Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Các ông này chịu chết không có cách gì sao?

Riêng quận Ngũ Hành Sơn có 59.175 người TQ ở, mua 137 lô đất ven biển.

(PLO)- Ngày 5-12, trao đổi với Pháp Luật TP.HCM, ông Đào Tấn Bằng, Bí thư Quận ủy Ngũ Hành Sơn (TP Đà Nẵng), cho hay tại cuộc họp Thành ủy Đà Nẵng diễn ra vào sáng 4-12, ông đã báo cáo về tình hình quản lý người nước ngoài trên địa bàn quản lý của quận. Việc quản lý này hiện nay khá khó khăn.
Riêng trên địa bàn quận Ngũ Hành Sơn, trong năm nay đã có tới 109.879 lượt người nước ngoài, trong đó có tới 59.175 người Trung Quốc đến lưu trú, tạm trú. Ngoài ra, hiện có Khoảng 350 lao động Trung Quốc đang làm việc ở 10 dự án ven biển Đà Nẵng.
Theo ông Bằng, năm 2015, quận Ngũ Hành Sơn đã xử lý 11 vụ việc liên quan tới người nước ngoài vi phạm an ninh trật tự, trong đó có một số vụ liên quan đến tai nạn, lừa đảo, có vụ số tiền lừa đảo lên đến 20.000 USD.
Theo ông Bằng, lo ngại nhất hiện nay là người Trung Quốc dùng tiền để dụ dỗ người Việt "giúp" mua đất ven biển làm nhà ở và kinh doanh. Đợt rà soát vừa qua, quận Ngũ Hành Sơn phát hiện có hơn 70 người Việt đứng tên mua 137 lô đất cho người Trung Quốc.
 
 
Người Trung Quốc đang núp bóng nhờ người Việt mua đất ven biển tại Đà Nẵng. Ảnh: Khu vực có nhiều người Trung Quốc sinh sống. Ảnh: Lê Phi 
Trích từ: Phapluattp

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đúng dã man luôn nè:

Lời hay ý đẹpĐọc ở trang của bạn một bài đọc, đại khái khuyên ta không cần đến tiền tài, danh vị, sắc đẹp bên ngoài mà quan trọng ta phải là chính ta!


Cái sự đúng đắn của những lời hay ý đẹp tương tự trên mạng không ai chối cãi. Nhưng ta thử áp dụng câu trên vào đời sống thực, thì còn nhiều điều cần bàn lắm lắm!

Ta thử sống mà không có tiền hoặc chỉ đủ tiền cho bữa ăn đạm bạc trong ngày thì thế nào nhỉ? Hoặc thử cầm xấp vé số, lê chân đi khắp phố phường mời mọc, cầu khẩn người mua, kiếm được khoảng trăm ngàn đổ lại để có thể đủ tiền cho ba bữa ăn và chỗ trọ. Những con người rất gần dưới đáy xã hội, không tiền của, nói chi đến danh vị hoặc cái sắc bên ngoài. Và họ có vui sướng, có hạnh phúc khi được là chính họ không vậy?!

Đối với cái khó khổ của những người không đủ tiền bạc để thực hiện những điều tưởng chừng như đơn giản, cả về tinh thần lẫn vật chất, thì những lời hay ý đẹp trên kia như một kiểu... khôi hài đen, hoặc chí ít cũng là một cách lạc quan tếu.

Bởi vậy với một rừng ý tưởng trên mạng, không khéo ta biến thành một AQ thời @ hoặc hóa thân thành anh chàng hiệp sĩ cao kều của Tây Ban Nha, cưỡi lừa cầm kiếm đi đánh nhau với cối xay gió! hic...Được đăng bởi 

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thư giãn cuối tuần..


1. MỸ: "Tao muốn đánh thằng nào, là tao đánh thằng đó. Ngoài ra, tao bao tiền súng!"
2. NATO: "Mỹ đánh thằng nào, tao đánh thằng đó!".
3. NGA: "Thằng nào bật tao, tao cắt dầu lửa!".
4. ISRAEL: "thằng nào ngấm ngầm muốn đánh tao, tao đánh thằng đó!".
5. NHẬT: "thằng nào đánh tao, tao sẽ bảo Mỹ đánh thằng đó. Nếu chúng mày không ngừng tấn công,           tao cho Maria Ozawa nghỉ việc!"
6. TRUNG QUỐC: "Thằng nào gần tao, tao đánh thằng đó!".
7. ĐÀI LOAN: "Thằng nào đòi đánh tao, tao bảo báo chí chửi thằng đó!".
8. NAM HÀN: "Thằng nào định đánh tao, tao tập trận với thằng Mỹ!".
9. BẮC HÀN: "Thằng nào làm tao bực, tao sẽ đánh thằng Nam Hàn!".
10. HỒI GIÁO IS: "Thằng nào đánh tao, tao cắt đầu thằng đó!"
11. SINGAPORE : "Thằng nào đánh tao? ĐM! Chắc không thằng nào rảnh loz mà đi đánh tao!".
12. IRAQ : "Thằng nào đánh tao thì cứ đánh cho đã, chừng nào mệt thì tự động về!".
13. ARAP SAUDI : "Thằng nào đánh tao, tao mua thằng đó!"
14. Billaden: "Thằng nào đánh tao, tao khủng bố thằng Mỹ!".
15. Liên Hiệp Quốc: "Tao dán cái mác... vùng cấm bay lên thằng nào, chúng mày úp sọt thằng đấy cho tao!".
16. CUBA : "Thằng nào oánh tao, tao cho Việt Nam một mình canh giữ thế giới!".
17. VIỆT NAM: "Chỗ nào có oánh nhau, tao bày tỏ quan ngại sâu sắc. Còn thằng nào oánh tao, tao tuyên bố chủ quyền, tao cắt điện luân phiên, tăng giá xăng, giảm lương, cắt cáp,..., sau đó tao... cực lực lên án!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Về một tập thơ:

Mười năm trước, hồi đó mình còn mê thơ phú lắm, đi đâu cũng kè kè vài tập thơ, kể cả bản thảo hay sách đã in, của mình hay của bạn bè tặng. Đang ở NST Tam Đảo. Nghe người ta nói có cái sân gôn xây toàn bằng đá tảng treo lưng chừng giời, lạ lắm. Chủ nhân của nó đâu cựu bí thư TƯ đoàn gì đó. Mình đoán cái sân này chơi cho sang, cốt thể hiện sự hơn hẳn của chủ nhân là chính chứ chơi thể thao chắc không là mục đích. Suốt thời gian mình nằm "trại văn", chả thấy có ma nào lai vãng đến khu vực này. Thềm đá rêu phong, lưới sắt bao bọc đã thủng vài chỗ. Nó tách biệt với phố xá của thị trấn lưng trời vốn đã cách biệt này. Đang ngu ngơ suy tính cái lão gàn này, xây cái này thực ra có dụng ý gì? Chịu đoán mãi không ra. Đúng là thiên tài ở đất nước này không thiếu. Có những sáng kiến, phát minh, thành tựu thật phi phàm, người thường như mình không sao hiểu nổi?
Đang lúc Tâm Văn Tư như thế, chợt xuất hiện một cô gái, cứ y như tiên giáng trần. Mốt ăn mặc thì không nói rồi. Chỉ ánh mắt, cặp má hồng ( TĐ xe lạnh nên má hồng tự nhiên). Mình rất bất ngờ khi cô rút trong túi sách hàng hiệu ra cuốn sách mỏng có thắt nơ hồng. Đó chính là tập thơ bác PLV giới thiệu dưới đây, còn ở dạng bản thảo ( Vì còn pho to chưa qua nhà xuất bản ) Mình mang về phòng đọc. Thực ra thì cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng không phải không có bài hay. Mình thích cái đằm thắm nữ tính của tác giả. 
Buổi chiều hôm đó ông trưởng trại cho biết đó là sách chưa được phát hành và yêu cầu mình đưa cho ông tập thơ này. Mình đồng ý với điều kiện ông muốn thu phải viết văn bản. Đề phòng chuyện phức tạp khó lường. Mình chỉ vô tình được một người "lạ" tặng sách chứ không chủ trương "phát tán tài liệu" vớ vẩn nào cả. Cũng là phòng xa thế thôi. Ông ấy không nói gì, bỏ đi. Tập TIẾNG RU ấy vẫn còn đến bây giờ. Nghe tin sách đã được in cũng mừng cho tác giả. 
Cô nàng hào hoa từng đi tây đi tàu này chắc quên chuyện tặng sách ở TĐ rồi. Biết đâu tập thảo cô đưa cho mình năm nào sau này sẽ là "di cảo" để lại, bởi chả còn mấy ai giữ nó suốt mười năm trong không khí "KTTTR ĐHXHCN"? 
Thơ phú bây giờ mấy người lưu tâm?

Còn đây là phần giới thiệu sách của bác Phạm Lưu Vũ: 
Lễ hội cuối thu trên hồ Thái Tĩnh (Sóc Sơn). 
Giới thiệu TIẾNG RU - thơ Hoàng Anh Đinh.
TIẾNG RU
Trước hết, xin nói ngay 1 điều cũ rích, rằng người ta từng định nghĩa nhiều về THƠ. Song tôi thấy chả có định nghĩa nào đi tới tận cùng cái sự thật về THƠ cả. Vì vậy cứ xin đưa ra 1 định nghĩa cuối cùng. Nói là cuối cùng, bởi từ nay, nếu có ai tiếp tục đưa ra thêm những định nghĩa nào mới, thì các vị cứ xếp hết chúng ở phía trên cho tôi nhé.
Vậy THƠ là gì? Thơ là nhân duyên, do nhân duyên mà hiện ra, nhờ nhân duyên mà tồn tại, đồng thời cũng vì nhân duyên mà diệt mất tiêu. Tóm lại không có nhân duyên thì không có cái gì gọi là THƠ cả. Vậy THƠ là KHÔNG.
Chính vì THƠ là Không, nên mới có thi sĩ, có độc giả… thơ mới vô cùng, bởi Không là vô cùng.
Nếu THƠ là Có thì không có ai làm thơ cả, bởi nó vốn có từ vô thỉ rồi. Và cũng không có ai đọc thơ, bởi người ta sinh ra, đã thấy nó bên cạnh rồi. Cũng như hư không. Có ai nghĩ tới chuyện làm thêm 1 hư không nữa hay không? Và cũng có ai “đọc” được hư không hay không?
Lý sự bấy nhiêu cho vui thôi. Giờ nói cái món THƠ do “nhân duyên” ĐHA làm ra.
Một tình huống trùng hợp khá thú vị, nhân vụ Bạch Lộ với BS của 2 nhà thơ nữ, bỗng phát hiện ra 1 điều, rằng hình như đối với các nữ thi sĩ, thời gian sợ nhất… tiếng chim.
“Bất chợt tiếng chim rơi ngang
Như lưỡi dao lạnh vô hình
Cắt buổi chiều làm đôi...” – Khoảnh khắc
Vì sao?
Nghĩa là thời gian của HA như 1 miếng bơ
“Tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh”
Nghĩa là thời gian của 2 nữ sĩ kia như bong bóng xà phòng
Nhưng đoạn sau đấy thì rất ấn tượng tuy có hơi điệu đà:
“Một nửa nghiêng xuống nước xanh màu lá cây
Loang loáng những làn mây trắng
Một nửa rơi vụn xao xác
Trong những cánh cò ùa về lệch trời”
Tới đây thì ta đã hiểu, có 1 thời gian dưới nước và 1 thời gian… trên giời.
Bài “Khoảnh Khắc” này nhẽ ra đến đây có thể kết được rồi. Nhưng HA vốn quá ham, bèn kéo thêm 1 đoạn còn điệu đà hơn nữa:
“Những cánh hoa trĩu nặng
mật ngọt ươm từ gió
và mặt trời
Chợt hiện lên trong bình minh
như nỗi nhớ thẳm sâu, nhức nhối
Của đất đen u buồn
mơ hôn lên trời xanh.”
Chưa hết. Nàng còn gặm nhấm cho thật đã đời cái cảm giác thiền lặng của buổi chiều không có bến bờ đó:
“Rơi xuống đáy buổi chiều
Tôi biết rằng yên lặng là một bài ca
Như là bóng mây
run khe khẽ dưới nước hồ loang nắng
Như là ký ức chợt lướt làn môi dịu ngọt
trên vệt rêu xanh cuối thềm
Như là những giọt nước mắt xa xưa
hát về chặng đường đi tìm nụ cười
Như là giọt rượu cuối cùng trong ly đã cạn
Chợt ngời lên màu sắc cầu vồng
bay qua trời xanh
Rơi xuống đáy những nhịp tim vọng về mải miết
Tôi biết rằng yên lặng là đại dương
... không có bến bờ”
Tôi nói “thiền lặng”, bởi tất cả những cảm giác đó vốn chỉ diễn ra trong… 1 niệm (khoảnh khắc).
Tập thơ có tên “Tiếng ru” gồm 4 phần: ĐỘC THOẠI, ĐỐI THOẠI, TỰ NGẪM VÀ THOÁNG HIỆN. Toàn những đề mục tổng quát và khó. Khó bởi rất dễ rơi vào 1 trong 2 sự lặp lại đáng sợ của sự sáng tạo: lặp lại mình và lặp lại người khắc. Chúng ta hãy xem ĐHA vượt qua cái đề mục này như thế nào?
Nhưng nói đến TIẾNG RU, tưởng cũng nên nhắc lại 1 bài thơ rất hay ở tập trước của ĐHA, bài “Lời của cánh diều”.
Bài thơ “Lời của cánh diều”
“Trên kia là khát vọng, dưới này là yêu thương
Trên kia là tự do, dưới này là quá khứ
Đất ơi đất cứ âm thầm níu giữ
Không cho ta bay đến với trời xanh
Ta là chiếc lá lẻ loi không cành
Ta là con thuyền lang thang không bến
Ta chở tiếng sáo đi mà không đến
Vương về mặt đất những lời trăng sao...
Ta mong cơn bão cho mây thét gào
Ta mong gió giật dây lòng ta đứt
Một nửa yêu thương thả về mặt đất
Ta cười với chớp...
tan vào thinh không”
Tôi coi đây là 1 tuyên ngôn nghệ thuật của ĐHA khi sắp đặt những “nhân duyên” ngôn ngữ thành thơ.
TIẾNG RU mở đầu bằng 14 chữ có tên “đời người”:
Bước đi
Trên con đường trắng
Những mặt trời rơi
lả tả
trên tay.
Bài thơ vỏn vẹn 14 chữ mà thừa hẳn ra 6 chữ đầu. Thực ra định nghĩa đời người chỉ cần đến 8 chữ sau: “Những mặt trời rơi / lả tả / trên tay” thì hay tuyệt”. Tôi nghĩ ĐHA có cảm nhận này trong lúc nhập định chăng?
Rồi các bạn sẽ thấy bài MỞ CỬA là 1 bài hay. Có những câu thơ rất hay, ví dụ:
“Mở cửa mùa xuân
Những cành khô đã gãy thở than”
Tuy vẫn có câu rất ngượng:
“Mở cửa đêm
Những giấc mơ rên khóc”
Bài tiếp theo “BẾN BỜ” là 1 triết lý im lặng giữa những âm thanh khóc, cười, gào, thét. Tiếc rằng triết lý này mới chỉ cho ta thấy sự lạ lùng mà chưa nói lên điều gì đáng kể lắm. Giá mà ĐHA đã từng tụng phẩm DIỆU ÂM trong kinh Pháp Hoa thì sẽ viết bài này hay hơn rất nhiều lần.
ĐHA làm thơ luôn có điệu nhạc trong đầu. Tôi nghĩ nàng “hát” ra thơ, đó là cách nàng làm thơ. Người khác thường vò đầu mỗi khi làm thơ. Đó là cách… vò ra thơ. Có người làm thơ còn đỏ mặt tía tai, sùi bọt mép. Đó là cách… gân cổ thơ. Thơ này cực đại ngôn, ví dụ TMH: “Xin cho 1 chấm trong giời đất / để vịn qua chiều tôi dắt em…”. Vì Hát ra thơ, nên thơ trùng trùng duyên khởi tưởng chừng không có kết. Mầy bài “Như là”, “Như”… trong phần này là những ví dụ. Bạn nào yêu nhạc Càn Thát Bà đọc sẽ rất thích. Những thơ này nếu không hát được thì… tụng cũng chẳng sao.
Phần ĐỐI THOẠI với những câu hỏi cỏ, cây, hoa lá… làm tôi hơi giật mình, bởi Hữu Thỉnh từng mang cái án đạo thơ trong bài hỏi cỏ gì đấy.
May mà cái “hỏi” ở đây không giống như thế. Hỏi cỏ của HT là 1 dạng triết lý, đọc lên nặng mùi đạo đức giả dạy đời. Thơ ấy làm cốt để chui vào Giáo khoa thời nay. Còn ở đây, thơ nằm sẵn ngoài đời.
Tại sao nói thơ nằm sẵn ngoài đời? Chúng ta có 1 thói quen, rằng chỉ có những cái gì từ trong ý nghĩ của ta buột ra, chẳng hạn 1 câu hát, một cảm xúc… thì ta mới coi chúng là “tâm”. Còn những thứ bên ngoài, chẳng hạn cỏ cây, bìm bìm, hoa hồng, cho đến mây trời, đêm tối, trăng sao… thậm chí cả sông núi, nước non… thì ta coi như chúng là “khách quan”, chúng không phải tâm ta.
Đó là sai lầm cố hữu của con người. Kì thực tất cả chúng đều là “tâm” của ta cả. Mở mắt ra, ta bắt gặp “tâm” của mình. Nếu không phải “tâm” ta, làm sao ta có thể nhận biết được chúng? Bạn bay từ HN vào SG, xuống sân bay, trước mắt bạn là khung cảnh, con người với những âm thanh… của SG. Bạn tưởng mình đem cái thấy, cái nghe… của mình theo để nhận biết những điều đó chăng? Không phải đâu. Những khung cảnh, con người với những âm thanh… của SG ấy chính là từ trong “tâm” bạn mà hiện ra, nó chờ sẵn bạn ở đó, tựa như những người thân ra đón bạn vậy. Vì vậy tất cả ngoại cảnh đều có ngôn ngữ, có trạng thái, có tư duy của… chính ta. Trong nghề LLPB có 1 thật ngữ buồn cười, gọi là “nhân cách hóa”. Tại sao lại “nhân cách hóa”? trong khi mọi thứ bên ngoài vốn chính là nhân cách của ta rồi. Bạn nhìn đồng loại như thế nào? Bạn nhìn bầu trời như thế nào? Bạn nhìn thế gian như thế nào?... Tất cả đều là nhân cách của bạn.
Chỉ cần bỏ qua lối tư duy về cái gọi là “thủ pháp” “nhân cách hóa” tối tăm đó của các nhà phê bình, bạn sẽ đọc phần ĐỐI THOẠI này với 1 sự thú vị hơn hẳn. Cái đó gọi là muốn tìm cái mới trong thơ, xin hãy làm mới mình trước khi đọc.
ĐHA đã tiếp cận với cái “tâm” bên ngoài của mình. Bằng chứng là phần TỰ NGẪM đã nói lên điều đó. Tiếc là nàng chưa đạt đến sự chứng nhập chúng 1 cách hoàn toàn, vẫn coi chúng là của TẠO HÓA làm cho câu thơ cũ đi, mòn đi. Ví dụ câu thơ sau đây:
“Mưa có lẽ là những giọt lệ của Tạo hóa khóc thay cho biết bao tuyệt vọng của trần gian…”
Giá như viết:
“Mưa là giọt lệ của Tâm, khóc thay cho kiếp trần gian của mình…” thì thú biết bao.
Hay là ví dụ câu thơ sau đây:
“Niềm vui, nỗi buồn đi qua, lời ru của những người ta gặp trên đường đời đọng vào ánh mắt thăm thẳm lòng trắc ẩn”
Nếu bỏ đi 6 chữ dễ dãi ban đầu, còn lại:
“lời ru của những người ta gặp trên đường đời đọng vào ánh mắt thăm thẳm lòng trắc ẩn” thì sẽ rất thú, khi ta hiểu rằng tất cả những cảnh vật, cỏ cây, hoa lá… mà ta gặp chính là “lời ru”, là “tâm” của “những người ta gặp trên đường đời…”
Đoạn kết của bài này chạm tới cái “tâm” bên ngoài như thế:
“Ru trong gào thét
Ru trong đắng cay
Ru trong lỗi lầm
Ru trong sinh sôi và tận diệt
Ru trong bừng nở và tàn lụi
Ru trong say đắm và hận thù
Ru trong mênh mang yên lặng
Ru trong lòng đất đen thẳm sâu những mạch nguồn nối tiếp không ngưng nghỉ.
Ru trong trời xanh không tận cùng không giới hạn không dấu vết.
Xin để dành những lời ru, như cây để dành mùa, như sương để dành lệ, như nắng để dành hoa, như đất trời để dành hơi ấm giữa hư không.”
Sở dĩ nói ĐHA đã “chạm” tới cái “tâm” bên ngoài của mình bởi phần THOÁNG HIỆN cuối tập thơ đã nói lên điều đó, như 1 lời hẹn cho sự thăng hoa tiếp theo, thăng hoa bởi sự CHỨNG NHẬP…
Phần thơ thánh thót sao, trăng núi và mùa... cái TÂM từ sâu thẳm hiện lên, hòa vào cảnh, vào người. Phần thơ này rất lung linh. Chỉ đôi khi vấp phải vài chữ mòn, ví dụ “run run”, hay “lệ bỏng”... chẳng hạn. Tại sao lại cứ phải “run”, phải “bỏng” mới được nhỉ?
Đến đây, ta lại bắt gặp tiếng chim. Nhưng nó không phá vỡ thời gian như ban đầu nữa, mà tan vào thời gian:
“Tiếng chim tan chảy
trong nắng
Chạm vào khe núi xanh xa”
Thậm chí tiếng chim vọng ra từ tiềm thức, như đánh dấu 1 điều gì đó vừa tỉnh ngộ:
“Có tiếng chim khuya
vừa tỉnh mộng
sau rừng”
Sự tỉnh ngộ ấy trở nên một thực thể vững chắc, trở thành 1 thứ “đà la ni”, đến nỗi có thể “mắc võng” vào được, tuy vẫn rất chòng trành thi sĩ:
“Ai mắc võng tiếng chim chiều
trên hai đầu núi
Đung đưa những vết thơ bay”
Thơ ĐHA hồn nhiên mà man mác, suy ngẫm mà vẫn dịu dàng, tuy có đôi chỗ hơi dễ dãi. Nhưng sự đằm thắm, hết mình trong thơ ĐHA làm ta liên tưởng tới XQ. Chỉ có thể ví với XQ, bởi đa số các nữ sĩ trẻ hiện nay thích… làm tình, làm tội, hơn là làm thơ.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chí lý mới là thơ!

NẾU...
Nếu hôm nay bạn tự bảo mình
Mình không làm như Đỗ Việt Khoa
Nếu hôm nay bạn tự hỏi mình
Mình không thể là Đỗ Đăng Dư
Nếu hôm nay bạn tự bảo mình
Mình không phải là Trần Vũ Hải
Nếu hôm nay bạn tự bảo mình
Mình không phải là Huỳnh Văn Nén
Bạn cứ yên tâm với tách café mỗi sáng
Với đôi chân rung rung
Chính trị là thứ trò vớ vẩn mệt người.
Rồi ngày không xa
Có thể
Em bạn sẽ là Đỗ Việt Khoa
Có thể
Con bạn sẽ là Đỗ Đăng Dư
Có thể
Bạn thân của bạn sẽ là Trần Vũ Hải
Có thể
Bạn sẽ là Huỳnh Văn Nén
Trong bất cứ lúc nào...
4-12-2015

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đ Đ quá!

Nốt. Chị Kim Hương.
Dân mạng từ qua tới nay vớ được mấy tấm hình chị Kim Hương viện trưởng viện kiểm sát tỉnh Bình Thuận chủ trì họp báo xin lỗi (mà nói thật là hình kền kền dìm hàng chị) để chê bai này khác.
Tôi nói thật là không ưng tí nào. Tôi đã từng góp ý với một hot fbker khi anh đăng hình một lãnh đạo to béo với ý xỉ nhục béo thế thì làm éo gì cho đời. Đấy là tôi diễn nôm thế chứ thực tế anh bạn tôi dùng từ ko bậy tẹo nào. Tôi góp rằng bản thân hình hài con người không có tội. Nếu muốn lên án thì phải dùng lý lẽ sắc sảo biện chứng để lên án thay vì lôi hình thức ng ta ra cười cợt. Đó là hành vi kém cỏi chứ ko phải cao thượng gì. May mà anh ấy là người hiểu biết nên xóa hình vị lãnh đạo kia ngay.
Trở lại với chị Kim Hương. Tôi ko những ko chê mà còn cảm phục chị. Việc ông Nén bị oan cách nay 17 năm ko biết chị có trực tiếp làm không? Thế mà chị dám đại diện cho vksnd đứng trước công luận xin lỗi ông Nén. Chị quá dũng cảm (cho dù đó là nhiệm vụ do cấp trên chỉ đạo) hơn nhiều gã đàn ông không biết mở miệng xin lỗi vì việc mình gây ra như gã điều tra viên và toàn bộ cơ quan điều tra tỉnh Bình Thuận. Việc của người khác mà chị phải xin lỗi thay, cũng như chị đã làm thay cho một hệ thống tòa án nhân dân làm ăn chẳng ra cccc gì. Đó cũng là điều đáng mừng vì bây giờ cơ quan công quyền đã biết nhận sai, phỏng ạ?
Chị mập nên cái cà vạt không thể khít cổ như thông thường chúng ta yêu cầu phải thế. Vậy lẽ gì mà chúng ta chửi chị vì cho rằng trang phục xộc xệch và mặt chị giống đàn ông?
Thật là cáo chê quạ.
Chũm, 4/12/2015

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thôi cũng xong rồi, xin mọi người hãy thể tất cho bác ấy. Chỉ là câu xã giao đưa đẩy thế thôi chứ đóng góp mẹ giề nữa mà mọi người no nắng!

VÀI NHỜI VỚI ANH THẢO
"Với trách nhiệm là công dân Thủ đô, nguyên lãnh đạo Thành phố, tôi nguyện sẽ mang hết sức mình tiếp tục đóng góp cho sự nghiệp phát triển Thủ đô". (Trích lời anh Nguyễn Thế Thảo).
Anh Thảo ạ! Với tư cách là công dân (có hộ khẩu) Thủ đô, em cắn mì tôm, cắn bún, em xin anh! Anh hãy về nghỉ ngơi, câu cá, đuổi gà, trồng rau hay nuôi lươn, nuôi ếch, nuôi chim, nuôi bướm hay làm thơ, làm phú hay làm gì gì đó để kiếm thêm đồng ra đồng vào, hoặc chỉ giải trí cho vui cũng được. Được thế, công dân Thủ đô chúng em đội ơn anh lắm lắm!
Anh mà "mang hết sức mình tiếp tục đóng góp cho sự nghiệp phát triển Thủ đô" thì toi, toi hẳn, anh ạ! Hai nhiệm kỳ qua, anh đã "đóng góp" quá ư là nhiều, quá ư là ấn tượng với những "đường cong mềm mại", với những "vàng tâm mỡ", với những "nhà cắt ngọn",...và rất nhiều "tiếng thơm như mõ" khác nữa mà em không có thời gian kê khai "thành tích" giúp anh!
Em thật nòng! 😭
'Với trách nhiệm là công dân Thủ đô, nguyên lãnh đạo thành phố, tôi nguyện sẽ mang hết sức mình tiếp tục đóng góp cho sự nghiệp phát triển Thủ đô', ông…
VIETNAMNET.VN|BỞI VIETNAMNET NEWS
Thủy Hướng Dương và 218 người khác thích nội dung này.
Bình Luận
Nguyễn Tiến Hùng Còn gì mà "hứa"nữa Thảo?Đường đường một kiến trúc sư mà trong thời gian mi làm chủ tịch Thủ đô ngày một xuống cấp về mọi mặt Nào là "đường cong mềm mại",nhà 8b Lê Trực bị cắt ngọn, nào là con đường xanh thành con đường trọc lốc ,nào là nhà nghỉ trong công viên Thống Nhất...rồi chia 02 quận Từ lieem nào là...nào là...đến những vụ ăn cả xương cốt của các liệt sĩ ...May mà tập đoàn họ Lê bán nước ngày nay cố bao che để chạy tội trước Dân tộc nên mày cũng thoát tội!Những lời hứa hão của mi nghe đến lợm mửa,mày càng múa mép nhiều mọi người càng thấy ghét!
ThíchTrả lời11 giờ
Quan Doan Mỗi năm thủ đô nhà các bác thu 5-6 tỷ đô. Hai khoá thì ...lạy hồn. Giờ thì ấn nhẹ vào da mỡ cũng "chảy" ra hàng lít. ( trích truyện ngắn Đồng đô có ma của cụ Thái Hưng)
ThíchTrả lời21 giờ
Bình Yên Bác í mà làm hết sức nữa là đường Hoàng Diệu thoáng hẳn bác nhể
ThíchTrả lời21 giờ

Phần nhận xét hiển thị trên trang