Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 4 tháng 10, 2016

Trung Quốc loay hoay với “miếng bánh ngon nhưng không dễ xơi”


Junhua Zhang 

VNN - Với tình hình này, trong ngắn hạn, sáng kiến OBOR của Trung Quốc nhiều khả năng sẽ chỉ mang lại kết quả rất khiêm tốn mặc dù được đầu tư rất lớn.

Kể từ năm 2013, sáng kiến “Một vành đai, một con đường” (OBOR) đã trở thành tâm điểm ngoại giao kinh tế của Trung Quốc. Bản chất của OBOR là thúc đẩy liên kết khu vực và xuyên lục địa giữa Trung Quốc với lục địa Á - Âu. Khả năng kết nối bao gồm năm lĩnh vực quan tâm chính: phối hợp chính sách, xây dựng cơ sở hạ tầng (bao gồm đường sắt và đường cao tốc), thương mại không bị cản trở, hội nhập tài chính, và quan hệ nhân dân. Trong số này, xây dựng cơ sở hạ tầng là đặc điểm nổi bật của Con đường tơ lụa mới.

Trong khi Con đường tơ lụa lịch sử là kết quả cuối cùng của các hoạt động thương mại từ dưới lên, chủ yếu do các quốc gia bên ngoài Trung Quốc thúc đẩy, thì sáng kiến OBOR lại được thiết kế bởi giới tinh hoa cầm quyền của Trung Quốc. Nó là nỗ lực lớn đầu tiên của Trung Quốc nhằm thiết kế và thực hiện một chiến lược thương mại xuyên lục địa và chắc chắn sẽ có những hệ quả toàn cầu và địa chính trị quan trọng.

OBOR là một sản phẩm của tư duy trọng thương mới của Trung Quốc. Chủ nghĩa tân trọng thương ngày nay khác chủ nghĩa trọng thương của thế kỷ 17 đến đầu thế kỷ 20, khi các thương gia thường đồng lõa với chủ nghĩa đế quốc của các cường quốc trong việc tìm cách gia tăng quyền lực chính trị và tài sản tư nhân. Chủ nghĩa tân trọng thương ngày nay bị hạn chế hơn nhiều, nhờ các khuôn khổ pháp lý quốc gia và quốc tế, việc không sẵn lòng tham gia vào các cuộc xung đột vũ trang, cũng như nhận thức rộng rãi và lớn hơn về các quyền con người.

Chủ nghĩa tân trọng thương của Trung Quốc ủng hộ thương mại toàn cầu và các thể chế của nó trong khi cũng theo đuổi một chiến lược toàn cầu hóa của chính phủ nhằm tích lũy vốn và của cải cho quốc gia. Chiến lược này của Trung Quốc ưu đãi rõ ràng cho các doanh nghiệp nhà nước và tập trung vào việc thiết lập các khu vực mậu dịch tự do với Trung Á và Nam Á, tương tự như Khu vực mậu dịch tự do ASEAN – Trung Quốc (ACFTA) có hiệu lực vào năm 2010.

Vậy điều gì đang thúc đẩy sáng kiến OBOR của Trung Quốc?

Nhiều lĩnh vực sản xuất của Trung Quốc đã và đang phải đối mặt với sự dư thừa công suất từ năm 2006. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc hy vọng sẽ giải quyết vấn đề khủng hoảng thừa bằng cách khám phá các thị trường mới ở các nước láng giềng thông qua OBOR. Sáng kiến OBOR sẽ cung cấp nhiều cơ hội hơn cho sự phát triển của các khu vực biên giới kém phát triển của Trung Quốc. Trung Quốc cũng dự định khám phá các lựa chọn đầu tư mới nhằm duy trì và tăng giá trị của nguồn vốn tích lũy được trong vài thập niên qua. OBOR có tiềm năng phát triển thành một mô hình sáng tạo luật chơi thay thế của chính trị quốc tế và có thể đóng vai trò như một phương tiện để tạo ra một trật tự kinh tế và chính trị toàn cầu mới.

Tuy nhiên, có những rủi ro đáng kể liên quan đến chiến lược OBOR của Trung Quốc. Chủ nghĩa tân trọng thương của Trung Quốc thiếu sự nhạy cảm khi giải quyết một số vấn đề ở các nước sở tại, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến văn hóa, môi trường, và sắc tộc.

Dự án Hành lang kinh tế Trung Quốc – Pakistan (CPEC) là một ví dụ điển hình về những rủi ro và thách thức đối với Trung Quốc. CPEC là sự kết hợp giữa các dự án giao thông vận tải và năng lượng và bao gồm việc phát triển một cảng biển nước sâu lớn nhằm cung cấp con đường tiếp cận trực tiếp tới Ấn Độ Dương và xa hơn nữa.

Giới lãnh đạo Trung Quốc coi Pakistan là một trong những đồng minh lâu đời và tận tâm nhất của mình. Đây là lý do tại sao CPEC đang được đối xử như con đẻ của sáng kiến OBOR. Tuy nhiên, nhiều bất trắc tồn tại có thể khiến dự án này sụp đổ. CPEC phải đối mặt với sự phản đối chính trị trong nước ở Pakistan, với cuộc đấu đá giữa các tỉnh và chính quyền trung ương về việc phân bổ vốn đầu tư.

Một vấn đề nghiêm trọng hơn là an ninh. Về phía Trung Quốc, Phong trào Hồi giáo Đông Thổ (ETIM) đang cản trở những nỗ lực của Trung Quốc; trong khi về phía Pakistan, lực lượng Taliban người Pakistan và các nhóm chiến binh chống nhà nước khác đang đặt ra một mối đe dọa lớn cho các đội xây dựng và có thể phá vỡ dòng chảy của hàng hóa.

Với tình hình này, trong ngắn hạn, sáng kiến OBOR của Trung Quốc nhiều khả năng sẽ chỉ mang lại kết quả rất khiêm tốn mặc dù được đầu tư rất lớn. Khó mà dự đoán được liệu dự án OBOR của Trung Quốc sẽ có hiệu quả trong trung đến dài hạn hay không, vì điều này phụ thuộc vào khả năng đáp ứng các thách thức của hai chính phủ, cũng như vào môi trường bên ngoài.

Tuy nhiên, OBOR đánh dấu sự khởi đầu của một chính sách ngoại giao kinh tế mới cho Trung Quốc khi nó thay đổi dần dần trở thành một cỗ máy năng động của nền kinh tế khu vực và toàn cầu. Việc liệu chính sách mở rộng theo đường lối trọng thương mới của Trung Quốc có đáp ứng được các kỳ vọng hay không vẫn còn chưa rõ ràng.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Con tê giác cuối cùng..

image
Trong một khu rừng rậm nhiều đồi dốc ở phía tây nam Việt Nam, con tê giác cái đơn độc từng có thời dạo bước. Đó là con tê giác cuối cùng trong phân loài của nó, và đây là nơi nó sinh sống.

Cát Lộc, khu vực phía bắc của Vườn Quốc gia Cát Tiên, là một phần của nơi từng bị tàn phá bởi Chất Da cam trong Cuộc chiến Việt Nam. Ngày nay, nơi này nổi tiếng là khu bảo tồn động vật hoang dã, cũng là nơi nhiều nỗ lực bảo tồn thất bại.

Con tê giác cuối cùng hàng ngày đi lang thang qua hàng ngàn hec-ta rừng, một khoảng cách rộng hơn rất nhiều mà loài động vật ăn cỏ này thường di chuyển.

Nhưng như thế là nó còn có nơi để chạy. Có nhiều lạch nước và sông để tắm và rất nhiều thức ăn - như cây mây, một loại cây dây leo mọc khắp nơi trong rừng.

rhinoceros
Nhưng một ngày nọ, tay thợ săn ngắm bắn nó qua khẩu súng bán tự động - và bóp cò.

Chúng ta không biết liệu con tê giác có biết ai là kẻ giết nó hay không, và cũng không biết nó đã bị bắn bao nhiêu phát.

Khi tiếng súng vang lên, vọng khắp khu rừng cũng là lúc chốt lại sự tuyệt chủng của loài tê giác Java ở Việt Nam.

Tuy nhiên, sự tuyệt chủng đã không xảy ra ngay lập tức. Dù bị thương, con tê giác vẫn chạy thoát. Và từ đó, suốt một thời gian, nó biến mất sau cánh rừng xanh dày đặc che chở nó.

rhinoceros
Vận mạng của loài tê giác Java ở Việt Nam, một phân loài tê giác có tên là Rhinoceros sondaicus annamiticus, khi đó đã được Sarah Brook theo dõi sát sao.

Brook là nhà bảo tồn của Quỹ bảo tồn động vật hoang dã WWF. Hàng ngày, bà phải vật lộn với địa hình khắc nghiệt ở vườn quốc gia Cát Lộc - đồi dốc và thảm thực vật dày đặc - với một chú chó đánh hơi, được huấn luyện để theo dõi mùi phân tê giác.


Trong suốt gần sáu tháng, Brook đã thu thập mẫu phân, theo dấu các con tê giác Java trong vùng, và không biết chắc liệu chỉ còn có một con hay không. Bà làm việc chặt chẽ với kiểm lâm của vườn quốc gia và lắp đặt các bẫy camera quan sát.

image
Ảnh loài tê giác Java trong sở thú London thế kỷ 19

Nhưng các bẫy camera được thiết lập quá trễ. Họ không bao giờ ghi được hình ảnh của con tê giác. Brook chưa một lần tận mắt thấy nó còn sống. Rừng Cát Lộc rất lớn và hoá ra chỉ có một mình con tê giác đơn độc sống trong ấy.

Vào đầu năm 2010, tin xấu ập đến.

Một kiểm lâm gửi cho Brook bức ảnh một bộ xương tê giác phát hiện vào tháng 4/2010. 

Một bức ảnh sọ tê giác, tách rời với phần còn lại của bộ xương con thú, rõ ràng cho thấy sừng của tê giác đã bị cắt. Trong thực tế, cái sừng đã bị cắt một cách thô bạo. Vì săn trộm.

Nỗ lực điều tra

image
Vườn quốc gia đăng một thông cáo nói con tê giấc chết vì nguyên nhân tự nhiên, nhưng Brook không tin lắm về thông tin này. Và sau khi kiểm tra xương tê giác vài tuần sau đó trong tháng 5/2010, bà phát hiện một viên đạn ở chân trái trước con thú.

"Chúng tôi muốn biết thực sự điều gì đã xảy ra và tìm sự thật," bà nhớ lại, "Vào lúc đó, chúng tôi đã nghi đó là cá thể tê giác cuối cùng."

Brook lao vào điều tra và cố gắng tìm đúng người có thể giúp bà.

image
Bà gửi một email đến Ulrike Streicher, một bác sĩ thú y đã làm việc ở Việt Nam nhiều năm, người biết rất rõ về Vườn Quốc gia Cát Tiên và từng làm cố vấn cho WWF.

Brook cũng liên lạc với Ed Newcomer, một chuyên viên đặc biệt từ tổ chức US Fish and Wildlife Service (Tổ chức về Cá và Động vật Hoang dã Hoa Kỳ). Khi đó ông làm việc tại Thái Lan nhưng đã có cơ hội điều tra về tê giác.

John Cooper, một chuyên gia pháp y về động vật hoang dã đến từ Anh, và Douglas McCarty, làm việc tại nhóm chống buôn bán động vật hoang dã Freeland, cũng có tên trong danh sách hỗ trợ.

Vào tháng 9/2010, nhóm chuyên gia khắp thế giới cùng tập hợp tại vườn quốc gia, trong một căn phòng đầy những mẫu phẩm sinh học. Ở đó có nhiều tủ trưng bày hình ảnh từ mẫu dấu chân tê giác đến bản đồ khu vực, Newcomer nhớ lại.

Nhiệm vụ đầu tiên là xem xét bộ xương được đưa về.

Khi một trong những kiểm lâm cho nhóm chuyên gia xem bộ xương, Cooper nhận xét có vẻ xương đã được tẩy trắng.

"Họ nói, 'ồ, chúng tôi đã tẩy trắng nó' và tôi nói, 'Ok, vậy còn khả năng tìm thêm mẫu xương nào không',"Streicher nói. "Những người duy nhất làm việc với xác động vật ở Việt Nam là những người làm việc trong bảo tàng - và lời khuyên của họ là tẩy trắng xương."

Không có khả năng tìm được mẫu xương nào để phân tích, công việc xác định nguyên nhân cái chết của con tê giác trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Mọi người đồng tình là họ cần phải đến xem xét nơi bộ xương tê giác được tìm thấy. Và đó là chuyến đi bộ 7km vào rừng sâu - và sau đó quay lại 7km để thoát khỏi rừng.

image
Vết đạn tìm thấy trên xương con tê giác

Hành trình điều tra

Đội nghiên cứu thực hiện hành trình này trong một ngày rất nóng, ẩm. Một hướng dẫn viên đi trước họ, phạt các nhánh và cành cây để tạo đường đi. "Đường cực kỳ gập ghềnh," Newcomer nói.

Những kinh nghiệm, hiểu biết của Newcomer đóng vai trò then chốt cho phần này của cuộc điều tra.

Cuối cùng họ cũng đến khe suối nơi xác con tê giác được tìm thấy. Đó là một đoạn rừng rậm, dốc và dày đặc ở phía bắc và một đoạn rừng thoải hơn ở phía nam. Phía dưới là một dòng suối nhỏ chảy xiết từ phía đông sang tây.

image
"Vẫn còn dấu chân tê giác trên mặt đất," Newcomer nói. "Và phía trên vị trí cái xác được tìm thấy có những cây tre rất khoẻ - chúng nằm trong khoảng đường kính 10-15cm - và chúng nằm rạp hẳn trên mặt đất, như thể có xe ủi cán qua."

Newcomer thấy một cây tre bị gãy thành dạng chữ U. Mọi người lập tức tưởng tượng ra con tê giác đã nằm đè lên nó, có lẽ sau khi ngã xuống và bị vướng vào.

"Nếu nó để bụng vướng vào những cây tre này, nó có thể đã bị ngạt thở," Newcomer nói.

Dần dần bức tranh về cái chết của con tê giác bắt đầu hiện ra. Con tê giác đã di chuyển xung quanh trước khi chết, nó đã vật vã, và nó đã chuệch choạc va chạm, xô ngã vào cây cối xung quanh.

Họ kiểm tra khu vực đó xem còn có chút xương nào của nó không, nhưng không tìm thấy gì.

Newcomer nhanh chóng phác thảo khu vực, ghi chú các đặc điểm quan trọng của vị trí như dấu chân và địa điểm sọ tê giác được tìm thấy, cùng với vị trí dòng suối.

image
Bộ xương tê giác trên sàn khi đoàn chuyên gia xem xét

Khi họ rời khu vực, Newcomer là người cuối cùng trong nhóm quay lại để chụp một bức ảnh. Ông biết ông sẽ không quay lại nơi này. Việc nơi này có thể là địa điểm chú tê giác Java cuối cùng của việt Nam chết khiến ông bị sốc. Ông chờ đợi vài giây, nhìn vào những cây tre bị gãy và dòng suối bên dưới.

"Vô cùng xúc động," ông nhớ lại. "Như là bạn bị một cú đập vào đầu vậy."

Cả nhóm đi bộ rời khỏi rừng. Vào buổi chiều, trời đổ mưa, một số đoạn đường đã biến thành suối. Cuối cùng họ cũng lội qua và kiệt sức.

Vết đạn

Trở về văn phòng vài ngày sau đó, nhiệm vụ kế tiếp của họ là dựng lại bộ xương tê giác trên sàn càng chính xác càng tốt.

Xem xét kỹ hơn bộ xương có thể cho thấy rất nhiều điều về sức khoẻ con thú trước khi nó chết.

image
Những gì mà các nhà khoa học có được là bộ xương đã bị tẩy trắng

Cooper và Streicher là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ngoài các đặc điểm khác, họ để ý thấy sự thay đổi về khớp trên chân trước trái của con vật, có thể gây ra sự cứng đờ và có lẽ gây đau.

Móng trên chân này cũng ít bị mòn hơn, cho thấy chân đã không hoạt động bình thường.

Cooper đã viết về nghiên cứu này trong quyển sách gần đây tên “Điều tra động vật hoang dã trong rừng”: "Có lẽ là... vết thương do đạn gây ra, đã khiến chân trước bên trái bị cứng đờ, đau đớn và bị viêm, khiến cho con tê giác dễ gặp các yếu tố rủi ro, có thể gây tử vong."

Sau đó, Streicher đưa mảnh xương đặc thù này lên một thiết bị chụp quét CT. Nó cho thấy một lỗ phía dưới và phía trên, ở vị trí viên đạn dừng lại, khá giống như hậu quả gây ra do bị viêm - làm viêm xương.

Trong một báo cáo gửi WWF, các nhà điều tra nói quá trình viêm, sưng này có lẽ đã kéo dài ít nhất hai tháng, hoặc có lẽ đến năm tháng.

Đây là kết luận chính. Con tê giác không chết vài ngày hay vài tuần sau khi bị bắn. Nó đã sống thêm được nhiều tháng sau đó.

Nó không chỉ bị thương trong thời gian ngắn, mà bị thương theo cách khiến nó không thể đi lại và cuối cùng, có vẻ đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết.

image
"Các động vật như thế này, tê giác, voi, chúng không thể làm gì nếu mất một chân," Streicher giải thích. "Chúng quá nặng để đi cà nhắc."

Newcomer cũng lưu ý rằng, theo điểm găm của viên đạn và đường đạn đạo, viên đạn có vẻ như do một tay săn trộm bắn ra từ một vị trí thấp hơn con tê giác - có lẽ là ở sườn đồi - và tên trộm có lẽ đã nhắm vào tim con thú.

Có thể con tê giác trúng không chỉ một phát đạn, nhưng các viên đạn trúng vào thịt hay qua các cơ quan phần mềm mà không trúng vào xương thì đội nghiên cứu không thể tìm ra. Vì tất cả những gì họ có chỉ là bộ xương con thú.

image
Một câu hỏi không lời đáp khác sau đó là, liệu có phải chính tay bắn súng đã tìm ra con tê giác sau nhiều tháng nó bị thương để cưa sừng nó, hay một kẻ cơ hội khác đi ngang qua đã cắt sừng khi thấy cái xác tê giác.

Dù là cách nào, mặc dù sừng tê giác có thể bán được hàng ngàn đô la Mỹ, nhưng sừng tê giác Java không lớn lắm.

"Nó dễ dàng nằm lọt thỏm trong bàn tay bạn, bạn có thể bỏ nó vào túi." Newcomer nói khi ông nhận xét tình hình đau đớn - một phân loài tê giác bị tuyệt chủng chỉ vì một cái sừng bé xíu.

Nỗ lực bảo tồn thất bại

rhinoceros
Vài tháng sau đó, phân tích DNA xác nhận phân tê giác mà Brook thu nhặt được trước đó đều là của một con tê giác - và đó cũng chính là con tê giác mà người ta tìm được bộ xương.

Với quá ít chứng cứ để tiếp tục, rất khó để đi đến kết luận, nhưng các dấu hiện rõ ràng chỉ ra hệ lụy của sự việc: một tên săn trộm bắn con tê giác ít nhất một lần, một viên đạn găm vào chân trái trước của con thú gây ra nhiễm trùng, viêm xương và ngăn cản con vật di chuyển, điều này có thể có hoặc không dẫn đến việc con thú ngã xuống ở cánh rừng bên dòng suối, cũng là nơi con tê giác cuối cùng không trụ được nữa.

image
Hiện trường nơi xác con tê giác được tìm thấy

"Phát đạn đã giết con tê giác," Newcomer sau đó tuyên bố. "Chỉ có điều nó giết con thú sau một thời gian dài chứ không phải ngay tức thì."

Sau đó, Brook mô tả những gì xảy ra là "nỗ lực bảo tồn thất bại" của Việt Nam. "Tôi bị tác động khá nhiều bởi việc này, và thực sự bị trầm cảm sau đó," bà nhớ lại.

Lý do chính của bà ở Việt Nam là tìm hiểu về số lượng tê giác, và loài tê giác đó đã tuyệt chủng.

Cảnh sát Việt Nam tham gia điều tra, cung cấp các phân tích về đường đi của viên đạn. Họ nói viên đạn đến từ một khẩu súng bán tự động, như AK47.

Nhưng không một nhà điều tra nào từng nói chuyện về việc liệu có vụ bắt giữ hay kết tội nào sau đó hay không.

Tổ chức WWF nói họ tin cuộc điều tra chính thức vẫn còn mở. Dù ai đã bắn con tê giác và ai đã cưa sừng của nó - dù họ có phải là cùng một người hay không - chúng vẫn đang nhởn nhơ.

rhinoceros
Một số ít cá thể tê giác Java vẫn còn tồn tại trên thế giới. Có một số lượng rất nhỏ - khoảng từ 40 đến 60 cá thể - còn sống ở Indonesia. Nhưng tê giác Java nằm trong danh sách bị đe dọa nghiêm trọng của Liên đoàn Quốc tế Bảo tồn Thiên nhiên.

Các cuộc tuần tra do Quỹ Tê giác Quốc tế và Quỹ Tê giác Indonesia luôn theo dõi số lượng, nhưng các nhóm này cảnh báo khu vực sinh sống cho loài tê giác nên được mở rộng để đảm bảo chúng có thể tiếp tục tồn tại.

Ngày nay, Ed Newcomer làm việc tại Botswana. Ông vẫn quan tâm rất nhiều đến số phận loài tê giác.

Gần đó, tại công viên Quốc gia Kruger ở Nam Phi, mỗi ngày đều có ba đến bốn con tê giác bị săn trộm. Và có một sự trớ trêu cay đắng với những vụ giết hại này.

"Các con tê giác bị giết để đáp ứng nhu cầu ở Việt Nam," ông nói.

Hy vọng

rhinoceros
Nhưng vẫn còn hy vọng. Vì một điều, như Newcomer chỉ ra, con người đã từng rất thành công trong việc chống lại săn trộm trước kia.

Ví dụ như trường hợp lệnh cấm buôn bán ngà voi quốc tế đã giúp làm giảm, mặc dù không chặn được hẳn, nạn săn trộm voi. Một lệnh cấm tương tự với sừng tê giác đã được áp dụng, mặc dù vẫn còn gặp rất nhiều rào cản với luật của quốc gia sở tại.

Brook giờ đây làm việc cho Cộng đồng Bảo tồn Động vật Hoang dã (WCS), cho biết với rất nhiều nhà bảo tồn ở Việt Nam, việc mất con tê giác Java cuối cùng là cú sốc sâu sắc.

Có thể đã quá trễ để cứu tê giác, nhưng từ đó trở đi đã có nhiều nỗ lực tập trung vào các loài quý hiếm bị đe dọa khác.

image
Một bức vẽ minh họa loài tê giác Java

Bà lấy ví dụ điển hình với loài sao la, một trong những loài động vật lớn có vú hiếm nhất trên thế giới. Khá giống một chú linh dương nhỏ, sao la chỉ mới được phát hiện từ năm 1992 và là loài đặc hữu ở Lào và Việt Nam.

"Cơ bản là họ đã thay đổi cách tiếp cận với việc bảo tồn những loài ở miền Trung Việt Nam và thiết lập một hệ thống đồng quản trị với những khu vực được bảo vệ mới - mục đích chính là để bảo vệ saol a," Brook giải thích.

image

"Dự án đã thành công trong việc loại bỏ số lượng lớn bẫy trong khu vực."

Sừng của con tê giác Java cuối cùng ở Việt Nam có lẽ đã biến mất trong thị trường chợ đen.

Thậm chí nếu ta có tìm ra chiếc sừng, trong trường hợp này cũng không thể xác định gene của nó với cá thể đã được xét nghiệm. Những kẻ săn trộm có lẽ sẽ chẳng bao giờ bị bắt.

Và chưa hết, trong những cánh rừng ở đông nam Á, rất nhiều sinh vật tuyệt vời vẫn còn sống sót - và rất nhiều vẫn còn sinh sôi nảy nở.

Mất đi con tê giác cuối cùng là thảm kịch ở Cát Tiên, nhưng nhiệm vụ của rừng quốc gia này vẫn chưa kết thúc.

Trong suốt 720km2 diện tích rừng, khỉ, gấu chó, tê tê và loài hươu hiếm gần như đã vượt qua những khó khăn.

Dù có may mắn, chúng chẳng bao giờ có thể vượt qua được tầm ngắm bọn săn trộm ngoài kia, sâu thẳm trong rừng rậm mênh mông.



Chris Baraniuk

Phần nhận xét hiển thị trên trang

CÁN BỘ TÀU CÒN NGU HƠN DÂN HUỐNG NỮA LÀ CÁN BỘ TA.


Mình thấy cái này từ trithucviet.vn. Tên bài viết là "Khả năng phân tích xuất sắc của ông lão bán bánh quẩy" - liền nghĩ ngay đến cahn và cái vung tay, giơ chân!
Một ngày nọ, vị huyện trưởng vừa nhậm chức đến ăn sáng ở một quán ăn nhỏ, khi vừa mới ngồi xuống bàn thì nghe thấy ông lão bán bánh quẩy vừa bận rộn chiên bánh vừa càm ràm: “Mọi người tranh thủ ăn uống đi, quản lý thành phố sắp đến dẹp quán rồi, ít nhất ba ngày không ăn bánh quẩy của chúng tôi được đâu!”
Huyện trưởng bất ngờ, gần đây lãnh đạo Sở vệ sinh tỉnh muốn đến thanh tra, chiều hôm qua huyện mới quyết định 3 ngày sau sẽ triển khai sửa sang đột xuất, làm thế nào mà mới sáng sớm ông lão này đã biết rồi vậy?
Nào ngờ chuyện này còn chưa rõ ràng thì chuyện khác lại khiến huyện trưởng càng thêm đau đầu. Một hôm, huyện trưởng đến quán bánh quẩy của ông lão như thường lệ. Không ngờ ông lão lại báo tin: “Mấy ông ở trên sắp đến thanh tra rồi! Ai có chuyện bất công gì thì đến nhà khách huyện đợi đi!”
Huyện trưởng lại kinh ngạc, lại đau đầu. Tổ công tác của Văn phòng tỉnh sẽ đến thanh tra vào thứ Tư, tin tức này tối hôm qua mới được thông báo trên ủy ban, ông lão này sao lại biết được nhanh như vậy chứ? Điều khiến ông kinh ngạc hơn nữa chính là ông lão này chẳng những biết rõ hành trình của các quan lớn, mà còn biết hết cả hành động bí mật kiểm tra đột xuất các khu vực giải trí.
Một ông lão không biết chữ mà lại biết rõ nhiều tin tức nội bộ của chính phủ như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là một nhân viên chính phủ nào đó không biết giữ mồm giữ miệng. Vì thế, huyện trưởng lập tức mở cuộc họp để phê bình các cục trưởng, chủ nhiệm. Ai nấy đều cúi đầu, không dám nói tiếng nào trước lãnh đạo.
Dù vậy, cục trưởng công an bạo gan hỏi: “Thưa huyện trưởng, việc ông lão này là do chính mắt ông nhìn thấy hay chỉ nghe nói thôi?”
Huyện trưởng tức giận vỗ bàn: “Đều do chính tai tôi nghe thấy đấy! Tôi hỏi anh, có phải những người ở tỉnh xuống tối nay sẽ thanh tra các nơi vui chơi không?”
Cục trưởng công an bối rối ra mặt rồi im lặng. Huyện trưởng tức giận ra lệnh: “Anh đích thân điều tra ông lão đó, ngày mai báo lại với tôi!”. Cục trưởng công an lập tức thay thường phục rồi đi bí mật điều tra ông lão bán bánh quẩy. Không ngờ rằng, ông lão lại đang thông báo tin tức với mọi người: “Trưởng thị trấn gần đây bị xui rồi. Mọi người cứ đợi mà xem, chuyện không nhỏ đâu…”.
Cục trưởng công an vừa nghe xong thì rất ngạc nhiên. Và ông cười ngượng, giả vờ hỏi: “Sao ông biết được? Chẳng lẽ con trai ông là thư ký ban kiểm tra?”
Ông lão cười haha: “Làm thế nào tôi biết được ấy à? Trưởng thị trấn trước đây đều bảo tài xế đến mua bánh quẩy của tôi, hai hôm nay thì lại thay đổi, tự đến đây ăn, nét mặt thì cứ buồn rầu. Lúc cha ông ấy mất cũng không thấy ông ấy buồn rầu đến thế, ngoài mất chức ra thì còn có thể là gì được?”
Cục trưởng công an nghe xong thấy kinh ngạc, ông lão này quả thật là bản lĩnh. Và ông hỏi tiếp: “Làm sao ông biết được việc hôm qua đồn ông an thanh tra khu giải trí?”
Ông lão bán bánh quẩy lại cười: “Ông không thấy khu vui chơi mới sáng đã treo bảng tạm nghỉ sửa chữa à? Người ta có mắt, tin tức nhanh chóng lắm!”
“Vậy làm sao ông biết được Sở vệ sinh xuống kiểm tra?”
“Ngoài những lúc bên trên xuống kiểm tra thì có khi nào ông nhìn thấy xe tưới nước rửa đường đi ngang qua không?”
Cuối cùng, cục trưởng công an hỏi ông lão vấn đề mà ông khó hiểu nhất: “Lần trước tổ công tác ở Văn phòng tỉnh đến chỉ đạo công việc, làm sao ông biết tin nhanh vậy?”
Ông lão cười: “Thì càng đơn giản. Hàng xóm nhà tôi có một vụ án, tòa án treo suốt 8 năm không thèm làm. Hôm đó đột nhiên nhân viên tòa án lại đến hỏi thăm, vừa cười vừa hỏi này hỏi nọ, lại còn không ngừng hứa hẹn vụ án sẽ được giải quyết ngay. Chẳng phải là rõ rành rành là sợ họ khiếu nại đó sao!”
Cục trưởng công an phục sát đất, lập tức vội vàng chạy về báo cáo tình hình cho huyện trưởng. Huyện trưởng nghe xong thì nổi giận, lập tức triệu tập cuộc họp lần nữa, dạy dỗ suốt bốn giờ đồng hồ:
“Các anh xem, một người bán bánh quẩy lại có thể biết rõ những việc chúng ta làm từ những hiện tượng rất đơn giản thôi, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là trong chúng ta tồn tại quá nhiều chủ nghĩa hình thức. Thói xấu này mà không thay đổi thì sao có thể nâng cao hình tượng của nhà nước đây? Từ hôm nay trở đi, bộ phận nào tiếp tục để lộ cơ mật vì lý do này, để cho ông lão đó ‘nhìn thấy trước’ thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”
Một buổi sáng nọ, huyện trưởng lại đến chỗ ông lão bán bánh quẩy định kiểm tra hiệu quả của cuộc họp. Không ngờ ông lão lại thông báo tin mới: “Hôm nay trên kia có quan lớn xuống đấy, không chỉ xuống một người thôi đâu!”
Huyện trưởng kinh ngạc, quả là không thể xem thường được. Buổi trưa, thị trưởng sẽ đến kiểm tra công việc cùng với quản lý tỉnh, chuyện này chính ông cũng chỉ vừa nhận được thông báo vào tối hôm qua, ông lão này sao lại biết trước được thế này?
Huyện trưởng cố nén giận hỏi ông lão: “Ông nói có quan lớn đến, vậy rốt cuộc là lớn đến mức nào vậy?”
Ông lão trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Thì lớn hơn huyện trưởng!”
Huyện trưởng lại hỏi: “Ông nói không chỉ có một người đến, vậy thì có thể cho biết là con số cụ thể không, rốt cuộc có mấy người đến?”.
Ông lão ngẩng đầu nghĩ, rồi trả lời chắc chắn: “4 người”.
Huyện trưởng trợn mắt há miệng, quả thật là cấp trên sẽ có 4 người đến! Tim ông đập thình thịch nhưng lại hỏi: “Thầy… thầy… làm thế nào thầy biết được những việc này? Hơn nữa lại còn biết chính xác như vậy?”
Ông lão bán bánh quẩy lại cười: “Chẳng phải rất dễ sao? Lúc sáng khi tôi ra quán thì thấy cảnh vệ ở nhà khách huyện đều đeo gang tay trắng, ai nấy đều như thể sắp ra trận, chắn chắn là có cấp trên đến rồi. Sau lại thấy trong bãi đỗ xe, xe của thư ký, huyện trưởng đều đỗ vào trong góc, chắc chắn sẽ có cấp trên cao hơn họ đến. Nếu nhìn kỹ thì xe của thư ký và huyện trưởng đỗ ở vị trí số 5 và 6, cho nên cấp trên sẽ có 4 người. Ông có tin không? Người làm quan không giống dân thường chúng tôi, đi vệ sinh cũng phải xem cấp bậc, trình tự trước sau!”
Huyện trưởng nghe xong há hốc miệng đang ngậm đầy bánh quẩy, ngồi bất động tại chỗ.
Theo Secretchina
Thanh Mai

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nữ xướng ngôn viên 'huyền thoại' của VN


image
Nữ xướng ngôn viên tiếng Anh của Đài Tiếng nói Việt Nam, nổi tiếng vì giọng đọc và lời kêu gọi lính Mỹ rời khỏi Việt Nam, đã qua đời ở tuổi 87.

image
Bà Trịnh Thị Ngọ, được lính Mỹ đặt nghệ danh Hanoi Hannah, qua đời sáng 30/9 tại TP. HCM.

Bà trở nên nổi tiếng từ khoảng năm 1965, với buổi phát thanh riêng hướng tới quân nhân Mỹ đang ở miền Nam Việt Nam.

image
Bắt đầu chỉ khoảng 6 phút, chương trình sau đó kéo dài thành 30 phút, với giọng đọc chính của bà Ngọ.

image
Với giọng đọc tiếng Anh xuất sắc, bà đã phát đi những lời kêu gọi như: “GI, your government has abandoned you. They have ordered you to die.”

Ngày 30/4/1975, bà đã đọc bản tin tiếng Anh về sự kiện chiến thắng trên Đài Tiếng nói Việt Nam.

image

Sang năm 1976, bà Trịnh Thị Ngọ chuyển công tác khỏi Đài Tiếng nói Việt Nam sau 21 năm làm việc và vào sống ở TP.HCM.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Những bài thơ của Đặng Hiền

Những bài thơ của Đặng Hiền trong Tạp chí Thi Bình Hàn Quốc số mùa Thu năm 2009, do giáo sư tiến sĩ Bae Yang Soo biên dịch. 122 HỢP LƯU 108 XA QUÁ QUÊ ƠI Bắt đầu nhớ những con hẻm Xe máy cùng bờ tường không sơn Thành phố cùng tầm nhìn trong veo Thành phố và những cơn mưa thầm lặng Xe chạy mù, xe chạy mù Dòng xe dài đàn kiến Những con kiến chạy quanh Hà Nội Sài Gòn Đà Nẵng... (SaiGon 16-12-2000) HỢP LƯU 108 123 124 HỢP LƯU 108 Mưa ở Ðà Nẵng Cơn mưa buổi chiều mưa hoài không tạnh Bước xuống đò về qua Hà Thân Ngang nhà em lòng buồn rưng rức Ðầu dầm mưa, lòng cũng dầm mưa Những ngày cuối năm mưa phùn gió bấc Dòng sông Hàn nước đục, lục bình trôi Bên kia phố có mắt hiền mộng mị Nụ cười em tôi lặng lẽ đi tìm Ngày em đi, tôi ngủ vùi không dậy Nghe mưa bập bùng theo vết xe xa Như nước đổ thương con đò xuôi ngược Lòng tan hoang mưa lạnh rét đôi miền. HỢP LƯU 108 125 Chiều cuối năm với người bạn già Ngày rộng hàng hiên hẹp Rót tràn ly rượu chay Quê nhà xa muôn dặm Đá cầm run bàn tay Ở đây hồn mờ mịt Chiều đập vỡ chai ra Thoáng nghe đời rớt lại Nát từng khúc tình ta Sóng bên bờ năm cũ Sóng tròng trành vành ly Có ai về thắp lửa Quanh nỗi nhớ câm lì Khoé nhìn ơi thê thiết Đồng vọng mấy mươi năm Mắt già thôi tìm lại Xanh một mùa rét căm. Đặng Hiền 126 HỢP LƯU 108 HỢP LƯU 108 127 Có lẽ Tất cả giọng ca đều hàng đầu Không ai ở cuối Rượu mạnh và đau lưng Thôi kiếp hư phù Cho anh nhìn phóng qua thung lũng Cho anh mây trời Cho anh sóng biển Cho anh bay lên từ em Từ rừng trăng bát ngát Xuân thập thò Mùa thơm nắng ngây thơ Tất cả thi sĩ đều tuyệt Làm thơ làm dáng Không ai yêu em Không ai... Có lẽ ở nước ngoài nhiều năm Có lẽ anh chẳng thuộc về đâu Những ngày hết năm bỗng nhớ nhà quá đỗi Có lẽ. Đặng Hiền: Sinh năm 1958 tại Hòa Vang, Quảng Nam. Ðịnh cư tại Nam California USA từ năm 1979. Thơ đăng trên Văn, Hợp Lưu, Văn Học, Thế Kỷ 21, Nghệ Thuật... Góp mặt trong tuyển tập Hai Mươi Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại (1975-1995) NXB Đại Nam USA.Tổng Thư Ký Tạp Chí Hợp Lưu (USA) 2002-2005 Chủ Biên Tạp Chí Hợp Lưu (USA) từ 2005… Tác phẩm đã xuất bản : Thơ Ðặng Hiền (1994 Hoa Kỳ) Bài Hai Mươi (thơ, NXB Văn Hóa USA 1997)...

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Cái kết buồn cho một hành trình toan tính..



FB Phuoc M Nguyen
Vậy là tin đồn của ông Như Thổ đã thành chính thống, đó là "nhân quả" tổng hòa từ mọi đặc thù trong con người của ông ta, một nhà báo quốc doanh, một nhà tuyên giáo, một công cụ mang hàm... bạo lực, ham danh vọng và đứng về một nhóm lợi ích nào đó. Cái "sức mạnh" mà ngày xưa ông dùng để triệt hạ những ai, thì hôm nay, cũng cái "sức mạnh" đó nó lại vận... vào chính con người ông!

Đời người thị phi là chuyện không tránh khỏi, khi ông ví von nghề của mình như thân phận con chó, có rất nhiều đồng nghiệp của ông rất bức xúc, nhưng riêng trường hợp đặc biệt này, mình cảm nhận được là ông nói thật lòng.

Điều này cho thấy ông hơn hắn khối đồng nghiệp cùng bản chất như ông, nhưng họ tính khí lại biển lận, kín kẽ hơn... cứ mỗi lần viết lại cố gắng viết như... người.

Khi không khách quan dùng ngòi bút đứng về dân tộc, đứng về nhân dân, mọi ngôn ngữ đao búa phù phiếm nào cũng chỉ là hình thức ngụy biện, văn là người, có giấu kín ẩn ý tinh vi cỡ nào thì người từng trải tinh ý cũng nhận ra được hết, và đó là cái kết buồn cho một hành trình mà hành trang mang trên người đó toàn là những toan tính mưu lợi cá nhân, phe nhóm, vụn văt...

Đời là vậy, xưa nay nhân định thắng thiên bao giờ, thành thật chia buồn với ông!

MP
***

* Nguyễn Như Phong

Tác giả: Nguyễn Quyết
Người ta bảo, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận. Với những gì mới diễn ra với nhà báo Nguyễn Như Phong, thì nó cũng không quá khó hiểu và thiếu logic với con người, cá tính của ông.

Vừa qua mình không đưa tin, không viết status về việc này vì ở Petrotimes còn thằng bạn, có thằng em đang lo lắng. Nhưng sinh nghề, tử nghiệp, âu cũng là một phần buộc phải chấp nhận.

Làng báo có quá nhiều người không ưa ông. Vì ông phát ngôn một mình một kiểu, đi ngược dòng dư luận, viết những thứ không ai dám viết, chửi những điều không ai dám chửi.

Ví dụ như ông so sánh nhà báo với con chó nhân ngày “giỗ nghề” khiến báo giới rúng động, nổi giận. Nhưng đó chỉ là cách nói của ông, có thể ông tư duy hoặc nhìn ở một góc khác. Người khác thì đắn đo suy nghĩ vì động chạm, còn ông thì không.

Mọi người nên nhớ, yêu cầu cắt ngọn công trình 8B Lê Trực ban đầu chỉ có Petrotimes làm. Làng báo nhìn nhau đắn đo: “Chắc là oánh đấm, chỗ ấy đâu đơn giản”. Cho tới khi ông tiếp tục làm và lên tiếng một cách mạnh mẽ, báo chí buộc phải vào cuộc và nó trở thành một trong những sự kiện lớn cả nước quan tâm.

Mình hay nói vui, slogan của Petrotimes là: “NÓI THEO CÁCH CỦA NGUYỄN NHƯ PHONG”, ấy thế mà cũng đúng!

Ông thích gì nói nấy, có toan tính hay không toan tính thì cũng làm một cách quyết liệt, dứt điểm. Nguyễn Như Phong ở một góc khác là người thích làm báo, ông thích đi tác nghiệp, thích ra đầu sóng ngọn gió hay những tâm điểm chính trị. Miễn sao có được thông tin.

Thậm chí, ông có những “tiểu xảo” báo chí khiến đồng nghiệp không ít phen lao đao, nhưng đó là vì ông muốn tờ báo của ông phải là đi trước ở một khía cạnh nào đó. Ông là người viết báo say nghề!

Ai cũng chửi ông nhưng ai cũng sợ ông!

Petrotimes sau sự kiện này chắc chắn sẽ không còn là Petrotimes như trước nữa. Sẽ hiền lành hơn, sẽ tập trung vào cái gọi là tôn chỉ, mục đích từ Hiệp hội năng lượng Việt Nam mà ai cũng biết là Dầu khí đổ tiền phía sau.

Không ngoa nếu nói ông là linh hồn của Petrotimes. Vậy thì, linh hồn đó bây giờ đã mất!

Xin chia buồn cùng ông, một người làm báo!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Hà Nội: VIỆN TRƯỞNG VKS QUỐC OAI TỰ SÁT ?



Hà Nội: Viện trưởng VKS Quốc Oai tự gây sát thương cho mình?

Người đưa tin
04.10.2016 | 13:54 PM

Dù bị thương tích nặng song ông Tô Ngọc Chuẩn vẫn khai với công an là do ông tự gây thương tích.

Tin tức mới nhất cho đến thời điểm này, bước đầu cơ quan điều tra nhận định nhiều khả năng ông Tô Ngọc Chuẩn, Viện trưởng VKSND huyện Quốc Oai đã tự gây thương tích cho bản thân mình.

Cùng diễn biến sự việc, trao đổi với báo giới vào trưa 10/4, ông Đỗ Lai Luật, Phó Chủ tịch UBND huyện Quốc Oai cho biết, qua báo cáo nhanh của lực lượng công an cho thấy nhiều khả năng ông Tô Ngọc Chuẩn, người được phát hiện bị thương tích nặng trong phòng làm việc vào ngày 3/10 là do tự gây thương tích cho mình.

Ông Đỗ Lai Luật cũng cho biết, những chứng cứ thu thập tại hiện trường, các nhân chứng tại VKSND huyện Quốc Oai thấy không có nghi phạm nào gây án trong thời điểm đó.

“Dù bị thương tích nặng song ông Tô Ngọc Chuẩn vẫn khai với công an là do ông tự gây thương tích”, ông Luật cho biết thêm.

Người nhà và lực lượng công an túc trực tại bệnh viện 103.

Được biết, qua công tác khám nghiệm hiện trường, báo cáo ban đầu của lực lượng công an cũng cho thấy nhiều khả năng ông Tô Ngọc Chuẩn tự gây thương tích.

Đại tá Nguyễn Duy Ngọc - PGĐ kiêm Thủ trưởng cơ quan CSĐT, công an TP Hà Nội cũng cho biết, căn cứ vào kết quả khám nghiệm hiện trường và tường trình của ông Tô Ngọc Chuẩn có thể xác định nguyên nhân ban đầu nạn nhân đã tự gây sát thương cho mình.

Như báo Người Đưa Tin đã thông tin, chiều ngày 3/10, Viện trưởng VKSND huyện Quốc Oai được phát hiện trong tình trạng nguy kịch, mất nhiều máu ngay trong phòng làm việc, trên người có nhiều thương tích nghi vết đâm.

Thời điểm này, một số nhân viên đã gọi cửa tại phòng làm việc của ông Chuẩn nhưng không thấy ông này trả lời. Khi nhân viên VKSND huyện Quốc Oai đẩy cửa vào thì phát hiện ông Chuẩn nằm gục trong phòng, trên ngực và cổ có vết thương nghi bị đâm bởi vật sắc nhọn.

Khi phát hiện ông Chuẩn bị trọng thương thì trong phòng không có ai. Tại hiện trường, lực lượng chức năng đã thu được 1 con dao và 1 cây kéo.

Ngay sau đó, ông Chuẩn đã được cán bộ trong VKSND huyện Quốc Oai đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Quân y 103 ở quận Hà Đông, Hà Nội. Do được phát hiện và cấp cứu kịp thời, đến cuối giờ chiều ngày 3/10, ông Chuẩn đã qua cơn nguy kịch.

Sự việc xảy ra, khiến cho dư luận địa phương rúng động và cũng có nhiều lời dị nghị xung quanh việc làm của ông Tô Ngọc Chuẩn.

Được biết, cơ quan chức năng vẫn đang tích cực điều tra làm sáng tỏ vụ việc.
Diệu Nam - Đào Giang
Phần nhận xét hiển thị trên trang