Truyện ngắn HG
Phố Phủ không có nhiều chuyện.
Tuy không đến nỗi hẻo lánh, nhưng xa
trung tâm, thông tin chả có nhiều như mọi nơi. Cư dân lại chín người, mười
tỉnh, người ta thường ý tứ, gìn giữ với nhau, không phải bạ chuyện gì cũng đem
ra để nói.
Lối sống “chủ trọng trước mắt, chủ yếu lo cho ngày hôm nay” như một thỏa thuận
ngầm đối với nhiều người.
Ngoài sông nước vẫn trôi, trên trời mây vẫn bay và trên đường ô tô vẫn chạy.
Lâu lâu tăng giá xăng, giá điện, phạt phiếc ở đâu đó, cũng chỉ là chuyện bình
thường, như đã và đang xảy ra hàng ngày, đâu chết thằng tây nào?
Nhu cầu dốc bầu tâm sự, sống tâm hồn, chuộng kiến thức.. có vẻ như là lối sống xa
xỉ, chưa cần thiết đối với nhiều người ở
nơi đầu mom, cuối bãi này.
Chả thế mà năm nào dân hàng phố cũng được trên ban tặng “Nơi có thành tích trật tự,an
toàn xã hội ”.
Những người lo trọng trách điều hành công việc chung của địa phương khá là nhàn,
không phải đôn đáo, ngược xuôi lo những cái u “nổi cộm” như nhiều nơi khác.
Trừ một dạo xuất hiện cái giàn khoan bỏ mẹ của nước láng giềng làm dậy sóng ngoài
biển Đông, người ta có bàn tán xôn xao một tí.
Có người lo xung đột kiểu “cá lớn nuốt cá bé” cơ hồ có thể xảy ra bất cứ lúc
nào.. Âm mưu âm miếc của “kẻ thù thâm hiểm ngàn năm” vài vị cũng có thậm thị
với nhau. Cũng chỉ nói be bé chứ không ai dám nói to, nói công nhiên ở chỗ đông
người. Người ta nghe không biết ở đâu rằng chuyện này có vẻ “tế vi”, “tế nhị”,
“nhạy cảm” sao đó. Ai dại gì nhúng D.
vào nồi nước sôi, họa có ngày.
Việc lớn, hẳn là dành cho các người lớn lo, mình dân quê biết gì mà nói. Có lo
cũng chẳng làm được gì. “Gái góa lo việc triều đình”, phỏng ích chi?
Thôi thì lo làm lo ăn, dân có giàu, nước mới mạnh. Mà khi nước mạnh rồi, có cho
kẹo cũng đêk thằng, con nào dám dòm ngó, có phỏng?
Lo việc bao đồng là chuyện không hay, thiệt vào thân chưa biết chừng..
Lão Ngạnh là người điển hình có cách nghĩ như thế, dù lão được tiếng hay nói
ngược, nói ngang, khiến cho vài người ở hàng phố này không mấy ưa thích
lão. Lão cũng biết đó là yếu điểm của
mình, nó là hạn chế, nghịch tai, ngăn trở lão vô khối chuyện làm ăn, dẫn đến
thiệt thân.
Nhưng đã là tính cách khó bề thay đổi. Chỉ có thời gian, tuổi tác tăng lên, sức
khỏe giảm đi, lão mới bớt bồng bột, bớt làm mất lòng người ta.
Đến tuổi này, lão nghiệm ra rằng: “Xưa nay nhịn ăn mới chết, chứ nhịn nói chưa
thấy ai chết bao giờ”.
Thấm thêm câu “Một điều nhịn, thêm chín
điều lành”. Thời gian gần đây lão Ngạnh như thành con người khác.
Cù mì, ít nói như bà vợ lão đã có lúc phải ngạc nhiên, phát cáu lên: “ Sao ông
bây giờ quan nhất cũng ừ, quan tư cũng gật thế nhỉ ?” khi người ta đền bù đất
đai, có chút vướng mắc đến gia đình lão. Mặc. Vợ nói hai ba lần lão mới nhẹ
nhàng, khe khẽ:
- Đã có quy định chung của nhà nước. Chả nhẽ tôi lăn ra ăn vạ để đòi cao hơn
người khác à?
Bà vợ sinh nghi. Sao tự nhiên lão thay tính đổi nết lạ kỳ như vậy? Liệu có phải
tại đứa cháu họ công tác bên Lào về cho lạng cao trăn, lão ngâm rượu uống vào,
tính nết đổi khác? Bà nghe người ta nói cao trăn khác với cao khỉ, cao hổ. Nó
đỡ đau mỏi mình mẩy, nhưng lại làm cho “âm vượng dương suy”?
Có lẽ thế thật. Kể từ độ lão dùng thứ cao ấy, cái khoản “ta” kia kém hẳn. Đêm
nằm vợ có vô ý đụng vào là lão hất văng tay ra, miệng làu bàu, gắt bẳn. Gần đây
ôm gối ra hẳn nhà ngoài nằm riêng. Chả bù dạo trước.. Cả ngày vợ đi làm ngoài
xưởng gỗ về mệt muốn chết, lão chả buông tha, cứ hùng hục như trâu húc mả.
Bây giờ, lão thế đâm lại hóa may. Đêm càng no giấc. Ngày đỡ lôi thôi khúc mắc
với mọi người vì tính nói ngang, hay bàn ngược của lão.Thôi thì “lành hơn giữ,
ngủ hơn thức”, chả ảnh hưởng đến ai, dù không lợi lộc gì, mình cũng không
thiệt. Vợ lão nghĩ thế và cảm thấy an tâm.
Tự dưng mấy hôm nay không hiểu do
đâu, lão đổi tính khác?
Cái gì xảy ra cũng có nguyên cớ
của nó. Cái nguyên cớ ấy xuất hiện vào một buổi chiều, vào lúc xâm xẩm tối. Một
gã đàn ông áng chứng kém lão dăm ba tuổi bước vào nhà, hỏi thăm đường.
Sự hỏi thăm này thường khi chả có gì đáng nói ở hàng phố này.
Người ta tìm đường hỏi mua trâu, mua nông sản hay bán vài thứ vớ vẩn vốn thường
xuyên xảy ra, ít được chú ý.
Lão Ngạnh thường thoái thác, ngại tốn thời giờ. Nhà ở gần đường gần chợ mà suốt
ngày tiếp các loại khách bá vơ như thế, còn đâu thời gian làm việc khác cho kịp
thời “định hướng kinh tế thị trường”? Theo cách hiểu rất nôm của lão cái câu
người ta hay nói trên tàng hình!
Nên khách vừa bước chân vào, ngồi chưa ấm chỗ, lão đã hỏi luôn:
- Chẳng hay nhà bác tìm hỏi tôi có việc gì?
- I..em có chuyện quan trọng muốn xin ý kiến bác. Nếu bác có việc đang bận thì
thôi để khi khác..
Ra gã không phải người qua đường. Có lẽ gã ở quanh đâu đây, chưa có việc tiếp
xúc mình chưa được biết chăng?
Cặp mắt hơi lé của lão Ngạnh nhìn kỹ người đang đối diện. Đây là con người nhìn
bề ngoài khô khan, nước da tai tái, đôi mắt giàu lòng trắng nổi bật cặp môi
thâm. Không hẳn nét mặt ác, nhưng nom khó giấu vẻ buồn bã, chán chường nơi hai
khóe miệng hằn sâu. Không phải người phú quý hay thanh nhàn. Dù có cố gượng làm
ra vẻ vui, cũng là cái vui gượng. Có chút gì đó hậu đậu, vất vả nơi dáng dấp,
thể hiện trên khuôn mặt.
- Tôi thì cán bộ chẳng phải, thày bà các loại cũng không, giúp được gì cho ông
mà hỏi?
Khách gãi đầu gãi tai. Người đâu lạ, càng làm ra vẻ cười nom vẻ càng khó nhìn:
- Dạ có bác ạ. Vì bác là chỗ người nhà nên em mới mạo muội đánh bạo đến hỏi ý
bác.. Đúng ra phải đến đây tự lâu rồi mới phải. Nhưng mà chúng em mãi đến hôm
nay mới nhất trí được với nhau..
Còn ai nữa vào đây mà “chúng em” nhỉ?
Lão nhớ ra rồi. Tháng trước lão có nghe nói chuyện có tay cha căng chú kiết nào
đó ôm cả mớ tiền to về ghá nghĩa chỗ đứa em dâu. Con này chồng nó chết đã lâu,
con giai con gái có cả. Cháu nội cháu ngoại hàng đàn. Nếu là người ta, chuyện
này có thể không tin được. Nhưng con này, thượng vàng hạn cám nào có thiếu ai?
Cả phố này không ai lạ tính trăng hoa của nó.
Nhưng được cái kéo lại, nó giỏi bán buôn, nhờ cái giọng mía ép của nó, nuôi
được đàn con trưởng thành. Ngọc còn có vết, huống chi người? “Mía sâu có đốt”,
không ăn được thì vất con mẹ nó đi, chả ảnh hưởng gì đến mình là được. Lão
không đồng tình, cũng không phản đối.
Chồng nó chết cũng đã lâu lâu. Đàn bà thời này chứ có phải thời trước đâu. Cái
sự “ tứ đức tam tòng”, cổ lỗ mấy ai còn giữ được?
Có bà có cô mả chồng chưa xanh cỏ đã vội tái giá. Có đứng lại cũng đưa ma cửa
trước, rước giai cửa sau.
Cái việc các ông “nhà nọ nhà kia” cảnh báo tình trạng xã hội trên “tàng hình” trên đài, trên báo về sự
“xuống cấp, đánh mất thuần phong mĩ tục, văn hóa chạm ngưỡng” là việc của các
ông. Còn nhu cầu tình cảm khác giới là việc riêng của họ, đâu có thiệt gì đến
ai. Biết tin em dâu có “bồ”, lão Ngạnh không quan tâm là vì những lý do như
thế. Thì ra chính gã này là thằng “bồ” của đứa em dâu ấy đây?
Ta đã không khó dễ thì thôi, lại còn nhiễu sự đến đây làm gi? Lão Ngạnh đã thấy bừng bực. Chắc là vướng mắc tiền nong thế nào, tính đòi
lại, muốn đến cầu cứu mình can thiệp chứ gì? Ngu thì chết xưa nay tiền cho gái
có ai đòi được bao giờ? Nói bắc thang lên hỏi ông trời, biết ông trời ở mãi đâu
mà vác thang để bắc lên hỏi?
Có cả đống tiền kiếm chỗ nào không được, vớ phải ngay con mẹ nạ dòng. Ai ở đâu
không nói, chứ người em dâu này, lão Ngạnh không có lạ..
Cũng một buổi chiều như thế này, Thuận ba tai, em trai lão lúc còn sống đến. Nó
là đứa chịu thương chịu khó, thương vợ thương con hết mực. Suốt ngày chạy
thuyền, khuân khuân vác vác chở thuê cho người ta. Chiều nào xẩm xẩm cũng ra
sông đánh cá mìn, hụp hụp lặn lặn, mò vớt được con cá nào đều để dành cho vợ
sáng sớm mai đem bán.
Nó hà tiện đến nỗi chả dám ăn dám mặc dù trong túi lúc nào cũng sẵn tiền. Rất
là sát cá nhưng nó luôn thèm cá. Chỉ trừ những con cá bị thủng ruột, nát đầu mới
để lại. Cũng chả dám ăn, cá nát thì cá nát, nhường vợ nhường con tất. Nó chỉ
gảy gảy tí vi, tý vây, cái mang cá.
Ăn dè hà tiện như vậy nhưng chả hiểu nhờ đâu nó vẫn chắc như con cá nục, bắp
chân, bắp tay nổi cuồn cuộn. Lão Ngạnh
thường ghen ngầm sức vóc như trâu của nó. Chả biết nguyên do tại sao nó mang
bệnh hiểm?
Một hôm nó đến, phô đã bán con trâu mụng, sớm mai đi Hà Nội cắt khối u dạ dày.
Bác sĩ bảo “Khối u lành, mổ xong, chỉ dăm bữa nửa tháng là lại khỏe như
thường”. Lão Ngạnh bấy giờ hết sức ngạc nhiên. Đang khỏe như voi thế kia làm
sao lại có bệnh? Thì ra lâu nay thằng em trai đau ngấm đau ngầm.
Nó âm thầm chịu không nói với ai. Phần sợ tốn tiền đi viện, phần sợ người nhà
lo lắng.
Đúng là đồ ngu, bệnh tật chứ tội lỗi gì mà phải che dấu?
Lão toan mắng cho nó mấy câu. Nhưng nghĩ em trai đau, chả nhẽ mình không bằng
con ngựa, biét “..Cả tàu chê cỏ” hay sao?. Mình đã không giúp được việc gì,
cũng không nên nói gì trái tai vào lúc này.
Thuận bảo:” Mai em đi sớm, ở nhà có gì nhờ bác trông nom bảo ban nhà em và các
cháu giúp em”. Lão gật đầu: “ Đảm như thím ấy không cần phải ai giúp đâu. Nhưng
chú cứ yên tâm. Có gì tôi sẽ để ý. Cốt chú mau khỏi để về nhà..”.
Hôm ấy lão đinh ninh là sáng hôm sau, Thuận em lão đi chữa bệnh. Cả đêm còn áy
náy, gì thì gì, mổ xẻ cũng không phải
chuyện chơi, phải có người đi theo trông
nom chứ? Mình lại quên không hỏi chú ấy chuyện này.
Lão không ngờ trưa hôm sau lão sang nhà thấy chú em vẫn đang ngồi vót nan đan
rọ tôm như chẳng có chuyện gì. Lão hỏi nó lại nói:
- Em quyết rồi, để thong thả cuối năm hãy đi. Lúc đấy đỡ khổ cái nóng nực nằm
viện, ít bị viêm nhiễm mà công việc cũng đã thư thả. Nghe nói mùa nực bệnh viện
nào cũng quá tải. Hôm trước em đi khám thấy ở viện người ta nằm trở đầu đuôi,
có người nằm cả dưới gầm bàn. Ngoài hành lang chật không có cả lối đi vì người
nằm la liệt..
Nó viện thêm vài lí do khác nữa, đại thể là chưa thể đi ngay được bây giờ. Lão
Ngạnh lúc đấy không đồng tình.Theo lão chữa bệnh như cứu hỏa, càng sớm càng
tốt. Để lâu bao giờ cũng bất lợi.
Ông em cười hề hề chả nói gì.
Nó ở nhà nửa tháng sau, khối u vỡ. Rồi nó đi..
Y học hồi đó chưa đủ “trình” như bây giờ, chở về đến bệnh viện thì không kịp
nữa..
Sau này người ta kể lại rằng: Sáng sớm
hôm đó Thuận đã ra nhà bè chờ thuyền máy xuôi về bến xe. Không biết vợ nó ra theo nói ngon ngọt, dỗ dành thế nào,
nó lại quay về, không đi nữa.
Chắc không ai đặt điều, tự lão Ngạnh cũng nghĩ là như vậy.
Từ đó trở đi, lão có ý ghét, không ưa người em dâu.
Theo lão, nó là đứa quý tiền hơn mạng sống của chồng, thế nào cũng sẽ gặp quả
báo. Trừ có công việc đặc biệt như các cháu cưới hỏi lão mới đến, chả tự dưng
đến chơi nhà bao giờ. Vừa để tránh tiếng anh chồng em dâu, miệng lưỡi thiên hạ
không thể đàm tiếu. Vừa vì tính nết vợ người em khiến lão chả muốn nhìn mặt.
Làm người phải có chừng có mực. Sắp xuống lỗ cả rồi mà vẫn bướm nọ, ong kia.
Còn nụ cà hoa mướp gì cho cam?
Thủa xưa ối người chồng mất sớm đứng vậy nuôi con, trọng một đời không tai
tiếng gì. Thời nay ăn ngon, mặc đẹp hơn mà tư chất không bằng. Liệu có phải “No
cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi” như đời vẫn có câu ca?
Nói gì thì nói, tính nết ấy không thể nào lão chấp nhận được. Nếu không thương
các cháu nhất định lão không để cho con mụ này yên. Nhà nó bung bét đám con
khổ,nhục với thiên hạ là cái chắc.
Chả biết trời có mắt hay không? Từ ngày chồng chết, em dâu người cứ mơ mỡ ra, hơn hớn lên, hơn cả hồi
con gái. Ngay cả cách ăn mặc đi đứng cũng khác hẳn ngày xưa, đỏm lắm. Có cái bề
ngoài như thế phụ thêm cho giọng nói ngọt, em dâu được nhiều ánh mắt thèm
thuồng dòm ngó. Nhưng đó là ánh mắt của những kẻ ham vui, vô trách nhiệm, hoặc
là hai bên lợi dụng lẫn nhau.
Trường hợp của gã đến chiều hôm nay là một trường hợp khác hẳn. Gã muốn gắn kết
công khai, ở hẳn đây không biết vì lý do gì?
Cho đến lúc này Lão Ngạnh cũng chưa biết chắc chắn hắn từ đâu đến? Chỉ biết hắn
người đâu tỉnh đàng xuôi lên làm thuê cho con gái người đàn bà lẳng lơ
này. Kẻ lại bảo: “ Chính đứa con gái
thấy lão có tiền quyến rũ lão. Làm thuê là cách hợp lý hóa quan hệ của nó với
lão.
Quên thì thôi, nghĩ đến đứa cháu gái này lão chín ruột chín gan. Nó là bản sao
y hệt mẹ nó. Từ mái tóc loăn xoăn xòa trước trán, đuôi mắt sắc lẻm đong đưa đến
cặp môi mọng gợi tình chả khác tị nào. Tính nết thì mẹ nó năm nó cũng chín mười
chứ không có kém. Đã từ lâu lão cấm cửa không cho nó bước chân vào nhà mình. Có
thể như thế là lão sai. Con cháu càng hắt hủi, xua đuổi nó càng sinh hư, có
phải thế chăng?
Lão còn được người ta rỉ tai cho một chuyện, nghe xong muốn nổ con mắt, tắc cần
cổ hong: Vì chồng nó không có con, chúng nó bàn nhau cho nó đi kiếm ngoài. Lão
kia về nhà nó đã cả năm nay. Được đứa con trai rồi, nhà chồng nó kiếm cớ đuổi
lão già này đi. Thời buổi bây giờ muốn có đứa con thiếu gì cách? Cần gì phải
cặp với lão già bằng tuổi bố mình? Hẳn là số tiền của lão già mang theo quá lớn
khiến nó tối mắt làm càn. Khi không giữ được lão, con bé đưa xuống mẹ nó?
Từ ngày sinh ra làm người lão chưa bao giờ thấy chuyện bại hoại, loạn ẩu, hư
hỏng đến thế. Chúng có còn là con người nữa không, hay lại giống, thành súc vật
cả rồi. Thời nay người ta bảo:”Con người tiến hóa từ con vật mà thành”, lẽ nào
là chuyện có thực, và việc này là sự tiến hóa ngược về nguồn cội dơ dáy của súc
vật chăng?
Lão chỉ nghe và nghĩ như thế thôi, chưa giáp mặt thằng cha “tiến hóa ngược” này bao giờ, mặc
dù gã xuất hiện ở vùng này cũng đã khá thời gian.
Những chuyện tồi tệ như thế, người nóng nảy không muốn nhìn cho bẩn mắt, chẳng
muốn nghe cho ngứa lỗ tai.
Tự dưng hôm nay gã lù lù mang cái thớt thịt đến nhà, bao nhiêu chuyện cũ mới
làm lão Nghạnh không trấn tĩnh được như mọi khi. Đánh chửi gã thì lão không
làm, bởi lão chả có quyền hành gì. Chả nhẽ ghen thay cho thằng em chết từ lâu
rồi. Gã cũng chả xâm phạm gì đến các cháu của lão. Có người nói với lão rằng
cái xe tải thằng cháu vừa mua là tiền gã này cho, ngôi nhà mẹ con nó vừa dọn về
quá nửa là tiền của gã, mẹ nó chỉ có cái tên đứng lên xây. Mà đánh chửi người
là phạm luật. Ở đất này không thiếu kẻ bề thế vốn không ưa tính thẳng băng của
lão, va chạm tự lâu rồi. Bây giờ có sự chúng mượn có “lại quả” cho lão ngay.
Lão Ngạnh vừa rót nước vào ấm pha trà vừa ngẫm nghĩ. Phải có cách gì làm cho gã
không đánh mà đau, hoặc đánh có lý để nó không thể kêu lên được. Ngẫm nghĩ một
hồi, rót nước mời gã xong, lão bảo:
- Chuyện chú định nói, tớ biết rồi. Nhưng phải có ba mặt một nhời, có cả thím
ấy ở đây mới nói được. Một mình đằng ấy nó vô lí lắm. Nói thực cho đến giờ tớ
vẫn không tin đằng ấy lại thực lòng đến gắn bó với đất này. Sẵn tiền như đằng
ấy muốn chỗ nào chẳng được? Gái trẻ cũng có chứ kiếm làm chi nạ dòng?
Gã hơi tái mặt, trán râm rấp mồ hôi, một lúc mới cất tiếng:
- Em là Sơn, ở quê bọn ghét em gọi là “Sơn ba tong”. Đằng nào rồi bác cũng biết
nên chả dám giấu, xin tự giới thiệu cho dễ nói chuyện.. Bác dạy cũng phải. Ai
cũng cho rằng thế, nhưng có ở hoàn cảnh em mới biết..
Rồi gã kể. Gã từng có vợ có con, trai gái đủ cả. Cháu nội cháu ngoại đủ cả.
Nhưng gần về già vợ chồng không ăn ở được với nhau. Con cái nó về hùa với mẹ
nó. Vu cho gã sơ mó con dâu khi chồng nó vắng nhà..
Nghe đến đây Lão Nghạnh nổi da gà. Đúng là của dữ rồi, mình đoán không có sai!
Người ta ở tuổi này đâu có còn lang bạt nay đây mai đó nếu gia cảnh không có
chuyện éo le, cắc cớ? Khong sơ múi vụng trộm con dâu thì cũng trai gái, rượu
chè bê tha. Không chừng còn làm chuyện gì ghê gớm ám muội vợ con nó mới phải
tống khứ ra khỏi nhà. Thời người lẫn ma bây giờ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trốn nợ, tránh truy nã chưa biết
chừng? Lão mang theo nhiều tiền như thế nhưng chịu chưa dám chắc gã thuộc hạng
người nào. Dù hạng nào chăng nữa, mình cũng nên làm cho gã sợ hoặc bẽ mặt bỏ đi.
Gã còn ở đây ngày nào chả khác nào con bọ rọm chui vào áo, ngứa ngáy chịu sao
nổi?
Đang lúc lão Ngạnh suy nghĩ như thế thì “Sơn ba tong” đứng dậy lễ phép chào về.
Gã bảo:” Bác đã nói như thế để em về bảo cô ấy hôm khác sang”.
- Cứ ngồi nguyên đấy. Tớ đang dở chưa hết câu chuyện. Thấy bảo đằng ấy trước ở
112,võ nghệ cao cường lắm phải không? (
Cái này là lão Ngạnh tự đặt ra. Chính lão cũng chả biết cái anh 112 là cái ma
toi gì).
Sơn ba toong mặt nghệt ra, chuyển màu trắng bợt:
- Đâu có. Em nào dám “đánh trống qua cửa nhà sấm”? Ai chứ bác đây chuyện võ vẽ với
bác chỉ là muỗi. Tuy mới về đây, em tìm hiểu cũng biết chứ. Chẳng qua khi mới
về trên Đồng Dài, gặp phải bọn thanh niên gấu quá, em bắn tin thế cho chúng nó
sợ. Đánh giặc miệng ấy mà bác, chứ có biết võ vẽ gì đâu?
- Chú cứ giấu. Đây bỏ đã lâu ngày, cũng nhơ nhớ. Nhân thể muốn luyện lại chút
chơi. Hôm nay cũng thong thả, anh em mình văn nghệ tí, gọi là lễ ra mắt làm
quen, kiểu như “chào đài” ấy mà..
- Em xin. Bác dạy thế em chả biết nói sao. Kỳ thực em chả có chút “nghệ” nào
đâu. Bác có đánh thì em chịu, chứ em không dám..
- Nói nhiều làm gì, đã ai đánh chết đâu mà lo?
Miệng nói, tay lão Ngạnh kéo áo đẩy Sơn ra sân. Gã lúng túng, sợ hãi nhưng theo
bản năng, hai tay cứ giơ lên che chắn trước ngực. Lão Ngạnh cười bí hiểm:
- Cái thế đinh tấn của chú cũng lợi hại ra phết nhẩy!
Lại dứ thêm mấy cú đấm đòn gió, Sơn tránh được.
Người ta đồn thằng này có thời ở công an, bị kỷ luật đuổi về có khi đúng. Người
không biết vũ thuật “nội” ngành mấy cú vừa rồi chắc dính rồi. Ban đầu lão Ngạnh
chỉ cố ý làm nhục cho thằng ất ơ này mất mặt . Thấy nó đỡ, sàng, có vẻ bài bản
lão điên tiết.
Những năm lão ở đặc công nước, ba cái vụ
sàng xê này lão chỉ thấy buồn cười. Thứ vũ thuật tập cốt thay tập thể dục cho
khỏe người chứ chiến thế quái nào được.
Đã không làm thì thôi, đã thách đấu phải cho nó nhớ đời, nếu không dễ bị
coi thường, dỡn mặt. Nghĩ thế, nhoằng một cái, nhanh hơn cả lời nói, lão xuất
cước trúng vùng hạ bộ..
Chỉ nghe thấy tiếng đổ đánh huỵch một cái ngay trước mặt. Sơn ba toong ngã xoài
trên mặt đất, thoi thóp thở, kêu không ra tiếng. Lão Ngạnh chột dạ, mình quá
tay mất rồi, làm thế nào bây giờ..?
Vừa lúc thằng con lớn của lão đã ra ở riêng đến có việc gì, lão bảo ngay nó:
- Mày hộ bố đưa ngay chú Sơn lên trạm
- Chú ấy bị làm sao?
- Trúng gió chứ bị làm sao, cứu người như cứu hỏa hỏi làm gì lắm thế.
Anh con cả vội quay xe máy, lão Ngạnh bế thốc Sơn lên ngồi phía sau.
Công nhận lão vẫn khỏe, trai tráng khó bì. Xe chở nạn dân vù đi..
***
Sơn ba toong không chết. Hai “hòn ngọc viễn dương” có bị thương tổn nhưng chưa
nguy đến tính mạng. Kể từ nay trở đi nó chả còn tác dụng gì. Cũng nhờ thời y
học tân tiến, khoa học văn minh, chứ ngày xưa kiểu này thì đã đi ..đứt rồi!
Lão Ngạnh thở phào thoát nạn.
Bất luận nó là ai, nó chết mình đi tù là cái chắc. Pháp luật vô tình, không
phân biệt sang hèn. Có xấu xa chăng nữa cũng là một mạng người. Vợ lão nói như
thế.
Mụ còn sài sẻ đến nửa đêm mới thôi. Nào là:”Ông có biết thiên hạ bàn tán gì
không? Người ta bảo ông ghen thay cho em trai chết tự tám hoánh, hay là giữ
phần cho mình cũng chưa biết chừng..” Nào là: “Giữ của nát ấy của nó làm gì? Nó
có nó giữ, việc gì đến nhà ông?” Nào là: “ May mà nó không chết, nếu không
thì..thì..”
- Đủ rồi!
Lão Ngạnh đập bàn quát to. Đây có lẽ là lần nổi nóng sau cùng của lão. Chợt thấy
sự vô lí, bất lợi của mình lão hạ giọng:
- Con người chứ có phải cục gỗ đâu mà không tỏ thái độ yêu ghét, hay dở cho nó
rõ ràng? Nó chình ình ra trước mũi mình như thế, làm sao nhịn được? Tôi cũng
chỉ định đánh cảnh cáo cho nó sợ, rồi
cuốn xéo, ai ngờ nặng chân.. Giờ xin bà cũng im đi cho tôi nhờ.
- Chồng nó chết rồi, nó tìm người khác cho “thuyền có lái”, nói cho cùng cũng
chẳng xấu gì. Nó đã có ý sợ, mới phải bảo thằng ấy đến đây trình diện, ông lại
làm ngay ra cái sự này. Nó không kiện thì thôi, chứ nó làm đơn lên phường là
mệt với nó đấy..
- Nó dám? Có mà con kiến đi kiện củ khoai, ai mà rỗi hơi đi giải quyết. Mà có
giải quyết thì bằng chứng đâu, làm gì có biên bản tại chỗ làm căn cớ chứ?
- Đấy là cái lý của ông. Có người bằng
gỗ cũng biết là ông đánh nó ra nỗi này, chả thể đổ cho ai khác. Lý với chả sự.
Tốt nhất, mình nên đến an ủi nó một tý. “Bật đèn xanh” cho nó ăn ở với nhau
chắc nó cũng không dám vác đơn đi kiện đâu.
Ai bảo đàn bà “sâu sắc như cơi đựng trầu”? Bà vợ nghĩ được như thế lão thấy
thật đáng nể.
Mà giả dụ lão có cố tình ngăn trở, nó cố thiết cũng chẳng được. Hay dở tốt xấu,
luân lý cương thường có xảy ra điều bất ưng cũng đã xảy ra rồi. Có giữ nữa cũng
chả hết tro trấu bôi trát của miệng lưỡi thế gian mà mình có cơ gặp điều ngang
ngược, chưa biết chừng.
Lão Ngạnh thủng thẳng:
- Bà tính thế cũng phải. Nhưng nhứt khoát là tôi không đến nhà nó đâu. Bà đi
hay sai đứa nào đến thăm nó thì tùy. Cho nó vài đồng, bảo nó biết phận ở yên, đừng
giở rói ra. Bới cứt lên mà ngửi chả hay hớm gì đâu!
Lúc ấy vào khoảng giữa trưa, chính ngọ, giờ không vong theo kinh nghiệm dân
gian, sau cú đánh của lão Ngạnh hai ngày.
Một ngày rất thường lại không bình thường như mọi ngày, đã xảy ra ở phố Phủ
Này.
Mây trời như nhão ra, uể oải mưa bay, rải vung vẩy , liêu xiêu những hạt
mưa mỏng dọc hàng cây trước cửa những ngôi nhà ống cao lêu đêu của lão Ngạnh
và nhiều nhà khác..
============
Phần nhận xét hiển thị trên trang