Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Dựa vào bằng cớ nào Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình khẳng định với Tổng thống Obama về chủ quyền tại biển Đông?

Tác giả: Hồ Bạch Thảo 

(Phần 1)
Trong cuộc gặp gỡ cấp cao tại Washington vào ngày 25/9/2015 với Tổng thống Obama; Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình một lần nữa khẳng định chủ quyền lãnh thổ tại biển Đông[1]. Nhắm phụ hoạ cho lập luận này, mấy chục năm nay, một bộ phận học giả Trung Quốc đã vùi đầu trong đống sách vở tư liệu xưa và nay, để cố nhào nặn cho ra bằng chứng chủ quyền. Một trong những công trình của họ mang tên Ngã Quốc Nam Hải Chư Ðảo Sử Liệu Hối Biên 我國南海諸島史料滙编; với sự cộng tác của hàng chục học giả, thư viện, Chủ biên là Hàn Chấn Hoa; do nhà xuất bản Hạ Môn Đại Học Nam Dương Nghiên Cứu Sở, xuất bản năm 1975.
Trong bộ sách Hối Biên này [Xin giản lược tên sách bằng 2 chữ Hối Biên], qua Thiên 1: Cổ đại thời kỳ (Hán chí Nha Phiến chiến tranh) hữu quan ngã quốc Nam Hải chư đảo chủ quyền cập kỳ địa lý hòa hàng tuyến đích ký tải Thời kỳ cổ đại (từ nhà Hán đến cuộc chiến tranh nha phiến) có liên quan đến chủ quyền các đảo Nam Hải nước ta, cùng sự ghi chép về địa lý và tuyến hàng hải]; nhóm biên soạn trình bày chủ quyền của họ theo trình tự các triều đại Trung Quốc: Hán, Tam Quốc Nam Bắc triều, Tùy, Ðường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh; nên chúng tôi cũng tuân theo trình tự này thảo luận, để độc giả tiện bề tham khảo:
A. Đời Hán:
Biên giả nêu sách Dị Vật Chí [异物志] của Dương Phu đời Ðông Hán đề cập đến Trướng Hải. Sách này tuy đã thất truyền nhưng được các tác giả Trung Quốc đời Tống, Minh, Thanh nhắc lại như sau: 漲海崎頭水淺而多磁石,徼外大舟,錮以鐵葉值之多拔[2] tại Trướng Hải Kỳ Ðầu nước cạn nhưng nhiều đá nam châm, thuyền lớn đi ngoài cõi ,dưới thuyền gắn lá sắt sẽ bị nhổ ra.
Tư liệu từ một quyển sách viết cách đây khoảng 2000 năm đã thất truyền, mô tả đá nam châm nằm dưới đáy biển có thể hút được đinh sắt là huyền thoại vô căn cứ; nhưng biên giả vin vào đó để cố tình cho rằng Trướng Hải có liên quan đến các quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa] và Nam Sa [Trường Sa]:
Các sách địa phương chí đời Thanh và cận đại nói về đảo Hải Nam đều trích dẫn đoạn văn này tại Dị Vật Chí. Thấy được Trướng Hải kỳ đầu cùng truyền thuyết về nam châm tại Trướng Hải hút đinh sắt của thuyền có liên quan đến các quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa] và Nam Sa [Trường Sa] tại vùng biển Nam Hải.[3]
Các nhà biên khảo Trung Quốc muốn chứng tỏ Trướng Hải thuộc lãnh hải Trung Quốc, rồi suy diễn xa hơn nữa rằng Tây Sa và Nam Sa nằm trong đó. Riêng chúng tôi cũng căn cứ vào sử Trung Quốc, Tống Sử, có bằng chứng rằng Trướng Hải thuộc lãnh hải Việt Nam. Tống Sử quyển 488, mục Liệt Truyện, Giao Chỉ, chép việc vào tháng 7 [năm Chí Đạo thứ 2 [996] như sau:
Vua Thái Tông nhà Tống sai Chủ khách lang trung, trực Chiêu văn quán Lý Nhược Truất sung Quốc tín sứ mang chiếu thư và đai mỹ ngọc ban cho Lê Hoàn [vua Lê Đại Hành]. Khi Nhược Truất đến, Lê Hoàn ra ngoài thành đón; nhưng lời lẽ có vẻ ngạo mạn, bảo Nhược Truất rằng Từ trước tới nay cướp Như Hồng [Khâm châu] đều là bọn Man tặc ở ngoài nước, Hoàng đế có biết rằng không phải quân Giao châu hay không? Nếu quả Giao châu làm phản thì trước hết đánh Phiên Ngung [Quảng châu], thứ đến đánh Mân [Phúc Kiến], Việt [Quảng Đông]; nào phải chỉ trấn Như Hồng mà thôi!” 太宗遣主客郎中、直昭文館李若拙齎詔書,充國信使,以美玉帶往賜桓。若拙既至,桓出郊迎,然其詞氣尚悖慢,謂若拙曰:「向者劫如洪鎮乃外境蠻賊也,皇帝知此非交州兵否?若使交州果叛命,則當首攻番禺,次擊閩、越,豈止如洪鎮而已!」 Nhưng sau khi nghe Nhược Truất phân trần, vua Lê Đại Hành dịu giọng “Hoàn ngạc nhiên dời chiếu đứng dậy nói“ Hải tặc phạm biên, là tội của thủ thần; Thánh quân khoan dung, ơn quá cha mẹ, không gia tru phạt. Từ nay cẩn thận giữ chức phận đã giao, giữ yên nơi Trướng Hải.” 桓愕然避席,曰:「海賊犯邊,守臣之罪也。聖君容貸,恩過父母,未加誅責。自今謹守職約,保永清於漲海.] .”
Đoạn văn trích dẫn xác định Trướng Hải thuộc lãnh hải Việt Nam, và được nhà Tống chính thức giao nhiệm vụ cho vua Việt Nam ngăn ngừa đạo tặc cướp phá tại biển này. Nếu suy luận theo kiểu của các nhà biên khảo Trung Quốc, một khi Trướng Hải là lãnh hải Việt Nam, thì chính Hoàng Sa, Trường Sa đều thuộc lãnh thổ Việt Nam.
Cũng cần nhấn mạnh thêm dưới thời Lưỡng Hán, 2 quận Châu Nhai và Đam Nhĩ [tức đảo Hải Nam] chỉ nằm trong lãnh thổ Trung Quốc trong vòng 65 năm; đến đời Hán Nguyên Đế [-46] phải dẹp bỏ. Như vậy lãnh hải Trung Quốc từ phía nam chỉ còn miền duyên hải Quảng Đông, Quảng Tây ngày nay mà thôi; còn nói gì đến các đảo Tây Sa, Nam Sa xa vời. Như vậy việc khẳng định chủ quyền Tây Sa Nam Sa cho đến đời nhà Hán là điều láo khoét. Sách Hậu Hán Thư, quyển 86, Nam Man, Tây Nam Di Liệt Truyện, chép như sau:
Có 2 quận Châu Nhai [thuộc Hải Nam], Đam Nhĩ [thuộc Hải Nam] tại đảo ngoài biển, đông tây dài 1.000 dặm, nam bắc 500 dặm; các Tù trưởng quí tai to, bèn xâu lỗ rồi dùng dây căng ra, tai kéo dài xuống vai mấy tấc. Cuối thời Vũ Đế, Thái thú Châu Nhai là Tôn Hạnh người đất Cối Kê [thuộc Chiết Giang], điều dân mang tấm vải bố lớn hiến triều đình, dân man không kham được sự phục dịch nên đánh phá quận, giết Hạnh. Con Hạnh là Báo đốc suất những người thiện đánh lấy lại được, rồi tự mình đảm đương việc quận; đánh dẹp dư đảng suốt năm mới bình định được. Báo bèn gói ấn tín lại, sai sứ mang đến triều đình, cùng trình bày tình trạng. Chiếu chỉ cho Báo làm Thái thú Châu Nhai, uy lực chính trị thi hành, hiến mệnh ban xuống hàng năm. Trung Quốc tham những vật quí nơi này, tìm cách xâm chiếm, nên trong vài năm lại có nỗi dậy. Thời Hán Nguyên Đế Sơ Nguyên thứ 3 [-46] bèn cho bãi bỏ, thời gian lập quận được 65 năm.”
B. Từ Tam Quốc đến Nam Bắc Triều.
1. Sử liệu đời Tam Quốc được Hối Biên trích dẫn qua sách Phù Nam Truyện [扶南傳] của Khang Thái. Khang Thái là sứ giả nhà Ngô đến thăm Phù Nam thời Tam Quốc, rồi sau đó viết về nước này. Sách của ông cũng thất truyền, được Lý Phương đời Tống trích dẫn tại cuốn Thái Bình Ngự Lãm [太平御覧], trong đó có câu : 漲 海 中, 到 珊 瑚 洲, 洲厎有盤石,珊 瑚 生 其 上 也[4] Từ Trướng Hải đến châu San Hô, dưới châu có đá bàn thạch, san hô sinh trong đó.
Nhà biên khảo Hối Biên vin vào 3 chữ “ San Hô châu ” để nêu lên đây là đảo Tây Sa [Hoàng Sa] và Nam Sa [Trường Sa] là những đảo được cấu tạo bởi san hô.[5]
Cần lưu ý, Phù Nam là nước cũ giáp với Lâm Ấp tức Chiêm Thành; vào thế kỷ thứ 6 bị Chân Lạp thôn tính. Nước Chân Lạp sau đó bị chia làm 2 phần: Lục Chân Lạp tức Campuchia ngày nay, Thuỷ Chân Lạp giáp biển tức miền Nam Việt Nam. Như vậy phần Trướng Hải thuộc Phù Nam cũng nằm trong biển Đông, lãnh hải của miền nam Việt Nam ngày nay. Và cái gọi là châu san hô có khả năng là Hoàng Sa, Trường Sa của ta.
2. Biên giả Hối Biên lại trích từ sách Ngô Lục [ 吳緑] của Trương Bột đời Tấn, mô tả đồi mồi tại Trướng Hải:嶺 南 盧 賓 縣 漲 海 中 玳 瑁 似 龜 而 大.[6] Tại Trướng Hải, ở vùng huyện Lô Tân, Lãnh Nam; có đồi mồi lớn như con rùa. Sách này cũng thất truyền, được ghi lại từ sách Thái Bình Ngự Lãm [太平御覧] của Lý Phương.
Ngoài ra Hối Biên còn nhắc đến sách Ngoại Quốc Tạp Truyện của Khang Thái, sách này cũng thất truyền, nguồn trích dẫn từ Sơ Học Ký của Từ Kiên đời Đường, như sau “Xét ngoài biển lớn Nam Hải còn có Trướng Hải. Nguyên chú: sách Hậu Hán Thư của Tạ Thừa[7] chép ‘7 quận Giao Chỉ cống hiến đều đi từ Trướng Hải mà ra.
3. Lời chú sách Nhĩ Nhã [尔雅]của Quách Phác đời Tấn do Hối Biên trưng ra, có đoạn như sau: 螺 大 者 如 斗, 出 日 南 漲 海 中, 可 以 爲 酒 杯.[8] Ốc loa lớn như cái đấu sinh ra từ Trướng Hải quận Nhật Nam, có thể dùng làm chén uống rượu.
Bàn về lời chú của Quách Phác, Hối Biên nêu lên rằng: Nhật Nam là quận cực nam của Trung Quốc. Quách Phác nói Trướng Hải đất Nhật Nam chỉ rằng từ đảo Hải Nam đến Nhật Nam phải đi qua Trướng Hải, tức vùng biển quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa][9]
Theo Đào Duy Anh trong Đất Nước Việt Nam Qua Các Đời[10] thì lãnh thổ quận Nhật Nam thời Nam Bắc triều bắt đầu từ dãy Hoành Sơn [ranh giới Hà Tĩnh, Quảng Bình] trở vào nam. Như vậy mặc cho các nhà biên khảo Trung Quốc khổ công trưng bằng chứng cách nào, thì Trướng Hải vẫn là lãnh hải thuộc Việt Nam, có Hoàng Sa, Trường Sa nằm trong đó.
C. Đời Tuỳ.
1. Hối Biên dẫn chứng Tuỳ Thư [隨書] như sau: 大 業 三 年 十 月, 常 駿 等 自 南 海 郡 乘 舟,晝 夜 二 旬,每 值 便 風 至 焦 石 山,而 過 東 南,泊 陵 伽 鉢 拨 多 洲,西 與 林 邑 對,上 有 神 祠 焉.[11]Tháng 10 năm Ðại Nghiệp thứ 3 [607] bọn Thường Tuấn từ quận Nam Hải đáp thuyền, qua ngày đêm 2 tuần, gặp gió thuận đến đảo Tiêu Thạch Sơn, rồi qua đông nam ghé đến châu Lăng Già Bát Bạt Ða, phía tây đối diện với nước Lâm Ấp, tại đó có đền thờ thần.
Trong phần nhận xét[12] Hối Biên cho rằng địa danh “Tiêu Thạch” và Pracel của Tây phương nghĩa giống nhau, người Tây phương gọi Tây Sa là Pracel[13], vậy Tiêu Thạch tức Tây Sa.
Hai địa danh nghĩa giống nhau như thế nào thì họ Hàn không hề giải thích; nhưng dù hai địa danh giống nhau cả âm lẫn nghĩa, cũng không thể đồng hóa làm một. Chẳng lẽ thấy tên tỉnh Hà Ðông, Trung Quốc [tức tỉnh Sơn Tây hiện nay], đồng âm và nghĩa với tên tỉnh Hà Ðông Việt Nam, rồi cho hai xứ là một. Lại càng không thể được, khi đem người phụ nữ dữ dằn ghen tuông mà điển tích Trung Quốc gọi là “sư tử Hà Ðông”, để đồng hóa với cô gái Hà Ðông, Việt Nam duyên dáng trong chiếc áo lụa mỏng ; khiến một thi nhân lòng tràn đầy cảm hứng qua câu thơ:
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát,
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông.
D. Đời Đường:
1. Hối Biên trích một đoạn văn của Giả Ðam đời Ðường trong sách Quảng Châu Thông Hải Di Ðạo [廣州通海夷道] có đề cập đến địa danh Tượng Thạch như sau : 廣 州 東 南 海 行 二 百 里, 至 屯 門 山,   乃 帆 風 西 行 二 日, 至 九 州 石, 又 南 二 日 至 象 石, 又 西 南 三 日 行 至 占 不 勞 山, 山 在 環 王 國 東 二 百 里 海 中.[14] Từ phía đông nam Quảng Châu hải hành 200 lý đến Ðồn Môn Sơn, lại dương buồm đi tiếp 2 ngày đến Cửu Châu Thạch, lại đi về phía nam 2 ngày đến Tượng Thạch, đi tiếp về phía tây nam 3 ngày đến núi Chiêm Bất Lao, núi tại phía đông nước Hoàn Vương 200 lý.
Mặc dầu địa danh Tượng Thạch nêu lên trong sử liệu này đã được học gỉả Phùng Thừa Quân 馮承鈞, một nhà nghiên cứu lịch sử nổi tiếng vào tiền bán thế kỷ thứ 20, cho rằng đó là đảo Ðại Châu, sách xưa gọi là Ðộc Châu lãnh, thuộc huyện Vạn Ninh, tỉnh Hải Nam, và Hoàn Vương quốc là nước Chiêm Thành; nhưng Biên giả Hối Biên vẫn khẳng định rằng Tượng Thạch là quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa].[15]
Hối biên viện dẫn đoạn văn sau đây của Cố Viêm Vũ trong Thiên Hạ Quận Quốc Lợi Bệnh Thư “ để biện hộ:
“ Tại Quảng Châu [Guangzhou, Quảng đông] đi thuyền đến các nước Phiên, ra khỏi Hổ Đầu Môn vào đại dương chia làm đông tây hai đường…..Hải lộ 200 lý đến Đồn Môn Sơn; thuận theo chiều gió chạy về phía tây 2 ngày đến Cửu Châu Thạch, lại tiếp tục phương nam 2 ngày đến Tượng Thạch, lại theo hướng tây nam 3 ngày đến Chiêm Bất Lao [Cù Lao Chàm, Quảng Nam].”[16]
Nhưng lập luận vẫn không thuyết phục được, bởi hai điểm vô lý:
Thứ nhất, theo đoạn văn đã dẫn, từ Tượng Thạch “theo hướng tây nam 3 ngày đến Chiêm Bất Lao [Cù Lao Chàm, Quảng Nam].” Như vậy từ Chiêm Bất Lao [Cù Lao Chàm] đi ngược lên Tượng Thạch phải theo hướng đông bắc. Hãy nhìn vào bản đồ, phía đông bắc Cù Lao Chàm, ứng vào huyện Vạn Ninh, tại huyện này có đảo Đại Châu mà Phùng Thừa Quân gọi là Tượng Thạch; chứ không phải là quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa] phía đông như lập luận của biên giả Hối Biên.
Thứ hai, tuyến hàng hải quen thuộc từ Trung Quốc xuống phương nam phải chọn hải trình an toàn, không thể đi qua Tây Sa [Hoàng Sa] là vùng biển nguy hiểm. Sách Hải Tra Dư Lục [海槎餘錄] đời Minh từng mô tả Tây Sa tức Thiên Lý Thạch Đường nguy hiểm như sau:
Thiên Lý Thạch Ðường tại biển Nhai Châu ngoài 700 lý. Truyền rằng đá tại biển này dưới mức nước biển 8, 9 thước [1thước=1/3 mét]; thuyền đi qua tránh xa mà đi, một lần đâm vào thì không thể ra được. Vạn Lý Trường Ðê ở phía nam, thuyền vào trong đó không thể thoát được. Dân Phiên đã quen nơi này, biết cách tránh, tuy gặp gió bão cũng không lo.[17]
*
Dựa vào các sử liệu đã đề cập, vị trí Trướng Hải được xác định như sau: qua cuộc đối thoại giữa vua Lê Đại Hành và Sứ thần Trung Quốc Lý Nhược Truất đời Tống cho biết bờ biển Trướng Hải bắt đầu từ tỉnh Quảng Ninh Việt Nam và châu Khâm [Như Hồng] Trung Quốc; đến sách Nhĩ Nhã của Quách Phác nhận diện Trướng Hải tại biển miền trung Việt Nam; qua Phù Nam Truyện của Khang Thái thì vị trí Trướng Hải chạy dài đến biển miền nam Việt Nam. Nói một cách khác Trướng Hải thời xưa tức Biển Đông ngày nay, từng được vua Trung Quốc công nhận là vùng biển do Việt Nam kiểm soát, có quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa nằm trong đó.
(Còn tiếp)
Tác giả gửi đến Dự án Đại Sự Ký Biển Đông.
———–
Chú thích:
[1] (AFP & Reuters 25/09/2015) Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trong chuyến thăm Washington hôm nay 25/09/2015 trước Tổng thống Mỹ Barack Obama đã tái khẳng định quyền của Bắc Kinh về việc duy trì « chủ quyền lãnh thổ » tại Biển Đông, vấn đề đang gây căng thẳng với các láng giềng châu
[2] Hối Biên trang 23; nhà xuất bản Hạ Môn Ðại Học Nam Dương Nghiên Cứu sở, Trung Quốc, 1975.
[3] Hối Biên, trang 24.
[4] Thái Bình Ngự Lãm, quyển 69, mục Ðịa Bộ 34, châu, trang 3.
[5] Hối Biên, trang 25.
[6] Hối Biên, trang 26.
[7] Hậu Hán Thư: Ngoài tác giả Phạm Việp có Hậu Hán Thư được đưa vào Nhị Thập Tứ Sử; còn có một vài nhà khác soạn Hậu Hán Thư khác.
[8] Hối Biên, trang 27.
[9] Hối Biên, trang 27.
[10] Đất Nước Việt Nam Qua Các Đời, NXB Thuận Hoá, Huế:1994, trang 82.
[11] Nhị Thập Tứ SửTuỷ Thư, trang 191.
[12] Hối Biên, trang 29.
[13] Nguyên văn Hối Biên viết Pracel, chứ không phải là Paracel như hiện nay thông dụng.
[14] Hối Biên, trang 30.
[15] Hối Biên, trang 30.
[16] Hối Biên, trang 31.
[17] Hối Biên, trang 62.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Việt Nam có thể kiện Trung Quốc theo những cách nào?


Hồ Huy Anh
Việt Nam có thể đạt được thắng lợi trên mặt trận công luận quốc tế nhờ kiện Trung Quốc (TQ), ngay cả khi TQ bác bỏ không tham gia như đã thấy trong vụ kiện của Philippines.
Có ít nhất hai hành động khả thi về pháp lý quốc tế [1] mà Việt Nam có thể chọn một trong hai, hoặc chọn cả hai: (1) kiện TQ ra trước Tòa án Công lý Quốc tế – International Court of Justice (ICJ); và (2) kiện TQ ra trước Tòa Trọng tài Quốc tế về Luật biển – International Tribunal for the Law of the Sea (ITLOS).
Kiện TQ ra trước ICJ theo luật chủ quyền
Nếu muốn dùng việc xét xử của một tòa án quốc tế để  thách thức việc TQ xâm phạm chủ quyền lãnh thổ đối với quần đảo Hoàng Sa, Việt Nam cần kiện TQ ra trước ICJ theo luật chủ quyền (nguyên tắc thụ đắc lãnh thổ). Lý do là vì chủ quyền lãnh thổ (territorial sovereignty) nói chung không được coi là một vấn đề thuộc thẩm quyền tài phán của ITLOS.
Cần thấy một điều quan trọng là TQ dựa trên tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của họ đối với quần đảo Hoàng Sa (TQ gọi là Tây Sa) để làm cơ sở cho quyền đặt giàn khoan dầu HD-981 hồi năm ngoái 2014 (từ đầu tháng Năm cho tới giữa tháng Bảy), chứ không  dựa trên “đường chín đoạn” (nine-dash line) mà thường được các báo chí nhắc đến là “đường lưỡi bò”.
Để chuẩn bị phản biện, cần đọc kỹ cái văn kiện của Bộ Ngoại giao TQ gọi là “Hoạt động của giàn khoan HYSY 981: Khiêu khích của Việt Nam và lập trường của Trung Quốc” đề ngày 8/6/2014 mà TQ gửi lên Liên Hiệp Quốc ngày 9/6/2014 [2], qua đó TQ không chỉ dựa duy nhất vào (1) công thư của Thủ tướng Phạm Văn Đồng năm 1958, mà còn dựa vào những cái gọi là chứng cứ khác như: (2) tập bản đồ Thế giới do Cục Đo Đạc và Bản Đồ-Phủ Thủ Tướng Việt Nam phát hành năm 1972, trong đó đã dùng từ Tây Sa, Nam Sa (thay vì Hoàng Sa, Trường Sa); (3) sách giáo khoa địa lý lớp 9 do Nhà Xuất Bản Hà Nội ấn hành năm 1974 mô tả Tây Sa, Nam Sa là thuộc chủ quyền TQ; và (4)  tuyên bố của ông Ung Văn Khiêm, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao của VNDCCH ngày 15 tháng 6 năm 1956.
Do đó, trong vụ kiện – nếu có –  Việt Nam sẽ cần nộp cho ICJ các bằng chứng chủ quyền của mình trên quần đảo Hoàng Sa – và cả các bằng chứng chủ quyền các đảo trong quần đảo Trường Sa mà Trung Quốc chiếm  của Việt Nam từ năm 1988.   TQ chắc chắn sẽ không đồng ý  ra  ICJ  vì TQ đã không cam kết điều ước quốc tế chấp nhận thẩm quyền tài phán của ICJ trong bất kỳ tranh chấp nào. Tuy nhiên, Việt Nam vẫn dùng sự trợ giúp của ICJ để chứng minh cho quốc tế thấy rõ mong muốn chân thành của Việt Nam là giải quyết tranh chấp bằng đường lối hòa bình và công bằng. TQ dĩ nhiên sẽ phải tránh né việc Việt Nam thách thức họ chứng minh chủ quyền của họ với những bằng chứng mà như đã biết là không có giá trị  pháp lý. Và đây chính là mục tiêu cụ thể có thể đạt được:  Việt Nam sẽ chiếm phần thắng trên mặt trận công luận quốc tế.
Kiện TQ ra trước ITLOS theo luật biển
Ngoài cách vừa nói ở trên, Việt Nam còn có thể kiện TQ ra trước ITLOS theo luật biển – tức là cơ quan trọng tài của Công ước Liên hợp quốc về Luật biển (United Nations Convention on the Law of the Sea – UNCLOS).
Như đã thấy, Philippines đã khởi kiện và TQ đã bác bỏ không tham gia. Tuy nhiên, việc Việt Nam kiện TQ ra trước ITLOS sẽ hỗ trợ cho Philippines trong việc bắt bí “đường chín đoạn” của Trung Quốc và các vấn đề khác có liên quan đến UNCLOS.
Căn cứ theo Phụ lục VII của UNCLOS (Annex VII of UNCLOS) [3], Philippines đã đơn phương đặt ra thách thức pháp lý đối với việc TQ tuyên bố chủ quyền lãnh thổ ở biển Tây của Philippines [4].  Để gỡ thế bí, TQ lên tiếng rằng Tòa án Trọng tài Thường trực (Permanent Court of Arbitration – PCA) không có thẩm quyền tài phán trong vấn đề này, và rằng TQ không chấp nhận và không tham gia vào trường hợp Tòa án Trọng tài Thường trực có liên quan đến Philippines [5]. Tuy nhiên, bất chấp lập trường của TQ, phiên tòa vẫn tiến hành [6].
Dù có thể đoán trước được là TQ sẽ bác bỏ không tham gia vụ kiện như đã thấy ở trên, Việt Nam ​​vẫn có thể tiến hành kiện  giống như trường hợp Philippines đã đơn phương tiến hành mà bất chấp không có sự  tham gia của TQ. Bằng cách đưa ra thách thức riêng của mình đối với “đường chín đoạn”, Việt Nam có thể mở ra mặt trận pháp lý  rằng việc tuyên bố chủ quyền “đường lưỡi bò” của TQ sẽ hoàn toàn không có giá trị.  Và như vậy, Việt Nam sẽ chiếm phần thắng trên mặt trận công luận quốc tế.
Chính phủ Việt Nam có thể đặt ra một bộ phận chủ quản riêng để chuyên lo vụ kiện – nếu có – với sự tiếp sức của các công ty chuyên về công pháp quốc tế ở Washington hoặc ở London.  Lý do của việc này là vì Việt Nam cần kinh nghiệm chuyên sâu không những về khả năng tố  tụng trước các tòa án quốc tế, mà còn cần cả  kiến thức chuyên sâu về công pháp quốc tế nói chung và về luật biển quốc tế nói riêng.  Ở cả góc độ khả năng tố tụng lẫn góc độ kiến thức chuyên sâu, thì chỉ Washington hoặc London mới có những công ty nổi tiếng hàng đầu về tranh tụng công pháp quốc tế.
Để kiện TQ,  Philippines đã nhờ luật sư Paul S. Reichler (lead counsel – luật sư trưởng của vụ kiện) ở Washington của công ty Foley Hoag, với đội ngũ yểm trợ 4 người gồm: luật sư Lawrence H. Martin (là 1 partner khác trong bộ phận Maritime & Land Boundary Disputes gồm 3 partner, chuyên tố tụng về tranh chấp lãnh thổ và lãnh hải) [7], và các chuyên gia công pháp quốc tế  như Giáo sư Bernard H. Oxman của University of Miami School of Law, cùng Giáo sư Philippe Sands QC (Queen Counsel) và Giáo sư Alan Boyle ở London [8]. Riêng công ty Volterra Fietta ở London đã từng tư vấn và đại diện cho nhiều quốc gia trong nhiều trường hợp tranh chấp chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải [9].
—————
Tham khảo
[1] Điều 287 Khoản 1 của UNCLOS (Công ước Liên hợp quốc về Luật biển)  quy định rằng “Vào lúc ký, hoặc lúc phê chuẩn, hoặc lúc gia nhập UNCLOS, hoặc vào bất kỳ lúc nào sau lúc đó, một nước có thể tuyên bố chọn một hoặc nhiều các phương tiện sau đây để giải quyết tranh chấp theo Chương XV của UNCLOS:
(a) Tòa Trọng tài Quốc tế về Luật biển (ITLOS) ở Hamburg, Đức;
(b) Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) tại The Hague, Hà Lan;
(c) một tòa trọng tài được thành lập theo Phụ lục VII;
(d) một ‘tòa trọng tài đặc biệt’ thành lập cho một số loại tranh chấp theo quy định tại Phụ lục VIII”  http://www.un.org/depts/los/convention_agreements/texts/unclos/part15.htm
[2] “The Operation of the HYSY 981 Drilling Rig: Vietnam’s Provocation and China’s Position”.  Ministry of Foreign Affairs of the People’s Republic of China. 8 Jun 2014. http://www.fmprc.gov.cn/mfa_eng/zxxx_662805/t1163264.shtml
[3] http://www.un.org/depts/los/convention_agreements/texts/unclos/annex7.htm
[4]  Vì Phillipines không nêu chọn Tòa Trọng tài Quốc tế về Luật biển (ITLOS) hoặc Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) để tố tụng, nên một tòa trọng tài đã được thành lập theo Phụ lục VII – đọc [1] ở trên.
Trong vụ kiện, Phillipnes đã nêu ra 5 điểm chính chống lại tuyên bố chủ quyền của TQ ở biển đông: (1) TQ không được phép thực hiện “quyền dựa trên lịch sử ” “historical rights”; (2) bản đồ chín đoạn của TQ không có cơ sở pháp lý quốc tế; (3) theo luật quốc tế, khu vực đặc quyền kinh tế EEZ không áp dụng đối với tuyên bố về chủ quyền của TQ ở biển đông; (4) TQ đã vi phạm quyền chủ quyền sovereign right và thẩm quyền tài phán jurisdiction của Phi; và (5) TQ đã vi phạm công ước quốc tế về luật biển UNCLOS vì làm hư hại môi trường biển của khu vực.  http://dfa.gov.ph/newsroom/dfa-releases/6795-statement-before-the-permanent-court-of-arbitration
[5] Ministry of Foreign Affairs of The People’s Republic of China, Position Paper on the Government of the People’s Republic of China on the Matter of Jurisdiction in The South China Sea Arbitration Initiated by the Republic of the Philippines. http://www.fmprc.gov.cn/mfa_eng/zxxx_662805/t1217147.shtml
[6] Điều 9 Phụ lục VII của UNCLOS (Công ước Liên hợp quốc về Luật biển) quy định rằng “sự vắng mặt của một bên … để bảo vệ trường hợp của mình sẽ không là một cản trở đối với các thủ tục tố tụng” (“absence of a party … to defend its case shall not constitute a bar to the proceedings”); ngoài ra,”tòa trọng tài không những phải đoan chắc rằng chính mình phải có thẩm quyền tài phán đối với các tranh chấp, mà còn là phải đoan chắc rằng bên có mặt có cơ sở vững chắc về cả vấn đề sự kiện thực tại lẫn vấn đề pháp lý” (… the arbitral tribunal must satisfy itself not only that it has jurisdiction over the dispute but also that the claim is well founded in fact and law) United Nations Convention on the Law of the Sea, annex VII art. 9  http://www.un.org/depts/los/convention_agreements/texts/unclos/annex7.htm
[7]  http://www.foleyhoag.com/practices/international-litigation-and-arbitration/maritime-and-land-boundary-disputes
[8] The Republic of Philippines v. The People’s Republic of China http://www.pcacases.com/web/sendAttach/1401
[9] http://www.volterrafietta.com/experience.state.asp
Nguồn Nghiên cứu quốc tế

Phần nhận xét hiển thị trên trang