Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

2 anh em đáng thương vượt 50km bằng xe đạp đến thăm cha ngồi tù nhưng lại không được vào…


Mới đây, một câu chuyện về tình cảm trong sáng, vô điều kiện mà hai đứa trẻ dành cho cha chúng đã làm rất nhiều người Thái Lan xúc động: Hai em nhỏ đã đạp xe cả 5 tiếng đồng hồ tới thăm cha đang ở tù, nhưng thật không may các em lại đến vào ngày không được thăm nuôi.
Câu chuyện được ghi lại tại một nhà tù quận Kantharalak, Thái Lan. Anh Apichai Manthong – người canh gác tại cổng nhà tù là người trực tiếp chứng kiến và chia sẻ câu chuyện cảm động này trên Facebook cá nhân của mình ngày 16 tháng 07 vừa qua.
Ngày hôm đó, vào 12 giờ 10 phút, Apichai thấy hai đứa trẻ chưa tới 10 tuổi đạp xe trong cái nắng oi ả, tiến về phía nhà tù. Sau khi hỏi chuyện, anh được biết hai đứa trẻ không phải là người dân quanh đây, cũng không phải chúng đi ngang qua đây để dạo chơi. Hai anh em chủ đích tới thăm cha, người đang phải thi hành án phạt của mình trong nhà tù của quận Kantharalak này.
Hai người thăm tù nhỏ tuổi không may mắn
Hai đứa trẻ sống tại Sisaket. Được nghỉ học và rất nhớ cha nên hai anh em đã quyết định dành cả ngày nghỉ của mình để đạp xe tới nhà tù. Chúng đã rời khỏi nhà từ 7 giờ 30 sáng, đạp xe suốt 5 tiếng đồng hồ, vượt 50 cây số để tới được đây. Nghĩ về quãng đường mà hai đứa trẻ cùng nhau vượt qua trên hai chiếc xe đạp thể thao nhỏ, bậc làm cha mẹ nào cũng cảm thấy thót tim. Bởi chắc chắn hai anh em đã phải đi qua những cung đường lớn, nơi những chiếc xe tải lưu thông.
Nhưng thật không may, hai cậu bé đã tới đúng vào ngày không được phép thăm nuôi tù nhân. Chưa kể, trên đường đi, cậu em trai đã đánh rơi và làm vỡ chiếc điện thoại mà chúng mượn của một người thân. Apichai đã kiểm tra và trấn an cậu bé rằng,chiếc điện thoại vẫn có thể nghe gọi bình thường.
Cậu bé vô tư cho người canh gác xem chiếc điện thoại bị vỡ
Người canh gác chia sẻ rằng anh thực sự rất cảm động trước những tình cảm mà hai cậu bé dành cho cha nên đã ân cần hỏi thăm chúng. Khi được hỏi, mẹ các cháu đang ở đâu và tại sao không đi cùng với cả hai. Chúng trả lời một cách rụt rè: “Mẹ chúng cháu đang đi làm ở Bangkok”. Hiện cả hai em đang sống cùng với bà và anh trai.
Vì ngày hôm đó không phải là ngày thăm nuôi nên Apichai không thể để hai đứa trẻ vào thăm cha chúng. Anh bày tỏ rằng mình rất tiếc cho hai bạn nhỏ này. Không muốn để hai đứa trẻ quá thất vọng sau một chuyến đi rất dài và vất vả, anh đưa chúng tới gặp người có thẩm quyền, những mong ông ấy có thể làm cho hai cậu bé một điều gì đó.
Luật vẫn phải chấp hành, nhưng cấp trên của anh Apichai cũng không muốn làm hai đứa trẻ phải trở về trong tâm trạng quá thất vọng. Ông đã tiết lộ cho hai em ngày cha chúng hết hạn tù. Khi nghe được thông tin này, gương mặt hai anh em sáng lên vì vui mừng.
Nụ cười rạng rỡ của hai chàng trai dũng cảm và tràn đầy tình thương đối với cha
Ánh mắt và nụ cười hồn nhiên của chúng khi ấy đã khiến Apichai rất xúc động, anh cảm nhận được tình yêu trong sáng mà những đứa trẻ dành cho cha. Những tâm hồn thơ ngây này hẳn đã ý thức được rằng cha các em đã làm sai điều gì đó nên phải chịu phạt. Tuy vậy, các em vẫn yêu cha và nhớ cha. Tình yêu của hai đứa trẻ dường như không hề bị sứt mẻ hay phai nhạt bởi nơi mà cha chúng đang ở. Dù người khác có đánh giá cha thế nào, với chúng cha vẫn là một người vô cùng quan trọng.
Hai anh bạn nhỏ tuổi còn tỏ ra rất biết ơn những người lớn đã thăm hỏi và còn cho chúng biết thông tin quý giá về cha.
Trước khi lũ trẻ ra về, Apichai đã tặng cho chúng 100 bạt để có thể dùng một bữa trưa đầy đủ và ngon lành. Anh cũng cẩn thận đổ đầy hai chai nước để hai bạn nhỏ này có đủ nước cho chặng đường tiếp theo. Người canh tù cũng không quên cầu xin Đức Phật che chở cho hai đứa trẻ để chúng có thể an toàn trở về nhà.
Hai cậu bé được tặng 100 bạt để có một bữa trưa đầy đủ và ngon lành
Trên trang cá nhân của mình, Apichai chia sẻ câu chuyện thăm tù ngày hôm đó cũng để nhắn gửi đến những người hàng xóm hay chính quyền nơi hai cậu bé đang sinh sống: Xin hãy giúp đỡ các em, giúp chúng có thể lên một chuyến xe để tới thăm bố, bởi đạp xe một quãng đường dài như vậy thật quá nguy hiểm cho hai đứa trẻ.
Câu chuyện của người canh tù quận Kantharalak và những tấm hình anh chia sẻ đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của cộng đồng. Không ít người dùng mạng thừa nhận rằng họ đã khóc khi đọc những dòng này và được nhìn ngắm hai khuôn mặt vô tư ấy.
Nhiều người vẫn để lại lời nhắn dưới bình luận giống như thể họ có mặt lúc tiễn các em về: “Hãy cẩn thận với những chiếc xe tải nhé, các cậu bé!”. Và rất nhiều người đã đồng ý rằng hai cậu bé thực sự rất ngoan và họ đều cầu chúc cho các em lớn lên trong an lành và trở thành những người tốt trong tương lai.
Hai anh em lại tiếp tục hành trình trở về của mình
Câu chuyện nhỏ của Apichai khép lại với bức ảnh hai cậu bé đạp xe ra về. Apichai dõi theo cho tới khi hai bóng dáng nhỏ bé khuất hẳn, anh vẫn lo rằng quãng đường trở về của các em còn rất dài và nhiều những nguy hiểm rình rập.
Đôi khi người lớn chúng ta có thể học được rất nhiều từ những đứa trẻ trong sáng. Hai cậu bé Thái Lan trong câu chuyện trên đã giúp chúng ta hiểu sâu sắc rằng: Một tình yêu vô điều kiện chứa đựng thật nhiều sự khoan dung trong đó.
Chúng đánh đổi cả ngày nghỉ và sự an toàn của mình để cha biết chúng yêu và nhớ ông tới nhường nào. Trong trái tim những đứa trẻ, vị trí của cha vẫn vẹn nguyên. Chúng không giận cha, cũng không xấu hổ vì cha phải ở tù. Hai anh em chỉ biết vui mừng khi được đến thăm cha, được ở gần cha hơn và được biết cha chắc chắn sẽ trở về.
Đối với trẻ thơ, sự thuần thiện trong trái tim của chúng đủ để bao dung những lỗi lầm to lớn nhất của người lớn.
Câu chuyện của hai đứa trẻ chắc chắn sẽ được kể cho người cha tù nhân. Không khó để hình dung, với người cha may mắn ấy, cuộc viếng thăm không được gặp gỡ của hai con quý giá tới nhường nào. Hai đứa trẻ đã khiến cha chúng hiểu bên ngoài nhà tù, vẫn có những người yêu thương và chờ đợi ông trở về. Đó chính là động lực mà người cha cần nhất lúc này để thực hiện cải tạo tốt hơn và sớm được mãn hạn tù.
Nguồn ảnh: Facebook
Hy Văn tổng hợp
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: