Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Tai nạn đã được cảnh báo từ trước nhưng người ta đã cố tình nhắm mắt làm ngơ?

Dự án bôxit “sập bẫy” nhà thầu Trung Quốc ra sao?


TTO - “Nếu sản xuất đủ 660.000 tấn theo kế hoạch thì tổng lỗ năm 2015 của Tập đoàn Công nghiệp than - khoáng sản Việt Nam (TKV) sẽ khoảng 37,4 triệu USD”.
Bùn đỏ vương vãi, chỉ cần mưa lớn là bị rửa trôi và chảy tràn ra ngoài - Ảnh: M.Vinh
Bùn đỏ vương vãi, chỉ cần mưa lớn là bị rửa trôi và chảy tràn ra ngoài - Ảnh: M.Vinh
Các dự án bôxit hiện đang có nguy cơ rủi ro cao. Đặc biệt, nếu không có những biện pháp giải quyết kịp thời thì mức độ rủi ro này sẽ ngày càng gia tăng.
Nhiều chuyên gia đã nhận định chủ đầu tư là Tập đoàn Công nghiệp than - khoáng sản Việt Nam  (TKV) đã “sập bẫy” của nhà thầu Trung Quốc.
“Chết” ngay từ khi đấu thầu
Theo tiến sĩ (TS) Nguyễn Thành Sơn - nguyên giám đốc Ban quản lý dự án than đồng bằng sông Hồng, Luật đấu thầu của VN quy định ngay cả khi chọn thầu, chủ đầu tư phải soạn thảo hồ sơ mời thầu và phải được cấp thẩm quyền phê duyệt.
Ông Sơn cho biết với những dự án lớn như Tân Rai và Nhân Cơ thì thông thường phải thuê tư vấn làm hồ sơ mời thầu, thiết kế kỹ thuật, đánh giá hồ sơ. Tuy nhiên, trường hợp này TKV đã tự mình làm mọi thứ.
Trên lý thuyết, khi TKV tự làm thì sẽ tiết kiệm chi phí tư vấn, tức khoảng 5% tổng giá trị gói thầu, tương đương 695 tỉ đồng. Nhưng trên thực tế, TKV đã công bố phí quản lý và tư vấn dự án lên gần 800 tỉ đồng.
Ông Sơn cho rằng: “TKV đã tự mình mắc lừa, tự sập bẫy của chính mình. Tưởng làm lấy sẽ rẻ, nhưng cuối cùng lại không rẻ”.
>> TS. Nguyễn Thành Sơn
                        
 
Ông Nguyễn Văn Ban - nguyên trưởng ban alumin (Tổng công ty Khoáng sản VN) - trình bày: “Ở một hội thảo diễn ra năm 2009 đã chỉ ra những nguy cơ về hiệu quả kinh tế của các dự án này, nhất là với nhà máy Nhân Cơ”.
Ông Ban cho biết nhà thầu Trung Quốc đã bỏ thầu rất thấp làm các nhà thầu ở những nước phương Tây từ bỏ. Nhưng đến khi chúng ta làm việc cùng họ để ký hợp đồng thì giá bỏ thầu và giá trên hợp đồng là khác nhau.
“Phía Trung Quốc giải thích về sự chênh lệch này là do trong giá bỏ thầu họ chưa tính đến các thiết bị dự phòng” - ông Ban dẫn lại lời lãnh đạo TKV thời đó giải thích. 
>> Ông Nguyễn Văn Ban
                        
 
TS Nguyễn Thành Sơn bổ sung trong đấu thầu bao giờ cũng có điều kiện tiên quyết là yêu cầu kinh nghiệm của nhà thầu. Theo đó, nhà thầu cho biết công nghệ được sử dụng ở nhà máy Tân Rai là công nghệ bayer  - công nghệ được cho là tiên tiến nhất hiện nay.
“Tuy nhiên, điều quan trọng là các thiết bị trên dây chuyền công nghệ ấy có hiện đại hay không? Tân Rai có thể “chết” vì chính điều đấy” - TS Sơn nhấn mạnh.
>> TS. Nguyễn Thành Sơn
                        
 
Thua lỗ kéo dài
Theo TS Nguyễn Thành Sơn, chỉ riêng trong khẩu xử lý alumina đã tổn thất 30,34% lượng bôxit. Đồng nghĩa cứ 3 tỉ hoặc 10 tỉ tấn bôxit thì mất đi khoảng 1 tỉ hoặc 3 tỉ tấn.
Trên thế giới, bình quân để có 1 tấn sản phẩm thì mất 2-5 giờ công (cho toàn nhà máy). So với quy mô của Tân Rai hiện tại thì chỉ cần 250-300 lao động. Thực tế đang có hơn 1.000 lao động.
Điều này chứng tỏ trình độ tự động hóa, điều kiện tập trung của nhà máy còn rất thấp.
>> TS. Nguyễn Thành Sơn
                        
 
Cũng theo ông Sơn, kế hoạch điều hành sản xuất năm 2015 của cả Tân Rai và Nhân Cơ là sản xuất và tiêu thụ 660.000 tấn alumina.
Giá thành bình quân tính cả chi phí vận chuyển là 403-464 USD/tấn. Trong khi đó, giá bán theo báo cáo của TKV gửi Thủ tướng Chính phủ là 324-346 USD.
Ông Sơn thông tin: “Năm 2013, tỉ lệ thua lỗ là 20%. Năm 2014 tăng lên thành 21%. Riêng năm 2015 thì dự tính là lỗ 14% với điều kiện sản xuất đủ 660.000 tấn theo kế hoạch. Nếu không đủ sản lượng này thì tỉ lệ thua lỗ cũng không giảm nhiều”.
>> TS. Nguyễn Thành Sơn
                        
 
Chất lượng nhà máy quá thấp
Ông Nguyễn Văn Ban nói: “Tại Trung Quốc chưa có nhà máy nào xử lý quặng bôxit tương tự của nước ta. Họ chỉ sử dụng công nghệ hòa tách bằng hệ thống đường ống chưa được sử dụng rộng rãi trên thế giới”.
Vì vậy, theo ông Ban, hai nhà máy họ xây dựng chỉ mang tính “thử nghiệm” nên việc thiết kế, vận hành, kinh nghiệm sản xuất và quy trình công nghệ không đảm bảo tạo nên những rủi ro vô cùng lớn cho hai nhà máy.
>> Ông Nguyễn Văn Ban
                        
 
So sánh với mặt bằng chung trên thế giới, ông Ban nhấn mạnh thiết kế kỹ thuật của nhà thầu Trung Quốc có hệ thống chỉ tiêu rất thấp.
Ông Ban dẫn chứng: “Nước tiêu hao gấp đôi, tỉ lệ tiêu hao năng lượng tăng lên 25%, kiềm tăng 5-7kg /tấn alumin và đặc biệt là thực thu alumin của nhà máy chỉ đạt 85% trong khi bình quân của thế giới là 87%”.
Điều này dẫn đến nếu nhà máy Tân Rai sản xuất 630.000 tấn/năm, giảm 20.000 tấn/năm so với công bố của TKV thì mỗi năm mức tổn thất sẽ khoảng 40 triệu USD.
>> Ông Nguyễn Văn Ban
                        
 
Rủi ro cao
Theo ông Ban, rủi ro của nhà máy Tân Rai ngày càng lớn. Hồ bùn đỏ thiết kế rất đắt nhưng khả năng lưu giữ thấp mà sắp tới phải mở rộng hồ. Đồng thời, quặng của nước ta có lượng chất hữu cơ cao gây nguy hiểm cho chất lượng alumin.
“Tất nhiên, chỉ sau 4-5 năm, khi hữu cơ tích tụ trong dây chuyền thì mới tác động đến sản phẩm. Tuy nhiên điều lo lắng là trong thiết kế của nhà thầu Trung Quốc không hề có công đoạn lọc khử cacbon hữu cơ này” - ông Ban khẳng định.
>> Ông Nguyễn Văn Ban
                        
 
Ông Sơn cho biết: “Ngày xưa, nói đến dự án bôxit Tây nguyên người ta lo về ảnh hưởng tới môi trường (bùn đỏ). Đến nhà máy alumina thì lo thêm vì hiệu quả kinh tế”.
>> TS. Nguyễn Thành Sơn
                        
 
VÕ HƯƠNG - C.V.KÌNH - MẠNH KHANG

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Trung Quốc cảnh báo chiến tranh trên Biển Đông!



Một cuộc đối đầu của tàu hải giám Trung Quốc và Nhật Bản ở biển Hoa Đông năm 2013. Quân đội Trung Quốc cũng cảnh báo nguy cơ xảy ra bất ổn và chiến tranh trên vùng biển tranh chấp với Nhật Bản này.
Quân đội Trung Quốc lên tiếng cảnh báo về các nguy cơ ngày càng tăng trên biên giới nước này, nhất là trên vùng lãnh hải ở biển Nam Trung Hoa (biển Đông) và biển Hoa Đông.
Lời cảnh báo này được đưa ra hôm nay, 1/8, đúng vào thành thành lập quân đội của quốc gia đông dân nhất thế giới.
Trong một bài xã luận đăng trên trang nhất, tờ nhật báo Quân đội Giải phóng Nhân dân của nhà nước nói rằng thế giới đang đối mặt với các biến chuyển chưa từng có.
“Nhìn chung, tình hình quanh nước ta ổn định, nhưng các nguy cơ và thách thức là rất lớn, và khả năng xảy ra bất ổn và chiến tranh trước cửa ngõ của chúng ta đã gia tăng”, tờ báo viết.
“Môi trường an ninh biển phức tạp hơn, và sóng ngầm ở biển Hoa Đông và Nam Trung Hoa đang dậy lên”, nhật báo của quân đội Trung Quốc bình luận tiếp. “Nhiệm vụ bảo vệ sự thống nhất quốc gia, sự toàn vẹn lãnh thổ và các quyền lợi phát triển thật khó khăn và căng thẳng”.
Trước đó, Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam tối 28/7 đã tổ chức chiêu đãi nhân kỷ niệm 88 năm Ngày thành lập quân đội Trung Quốc.
Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam, ông Nguyễn Chí Vịnh, đã phát biểu nhân ngày này và đánh giá cao quan hệ hữu nghị hợp tác giữa quân đội hai nước và tin tưởng rằng mối quan hệ này sẽ có bước phát triển mới, xứng đáng là một trong những trụ cột quan trọng của quan hệ Việt – Trung.
“Láng giềng thân thiện”
Ông Nguyễn Chí Vịnh nói: “Việt Nam và Trung Quốc là hai nước láng giềng thân thiện và điều đó không bao giờ thay đổi. Nhiều thế hệ đã qua, nhân dân hai nước đã thiết lập và duy trì mối quan hệ, cùng tồn tại, hình thành rất nhiều điểm tương đồng về văn hóa”.
Ông Vịnh cho biết thêm, Trung Quốc là đối tác hợp tác chiến lược toàn diện của Việt Nam, và luôn là ưu tiên hàng đầu trong chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước Việt Nam.
Việt Nam và Trung Quốc là hai nước láng giềng thân thiện và điều đó không bao giờ thay đổi. Nhiều thế hệ đã qua, nhân dân hai nước đã thiết lập và duy trì mối quan hệ, cùng tồn tại, hình thành rất nhiều điểm tương đồng về văn hóa.
Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh nói.
Phát biểu của ông Vịnh đã vấp phải nhiều sự chỉ trích của độc giả của VOA Việt ngữ, trong bối cảnh Trung Quốc ngày càng lất lướt trên vùng biển tranh chấp.
Chi tiêu quốc phòng gia tăng cộng với các hành động khẳng định chủ quyền mạnh mẽ của Bắc Kinh ở biển Đông đã gây ra các quan ngại cho các nước có tranh chấp với Trung Quốc như Việt Nam và Philippines cũng như các nước có quyền lợi như Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ nhấn mạnh nước này sẽ không trung lập khi buộc các quốc gia khác phải tuân thủ luật lệ quốc tế trong vụ tranh chấp Biển Đông, và sẽ cương quyết bảo đảm rằng các bên phải làm theo luật, một nhà ngoại giao hàng đầu của nước này tuyên bố.
Tại một cuộc hội thảo mới đây ở Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế ở thủ đô Washington, trả lời câu hỏi về tính trung lập của Hoa Kỳ ở biển Đông, Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ đặc trách khu vực Đông Á và Thái Bình Dương, ông Daniel Russel, nói:
“Chúng tôi không trung lập khi nói tới việc tuân thủ luật pháp quốc tế. Chúng tôi sẽ có thái độ cương quyết liên quan tới việc tuân thủ pháp luật. Chúng tôi không đứng về phía nào trong việc tuyên bố chủ quyền đối với các hòn đảo. Điều đó có nghĩa là quan ngại của chúng tôi là về thái độ, cách xử sự cũng như cách thức các bên tuyên bố chủ quyền”.
Chính vì lẽ đó, ông Russel nói rằng Hoa Kỳ hiện thúc giục các bên liên quan ở Biển Đông duy trì các điều kiện cần thiết và môi trường hợp tác nhằm xử lý các tranh chấp một cách hòa bình, thông qua biện pháp ngoại giao và đúng luật.
Theo Reuters, Xinhua, VOA
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bài viết riêng cho ông Sta Boi:

VĂN HÓA DUA

Mình đã định về. Ông anh ở huyện Con Dê lại bảo đi cùng với ông ấy một lúc. Ông ấy cần gặp một vài người, đi một mình “nó tơ hơ thế nào ấy”. Kinh nghiệm rồi, đã định không đi, nhưng khi ấy nể quá nên đành phải theo. Phàm là người dính chuyện bút nghiên, kinh doanh, ngoại giao.. khi độ cồn trong người quá mức đều không nên gặp ai.
Gặp người khi ấy chuyện nọ xọ chuyện kia, rất dễ sinh họa.
Nhớ năm du hành phương nam, ngày ba bữa bia rượu, chẳng mấy lúc tỉnh táo. Gọi là “đi thực tế để lấy tư liệu sáng tác” nhưng chả tích lũy được gì ngoài cái kinh nghiệm: - Khi say nói càng ít càng tốt. Mà tốt nhất đừng nói gì!
Buổi tối ở Quảng Trị, nửa đêm phởn lên, ông “chánh đoàn” rủ mình với hai ông nữa đi chơi phố. Đến quãng đường vắng vẻ chỗ cây cầu gãy hồi chiến tranh lão ý dừng lại, có vẻ bồi hồi xúc động lắm. Ngắm ngía một thôi một hồi, mình cứ tưởng lão tìm nhà quen.
Không hiếm ông cán binh hồi đó có “cơ sở” cũ trong này.
Ông anh họ mình cũng có một nơi như thế. Ông ấy thường vẫn nhờ mình làm chân liên lạc cho sự bí mật của mình.
Vợ ông từ ngoài bắc vào lúc nào cũng cháo ám kè kè, có muốn tắc tế cho “người ta” cũng khó. Không lẽ để người ta ôm con đỏ bơ vơ trong lúc đời sống khó khăn?
 Cám cái cảnh ấy mình đành nhận lời.
Thực lòng mình không đồng tình với lối ăn ở hai mang như thế này của ông ấy.
Sau này bà vợ phát hiện ra, giận mình lắm, thỉnh thoảng còn trách lóc mình mãi đến tận bây giờ.
Mãi đến ngày bà ấy dứt quyết buộc chồng về quê, nếu không làm dữ đến tổ chức đảng, chuyện mới chấm dứt.
Nghĩ cũng tội cho ông anh mình. Vì cái lon thiếu tá hồi bấy giờ, đành dứt áo ra đi, ngậm cay, nuốt đắng trong lòng, rời bỏ nơi có giọt máu của mình để lại...Năm ngoái ông ấy trước lúc nhắm mắt ra đi, cứ nhìn mình chằm chằm như nhắn nhủ điều gì, nước mắt ứa hai bên khóe mắt. Tắt thở đã lâu rồi, người nhà mãi mới vuốt được mắt cho ông ấy.
Nhắc lại câu chuyện này do thấy thái độ chùng trình của chánh đoàn lúc ấy, làm mình chợt nhớ câu chuyện ông anh họ của mình.

Nhưng thực ra không phải. Chẳng qua lão làm bộ làm tịch, “diễn” với bọn mình lúc đó về tinh thần quyết chiến, quyết thắng của lão thời bấy giờ.
Lão chỉ chỗ nọ, chỗ kia lão bắn chết được mấy thằng. Chỗ lão suýt bị bọn chúng bắn chết ra sao?
 Mình chỉ biết nghe, không tham gia câu chuyện. Chợt lão phó kéo áo mình lui lại nói nhỏ vào tai: “Lại phét đấy. Đừng có nghe. Ngày xưa lão ở 559 mãi bên Lào, đâu có ở đây ngày nào mà bắn với chả giết?” Mình ngạc nhiên, không biết lão ấy nói vậy để làm gì?
Cả bọn đi thêm một quãng, có một quán rượu ngoài trời, lão lúc ấy đang cao hứng bảo cả bọn dừng lại: “ Làm chầu nữa rồi về ngủ cho ngon giấc”. Lão phó có vẻ không bằng lòng, hai bên từ lâu chỉ bằng mặt không bằng lòng nhau.
Phó ta cố nhịn chờ vài tháng nữa, lão về mẹ đĩ, mình lên thay.
Ngồi uống rượu mà đầu óc cứ để đâu đâu. Rượu ngoại hẳn hoi mà chả thú vị gì.
Người ta ăn khi đói, rượu cũng vậy phải là lúc thèm, nó mới thấy rượu là rượu ngon. Đủ chén, hay quá chén rồi còn biết gì hay dở, ngon hay không ngon?
Lão lên giọng thày đời dạy người ta nên như này, nên như khác. Rồi khoe cuốn TT mới ra đang được dựng thành phim như thế nào? 
Mình quen lão cũng đã lâu, trình văn vẻ, học vấn của lão đâu có lạ?
 Chẳng qua người ta cơ cấu cả trong việc in ấn, phát hành, thổi thơm vì cương vị chứ đâu phải tài năng sáng tạo gì?
Đang lúc giá trị văn chương nghệ thuật đang bị méo mó về các lối pờ rồ, lăng xê, bốc thơm, bốc thối nhau nhặng xị thế này, giá trị thực rất khó xác định, chủ yếu là văn hóa a dua, a tòng theo “trển”.
Chẳng nhớ lúc đó mình nói câu gì, đại thể ý như thế, lão vằn mắt rủa xả mình không còn câu nào để nói. Nhà văn gì mà nói chua, nói bẩn không thể tưởng tượng được. May mà lúc ấy chút“sĩ” giang hồ còn sót lại của mình đã nguội được vài năm, không thì  lão lỗ mũi ăn trầu là cái chắc!
Sau đó lão giận, thù mình đến mấy năm trời, làm mình có lúc điêu đứng. Rồi những câu chuyện nhăng nhít lão nhặt ở đâu về gán cho mình. Miệng kẻ sang như lão nói đương nhiên có nhiều người tin.
Mãi sau này về vườn rồi lão mới thôi, trở lại bình thường với mình. Mọi người mới ngã ngũ ra là lão nói xằng.
Nhưng cái tội cao ngạo, dạy đời của lão vẫn chưa bỏ hẳn, bàn bè dần dần thưa thớt chẳng còn ai.
Bây giờ lại cái ông ở huyện Con Dê này rủ vào nhà lão chơi, mình đâm lưỡng lự..

Ông HK thì bảo: “Tao chịu chú mày, như nước mới lửa mà vẫn chơi được với nhau, Anh thì chào thua. Các chú có công việc đến thì cứ đến. Tay khôn lỏi đó, anh không chơi, không vào đâu”.
Mình không nài thêm.
Chơi hay không chơi với ai là quyền của mỗi người. Mấy bác có tuổi thường hay cực đoan việc này, không thích ai muốn người khác không thích theo.
Mình khác.
Mình có “Độc lập, tự do” riêng của mình, nhưng vẫn từ tốn bảo bác ấy:
- Bạn văn nghệ đâu có nhiều? Ai cũng chê trách cả thì bỏ tất hay sao? Buồn lắm bác ạ. Với lại em cũng học cái anh “tàng hình”, đã là ti vi phải có nhiều kênh, ai em cũng chơi, miễn là biết được tốt xấu để học hỏi, hay nên tránh, không đơn điệu lắm. Kính bác về nghỉ trước!”
Mình vào. Đã thấy ông “NÓI HAY” ở đấy. Ông này mình không nhớ tên, Ổi hay Na gì đấy. Cứ tạm gọi là ông Ổi cho dễ nhớ. Ông Ổi bắt tay mình rất nhanh, cái bắt tay xã giao chẳng lấy gì làm mặn mà lại có phần quan cách. Nhà văn nhớn giới thiệu người đến trước kẻ đến sau để đôi bên làm quen. Ông Ổi cười cười:
- Thì ra đây là tác giả, tôi vẫn thường đọc của anh. Độc đáo và táo bạo, viết có gan lắm!
Mình chưa hiểu đấy là ông ấy khen hay ông ấy chê? Nên chưa biết nên nói như thế nào. Nhờ có rượu, có men nói hộ:
- Nhà em viết VKG thôi, cảm ơn bác quá khen!
Nhà văn chủ nhà trừng mắt nhìn mình:
- Cậu biết đây là ai không? Nói vớ nói vẩn, trên người ta đánh giá..
Rồi lão làm luôn một chặp:
- Tay này ruột để ngoài da. Tính nó lôm côm thế nên đời nó khổ.Chả giữ được cái gì trong miệng, thông thốc như ống nứa..Đừng để ý, đừng để ý..
Mình bực. Mình nào có nói gì sai đâu? Lão í cứ làm như mình“phạm húy”
 không bằng! Mà có sai thì mình chịu chứ bận đếch gì đến lão phải cải chính hộ?
Hình như, về hưu rồi lão vẫn còn sợ ông NÓI HAY thì phải? Một cái sợ mơ hồ ám ảnh, len sâu vào tiềm thức..
 Nhiều ông về hưu rồi chả ý tứ gì nữa, nói vung tý mẹt. Nói cả những câu, những điều tại vị không dám nói. Như là một cách cải chính lại, sám hối lại quá trình lầm lạc đã qua, hoặc cố tỏ ra như thế.
Nói thật, mấy ông này mình không phục lắm. Có gan, nói mẹ lúc đương chức đương quyền. Sau này nói vuốt đuôi thì ăn thua gì? Chẳng qua cách của mấy anh hèn học oai, chơi sang, việc qua rồi mới ra cái điều..!
Nhưng kiểu giữ ý mãi như lão này mình không dám khinh, nhưng cũng không trọng. Đó là “Văn hóa a dua”, lựa theo người trên mà làm. May mà chỉ viết lách, văn nghệ văn gừng chả ảnh hưởng đến ai. Hoặc có ảnh hưởng cũng không có hậu quả cụ thể. Nó mơ hồ như sương khói thế gian, chả làm ai chết ngạt, hay nhức đầu sổ mũi. Chỉ làm người ta không thích hoặc không dễ chịu.
Lão là con người máy móc khó thay đổi. Kết tinh ngàn đời của “nền văn minh lúa nước”, ít có táo bạo, tìm tòi, chỉ theo thói quen gọi là “tập quán”!
Lão vẫn còn chút tinh quái, hình như đoán được mình đang nghĩ gì, nói luôn:
- Tớ phải mất ba ngày mới đọc xong bản thảo của cậu. Phải viết lại, viết thế hỏng chưa phải là TT.
- Bác nói cụ thể hơn xem nào:
- Này nhá, TT phải có chương có hồi. Có bố cục chặt chẽ, có tuyến nhân vật chính diện, phản diện, có “câu chuyện”.. Đọc cậu tớ chẳng biết cậu nói cái gì?
- Nghĩa là em không theo cách truyền thống của bác? Thế bác đọc “Linh Sơn” của CHK, đọc “Xe lên xe xuống” của NBP chưa?
Lão cáu:
- Tao đọc đéo gì mấy thứ đấy. Đó là văn chương phản động, không phải HTXHCN. Học theo để toi à?
Tôi thực sự ngạc nhiên. Người khác “thẩm văn” thế nào tôi không nói. Nhà văn nhớn như lão mà nghĩ vậy, chả trách văn đàn luôn luôn có tranh cãi, luôn luôn có “vấn đề”
Khốn nỗi bản thảo của mình đang nằm trong tay lão. NXB không hiểu kiểu gì lại nhờ lão đọc của mình. Lão mà phán vài câu văng mảnh là số phận của TP đi đời. Có khí mình còn bị làm khó cũng nên.
Mình đành bảo:
- Hội luôn khuyến khích anh em tìm tòi sáng tạo. Em cũng cố tìm một cách thể hiện mới. Cấu trúc của TT có chút thay đổi không theo lối thông thường. Kể cả trình tự cũng không theo thời gian. Nếu người đọc không chú ý, hoặc đọc một cách hời hợt đúng là không nắm được cốt lõi của câu chuyện. Nó vẫn có bố cục kín đáo, “sợi chỉ đỏ” xuyên suốt, dẫn dắt mờ và sâu bên trong.. Bây giờ bác nói em mới vỡ ra nhiều điều. Có thể em làm chưa đạt, nhưng bác đọc lại lần nữa xem..
Lão cũng đang “xỉn” chả kém gì mình, nên chả ý tứ gì:
- Có cái chó gì mà phải đọc đi đọc lại? Tớ bảo hỏng là hỏng, còn nghe hay không là quyền của cậu!
Người ta bảo “Văn mình vợ người”. Ai chả cho rằng văn của mình hay? Nhưng trường hợp này hoàn toàn không phải. Mình không bảo thủ ý kiến cho mình viết như thế đã là được. Văn chương muôn đời là cái chỉ đến gần chứ chưa ai qua được bao giờ. Nhưng cách lão chê phũ phàng như tát nước vào trước mặt người khác, ai mà chịu nổi?
Không phải mình sĩ với ông HÁT HAY tên là Ổii, hay với ông nhà thơ xứ CON DÊ mà mình phản ứng đâu.
Đau là ở chỗ, dù sao tác phẩm cũng là đứa con tinh thần của mình bị vùi dập, coi như không có, không đáng gì!
Chẳng may bạn có đứa con sứt môi, chả lẽ bạn không yêu thương nó sao? Bạn không phát khùng lên khi có người khác chế nhạo, chê cười nó trước mặt bạn và đông đảo mọi người?
Có thể lúc khác lão ấy góp ý riêng với mình, nói sao cũng được. Cần lắm được người ta chê, để biết chỗ khuyết của mình để sửa chữa, bổ sung vào.
Toàn khen nhau, khen lấy được chưa chắc đã hay. Điều này mình biết.
Nhưng lão chê lần này là có dụng ý khác. Va với lão vài lần, biết cách thù dai của lão nên mình hiểu. Người này dù có say, cũng luôn có chủ ý. Lão đã rèn được cái bản lĩnh ấy từ bao năm tháng rồi. Không phải ngẫu nhiên lão ấy thành công. Lại là thành công quá mức thực ra đáng được ghi nhận..
Biết khen biết chê theo ý người khác là lối văn hóa a dua, a tòng. Nhưng làm được thế đâu phải dễ?
Nhất là dạng vẫn ương ương dở dở như mình!
**
Có những cuốn sách nằm lăn lóc ở thư viện hàng chục năm trời chả ai để ý. Người ta không quan tâm vì nó chẳng có gì hay để đọc. Văn chương không có tư tưởng, không có tính triết lí nhân sinh, không có chính kiến riêng của tác giả đó là thứ văn chương vô hồn, người ta không để mắt đến là chuyện đương nhiên. Chữ nghĩa lại thực thà ngô nghê kiểu bà già nhà quê kể chuyện, vừa ngô nghê vừa lủng củng, ai đọc làm gì?
Nhưng bỗng một ngày mát giời nào đó, một ông “quan trọng”, hay một bà “chức năng” nào đấy, vì một lẽ nào đấy nhấc nó lên, khen vài câu..Thế là cả đám ào vào khen thêm. Thi nhau phát hiện cái hay tiềm năng vốn không có gì, bỗng chốc sáng lòe! Thật là kì lạ, nực cười hết chỗ nói.
Rồi.. một thằng cha căng chú kiết vô danh tiểu tốt, đang làm ăn mờ ám ở đâu đấy đang muốn dùng chữ nghĩa, văn chương và chút danh hờ của nó làm cái thuẫn đỡ tên. Nó bỏ ra dăm ba chục triệu thuê người chuyển tác phẩm giông giống người khác ấy thành kịch bản, dựng phim.
Thế là có tác phẩm lừng lững, “trên cả tuyệt vời”!
Cả nước mới ớ ra là lâu nay mình vô tình. Văn tài xuất hiện từ lâu rồi mà mình không biết!
Rồi thi nhau thổi hơi. Hết đăng đàn trên báo, lại đến các em làm luận văn tốt nghiệp đại học. Có chị còn làm luận văn tiến xí tiến xiếc!
Hiệu ứng đô mi nô đổ theo ầm ầm..
Đúng là thời kinh tế thị trường có định hướng, có khác. Công nghệ quảng cáo, pờ rồ phát huy tác dụng của nó lên đến đỉnh điểm luôn.
Lúc đầu các bác  ấy còn có vẻ e thẹn. nói năng rất khiêm tốn thận trọng. (Thực lòng các bác ấy cũng biết mình “chả đi đến đâu”, e thẹn là phải ). Xong lâu rồi thành quen, cũng tưởng mình hay thật. Bắt đầu ngoa ngôn, loạn ngữ chả coi ai ra gì. Thấy thiên hạ toàn thứ cỏ giả, chỉ mình mới thực tài. Thật thương và buồn lắm thay.
Mình biết có những cuốn sách hay chịu thiệt thòi vì không có cái may mắn ấy. Hoặc có cái không may lỡ một vị quan trọng nào đấy đọc qua loa, chưa biết hay dở đã chê. Số phận của các tác giả tác phẩm này thật là thiệt thòi.
Ừ thì cũng phải. Thời nào chả quên, chả sót, vẫn có người áo gấm đi đêm. Vẫn có kẻ ăn may, có anh thô thiển vừa đi vừa xì hơi mà vẫn ngất ngú, ngồi chỗ cao, được thiên hạ khen sái quai hàm!
Cái gọi là công bằng, công tâm, đúng đắn tuyệt đối chả bao giờ có. Chưa nói đến tiêu cực, nhũng nhiễu do thiếu công khai minh bạch cộng với lòng đố kị hẹp hòi hay thù vặt!
Có bàn đến rằm tây đen cũng chẳng hết chuyện.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng này bàn mãi chuyện cực chẳng đã không nên bàn, e không phải đạo làm người. Mấy cái tàu “nước lạ” đang rình mò ngoài khơi. Có cái đã liều mạng vào cắt cáp tàu của mình, đóng cả cọc dàn khoan vào sát bụng..tin kinh tế tiếp tục suy trào vào năm tới.. Toàn những tin quan trọng chết người cả!
Chuyện văn, chuyện đời bàn vào lúc này như câu chuyện thừa, chưa đúng lúc. Thế nên chuyện hay dở của mấy bác nhà nọ, nhà kia tốt nhất là miễn bàn.
Ai hay thì ấm thân mình. Chẳng qua xả bớt một chút cho đỡ stroét mà thôi! Đầu óc cần tỉnh táo quan tâm nhiều thứ khác thiết thực, gay go hơn vào lúc này..
Có điều gì không phải các bác bỏ qua và góp ý cho  nhá!
========



Phần nhận xét hiển thị trên trang

9.000 tàu cá Trung Quốc tràn vào Biển Đông

TTO - Sau khi Chính phủ Trung Quốc tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm đánh bắt cá theo mùa, 9.000 tàu cá nước này từ tỉnh Hải Nam đã ra khơi tràn vào khu vực Biển Đông.
9.000 tàu cá Trung Quốc rầm rộ tiến vào Biển Đông - Ảnh: Tân Hoa xã
9.000 tàu cá Trung Quốc rầm rộ tiến vào Biển Đông - Ảnh: Tân Hoa xã
Tân Hoa xã cho biết 35.611 ngư dân và thủy thủ Trung Quốc có quãng thời gian nghỉ ngơi và sửa sang tàu thuyền trong thời gian Trung Quốc áp đặt lệnh cấm từ ngày 16-5.
Bộ Thủy sản và đánh bắt cá Hải Nam cho biết trong số 9.000 tàu cá ra khơi lần này, có khoảng 1.000 tàu đến từ huyện Lâm Cao hướng tới vịnh Beibuwan ngoài khơi bờ biển của khu tự trị Choang ở Quảng Tây.
Lệnh cấm đánh bắt trên được Trung Quốc đơn phương áp đặt lần đầu tiên vào năm 1999 bất chấp sự phản đối của nhiều nước. Lệnh cấm này nhiều lần cản trở ngư dân Việt Nam nói riêng và các quốc gia trong khu vực nói chung hoạt động đánh bắt trên các ngư trường truyền thống.
Trên thực tế, không hề có bất cứ cái gì được gọi là “lệnh cấm đánh cá” tại Biển Đông. Mặc dù là quốc gia tự đặt ra lệnh cấm, nhưng Trung Quốc lại không hề tuân thủ lệnh cấm này mà còn gửi những tàu cá nhỏ ra để cố ý khiêu khích các bên tranh chấp khác như Nhật Bản, Philippines, Brunei, Malaysia, Đài Loan và Việt Nam.
Vào tháng 7 năm ngoái, tỉnh Hải Nam gửi một đội tàu đánh cá lớn đến quần đảo Trường Sa ở Biển Đông để khám phá nguồn lợi thủy sản.
Quan chức địa phương Hải Nam đang nhắm đến mục tiêu thay đổi trọng tâm ngành công nghiệp đánh cá của mình từ đánh bắt gần bờ đến đánh bắt xa bờ, khuyến khích ngư dân “xây dựng tàu thuyền lớn và khám phá những vùng biển sâu”.
Theo ước tính, Hoàng Sa là nơi có trữ lượng thủy sản đạt khoảng 5 triệu tấn cá. Với tốc độ và tần suất đánh bắt hiện nay, tổng sản lượng đánh bắt của ngư dân Hải Nam đạt khoảng 80.000 tấn cá mỗi năm. Tuy nhiên, con số này có thể sẽ gia tăng đột biến trong thời gian tới.
Trong một diễn biến khác, quân đội Trung Quốc hôm nay 1-8 ra cảnh báo về “các nguy cơ đang gia tăng quanh biên giới” của nước này, bao gồm các vùng biển Hoa Đông và Biển Đông.
HẢI YẾN

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Được ăn còn làu bàu, lắm chuyện!

MỘT LẦN NHẬU THUÊ

Vương Đình Trung




Lão nhận được điện thoại của thằng cháu là sếp ở trong thành phố :
-Hôm nay chú nghỉ một buổi chợ , đúng mười một giờ trưa đến cơ quan cháu nhé .
Lão ngắt lời nó :
-Đến chỗ anh có việc gì ? Anh tưởng tự dưng tôi nghỉ được buổi chợ à .
-Chú yên tâm, ngày công hôm nay của chú , cháu sẽ thanh toán . Chú nhớ tắm rửa sạch sẽ , ăn mặc chỉnh tề vào .
Lão không biết nó gọi mình đến cơ quan nó có việc gì . Lâu nay lão có nhờ vả nó chuyện gì liên quan đến giấy tờ đâu mà nó bảo mình phải đến cơ quan nó . Nó lại bảo trả tiền ngày công cho mình nữa chứ . Trong lòng lão thấp thỏm bao câu hỏi . Nhưng cuối cùng lão vẫn quyết định đến cơ quan thằng cháu như đã hẹn .
Đúng giờ , lão xuất hiện ở cổng cơ quan thằng cháu , đã thấy nó ngồi trên ô tô , vẫy lão lại , cửa xe mở ,nó bảo lão lên xe .Trên xe đã có mấy người , cả trai , cả gái , chắc là người trong cơ quan nó . Vì ngồi xa thằng cháu nên lão cũng chả dám hỏi là đi đâu . Nó cũng chả nói gì với lão cả , chỉ giục lái xe cho xe chạy .
Xe đỗ ở một nhà hàng khá nổi tiếng , mọi người lục tục xuống xe . Lão đến gần thằng cháu hỏi :
-Anh đưa chú đến đây làm gì ?
-Để nhậu chứ làm gì nữa chú .
Lão chả hiểu gì cả , đang tự nhiên nó lại đưa mình đi nhậu là sao , mặt lão cứ ngây ra với bao câu hỏi trong đầu .Mà những người quanh lão toàn người lạ , ăn uống với những người lạ ngại bỏ xừ .
Thằng cháu nói như giao nhiệm vụ cho lão :
-Hôm nay chú phải uống hết mình . Thể hiện phong độ của một cao thủ rượu. Trong bữa rượu chú cứ làm theo sự chỉ đạo của cháu .
Lão lờ mờ hiểu ra , thằng cháu nhờ tài uống rượu của lão để đi tiếp khách đây mà . Lão thấy bực mình , nó mời mình đi ăn là một chuyện , đằng này nó lại thuê mình đi ăn .Nhưng sự đã rồi , lão đã đến đây rồi ...
Cả bọn kéo nhau vào nhà hàng . Một dãy bàn dàì bầy đầy những món ăn , một toán người đã ngồi sẵn ở đấy , đứng dậy ùa ra đón tiếp bọn lão ríu rít . Lão nghe loáng thoáng thằng cháu giới thiệu lão với một người cũng trạc tuổi lão :Đây là phó ban của tôi. Lão chả biết nó bịa ra như thế để làm gì .Lão thấy lo lo , chả biết phó ban là cái gì . Lão rặn ra một nụ cười , đưa tay ra bắt tay đối tác .
Cuộc nhậu diễn ra tưng bừng . Lão cứ lo hão huyền thế thôi ,chứ chả ai quan tâm đên lão là phó ban hay phó bản gì cả . Rượu cứ rót tràn , cụng , cạn , rót ...
Chừng giữa bữa tiệc , thằng cháu bảo lão đi chúc tất cả khách , lão làm theo ngay , lão tự nhủ :Để xem cuộc nhậu này nó là cái gì . Khi đến bên ông mà lão được thằng cháu giới thiệu lúc gặp nhau , thì thằng cháu đến nói :
-Hai bác đại diện cho hai bên cưa đứt chai này để tỏ tình hợp tác hữu nghị .
Tất cả vỗ tay tán thưởng . Rượu được rót ra hai bát to , hai lão cụng bát và : trăm phần trăm .
Lão đối tác nốc được nửa bát thì đặt bát xuống bàn xin chịu . Lão thản nhiên uống hết bát rượu trước sự ngưỡng mộ của cả bọn.
Hình như bữa tiệc thành công ngoài ý muốn của thằng cháu . Nó vui lắm bảo lão :
-Giờ đến tăng hai , chú không cần tham gia . Tiền công của chú đây .
Nó dúi vào túi lão mấy tờ tiền , rồi bảo người gọi xe ôm đưa lão về .
Lão rủa thầm , đời khốn nạn thật , kẻ không có mà ăn , kẻ lại phải thuê người đi ăn hộ . Lão thầm so sánh mấy con ca ve với bữa nhậu thuê của lão hôm nay . Mấy con ca ve thì lấy thân xác ra để kiếm tiền , còn lão thì dùng cái mồm của lão ... Lão đưa tay vào túi , chạm vào mấy đồng tiền thằng cháu mới nhét vào , lão thấy nó trơn trơn , nhầy nhầy .
Các cụ có câu :Miếng ăn là miếng nhục . Bữa ăn thuê của lão hôm nay lão thấy nhùng nhục thế nào ấy thật .
Vương Đình Trung
Phần nhận xét hiển thị trên trang