Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

TU LIEU ANH:


Những hình ảnh đất nước và con người Việt Nam xưa (P IV)



Con gái Hà Nội



Con gái Hà Nội



Con gái Hà Nội



Con gái Nam-Ðịnh



Người đàn bà trẻ miền Nam



Người đàn bà trẻ Sàigòn



Người đàn bà và đứa con nhỏ miền Bắc



Ðôi môi phồng vì ăn trầu



Người phụ nữ với chiếc nón quai thao



Một học trò (trí thức)



Một học trò (trí thức)



Gia đình một thương gia



Kép hát



Người đẹp Bắc Kỳ



Một gia đình nhà giàu



Một xã trưởng trong tỉnh Nam-Ðịnh



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

7.5/XY..


Hôm nay kỉ niệm Chiến thắng Điện Biên Phủ, thấy Tượng đài thật hoành tráng. Nghe thông tin thì rất hoành tráng vì công phu và giá trị của Tượng đài này.
Tôi chưa được nhìn tận nơi, chỉ xem qua ảnh, tức là nhìn bằng con mát người khác. Dù sao thì cũng thấy nặng nề quá, nhất là lá cờ, không thấy phơi phới mà như đè trĩu xuống anh lính.
Lại nữa, tại sao lại có đứa bé ngồi trên cánh tay anh lính? Biểu tượng vì tương lai ư? Thế thì chưa hẳn là tiếng nói của ĐBP. Chiến thắng Điện Biên phủ là khẳng định sức mạnh quật cường của dân tộc VN, ở thời đại này.
Trong bài thơ "Ta đi tới", Tố Hữu viết:
Các em ơi đã học chưa?
Anh sẽ dựng cho em ngôi trường mới nữa
Chúng nó chẳng còn mong dội lửa...
Có lẽ đó chỉ là cảm hứng dọc đường "đi tới", nghĩ đến nhiều điều, cơm ăn, áo mặc, học hành... Nhưng chủ đạo vẫn là:
Đẹp vô vùng Tổ quốc ta ơi!
Điều đáng ghi nhận là tượng đài của ta cứ hay đưa trẻ con vào làm... hàng!

Hình ảnh: Hôm nay kỉ niệm Chiến thắng Điện Biên Phủ, thấy Tượng đài thật hoành tráng. Nghe thông tin thì rất hoành tráng vì công phu và giá trị của Tượng đài này.
Tôi chưa được nhìn tận nơi, chỉ xem qua ảnh, tức là nhìn bằng con mát người khác. Dù sao thì cũng thấy nặng nề quá, nhất là lá cờ, không thấy phơi phới mà như đè trĩu xuống anh lính.
Lại nữa, tại sao lại có đứa bé ngồi trên cánh tay anh lính? Biểu tượng vì tương lai ư? Thế thì chưa hẳn là tiếng nói của ĐBP. Chiến thắng Điện Biên phủ là khẳng định sức mạnh quật cường của dân tộc VN, ở thời đại này.
Trong bài thơ "Ta đi tới", Tố Hữu viết:
Các em ơi đã học chưa?
Anh sẽ dựng cho em ngôi trường mới nữa
Chúng nó chẳng còn mong dội lửa...
Có lẽ đó chỉ là cảm hứng dọc đường "đi tới", nghĩ đến nhiều điều, cơm ăn, áo mặc, học hành... Nhưng chủ đạo vẫn là:
Đẹp vô vùng Tổ quốc ta ơi!
Điều đáng ghi nhận là tượng đài của ta cứ hay đưa trẻ con vào làm... hàng!Thích ·  · 


Phần nhận xét hiển thị trên trang

BIẾT PHẢI LÀM SAO?


                                          Truyện ngắn của HG

Buồn buồn, mình đi qua nhà hắn. Ngày ba mươi tháng tư vắng lặng như tờ, khác hẳn mọi năm, loa đài rộn rã. Có chuyện lạ gì chăng?
Mấy chục năm như thế này, vào giờ này, thường nhà gã rất đông. Mấy ông CCB mỗi ông góp chút gạo chút tiền. Rồi khánh tiết, biểu ngữ, biểu tượng, khẩu hiệu giăng lên. Đứng nghiêm. Chào cờ. Hát. Tiến quân ca, quốc ca. Rồi các cựu sĩ đọc bài truyền thống thuộc nằm lòng. ( thực tình mỗi năm cũng được bổ sung một đoạn ngăn ngắn nào đó mới nhớ thêm được bổ sung vào bản cũ ) nội dung chính vẫn như bản in, không sai một chữ. Nhưng tất cả đều vui vẻ, chả ai lấy làm chán vì phải nghe cái bài diễn văn cũ mòn, đọc đi đọc lại mãi mãi này. Đương nhiên không thể bỏ qua phần hoạt động công tác hội, phần đóng góp, thu chi của mỗi năm..
Cuối cùng là đoàn kết nhất trí, rượu túy lúy tưng bừng. Hẹn gặp lại ngày này năm sau. Chuyện chả có gì mới, nhưng ít ra nó cũng làm thay đổi cuộc sống vốn không thuận lợi, vui vẻ gì của chừng ấy con người. Ngoại trừ một vài anh may mắn cởi áo lính được ngồi ngay vào ghế  có chỗ “cơ cấu”, hay hoạt động khôn khéo bên “Kinh tế thị trường ” có cái đuôi vừa quen vừa dài vừa vô lí..
Những lúc đó như quên hết giàu nghèo, sang hèn, đồng cảm, đồng tình như nhau.. Chỉ khi về đến nhà rồi, tỉnh rượu rồi mới ngậm ngùi nghiệm ra rằng: Cũng là con người, là thằng lính, cũng vào sinh ra tử như nhau, chưa chắc thành tích, công trạng “nó” đã hơn mình. Thế mà nó thế, mình thế!
Ngoài mặt vẫn phải vui, vẫn khoe với vợ với con rằng gặp người này, người kia. Các ông ấy phát quan, phát tài, làm ăn xu hướng lắm.. Dẫu rằng cái “phát” ấy chả liên quan mẹ gì đến mình. Nhưng mà chiến hữu với nhau, không mừng cho chúng nó thì mừng cho ai?
Nhà hắn tiện đường, lại là khu trung tâm. Chọn chỗ ấy để giao lưu, kỉ niệm kỉ niếc là chuyện dễ hiểu.
Nhưng năm nay nơi kỉ niệm chuyển chỗ. Nơi này bận mở hội chơi chim. Một cái hội mới coong vừa ra lò, hắn trăn trở, tâm huyết mấy năm nay. Vận động mãi, lên lên xuống xuống chán trò mới mở ra được..
Mình bảo:
- Hội hè gì mà im ắng thế này? Ít ra cũng phải có loa đài, cờ giong trống mở như người ta vẫn làm chứ, có phải hội kín đâu mà âm thầm lặng lẽ thế?
Thằng bỏ mẹ cười:
- Vậy là bác chưa rõ về tính đặc thù của hội em rồi..
Lại là cái “đặc thù” dớ dẩn mà người ta thường hay viện dẫn ra! Có gì mà “đặc thù” với chả đặc bạn? Toàn nhiễu nhương, bịp bợm cả. Hội chim là hội chim, hội cá, hội chó cảnh hay hội thơ, hội thẩn cũng đều thế cả thôi, có quái gì mà đặc thù?
Thực tình lâu nay mình chán ngấy các loại hội này rồi, chả mấy quan tâm. Có đặc thù đặc sắc hay đặc đeck gì cũng vậy. Có dỗi hơi đâu mà bận tâm? Nhưng thằng chủ tịch cái hội chim này hình như không hiểu, hoặc không quan tâm đến thái độ của mình. Hắn đang sung sướng về cái hội hắn vừa nặn được ra để tỏ vẻ với đời.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của mình thằng ý bảo:
- Hội của các bác khác hẳn với hội của bọn em nên bác không hiểu. Chơi chim là nghề chơi lắm công phu, không phải ai cũng chơi, cũng tham gia được. Nhưng tuyệt đối tránh sự ồn ào. Trống mõ rầm beng, âm thanh ồn ĩ không phù hợp với cách chơi của bọn em. Chim nó sợ, rụt hết tinh thần vào, chim không chọi nữa thì nhà em chỉ có nước ăn cám vì hội vỡ, lấy đâu kinh phí kinh phiếc đổ vào mồm?
Mình bảo:
- Anh chịu các chú, thời buổi suy thoái toàn diện này, còn mở ra được cái hội lông bông này ra được không phải chuyện đùa!
Thằng ý cáu:
- Sao bác lại bảo hội của em là “hội lông bông”? Bác nói với em thế, nể tình bấy lâu mình là chỗ tâm “dao”, em bỏ qua. Bác mà nói với thằng khác trong hội em chúng nó không bỏ qua đâu!
- Chúng đánh anh à?
- Chả ai đánh, nhưng anh khốn khó là cái chắc. Thời buổi này có thằng ngu nào mà ra mặt sinh sự với anh? Chúng chỉ đòn gió là anh cũng đủ chết vì mệt mỏi rồi.
Mình đâm hoảng. Chả nhẽ chuyện này có thật vậy sao? Có thật xã hội đen xâm nhập đời sống chả thiếu “mặt trận” nào?
Nhưng có lẽ cu này nói đúng. Chả phải đâu xa, mới gần đây mình vừa bị một thằng “cùng hội cùng thuyền” chơi cho một nhát, đánh thẳng vào niêu cơm nhà mình. Thằng ấy thậm cao tay, nó nhân danh học thuật, nhân danh lý thuyết cơ bản, sơ khai, sơ sài, khái niệm chân lí, nhân danh những cái mả mẹ  gì gì..người ta vẫn dùng mòn nhẵn đi rồi. Mình biết mà chả làm gì được vì là số ít. Nhóm lợi ích của hắn lại quá đông. Quyền lợi là thứ keo gắn kết không thể nào lay chuyển nổi bọn chúng. Dù anh có thành thực, tâm huyết đến đâu chúng cũng không dại gì ủng hộ anh để cháy thành vạ lây. Cái tâm địa cao đẹp ngàn đời nay của dân mình là vậy.. Thực là cao tay. Chỉ có giời cao đất dày biết và thời gian mới nhận biết cái trò ma cô này của hắn.
Mình bỏ đi chơi vu vơ thế này một phần là do cú đánh ngầm này. Phàm là những anh có bệnh “sĩ” như mình, chỉ một chiêu này cũng đau âm ỉ khá lâu. Không hẳn vì niêu cơm vơi mất một góc, mà còn vì “Danh dự, tự hào”, tự ái, tự trọng bỏ mẹ gì gì nữa.

Nghĩ lại trong cái rủi có cái may. Biết đâu nhờ thế mình tỉnh táo hơn, nhận chân giá trị cuộc sống hơn, làm cái đáng làm hơn?..
Đang nghĩ liên thiên như thế thằng bỏ mẹ kia bảo:
- Bác không bận mời bác quá bộ vào thăm quan hội mở hôm nay của bọn em. Có gì góp ý cho chúng em. Hội mới thành lập, kinh nghiệm còn nghèo, còn non lắm.. Trưa nay bác ở lại uống với bọn em chén rượu.. Trong hội em nói để bác biết, chả phải toàn bọn sìu sìu ển ển cả đâu. Đại gia, quan chức cũng có vài người. Có khi mấy ông này bác quen..
Không hẳn vì cuộc rượu hắn mời. Mấy cái “nhân” hắn vừa nói, gợi cho mình chút tò mò. Biết đâu thêm chuyện hay, thêm ý đồ “sáng tạo” trong lúc chán nản không nghĩ ra được, không muốn viết bất cứ chuyện gì?
Còn góp ý ư? Đây là trò đùa kinh khủng nhất! Đừng có góp ý mà làm gì, chỉ họa vào thân. Nếu không cũng mất lòng mất bề, mình không dại.
Làm người ai chả muốn được khen vợ mình đẹp, con mình ngoan? Chê nó sứt môi lồi rốn, chả có nước mà uống, ở đấy mà góp ý!
Chuyện nhỏ đã vậy, huống chi những việc tày đình?
**
Ngày nay những con chim tự do còn rất ít. Chim đẹp và quý như công, dũng mãnh như đại bàng kể như tuyệt chủng. Có chăng còn đám chim sâu, chim chích bé bỏng, những chú chìa vôi nhấp nhẩy ngoài mé sông. Hoặc những con kền kền hôi hám chuyên ăn xác chết ở đâu đó trên dãy Himalaya. Cả đến giống bìm bịp một thời không ai quan tâm cũng không còn được bao nhiêu. Nay bảo ngâm rượu uống, “hay” cho cái “của nợ” làm việc bốn tốt ( Bạn đừng cho là mình có ý xỏ xiên, ý mình là 1, tốt cho chuyện ỉa đái, 2 đẻ cái sinh con, 3, tốt cho tâm hồn lại láng, dễ xuất bản thơ, 4, tốt cho dễ ngủ, quên hết hoặc kệ con mẹ sự đời ). Bìm bịp bây giừ cũng thành ra hiếm hoi!
 Lòng tham lam của con người, ô nhiễm và thay đổi khí hậu đã khiến loài có cánh này đến sát bờ tận vong. Ngay cả đến chim khiếu, chào mào cũng đã là loài chim quý hiếm. Họa mi ngày càng ít dần. May thay cho mấy thứ chim này. Nhờ có tiếng hót, lại dễ nuôi nhốt trong lồng nên chúng còn sống sót. Chưa có ai dịch được ngôn ngữ của loài chim, nên chẳng biết tâm sự của chúng thế nào, nhưng chắc chắn là chúng chẳng vui sướng gì ở cơ may ấy.
Thiếu bầu trời, nắng và gió sự tồn tại trên đời của chúng giờ đây phỏng có ích gì?
Mình nghĩ nếu chúng còn sót lại, ngày nào đó chúng cũng phải tuân theo quy luật của tiến hóa. Đôi cánh không cần đến nữa sẽ rụng đi hoặc ngắn lại. Hoặc sẽ trở thành hai chi trước như lũ chuột, lũ chồn cáo mà thôi!
Ý nghĩ ấy làm mình mất hứng thú khi thằng bỏ mẹ đưa mình đi thăm những dãy lồng dài treo trên các sợi dây thép cột vào dãy cột bê tông. Lũ chim tự nhiên hôm nay như phởn chí, quên hết thân phận của mình là để mua vui cho kẻ khác. Chúng gặp đồng loại có đủ đực cái, đủ giai cấp và tầng bậc mà, cứ hót vóng vót liên tu tì trận. ( Đừng nghĩ rằng loài chim bình đằng và không có giai cấp nhé. Giai cấp là tố chất tự nhiên, không phải muốn có, hay không có mà được. Nó như rừng cây có cây to, cây nhỏ. Ngay xè xè bọn cỏ vẫn còn có giai cấp tầng bậc nữa là. Ý nghĩ triệt tiêu nó, bây giờ xem ra là chuyện khôi hài mẹ nó rồi). Mình cay đắng nghĩ thế, tiếc cho một thời khờ khạo, cả tin đến ngu xuẩn của mình.
Cách một quãng có đến hơn chục chiếc xe bốn chỗ bóng lộn, ầm thầm núp dưới bóng cây. Người ta phải để nơi kín đáo như thế để tránh phản xạ ánh nắng từ nước sơn bóng nhoáng từ cửa kính hắt lại, làm ảnh hưởng đến lũ chim.
Phía bên ngoài chỗ đó một chút căng một cái bạt rộng. Có đến vài chục ông phục phịch, thoát vị má và mấy mụ nạ dòng móng tay không sơn màu đỏ như ngày nào, giờ là màu tím ngắt thủy chung.
Thằng chủ tịch trym giới thiệu mình với mọi người. Cả bọn ơ hờ bắt tay. Mình cứ ghê ghê khi có cảm giác đang đụng vào những chiếc găng nhồi bông lạnh và xũng nước. Chả biết mấy ông mấy bà ấy “Bông dua” “OK” hay “Hảo lớ” cái quái gì đấy, mình nghe không rành. Có lẽ tại lúc đó tâm trạng mình không tốt, sự chú ý chưa được thúc đẩy lên cao đủ mức cần thiết để có thể nghe rành rọt. Cũng có thể tại họ lạ hoắc..những con người của thế giới phía bên kia, thế giới khác, cực kì xa cách với mình..

Phải công nhận tay nào nó vẽ tấm phông cho hội trym này có đầu óc phóng khoáng. Bầu trời thì xanh lơ, lớt phớt mây hồng gợi cho người ta mơ về cõi hoang đàng, í quên thiên đàng ( xin lỗi sự nhầm lẫn). Góc bên phải là cây đa già, cụt mất phần ngọn không hiểu do gió bão hay do sâu bọ? Được cái sót lại ba nhánh cành hãy còn xanh tốt, đang thả rễ “sinh di” tràn lên mặt đất. Trong đám rễ xum xuê đó dầy rẫy các loại tổ chim. ( Đương nhiên không có tổ của công, trĩ, đại bàng ).
 Đậu chót vót chỗ cao nhất là chú vẹt có màu lông xanh biếc, với cái mỏ đỏ quặp xuống như đang ngậm cái gì. Rải rác trên nền trời là từng đám chim én, báo hiệu mùa xuân. Hình ảnh này không thích hợp lắm, vì bây giờ đang là tháng tư, còn báo hiệu báo hiếc gì nữa?
Thằng chủ tịch Trym bảo: “ Cái này em làm đấy anh thấy có được không?” Mình biết tỏng đây là sản phẩm Photosop, công nghệ in ấn thời bây giờ, nhưng chả nên bóc mẽ nó làm gì. Sự khoác lác của nó có mặt tốt, hướng mỹ, hướng thiện và căn bản nhất là không hại đến ai. Một bức bích họa loại này giá trị nghệ thuật chưa đến nỗi người ta phải tranh cãi, kiện cáo về bản quyền. Nó yêu cái đẹp, thích sang kệ nó, có làm sao? Miễn nó đừng nhân cái này, vụ lợi riêng cho mình nó là được!
Ngày thường chả thấy chim chóc đâu, hôm nay ở đâu ra thế không biết. Lụa đỏ che trym rợp cả góc trời. Mình nhìn suýt hoa cả mắt. Cái màu.. nếu tim mạch không tốt là dễ tụt huyết, hoặc tăng sông.
Cuộc chọi bắt đầu. Tiếng bàn tán thì thào lan tỏa, rồi tăng dần. Từng cặp một hai con vào trận. Có lẽ duy nhất chỉ giống chim họa mi này mới có nhu cầu để thể hiện như thế.
Cứ một con trống lại phải có một con mái đi kèm làm cổ động viên nó mới chịu giao đấu. Bằng không một mình con đực, xua thế nào cũng không kết quả. Nó cứ ì ra mặc cho chủ chim muốn làm gì thì làm. Giả dụ có giết chết nó cũng vậy thôi.
Mình quên không mang kính. Cặp mắt mù dở chỉ có thể thấy chúng loang loáng lăn xả vào nhau. Đánh miếng trên hay miếng dưới, tiểu nhân hay quân tử, chịu chết, chả hiểu gì. Với lại cái gì cũng phải có chuyên môn, chuyên nghiệp của nó. Mình người ngoại đạo, biết đeck gì mà tham gia?
Bỏ về ngay sợ chủ tịch trym phật ý. Chả gì mình với hắn cũng là chỗ láng giềng. Nó lại đang phụ trách công tác môi trường tiểu khu. Phật ý nó có ngày xe rác xả ngay trước nhà không biết chừng. văn hóa ném cứt, ném chuột chết đang có cao trào phát triển, đừng dại mà dây với hắn. Tình trạng chung của các loại hội bây giờ là khá phức tạp. Tránh voi chả xấu mặt nào. Mình chưa quên bài học tên cùng hội với mình. May mà chuyện đó mới chỉ ảnh hưởng tí ti vào phần mềm đời sống. Chưa phạm đến phần cứng của tư tưởng, tinh thần, ý thức, thái độ bị cương lên như một số trường hợp từng diễn ra gần đây ở chỗ nọ chỗ kia!

Cuối cùng cuộc thi hội cũng kết thúc. Trò hay đến đâu cũng không thể kéo dài mãi. Chủ tịch Trym phấn khởi ra mặt vì hôm nay trym của hắn được giải nhất. Không hiểu sao một thằng hạ đẳng, hạ cấp như hắn lại luôn luôn thắng trong các cuộc thì?
Chấm.
Mất một buổi sáng cho một việc ngớ ngẩn vừa rồi.
Nhưng mà thôi, có phải ngày nào ta sống cũng đều có ích, có kết quả, có ý nghĩa cả đâu?
Cuộc đời vốn không dài và đầy rẫy phí phạm vô nghĩa lý như thế đấy, biết phải làm sao? ??


Phần nhận xét hiển thị trên trang

CHẲNG CÓ THIÊN ĐƯỜNG ĐÂU ANH



Chẳng có thiên đường đâu anh 
                Chỉ có ngổn ngang những nỗi buồn mang tên Trần Thế
Những nỗi buồn nối nhau như sóng ngoài cửa bể
Chẳng biết bao giờ có thể ngủ yên?
  Ta đã từng lừa gạt trái tim
Bằng cách vẽ lên những thiên đường trên mặt đất
Mới hay niềm tin chỉ là phù phiếm trong chốc lát
Vĩnh viễn nỗi buồn còn đọng mãi với nhân gian.


 


Thì cứ an ủi rằng tại mình quá đa mang
Chọn một lối đi chỉ toàn là gai góc
Nơi hoa hồng nở trên mặt đất
Cũng là nơi tim người rớm máu bởi vì Yêu…
                        Cát xưa...
                                                 MECGHI 


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Căm Mỹ lắm!





Phần nhận xét hiển thị trên trang

Bức thư gửi bạn chăn cừu ( TXH )


Đừng ngại ngần khi quyết định mua chúng. Chúng sẽ là những con vật trung thành tuyệt vời, nếu bạn có một kế hoạch huấn luyện thích hợp. Cứ an tâm, tôi rất vui được chia sẻ kinh nghiệm với bạn, bạn thân mến ạ! Không lấy một xu nào hết! Bởi vì sao ư? Vì chúng ta là những người đồng chí hướng.
Bạn sẽ mua một số lượng nhiều hay ít tuỳ vào túi tiền của bạn, nhưng tốt nhất đừng nên tham lam vội vã. Hãy bắt đầu bằng một đực và một cái. Làm như vậy, quá trình chăm nom và huấn luyện sẽ hiệu quả hơn.
Hãy chọn giống một cách cẩn thận.
Bạn nên tìm những con sở hữu bộ lông màu tuyết. Đám đông dễ có cảm tình với cái lốt thiên thần. Do đó, rất có lợi cho công việc sau này của chúng.
Đừng để ý đến những con quá mập. Chúng có thể thuộc nòi giống cao sang ăn không ngồi rồi vô tích sự. Ngược lại, những con quá gầy có thể sẽ làm bạn tiêu tốn một khoản tiền kha khá vào việc chăm sóc chúng, chưa kể việc chúng đang mang mầm bệnh và có thể lăn ra chết bất cứ lúc nào. Cũng không nên mua những con có cơ thể quá săn chắc. Não bộ của chúng có thể cũng săn chắc không kém gì mấy múi cơ. Hãy chọn những con có dáng điệu nho nhã, đi lại đủng đỉnh. Chúng thường đứng trong góc chuồng và không bận tâm gì tới xung quanh.
Bạn hãy nhìn vào đôi mắt. Chúng không được quá tinh ranh, nhưng cũng đừng chọn những con mù dở. Hãy để ý cách chúng nhìn bạn. Đừng chọn những con có cái nhìn quá thân thiện hay sợ sệt. Những cái nhìn hằn lên tia lửa hận thù cũng không phải đối tượng cho cuộc mua bán này. Hãy chọn những con mà bạn cảm nhận được nhiệt huyết toát ra từ mắt chúng. Một sự khát khao huyễn mộng xa xăm.
Công việc tiếp theo là làm một cái chuồng. Chuồng không được quá rộng và quá cao, vì sẽ gợi chúng nhớ đến cội nguồn hoang dã. Nhưng cũng không được quá thấp và quá chật, vì như thế chúng có cảm tưởng đang bị bỏ tù. Bạn ngăn cái chuồng ra làm hai, thông với nhau bằng một ô cửa nhỏ. Ấy là nhằm tạo cho chúng có một không gian riêng để làm việc, và một không gian chung để hẹn hò.
Những ngày đầu tiên, bạn tạm thời đừng cho chúng ra khỏi chuồng. Bạn phải chuẩn bị thức ăn một cách hợp lý, không thừa mứa nhưng cũng không qua thiếu thốn. Mục đích là để chúng nghĩ rằng bạn luôn đối xử tử tế với chúng, nhưng không dễ dãi.
Bạn hãy ghé đến thăm chúng vào mỗi buổi chiều, thời điểm chúng hay buồn. Bạn nên vuốt ve chúng một chút. Đừng làm quá. Một chút thôi. Cũng đừng khó chịu khi chúng không đồng ý. Cứ nhẫn nại tìm cách tiếp cận và vuốt ve. Nuốt cơn giận vào trong. Hãy nghĩ rằng: sau này bạn có thể hành hạ chúng tuỳ thích, khi chúng đã thực sự là nô lệ của bạn. Đừng làm phiền chúng vào đêm tối, dù cho bạn có nghe chúng giãy giụa hay kêu rên. Có thể chúng đang hẹn hò, và có thể, điều này thường xảy ra hơn, chúng đang mơ về quá khứ. Cứ mặc chúng, rồi chúng sẽ học được cách sống và mơ mộng theo khuôn khổ.
Công việc càng về sau càng khó. Đừng nản chí. Hãy nghĩ tới lợi ích thu được. Quyền lực sẽ là miếng băng dán thần kỳ chữa lành mọi vết thương.
Sau khoảng năm ngày nhốt chúng trong chuồng, bạn sẽ dẫn chúng đi dạo. Đừng đưa chúng đi xa quá. Cũng đừng quanh quẩn ở vườn nhà. Hãy khoác vai chúng như những người bạn. Hãy cho chúng thấy một phần bầu trời, nhưng không phải là cả bầu trời. Hãy hình thành trong óc chúng những khái niệm về núi, sông, rừng, biển theo ý đồ của bạn. Những khái niệm ban đầu này rất quan trọng, chúng sẽ mang theo suốt cả đời. Vì thế bạn hãy cẩn thận. Theo kinh nghiệm của tôi, bạn cứ chỉ con sông và nói với chúng đó là biển lớn, chỉ những dòng suối và nói đó là trường giang, và những vòi nước nhà bạn là những dòng suối mát. Bạn sẽ chỉ những gò mối và nói với chúng đó là đỉnh núi cao nhất trên đời, còn cao hơn cả đỉnh Everest mà bạn từng nghe đến; và đám cây dại mọc khắp nơi ấy là rừng rậm. Rừng Amazon cũng chỉ rậm đến thế là cùng. Bạn sẽ tập cho chúng cách gặm cỏ. Vì chỉ như vậy, bạn mới tiết chế tối đa hành động nhìn lên của chúng. Và cái cổ của chúng, thích nghi qua năm tháng, sẽ làm chúng tin rằng chúng sinh ra là để cúi đầu cam chịu.
Đừng nên đi dạo quá lâu vào lần đầu tiên. Tốt nhất là tăng dần đều, để cho chúng mất ý niệm về sự thay đổi không gian giữa chuồng với bên ngoài. Nên cho chúng uống thuốc gây nghiện, với một liều lượng nhỏ, vào một thời gian nhất định trong ngày. Bôi một ít thuốc gây nghiện lên áo quần của bạn mỗi lần bạn tiếp xúc với chúng. Chúng sẽ nhớ bạn.
Bây giờ đến giai đoạn huấn luyện. Cố gắng lên. Hoa hồng đang ở trước mắt.
Quá trình luyện tập sẽ đi từ dễ đến khó. Điều này hẳn bạn quá rõ. Nhưng nên bắt đầu từ đâu? Mục đích ban đầu của bạn là gì? Bám vào đó. Không dao động. Không nản chí.
Bạn nhớ mấy quyển sử học và triết học mà tôi đem cho bạn hôm trước chứ? Chúng sẽ ăn những quyển sách đó. Chỉ như vậy, kiến thức mới trở thành máu thịt. Hãy bắt đầu bằng những quyển nhập môn.
Bạn sinh ra để được chăn dắt là quyển đầu tiên trong số này. Chúng sẽ phải hoàn thành trong vòng một tháng, dưới sự theo dõi của bạn. Để dễ dàng hơn, bạn hãy ủ quyển sách trong cái hộp đựng chất gây nghiện. Ủ cho mùi hương thấm thật đều. Nhất định không dùng cách bôi trực tiếp. Bởi nếu làm vậy, chữ nghĩa có thể bị hỏng. Mặt khác, chúng sẽ ăn những phần đậm đặc và bỏ lại những phần nhạt nhẽo. Khi mỗi trang giấy, mỗi con chữ, đều ẩn chứa sự mê hoặc huyền bí của dục vọng, chúng sẽ bị lôi cuốn một cách bền bỉ hơn. Thời gian là một tháng. Vậy nên bạn phải phân bố số lượng trang sách sao cho hợp lý. Có thể thời gian đầu ít, và càng về sau càng nhiều hơn. Nhất định không được quên chế độ ăn uống, thăm nom vuốt ve và những cuộc đi dạo. Vào những lúc ấy, bạn có thể trò chuyện với chúng về những trang sách. Giải đáp những câu hỏi của chúng theo định hướng của bạn. Một phương pháp giáo dục hiện đại và dân chủ, tất nhiên là có chừng mực. Không thể thiếu những bài kiểm tra, và cũng không thể thiếu những phần thưởng. Hãy làm cho chúng tin bạn, làm cho chúng nghĩ rằng bạn là một chỗ dựa đáng tin cậy, và được bạn chăn dắt là một hạnh phúc lớn lao. Bạn sẽ làm được, với sự hỗ trợ của những kiến thức mà chúng đã ăn vào.
Hãy quan sát thái độ của chúng, những lúc chúng tưởng bạn không có mặt ở đó. Đừng bằng lòng quá sớm. Bởi có khi chúng đang ngấm ngầm chơi khăm bạn. Hãy lắng nghe những lời chúng nói, kể cả những lời ú ớ trong mơ. Nếu có dấu hiệu của mầm mống phản loạn, hãy dập tắt nó bằng một chiến lược khôn ngoan: quyền lợi có thể làm mềm nhũn mọi thứ, kể cả những mũi giáo. Bạn hiểu ý tôi chứ?
Những quyển sách tiếp theo, Niềm hoan lạc của người nô lệ và Ông chủ - người là lẽ sống đời tôi, sẽ được thực hiện trong một thời gian dài hơn, cũng với cách thức như trên. Bây giờ thì bạn đừng ngạc nhiên khi thấy chúng nhảy nhót và kêu la suốt ngày, có khi cả giữa đêm khuya. Chúng đã tìm thấy niềm hoan lạc rồi đấy. Lý tưởng đã bắt đầu biến thành đôi mắt và cái lưỡi của chúng. Trong đầu chúng tràn ngập những hào quang nô lệ, và mỗi khi nghĩ đến bạn, chúng sẽ nhảy múa hát ca đến chảy nước mắt.
Giờ thì bạn có thể cho chúng đi dạo riêng với nhau, sau khi bạn có vài lời dặn dò hữu ích. Chúng phải học cách làm việc mà không có bạn ở bên. Chúng sẽ phải nói những gì bạn nói và làm những gì bạn bảo một cách tự nguyện và vui vẻ. Trong khoảng thời gian tập sự này, chúng có thể tiếp xúc với một vài đối tượng mà bạn đã chọn lựa sẵn. Không quên kiểm tra kết quả sau mỗi chuyến đi bằng cách hỏi chúng và điều tra từ những đối tượng chúng gặp mặt.
Khoảng hai tháng sau, bạn kết thúc thời kỳ tập sự của chúng, kiểm tra lại lần nữa các kiến thức đã học. Nếu chúng nhắc lại một cách trôi chảy và đầy cảm hứng, ấy là bạn đã thành công. Nếu chúng có chút gì phản tỉnh, dù là một chút xíu bằng đầu mũi kim, bạn phải tìm cách khắc phục. Lịch sử không thể giật mình bởi tiếng thét của đám nô lệ là quyển sách thích hợp nhất cho lúc này, là đòn trí mạng để đánh gục mọi ý chí phản kháng trong chúng. Dù sau này có đi bốn phương trời, nghe những lời xúi giục, những thủ đoạn mua chuộc thâm hiểm của bọn chống đối, chúng cũng không ngã lòng và mất đi sự trung thành vô điều kiện. Và con cháu của chúng, lớn lên trong môi trường giáo dục gia đình vững vàng và kiên định, sẽ mãi đi theo con đường mà bố mẹ mình đã chọn.
Công việc xem như mười phần đã xong đến chín. Bạn ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng và sức nóng của quyền lực chưa?
Bây giờ bạn hãy tập cho chúng cách đứng trước đám đông mà không run sợ. Hãy cho chúng niềm tin rằng đám đông là một bọn dễ lừa gạt hơn hết thảy, nếu chúng biết cười khóc đúng lúc. Hãy dạy cho chúng cách làm những bài diễn văn thật hùng hồn, bằng kiến thức mà chúng đã được đào tạo. Mỗi lời nói trong diễn văn, bạn nói với chúng, phải kêu và vang xa hơn nhiều so với tiếng chuông nơi cổ chúng. Hãy trình ra những luận điểm hay ho và những bằng chứng lịch sử đầy thuyết phục. Hãy làm cho đám đông có cùng suy nghĩ và mơ mộng như chúng, vì chúng suy nghĩ và mơ mộng theo ý đồ của bạn. Hãy lôi cả hội trường đứng dậy bằng những câu khẩu hiệu chắc nịch và đẹp đẽ. Nô lệ là sứ mệnh bất diệt! Vinh quang thay những kẻ được chăn dắt! Phục tùng, phục tùng, phục tùng muôn năm! Ví dụ như vậy.
Bạn hãy dạy cho chúng cách lôi kéo những kẻ cứng đầu; trấn áp một cách tàn bạo và khôn khéo với những kẻ cứng đầu hơn. Hoa hồng và súng. Ấy là một chiến lược chưa bao giờ thất bại.
Cuộc huấn luyện kết thúc.
Bây giờ, chúng tự hào được phục vụ cho lý tưởng của bạn. Lý tưởng của bạn là lẽ sống còn của chúng, là tín niệm thiêng liêng của chúng. Bây giờ, chúng là những tay nô lệ tuyên truyền cừ khôi. Hãy thả chúng đi, còn bạn thì sẵn sàng cho vinh quang tột đỉnh. Bạn sẽ có một lũ nô lệ mới ngày càng đông đảo, những vùng đất không ngừng được mở rộng mênh mông. Và biết đâu trong tương lai, bạn sẽ là bá chủ thế giới! Nhưng từ đây đến đó, sẽ còn nhiều việc phải làm. Nếu tôi không bất ngờ bị một kẻ bí mật nào đó giết chết thì, hẹn gặp lại bạn trong những lá thư sau.
Mấy lời dặn dò thêm: Không ngừng đào tạo những thế hệ tương lai. Công việc có thể dễ dàng hơn trước, nhưng không được chủ quan hay ngưng trệ. Nó liên quan đến sự tồn vong quyền lực. Cũng không lơ là với những thế hệ đã già. Chúng không còn sức lực, nhưng vẫn còn tiếng nói. Tốt nhất là hãy giết chúng một cách êm thấm khi chúng không còn tác dụng gì cho bạn. Sẽ không ai nghi ngờ. Tuổi già lắm bệnh, bạn sẽ nói thế.
Chúc bạn thành công!



Phần nhận xét hiển thị trên trang

TÔI VỪA BỊ VĂNG RA KHỎI QUỸ ĐẠO...







T.X.H

...Thú thực ban đầu tôi sợ lắm! Mà đúng thôi. Không phải ai ghét sự nhàm chán cũng thích sự mạo hiểm. Huống hồ đối với tôi, chẳng có cái gì gọi là nhàm chán cả. Càng tỉnh táo lại, tôi càng hoảng loạn. Nhìn cái hành tinh yêu dấu đang xa dần, xa dần, tôi thấy lạc lõng quá. Mà sao bây giờ tôi lại thấy nó đẹp, nó đáng yêu.
Có lẽ phải nói ngay rằng tôi là người thích ví von này nọ. Tôi đang nói chuyện đời thường đấy. Những kẻ có đầu óc thực tế sẽ được một phen tức lộn ruột khi tôi thú nhận rằng: Chẳng có hành tinh hay quỹ đạo gì ở đây rốt! Mà có chăng thì hành tinh là lão chủ của tôi, còn quỹ đạo là chuỗi ngày dằng dặc tôi làm nô lệ cho lão.
Tôi sinh ra trong cái chuồng ngựa bẩn thỉu. Vừa chào đời, tôi đã thấy lão trước mặt. Tôi ngỡ lão là bố tôi. Nhưng may thay, hay rủi thay thì cũng thế, lão không phải là bố tôi. Tôi cũng ngỡ cái chuồng ngựa này là nhà tôi. Nhưng sau này người ta đã làm cho tôi chưng hửng. Cái chuồng ngựa là của lão chủ. Người ta bảo thêm: Lão rất giàu có. Tôi hỏi: Tại sao lão giàu có? Vì chúng ta nghèo. Người ta trả lời.
Càng lớn lên tôi càng có nhiều điều để ngạc nhiên. Nhưng cái khó hiểu nhất vẫn là: Trong khi lão chỉ ăn chơi thì chúng tôi lại phải bò ra mà làm. Tôi lại hỏi người ta. Người ta bảo: Trời sinh vậy. Sao trời không sinh khác đi? Đi mà hỏi trời!
Nếu được nhàn rỗi một chút thì có thể tôi đã đi hỏi trời thật. Nhưng tôi còn phải làm việc. Ôi công việc! Nó chẳng cho tôi một chút ngơi tay. Dường như sự khổ nhọc trên khắp thế gian này đều dồn vào vai những người nô lệ chúng tôi. Còn bao nhiêu sung sướng đều dồn vào lão.
Ôi công việc! Mở mắt ra là tôi thấy nó. Nhắm mắt lại tôi mơ về nó. Và rồi các bạn có tưởng tượng được không? Tôi yêu nó. Tôi yêu sự khổ cực của tôi. Tôi yêu sự bất công, và như vậy, tôi không thấy đó là bất công nữa.
Thế mà lão lại bị giết. Cái bọn giết lão — cái bọn tự xưng là “những con lợn rừng dũng cảm” — bảo chúng tôi: Các bạn được tự do! Tôi hoảng hốt quá! Tôi vẫn đang tự do mà. Còn có một thứ tự do nào khác trên đời này nữa ư? Họ khuyên chúng tôi hãy đi khỏi đây và làm bất cứ việc gì các bạn muốn. Họ khuyên rất chân thành, nhưng khi có ai đó trong chúng tôi còn chần chừ thì họ trả lời bằng cách chọi đá tảng vào đầu. Chúng tôi cuống cuồng chạy đi tìm tự do mới.
Tôi đang lơ lửng đây. Tôi nhớ lão chủ. Tôi nhớ công việc. Tôi nhớ hành tinh ấy và quỹ đạo ấy.
Sau hai tháng phiêu dạt, tôi lạc vào một nơi kì lạ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng hát. Và khi đến nơi tôi thấy một lũ đông khủng khiếp đang nhảy cà tưng quanh đống lửa. Một người hét lớn: Vào đây hỡi người anh em! Và chẳng cần tôi trả lời, họ lôi tôi vào vòng xoáy của họ. Họ mời tôi uống một thứ nước cay xè. Tôi sợ không dám uống. Họ bảo: Uống đi! Chúng ta sẽ tìm thấy tự do. Tôi uống. Và chao ôi! Người tôi cứ như bay lên. Chỉ một lúc sau, tôi đã mạnh dạn nắm tay họ cùng nhảy múa.
Họ sống rất kì lạ. Ban ngày họ lăn ra ngủ như chết. Và khi mặt trời vừa lặn, họ lại tỉnh dậy, uống thứ nước đó và nhảy múa. Họ chẳng làm việc gì cả. Vậy họ lấy gì mà sống? Họ bảo: Tổ tiên chúng tôi rất giàu có. Tôi chịu không hiểu nổi. Tuy vậy tôi đã dần thích họ. Tôi quên béng lão chủ với cuộc sống chết tiệt trước kia. Đúng! Chết tiệt thật!
Tôi ca hát nhảy múa cùng họ, uống cùng họ. Và ngày nào tôi cũng ngủ rất say...


Minh hoạ: “Fuera de este mundo”


Phần nhận xét hiển thị trên trang