Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Israel – Một đất nước thần kỳ


Israel – Một đất nước thần kỳ
Featured Image: Halfway Anywhere
Một ngày thôi, chúng ta hãy tạm quên đi khung trời tự do thiên đường của Mỹ và hãy thôi thèm thuồng sự hào nhoáng ngọt ngào từ các bộ phim Hàn. Một ngày thôi, chúng ta hãy thôi ca tụng nếp sống văn hóa của Nhật và quên luôn gã khổng lồ đáng ghét Trung Quốc đang lặn ngụp ngoài biển đông. Một ngày thôi, hãy quên những đất nước đang sôi sục say men chiến thắng mùa world cup và thậm chí hãy tạm lơ luôn cả đất nước Việt Nam máu thịt mà ta đang ngự trị. Chỉ một ngày thôi, hãy nhìn sang một đất nước khác, một đất nước nghe tên đã thấy nhàm chán và xa xôi, một đất nước chỉ có chiến tranh và sa mạc nóng bỏng trải dài tít tắp. Một đất nước nhỏ bé và chẳng có mấy tin tức hay ho về nó trên báo đài nhưng phần lớn sự kiện quan trọng trên thế giới đều có liên quan đến những con người xuất thân từ đó. Đó là đất nước Israel, nơi con người đã chiến thắng thiên nhiên và theo tôi, chiến thắng cả thế giới về tính cần cù, bền bỉ, vượt khó, khả năng sáng tạo và không bao giờ dừng lại. Những thông tin sau đều là tin tổng hợp nên chắc nhiều bạn biết rồi nhưng tôi tin cũng rất nhiều người chưa hề được biết, và chắc chắn, sẽ có điều khiến bạn phải ngạc nhiên về đất nước này.

Một nền nông nghiệp thần kỳ

Israel có diện tích rất nhỏ, trên 20.000 km2, tức là chỉ lớn hơn tỉnh Nghệ An của Việt Nam chút ít. Tuy nhiên Israel lại được mệnh danh là “thung lũng silicon” của thế giới trong lĩnh vực nông nghiệp và công nghệ nước. Chỉ với 2,5% dân số làm nông nghiệp nhưng mỗi năm Israel xuất khẩu chừng 3 tỷ USD nông sản, là một trong những nước xuất khẩu hàng đầu thế giới. Ít ai biết rằng, những sản phẩm rau quả từ Arava – một trong những nơi khô cằn nhất thế giới – lại chiếm tới trên 60% tổng sản lượng xuất khẩu rau của Israel và 10% tổng sản lượng hoa xuất khẩu. Thung lũng Arava. Địa danh khá lạ tai đối với khách du lịch, nhưng lại là cái tên rất tự hào của mọi người dân Israel vì tại đây, phép màu đã làm nở hoa giữa sa mạc – những phép màu thực sự của khoa học công nghệ. Là phần khô hạn nhất của hoang mạc Negev với lượng mưa bình quân chỉ từ 20-50mm mỗi năm (Việt Nam là 1500mm/năm). Độ ẩm cực thấp và sự chênh lệch nhiệt độ khiến đá cũng phải vỡ vụn mà khắp hoang mạc phủ một lớp đá vụn và cát đặc thù sa mạc. Arava là một trong những vùng đất khô cằn nhất thế giới. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến vùng đất này, là miền Trung Việt Nam với những dải đất bạc màu và đồi cát, hóa ra vẫn còn là miền đất trù phú! Ấy thế mà nơi đây mọc nên những nông trại trồng đủ loại cây từ rau củ, cây ăn trái đến hoa hòe. Tất cả đều xanh tốt và cho sản lượng không nơi nào sánh được. Không từ nào có thể diễn tả đúng hơn về một “vườn địa đàng” đã được tạo ra giữa thung lũng Arava, đúng như Tổng thống Israel Shimon Peres đã thốt lên khi đến thăm nơi này năm 2009: “Hãy đến và thấy chính con người cũng có thể tạo nên vườn địa đàng! (Garden of Eden)” Ông Ezra Ravins, người đứng đầu cộng đồng hơn 3.000 người tại khu vực này cho biết, từ một nhóm thanh niên Israel “bồng bột”, mang theo bánh mì và nước quyết định định cư tại thung lũng Arava năm 1959, cả một cộng đồng đã được xây dựng với nhiều thế hệ, tạo thành một trong những trung tâm nông nghiệp lớn nhất cả nước. “Khi những người đầu tiên đến đây, quyết định đó được xem là “điên rồ” nhất và chính những nhà khoa học cũng khẳng định con người không thể sống được ở vùng đất này.” Ấy vậy mà họ đã làm được, không chỉ làm được, mà còn tuyệt đối thành công, trồng trọt mà không cần đất và không cần nhiều nước, thoạt nghe cứ như chuyện của thế giới nào đó không phải trái đất này. Nhưng không, đó là sự thật, đó là Israel!

Thần kỳ cách họ trữ nước và sử dụng nước

Thiên đường nông nghiệp tại Arava gắn liền với một công trình xứng đáng ghi nhận như một kỳ công mà con người đã tạo ra giữa xa mạc: Bể chứa nước khổng lồ mang tên Shizaf. Với khả năng dự trữ 150.000 m3 nước sạch, bể chứa này có nhiệm vụ cấp nước sạch cho sinh hoạt và tưới tiêu. Bể được thiết kế để tích trữ nước từ giếng khoan vào thời điểm nhu cầu giảm. Bể có đáy chìm 3,5 m dưới mặt sa mạc và chia thành nhiều lớp khác nhau, tạo nên bề mặt nổi 10m. Một khối lượng công việc khổng lồ được thực hiện để đào bỏ 320.000 m3 đá và đất sa mạc. Độ sâu của giếng khoan lên tới 1,5 km mới tới túi nước ngầm. Kỹ thuật thiết kế đặc biệt của bể chống lại chế độ bốc hơi tự nhiên cũng như thu gom nước một cách hoàn hảo. Điều kiện tự nhiên của Israel đặc biệt khô hạn với lượng mưa rất thấp và thay đổi theo từng mùa: Phía Bắc quốc gia này lượng mưa khoảng 800 mm/năm và ở phía Nam chỉ khoảng 50 mm/năm. Mùa mưa kéo dài từ tháng 11 đến khoảng tháng 3 năm sau và lượng bốc hơi tự nhiên lên tới 1.900-2.600 mm/năm. Không có gì ngạc nhiên khi nước ngọt ở Israel được coi như vàng trắng và được quản lý một cách chặt chẽ hơn bất kỳ nơi nào trên thế giới. Chính phủ xây dựng hẳn một bộ luật để đo lường mức tiêu thụ nước, kiểm soát việc khai thác nước ngầm, ngăn chặn ô nhiễm nước. Công nghệ xử lý nước của Israel thuộc hàng hiện đại nhất thế giới với tỉ lệ tái chế tới 75%. Dọc ngang Israel, ở những thành phố lớn hay những vùng nông thôn, hoang mạc, hệ thống tưới nước hoàn hảo đến mức gần như không bỏ phí một giọt nước nào. Đại diện công ty công nghệ tưới NaanDanJain cho biết 75% hệ thống nước nông nghiệp của Israel áp dụng công nghệ tưới nhỏ giọt, 25% còn lại tưới nước bằng ống dẫn và vòi tưới các loại phun mưa nhỏ, không hề có chế độ tưới ngập nước. Israel cũng là quốc gia phát minh ra hệ thống tưới nước nhỏ giọt điều khiển bằng máy tính, kết hợp với các thiết bị kiểm soát độ ẩm trong đất, có thể tính toán chính xác nhu cầu nước và tiết kiệm tối đa. Tại công ty Netafim, người viết được chứng kiến những thành quả đáng ngạc nhiên về hiệu quả của việc sử dụng công nghệ tưới nhỏ giọt của Israel trên khắp các dự án ở những vùng khô hạn trên thế giới. Hệ thống ống dẫn nước như những mao mạch dẫn tới từng gốc cây, được vận hành chính xác bằng công nghệ cao cũng như sử dụng tối ưu năng lượng mặt trời. “Đạt năng suất cao hơn với chi phí thấp hơn” (grow more with less) là khẩu hiện của Netafim và có lẽ cũng là hướng đi của phần còn lại của thế giới, khi nguồn tài nguyên nước đang ngày càng suy giảm. Israel giải quyết được sự thiếu nước, biến nước thành tài sản, đang dẫn đầu thế giới về tái chế nước thải, hơn 70% lượng nước được tái chế, gấp 3 lần quốc gia đứng thứ hai Tây Ban Nha.

“Cây đũa thần” khoa học

Một con số dễ hình dung về năng lực của “cây đũa thần” khoa học. Năm 1950, một nông dân Israel cung cấp thực phẩm đủ cho 17 người, hiện đã là 90 người. Một hecta đất hiện cho 3 triệu bông hồng, hay 500 tấn cà chua/vụ. Một con bò cho tới 11 tấn sữa/năm – mức năng suất mà không một nước nào trên thế giới có được. Những thực tế tại công ty NaanDanJain đã đem lại một bài học khác về sự phối hợp: nhà khoa học, nhà doanh nghiệp có sự tách biệt khó phân định với nhà nông. Đa phần các nước nhập khẩu công nghệ của NaanDanJain chỉ biết rằng đây là một trong những công ty hàng đầu Israel chuyên về giải pháp tưới, hệ thống công nghệ kiểm soát khí hậu nhà kính, mà không biết rằng chính công ty cũng đang sở hữu những đồn điền rộng lớn, nơi chính những tiến bộ khoa học của công ty được triển khai đầu tiên, nhằm đảm bảo sự thích ứng hoàn hảo nhất đối với nhu cầu của người trồng trọt. Một trong những lợi thế của sự phối hợp giữa khoa học và nhà nông tại Israel là tính cộng đồng rất cao. Nhà khoa học rất gần gũi với đồng ruộng và nhiều trong số họ cũng chính là nông dân hoặc giữ vai trò tư vấn trực tiếp cho nông dân. Các trung tâm nông nghiệp lớn, thậm chí cả các “làng nông nghiệp” (từ địa phương là kibbutz) đều có sự xuất hiện của các phòng nghiên cứu hoặc đại diện của các viện khoa học. Những giống cây mới hay các nghiên cứu mới về hệ thống nhà kính trước hết được thí nghiệm, kế đó sẽ áp dụng thử nghiệm với một số nhỏ hộ nông dân bằng nguồn vốn hỗ trợ của hệ thống tài chính vi mô hoặc từ chính quỹ của viện thí nghiệm, trước khi triển khai thương mại đại trà. Tại Israel phần lớn các nhà khoa học nông nghiệp làm cho chính phủ. Có tới hơn 60% các công trình nghiên cứu nông nghiệp là của Cơ quan Nghiên cứu Nông nghiệp hay trung tâm Volcani thuộc Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn. Israel cũng là nước có mức đầu tư cho nghiên cứu thuộc loại lớn nhất thế giới với gần 100 triệu USD mỗi năm, chiếm khoảng 3% tổng sản lượng nông nghiệp quốc gia. Nguồn lực này đến từ ngân sách và cộng động (50 triệu USD/năm), các hợp tác quốc gia song phương (12 triệu USD/năm), các tổ chức nông nghiệp cấp địa phương và quốc gia (6 triệu USD/năm) thông qua nguồn lợi từ thu hoạch cây trồng. Khu vực tư nhân cũng đóng góp khoảng 25 triệu USD hàng năm. Nguồn lực này được cung cấp trực tiếp cho việc nghiên cứu và phát triển các sản phẩm ứng dụng và các nhà đầu tư giữ bản quyền sáng chế. Phần lớn các nghiên cứu đều do những công ty sản xuất sản phẩm đầu tư, như hệ thống tưới tiêu, phân bón, nhà kính… triển khai. Sự phối hợp giữa kinh doanh và nghiên cứu đảm bảo cho các nhà khoa học một mức ưu đãi đủ để phát huy tối đa năng lực hoạt động chuyên môn. Thậm chí các chuyện các chuyên gia nông nghiệp đi tư vấn trực tiếp cho các nông trại là điều không hiếm.

Việc chăn nuôi tại Israel:

Nuôi cá trên sa mạc Khi đào giếng sâu gần nửa dặm, người Israel phát hiện nguồn nước ấm mặn. Một giáo sư đại học chỉ ra đây là nguồn nước hoàn hảo để nuôi cá nước ấm. Các nông trang bơm nước nóng 37 độ vào trong bể, nuôi cá thương mại. Nước chứa chất thải của cá được tưới cho rau, cây ăn quả. Nhờ vậy, nước được sử dụng tới 2 lần thay vì dùng 1 lần rồi bỏ. Những con bò có giáo dục AfiMilk chính là công ty đã mang lại cho Israel thương hiệu độc tôn trong ngành chăn nuôi bò sữa, đặc biệt là ở khu vực châu Á, nơi mà thói quen uống sữa đang được hình thành. Những công nghệ của AfiMilk đã và đang giúp người nông dân chăn nuôi bò sữa kiểm soát được loại sữa đang được sản xuất từ trang trại của mình; cũng như kiểm soát được liệu mỗi con bò đã có đủ dinh dưỡng không, sữa bò có đủ lượng protein tiêu chuẩn không, tình trạng sức khỏe của bò ra sao, mỗi con bò đang cần được chăm sóc thế nào… Hệ thống giám sát thời gian thực do AfiMilk sản xuất đã giúp người nông dân đảm bảo duy trì chất lượng và sản lượng, đồng thời đáp ứng những nhu cầu cơ bản của đàn bò sữa. Ở trang trại nuôi bò sữa của Kibbutz Mashabbe Sade thuộc vùng Nagev, bò được huấn luyện rất kỹ, cứ đến giờ là tự tìm đường về trạm cho sữa, thậm chí không cần người dẫn dắt. Họ gọi những con bò này là “bò có giáo dục”. Tiện nghi cho chó Israel đã phát triển một loạt các sáng tạo với những sản phẩm out of the box (những sản phẩm sáng tạo không gò bó theo khuôn phép) cho những người nuôi chó trên toàn thế giới, từ DogTV (kênh truyền hình dành cho chó) đến pooper-scooper (một thiết bị mang tính cách mạng giúp bạn tự động dọn sạch phân chó – đã có trên thị trường). Khi bạn đi ra ngoài và để chú chó của mình ở nhà một mình, chúng sẽ không còn cảm thấy chán nhờ vào kênh DogTV – kênh truyền hình dành cho những chú chó đã đạt những thành công phi thường của Israel . Và khi bạn lái xe, một việc không ai muốn làm đó là dọn phân cho những chú chó, sẽ trở nên dễ dàng với thiết bị của Paulee CleanTec: biến chất thải thành chất không màu, không mùi, bột vô hại chỉ với một nút nhấn. Dẫn đầu thế giới về công nghệ sạch Họ được xếp hạng cao nhất với chỉ số 4,34, tiếp theo là Phần Lan 4,04, Mỹ 3,67, Thụy Điển 3,55 và Đan Mạch 3,45. Trong vòng 3 năm qua, Israel có 19 công ty hoạt động trong lĩnh vực công nghệ sạch được lọt vào danh sách rút gọn của GCII. “Israel đứng đầu chỉ số năm 2014. Ngoài bản năng sinh tồn, đất nước này còn tạo ra nền văn hóa, giáo dục và những nền tảng cần thiết khác để nuôi dưỡng sự sáng tạo”, báo cáo cho biết.

Những điều hay ho về con người, tính cách, bản sắc văn hóa và nền kinh tế:

Kinh doanh từ niềm đam mê sáng tạo nên cái mới, chứ không hẳn vì tiền TS. Ze’ev Ganor, một giảng viên cao cấp tại Viện Công nghệ Technion-Israel và đồng sáng lập của Urginea Ventures, người đã phân tích dữ liệu về các doanh nhân nối tiếp ở Israel từ năm 2005 nói rằng: Hiện tượng một doanh nhân thành lập nhiều công ty rất phổ biến ở Israel. Khoảng 10% doanh nhân Israel có ít nhất hai công ty trở lên, gấp đôi con số 5% ở Mỹ. Tương tự như vậy, có khoảng 7,5% các doanh nhân Israel khởi nghiệp từ ba công ty hoặc nhiều hơn, trong khi chỉ có 3,75% các doanh nhân Mỹ làm như vậy. Trên sàn giao dịch chứng khoán NASDAQ, số doanh nghiệp Israel nhiều hơn cả 4 nước Nhật Hàn Trung quốc và Sing cộng lại. Không ít những ông chủ khổng lồ nhất thế giới có mặt trên đất nước này đến từ Mỹ, Ấn độ, Đức… Xuất khẩu hướng vào thị trường cao cấp và sản phẩm mà Israel thu lợi nhuận cao nhất là bán các ý tưởng, được kết hợp chặt chẽ từ hai yếu tố sáng tạo và táo bạo. Và hình như, đây chính là tinh thần Do thái. Israel có tỷ lệ doanh nhân bình quân đầu người cao hơn bất kì một quốc gia nào khác. Vậy đâu là những yếu tố thúc đẩy sự thành công của họ? “Tôi cho rằng giá trị chung cơ bản mà những người liên tục tạo ra các công ty khởi nghiệp nằm ở sự đam mê tạo ra giá trị mới chứ không phải đam mê kiếm tiền. Kiếm tiền chỉ là một yếu tố phụ, không phải là mục tiêu phấn đấu của những doanh nhân tiếp nối ở Israel.” GS. Amnon Shashua của Đại học Hebrew, người sáng lập ra các công ty Cognitens, OrCam và Mobileye nói. Hay như theo cách mà ông Wurtman giải thích thêm về triết lý kinh doanh của họ: “Điều khiến bạn thích thú không phải ở việc tạo ra của cải, mà là tạo ra những cái mới.” “Đặc điểm của những doanh nhân tiếp nối là họ không bao giờ ngừng liên kết những ý tưởng mới vào doanh nghiệp mới và họ coi trọng cuộc hành trình của mình hơn là cái đích. Theo tôi, đây là một đặc điểm mang tính dân tộc, vì bản thân tôi đã luôn xem những gì tôi làm như là một phần của cuộc hành trình để phục vụ nhà nước Do Thái. Thành công, theo tôi, được đo bởi số lượng việc làm có chất lượng được tạo ra.” Wurtman khẳng định. Chuyện nói và chuyện làm Khi người Israel có ý tưởng, anh ta sẽ triển khai nó ngay trong tuần. Tổng thống S. Peres, người đã sang Việt Nam, nói thế này: diễn văn rất hay, nhưng anh định làm gì tiếp theo?. Tỉ phú hàng đầu Israel , ông Stef Wertheimer, lời khuyên đầu tiên với người Việt cũng là, nói ít thôi làm nhiều lên. Ông là nhà sản xuất vũ khí và chủ một khu công nghệ còn đẹp hơn bất cứ công viên giải trí nào ở Việt Nam. Điều này hơi ngược với triết lý của ta khi bắt đầu kinh doanh cần phải có kinh nghiệm. Người Israel không cần kinh nghiệm, họ cần ý tưởng nhiều hơn, và sẵn sàng thất bại để học hỏi từ thất bại đó. Người Israel mê sáng tạo, và không sợ trí tưởng tượng. Họ biết kinh nghiệm là quý báu, nhưng kinh nghiệm dễ thành lối mòn. Họ không ngại thay đổi, luôn hướng về phía trước, không nằm im gặm nhấm thành công quá khứ. Họ biết “nỗi sợ hãi mất mát luôn lớn hơn niềm hy vọng nhận được” để bỏ đi cái cũ không còn phù hợp, kiến tạo cái mới cho hiện tại và tương lai. Trong những buổi gặp mặt cựu binh hay bạn học, họ ít hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, mà hướng về tương lai phía trước. Những đơn vị thành công thì thuyết trình về công ty để người khác được chia sẻ kinh nghiệm. Họ xây dựng mạng luới làm ăn, kiến tạo những cơ hội kinh doanh. Tiếp nhận sự khác biệt và đa dạng trong cộng đồng Một trong những giá trị của Israel đó là lịch sử dân tộc. Chỉ với khoảng 8 triệu dân nhưng lại có nguồn gốc từ 70 nước trên toàn thế giới. Họ là quốc gia duy nhất thực thi luật di trú mà bất cứ người Do thái nào đặt chân lên Israel, ngay lập tức trở thành người Israel. Họ biết chiêu dụ những người Israel sống ở nước ngoài về phục vụ tổ quốc, trọng dụng họ và không bao giờ bỏ rơi họ. Israel thực sự là một đất nước đa dạng về văn hóa, sắc tộc, ngôn ngữ, nguồn gốc. Vì là nạn nhân của chủ nghĩa bài Do thái, họ thấu hiểu việc tôn trọng sự đa dạng quan trọng như thế nào. Chính vì vậy, sự khác biệt không cản trở họ, mà ngược lại là nguồn gốc của sự sáng tạo. Đây chính là cốt lõi khởi tạo mọi thành công của người Israel.

Chuyện người lãnh đạo

Quá trình tuyển chọn lãnh đạo của Israel dựa trên tài năng chứ không phải dựa trên mối quen biết hay sức mạnh tài chính. Quá trình tuyển chọn rất minh bạch và dân chủ. Cộng với văn hóa tranh luận và đặt câu hỏi “tại sao ông là sếp của tôi; tại sao tôi không phải là sếp của ông?” đầy thách thức, làm cho người sếp không đủ tài năng sẽ phải nhường chỗ cho người khác. Quá trình này giúp tìm ra được người lãnh đạo tốt nhất cho công ty, tập đoàn hay chính phủ. Khi có lãnh đạo giỏi, việc trao quyền cho cấp dưới được thực hiện dễ dàng hơn, các thông tin, ý tưởng, giải pháp được đến từ nhiều người hơn là chỉ một số người có trách nhiệm. “Mục tiêu của nhà lãnh đạo là tối đa hóa sự chịu đựng – trong khi khuyến khích sự bất đồng chính kiến.” Là một phương châm lãnh đạo rất sâu sắc. Tinh thần này có nghĩa, lãnh đạo phải chịu được những điều “chướng tai gai mắt”, những khác biệt thậm chí bất đồng, thì nhân viên mới thỏa sức sáng tạo. Còn nhân viên, phải phát huy tính tự chủ độc lập của mình, không sợ khác biệt về nhận định hay giải pháp, vì đó chính là khởi nguồn của sáng tạo. Văn hóa này đã nuôi dưỡng tinh thần chiến đấu và hướng tới cái mới hơn, tốt hơn và hiệu quả hơn. Ở Israel, các sinh viên đại học nói chuyện với giảng viên, nhân viên thách thức ông chủ, binh lính chất vấn sĩ quan chỉ huy, thư ký sửa lưng các bộ trưởng, đây không phải là sự cả gan, mà là điều hết sức bình thường. Ai mới tới Israel thường có cảm giác người bản xứ rất thô lỗ, thẳng thắn quá trớn. Nhưng nếu hiểu được bản chất và văn hóa của người Israel thì ta sẽ cảm thấy thoải mái, xem đây là biểu hiện của sự chân thành. Hiện tượng cấp dưới có quyền đưa ra quyết định vượt cấp trong quân đội Israel là kết quả của nhu cầu thực tế cũng như bản chất của lực lượng này. Việc quân đội Israel có ít chỉ huy, đồng nghĩa với việc có nhiều sáng kiến hơn đến từ binh lính cấp dưới. Mức độ trao quyền hạn vượt cấp trong quân đội Israel đã làm lãnh đạo các quốc gia ngạc nhiên. Giá trị của binh lính Israel không phụ thuộc quân hàm, mà được quyết định bởi năng lực của họ. Ở đây, bí quyết lãnh đạo là niềm tin của binh lính đối với chỉ huy của mình. Nếu không có niềm tin, binh lính sẽ không bao giờ tuân phục. Trong doanh trại quân đội Israel, các viên tướng, sĩ quan và binh lính thường ngồi quây quần bên nhau, ít kiểu cách nhưng thân thiện và bao dung hơn. Đó là tinh thần Chutpah trong quân đội. Điều này lý giải tại sao Shvat Shaket, một người đã sống nhiều năm trong quân đội, có thể giảng cho chủ tịch PayPal về sự khác nhau giữa “người tốt và kẻ xấu” trên internet. Hay nhóm kỹ sư Israel của Intel thực hiện cuộc cách mạng lật đổ kiến trúc cơ bản của sản phẩm của chính công ty mình. Tinh thần chiến đấu của người Israel không chỉ được thể hiện trên chiến trường, bàn ngoại giao, mà còn thẫm đẫm vào công việc kinh doanh của họ. Khi bị ban lãnh đạo Intel từ chối giải pháp làm nguội con chíp, nhóm làm việc Israel không chịu lùi bước. Họ kiên trì thuyết phục, cải tiến và chứng minh viễn kiến và giải pháp của họ là đúng, tạo bước ngoặt cho Intel và thế giới khi đưa ra các sản phẩm chip mới. Trong những công ty khởi nghiệp, khi thất bại họ “thất bại có tính xây dựng” hay “thất bại thông minh”, cộng với tính khoan dung của người Israel, nên những người thất bại được trao cơ hội làm lại. Theo thống kê, những người đã thất bại lần đầu mà khởi nghiệp lại, tỉ lệ thành công của họ sẽ tăng lên 20%. Đây chính là lý do góp phần để Israel thành một quốc gia khởi nghiệp.

Và những điều lạ lùng khác nữa…

Mô hình kinh tế Kibbutz Về kinh tế, mô hình kinh tế Kibbutz được hình thành từ những năm 1960 và tới nay vẫn còn duy trì hiệu quả. Đây là mô hình tổ chức nông-công nghiệp nông thôn độc nhất vô nhị trên thế giới chỉ có tại Israel. Hiện nay trên toàn Israel có khoảng 270 Kibbutz, trung bình mỗi Kibbutz này có trên dưới 300 xã viên hoạt động tương tự như nhau, sở hữu những cánh đồng trồng cây nông nghiệp, trại chăn nuôi gia súc, các nhà máy chế biến sản phẩm nông nghiệp và công nghiệp nhẹ như sản xuất bột giạt, đồng hồ đo nước xuất khẩu, van và khớp nối ống nước… Mọi thành viên của gia đình các xã viên được cung cấp miễn phí hai bữa ăn sáng và trưa tại một bếp ăn tập thể giữa làng. Riêng bữa tối các gia đình tổ chức ăn ở nhà để cho gắn bó tình cảm giữa các thành viên trong gia đình mình. Buổi sáng, các xã viên và trẻ em trong làng lũ lượt kéo đến các nhà ăn tập thể dùng bữa sáng. Nhà ăn được tổ chức hiện đại và sang trọng với đầy đủ các món ăn cao cấp không khác mấy so với các phòng ăn ở khách sạn 5 sao. Sau khi ăn xong, mỗi người tự mang bát đĩa, khay, thìa đến những chỗ quy định để “tổ bếp núc” rửa. Sau đó, trẻ em thì đến trường, người lớn đến nơi làm việc. Khoảng 12h30 trưa, trẻ em đi thẳng từ trường học tới nhà ăn, cùng người lớn dùng bữa trưa. Các gia đình không nhất thiết ngồi ăn cùng bàn, họ thoải mái tự chọn món mình thích và tùy chọn chỗ ngồi trong bữa ăn, không hạn chế số lượng và hoàn toàn theo nhu cầu. Ngoài ra còn những điều cực kỳ lý thú, việc giặt giũ của mỗi gia đình được phụ trách bởi một tổ có tên “tổ giặt giũ” đảm nhiệm. Họ phân loại quần áo, dùng máy móc giặt sấy và trả về cho mỗi gia đình theo số thứ tự được đánh dấu của mỗi nhà. Các xã viên cũng không cần mua ô tô khi các Kibbutz luôn có sẵn khoảng 60 ô tô con các loại để tại bãi đậu xe có người trông coi. Ai cần đi xe chỉ việc chọn xe, đăng kí trên website và tới bãi để lấy xe chạy thoải mái. Ngoài ra, các khoản như xăng, sửa chữa và các chi phí khác hoàn toàn do Kibbutz chịu trách nhiệm. Nếu thích một loại xe nào đó khác, chỉ việc yêu cầu, Kibbutz sẽ chịu trách nhiệm đi thuê xe cho bạn, và đương nhiên, hoàn toàn miễn phí, Kibbutz sẽ thanh toán cho bạn. Kibbutz còn xây dựng và cấp nhà miễn phí cho các gia đình xã viên. Khi cần mở rộng hoặc muốn cải tạo theo ý mình, chủ nhà trao đổi với ban quản trị, sau đó sẽ có một đội xây dựng đến thực hiện theo yêu cầu của chủ nhà, Kibbutz thanh toán chi phí toàn bộ, bao gồm cả tiền điện, nước, gas sinh hoạt trong các gia đình. Mỗi căn nhà này ở Mashabbe Sade là một biệt thự cao cấp, đầy đủ tiện nghi.Ngày Shabbat bình yên Chiều thứ sáu, đường phố ở Haifa vắng tanh, mọi người đều về nhà để chuẩn bị một bữa tối linh đình cho gia đình. Các cửa hàng, siêu thị, công sở đều đóng cửa, thậm chí các phương tiện giao thông công cộng cũng ngưng hoạt động. Người lần đầu đến Israel đúng những ngày này sẽ cảm thấy bất ngờ và hụt hẫng. Muốn mua sắm hay đi chơi đều phải chuẩn bị từ đầu hoặc giữa tuần. Nếu chẳng may phải đi đâu, phương tiện công cộng duy nhất là taxi với giá 5 shekel (tiền Israel, bằng khoảng 5.000 đồng VN). Một người dân tên Roi Ariel cho biết, theo phong tục, người Israel thường ở nhà nghỉ ngơi, thư giãn, đọc sách, đi thăm người thân hoặc bạn bè, đi du lịch nhân ngày Shabbat. Cánh thanh niên tận dụng những ngày Shabbat để đi ra biển hoặc khám phá những thành phố mới. Roi Ariel đang trong thời gian quân ngũ và phục vụ trong hải quân. Tham gia quân đội cũng là cách các chàng trai, cô gái xứ sở này có được một khoản thu kha khá. Sau 3 năm tại ngũ, họ sẽ dùng số tiền tiết kiệm được để đi du lịch hoặc đăng ký học tại một trường đại học nào đó. Và trường đại học tại Israel thì có chất lượng không thua kém bất cứ đại học danh tiếng nào trên thế giới. Theo lời Erik – một người dân Israel thì, đàn ông Israel không có thói quen tụ tập tại các quán bar sau giờ làm việc, trừ những ngày cuối tuần. Hầu hết đều trở về nhà, giúp đỡ vợ những công việc gia đình, xem tivi, đọc sách và ngủ. Làm việc quên giờ giấc cũng là một đặc tính nữa của người Israel. Chắt chiu trong cuộc sống thường ngày, nhưng bù lại họ có niềm đam mê trong việc du lịch và khám phá những vùng đất khác. Chả thế mà người Israel được xem là dân tộc đi du lịch nhiều nhất thế giới.

Tạm kết

Quả thật là lý thú và kỳ diệu, đất nước này, những con người nơi đây. Họ có xứng đáng cho chúng ta học hỏi, từ công việc nông nghiệp, cách dụng người tài, khả năng sáng tạo tuyệt đỉnh cho đến thói quen sinh hoạt thường ngày? Thật đáng khâm phục đúng không? Con người Israel với khả năng kinh doanh tuyệt vời và những vĩ nhân ảnh hưởng lớn đến thế giới thì chắc hẳn bạn nào yêu thích kinh doanh và từng đọc các cuốn sách “Bí mật người Do Thái dạy con làm giàu, Tủ sách của người Do Thái…” đều được biết. Tuy nhiên, thật không thể ngờ đi sâu vào đất nước ấy lại có nhiều điều thú vị đến vậy. Thiết nghĩ, Việt Nam ta cũng là một quốc gia nông nghiệp thì ta nên học hỏi đất nước này. Ta có một nền tảng tốt hơn, tại sao ta lại không thể làm tốt hơn? Phải chăng cũng vì cái nền tảng tốt đẹp sẵn có mà ta không còn cần phấn đấu và sáng tạo nữa? Thật đáng tiếc, theo một bản tin mới đây, thì mặc cho bầu Đức đã và đang triển khai rất nhiều công nghệ nông nghiệp hiện đại từ từ đất nước này, thì Bộ Công Thương của chúng ta sau một hồi nghiên cứu đã quyết định chọn các tư vấn viên đến từ… Trung Quốc để tư vấn cho nền nông nghiệp nước nhà. (!) Thật sự là không còn gì để nói…
Phi Tuyết
Các nguồn tham khảo:
  • https://www.facebook.com/IsraelinVietnam
  • http://nld.com.vn/phong-su-ky-su/shabbat-binh-yen-195204.htm
  • http://reds.vn/…/4771-chu-nghia-cong-san-kieu-israel
  • http://embassies.gov.il/hanoi/AboutTheEmbassy/
  • Các thông tin tổng hợp từ cuốn sách “Quốc gia khởi nghiệp” của Dan Senor và Saul Singer.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tác phẩm Xác Phàm (Nguyễn Đình Tú)


Tác phẩm Xác Phàm (Nguyễn Đình Tú) – Bản cáo trạng cho những nhà viết Sử

Khi bắt đầu lật những trang sách đầu tiên, tôi nghĩ rằng đây là lời bênh vực, hoặc là bản án cho những người thuộc giới tính thứ ba – người đồng tính. Nhưng tôi đã nhầm, hoàn toàn nhầm và có lẽ nhiều độc giả cũng nhầm như tôi, nói đúng hơn là chúng ta đã bị tác giả lừa, bị gài bẫy. Vì chẳng có ai là người đồng tính trong Xác phàm cả. Tác phẩm là bản hùng ca đầy đau thương và bi tráng của dân tộc, là những trang sử hào hùng đã bị trôi vào quên lãng. Nói thẳng ra là chúng ta đã cố tình đào huyệt vùi chôn nó. Nói thẳng ra là chúng ta có tội. Và ở đó nhà văn Nguyễn Đình Tú là vị thám tử, người mạnh dạn vạch trần cái tội của chúng ta, của các nhà chức trách, nhà viết sử.
Trước khi đi vào nội dung của tác phẩm tôi xin mạn phép được hỏi rằng: Tại sao các nhà chức trách, các nhà viết sử lại dấu ẻm, cắt xén, vo tròn bóp méo sự kiện này. Tại sao không trả lại cho lịch sử sự thật của chính nó. Lịch sử có tội gì, hay là tội của những người dựng lại nó, những người đã đào huyệt chôn cất nó. Cố tình bưng bít, lèo lái “sự thật” nhằm mục đích vùi chôn những chiến công oanh liệt và những đau thương tàn khốc của cha ông để nuôi dưỡng mối quan hệ viễn vông “bốn tốt mười sáu vàng”. Nói vậy có nặng quá không thưa các anh, các chị, thưa những nhà viết sử? Cho tôi xin lỗi vì bản tính tôi vốn là người thực tế, tôn trọng sự thật.
Đầu tiên tôi ấn tượng về hai cái tên của hai nhân vật chính trong tác phẩm đó là Việt và Nam (Việt-Nam). Theo quan điểm của tôi, Nguyễn Đình Tú đã dùng nghệ thuật châm biếm khi đặt tên cái Xác phàm là Nam, người quan sát và lắng nghe Xác phàm là Việt. Phải chăng một phần lịch sử Việt Nam đã “được ghi lại” cũng là Xác Phàm, là thứ ẩm ương, dỡ tương dỡ ớt. Là kiểu tư duy theo lối Chuyện cổ tích. “Thạch Sanh, cô Tấm, thằng Bờm, chính diện” – phe mình, thì cái gì cũng phải tốt, bênh vực chằm chặp, bất kể đúng sai. “Lý Thông, con Cám, phú ông, phản diện” – phe nó, thì cái gì cũng phải xấu, xuyên tạc đủ điều, bất kể đúng sai.
Tôi không phải là người đọc sử nhiều, lại càng không phải là một học giả. Nhưng qua tác phẩm Đỉnh cao chói lọi của Dương Thu Hương, Bên thắng cuộc của Huy Đức, Đèn cù của Trần Đỉnh và bây giờ là Xác phàm của Nguyễn Đình Tú. Nhiều khi tôi muốn nói lời cảm ơn nếu như Lịch sử Việt Nam không phải do những người Vệt ghi lại.
Nguyễn Đình Tú đã xây dựng một nhân vật “lưỡng tính” bằng cái tên Xác phàm để kể về những tội ác và mất mát của chiến tranh biên giới mùa xuân 1979. Đan xen giữa hiện thực và tâm linh. Tác giả mượn hồn của những liệt sĩ trong cuộc chiến ấy trú ngụ ở người Nam – Xác phàm để kể lại diễn biến mười bảy ngày khốc hại, ác liệt, tang thương đã cướp đi sinh mạng sáu vạn người con của đất nước. Những linh hồn oan khuất đã không được ghi công tưởng nhớ mà bị lãng quên theo dòng lịch sử.
Nhào trộn với tiếng súng, tiếng đạn, tiếng bom mìn pháo nổ, tiếng la hét chết chóc là tiếng nhạc Trịnh du dương ru Nam trong phòng mổ. Trong cơn mê sảng ấy, những thước phim sinh động về cuộc chiến lần lượt được dựng lên và tái hiện qua lời kể của NamCao trào, hồi hộp và cuốn hút như chính chúng ta đang tận mắt chứng kiến trận đánh, như chính mình đang lăn lộn trong vòng vây khói lửa. Một cách kể chuyện về chiến tranh vô cùng hấp dẫn của Nguyễn Đình Tú mà tôi chưa từng gặp ở bất kỳ một tác phẩm nào.
Qua những “thước phim” âm ảnh ấy. Những nhân vật Bố anh, Bố em, bác Hoàng, anh nuôi “mũ bông”, cô gái áo thiên thanh, Cu lõi lần lượt xuất hiện. Họ đại diện cho hàng vạn những chiến sĩ cảm tử theo vận mệnh Tổ quốc. Rồi đến Mẹ anh và mẹ em – và bao nhiêu bà mẹ khác nữa. Những mảnh đời đơn độc nuôi con và dài cổ ngóng trông người về từ tiền tuyến. Nhưng thứ duy nhất họ nhận được từ nỗi niềm trông đợi là tờ giấy báo tử và “danh hiệu” vợ liệt sĩ, bà mẹ Việt Nam anh hùng. Những người con đã kiên cường, oanh liệt đã ngã xuống, mãi nằm lại với núi rừng, với pháo đài, đồi tả, đồi hữu…cho sự nghiệp vệ quốc của dân tộc. Những mất mát không gì bù đắp nỗi.
“Bố Anh không muốn bất kỳ ai phải nhìn thấy người chết nữa. Đặt khẩu súng ngắn vào nơi phần ngực của chính trị viên, bọc kỹ lại tấm dù hoa, sau đó Bố Anh cởi chiếc áo bông trên người ra, quấn thêm một lớp bên ngoài cái xác. Sau đó Bố Anh đặt xác chính trị viên vào ngách sâu nhất của vách núi. Trước hơn chục chiến sĩ đang hắt ra những ánh nhìn rỏ máu, Bố Anh đứng nghiêm làm động tác đưa tay chào chính trị viên rồi nói như khấn rằng: “Tình hình này không thể chôn cất anh được. Anh hãy nằm yên nghỉ ở đây. Qua cơn động loạn này, chúng tôi sẽ đưa anh về.” Nhưng những người ngồi nhìn cái xác ấy và cả người nói ra câu này cũng vĩnh viễn nằm lại ở nơi đây và chẳng ai còn được trở về nữa.
Là thế hệ đi sau, là người may mắn được sống trong hoà bình và độc lập. Tôi chẳng mấy quan tâm ngày 27/7 hàng năm là ngày gì. Tôi cũng chưa một lần thắp nén hương cho những linh hồn liệt sĩ, (tôi tin nhiều người trẻ cũng như tôi). Nhưng khi đọc Xác phàm, được xem những “thước phim” quay chậm qua lời kể của Nguyễn Đình Tú. Được nhìn thấy máu đổ, chết chóc, được cảm nhận nỗi đau, thiệt thòi của những đứa con, người vợ, tôi tự hỏi rằng: những gương mặt ta gặp hàng ngày, những ngôi nhà, góc phố, hàng cây, mỗi ngôi làng hay thậm chí một tiếng chuông chùa trong đêm sẽ như thế nào, sẽ ra sao, nếu như không có những người con ấy ngã xuống?
Tuy không phải cầm súng ra chiến trường nhưng tôi cho rằng nhà văn Nguyễn Đình Tú xứng đáng được gọi là người Chiến sĩ anh dũng khi đã mạnh dạn và dành nhiều tâm huyết đi khai quật, khảo cứu lịch sử để “dựng lại” Xác phàm. Anh là người “chiến sĩ tiên phong” thay thế vai trò của các sử gia nói lên sự thật đã bị bưng bít, cắt xén suốt mấy chục năm qua. Và theo tôi, điều quan trọng nhất mà tác giả muốn gửi gắm qua tác phẩm này đã được đúc kết ở câu trả lời đầy tự tin và rành rọt của Nam ở vòng thi vấn – đáp trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh môn lịch sử:
“Nam trả lời rằng, có tất cả muời một cuộc xâm lăng từ bên kia Quốc môn chứ không phải mười cuộc… Quân Khợ đã phải mất mười bảy ngày để tiến qua đoạn đường dài mười bảy ki lô mét. Để tiến được mỗi ngày một ki lô mét như thế, quân Khợ đã phải mất mười một nghìn chiến binh, bị bắn cháy tám mươi hai xe tăng, bốn mươi hai xe quân sự, bị phá huỷ gần một trăm khẩu pháo cối và nhiều phương tiện chiến tranh khác… Trong mười một lần tiến công qua Quốc Môn, cuộc tiến công xâm lược của giặc Khợ là chậm chạp nhất… Trước câu trả lời không có trong đáp án này, những thầy giáo giỏi nhất về lịch sử của tỉnh phải hội ý lại và trao hai giải nhất cho kỳ thi học sinh giỏi môn Sử năm ấy.”
Qua đáp án này tác giả đã ngầm gửi đến những nhà chức trách, những người viết sử một câu hỏi rằng: tại sao một sự kiện lịch sử đầy oai hùng và bi tráng như vậy lại không được ghi lại trong sử sách? Ngay đến những thầy giáo giỏi nhất về môn sử cũng mù mờ về nó. Và chỉ được trả lời bởi những linh hồn liệt sĩ trú ngụ trong Xác phàm.
Cuối cùng, nếu cho phép tôi được nói điều gì qua tác phẩm này thì tôi sẻ QUỲ XUỐNG và nói với từng người một hoặc đứng thẳng dậy quát to vào mặt những nhà viết sử mà nói rằng: Các vị được hưởng lộc Nước để làm “chính Sử”, thì nên khai quật Lịch sử để trả lại tính KHOA HỌC, KHÁCH QUAN, SINH ĐỘNG cho chính nó – vốn là một thuộc tính quan trọng bậc nhất của Lịch sử. Xin đừng nhìn Lịch sử bằng tư duy truyện cổ tích, tệ hại hơn nữa là nhìn Lịch Sử trên quan điểm chính trị, vo tròn bóp méo, tô hồng, bôi đen, bẻ cong ngòi bút… dưới áp lực của cường quyền.
Nhân tiện qua tác phẩm Xác phàm, cho tôi mạn phép được hỏi khi nào thì các nhà viết Sử Việt Nam dám công khai sự thật về những chiến công, mất mát, đau thương thảm khốc của mùa xuân năm 1979? Khi nào các vị dám sỉ soi, moi móc kẻ gây tội ác trong cuộc chiến ấy như cách các vị nói về quân Pháp, quân Mỹ? Hay các vị còn coi đó là đề tài cấm kỵ, nhạy cảm. Hay ngòi bút của quý vị đã trót bị cắm vào cái cán “lập trường giai cấp”, lập trường địch – ta, tự biến mình thành những tay bồi sử, “Sử nô”. Tôi xin lỗi vì đã ko thể viết nhẹ nhàng hơn, vì tôi muốn biết sự thật, muốn con cháu và nhiều thế hệ mai sau cũng biết sự thật. Tôi thành thật xin lỗi những nhà viết Sử và những nhà Chính khách.
P/s: Có lẽ nhà văn Nguyễn Đình Tú sẽ thất vọng khi đọc bài viết này của tôi. Vì đây chẳng phải là bài Review sách mà đúng hơn là tôi đã mượn “Xác phàm” để viết một bản cáo trạng dành cho những nhà viết sử và chính khách Việt Nam.

Nguyễn Văn Thương

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Người hưởng lợi, kẻ lao đao


Một công nhân vận hành giàn khoan ở Mỹ
Một công nhân vận hành giàn khoan ở Mỹ - Ảnh: Bloomberg 
Các nước tiêu thụ nhiều năng lượng đã phải đương đầu với giá dầu cao hơn 100 USD/thùng từ đầu năm 2011 trong lúc phần lớn các nước phát triển cố bật dậy từ cuộc khủng hoảng tài chính.
 
Dầu tiếp tục rớt giá
Biểu đồ về giá dầu tiếp tục đi xuống hôm 29.11 khi giá dầu thô của Mỹ giảm thêm 7,54 USD, cán mốc 66,15 USD/thùng. Đây là mức thấp nhất kể từ tháng 9.2009, theo AFP. Còn giá dầu brent rớt xuống 70,15 USD/thùng mặc dù trước đó, có lúc chỉ còn 69,78 USD/thùng. Giá dầu brent giảm khoảng 40% kể từ tháng 6, do nhu cầu dầu giảm trên toàn cầu cùng với sự bùng nổ sản lượng khai thác từ dầu đá phiến ở Mỹ. Nhiều nhà phân tích cũng cảnh báo giá dầu còn xuống sâu hơn. Một chuyên gia Mỹ tên John Kilduff nhận định: “Dầu thô Mỹ có thể sẽ giảm giá thêm vài USD vào tuần tới”. Còn quan chức dầu mỏ đầy quyền lực ở Nga Igor Sechin khẳng định giá dầu có thể chạm mức 60 USD hoặc thấp hơn vào giữa năm 2015.
Danh Toại
Giai đoạn giá dầu thấp kéo dài sẽ giải tỏa bớt áp lực cho các nước này. Mặt khác, các nước sản xuất dầu phải xem xét lại kế hoạch chi tiêu do thất thu ngân sách.
Hầu hết những nước sản xuất năng lượng không có nền kinh tế đa dạng, như Nga hoặc các quốc gia vùng Vịnh sẽ thất thế, ngược lại các nước tiêu thụ như Trung Quốc, Ấn Độ và các nước châu Á khác sẽ được lợi.
Trung Đông và Bắc Phi là nơi có nhiều nền kinh tế phụ thuộc vào dầu mỏ nhất thế giới. Khu vực này chiếm gần 1/3 lượng xuất khẩu dầu thô và khí đốt hóa lỏng vận chuyển bằng đường biển.
Do vậy, đây là khu vực dễ bị ảnh hưởng nhất trước sự biến động của thị trường năng lượng toàn cầu. Giá dầu giảm kéo dài sẽ phá hoại sự ổn định kinh tế của nhiều nhà xuất khẩu năng lượng trong khu vực theo sau những biến loạn của phong trào Mùa xuân Ả Rập.
Mặc dù vậy, nguồn dự trữ ngoại hối từ những năm dư dả nhờ giá dầu cao giúp bảo vệ một số nền kinh tế như Ả Rập Xê Út, Kuwait và Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất (UAE) trước biến động của giá dầu trong ngắn hạn. Những nước khác không có may mắn như thế. Chi tiêu ngân sách cao và những vấn đề kinh tế trong nước khiến Iraq (vốn bị tàn phá bởi chiến tranh) và Iran (vốn bị các lệnh trừng phạt bó buộc) cần đến giá dầu cao hơn 100 USD/thùng để cân bằng ngân sách.
Bất kỳ biến động giá dầu nào cũng ảnh hưởng mạnh đến Nga. Nguồn thu từ xuất khẩu năng lượng chiếm một nửa ngân sách chính phủ và 1/4 tổng sản phẩm quốc nội của Nga. Chiếm 80% nguồn thu năng lượng, dầu khí là yếu tố quan trọng nhất trong sự ổn định tài chính của chính phủ Nga. Dự toán ngân sách 2015 của chính phủ Nga trông cậy vào mức giá dầu trên 100 USD/thùng và các quan chức nước này đang thảo luận về việc giảm đáng kể con số đó.
Người ta vẫn chưa quên rằng giá dầu lao dốc vào nửa cuối thập niên 1980 từng góp phần khiến Liên Xô tan rã vì mất đi nguồn thu sống còn. Giờ đây, Nga một lần nữa nhiều khả năng sẽ hứng chịu những chấn động từ thị trường dầu trong bối cảnh nền kinh tế bị xói mòn do các lệnh trừng phạt của phương Tây.
Ngoài ra, trong năm 2015, Nga dự kiến sẽ mở màn chương trình chi tiêu quốc phòng 10 năm đầy tham vọng, phân bổ khoảng 77 tỉ USD cho năm đầu tiên. Hiện chưa rõ chương trình này sẽ bị ảnh hưởng như thế nào. Giá dầu giảm còn khiến Tổng thống Vladimir Putin gặp khó khăn trong việc duy trì các chương trình chi tiêu xã hội vốn cần thiết để bảo đảm sự ủng hộ của người dân.
Tương tự Nga là Venezuela. Tổng thống Venezuela Nicolas Maduro ngày 28.11 đã ra lệnh cho chính phủ cắt giảm ngân sách quốc gia vốn phụ thuộc nhiều vào dầu, theo AFP. Ông Maduro kêu gọi giảm đáng kể tiền lương của các quan chức cấp cao trong chính phủ, từ các công ty quốc doanh cho đến các bộ và cả lương của tổng thống.
Cũng theo Tổng thống Maduro, Bộ trưởng Kinh tế Venezuela Rodolfo Marco Torre sẽ đến Trung Quốc vào tuần tới để “củng cố hợp đồng kinh tế và tài chính” với Bắc Kinh nhằm giúp Caracas bù đắp khoản thiếu hụt nguồn thu từ dầu. 
Tác động với Đông Á
Tại Trung Quốc, giá nhiêu liệu rẻ sẽ giảm áp lực tài chính lên các nhà sản xuất và doanh nghiệp nhỏ vào thời điểm tỷ lệ tăng trưởng kinh tế đang giảm dần. Còn ở Nhật, giá cả giảm sẽ làm phức tạp nỗ lực của chính phủ nhằm chấm dứt giảm phát.
Tại Indonesia, giá dầu giảm có thể giúp xoa dịu căng thẳng sau khi nổ ra các cuộc biểu tình vì quyết định cắt giảm trợ cấp xăng dầu của chính phủ.
Tương tự, Malaysia cũng tận dụng giá dầu thấp để chấm dứt trợ giá nhiêu liệu. Dù tiết kiệm được khoản trợ cấp lên đến gần 7 tỉ USD vào năm ngoái, các chuyên gia kinh tế cho rằng sự sụt giảm đột ngột của giá dầu sẽ tác động tiêu cực đến Malaysia, một nước xuất khẩu dầu.
Theo AP, các nghị sĩ đối lập dọa sẽ tổ chức các cuộc biểu tình nếu chính phủ không giảm giá xăng xuống 58 cent/lít vào tháng tới.
Tại Philippines, Thứ trưởng Bộ Năng lượng Zenaida Monsada cảnh báo nếu dầu tiếp tục giảm giá, người lao động của họ ở nước ngoài sẽ mất việc. Philippines nằm trong số những nước xuất khẩu lao động hàng đầu thế giới, với 1/10 dân số (Philippines có 100 triệu dân) làm việc ở nước ngoài, chủ yếu ở các nước sản xuất dầu tại Trung Đông. Họ gửi về nước hàng tỉ USD để hỗ trợ cho gia đình và nền kinh tế đất nước.
Tình trạng ngân sách của các quốc gia xuất khẩu dầu lớn
Tình trạng ngân sách của các quốc gia xuất khẩu dầu lớn
Sơn Duân

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

Tin mới về xuất bản Đại Việt : từ điển Nguyễn Lân vừa tái bản, với số lượng 4 ngàn cuốn

Đó là tin vừa được Hoàng Tuấn Công loan trên blog của anh.

Đại khái, theo Hoàng Tuấn Công thì (nguyên văn, và cái ảnh ở đây cũng mượn của anh):

"NXB Văn học vừa tái bản “Từ điển thành ngữ, tục ngữ Việt Nam” của GS Nguyễn Lân-một cuốn sách có những sai lầm mang tính hệ thống. Số lượng tái bản (năm 2014) tới 4 ngàn cuốn, chia cho hai Nhà sách."




Nước có tới 90 triệu dân, mà mỗi cuốn sách chỉ in vài ngàn đã thấy nhiều, thì quả là dân rất ít mua sách và đọc sách. Vấn đề ở đây là sách gì được xuất bản.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Về Blogger Hồng Lê Thọ bị bắt

GS Nguyễn Văn Tuấn
30-11-2014
Mới đọc trên blog của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh hồi trưa, và biết tin một blogger nổi tiếng là Hồng Lê Thọ, chủ trang blog “Người Lót Gạch”, mới bị bắt khẩn cấp theo điều luật 258. Tôi không ở trong nước và cũng chẳng rành luật, nên không biết điều luật này cụ thể là gì nữa.
Tôi cũng có thể nói là biết anh Hồng Lê Thọ chủ yếu là qua truyền thông chứ chưa bao giờ gặp anh ngoài đời. Tôi biết anh từ thời tờ báo mạng “Người Viễn Xứ” mới ra đời khoảng 9-10 năm trước. Lúc đó, anh Thọ là một trong những người có bài vở đóng góp cho tờ báo. Qua những bài viết, tôi biết anh từng là một du học sinh (trước 1975) ở Nhật, từng là một thành viên trong phong trào “phản chiến”, và từng giữ vai trò lãnh đạo trong cộng đồng du học sinh bên Nhật thời đó. Có thể nói rằng dù anh đi du học từ miền Nam nhưng anh là người có cảm tình với, nếu không muốn nói là thuộc phía, chính quyền hiện nay.
Do đó, không ngạc nhiên khi sau 1975 anh quyết định hồi hương và sống ở quê nhà. Theo thông tin trên blog của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh thì anh HLT còn có một cơ sở kinh doanh ở Sài Gòn. Sau này, anh có trang blog “Người Lót Gạch” rất nổi tiếng. Nhưng tôi không thấy anh Thọ viết gì trên blog cá nhân, mà chỉ sưu tầm bài viết từ nhiều nguồn trên mạng (kể cả vài bài viết của tôi). Có thể nói là tôi là một độc giả khá thường xuyên của trang blog “Người Lót Gạch”, vì đây là một địa chỉ điểm tin cập nhật rất tốt.
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe tin anh bị “bắt khẩn cấp”! Tôi không thể tưởng tượng một trang blog có thể ảnh hưởng gì đến mức “làm mất lòng tin trong nhân dân với cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội, công dân”, bởi vì một trang blog cá nhân chỉ có khoảng 1000 độc giả là cùng, và với số lượng đó thì chẳng có tác động bao nhiêu. Vả lại, đối với người ưu thời mẫn thế thì họ thừa đủ lí trí để biết phân biệt thông tin sai trái và thông tin đáng tin cậy. Một trang blog không dễ gì làm họ mất lòng tin. Đối với nước ngoài thì việc một blog cá nhân đăng bài phản biện là việc hết sức bình thường, như nước và không khí. Do đó, việc anh HLT bị bắt đang gây sửng sốt và chấn động trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài, nhất là trong lúc Nhà nước đang có nhiều nỗ lực nhích lại gần với cộng đồng này.
Cách đây chừng 1 tháng, qua email tôi được biết thân mẫu của anh qua đời ở Huế. Thế là năm nay anh bị hai “đại nạn”. Hi vọng ánh sáng công lí sẽ đến với anh.
Nguồn: FB Que Diêm
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bầu Kiên xin đọc đơn kháng án dài 118 trang

TPO - "Bản án 30 năm với người không có tội là rất dài", bị cáo Nguyễn Đức Kiên đã nói như vậy trong phiên xử khi trình bày nội dung lá đơn chống án bổ sung. Trước đó, bầu Kiên đề nghị được đọc lá đơn kháng án dài 118 trang giấy, nhưng đã không được HĐXX chấp thuận.
Bầu Kiên tiếp tục tranh thủ nghiên cứu tài liệu tại tòaBầu Kiên tiếp tục tranh thủ nghiên cứu tài liệu tại tòa
Bầu Kiên bị cách ly
Trước khi phiên xử sáng nay bắt đầu, vị chủ tọa phiên tòa đã hỏi tình hình sức khỏe của bị án Trần Ngọc Thanh (cựu Giám đốc Cty ACBI, bị tòa sơ thẩm tuyên 5 năm 6 tháng tù). Ở ngày đầu xét xử hôm 28/11, ông Thanh có vấn đề về sức khỏe, đột ngột ngất tại chỗ, phải cấp cứu.
Trả lời chủ tọa phiên tòa, đại diện lực lượng hỗ trợ tư pháp thông báo, ông Thanh vẫn phải điều trị tại Bệnh viện Bạch Mai.
Giống ngày khai tòa, bầu Kiên vẫn luôn tranh thủ mọi thời gian rảnh nghiên cứu tài liệu ngay trước vành móng ngựa.
Trước khi vào phần thẩm vấn, HĐXX dành thời gian phổ biến quyền và nghĩa vụ cho người có quyền lợi liên quan (vắng mặt hôm 28/11).
Bước vào phần thẩm vấn, HĐXX cho cách ly bị cáo Kiên để đảm bảo yếu tố khách quan trong quá trình xử lý vụ án.
Bị cáo Lý Xuân Hải "khai mạc" phiên thẩm vấn buổi sáng
Mở màn cho phiên xét hỏi sáng nay, Tòa gọi hỏi đại diện Cty cổ phần phát triển sản xuất và xuất nhập khẩu Thiên Nam (viết tắt Cty Thiên Nam). Theo bản án sơ thẩm, đây là doanh nghiệp đã ủy quyền cho Nguyễn Đức Kiên thực hiện giao dịch trạng thái vàng, qua hệ thống điện thoại ghi âm tại Ngân hàng ACB. Liên quan đến những yêu cầu của Cty Thiên Nam tại tòa, vị đại diện cho rằng, đến ngày 1/12, ông này vẫn chưa nhận được văn bản nào của cty liên quan đến việc giữ hay hủy yêu cầu.
Điểm lại lịch sử của Cty Thiên Nam, chủ tọa phiên tòa đề nghị người đại diện điểm lại những lãnh đạo của Cty, tuy vậy, ông này tỏ ra khá lúng túng, thiếu thông tin.
Tòa cho gọi hỏi bị cáo Lý Xuân Hải (cựu Tổng giám đốc Ngân hàng ACB, bị tuyên 8 năm tù ở phiên sơ thẩm). Theo đó, ông Hải bị cáo buộc là người đề xuất và tham gia vào việc thống nhất đề ra chủ trương ủy thác cho nhân viên gửi tiền vào các tổ chức tín dụng trái quy định của pháp luật.
Tại bản án sơ thẩm, cựu Tổng giám đốc Ngân hàng ACB bị cho là đã trực tiếp chỉ đạo, điều hành thực hiện việc ủy thác cho nhân viên gửi tiền vào Ngân hàng Vietinbank, gây thiệt hại hơn 718 tỷ đồng.
Ngoài ra, ông Hải còn bị quy kết đã tham gia vào việc thống nhất đề ra chủ trương mua cổ phiếu trên thị trường chứng khoán trái quy định của pháp luật, gây thiệt hại cho Ngân hàng ACB hơn 687 tỷ đồng. Phiên sơ thẩm đánh giá vai trò của bị cáo Hải lớn hơn các bị cáo còn lại, và chỉ sau Nguyễn Đức Kiên.
Bầu Kiên xin đọc đơn kháng án dài 118 trang
Sau hồi thẩm vấn một số nội dung liên quan đến kinh doanh vàng, HĐXX cho gọi bị cáo Kiên vào phòng xử. Theo đó, vị chủ tọa lần lượt hỏi bị cáo về 4 tội danh đã bị tuyên phạt trước đó.
Bầu Kiên xin đọc nguyên văn đơn kháng án, tuy vậy, vị chủ tọa nói rõ: “Đơn đó có 118 trang, hơn nữa, các thành viên HĐXX đã đọc kỹ, nên không cần thiết. Bị cáo có thể trình bày ở phần tranh luận”.
Tại tòa, bầu Kiên xin có đơn khiếu nại bổ sung: “Do tôi viết đơn ở trong trại, do vậy có thể có những sai sót, tôi xin được bổ sung lá đơn nói trên”. Và đề xuất này được HĐXX chấp thuận.
Với lá đơn này, ông Kiên tái khẳng định, 5 công ty của mình được thành lập theo đúng luật định. “Quyết định mua cổ phần là ý chí của tập thể, không phải cá nhân tôi” – bị cáo Kiên  khẳng định.
“Trong nội dung phần “Nhận thấy”, tòa sơ thẩm đã không nhận thấy như sau: Các công ty được cấp phép đúng pháp luật và tính đến nay, các công ty này vẫn hoạt động bình thường. Chưa có bất cứ quyết định nào khác từ phía cơ quan chức năng” – lá đơn có đoạn.
“Tôi tin tôi đã làm đúng tại các công ty” – Nguyễn Đức Kiên quả quyết.
Ngay lúc đó, vị chủ tọa ngắt lời bị cáo: “Bị cáo dừng lại, phần “Nhận thấy” là tóm tắt nội dung cáo trạng. Phần “Xét thấy” mới thuộc tòa cấp sơ thẩm. Bị cáo lưu ý”. Bị cáo Kiên đáp lại: “Kính thưa HĐXX, bản án 30 năm đối với người không phạm tội là rất dài. Đề nghị HĐXX cho tôi được trình bày”.
Quá trình phân tích các hành vi bị cáo buộc trong phiên sơ thẩm, bầu Kiên bị HĐXX ngắt lời, dặn dò: “Bị cáo bình tĩnh khi trình bày”. “Dạ, tôi bị huyết áp, tim mạch cao, nên tôi sẽ phải giữ bình tĩnh, thưa HĐXX” – ông Kiên đáp.
“Tòa sơ thẩm đã sửa luật doanh nghiệp một cách bất hợp pháp, vi hiến, nhận thức sai về pháp luật” – Nguyễn Đức Kiên phản pháo bản án sơ thẩm khi cho rằng đã đưa ra một số khái niệm trong kinh doanh chưa từng được ghi nhận trong các văn bản pháp luật. Do vậy, bị cáo Kiên đề nghị HĐXX cấp phúc thẩm tuyên bố mình không phạm tội kinh doanh trái phép.
Nói về hoạt động của Cty Thiên Nam, bị cáo Kiên khẳng định doanh nghiệp này hoàn toàn được phép kinh doanh vàng, sau hồi dẫn hàng loạt văn bản liên quan.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Gặp ông Khải Ozone


Đọc chữ của ông cũng nhiều, xem người ta viết về ông cũng lắm, thấy rất nhiều ý kiến đối nhau, chọi nhau, có khi đến căng thẳng, thấy đây là một con người kỳ lạ, nhưng lại nghĩ mỗi anh mỗi việc chắc chả bao giờ gặp nhau, thôi thì biết nhau kiểu văn kỳ thanh thế. Một hôm đẹp trời có số điện thoại lạ, rồi một giọng rất to, gấp gáp: Khải đây, Khải Ozone đây, chào  người anh em, tớ hay đọc cậu, và thích. Hôm nay vớ được số điện thoại, gọi làm quen nhé. Nếu có dịp ra Hà Nội thì gọi tớ, hoặc tớ đi lang thang đâu sẽ gọi nhau… rồi cụp phát cũng bất ngờ như khi gọi. 
 
          Tất nhiên là tôi dạ rối rít, rồi cũng lưu số đàng hoàng, nhưng bụng vẫn nghĩ, thì lưu thế chứ chắc già đã gặp…
           
Cách đây 2 hôm, điện thoại tôi báo có Email đến, mở ra, một dòng tin nhắn từ một email lạ: “chào anh ah. Bác Khải OZON đang ở Playku, Anh vui lòng gọi điện ngay cho bác theo số 0904183670 nhé anh.Cảm ơn anh rất nhiều ạ.Trân trọng.”. Sau mới biết, địa chỉ email này là của một doanh nghiệp lớn, anh ta mời ông Khải vào để… mắc điện. Mời một tiến sĩ vật lý nổi tiếng vào để mắc điện, tay chủ này chơi ngông và ông Khải cũng… ngông.
         
 Rồi tôi cũng kịp ngồi cà phê với ông, kịp nghe rất nhiều chuyện… trên trời dưới biển của ông dù thời gian khá ít… Và dẫu là lần đầu tiên gặp nhau, mà nói chuyện với nhau khiến vợ chồng chủ doanh nghiệp Dương Hùng Đỗ cứ tưởng như đã quen đã thân tự kiếp nào…
          
 Đấy là một người có sự đam mê kỳ lạ với khoa học, với những phát minh, dẫu là nhỏ nhất. Có vẻ như cái gì ông cũng biết, đến nỗi khi tôi đưa ảnh ông ngồi với tôi lên facebook của tôi thì có 80 phần trăm người comment khen ông, ca ngợi ông hết lời, còn 20% thì bảo là ông… nổ. Tôi kể với ông, ông cười khà khà, muốn nổ phải có thuốc súng chứ? Và cũng qua các comment tôi cũng mới biết ông còn là người khởi xướng dùng bảng màu xanh không lóa thay cho bảng đen mà hầu hết các trường học đã được xây dựng khang trang ở khắp Việt Nam đều có… Cũng có comment mách tôi rằng ông đã giúp cho Đà Nẵng cái công nghệ cá cơm rút xương. Trời ạ, gà rút xương, vịt rút xương, thậm chí đến lươn rút xương còn khả dĩ, chứ những con cá cơm lớn hơn que tăm một tí, một cân hàng nghìn con, mà cũng rút xương được thì quả là kỳ tài…
          
 Có 2 việc khiến ông nổi hơn cồn và cũng đang gây tranh cãi hiện nay, một là dùng Ozone chữa bệnh, và 2 là dùng đèn compact khử khuẩn, khử khói và khử mùi. Đã từng có những bài báo gay gắt việc ông tuyên bố chữa khỏi bệnh chân tay miệng cho trẻ em cũng như chữa tôm cho bà con Bình Thuận. Nhưng qua những cuộc điện thoại liên tục ông nhận được khi ngồi với tôi và cả tin nhắn mà tôi được đọc, thì nhân dân, chủ thể chữa bệnh của ông, lại rất tin tưởng và muốn nhờ cậy ông. Họ cám ơn ông. Và không chỉ bệnh cho người, cho tôm, ông còn chữa bệnh cho tiêu, cà phê. Nên ông kể lên máy bay rất nhiều người nhận ra ông, hỏi ông lại vào giúp dân chữa bệnh à? Và, cũng ông kể, giờ mà về Chư Sê, rất nhiều bà con nông dân sẽ đón ông, vì ông đã chữa bệnh cho tiêu của họ rất hiệu quả. Mà không chỉ chữa bệnh, ông giúp họ bảo quản hạt tiêu. Có nhiều cách bảo quản, và vẫn bị mốc, riêng cách ông Khải, không mốc. Và cũng chính ông  đã giúp bà con bảo quản Thanh long xuất khẩu sang Hà Lan, Bưởi sang Mỹ. Hôm qua tôi chứng kiến cú điện thoại giục ông nhanh ra Hà Nội để lên Lạng Sơn giúp bảo quản quýt để đánh ngược sang Trung Quốc. Đích thân chủ tịch tỉnh Lạng Sơn mời ông. Mà bà con nông dân, họ rất thiết thực và tình cảm, ai giúp họ, họ nhớ ơn suốt đời…
          
 Như đã nói, chuyến này lên Pleiku là ông đi theo lời mời của một chủ doanh nghiệp cũng quái kiệt như ông, ông Dương Hùng Đỗ. Ông này vừa bỏ tiền ra mua cái máy mấy tỉ bạc, chỉ cần soi vào đất là biết nó đang thiếu gì, thừa gì, để con người điều chỉnh. Ông Đỗ có một hệ thống nhà máy phân ở khắp nước, nghe nói làm ăn rất được, và giờ ông lên Pleiku bỏ tiền mua nguyên nhà máy xi măng của tỉnh. Nhà máy này một thời là lá cờ đầu của ngành công nghiệp Gia Lai, ông giám đốc như một điển hình thấy hội nghị nào cũng có mặt. Giờ nó nằm một đống, thoi thóp trong mịt mù bụi. Và ông Đỗ lên mua lại, dự tính sẽ đầu tư tiếp 500 tỉ mua một công nghệ tốt nhất thế giới về làm, nghe nói đến khói của loại xi măng này cũng được thu lại để… xuất khẩu. Ông Khải được mời vào chỉ để truyền nghề… mắc điện. Tôi hỏi có lãng phí không khi mời một ông tiến sĩ vật lý vào chỉ để… mắc điện. Cả 2 ông khà khà cười rất “tâm đầu ý hợp”: sao lại phí, chỉ ông Khải mới biết mắc bóng màu gì ở đâu cho hợp, ví dụ chỗ nào bụi thì mắc bóng gì, chỗ nào nắng thì bóng gì. Và trên hết, nó tiết kiệm điện kinh khủng.  Cái bóng LED này (giơ cái bóng như bóng bình thường có thêm sợi râu lên) sáng gấp 4 lần bóng compact cùng loại, giá chỉ bằng 1/6 bóng cao áp thủy ngân  thì việc gì không thay. Và cứ tưởng cái bóng này phải mua ở đâu, nhập nhiếc thế nào, ông Khải tuyên bố: Người Gia Lai có thể tự làm tự mắc được, tất nhiên có sự tư vấn của ông. Nguyên liệu chính thì phải nhập, còn lại 90% là làm lấy. Chính vì thế mà ông nhờ tôi giới thiệu thêm cho mấy trại gà, trại lợn nuôi với số lượng lớn để ông đến thăm và tư vấn cho họ mắc điện, vừa tiết kiệm, vừa khử khuẩn, vừa chữa bệnh vân vân các loại… Thì ra cách đây mấy tháng, ông Khải đã vào lắp một cái bóng đèn LED cho ông Đỗ ở Đăk Lăk, các cái khác lần lượt cháy, riêng cái của ông Khải vẫn còn, và đấy là nguyên cớ của chuyến đi này.
          
 Nói gì thì nói, trong khi các trí thứ khác của chúng ta chủ yếu là ngồi phòng lạnh nghiên cứu khoa học hoặc đề ra các chính sách… trên trời, thì hình ảnh một ông già hơn 70 tuổi, bằng tiến sĩ thứ thiệt, lặn lộn đi hết vùng sâu này vùng xa khác, sát cánh với người nghèo phổ biến cho họ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của kiến thức để áp dụng vào đời sống thì chẳng phải là một hình ảnh quá đẹp ư. Ông quan tâm đến gì? bệnh chân tay miệng, bệnh tôm, bệnh cà phê, tiêu, tiết kiệm điện vân vân, và mới đây, ông bảo, Ebola mà vào Việt Nam, ông chữa xong béng. Chả biết ông thật hay đùa nhưng trông mặt ông đầy nghiêm túc chứ không hể hả như lúc ông bảo tôi: em mang bóng đèn này về thắp ở nhà vệ sinh, nếu thấy có côn trùng vào hay có mùi gì thì cứ phôn cho anh mà… chửi? Tôi mang bóng ông cho về thắp một đêm, hôm sau vợ xui: anh hỏi bác Khải xem bán chỗ nào, mua thay hết bóng trong nhà đi (phụ nữ rất tinh, họ thấy ngay cái lợi trước mắt là một bóng ấy có thể thay được mấy bóng Neol về độ sáng nên “quyết” luôn như thế). Tôi thật thà kể với ông, và kết quả, ông lại… đau khổ lôi trong va ly ra tặng tôi thêm 1 bóng nữa, vì ở chỗ tôi ở chưa bán…
         
 Nhưng cũng nói thật, vẫn cứ lợn gợn khi thấy ai gọi đến hỏi bệnh gì ông đều… nhận lời chữa, chỉ bằng Ozone, tất nhiên. Ngay tôi, sau khi ngồi với ông, lúc về cũng hớn hở trên tay một chai nước Ozone- có thể vừa uống vừa rửa, “cái mặt em cũng cần phải rửa cho nó sáng hơn, ra Hà Nội anh sẽ gửi thêm cho em mấy can nữa, bằng đường xe khách”- ông hể hả. Tôi  bị viêm họng hạt mạn tính, đã uống nước của ông 2 hôm nay rồi, đúng cách ông dạy, thấy có vẻ vẫn… chưa bớt ho. Nhưng tôi hiểu, bệnh phải hợp thuốc và thuốc còn hợp người nữa, nên vẫn uống và… lắng nghe cơ thể… Với lại, chữa bệnh, chiếm đến 50% là nhờ vào hiệu ứng tâm lý…
          
 Ngồi một lúc chừng hơn tiếng đồng hồ tôi chứng kiến hai mươi ba cuộc gọi cho ông nhờ diệt virus, vi khuẩn, nấm mốc, bào tử… mà phần lớn là người không quen từ khắp nơi trong nước, mà tiếng ông thì to, cứ như quát người nghe, thế nhưng đôi mắt thì hấp háy trông rất tình. Vậy nên tôi… tha, trả ông về với đống điện đóm ở công ty ông Đỗ. Trên ô tô tiếng ông vẫn oang oang: Tớ đi thế này không phải vì tiền, cũng không phải danh, vì tớ… đủ rồi, mà cái chính là để tìm học trò, tìm người chuyển giao. Bà con ở bất cứ đâu mà có trâu bò bị lở mồm long móng, lợn heo bị tai xanh, gia cầm bị cúm… cứ a lô tớ, 48 tiếng sau là tớ sẽ gửi nước trị bệnh vào, bảo đảm khỏi…
                                                         
 
Ảnh này ông Khải xử lý "phun chữ" vào ảnh, nên có vẻ rất... sến, hihi..Văn Công Hùng 

Phần nhận xét hiển thị trên trang