ sỹ T.T quay về nhà, vừa bước chân vào phòng ngủ, chị sững người khi thấy chồng cùng một bạn diễn nam đang làm cái chuyện mà chỉ có hai người khác giới mới làm. Chị vội vàng khăn gói nữ trang, hành lý dời khỏi ngôi nhà đã gần mười năm mặn nồng tình chồng vợ. Trước tòa chị lạnh lùng: “Tôi không thể sống chung với anh ta được. Thật là kinh tởm. Tôi không thể hiểu nổi tại sao hai thằng đàn ông rất nam tính ấy, cũng rất yêu vợ thương con như thế lại làm những việc bẩn thỉu hết chỗ nói. Thì ra lũ họ chỉ đóng kịch để lừa dối chị em phụ nữ chúng tôi.”. Từ đó đến nay, nữ nghệ sỹ T.T đã 2 lần “lên xe hoa” nhưng vẫn “lặng lẽ một mình” vì chị không còn tin vào tình yêu của người khác giới. (Còn nam nghệ sỹ K.T, sau đó một thời gian, anh lên “xe hoa” với một khán giả yêu anh, chấp nhận con người thực của anh, đến giờ hạnh phúc của họ không hiểu có được viên mãn hay không nhưng chuyện tình kiểu “thời thượng” của K.T không làm dư luận ầm ĩ thêm nữa.).

Với đặc tính của những kẻ đa tình, háo sắc, các chàng Đông-Juan cho dù đã có vợ trẻ đẹp, tháo vát, yêu chồng thương con hết mực vẫn “hăm hở” kiếm tìm những cô gái trẻ người non dạ để tạo dựng mối quan hệ sặc mùi xác thịt. Không ít gã đàn ông kiểu này đã làm khổ vợ khổ con vì tính trăng hoa, đàng điếm của mình. Thực tế cuộc sống cho thấy 90% những bà vợ có chồng thuộc nhóm các chàng Đông-Juan đều bất mãn với tính đĩ điếm của chồng và cuộc sống gia đình của họ luôn rơi vào cảnh hoặc “cơm không lành canh không không ngọt”, hoặc phải đưa nhau ra tòa. Thường thì trong những gia đình như vậy, người bố không có được sự kính trọng của con cái, nếu phải đưa nhau ra tòa thì phần đông con cái không chịu sống cùng người bố. Trong suy nghĩ của những đứa con, hình ảnh người bố không mấy tốt đẹp ấy là nguyên nhân dẫn đến những thua thiệt, khổ cực mà chúng phải gánh chịu.

Trái ngược với những gã Đông-Juan như vậy, trong cuộc sống, không ít gã Đông-Juan mặc dù là người thành đạt, rất yêu vợ yêu con nhưng trước tình yêu “mù quáng” của một số phụ nữ đã lợi dụng “diễn kịch” là kẻ bất hạnh trong cuộc sống gia đình, để biến những người phụ nữ đáng thương đó trở thành “nô lệ tự nguyện”, phục vụ vô điều kiện không chỉ cho riêng gã mà còn cả vợ con gã bằng thái độ tận tụy, bằng niềm trung thành tuyệt đối.

Quay trở lại câu chuyện của nữ nghệ sỹ T.T để bạn đọc hiểu thêm về tính đĩ điếm của các gã Đông-Juan đã gây ra hậu quả tai hại cho người thân như thế nào.

Sau khi chia tay K.T, nữ nghệ sỹ T.T nhận lời cầu hôn của một nghệ sỹ cùng đoàn. Cuộc hôn nhân kết thúc cũng nhanh như thời gian hai người tìm hiểu. Chừng năm sau, chị lần nữa “gá nghĩa” cùng một doanh nhân với niềm tin đây sẽ là bến đậu bình an của đời chị. Thật oái oăm, cuộc hôn nhân này cũng chỉ tồn tại tám, chín tháng. Chị tâm sự với mọi người: “Tôi yêu anh K (tên nhà doanh nghiệp) nhưng lại sợ phải làm “chuyện ấy” với chồng. Tôi thật sự không còn hứng thú. Chồng tôi là nhà kinh doanh, anh ấy rất hiểu vì sao tôi lại thế nên rất tâm lý an ủi, động viên nhưng tôi vẫn không thể. Cứ mỗi lần anh ấy muốn “gần gũi” là hình ảnh nhớp nháp của K.T với bạn diễn nam lại làm tôi hãi sợ. Chồng tôi là người đáng kính, anh ấy rất tuyệt vời nên tôi chủ động chia tay, giải phóng cho anh ấy. Tôi không thể để anh ấy vì tôi mà khổ sở.”

Hậu quả từ việc trăng hoa, đàng điếm của những gã Đông-Juan không chỉ để lại “di chứng” trầm kha cho người vợ mà còn làm bất hạnh cho cuộc sống lứa đôi của con cái sau này. Câu chuyện của Trà Mi là một ví dụ.

Năm lên mười tuổi, bố mẹ chia tay, Trà Mi ở với mẹ. Sau đó, mẹ đi bước nữa, Trà Mi phải chứng kiến những trận đòn vô cớ mẹ phải gánh chịu từ người bố dượng. Không chỉ vậy, hắn còn lôi người tình về nhà, bắt mẹ con cô đứng xem hắn làm trò thú vật. Khốn nạn hơn, tên bố dượng còn chiếm đoạt cô khi cô vừa bước sang tuổi mười bốn. Căm hận, mẹ Trà Mi làm đơn ly dị và kiện hắn về tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên. Hắn đã phải trả giá trước pháp luật nhưng vết thương lòng của Trà Mi không có thuốc nào chữa lành được. Trở thành thiếu nữ, dù khá xinh đẹp, lại chăm chỉ, ngoan ngoãn, được nhiều người theo đuổi nhưng cô vẫn dửng dưng với chuyện xây dựng gia đình. Trước thúc ép của người mẹ, ngoài ba mươi tuổi cô mới chấp nhận lấy chồng. Đêm tân hôn, khi chồng háo hức “yêu đương”, cô lạnh lùng như một khúc gỗ. Những ám ảnh của quá khứ làm cô ghê tởm “chuyện ấy” với cả chồng mình. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trà Mi, chồng cô rã rời dời phòng ngủ. Cô yêu và thương chồng nhưng cô không thể làm được bổn phận của người vợ. Ban ngày cô vui vẻ với chồng bao nhiêu thì đếm đến cô lại lo sợ khi nằm cạnh chồng bấy nhiêu. Anh càng gần gũi, cô càng kiếm cớ xa lánh để khỏi phải làm “chuyện ấy”. Chồng thắc mắc, thậm chí cáu gắt cô cũng chỉ im lặng ngồi khóc. Cô không thể nói rõ cho chồng nỗi hãi sợ của mình. Cô càng không đủ can đảm để nói cho chồng biết nỗi đau mà cô và mẹ cô phải chịu đựng. Cứ như vậy, sau một năm “làm vợ người ta”, Trà Mi lặng lẽ quay trở về sống âm thầm bên mẹ.

Như vậy, các chàng Đông-Juan của chúng ta còn là những kẻ thất bại trên con đường kiếm tìm tình yêu và hạnh phúc.

Thương thay hỡi các chàng Đông-Juan thời hiện đại. Các chàng nghĩ sao khi đọc xong điểm yếu này?

Đặng Xuân Xuyến

Trích trong: ĐIỂM YẾU CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG MẠNH MẼ của Đặng Xuân Xuyến ; xuất bản năm 2006


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Credit Suisse đánh giá gì về tác động từ chính sách của Trump tới kinh tế Việt Nam?


THẢO MAI 08/03/2017 BizLIVE - Chuyên gia của Credit Suisse ước tính kiều hối về Việt Nam có thể giảm tương đương 0,4%GDP nếu ông Trump siết chặt chính sách nhập cư. Theo báo cáo mới nhất của Credit Suisse, chính sách nhập cư và kiểm soát biên giới hà khắc của Tổng thống Mỹ Donald Trump có thể tạo áp lực lên tiền đồng của Việt Nam. Từ tháng 11/2016, tiền đồng đã giảm giá 2,2%. 

Tổng thống Mỹ Donald Trump. Ảnh: Bloomberg
Chỉ 15% số lao động Việt Nam tại Mỹ có thể bị ảnh hưởng bởi đạo luật mới này. Nhưng kiều hối mới là yếu tố đáng ngại vì Mỹ đóng góp tới hơn một nửa kiều hối về Việt Nam, đạt khoảng 7 tỷ USD vào năm 2015 theo số liệu của Ngân hàng Thế giới.

Chuyên gia của Credit Suisse ước tính kiều hối về Việt Nam có thể giảm tương đương 0,4% GDP nếu ông Trump xiết chặt chính sách nhập cư.

Ngoài ra còn có thuế biên giới. Nếu đạo luật này được thông qua, Việt Nam có thể thiệt hại 0,9% GDP, chưa kể những tiềm năng bị mất đi vì ông Trump rút Mỹ khỏi hiệp định TPP.

Cụ thể, thuế điều chỉnh biên giới sẽ miễn giảm thuế cho các công ty Mỹ xuất khẩu sản phẩm ra nước ngoài, đồng thời bãi bỏ những ưu đãi này đối với các công ty Mỹ nhập khẩu hàng hoá từ các nước khác.

Thuế điều chỉnh biên giới được áp dụng để khuyến khích các công ty sản xuất hàng hóa tại Mỹ.

Việt Nam sẽ vẫn hưởng thặng dư cán cân vãng lai trong năm nay, tuy nhiên sẽ giảm từ mức 3,4% trong năm ngoái xuống 2,4%, ngân hàng dự báo. Tỷ lệ ảnh hưởng tiêu cực mà Việt Nam phải chịu lớn hơn Philippines và Ấn Độ, hai nước bị xem là bị chính sách nhập cư nhắm vào trực diện.

Tác động ước tính từ chính sách nhập cư của Trump vào kiều hối chuyển về Ấn Độ, Philippines và Việt Nam.

Còn theo một báo cáo do hai chuyên gia Robin Winkler và George Saravelos của ngân hàng Deutsche Bank thực hiện, mức thiệt hại về kim ngạch thương mại ròng với Mỹ mà Việt Nam có thể phải hứng chịu nếu bị áp thuế biên giới 20% là gần 5% GDP, khiến Việt Nam trở thành quốc gia thiệt hại nhiều thứ hai, chỉ sau Mexico.

Canada được dự báo sẽ là quốc gia thiệt hại nhiều thứ ba, với mức thiệt hại kim ngạch thương mại ròng giữa nước này với Mỹ có thể vượt 4% GDP.


http://bizlive.vn/vang-tien/credit-suisse-danh-gia-gi-ve-tac-dong-tu-chinh-sach-cua-trump-toi-kinh-te-viet-nam-2539016.html

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Vì sao Trung Quốc sợ THAAD của Mỹ đến thế ?


THAAD được đưa đến căn cứ Osan, Hàn Quốc ngày 06/03/2017.

Nếu chỉ đơn thuần quan sát thái độ giận dữ của Bắc Kinh trước việc Mỹ triển khai hệ thống lá chắn tên lửa (THAAD) tại Hàn Quốc, người ta có thể cho rằng mục tiêu nhắm đến của THAAD là Trung Quốc. Nhưng cả Washington và Seoul đều khẳng định hệ thống này là cần thiết để bảo vệ Hàn Quốc trước sự tấn công của Bắc Triều Tiên.
THAAD là gì ?

THAAD viết tắt từ Terminal High Altitude Area Defense (tạm dịch Hệ thống phòng thủ tầm cao giai đoạn cuối), được chế tạo để bắn hạ các hỏa tiễn đạn đạo tầm ngắn, trung bình và tầm xa trong giai đoạn cuối cùng, tức khi chúng đang rơi xuống.


Theo hãng sản xuất Lockheed Martin, hoạt động này gồm bốn bước. Trước tiên, một hệ thống radar nhận dạng hỏa tiễn địch, và mục tiêu lập tức được nhắm đến. Một hỏa tiễn bắn chận được khai hỏa từ hệ thống phóng tên lửa đặt trên xe chuyên dụng, phá hủy hỏa tiễn địch bằng động năng. Vì mối đe dọa được hóa giải ngay từ trên cao, nên tác động của vũ khí hủy diệt hàng loạt được giảm nhẹ.

THAAD vô cùng cơ động, gồm bốn bộ phận chính : một xe chuyên dụng phóng hỏa tiễn, tám tên lửa bắn chặn, một hệ thống radar cơ động và một hệ thống kiểm tra nối kết nhiều bộ phận khác nhau với trung tâm chỉ huy bên ngoài.

Được thiết kế để chống lại các tên lửa Scud của Irak trong chiến tranh vùng Vịnh, nay THAAD được Hoa Kỳ bố trí tại nhiều nơi trên thế giới, trong đó có đảo Guam và Hawai. Và từ năm ngoái, Lầu Năm Góc loan báo sẽ triển khai tại Hàn Quốc, như biện pháp phòng vệ trước việc Bắc Triều Tiên tiếp tục chương trình nguyên tử và bắn thử hỏa tiễn đạn đạo.

Tuần này, tình hình bán đảo Triều Tiên đột ngột căng thẳng. Hôm thứ Ba, báo chí Bình Nhưỡng loan báo đã cố gắng tấn công các căn cứ quân sự Mỹ tại Nhật Bản. Số hỏa tiễn được Bắc Triều Tiên bắn đi cho thấy nước này đang thử nghiệm làm thế nào nhanh chóng triển khai các tên lửa trong trường hợp chiến tranh. Cùng ngày, Hoa Kỳ thông báo bắt đầu đưa THAAD đến Hàn Quốc. Do địa điểm chưa sẵn sàng, hệ thống lá chắn tên lửa tạm thời đặt tại một căn cứ Mỹ ở Osan, và việc triển khai có thể hoàn tất vào tháng Sáu.

Cũng trong ngày thứ Ba, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao Trung Quốc Cảnh Sảng (Geng Shuang) tuyên bố đây là mối đe dọa quan trọng đối với Trung Quốc, và « sẽ kiên quyết có những biện pháp cần thiết để bảo vệ các lợi ích an ninh của chúng tôi ».

Hệ thống radar tinh vi của THAAD

Washington Post nhận xét, thoạt nhìn thì khó thể hiểu được cơn thịnh nộ của Bắc Kinh đối với THAAD. Một mặt, đây chỉ là một hệ thống phòng vệ. THAAD không mang theo các đầu đạn để tấn công, mà chỉ dựa vào các hỏa tiễn bắn chặn để phá hủy tên lửa địch. Và tuy trên lý thuyết, hệ thống này có thể sử dụng để ngăn chặn các hỏa tiễn đạn đạo của Trung Quốc, nhưng THAAD chỉ can thiệp vào giai đoạn cuối cùng. 

Hơn nữa, Trung Quốc, ông anh lớn lâu nay của Bắc Triều Tiên, cũng đã tỏ ra bực tức trước các vụ bắn hỏa tiễn mới đây của Bình Nhưỡng. Bắc Kinh đã ngưng nhập khẩu than đá của Bắc Triều Tiên, làm ảnh hưởng trầm trọng đến nền kinh tế của đất nước bị cô lập này.

Tuy nhiên, nhiều chuyên gia nhận xét sự giận dữ của Bắc Kinh không nhắm vào các hỏa tiễn, mà chủ yếu do lo ngại trước hệ thống radar tinh vi của THAAD. Các radar này có thể theo dõi những hệ thống tên lửa của Trung Quốc, tạo ưu thế lớn cho Hoa Kỳ trong trường hợp xảy ra xung đột với Bắc Kinh trong tương lai. Một số nhà phân tích Trung Quốc còn cho rằng bản thân THAAD chỉ được sử dụng một cách hạn chế chống lại Bắc Triều Tiên, mà việc triển khai hệ thống radar mới là mục đích chính.

Nhìn rộng hơn, Bắc Kinh lo sợ Hoa Kỳ có thể sử dụng cả Hàn Quốc lẫn Nhật Bản để cầm chân Trung Quốc trong tương lai. Hoàn Cầu Thời Báo đã viết : « Nếu Hàn Quốc nhất định trở thành con rối của Mỹ, Trung Quốc sẽ phải hành động ».

Bắc Kinh trả đũa thế nào ?

Trước hết là tấn công vào kinh tế Hàn Quốc. Bắc Kinh đã hạn chế các hoạt động kinh doanh của các công ty Hàn Quốc tại Trung Quốc, trong đó có việc đóng cửa các cửa hàng Lotte, một tập đoàn đã nhượng đất sân gôn cho việc triển khai THAAD. Nhiều biện pháp khác có thể được đưa ra, như các công ty du lịch ngưng bán vé đi Hàn Quốc, kêu gọi tẩy chay sản phẩm của Seoul và thậm chí hủy các buổi trình diễn của các ngôi sao K-pop.

Những động thái này sẽ khiến Hàn Quốc thiệt hại nặng vì những năm gần đây lệ thuộc Trung Quốc nhiều về kinh tế. Trung Quốc là bạn hàng lớn nhất của nước này, giá trị xuất khẩu năm 2014 lên đến 142 tỉ đô la, gấp đôi so với doanh số bán sang Hoa Kỳ. Bắc Kinh gây áp lực vào thời điểm nữ tổng thống Park Geun Hye đang vướng xì-căng-đan, số phận của bà có thể sẽ được quyết định trong tuần này.

Đối với Hoa Kỳ, việc triển khai THAAD tại Hàn Quốc là một trong những động thái thực sự đầu tiên nhằm đối phó với Bắc Triều Tiên, kể từ khi ông Donald Trump nhậm chức cho đến nay. Tuy nhiên theo Washington Post, phản ứng dữ dội của Bắc Kinh và những hành động khiêu khích của Bình Nhưỡng, cho thấy tình hình hiện rất phức tạp.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

Ánh Mắt Thiên Thần

- Truyện Ngắn
Hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại Việt Nam. Thời gian 15 ngày anh có được để trở về thăm quê hương trôi qua thật nhanh. Mặc dù xa Sài Gòn đã lâu và đây là lần đầu tiên anh trở về thăm, nhưng anh chủ yếu chỉ quanh quẩn ở nhà với bà chị và đứa cháu, chứ chẳng đi đâu nhiều. Dù chỉ mới xa cách hơn mười năm nhưng Sài Gòn bây giờ đối với anh trở nên xa lạ đi nhiều quá: người quá đông và xe cộ giao thông quá hỗn loạn. Có cần đi đâu thì anh chỉ dám đi taxi chứ không dám sử dụng chiếc xe gắn máy của bà chị. Anh cũng không yên tâm khi được bạn bè đèo phía sau xe, vừa ngồi mà tim anh cứ thót lại với những cú suýt va chạm nảy lửa. Ngạc nhiên một điều là ai cũng xem đó như là một điều bình thường, khiến cho phản ứng của anh bỗng trở nên lạc lõng và buồn cười.
Chiều tối hôm nay, anh có hứa dẫn thằng cháu của anh đi ăn ở một quán ăn khá nổi tiếng mà nó rất thích, trước khi anh trở về Mỹ. Quán ăn này có khách hàng đa số là Việt Kiều vì giá khá cao. Tuy nhiên, chất lượng thức ăn và cung cách phục vụ cũng khá tương xứng với giá cả. Hai cậu cháu cứ ngồi ăn chậm rãi vừa chuyện trò, vừa thưởng thức món ăn nên đến khi ra khỏi quán thì đã gần 9 giờ tối. Vừa bước chân ra khỏi quán thì một cảnh tượng huyên náo làm anh chú ý: một đứa bé gái khoảng 8 tuổi đang bị một gã đàn ông trung niên chửi bới và hành hạ.
Đứa bé có một ánh mắt thật lạ, trong veo và thánh thiện như ánh mắt của một thiên thần. Dù đang bị đánh đập tàn nhẫn nhưng ánh mắt ấy không toát lên nét gì là căm phẫn hay thù hận, mà chỉ biểu hiện một nỗi sợ hãi cực độ và một sự phục tùng vô điều kiện. Ánh mắt ấy cứ lần lượt liếc nhìn hết người này đến người khác trong đám đông bao quanh, như muốn gửi gắm một lời van cầu cứu giúp khẩn thiết. Vừa nhìn vào ánh mắt ấy, anh chợt thấy dâng lên trong người mình một cảm giác xót thương thật khó tả, khiến anh như không thể chịu đựng nổi nữa cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Gã đàn ông có một vết sẹo vắt ngang trán. Gã không ngừng tát thẳng tay vào mặt của đứa bé gái vốn đã đỏ ửng. Vừa tát, hắn vừa nguyền rủa đứa bé bằng một giọng cục cằn đầy đe dọa:
- Mẹ kiếp! Tao mua mày về tốn không biết bao nhiêu tiền mà suốt một ngày trời mày chỉ kiếm được chừng này thôi. Tiền đâu mà tao sống hả mậy?
Một tay hắn tát thẳng vào mặt đứa bé, tay kia hắn nắm tóc của nó mà giựt ra phía đàng sau. Cứ sau mỗi cái giựt như thế thì đứa bé lại hét lên đau đớn thật thảm thiết. Một hồi sau, có lẽ do quá đau không chịu đựng nổi nữa, nó cúi rạp mình xuống mặt đất dơ bẩn, vừa quì lạy gã đàn ông, vừa van xin bằng một giọng thống thiết:
- Chú ơi, chú tha cho con lần này đi, ngày mai con sẽ cố gắng kiếm được nhiều hơn. .
Không thể dằn lòng lâu hơn nữa, anh lao đến nắm ngay cánh tay gã đàn ông dằn lại và quát thẳng vào mặt hắn:
- Ông là người lớn, tại sao lại đánh đập trẻ con tàn nhẫn như vậy hả?
- Ê, thằng kia, việc gì đến mày mậy? Mày là ai mà dám xía vô chuyện của tao?
- Tôi là ai, ông không cần biết. Còn ông là ai mà lại đánh đập trẻ con như thế? Ông có còn là con người không?
- Tao là ai à? Tao là người đã bỏ tiền ra mua nó nên tao muốn làm gì nó thì tao làm. Mày có giỏi thì mày chuộc nó đi, tao tính rẻ cho, chứ đừng bày đặt đứng đó làm ra vẻ đạo đức.
- Ông muốn bao nhiêu?
- 500 đô la Mỹ thôi, mày có đủ tiền không mậy?
Hắn nhướng mắt, vừa nói vừa ra thái độ như muốn thách thức anh. Anh rút vội chiếc bóp ở túi quần sau, móc ra năm tờ giấy bạc 100 đô liệng vào mặt hắn, rồi nắm lấy tay đứa bé kéo đi. Đứa bé lặng lẽ, ngoan ngoãn đi theo anh. Ánh mắt thiên thần của nó nhìn anh một cách thật hiền dịu và trìu mến, nửa như cảm ơn anh về những gì anh vừa làm cho nó, nửa như gửi trao số phận.
Khi về đến nhà, chị anh ra đón và ngạc nhiên thấy anh về có mang theo một đứa bé gái nhỏ. Ẩn trong cái dáng vẻ nhỏ bé của nó là một sự rụt rè và yếu đuối dễ làm cho lòng người thương cảm. Còn đôi mắt của nó nữa, mới thật đặc biệt làm sao. Không dằn được sự tò mò, chị hỏi ngay:
- Đứa bé này là ai vậy em?
- À, em vừa mới chuộc nó giá 500 đô đó chị. Nó bị cha mẹ nó bán cho người ta. Rồi người ta bắt nó đi ăn xin, nhưng nó kiếm không được nhiều tiền, nên bị người ta đánh quá trời. Em chứng kiến thấy tội quá nên bỏ tiền ra chuộc nó về.
- Vậy rồi em tính sẽ lo cho nó như thế nào đây? Ngày mai, em trở về Mỹ rồi còn gì.
Nghe câu hỏi người chị đặt ra cho mình, anh bất giác hơi giật mình, quay trở lại với thực tế. Anh quay qua nhìn vào con bé mà đôi mày nhíu lại. Từ nãy đến giờ, mải nghĩ đến số phận của nó mà anh chưa hề có một suy tính gì cho tương lai của nó cả. Rồi nó sẽ sống ở đâu và với ai đây. Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh quay trở lại nhìn vào người chị, rồi chậm rãi nói như dò ý:
- Em tính như thế này, chị xem có được không nghen. Em dự định khi trở về Mỹ sẽ nhờ luật sư tư vấn để tiến hành làm thủ tục nhận con nuôi. Khi nào thủ tục xong xuôi hết thì em sẽ trở về để đón nó qua Mỹ. Em bây giờ cũng trên 30 tuổi rồi mà chưa có gia đình, nên sống ở bển cũng thấy lẻ loi chị à. Có nó cũng cảm thấy đỡ cô quạnh. Vả lại, nhìn nó cũng dễ thương, hiền lành quá. Trong thời gian chờ đợi thủ tục, chị xem có nơi nào gửi gắm nó giùm em có được không?
- Gửi ở đâu bây giờ hả em? Em cũng biết rồi đó, chị đâu có quen biết gì nhiều với ai đâu. Hay là thôi, em cứ để nó ở đây, chị chăm sóc giùm cho.
Anh không ngờ chị lại sẵn lòng như vậy, nửa ngại ngần, nửa xúc động, anh hỏi:
- Được không chị? Em ngại là nó sẽ làm phiền chị nhiều quá.
- Được chứ sao không được em. Có phiền hà gì đâu. Nhà chỉ có hai mẹ con, có nó thì càng thêm vui chứ sao. Mà sao chị thích ánh mắt của nó quá, nhìn cứ như là của thiên thần ấy. Không biết ai có con như vậy mà lại nỡ lòng nào bán đi.
- Có lẽ nhà nó nghèo quá chị à, nuôi không nổi nữa nên họ đành phải bán thôi. Ngồi trên xe taxi đưa nó về đây, em có hỏi thăm nó, nghe nó kể cảnh gia đình của nó nghe thảm thiết lắm. Nhà nó nghèo đến nỗi năm nay nó 8 tuổi rồi mà vẫn chưa được đi học.
- Thôi được rồi, chị sẽ mướn thầy về dạy cho nó, trong khoảng thời gian đợi em làm giấy tờ bên Mỹ nhé. Nhà còn có một phòng trống, chị sẽ cho nó ở phòng đó vậy. Thôi khuya rồi, em tranh thủ về phòng thu dọn hành lý đi để mai còn khởi hành về Mỹ.
Nãy giờ, trong lúc hai chị em đang bàn tính về số phận của đứa bé thì nó đã nằm ngủ ngay trên ghế salon. Trông nó rất mệt mỏi, có lẽ suốt cả ngày nó đã phải dầm mưa dãi nắng ở ngoài đường để ăn xin. Anh bồng nó trên đôi cánh tay mình để đưa nó lên căn phòng mà chị anh dành cho nó ở tầng trên lầu. Nó vẫn ngủ say sưa không hề hay biết gì cả. Bồng nó mà anh thấy trong lòng mình dâng lên một thứ tình cảm mơ hồ nhưng thật ấm áp. Mai này, khi giấy tờ nhận con nuôi xong, nó sẽ chính thức trở thành con của anh và anh tự nhủ là sẽ lo cho nó như lo cho đứa con ruột của mình. Gương mặt của nó trong giấc ngủ mới trông thật thánh thiện làm sao. Nếu anh lập gia đình sớm thì có lẽ bây giờ anh cũng đã có một đứa con như thế này rồi. Lên tới phòng, anh nhẹ nhàng đặt nó lên trên chiếc giường đệm êm ái, vốn đã được sắp đặt sẵn sàng dành cho khách . Anh hôn lên má nó một lần cuối trước khi trở về phòng mình để thu xếp hành lý.
Sáng hôm sau, anh thức dậy sớm để chuẩn bị trở lại về Mỹ. Chị anh cũng đã thức tự bao giờ. Tội nghiệp chị! Nhà chỉ còn có hai chị em nên chị lúc nào cũng quan tâm và thương yêu anh hết mực. Anh biết đối với người khác việc cưu mang thêm một em nhỏ như thế này chưa chắc là một điều họ dễ dàng chấp nhận. Còn đối với chị, có việc gì mà chị không sẵn lòng làm cho anh, miễn là anh vui. Vả lại, chị vốn tánh hiền lành và luôn thương yêu giúp đỡ người khác. Thấy mái tóc chị đã lốm đốm điểm bạc, mà chị lại góa bụa sớm, anh không khỏi cảm thấy thương chị quá. Sau khi chuẩn bị xong xuôi cũng đã hơn 7 giờ, anh cất giọng nhỏ nhẹ từ giã chị:
- Thôi em phải đi ngay bây giờ nghe chị. Chị ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
- Mấy giờ thì máy bay cất cánh em?
- Khoảng 12 giờ, chị à. Nhưng em còn phải ghé tạm biệt mấy đứa bạn và ghé mua vài món quà lưu niệm nên em không muốn hai mẹ con chị ra tiễn em, mắc công lắm. Chị ở nhà nhớ chăm sóc đứa bé giùm em nghe. Ờ mà đứa bé thức chưa chị? Lúc em ghé phòng nó, nó vẫn còn ngủ. .
- Chị mới ghé phòng nó. Nó chưa thức em à, chắc do nó mệt quá. Em cứ yên tâm đi đi, mọi việc còn lại để chị lo. Chị cũng tranh thủ đi chợ đây.
Vừa từ giã chị xong, thì chiếc xe taxi mà anh gọi nãy giờ cũng vừa kịp tới. Anh vội ôm tạm biệt chị rồi bước lên xe, bảo anh tài xế:
- Anh có thể đưa tôi đi một vài chỗ trước khi đưa tôi ra phi trường vào lúc khoảng 10 giờ được không?
- Được chứ anh. Anh muốn đi đâu thì tôi đưa đi. Còn trong lúc anh ghé bạn bè hay mua sắm gì, thì tôi đợi, không sao đâu.
Ghé từ giã bạn bè thân xong cũng đã hơn 9 giờ. Anh vội bảo anh tài xế ghé một cửa hàng bán đồ chơi để anh mua một món đồ chơi mà anh hứa với thằng cháu tối hôm qua, trong lúc đang ăn tối. Thấy nó năn nỉ quá nên anh hứa sẽ mua và kêu tài xế taxi đem về cho nó trước khi anh lên máy bay. Nó biết nó là đứa cháu duy nhất của anh nên có phần đòi hỏi được nuông chiều, mà anh cũng thấy vui khi được nuông chiều nó. Tìm được món đồ chơi mà thằng cháu ưa thích và vừa tính tiền xong, đang bước ra khỏi cửa tiệm thì chợt anh sửng người lại khi nghe một giọng nói trẻ thơ quen thuộc vang lên phía sau lưng:
- Ba ơi, ba mua cho con con búp bê này đi ba. Nó đẹp quá ba à.
- Con búp bê đó mắc quá, con à. Con chọn thứ nào khác rẻ hơn, ba sẽ mua cho con.
Giọng nói trầm ấm và đầy thương yêu của một người đàn ông cũng vang lên lập tức sau đó. Lạ kỳ là giọng nói này anh cũng có cảm giác quen lắm, dường như anh đã nghe nó ở đâu rồi thì phải.
Bị cha nó từ chối, đứa trẻ tiếp tục mè nheo:
- Mắc gì mà mắc ba. Mình mới trúng mánh được 500 đô hồi tối hôm qua mà ba.
Vừa nghe đến tiếng 500 đô, anh giật nảy người, quay vội ra phía đàng sau. Anh cảm thấy choáng váng khi nhận ra vết sẹo trên trán của người đàn ông, lúc ấy đang nghiêng mặt nên không nhìn thấy anh. Đứa bé gái thì đang quay mặt vào trong. Vừa lảo đảo lùi dần ra ngoài cửa tiệm về phía chiếc xe taxi đang đợi, anh cố ngoái lại với hy vọng thấy được gương mặt của bé gái. Cũng ngay lúc ấy, đứa bé vô tình quay mặt lại và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa tiệm về hướng phía anh. Khi ánh mắt ấy ung dung quét qua người anh, anh có cảm giác như vừa chạm phải một luồng điện. Không, anh không thể nào lầm được. Chính là cái ánh mắt thiên thần ấy. Trong một phần ngàn giây, ánh mắt ấy dường như đã nhận diện ra anh, nhưng rồi ngay lập tức tỏ ra thản nhiên như chưa hề nhìn thấy gì cả. Hoang mang, xây xẩm như trong một giấc chiêm bao, anh thấy khó lòng mà tin được những gì anh đang nhìn thấy trước mắt. Thả vội mình vào trong ghế sau của chiếc xe taxi, sau khi ra lệnh cho anh tài xế lái xe ra phi trường, anh run rẩy móc vội chiếc điện thoại di động để gọi điện cho chị anh:
- A lô! Chị ơi, chị đi chợ về chưa?
- Chị cũng mới về tới em à. Hôm nay, gặp mấy người bạn quen ngoài chợ, mải tán chuyện nên tới giờ chị mới về tới nhà. Mà em đang ở đâu vậy? Ra sân bay chưa?
- Em đang trên đường ra sân bay chị à. À, mà chị qua phòng đứa bé thử xem, nó thức chưa chị.
- Được rồi, em đợi chị chút. Để chị qua phòng nó....
Một thoáng im lặng trôi qua, có lẽ chỉ vài giây, nhưng anh cảm thấy như dài vô tận. Cuối cùng, giọng chị anh vang lên thảng thốt:
- Chết rồi, em ơi, sao nó biến mất tiêu đâu rồi!!!
11/12/2011
Jeffrey Thai

Phần nhận xét hiển thị trên trang