Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Người hùng quá đát




Rốt cục, sau hơn nửa thế kỉ chung sống, người phụ nữ ấy đã thoát khỏi cuộc hôn nhân thứ hai của mình.
Cuộc trước, hẳn nhiên, là một địa ngục.
Vị hôn phu thứ hai này ngày ấy đã lập được một chiến tích: đánh đuổi cái gã cai ngục ấy đi, đồng thời hứa hẹn xây dựng một thiên đường cho người đẹp mình vừa giải cứu. Nhưng rồi, người anh hùng của nàng không biết rõ mặt mũi của cái thiên đường ấy ra sao, nên, tất nhiên, cũng không biết cách gì để xây cất được nó. Thế là, ngày một ngày hai gã đã tái lập cái địa ngục kia với những tô vẽ mới mà không hay, cũng như đã trở thành cai ngục tân kì mà không tự biết. Không chỉ để vợ con đói khổ đến vô phương chống đỡ, gã còn phong tỏa, cấm đoán mọi cựa quậy của họ. Suốt ngày gã chỉ tự huyễn hoặc bằng cái vinh quang từ quá nửa thể kỉ trước, dùng công trạng xưa lấp liếm mọi tội trạng nay, với đinh ninh: bằng chiến tích nọ, gã có quyền hưởng suất anh hùng trọn đời, trọn gói. Thực ra, bậc anh hùng khi quá đát đã tự chuyển biến, tự chuyển hoá thành bạo chúa mà đâu hay. Độc đoán đến lạnh lùng, hà khắc đến tàn nhẫn. Ân nhân một đỗi hoá tội nhân một đời. Sắc đẹp vào tay gã ngày nào, sau bao điêu đứng đành đã điêu tàn. Người vợ vì nệ chút ơn xưa mà đã cắn răng chặc lưỡi. Nhưng, nhiều đứa con không chịu nổi, thì đã lén bỏ hắn mà đi.
Nay thì, "người chồng ấy đã ra đi, như chưa hề có cuộc chia ly".
Sau cảm xúc goá bụa của mấy ngày tang chế, hẳn nàng sẽ "về điểm phấn tô son lại" mà "ngạo với nhân gian một nụ cười" thôi. Làm sao khác được đây.
Thế mà, ta vẫn buồn.
Buồn vì... quá muộn.
Và, vì một số người hùng như thế vẫn... chưa chịu ra đi.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: