Hoá ra, tôi thương cho Hoa chỉ bằng thừa. Từ cô gái nhà quê nhút nhát, chỉ mấy năm vào làm ở cơ quan nhà nước cô đã tiến bộ nhanh chóng, leo lên đến chức trợ lý cho thủ trưởng, hưởng lương cấp vụ. Kinh ngạc hơn nữa, ở Hồ Hoàn Kiếm cũng nghe, Hồ Tây cũng nghe, thâm chí dưới cột cờ Hà Nội cũng nghe cái tên Hoa với các biết danh: dũng sĩ diệt cán bộ, quán quân làng chọi, hay là bà Tư Hồng của thành Hà mới…
Chẳng biết với thiên hạ, những danh hiệu kia của Hoa nó là tốt hay là xấu, riêng ở cơ quan Hoa đang công tác thì nó như “mầm sống” đã “cải lão hoàn đồng” cho không biết bao người, đặc biệt là thủ trưởng.
Đây nè. Một buổi sáng, cả cơ quan nhộn nhịp hẳn lên, vì thủ trưởng đầu bạc đã có cái đầu đen nhánh. Kỹ nghệ nhuộm tóc rất tài tình. Tóc đang trắng bạc biến thành đen xanh trong chốc lát, mà cái mầu đen xanh nhân tạo đó, bằng mắt thường khó phân biệt được, đâu là tóc giả, đâu là tóc thật. Trắng bạc hay đen xanh là một tồn tại hiện hữu. Nhưng khi người ta mang tóc xanh đen, người đời có thể đóan: người đó còn trẻ, nếu bị cái má nhăn, răng móm, da đồi mồi đập vào mắt, thì, cùng lắm cũng chỉ đoán họ đang ở độ tuổi trung niên mà thôi. Nhớ, khi hồi lãnh đạo cơ quan Hoa mang tóc bạc, lãnh đạo cấp trên, bạn bè đồng lứa hay hỏi thủ trưởng câu : “Bao giờ thì hưu?”. Thủ trưởng nghe mà bực lắm. Có lần thủ trưởng cáu lên: “ Về là về thế nào? Một ngày mình vẫn còn đảm nhiệm tốt ba giao: sáng - giao ban, chiều - dao thớt, đêm - giao cấu. Về là về thế nào?”. Bây giờ thủ trưởng mang tóc đen xanh, cộng với tấm thân còn đẫy đà, đôi gò má cao cao..., thủ trưởng như trẻ lại đến cả chục tuổi.
Vì có mái tóc xanh đó, về cơ quan, tức thì thủ trưởng ra lệnh cho ông chánh văn phòng trang bị trong phòng làm việc của thủ trưởng một cái gương đứng lớn. Ngày ngày thủ trưởng soi gương và tự thấy mình còn trẻ thật. Thủ trưởng đung đưa đôi mắt. “Hừ! Còn gợi tình chán”. Xoa xoa cái bụng đầy mỡ, nhưng chưa phệ, thủ trưởng hài lòng. Đóng phăng vào, vặn vẹo người, mắt nhìn vào hai bên bờ mông, thủ trưởng tự hài lòng: “Còn được lắm! Căn nguyên chỉ tại cái tóc bạc. Cơ quan hay đùa mình là hạng ngươi gìa không đều. Kể ra cũng chẳng có gì sai”. Với bộ tóc nhuộm xanh rì, thủ trưởng mãn nguyện hoàn toàn. Thủ trưởng quyết tâm tiêu diệt tận gốc cái văn hoá thổ cựu “chú chú, cháu cháu” trong cơ quan.
Bất giác thủ trưởng nhớ tới bàn tay của cô nhân tình ghì trên đôi mông của thủ trưởng. Thủ trưởng cười lên “khà khà”.
Gặp thời Nhà nước hô hào “đổi mới tư duy”, thủ trưởng chớp cơ hội, triệu tập ngay cán bộ công nhân viên đến họp.
- Thưa các đồng chí. Hưởng ứng phong trào đổi mới tư duy do Đảng và Nhà nước phát động nhằm cứu nguy dân tộc, cơ quan ta chính thức phát động phong trào học và làm theo lối sống hiện đại. Đảng ta nói “muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội thì trước hết phải có con người xã hội chủ nghĩa. Từ đó ta suy ra, muốn có đổi mới tư duy thì trước hết cần có con người đổi mới.Con người có đổi mới là con người hiện đại. Vậy, thế nào là hiện đại. Thưa các đồng chí, hiện đại là thế này. Tôi ví dụ: cha và con chẳng hạn. Cha chỉ có một nghĩa đúng là do chính tinh trùng của mình tạo thành. Còn ở xã hội, chẳng có chú cháu, bố con gì sất. Tôi cấm trong cơ quan ta cán bộ gọi nhau những “chú chú, cháu cháu, ông ông, con con”. Chúng ta không thể có cái thứ văn hoá cổ lỗ ấy được. Cái ông Vonp Hơ gang Gớt ở nước Đức, một vĩ nhân hẳn hoi, bẩy mươi tuổi mà vẫn còn mặn nồng với cô đào chưa đầy hai mươi. Thế thì, “chú chú, cháu cháu” cái gì? Cứ “chú chú, cháu cháu”, hóa ra tám mươi năm đô hộ, khai hoá văn minh của người Pháp trở thành công cốc hay sao? Dấu ấn văn hóa văn minh không còn để lại một chút nào nữa sao? Mà ở cơ quan này, có ai chưa qua trình độ phổ thông đâu? Con trai với nhau gọi “chú chú, cháu cháu, bố bố, con con” còn khả dĩ. Đằng này, các cô gái, cô nào vú cũng cao, mông cũng nẩy, thân thể lại hừng hực, chú cháu thế đếch nào được. Gọi chú cháu để mang tiếng là vi phạm đạo đức, chú “ăn thịt” cháu à! Chỉ có cái bọn ngu mới gọi như thế. Gọi thế có khác chi tự mình đưa đầu mình vào thòng lọng. Bao nhiêu đứa đấy thôi, ngày gọi nhau bằng chú, bằng cháu, đêm về chú cháu tĩn nhau, không thấy ngượng à? Đổi mới phải bắt đầu từ cái nho nhỏ nhưng vĩ đại đó. Cấp trên như tôi xin được đầu tầu. Cấp dưới như các bạn cứ thế mà đổi mới dần theo. Không có “chú chú, cháu cháu, ông ông, con con “ gì sất” ở trong cơ quan ta nữa.
Từ đường lối chỉ đạo này, nhiều gái trong cơ quan không con ngập ngừng, e thẹn gọi thủ trưởng bằng anh nữa. Sự đổi mới của cơ quan cũng nhờ thế mà tiến dần lên.
Hoa rất khoái chí về cái diễn văn đổi mới của thủ trưởng cơ quan lắm. Cái cảm giác “mình còn trẻ, cặp bồ với người tóc bạc, đáng tuổi cha mình, kể cũng nhớp nháp, nhầy nhầy” như được giải toả. Trên sân khấu Nhà hát lớn kia, thấy có lão già đã bảy mươi, các cháu lên tặng hoa còn tìm cách sờ mông, áp ngực, còn rỉ tai, liếm má, còn hò hẹn đến tụ điểm mua, bán trinh, có sao đâu. Cũng là một cách kiếm tiền, thế cả. Quan hệ bồ bịch ở cơ quan lợi không tính hết, đã có tiền như ai, công việc lại nhàn nhã, lương lên đều đều, thỉnh thoảng lại còn được thăng chức.
Tin tưởng tuyệt đối vào cái lợi của mối quan hệ này, Hoa lúc đầu còn giữ kín, hẹn thủ trưởng giờ D, điểm G, sau thì, như “chẳng có chuyện gì”, Hoa để cho chuyện thành bán công khai. Sợ gì, mẹ chồng Hoa cũng đã nghỉ hưu? Chồng Hoa, Hoa đã ly thân. Với lại hắn chỉ đam mê thịt chó với cái dùi gõ. Sợ gì nữa. Thành ra, thủ trưởng thích hiện đại thì Hoa cũng phải hiện đại cho “xứng đôi, vừa lứa”. Thành ra, khi cần kín thì Hoa tìm chỗ hẹn kín, tìm lý để che mắt đồng nghiệp, bạn bè. Khi cần công khai thì Hoa cũng ập ờ công khai luôn. Từ kín đến công khai, rồi lại vòng vèo từ công khai đến ập ờ kín, tốn kém thời gian cả mấy năm trời. Nay đổi mới rồi, xin chào nhé. Ở cơ quan, nhiều người “to tiếng” phong Hoa các danh hiệu: con gà mái chọi, dũng sĩ diệt cán bộ, bà Tư Hồng, Hoa cũng phớt lờ, chẳng bực tức, Hoa chỉ tủm tỉm cười, “nói lắm mỏi mồm”, đứa nào quá đáng tố cáo thì Hoa bảo thủ trưởng cho đi “ tàu bay suốt” luôn. Ai định gá mượn cái thân tình bạn bè, đồng đội khuyên nhủ Hoa căng căng, Hoa to tiếng, đập lại liền: “ Đạo đức giả tuốt. Đời này có cô nào lại không chọi? Tao "chọi" lăng nhăng đấy, bằng chứng đâu nào? Làm gì được tao nào?”, vân vân.
Nhờ có phong trào đổi mới, có người khen Hoa về sự thẳng, thật này. Hoa tư duy như thế là mạnh lạc, có thì nói có, không thì nói không, không lèm nhèm, ù soẹ như nhiều người thèm muốn chết đi lại cứ còn chỏng trọe.
Có người còn khen Hoa có thành tích nữa. Việc Hoa "chọi" với thủ trưởng tóc bạc, đã không mất gì của ai, đã không ảnh hưởng gì đến thành tích của cơ quan, mà đâu phải vô bổ cho đời. Chả gì, thủ trưởng cơ quan nhờ cô mà lột được xác. Thủ trưởng nhuộm tóc đã đành, mà còn cách mạng được những kiểu ăn mặc quần áo nhàu nát, lôi thôi để, chân cẳng lúc nào cũng bóng lộn, không giày thì dép; đôi bắp chân lúc nào cũng nổi lên cái đường là như một đường gươm sắc; mặt mũi thôi rầu gỉ, cằm, miệng lúc nào cũng như sắp bước lên sân khấu biểu diễn màn chú tiểu và Thị Kính trong vở “Nỗi oan thị Kính” của nhà viết kịch Lưu Quang Thuận. Thế, kể cũng là được một công trình “cải lão hoàn đồng” từ chuyện trai gái quấn quýt như rắn lẹo nhau mà thành. "Chọi" mà biến các thủ trưởng đầu bạc già thành thủ trưởng đầu xanh trẻ, kể cũng là đang thực hiện phép biện chứng trẻ hoá đội ngũ. Nó cũng là cách những cán bộ làm công tác tổ chức nài thủ trưởng khai lại lý lịch, rút đi dăm bảy tuổi, để trọn đời công hiến cho sự nghiệp cơ quan.
Thấy mình chẳng mất gì, thỉnh thoảng lại được thủ trướng biểu dương trước cơ quan, một vài năm lại được đề bạt lên chức, Hoa cũng vui như niềm vui trẻ lại của thủ trưởng.
Hoa thấy mình có công thật sự.
Quay một vòng trước cái gương đứng to như tấm phản, Hoa thấy mình chưa phải là loại gái đến kỳ bỏ đi. Từ khi được thủ trưởng quan tâm, mỗi tuần Hoa kiểm tra lại thân xác mình một lần. Hôm nay chưa phải ngày, nhưng do cao hứng, được thủ trưởng khen “ rất chất lượng” nên Hoa tự kiểm tra mình them một buổi ngoại lệ. Mới ở độ tuổi ngoài ba mươi, mới vài lần sinh nở, Hoa thấy mình như còn mầu mỡ tốt tươi hơn xưa. Gập đầu gối lại, cô thấy đôi đùi và ống chân cô như hai khúc giò nạc, đầy thịt khít khịt ép vào nhau. Vặn eo phải, vặn eo trái, ưỡn lưng lên phía trước, ngã bụng về phía sau, Hoa thoáng giật mình bởi cái bụng chừng như có lớp da đã dầy lên bùng bèo, hai bờ eo đã cộm lên, chảy xuống bụng dưới một đường thịt. Cô thoáng chột dạ. “Mình cũng đã mập đến thế rồi chăng? Không sao. So với lão ấy mình còn xuân chán. Cứ vận quần áo cho đúng cách, nhìn bề ngoài vẫn còn zin, so với vợ ông ta lại còn zin hơn cả vạn lần”.
Nhưng sự đời không phải cứ thích hiện đại là được hiện đại. Cái gì thuộc về mình, mình làm mặc xác mình thì chả thành xã hội, thậm chí còn không thành văn hoá, chính trị nữa. Bởi vậy, chuyện Hoa có quan hệ trai gái giường chiếu với thủ trưởng ắt là có tiếng ong, tiếng ve. Tệ cho cái văn hóa này, tự nó lại cứ tìm lối mà can thiệp vào “công việc nội bộ của nhau”. Khi Hoa cao hứng muốn sử dụng hết công suất đứa con tinh thần do Hoa tạo ra thì đến ngay những bạn thân của Hoa cũng bàn ngang, tán ngửa, lên án cô đủ thứ. Nào là, “Mày là con gà mái chọi tởm lợm. Đem cái “vốn tự có” để hiến thân cầu lợi, cầu danh thì nhơ nhuốc lắm!”. Có đứa còn cáu lên: “ Ôi! Cái quân trốn chúa, lộn chồng, xưa nay vẫn thế, nói làm đ. gì!”.
Tuy là người thích sống theo kiểu cách hiện đại, nhưng nghe chửi nhiều Hoa cũng bực mình. Nhưng, suy cho cùng, chả đếch ai ở cơ quan này làm đếch gì được cô. Cứ thử ra mặt mà nói to, nói nhỏ, thủ trưởng của mình chả không lột xác chúng nó ra.
Thế là, những người thân với Hoa ở cơ quan lần lần bị chuyển công tác. Những người không thân cô, thủ trưởng thường xuyên kiếm cớ để "tâm sự":
- Này, các cô, các cậu, đừng có dựa vào đổi mới mà ăn nói lung tung. Này, Luật Hình sự có rồi đấy. Tố cáo mà không bằng chứng là phạm tội vu khống người khác đấy. Không yên với tôi đâu.
Thủ trưởng nói phải. Biết thủ trưởng với Hoa vẫn "chọi" nhau đều đều, nhưng muốn tố cáo phải có bằng chứng. Những người sống theo “trường phái mặc kệ” thì lặng im, những người định làm cho “ra nhẽ” thì thào với nhau, tìm cách “đón lõng” để bắt quả tang. Biết “con gà mái chọi” hay đi trực đêm với thủ trưởng, họ tổ chức rình, và có lần họ đã “chộp” được.
Ấy là, khi nghe tiếng “kọt kẹt” gấp gấp mạnh mẽ ở trong phòng thủ trưởng, họ đập cửa thình thình để xông vào. Vài phút sau, thủ trưởng ra mở cửa. Trong phòng quả có con “gà mái chọi thật”. Nhưng, có ai trần truồng hay trai trên gái dưới đâu? Ấy, Hoa còn nở nụ cười và đon đả mời đồng nghiệp ngồi uống nước, ăn kẹo. Quả là có ấm trà vừa pha, nước còn nong nóng. Vô tang, vô chứng. “Con gà mái chọi” vừa mời vừa cười khinh khích, vừa ngả ngớn trên đi văng, vừa thích thú nhìn vẻ chưng hửng trên mặt đồng nghiệp. Thủ trưởng tóc bạc lim dim mắt, liếc đi liếc lại trên khuôn mặt của mấy kẻ “tạo phản”, rồi cười tướng lên hồ hồ, bất ngờ quát ầm lên:
- Đồ con lừa. Có gì đâu nào?
Nhưng, sau cái lần bắt hụt đó, chuyện gái trai của thủ trưởng và Hoa bị đồn lên ầm ầm. Chuyện quan hệ bất chính với nhau thì đích thị rồi, ai trong cơ quan mà không biết, nhưng vật chứng, tang chứng đâu? Đảng uỷ, Công đoàn, Thanh niên, Phụ nữ họp kín mấy lần, cũng đành chào thua. Nhưng, dù biết mình thắng, thủ trưởng cơ quan cũng có phần hoảng, vì tổ chức cấp trên đang “tính sổ” ông với chỉ một câu: “Cứ cho về hưu là xong chuyện”.
Nhưng thủ trưởng có số đỏ.
Đứa con trai thủ trưởng, tóc còn đen như gỗ mun, cùng công tác trong cơ quan, biết bố mình sắp nguy, liền nhảy ngay vào “trận chiến”, bằng thứ vũ khí số một của tuổi trẻ. Hắn tính toán: Bố hắn mà về hưu, mất chỗ dựa cho hắn đã đành, mà còn mất ăn, mang tiếng, làm ô danh cán bộ cách mạng. Cả một đời phấn đấu, nay có chức có quyền, là lúc “ toạ quan hưởng lộc”, “ngồi mát ăn bát vàng”, dại gì mà để mất. Danh dự, tình yêu là cái gì?
Con trai thủ trưởng tóc bạc, cũng là loại thanh niên sống theo trường phái hiện đại nên đã quyết tâm cứu nguy cho thủ trưởng, cũng bằng “bài thuốc” hiện đại. Thế là, chẳng biết tự lúc nào, cán bộ công nhân viên trong cơ quan, thấy hắn thường xuyên cặp kè cùng “con gà mái chọi”. Sáng thấy hắn đón đi, chiều lại thấy hắn đón về. Cứ như là chúng phải lòng nhau, không thể rời nhau ra nửa bước.
Từ hồi đưa đón Hoa đều đều như vậy, trông hắn rắn rỏi hẳn lên. Cái mặt bành bạnh, có góc chữ điền dưới má, như bạnh thêm ra, trông rất có uy lực. Hắn lại cao to, ngực nở, bụng rắn, da đen bóng, người đầy lông lá. Các cô thích tìm của lạ, vớ được hắn như vớ được ngựa đực hoang thuần chủng. Hắn chưa vợ, nhiều mẹ nạ dòng ở cơ quan rất thèm muốn hắn.
Khi nghe tin hắn cặp bồ với “con gà mái chọi”, bao nhiêu cô gái trẻ hốt hoảng. Bao cô thầm ước đem cái trinh tiết một đời để dâng cho nó, thế mà nó lại chẳng thèm, lại còn hạ mình cặp bồ với một con đĩ rạc. Cô ta đã có chồng, lại đã nạo thai bao bận, xem việc đó bình thường như kẻ nghiện vứt đi một mẩu thuốc lá tàn. Nhiều người không tin, nhưng sáng - xem kìa, chiều - xem kìa… Có mà mắt mù cũng thấy. Và xin hãy ngắm cô ta một lần đi. Kìa. Cô ta ăn mặc diêm dúa chưa, kìa? Mặt cô ta loè son, bự phấn chưa, kìa? Đôi bầu vú sệ cũng được tân trang để cộm lên. Hai gò mông luôn lằn lên hai đường viền, ôm lấy vòng mông như hai cánh của hoa hồng xứ Đà Lạt. Lại nữa, cô ta lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Lẽ nào thế? Bao nhiêu gái tốt trinh nguyên ở cơ quan muốn dâng tặng anh ta cơ mà. Dư luận chân chính nghi ngờ lắm! Nhưng, khi nhiều người bắt gặp đôi tình nhân này ôm nhau, hôn nhau ở cầu thang cơ quan, thì điều nghi ngờ ấy phải theo gió mà bay đi.
Dư luận quả tình, được một phen sửng sốt. Những người đập cửa thình thình được một phen ngượng mặt. Họ phải tự nguyện đến giãi bầy với thủ trưởng:
- Xin thủ trưởng tha thứ. Chúng em nhầm. Anh tìm hiểu cái Hoa cho con trai anh, chúng em lại cứ tưởng…Xin lỗi anh, xin lỗi anh!!!...
Hết đoàn này, đến nhóm nọ đến gặp thủ trưởng để xin lỗi thủ trưởng. Có dạo, tiếng xin lỗi trong cơ quan cứ râm ran hết ngày này sang ngày nọ. Vui đáo để.
Bề ngoài thủ trưởng cười cười, nói nói "không có gì, không có gì", nhưng cái bề trong, cái lòng ruột, tức cái nội tâm của thủ trưởng, thì chẳng ai dám dò tìm, đoán được. Chẳng biết ông có giật mình, chột dạ không? Khi ông ta và con ông ta dùng chung một cái lỗ?
Tôi không có thằng con trai như con trai ông ta, nhưng nghĩ đến cái hôn của thằng con trai thủ trưởng với Hoa ở cầu thang mà rởn tóc gáy. Chả gì cũng là của cha nó. Mà thơn gì cai hoa đã qua bao mùa giông bào, giờ đã nhụy rưả hoa tàn? Nhưng nghĩ lại, nếu hắn không khôn khéo đưa ra “cái đường gươm” đó, thì làm sao cứu được cha nó để có thêm vài năm làm thủ trưởng cơ quan nữa! Cha đời… "Hậu sinh” của con nhà " hậu sinh"…
Bất ngờ thủ trưởng đưa mắt lên nhìn, rồi phá lên cười một cách khoái chí.
Thằng con hắn nói với bạn bè: “Mình biết bố mình trong thế “tiến thoái lưỡng nan” với mình, nhưng lại biết, gì thì gì mình cũng là người có công. Thôi thì “chia một chút với bố mình, có sao? Nó là thứ chẳng “sơn son” để thờ. Bố mình đã hiện đại thì mình cũng xử theo cách vừa đổi mới, vừa hiện đại với cụ, có nhầm lẫn gì đâu?”
PTh.
Phần nhận xét hiển thị trên trang