Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

TƯỞNG NIỆM: 26 NĂM NGÀY MẤT LƯU QUANG VŨ - XUÂN QUỲNH




Ngô Thảo

Cuối buổi chiều, sân 51 Trần Hưng Đạo - Trụ sở của 6, 7 Hội Văn học Nghệ thuật xôn xao, ồn ào rồi bàng hoàng khi nhận được tin: Cả nhà Lưu Quang Vũ chết hết rồi.

12 giờ đêm, xe của Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam đưa được thi hài 3 người từ Bệnh viện Hải Dương về đến Hà Nội. Ở cổng Bệnh viện Việt - Đức mấy trăm nghệ sĩ hơn chục đoàn sân khấu Hà Nội và bạn hữu đã khóc rầm rĩ suốt phố Phủ Doãn. Đêm hè, trời oi ngột, nhà xác bệnh viện Việt Đức trống trải khó chịu đựng được mấy ngày. Nhờ đạo diễn Đình Quang - Thứ trưởng Bộ Văn hóa liên hệ, 3 quan tài được chuyển về nhà xác Bệnh viện Hữu nghị Việt - Xô - nơi duy nhất có nhà lạnh chứa, ở đó họ có 3 ngày cuối cùng bên nhau nơi dương thế! 
 
Thay quan tài là việc theo phong tục rất kiêng kỵ. Nhưng đạo diễn Hoàng Quân Tạo của Nhà hát kịch Hà Nội đại diện nhiều nghệ sĩ dứt khoát bằng giá nào cũng phải thay quan tài mới tử tế hơn.

Lại phát sinh vấn đề về thủ tục hành chính: Nơi an táng 3 người ba tiêu chuẩn: nhà thơ Xuân Quỳnh, Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn - được an táng Khu A Văn Điển. Còn Vũ chỉ mới cán sự ba. Và cháu Quỳnh Thơ có khu giành cho tuổi nhỏ.

May có mấy ngày chờ đợi, cả giới Sân Khấu đã cùng nhau chạy để cuối cùng đồng chí Trần Độ, Ủy viên TƯ Đảng, Trưởng ban Tuyên huấn TƯ quyết định để ba người có một suất mộ chung ở Khu A nghĩa trang Văn Điển. Có lẽ đến giờ, đây vẫn là khu mộ gia đình duy nhất ở nghĩa trang này.
 


Tang lễ 3 người tổ chức ở Trụ sở Trung ương Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật 51 Trần Hưng Đạo, không chỉ có các văn nghệ sĩ tất cả các hội đang có ở Hà Nội, nghệ sĩ các đơn vị sân khấu, các đoàn ở miền Bắc từ Đà Nẵng - quê Vũ trở ra, mà còn rất đông công chúng yêu mến, hâm mộ Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh. Hai hội Nhà văn và Sân khấu đã phối hợp tổ chức một tang lễ trang nghiêm, xúc động và... hoành tráng!

Tổng thư ký Hội nhà văn Vũ Tú Nam đọc điếu văn cho Ủy viên Ban chấp hành Xuân Quỳnh. Nhưng Vũ chỉ là cán sự ba! Không chút phân vân, Nghệ sĩ nhân dân Dương Ngọc Đức chuẩn bị điếu văn cho Lưu Quang Vũ. Xử sự theo quy định hành chính thông thường chắc không ai dám chắc. Nhưng Tổng thư ký Dương Ngọc Đức là người lão thực. Ông hiểu tình cảm của giới Sân khấu, hiểu vị trí Lưu Quang Vũ trong sân khấu việt Nam. Bài điếu văn của Hội đã thể hiện sự đánh giá tức thời mà chuẩn xác về vị trí, đóng góp của Lưu Quang Vũ, không vì xúc động mà đề cao quá đáng, cũng không vì ấn tượng quá khứ, mà không thấy thành quả và tầm vóc thực sự của người vừa nằm xuống.

"Lưu Quang Vũ là người lao động lực lưỡng gồng trên đôi vai rộng khỏe của mình chương trình tiết mục hàng bốn năm mươi đơn vị nghệ thuật trên cả nước..." - hai mươi năm qua, những lời điếu văn viết vội ấy vẫn nguyên giá trị.

Hàng ngàn người Hà Nội đã tham dự tang lễ gia đình Quỳnh - Vũ. Có vòng hoa bạn bè cả nước và quốc tế. Theo phong tục, xe đưa quan tài qua nhà 96 Phố Huế đối diện chợ Hôm. Một cuộc tập hợp bất ngời của đông đảo tầng lớp công chúng với những tiếng gào thét tiếc thương làm tắc cả một quãng đường Phố Huế - Trần Nhân Tông. Chặng đường từ đó về Văn Điển đông nghẹt người đưa. Cho đến nay, đó vẫn là một đám tang lớn và xúc động ít thấy ở Hà Nội...

(Nhớ về Lưu Quang Vũ - những khoảnh khắc chợt hiện, Ngô Thảo)
Nguồn: FB Bùi Quang Minh

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Dư luận chính thống Trung Quốc trong thời gian phái viên Lê Hồng Anh thăm Trung Quốc

Bài dịch dưới đây do dịch giả Lệnh Lỗi Dương thực hiện có kèm theo lời bình, lấy nguồn từ một bài báo trên trang Lôi đình quân sự nhưng cũng có gốc từ trang Hoàn cầu là phụ trương tờ Nhân dân nhật báo Trung Quốc

Cẩn bạch
Tôi không bao giờ có ý định coi thường nhận thức của bạn đọc, nhất là những người cất công vào đọc những vấn đề hóc búa và trừu tượng trong blog này. Càng không có ý định dẫn dắt áp đặt dư luận. Theo tôi, các độc giả phù hợp với blog này đều là những người có suy nghĩ độc lập, đáng tin cậy, chắc chắn có khả năng tự nhận thức vấn đề.
     Tuy nhiên, đây là lĩnh vực nhạy cảm, phức tạp, có nguy cơ hiểu lầm thậm chí có thể được các cơ quan hữu quan hỏi thăm. Vì vậy, tôi sẽ kèm theo những lời bình làm rõ vấn đề, mong chư vị khách hàng ủng hộ cho việc kinh doanh "buôn vỏ cam" của blog nhà.
     Hiện nay, Phái viên Tổng bí thư Lê Hồng Anh đang công cán tại Trung Quốc. Nếu có được những động thái khôn khéo, có khí phách, chuyến công cán này sẽ bảo vệ được quyền lợi quốc gia. Một trong những vấn đề quan trọng là biết được ý đồ thực sự của Trung Quốc. Chúng ta biết rõ, lập trường thực sự của Trung Quốc không nằm trên những trang báo chính thức như Nhân dân nhật báo hay Hoàn cầu.
Lôi đình quân sự là trang báo mạng được chính phủ tài trợ, nhưng phản ánh quan điểm hết sức hiếu chiến của giới quân sự Trung Quốc. Trong khi xung đột xảy ra, Lôi đình quân sự không ngừng kêu gọi những biện pháp quân sự cứng rắn, dùng những từ ngữ mạnh như "đánh Việt Nam như chó rớt xuống nước", "tràn ngập lãnh thổ Việt Nam trong ba ngày",...
     Tuy nhiên, với những động thái ngoại giao đa phương gần đây, Lôi đình quân sự bắt đầu có đổi giọng. Đặc biệt, Lôi đình quân sự không hề nhắc một câu đến chuyến công cán của Phái viên Tổng Bí thư Lê Hồng Anh.
     Chúng tôi giới thiệu với bạn đọc bài dịch dưới đây và xin cáo lỗi trước về những bình luận đáng ra không nên có.
Lệnh Lỗi Dương

越南应摒弃妖魔化中国宣传 则别怪中国不友
2014/8/28 11:42:40 来源:雷霆军事网 责任编辑:朱剑秋
Việt Nam phải chấm dứt tuyên truyền yêu ma hóa Trung Quốc nếu không đừng trách Trung Quốc không hữu hảo
Nguồn ngốc: Mạng Lôi đình quân sự. Chịu trách nhiệm biên tập: Chu Kiếm Thu
Người dịch và bình: Lệnh Lỗi Dương
越南该早日抛弃机会主义幻
Việt nam cần sớm từ bỏ huyễn tưởng cơ hội chủ nghĩa
越南拥有上千年与中国打交道的经验。它与中国相处的一个特点就是,中越交恶后,不论输赢,越南总 要主动来华示好,以稳定关系。当前,维护越中关系平稳,符合越南的利益,因为面临一个大发展、大繁荣的难得战略机遇期,它不会轻易放弃。我们也必须承认, 很多时候越南掌握着中越两国关系的主动权。当前要稳定乃至改善中越关系,还需越南做出更多努力。
Việt Nam có trên nghìn năm kinh nghiệm quan hệ bang giao với Trung Quốc. Suốt quá trình bọn họ chung sống cùng với Trung Quốc có một đặc điểm chung là, mỗi lần sau khi Trung-Việt trở mặt bất hòa, bất luận thắng thua, Việt Nam nói chung phải đến Trung Quốc làm hòa, để ổn định quan hệ. Hiện nay, để bình ổn quan hệ Việt-Trung, phù hợp với lợi ích của Việt Nam, bởi vì đang có một cơ hội chiến lược khó có để đại phát triển, đại phồn vinh, bọn họ không nên dễ dàng vứt bỏ. Chúng ta nhất định phải nhìn nhận rằng, sau một thời gian dài Việt Nam đang nắm trong tay quyền chủ động về quan hệ hai nước Trung-Việt. Trước mắt để ổn định, thậm chí cải thiện quan hệ Trung Việt, Việt Nam phải nỗ lực rất nhiều.
Lời bình
Nhận thức của Trung Quốc về chuyến công cán của ông Lê Hồng Anh là "sau khi trở mặt bất hòa" và "phải đến Trung Quốc làm hòa". Điều đó cho thấy rằng, tuy quan niệm của Trung Quốc về thế giới đã thay đổi rất nhiều, quan niệm của họ về Việt Nam không hề thay đổi (có lẽ có phần có trách nhiệm của chúng ta).
Đáng chú ý là ở đây Trung Quốc đã bắt đầu thò ra một củ cà rốt "cơ hội chiến lược khó có để đại phát triển, đại phồn vinh". Thái độ từ hăm dọa đã chuyển qua hứa hẹn. Vấn đề là liệu Trung Quốc có đáng tin hay không, cơ hội đó là cái gì, chúng ta sẽ phân tích sau. Sau khi giơ củ cà rốt mơ hồ ra, bài báo lại tiếp tục thái độ dạy dỗ bề trên "Việt Nam phải cố gắng nhiều". Cố gắng thì dĩ nhiên là cần thiết, nhưng xem họ muốn khuyên bảo ta điều gì.
一是抛弃无益幻想,回归“共同开发”。 越南以“合作共发展”来应付中国“共同开发”的主张,其最重要特点就是否定中国九段线主张,它主张的专属经济区和大陆架范围内是拒绝与中国共同开发的,它 认为争议区在这之外。按照越南的主张,中国不能进入西沙群岛以南的大部分海域进行开发。越南如在这方面不改变态度,而中国继续维权,两国矛盾和冲突只会增 加甚至扩大。
Một là từ bỏ ngay huyễn tưởng vô ích, quay đầu trở lại với khẩu hiệu "Cộng đồng khai phát". Việt Nam đem khẩu hiệu "Hợp tác cùng phát triển" để ứng phó với chủ trương "Cộng đồng Khai phát" của Trung Quốc, mà đặc điểm trọng yếu nhất của nó là phủ định chủ trương đường chín đoạn của Trung Quốc, bọn họ chủ trương cự tuyệt việc cùng mở mang bên trong phạm vi khu kinh tế đặc quyền và thềm lục địa phạm vi, họ cho là việc này nằm ngoài khu vực tranh nghị.
Lời bình:
Lần đầu tiên Lệnh tôi nghe được khẩu hiệu "Cộng đồng Khai Phát" (để nguyên văn cho đúng ý khẩu hiệu). Nghĩa của nó khá mơ hồ. Đối với những người nhẹ dạ hay mơ giữa ban ngày có thể hiểu là  "Cùng chung sức mở mang". Nghe cũng na ná như "Hợp tác cùng phát triển", nhưng ở đây có một sự tinh vi về chữ nghĩa kiểu Tàu. Cộng đồng mở mang có nghĩa là Trung Quốc xây dựng cộng đồng, Việt Nam tham gia, sẽ được tưởng thưởng theo ý Trung Quốc, quăng cho cục xương cũng phải vẫy đuôi mới hợp đạo lý. "Hợp tác cùng phát triển" là tư cách bình đẳng, rõ ràng là Trung Quốc chưa chuẩn bị cho công luận có thái độ này.
Đặc biệt bọn họ xem nền tảng của "Cộng đồng khai phát" là đường chín đoạn, việc mở mang sát ngay cạnh đường ranh giới phía Tây của đường chín đoạn.
当前要越南撤销其专属经济区和大陆架诉求是不可能的,但它可以将其视为争议区,与中国共同开发,这样双方能够有一个公约数,实现双赢。只要越南努力,加强国内宣传和解释,这是可行的,也是当前中国坚定国家合法权益的情况下,中越避开冲突的唯一办法。
Nếu căn cứ vào chủ trương của Việt Nam, Trung Quốc không thể đi vào đại bộ phận hải vực phía Nam của quần đảo Tây Sa tiến hành mở mang. Nếu như Việt Nam ở phương diện này không thay đổi thái độ, Trung Quốc tiếp tục tùy cơ ứng biến, mâu thuẫn cùng xung đột chỉ có thể gia tăng thậm chí khuếch đại.
Lời bình
Nói trắng ra bài báo đe dọa nếu Việt Nam còn dám giữ tư thế bình đẳng, không công nhận đường chín đoạn, Trung Quốc sẽ gia tăng xung đột. Không biết điều kiện đó ai có thể chấp nhận được, trong khi bài báo nói Việt Nam đang nắm trong tay quyền quyết định về triển vọng quan hệ Việt-Trung. Triển vọng đó là gì, "mày trở thành con chó của tao thì sẽ có cơ hội được cục xương", nếu không "tao sẽ đánh cho mày như chó rớt xuống nước", "quyền lựa chọn là ở bọn mày".
clip_image002
二是抛弃激烈手段,回归平和理性。此次对中建南项目,越南一开始就采用激烈的对抗手段,并迅速在国际上制造舆论,使得两国间无法通过原有的沟通渠道缓和或解决问题。越方的手法来源于其历史经验,过去这些做法曾经十分有效,那是因为中国方面为顾全大局而做出的忍让,当中国决心维护自身合法权益时,这些手法便不再可行。
Hai là phải từ bỏ thủ đoạn kích động, trở lại ôn hòa có lý trí. Lần này đối với hạng mục kiến tạo phía nam của Trung Quốc, Việt Nam một mặt mở đầu chọn dùng thủ đoạn kịch liệt đối kháng, đồng thời cấp tốc trên trường quốc tế tạo ra dư luận, khiến cho giữa hai nước không có cách nào thông qua việc khai thông tư tưởng nhằm xoa dịu hoặc giải quyết vấn đề.
Lời bình:
Nếu Việt Nam không tỏ thái độ quyết liệt, dư luận quốc tế có ủng hộ Việt Nam hay không. Sau hòa ước Trianon, nước Hung mất hơn nửa đất đai, trí thức của Hung đã tuyên bố: mất đất đã nhục nhã, nhưng không biết tỏ thái độ, chấp nhận việc mất đất còn nhục nhã hơn.
Nếu không có nhà lãnh đạo Việt Nam nào, không có người dân Việt Nam nào phản ứng lại sự kiện này, Việt Nam còn có thể tồn tại là một quốc gia hay không.
      Và cũng phải nói hành động của Trung Quốc không hề ôn hòa và có lý trí.  Việc khai thông tư tưởng, lúc nào cũng không muộn, và chỉ có thể tiến hành nếu hai bên nắm được một số nguyên tắc của nhau.
不仅如此,激烈的对抗方式迅速诱发越南国内的暴力事件,恶化其国内安全环境,这对它而言是一个惨痛教训。越南历来善于根据形势变化调整策略,经此次冲突,它应当认识到过去的手段已经不适应新形势。静悄悄的外交更有利于其管控与中国方面的矛盾和冲突。
Nguồn gốc thủ pháp [sách lược] của phía Việt Nam là có được từ kinh nghiệm lịch sử, trong quá khứ những trò làm [thủ đoạn] này đã từng mười phần hữu hiệu, chính là vì phía Trung Quốc đã lấy bảo toàn đại cục mà nhường nhịn, nhưng vào lúc này Trung Quốc đang quyết tâm giữ gìn quyền lợi hợp pháp của bản thân, những thủ pháp này không thể thực hiện lại được nữa.
Lời bình
Có thể giả thiết là người viết không hề biết Trung Quốc đã nhường nhịn Việt Nam tại Vị Xuyên thế nào, giết hại ngư dân và chiến sĩ Việt Nam "để bảo toàn đại cục" ra sao. Bây giờ Trung Quốc không chủ trương bảo toàn đại cục nữa, liệu sẽ xảy ra những chuyện gì. Ai có thể chấp nhận được?
三是抛弃错误宣传,回归正确舆论导向。长期以来,越南在南海问题的国内宣传上采取了“人民战争”的方式,除宣传自身主张外,还大张旗鼓地丑化甚至妖魔化 中国形象,激起全民对南海问题的狂热,也极大恶化越南民众对中国的感情和印象,这是越国内反华思潮的根本原因。这种情况不改变,越国内对华情绪不会有根本 改变,而这种情绪的不断发酵,又将极大限制越南党和政府与中国缓和和解决相关问题的手段和政策空间。越方最终将作茧自缚。
      Ba là phải vứt bỏ việc tuyên tuyền sai lầm, trở lại việc hướng dẫn dư luận chính xác. Từ lâu, Việt Nam đối với việc tuyên truyền trong nước về vấn đề Nam Hải đã thi hành phương thức "Chiến tranh nhân dân", ngoài việc tuyên truyền chủ trương của mình, la lối om sòm bôi nhọ thậm chí yêu ma hóa hình tượng Trung Quốc, kích động toàn dân cuồng nhiệt [đấu tranh] về vấn đề Nam Hải, khiến cảm tình và ấn tượng của dân chúng Việt Nam đối với Trung Quốc chuyển biến cực kỳ xấu, chính đây là nguyên nhân căn bản đã gây ra trào lưu phản Hoa trong nước. Nếu tình hình này không thay đổi, thái độ trong nước Việt Nam đối với Trung Quốc sẽ không thể có thay đổi căn bản, vì loại tình cảm này sẽ không ngừng lên men, lại làm hạn chế tối đa không gian chính sách và các biện pháp của Đảng và Chính phủ Việt Nam nhằm xoa dịu và giải quyết vấn đề liên quan với Trung Quốc. Phía Việt Nam rốt cuộc sẽ thành mua dây để tự trói mình.
Lời bình:
Qua đó có thể thấy Trung Quốc chưa hiểu tình cảm thái độ nhân dân Viêt Nam. Việt Nam không giống với Trung Quốc ở chỗ mọi bày tỏ tình cảm, biểu dương thái độ đều không phải là do Chính phủ sắp xếp chỉ đạo. [Ngược lại] Trung Quốc xúi giục học sinh từ Thành Đô về Bắc Kinh đốt Sứ quán Mỹ  sau vụ bắn nhầm vào tòa đại sứ ở Nam Tư là có [kèm theo] tưởng thưởng, cung cấp phương tiện đi lại [cho người biểu tình]. Nhân dân, trí thức Việt Nam cuồng nhiệt về vấn đề biển Đông là tình cảm thực.
Nhưng có thể thấy Trung Quốc khá e ngại với phản ứng của nhân dân [Việt Nam] và muốn yêu cầu Đảng và Chính phủ Việt Nam phải trấn áp dân chúng, đe dọa không làm sớm sẽ không kiểm soát được nữa.
越南党和政府应切实负起责任,管控好国内舆论,让人民全面了解越中关系,客观认识越中矛盾,冷静对待两国冲突。这是判断越方是否真心实意稳定两国关系的重要指标,如果连舆论都管控不好,让我们如何相信它们能稳定中越关系?
Đảng và Chính phủ Việt Nam phải thực sự gánh vác trách nhiệm, khống chế tốt được dư luận quốc nội, để nhân dân biết rõ toàn diện về quan hệ Việt-Trung, nhận thức khách quan về mâu thuẫn Việt-Trung, bình tĩnh mà đối xử với xung đột giữa hai nước. Cần đánh giá được chỉ tiêu trọng yếu là phải chăng phía Việt Nam đã chân tâm thực ý ổn định quan hệ hai nước hay chưa, nếu như việc quản lý giám sát dự luận còn không xong, thì chúng ta làm thế nào mà tin được bọn họ có thể ổn định quan hệ Trung-Việt?
四是抛弃机会主义,回归双边轨道。历史给了越南许多启示,其中之一就是越中相互尊重、相互友好带给越南的利益,要比它拉拢外来势力对付中国带来的多得多。两国以友好协商的方式解决了陆地边界和北部湾划界问题,这充分说明双边轨道对越南而言并不“吃亏”。
       Bốn là phải vứt bỏ cơ hội chủ nghĩa, quay lại quỹ đạo song biên. Lịch sử đã cho Việt Nam rất nhiều gợi ý, trong đó điều thứ nhất [cấp thiết nhất] là việc Việt-Trung tôn trọng lẫn nhau, cùng hữu hảo với nhau sẽ đem đến lợi ích cho Việt Nam, so với việc bọn họ lôi kéo các thế lực ngoại lai để đối phó Trung Quốc sẽ thực sự được lợi hơn rất nhiều. Hai nước sẽ đem phương thức hiệp thương hữu hảo để giải quyết xong vấn đề phân định biên giới lục địa và vịnh Bắc Bộ, điều này giải thích rõ quỹ đạo song biên đối với Việt Nam mà nói chẳng hề "chịu thiệt" .
Lời bình
Liệu các nhà lãnh đạo của Việt Nam có dám gánh trách nhiệm nếu quay lại "quỹ đạo song biên" với điều kiện là nhân dân không thể biểu lộ nhiệt tình với vấn đề chủ quyền của quốc gia, các lực lượng quốc tế đang ủng hộ Việt Nam không còn quan tâm đến vấn đề Việt Nam. Lúc đó Trung Quốc nắm trong tay quyền chia bánhai sẽ đảm bảo rằng Việt Nam sẽ "không hề chịu thiệt". Lich sử có dạy rằng chúng ta có thể tin ở Trung Quốc hay không? Thậm chí nhà nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa có đáng tin không.
      Vì sao những người dân trong các khu tự trị [của Trung Quốc] phải liều chết  trở thành khủng bố để cố thoát ra, nếu họ chỉ toàn hưởng lợi [từ nhà nước Trung Quốc]? Có nước láng giềng nào của Trung Quốc được hưởng lợi từ quỹ đạo song biên hay là Trung Quốc có lý do gì đặc biệt yêu quý Việt Nam đến mức dành riêng cho Việt Nam một chính sách béo bở đến thế?
但越南似乎对这一历史经验认识不足,近年来不断希望通过国际化南海问题来达到“我赢你输”的结果。这种做法只能被中方视为不友好的举动,加之域外大国围 堵中国的政策因素,我们不能不对越南的目的和手段产生不正面的想法,也不得不进行坚决反制。最终,越南或许会得到一些虚幻的“同情”和“声援”,但换来的 是与中国矛盾的加深和升级。孰轻孰重,尽可自行判断。如果越南不希望中国对其产生“错误”想法,那它就不要采取这些容易造成误会的做法。
Nhưng Việt Nam tựa hồ đối với kinh nghiệm lịch sử này chưa nhận thức được đầy đủ, những năm gần đây không ngừng hy vọng thông qua việc quốc tế hóa vấn đề Nam Hải để đạt tới kết quả "tôi kinh doanh anh thu hoạch". Cách làm này chỉ có thể bị phía Trung Quốc làm ra các cử động [đối phó bằng các hành động] không hữu nghị, gia tăng nhân tố chính sách của nước lớn ngoài khu vực bao vây Trung Quốc. Chúng ta không thể không nảy sinh cách nghĩ không chính diện về mục đích và thủ đoạn của Việt Nam, càng không thể không tiến hành phản công chế phục kiên quyết. Cuối cùng, Việt Nam có lẽ sẽ đạt được một số "đồng tình" và "ủng hộ" giả tưởng nào đó, nhưng đối lại mâu thuẫn với Trung Quốc sẽ nặng nề và thăng cấp. Ai khinh ai trọng, phải tự phán đoán lấy cho hết lẽ. Nếu như Việt Nam không hy vọng Trung Quốc đối với họ mà nảy sinh cách nghĩ "lỗi lầm", thì bọn họ không được thi hành những cách làm dễ dàng tạo thành hiểu lầm như thế.
Lời bình
Ý "tôi kinh doanh anh thu hoạch" ở đây là muốn nói Trung Quốc đã mất nhiều công xây dựng khai thác trên địa phận Hoàng Sa Trường Sa, Việt Nam chớ hòng nhảy vào đòi phần. Nếu vậy thì cái gọi là "chẳng hề chịu thiệt" là cái gì.
      Có thể thấy được Trung Quốc cực kỳ lo sợ dư luận quốc tế và các động thái ngoại giao gần đây của Việt Nam đã đi đúng hướng và chích đúng vào điểm yếu của Trung Quốc.
      Bài báo này tuy do một tên hoặc ngu hoặc đểu (hoặc cả hai) viết ra, nhưng có mấy điều đúng, có thể gạn đục khơi trong mà dùng:
       1. Việt Nam cần từ bỏ chính sách cơ hội chủ nghĩa trong ngoại giao. Cần phải có một chiến lược nhất quán, đường lớn mà đi.
       2.  Ai khinh ai trọng, phải tự phán đoán lấy. Chỉ dựa trên luật pháp quốc tế, lương tri của người tiến bộ và quyền lợi của cả dân tộc, quyết không nghe xúi dại của anh nào.
L.L.D
Nguồn bản gốc: mil.huanqiu.com

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Dù nói thế chứ nói nữa cũng chẳng ích gì, chẳng đi tới đâu với thứ "Bắt buộc phải thế "!






Hiện tại, cái gọi là "phê bình văn học" Việt Nam (trong nước) theo tôi có những điểm chính sau:

1. Các nhà "phê bình hiện thực xã hội chủ nghĩa": Đây là những nhà phê bình ăn lương nhà nước. Có cả một Hội đồng phê bình lý luận cấp trung ương nhưng cái tổ chức này già nua và giáo điều. Họ vẫn viết một cách công thức, gò bó, xa sự thật. Họ nhìn xã hội bằng con mắt giả trá, vẫn cứ đòi hỏi phải theo cái khuôn khổ cũ, vẫn mong mỏi tác giả tìm ra một “con người mới xã hội chủ nghĩa”, dù chính họ biết tỏng chẳng hề có thứ con người kỳ quái đó!

2. Các "nhà phê bình" (thường phóng viên, biên tập viên) trên báo: Họ thường bắt đầu giới thiệu một tác phẩm của một nhà văn bằng các loại câu đại khái: “Tôi quen X (nhà văn, gọi tên suồng sã cho ra vẻ thân tình) ở hội thảo, ở quán cà phê, ở… đâu đó v,v…), và sau đó là rất nhiều từ dùng để mô tả mối quan hệ này, mô tả X sống ra sao, đối xử với bạn bè hay và đẹp như thế nào, có sách là gọi ngay điện thoại để biếu tôi v.v…, và cuối cùng “hạ cố” giành cho một số lời khen chung chung, nhạt nhòa, thậm chí ngu xuẩn vì nó chẳng dính gì đến tác phẩm (bởi họ lười đọc, có đọc cũng đọc lướt qua). Và vì vậy người đọc nghiêm túc, chỉ nhận những thông tin vô bổ về tác phẩm, ngoại trừ cái bìa, hay trang 1 tác phẩm, nơi có … chữ ký nhà văn giành cho người viết cái gọi là “phê bình” đáng phỉ nhổ kia.

3. Các "nhà phê bình" là các cây bút chơi thân nhau trong các Hội nhà văn, các tờ báo. Một khi có tác phẩm của kẻ "cùng hội cùng thuyền" ra đời, họ nhất mực cất lên một giàn đồng ca thắm thiết. Họ thường ca ngợi tác giả ngoài cái họ đang phê bình, ví dụ như X đã đoạt những giải thưởng nào, sách của X được hồ hỡi đón nhận ra sao, X đã ra bao nhiêu đầu sách....Thường nếu đọc bài của họ, người đọc rất dễ nhầm lẫn, cứ tưởng đó là tác phẩm xứng đáng để đọc, nhưng phần lớn là gặp trò lừa đảo.

4. Các nhà phê bình làm dáng với chữ nghĩa: Đây thường là những cây bút quen thuộc, có ý thức làm mới, nhưng thích phô trương “sự học” của mình. Và vì vậy nhiều khi họ dùng quá nhiều từ mơ hồ để phê bình một tác phẩm… ít mơ hồ hơn họ. Những “ngoại biên”, “chiều kích” nào đó của tác phẩm được nhắc đến nhiều lần, nhưng để làm rõ (nhiệm vụ của phê bình) vì sao ngoại biên thì càng đọc, người đọc càng rối rắm!

5. Các nhà văn lớn (tuổi) viết phê bình: Loại này thường xem tác giả như… con em của mình, họ có khi chẳng đọc tác phẩm mà vẫn đưa ra những lời khuyên như kiểu xoa đầu. Thực ra hiện nay các nhà văn Việt Nam sinh trước 1975, không một ai đủ tư cách “xoa đầu” những nhà văn hiện đại. Bọn “ăn bóng” này rất tởm!

Tất nhiên ở đây không cần liệt kê những cây bút "phê bình" là kẻ ăn lương của các nhà xuất bản, đơn vị phát hành sách, bởi những bút nô này chỉ có một việc thuần nhất là ca ngợi.

Kết: Một số nhà văn thành danh của thế giới không ưa các nhà phê bình vì không chịu nổi sự công kích của họ. Nhưng tại Việt Nam, khi nền phê bình văn học gần như bằng không hiện nay, lại đẩy các tác phẩm nghiêm túc về mặt sáng tạo vào sự quên lãng của công chúng vì ít ai biết đến. Trong khi đó các loại sách nhảm nhí, thông tục lại được quảng bá rộng rãi nhằm thu lợi nhuận. Và giống như “ca sĩ Lệ Rơi”, có những cây bút tầm xoàng sau vài giờ đã thành “nhà văn nhà thơ” nổi tiếng, Hội chợ sách vừa qua tại Sài Gòn và vài cuốn sách vừa ra đời là một mình chứng cho điều tôi vừa nói.

Tất nhiên sống trong một xã hội đang suy đồi về mọi mặt, những cố gắng của một nhà văn ý thức rõ ràng về nghề nghiệp của mình đôi khi vô ích, nhưng họ vẫn miệt mài viết, chịu đựng và sáng tạo như một "nghiệp dĩ" của mình. Nếu những nhà văn đó không thỏa hiệp, không ca ngợi cái xấu vì lợi ích bản thân, tôi nghĩ tác phẩm họ xứng đáng được giới thiệu với công chúng bằng ngòi bút phê bình công tâm, thật sự đọc đến chiều sâu tác phẩm của họ.
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Đằng sau nó là cái gì?



Đang đọc một cuốn tiểu thuyết vừa phát hành trong nước của một nhà văn thân quen. Đọc với tâm thế bạn đọc. Cuốn sách khá cuốn hút. Cũng như sách của những nhà văn tuổi ngoài 40 sống tại Sài Gòn, để có thể xuất bản hợp pháp trong nước nhà văn cần tiết chế một số vấn đề xã hội. Nhưng đề tài tại Việt Nam  mênh mông, không nhất thiết đụng chạm đến chính trị. Ở một mức độ nào đó, nhà văn được tự do thể hiện cách viết, vậy nhưng....

Có thể cho rằng báo chí VN đang suy đồi tận đáy khi tôi vào thử 2 tờ báo lớn nhất là TN và TT (các tờ báo chung địa bàn), vào trang "Văn hóa" và đọc thấy gì? Đó là các tựa như "Nỗi lòng chuyển giới", "fan Việt đội mưa đón JYJ đến VN", "Hương Tràm lộ quần chip", "Vì sao Angelina và Brad Pitt kết hôn...", tuyệt không thấy dòng nào giới thiệu cuốn tiểu thuyết vừa phát hành này, nói chi 1 bài phê bình nghiêm túc còn hiển thị trên giao diện!!!

Với góc độ người đọc, tôi cho rằng những nhà văn vẫn cày cuốc bằng chữ, vẫn viết những cuốn tiểu thuyết đầy tìm tòi, mang tính sáng tạo rõ nét rất xứng đáng được giới thiệu, quảng bá, phê bình trên các trang báo, hơn là để sách ra và chìm nghỉm giữa những dòng "văn hóa" phản cảm. Họ chấp nhận cuộc chơi qua cửa kiểm duyệt của các nhà xuất bản để được in sách hợp pháp theo luật hiện hành, nhưng họ vẫn bị “làm lơ” bởi chính các tờ báo, các trang văn hóa văn nghệ.

Tại Việt Nam hiện nay, việc giới thiệu sách mới nhiều khi nhiêu khê mà người cầm bút có sĩ diện thường không chấp nhận. Đó là phải thân quen, cần biết “phải chăng” với các phóng viên, các trưởng trang văn  hóa nghệ thuật, còn muốn được hẳn một chiến dịch PR rầm rộ thì còn nhiều thứ khác nữa, ngoài quen biết, quán xá và cả vài điều khó nói...

Bỗng nghĩ đến những cuốn sách tầm phào, ví như một cuốn ngôn tình Việt của một nữ MC, hay như vài ba tập thơ dễ dãi, lại được giới thiệu rùm beng gần đây, và rất đáng được đặt dấu hỏi đằng sau nó là gì?

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Tham Khao Trung Quoc:

TẬP CẬN BÌNH CHUẨN BỊ HẠ BỆ GIANG TRẠCH DÂN

Giang

Thời gian còn lại của Giang Trạch Dân chỉ còn được đếm từng ngày. Kẻ thống trị hệ thống chính trị của Trung Quốc trong hơn hai thập kỷ qua hiện đang bị điều tra tại chính sân sau của ông ta, thành phố Thượng Hải.
Tin về đoàn điều tra chống tham nhũng của lãnh đạo đứng đầu ĐCSTQ Tập Cận Bình đến làm việc tại Thượng Hải đã được thông báo rộng rãi. Một công bố ngắn gọn vào ngày 11 tháng 8 trên trang web chính thức của Viện kiểm sát tối cao Thượng Hải, cơ quan chịu trách nhiệm việc điều tra và truy tố tội phạm, cho biết cuộc điều tra đang được tiến hành một cách nghiêm túc.
Doanh nhân nổi tiếng Vương Tông Nam, chủ tịch của Tập đoàn Thực phẩm Bright, đã bị bắt vì hối lộ và biển thủ công quỹ. Đó được cho là tội ác sẽ bị xét xử của Vương, nhưng hành vi phạm tội thực sự của ông ta là do có mối quan hệ chặt chẽ với cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân và con trai của Giang là Giang Miên Hằng.
Thượng Hải là bệ phóng cho tham vọng chính trị quốc gia của Giang Trạch Dân và ông ta đã hình thành cơ sở quyền lực cho mình tại đây.
Giang từng là người đứng đầu Đảng của Thượng Hải từ năm 1985 đến năm 1989. Đối mặt với một phong trào dân chủ mạnh mẽ vào năm 1989, Đặng Tiểu Bình đã rất ấn tượng với cách làm mạnh tay của Giang trong việc xử lý các bất đồng chính kiến ở Thượng Hải, trong khi nhiều vị lãnh đạo ĐCSTQ khác thì đứng bên lề.
Sau khi cách chức Tổng bí thư Triệu Tử Dương vì sự cảm thông của ông đối với sinh viên, Đặng Tiểu Bình đã đưa Giang Trạch Dân đến Bắc Kinh. Sau khi nắm quyền, Giang đã lần theo dấu vết và trừng phạt tàn nhẫn những ai bất đồng chính kiến trong vụ ‘xe tăng’ vào đêm mùng 4 tháng 6.
Sau khi nắm quyền ở Bắc Kinh, Giang cất nhắc những cán bộ không mấy tiếng tăm ở Thượng Hải vào các vị trí quan trọng trong Đảng. Họ hình thành một đội ngũ lãnh đạo chủ chốt để Giang có thể sử dụng để chi phối hệ thống chính trị của Trung Quốc trong hơn 20 năm.
Nhắm mục tiêu vào Giang
Hơn 19 tháng qua, người đứng đầu ĐCSTQ Tập Cận Bình đã thực hiện một chiến dịch chống tham nhũng trên diện rộng, đồng thời đã hạ bệ các đồng minh thân cận nhất của Giang Trạch Dân.
Đỉnh cao của chiến dịch này là việc thông báo công khai cuộc điều tra chính thức về cựu chiến lược gia an ninh Chu Vĩnh Khang vào ngày 29 tháng 7. Dự đoán sự sụp đổ của Chu sẽ đánh dấu hồi kết cho cuộc thanh trừng phe phái đối lập trong Đảng của Tập đã nhanh chóng bị xua tan.
Ngay sau khi có thông báo về Chu, Nhân Dân nhật báo – cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ đã công bố một bài bình luận có tiêu đề “Hạ bệ con hổ lớn Chu Vĩnh Khang chưa phải là sự kết thúc của chiến dịch chống tham nhũng”. Bài báo chỉ ra rằng Chu đã được cấp trên nâng đỡ. Ai cũng biết rằng Giang Trạch Dân là người đã cất nhắc Chu.
Mặc dù bài báo đã nhanh chóng bị gỡ bỏ, nhưng vẫn đủ thời gian để được sao chép và lan truyền rộng rãi trên toàn mạng Internet Trung Quốc.
Hai tuần trước đó, Thời báo Đại Kỷ Nguyên đã báo cáo rằng cố vấn hàng đầu của Giang Trạch Dân là Tăng Khánh Hồng đã bị bắt. Nếu chiến dịch chống tham nhũng trở thành một hoạt động càn quét, thì sau đó mục tiêu hợp lý tiếp theo chính là Giang Trạch Dân. Những con hổ lớn khác đều đã bị hạ bệ.
Việc bắt giữ Vương Tông Nam vào tuần trước đã khiến cho Giang bị tổn thất. Nếu Giang không thể bảo vệ Vương tại Thượng Hải, thì sau đó ông ta sẽ bị tước bỏ quyền lực tại thành lũy thâm sâu nhất của mình.
Nếu những động thái vừa qua mới chỉ là màn mở đầu, thì sau khi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương điều tra hàng ngàn vụ trước đây tại những nơi khác ở Trung Quốc, thì hiện nay nó đang được thực hiện tại Thượng Hải, tạo ra một cuộc điều tra bủa vây từ ngoài vào trong. Ủy ban kiểm tra đang tấn công vào những mắt xích yếu nhất ở ngoại vi để chúng phơi bày các mối liên hệ với trung tâm và sau đó tiến hành từng bước cho đến khi mục tiêu cuối cùng bị bao vây và vô hiệu.
‘Bế tắc’
Theo cơ quan ngôn luận nhà nước Tân Hoa Xã, 85.000 quan chức đã bị điều tra trong vòng 6 tháng qua.
Mặc dù phạm vi điều tra của chiến dịch này rất rộng lớn, tuy nhiên tại một cuộc họp vào ngày 26 tháng Sáu của Bộ Chính trị, Tập Cận Bình đã phàn nàn rằng lực lượng tham nhũng và chống tham nhũng đang ở thế “bế tắc”.
Bốn ngày sau đó có thông báo rằng bốn quan chức cấp cao đã bị thanh trừng trong cùng một ngày: cựu lãnh đạo quân sự hàng đầu Từ Tài Hậu; cựu Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý và Giám sát tài sản nhà nước Tưởng Khiết Mẫn, và nguyên phó chủ tịch Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc Vương Vĩnh Xuân; và Lý Đông Sinh, cựu thứ trưởng Bộ Công an và là người đứng đầu phòng chuyên trách đàn áp Pháp Luân Công.
Bất chấp sự thanh trừng mạnh mẽ này, phe của Giang vẫn có những động thái chống cự.
Ngô Phạp, trưởng ban biên tập tạp chí các vấn đề Trung Quốc bằng tiếng Hoa có trụ sở tại Hoa Kỳ, gần đây đã nói với NTDTV rằng quân đội đang tiếp tục theo dõi Quách Bá Hùng, nay đã nghỉ hưu, là một trong những nhân vật được Giang Trạch Dân bổ nhiệm vào vị trí cao trong lực lượng vũ trang Trung Quốc.
Ngô Phạp cho biết “Một số khu vực quân sự, bao gồm cả Quân khu Quảng Châu và Quân khu Bắc Kinh, đã hoàn toàn không nghe theo sự chỉ đạo của Tập Cận Bình. Họ làm theo lệnh của Quách Bá Hùng và phe của ông ta”.
Cuộc chống cự của Quách là theo chỉ thị của phe Giang, bất chấp lệnh từ Trung ương Đảng.
Trong mười năm Hồ Cẩm Đào là người đứng đầu danh nghĩa của ĐCSTQ, đã có một câu nói phổ biến ở Trung Quốc là “một trật tự không bao giờ vượt quá xa cổng ra vào của Trung Nam Hải.” Trung Nam Hải là trụ sở chính và là khu liên hợp lãnh đạo của ĐCSTQ tại Bắc Kinh.
Để Tập Cận Bình được biết đến là người hoàn toàn thống lĩnh ĐCSTQ, ông ta cần phải nhổ tận gốc phe cánh của Giang, cũng có nghĩa là phải hạ bệ Giang.
“Cuộc sống và cái chết”
Nhưng ông Tập chậm chí có một lý do mạnh mẽ hơn để theo đuổi chiến dịch của mình vì kết quả của nó chính là: sự sống còn.
Trong bài phát biểu ngày 26 tháng 6 trước Bộ Chính trị, Tập được cho là đã nói rằng: “Trong cuộc chiến chống tham nhũng, cuộc sống và cái chết và danh lợi là vô nghĩa đối với tôi.”
Tập đã học được bài học về mối đe dọa đối với cuộc sống của mình trước khi chính thức được bầu vào vị trí cao nhất của Đảng. Theo những người trong Đảng, việc phát hiện ra kế hoạch đảo chính chống lại Tập Cận Bình là cùng lúc với những động thái trong chiến dịch chống lại Giang Trạch Dân và phe của ông ta.
Sau khi cảnh sát trưởng Trùng Khánh Vương Lập Quân xin tị nạn tại Lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô vào tháng Hai năm 2012, ông ta đã bị chuyển đến Bắc Kinh. Sau đó Trung ương Đảng biết được rằng Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai – cựu Bí thư tỉnh ủy Trùng Khánh – là người Giang đã từng muốn cất nhắc lên vị trí Tổng Bí thư, đã có dự định hạ bệ Tập ngay sau khi ông nhậm chức.
Các mối đe dọa đối với Tập vẫn chưa chấm dứt mặc dù âm mưu đảo chính đã bị vỡ lở. Đại Kỷ Nguyên báo cáo rằng trong khoảng thời gian các nhà lãnh đạo Đảng tập trung tại Bắc Đới Hà vào mùa hè năm 2013, Chu Vĩnh Khang đã từng nỗ lực ám sát Tập với một quả bom được hẹn giờ tại một hội nghị và trong một dịp khác với một cây kim độc khi Tập đến thăm một bệnh viện.
Vào ngày 6 tháng 8, Tạp chí Thế giới (World Journal) bằng tiếng Hoa có trụ sở tại Hoa Kỳ đã đăng bài về những tin đồn được lưu truyền rộng rãi trong quân đội Trung Quốc rằng Quách Bá Hùng đã lên kế hoạch thực hiện một cuộc đảo chính.
Động cơ
Trong khi truyền thông phương Tây đã bắt đầu quan tâm hơn đến cuộc chiến sống còn giữa Tập và Giang, thì các thông tin quan trọng đang dần hé lộ động cơ của cuộc chiến này. Họ cho rằng nền chính trị Trung Cộng đang ở vào thời điểm vô cùng nguy hiểm.
Rõ ràng là nếu Tập thể hiện sự yếu kém của mình trước kẻ thù, ông sẽ bị thua. Nhưng tại sao Giang Trạch Dân cần phải cho rằng Tập là kẻ thù trí mạng của mình?
Câu trả lời cho câu hỏi này nằm ngoài tầm hiểu biết của các phương tiện truyền thông: đó chính là chính sách đàn áp Pháp Luân Công.
Giang Trạch Dân đã cấu kết với Chu Vĩnh Khang, Từ Tài Hậu, Bạc Hy Lai, Lý Đông Sinh và các nhà lãnh đạo hàng đầu khác của ĐCSTQ để thực hiện tội ác tày trời đối với nhân dân Trung Quốc.
Theo văn phòng báo chí của Pháp Luân Công, Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, hàng trăm ngàn học viên Pháp Luân Công vẫn đang bị giam giữ kể từ khi Giang phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công vào tháng Bảy năm 1999.
Theo thông cáo báo chí vào thời điểm đó, chiến dịch này đã tìm cách nhổ tận gốc môn tu luyện tinh thần truyền thống của Trung Quốc được 100 triệu người dân Trung Quốc tập luyện vào năm 1999. Do đó nó đã thiết lập trạng thái chiến tranh cho chế độ cầm quyền nhằm làm việc trái lương tâm lên 1/13 dân số Trung Quốc, xử lý họ như những tội phạm hình sự khi họ nỗ lực tuân theo các nguyên tắc của Chân Thiện Nhẫn.
Các học viên bị giam giữ thường bị tra tấn và tẩy não. Theo trang web của Pháp Luân Công Minghui.org, 3.776 trường hợp đã được xác nhận bị chết vì tra tấn và lạm dụng. Do khó khăn trong việc tiếp nhận thông tin từ Trung Quốc, số lượng học viên thực tế bị chết được cho là cao hơn nhiều lần.
Ngoài ra, các học viên còn là mục tiêu bị thu hoạch nội tạng cưỡng bức. Trong năm 2011, các nhà nghiên cứu David Kilgour và David Matas, các tác giả của cuốn sách “Thu hoạch đẫm máu” (Bloody Harvest) đã điều tra về hoạt động mổ cướp nội tạng cưỡng bức, và nhà báo điều tra Ethan Gutmann, tác giả của “Sự tàn sát: Giết người hàng loạt, thu hoạch nội tạng, và Giải pháp bí mật của Trung Quốc đối với vấn đề bất đồng chính kiến” (The Slaughter: Mass Killings, Organ Harvesting, and China’s Secret Solution to Its Dissident Problem) ước tính rằng trong những năm 2000-2008, có tới 62.000 học viên đã bị giết để lấy nội tạng. Hiện nay con số này có thể là nhiều hơn hàng chục ngàn.
Giang Trạch Dân và phe của ông ta sợ Tập Cận Bình vì Tập không liên quan đến tội ác chống lại nhân loại này. Có khả năng Tập sẽ chấm dứt cuộc bức hại. Nếu Tập làm như vậy thì sự kêu gọi việc bắt những kẻ có trách nhiệm trong việc này ở Trung Quốc sẽ chiếm áp đảo.
Để tránh phải chịu trách nhiệm, phe Giang Trạch Dân đã tìm mọi cách để giành lại quyền lực, cũng đồng nghĩa với việc cố gắng hạ bệ Tập.
Hệ thống tham nhũng
Tập không phải là lãnh đạo ĐCSTQ đầu tiên sử dụng tham nhũng để tấn công kẻ thù của mình, nhưng trong trường hợp của phe Giang Trạch Dân, chiến dịch chống tham nhũng này không chỉ là một cái cớ. Nó nhắm đến một hệ thống quyền lực chính trị.
Giang Trạch Dân được coi là một tên hề ở Trung Quốc, nhưng ông ta đã biết cách điều hành để trở thành người quyền lực nhất tại Trung Quốc trong hơn 20 năm qua. Bằng cách cho phép tham nhũng ở mọi cấp lãnh đạo của Đảng, Giang đã mua lòng trung thành của cấp dưới đối với ông ta.
Các nhà bình luận về chiến dịch của Tập cho rằng tham nhũng như thể rằng đó đơn giản là cách thức điều hành của ĐCSTQ. Khi làm như vậy, họ đã bỏ qua quy mô tham nhũng trên diện rộng của phe Giang, thực sự vượt xa bất cứ điều gì được biết trước đó.
Các nhà bình luận cũng thường viết một cách khá vô cảm, và thiếu đi mặt cấp bách của vấn đề này đối với người dân Trung Quốc.
Khi người dân Trung Quốc nghĩ về tham nhũng, họ không nghĩ về những chiếc ô tô Audi lấp lánh đi trên đường phố hoặc sự nuông chiều của tình nhân hay những bữa ăn xa hoa.
Họ nghĩ về cuộc sống bên trong những ngôi làng ung thư. Họ nghĩ về thực phẩm nhiễm độc, nước nhiễm độc, và không khí không còn trong lành.
Họ nhớ đến hệ thống trại cải tạo lao động đã gần như chấm dứt hoạt động trước khi Giang lên nắm quyền và làm thế nào mà dưới quyền ông ta số lượng trại cải tạo lại tăng nhiều đến như vậy.
Họ biết về “hệ thống duy trì sự ổn định” – do Chu Vĩnh Khang sử dụng để chống lại các học viên Pháp Luân Công – cướp nhà cửa và trang trại của những người phản đối sự đàn áp này.
Người dân Trung Quốc cũng nhìn thấy một xã hội không còn ràng buộc đạo đức. Họ lướt qua câu chuyện kinh khủng này đến câu chuyện kinh khủng khác trên Internet và tự hỏi, làm thế nào các giá trị đạo đức của dân tộc mình lại suy đồi đến vậy?
Bằng cách này và vô số những cách khác, cuộc chiến chống tham nhũng của Tập hứa hẹn cho người dân Trung Quốc sẽ thoát khỏi sự bất bình nhức nhối.
Hạ bệ Giang
Ý nghĩa lớn nhất của việc khôi phục lại các luật lệ này, bằng việc chống tham nhũng, sẽ là việc hạ bệ chính Giang Trạch Dân.
Khi các cán bộ Đảng thấy rằng Giang đã nằm dưới sự kiểm soát của Tập, thì mạng lưới ảnh hưởng của Giang khắp Trung Quốc sẽ bắt đầu phân rã.
Ông Tập có thể hy vọng sau đó người dân Trung Quốc sẽ có thể tin tưởng vào một ĐCSTQ thuần khiết, nhưng sự tin tưởng của người dân Trung Quốc vào sự hồi sinh của Đảng đã qua rồi.
Chiến dịch của Tập Cận Bình sẽ chấm dứt một kỷ nguyên, nhưng con đường dẫn tới tương lai vẫn chưa rõ ràng.
(Theo Epoch Times)
Theo FB Bình Lê Thọ

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Con đường khổ nhọc


Inra Sara


Câu chuyện Cham – Đời là nhẹ 04. Giải cứu Tagalau 3
Sau sự cố “Mĩ Sơn đường về” ở Tagalau 2, khi biết nhà thơ Nông Quốc Chấn và Hội VHNT các Dân tộc Thiểu số VN không đứng bảo lãnh theo diện “châm chế sắc tộc” nữa, cánh cửa nhiều nhà xuất bản đồng loạt ngán cái bản mặt khách không mời mà đến có tên Tagalau. He hé mở để rồi…:
- Ôi anh Sara, rồng đến nhà tôm, bác làm được như vậy là quý lắm, nhưng…
Thế là bản thảo Tagalau 3 lưu lạc qua mấy nhà từ tháng 6-2002 hết Katê qua Tết Nguyên Đán sang Rija Nưgar rồi Katê 2003. Mãi sau tôi mới được chị trưởng Ban biên tập nhà nọ ghé tai cho hay có chỉ đạo [miệng] ngầm. Ừ, thì là chuyện hậu trường, thực hư ai mà mò được. Tôi chỉ biết bà con đang mỏi cổ chờ. Thiếu tiền ư? Mạnh thường quân cho nè. Đồng Mỹ, đồng Việt Nam, đồng tiền chung châu Âu. Vài nhà xuất bản lại hứa. Không ai hiểu tại sao. Tôi chạy qua nhạc sĩ Tantu mư-ung cầu cứu:
- Chắc phải lội ra Hà Nội quá, anh ơi. Tôi sẽ cầm theo bản thảo Tagalau 3 với thẻ Hội Nhà văn Việt Nam gặp riêng Hữu Thỉnh, đặt lên bàn ông chủ tịch lá bài “hoặc anh in Tagaglau, hoặc tôi trả lại anh cái thẻ”.
Cũng anh hùng chớ bộ! Có lẽ bản mặt tôi lúc đó méo chả kém khỉ bóc phải cứt gà, mắc cười hết biết, nên anh nhạc sĩ này mới chộp ngay cơ hội mà lên lớp:
- Hehe… lần đầu tiên trong đời ông anh được thưởng thức sắc mặt thảm thương của thằng em. Nhưng huỡn đã. Này nhé, Cham mà bỏ túi thẻ hội viên Hội Nhà văn Việt Nam đã khó, có được vị thế như thằng em bây giờ càng khó bội phần. Anh thấy Trạm thừa trình độ “mát” để giải bài toán này mà…
Công án âm âm u u vậy mà làm tôi đốn ngộ.
… Không ai có thể hát thay chúng ta
nơi đây và lúc này
cả hôm sau có lẽ.
Không bay đi đâu để gặp ai cả, tôi trụ Sài Gòn và chơi bài liều: Tăng trang, in màu cả bốn bìa và chung chi cho đầu nậu… chạy! Ông bà trời vẫn chưa chịu thôi chơi khăm. Đùng cái hơn mười triệu đồng quỹ Tagalau cất trong chiếc samsonite theo tay tài xế Taxi tham lam bay mất sau chuyến tháp tùng bà xã ra Đà Nẵng. Không ai có thể chạy thay tôi, tôi lại phải chạy. Đã hết đâu. Nhà xuất bản kêu thay tên đổi họ Tagalau. Mỗi đứa con cần khai sinh tên riêng, chớ đứa nào đứa nấy đánh số như đường sá bên Mỹ vậy ngó hổng đẹp. - Dạ vâng. Vẫn chưa xong. Sách xuất lò mừng hết cỡ vội vội vàng vàng chuyển ra Phan Rang cho kịp phục vụ đồng bào đồng chí và các bạn, thì anh đầu nậu giữa trưa nắng hớt hải chạy qua nhà tôi kêu: “Thu lại, thu lại hết, anh ơi”. Phải có Inrasara chủ biên! Thế là chở về, nhập kho, xé và dán… mới thành ra Katê mới (Tagalau 3) - Chủ biên: Inrasara.
Hú vía! Tôi vỡ cười một tiếng rõ to rồi phóng xe qua quán A Sồi tự thưởng một chầu bia hơi cô độc.
Đối thoại ngắn với một bạn thân ở Sài Gòn:
– Mầy chớ tưởng mình ngon, Tagalau chẳng có gì là ghê gớm lắm đâu.
– Không có gì ghê gớm còn đỡ, mình thấy nó chả là gì cả.
– Chả gì cả à? Mầy nghĩ thế thật à?
– Ừ… thì mình có nghĩ hay nói giả bao giờ đâu!
– Tao không hiểu quái mầy! Chả là gì sao mầy bỏ công sức hay tiền bạc ra làm?
– Đấy, mâu thuẫn và phi lí vậy đó. Cứ sống trọn vẹn với sự phi lí ấy đi, thì sẽ hiểu!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Sài Gòn cần sớm có quy định mặc áo phao khi tham gia giao thông.


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Một thung lũng tình yêu khác:

“Thung lũng mỹ nữ” khan hiếm đàn ông ở Brazil

(Dân trí) - Nghe có vẻ như chuyện thần thoại Hi Lạp, nhưng lại là sự thật ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nằm khuất nẻo sau những ngọn đồi ở đông nam Brazil, nơi có rất nhiều phụ nữ nổi tiếng xinh đẹp khắp nước đang tìm kiếm tình yêu.



Phụ nữ ở Noiva do Cordeiro đang mời gọi đàn ông độc thân đến với họ.
Phụ nữ ở Noiva do Cordeiro đang "mời gọi" đàn ông độc thân đến với họ.
Chuyện thần thoại có thật đó diễn ra ở Noiva do Cordeiro, vùng xa xôi ở đông nam Brazil. Ở cộng đồng 600 dân đẹp như tranh vẽ này, đàn ông khan hiếm hoặc nếu có thì đi làm xa ở thành phố, buộc những người phụ nữ xinh đẹp phải một mình gánh vác các trách nhiệm của thị trấn.
Tình trạng này đã khiến một số phụ nữ vốn nổi tiếng xinh đẹp ở khắp Brazil tại đây phải lên tiếng "mời gọi" đàn ông độc thân đến với họ.
“Ở đây, những cô gái độc thân như chúng tôi chỉ có thể gặp những người đàn ông hoặc đã kết hôn hoặc lại có quan hệ họ hàng với chúng tôi. Mọi người đều là họ hàng của nhau”, Nelma Fernandes, 23 tuổi, cho biết.
“Đã rất lâu rồi tôi chưa hôn người đàn ông nào. Chúng tôi đều mơ mộng được yêu, được kết hôn. Nhưng chúng tôi muốn sống ở đây và không muốn phải rời thị trấn đi tìm chồng. Chúng tôi muốn làm quen với những người sẵn sàng rời bỏ cuộc sống của riêng họ và đến đây trở thành một phần của cuộc sống của chúng tôi. Nhưng trước tiên họ phải đồng ý làm những gì chúng tôi nói và sống theo quy định của chúng tôi”.
Noiva do Cordeiro, có nghĩa là “Cô dâu cừu”, từ lâu đã nổi tiếng là một cộng đồng “nữ quyền”, sau khi người sáng lập Maria Senhorinha de Lima định cư ở đây. Maria Senhorinha de Lima từng bị kết tội thông dâm và bị trục xuất khỏi quê nhà bà vào năm 1891.
Một trong những người cháu của bà, Delina Fernandes Pereira, hiện vẫn ở “thung lũng mỹ nữ” này, cách thủ phủ bang Belo Horizonte khoảng 90km. Bản thân Pereira cũng gây ra nhiều tranh cãi khi cưới một mục sư năm mới 16 tuổi. Pereira cho rằng thị trấn vẫn phải chịu đựng những định kiến vì quá khứ được cho là “đáng xấu hổ” của mình.
Phụ nữ ở đây gánh vác hầu hết trách nhiệm trong cộng đồng, bao gồm cả việc hoạch định và các vấn đề tôn giáo khác.
Elida Dayse, người tổ chức chuyến thăm tới khu vực cho biết: “Có vẻ như phần lớn dân cư là phụ nữ, nhưng một phần cũng bởi đàn ông rời đi lên thành phố làm việc trong những ngày trong tuần”. Tuy nhiên, một số phụ nữ ở thị trấn này sợ rằng sự hiện diện quá nhiều của đàn ông ở đây sẽ phá hỏng lối sống khác biệt của họ.
Rosalee Fernandes, 49 tuổi, cho biết: “Chúng tôi có Chúa trời trong trái tim mình. Nhưng chúng tôi không nghĩ chúng tôi cần nhà thờ, kết hôn trước một linh mục hay cần linh mục ban phước lành cho con cái chúng tôi. Đây là những quy định do đàn ông tạo ra”.
Fernandes cũng cho biết thêm: “Có rất nhiều điều phụ nữ làm tốt hơn đàn ông. Thị trấn của chúng tôi đẹp hơn, ngăn nắp hơn và đoàn kết hơn khi đàn ông không làm chủ. Khi có vấn đề hay tranh cãi nảy sinh, chúng tôi giải quyết theo cách của phụ nữ, cố gắng tìm đồng thuận hơn là xung đột”.
Phụ nữ quản lý Noiva do Cordeiro bằng sự đồng thuận.
Phụ nữ quản lý Noiva do Cordeiro bằng sự đồng thuận.

“Chúng tôi chia sẻ mọi thứ, thậm chí cả đất đai canh tác. Không ai cạnh tranh với ai ở đây. Mọi người vì một người và một người vì mọi người”.
“Cả thị trấn gần đây đã tập trung giúp mua một cái TV màn hình rộng lớn cho trung tâm cộng đồng của chúng tôi, để chúng tôi có thể xem opera cùng nhau”.
“Và luôn có thời gian để dừng lại, buôn chuyện, thử quần áo của nhau và làm tóc, đánh móng tay, chân cho nhau”, cô cho biết thêm.
Trung Anh
Theo Telegraph

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Nhân việc có nhiều tin đồn về ông Nguyễn, đăng lại bài này ( theo Infonet ):

Chuyện chấn động của ông Nguyễn Bá Thanh hơn 10 năm trước

Cuộc nói chuyện của ông Nguyễn Bá Thanh tối 24/7/2003 là cuộc "đại phẫu" gây chấn động người dân, cán bộ trong và ngoài nước.
Để bạn đọc có dịp so sánh giữa ông Nguyễn Bá Thanh vừa được uỷ nhiệm làm Trưởng Ban Nội chính TƯ với ông Nguyễn Bá Thanh lúc đó vừa lên làm Bí thư Thành uỷ Đà Nẵng, chúng tôi xin giới thiệu lại bài tường thuật cách đây 10 năm về cuộc nói chuyện này:

"Đà Nẵng bắt đầu cuộc đại phẫu đau đớn nhưng lành mạnh"

Sau quyết định kỷ luật cảnh cáo Giám đốc Sở Xây dựng và cách chức Trưởng BQL các dự án xây dựng và công nghiệp dân dụng Đà Nẵng gây chấn động tại kỳ họp thứ 9 HĐND TP, Bí thư Thành uỷ Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh vừa tiếp tục có buổi nói chuyện vào tối 24/7 với gần 1.500 cán bộ công chức đang làm những công việc liên quan trực tiếp đến quyền lợi của người dân.

Ông Nguyễn Bá Thanh trực tiếp tham gia thi đấu bóng đá và quyên góp ủng hộ các nạn nhân cơn siêu bão Xangsane năm 2006 ở TP Đà Nẵng và tỉnh Quảng Nam 
Qua hơn 28 năm sau ngày giải phóng, lần đầu tiên Đà Nẵng có một buổi nói chuyện “vô tiền khoáng hậu” như vậy. Suốt gần 2 tiếng rưỡi đồng hồ, các cán bộ công chức Đà Nẵng - trong đó có không ít “vị quan” mới đây còn hoạch hoẹ dân – chen nhau ngồi cả xuống đất vì hội trường không đủ ghế, lắng nghe vị tân Bí thư Thành uỷ nói chuyện. Họ bật cười vì những câu nói tếu, rồi chợt đau nhói khi ngẫm lại ý nghĩa thâm sâu đằng sau nó. Để rồi tự thấy mình trở nên lành mạnh hơn, có nhiều dũng khí hơn để làm “lãnh đạo và đày tớ” của nhân dân!

4 nỗi sợ lớn

Không giấy, không tờ, vừa kết thúc buổi làm việc với một vị lãnh đạo cao cấp của Nhà nước CHDCND Lào sang thăm là ông Nguyễn Bá Thanh đến thẳng hội trường, lên ngay diễn đàn và bắt đầu câu chuyện. Hẳn nhiên ông đã chuẩn bị rất kỹ, chứ không như một Phó Giám đốc Sở Địa chính – Nhà đất Đà Nẵng, khi được gọi lên gặp ông (lúc ấy ông Nguyễn Bá Thanh là Chủ tịch UBND TP - PV) đã phải uống... 3 ly rượu để lấy bình tĩnh nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được gì vì... không “thuộc bài”.

Không hề vòng vo, ông vào đề luôn: “Sở dĩ có cuộc gặp hôm nay là vì một sự kiện quan trọng vừa diễn ra: Đà Nẵng được Chính phủ công nhận là đô thị loại 1. Tất nhiên chỉ mới “là” đô thị loại 1 thôi, còn để “làm” cho nó thực sự trở thành đô thị loại 1 được người khác tâm phục khẩu phục thì còn gian nan lắm. Nhưng chưa chi đã có người vội nảy sinh tư tưởng chủ quan, và tôi rất sợ từ điều đó sẽ dẫn tới 4 cái mất lớn hơn!”.

Cái mất đầu tiên, ông sợ, là mất thời cơ - điều mà Đà Nẵng đã tạo ra và tận dụng rất tốt khi từ một TP "cấp huyện" (đô thị loại 2 thuộc tỉnh QN-ĐN cũ) trở thành TP trực thuộc TƯ, và hơn 6 năm sau đã là đô thị loại 1. “Nếu không làm mạnh hơn nữa, Đà Nẵng sẽ mất cơ hội vượt lên trở thành TP động lực của miền Trung, chỉ sẽ là một anh làng nhàng trong khu vực mà thôi!”.

Ông Nguyễn Bá Thanh trực tiếp tham dự một phiên toà có tiếng kêu oan của người dân 
Từ đó, ông lo đến cái mất thứ hai: “Nếu tốc độ phát triển của TP trì trệ, không đáp ứng sự trông đợi của nhân dân thì cán bộ sẽ bị kỷ luật, bị thay đổi hoặc hạ tầng công tác. Chưa kể nhiều người tranh thủ quơ quào, kiếm chác còn sẽ bị luật pháp trừng phạt. Vậy là mất cán bộ!”.


 Một khi cán bộ thoái hoá, biến chất như vậy sẽ dẫn đến cái mất gì nữa? “Mất lòng dân – ông nhấn mạnh - Và một khi dân không còn tin chúng ta nữa thì cái mất thứ tư đau lòng hơn cũng rất dễ xảy ra: Mất chế độ!” - ông Nguyễn Bá Thanh nhấn mạnh.
Ông nói rõ: “Đừng nghĩ là dân không biết gì. Trình độ dân trí bây giờ cao lắm, họ thấy hết, biết hết những trò nhũng nhiễu, vòi vĩnh, phiền hà, nguyên tắc cứng nhắc... tồn tại trong đội ngũ cán bộ chúng ta nhưng không dám nói vì sợ bị trù dập. Họ là dân mà, nên chỉ cầu xin hai chữ bình an. Nhưng nếu được bảo vệ, họ sẽ nói hết. Khi ấy thì không thể che giấu đi đâu.

Dân nhìn đội ngũ cán bộ chúng ta cũng như các anh chị đang nhìn tôi vậy. Tôi ở trên này nhìn xuống chỉ thấy cả rừng người, không phân biệt được anh nào áo xanh, áo đỏ. Nhưng các anh chị ở dưới nhìn lên thì tôi chỉ ho một tiếng, nghiêng đầu sang phải, liếc mắt sang trái một chút là cả ngàn con mắt đều thấy. Dân nhìn chúng ta vậy đó. Bài học Thái Bình vẫn còn đau lắm. Cũng có sự kích động, có những phần tử xấu len vào nhưng chủ yếu là do chúng ta thôi. Dân như nước, đẩy thuyền lên là nước mà lật thuyền cũng là nước. Chúng ta phải sớm tự soi rọi lại mình chứ đừng để xảy ra tức nước vỡ bờ!”.

Cuộc đại phẫu tê tái

Từ cái nhìn, cái biết ấy của dân, ông Nguyễn Bá Thanh đem soi rọi vào đội ngũ cán bộ, công chức TP Đà Nẵng và khẳng định, họ đã làm được rất nhiều việc. Trong đó có không ít việc được nhân dân cả nước ghi nhận, Thủ tướng Chính phủ biểu dương, các tỉnh thành bạn kéo đến học tập... “Nhưng đây không phải là lúc chúng ta ca tụng nhau. Thành tích hãy để cho Đảng, Nhà nước và nhân dân ghi nhận, tôn vinh. Còn sư đoàn ngồi trước mặt tôi đây phải là sư đoàn làm, sư đoàn chiến đấu. Ai mang tư tưởng công thần thì xin mời đi sư đoàn khác!”.

 Ông đặt thẳng câu hỏi với ông Lê Ngọc Nam, Giám đốc Công an Đà Nẵng: “Có cái gì ở trạm CSGT Kim Liên (trên QL 1A ở cửa ngõ phía Bắc Đà Nẵng) mà ai vô CSGT cũng đòi cho ra đứng đó. Chỉ ít lâu sau là ai nấy khấm khá cả lên. Tiền ở đâu ra, tài sản ở đâu ra, dân biết hết, còn các anh có biết không?”.
Với sự rạch ròi đó, ông chỉ rõ hàng loạt sai lầm, khuyết điểm đi cùng những “nhân vật” của sự quan liêu, trì trệ, thoái hoá, biến chất – tuy không nhiều nhưng đang tồn tại lẩn khuất trong đội ngũ cán bộ, công chức ở nhiều cơ quan có trách nhiệm tiếp xúc trực tiếp hàng ngày với dân. Ông nhấn mạnh: “Người dân ngứa sau lưng, gãi không tới nên họ mới nhờ mình gãi. Nếu mình gãi không trúng, cứ nhè trước bụng mà gãi, coi chừng họ gai mắt, đạp xuống sông Hàn uống nước như chơi. Phải bắt cho trúng mạch, gãi cho đúng chỗ “ngứa” của người dân. Đừng cứ ngồi nói lý luận với nhau mà không chịu làm!”


Với ngành thuế, ông nêu ví dụ: Chủ một quán ốc hút ở ngã tư Lê Duẩn - Nguyễn Thị Minh Khai đến khóc ở Uỷ ban vì thuế từ 260 ngàn tăng lên 500 ngàn đồng/tháng. Ông giả làm người ăn ốc, vào quán này mới biết quán rất ế vì địa thế không tốt, chủ quán lại kém khâu ăn nói. Ông kêu Cục phó Cục Thuế Đà Nẵng Dương Tấn Lực lên hỏi: “Người ta buôn bán như thế mà thuế tăng gấp đôi, lên đến cả chỉ vàng/tháng thì làm sao sống cho nổi? Anh làm lãnh đạo mà không chú ý, để cán bộ hành dân ra bã đó nghe!”.

Với lực lượng Thanh niên xung kích, ông phê phán thẳng: “Với những kẻ cố tình vi phạm, lạng lách, đánh võng thì không dám làm gì, còn mấy bà trong quê ra, đem chục trứng, mớ rau kiếm sống, lẽ ra chỉ nên nhắc nhở họ thì hùng hùng hổ hổ đổ rổ rau của người ta ra đường. Ai bảo anh làm chuyện vô lễ với dân như vậy?”.

 

“Ở rạp xiếc, người ta cho mấy con thú ăn hột gì đó thì nó diễn. Một lúc sau lại ngồi lì ra, quất mấy roi cũng không đi, khi nào được ăn thứ hột đó nó mới diễn tiếp. Hãy cẩn thận kẻo mình lại giống như mấy con ở rạp xiếc, không cho ăn là không làm. Kể cả hố xí, mới ngồi thì thấy hôi, mà ngồi một hồi cũng quen. Tôi sợ nhất là thói quan liêu, hách dịch, vòi vĩnh... trở thành thói quen của cán bộ mình. Sợ kinh khủng!” –

Ông Nguyễn Bá Thanh
 
Với kiểm lâm, ông chỉ ra: “Người ta mang cả khúc gỗ lớn đi trên đường chứ có phải ở rừng ở núi gì đâu mà khó bắt thế? Hoá ra là cùng đường dây cả, lỡ làm ăn với nhau “thâm niên” rồi, lâu lâu bắt một cú biểu diễn thôi!”. Cũng với ý đó, ông hỏi lãnh đạo Sở VHTT: “Liệu có nên giải tán Đội kiểm tra liên ngành 814 hay không? Hô hào nào là quy định ánh sáng rồi kiểm tra, cấp phép... thế mà tệ nạn trong mấy karaoke đèn mờ vẫn tràn lan!”.

Với các ngành Xây dựng, Địa chính, Quy hoạch, Thuỷ sản - Nông Lâm, các BQL dự án..., ông cũng chỉ thẳng nhiều biểu hiện vòi vĩnh, bắt chẹt nhưng lại rất sở hở trong công tác quản lý. Từ kiểm định sai đến không làm hết trách nhiệm giám sát chất lượng công trình, cố tình gây khó dễ đã tạo nhiều khó khăn lớn đối với nhu cầu thiết yếu của người dân trong việc ổn định nơi ăn chốn ở, xác định sở hữu nhà đất..., kể cả làm ách tắc các công trình trọng điểm. Nhiều cán bộ, công chức không thông cảm với nỗi khổ của người dân phải di dời, có người vô trách nhiệm làm gần 20 hộ dân thuộc dự án mở rộng sân vận động Chi Lăng bị thiệt hại từ 5 – 50 triệu đồng, gây phản ứng gay gắt trong dân.

Ngược lại, có người nhận đút lót mà làm sai để bị kiện, có người là cán bộ địa chính mà “đạo diễn” cho dân kê khống để kiếm thêm tiền đền bù chia cho mình, móc nối  với cò đất chọn lô ngon mua lại giấy đất để bán kiếm lời... Vậy mà việc quản lý, xử lý của lãnh đạo các cấp còn tỏ ra rất bất cập, đơn cử như ông Nguyễn Điểu, Giám đốc Sở Địa chính – Nhà đất: “Ông bảo đuổi mấy chục cán bộ nhưng chỉ có một anh đi tỉnh khác, còn lại đều chạy từ chỗ này qua chỗ kia mà ông không biết. Chỉ biết mình hoàn thành “nhiệm vụ” đuổi, rồi thôi!”.

Kể cả với nhiều công trình thiết yếu của TP thì các cơ quan này cũng tỏ ra rất trì trệ: “Các anh không thấy xấu hổ khi Đà Nẵng là đô thị loại 1 mà tìm hoài không ra nhà vệ sinh công cộng hay sao? Không có nhà vệ sinh, người ta đi bậy ra đường làm sao phạt được? Khó gì chuyện đó mà tôi đã đích thân năm lần bảy lượt đưa các vị đi tìm đất, vậy mà mấy năm rồi vẫn chưa ra nhà vệ sinh công cộng? Khó gì cái đài hoả táng mà nói mấy năm rồi vẫn không có?

Tình trạng giết mổ lậu tràn lan khiến dân kêu không thấu trời vì ô nhiễm, vì tiếng ồn. Vậy mà nói mãi một cái lò giết mổ tập trung vẫn chưa có. Mấy anh ở Sở Thuỷ sản – Nông lâm hình như chưa bao giờ thức đêm đến mấy lò mổ tư nhân để hiểu nỗi khổ của dân ở quanh đó phải không?... Tôi tin không phải khó làm, nhưng các anh ôm nhiều quá, cứ sợ chia ra thì mình mất quyền lợi. Nhưng ôm vô mà sức không làm nổi. Vậy là mọi chuyện cứ ách tắc kéo dài”...

Đau nhói hơn nữa là khi ông đề cập đến tình trạng nhũng nhiễu xảy ra ở Sở LĐ-TB-XH và Sở GD-ĐT: “Tôi đã nói anh Nguyễn Mạnh Hùng (Giám đốc Sở LĐ-TB-XH) bao nhiêu lần là phải thành lập một bộ phận chuyên trách lo chuyện nhà đất, chính sách cho các Bà mẹ VNAH, các gia đình thương binh liệt sĩ. Khi người ta đến đưa đơn, mình tiếp nhận, hỏi han cặn kẽ rồi trực tiếp đi lo cho người ta. Vậy mà cũng không! Nhiều người công trạng chưa có gì, trình độ cũng chẳng là bao nhưng lớn tiếng hạch sách, xúc phạm những người đã hy sinh xương máu cho mình có cái chỗ ngồi hiện tại. Ai cho phép làm điều vô lễ ấy?

Với ngành GD-ĐT, giáo viên sau khi hết thời hạn đi miền núi, lẽ ra phải được tiếp nhận theo đúng quy định. Vậy mà cũng buộc họ phải chung chi, một chai rượu chưa chịu, phải mấy chục triệu mới cho làm, cho dạy. Có những giáo viên từ trên núi về, hoàn cảnh rất nghèo, rất đáng thương, vậy mà cũng "chặt đầu, lột da" cho được. Họ cầm những đồng tiền đó mà không thấy xấu hổ. Bữa ni ai muốn xin vô chỗ nọ, chỗ kia đều phải tiền hết, bất kể người giỏi, bất kể người xứng đáng được nhận. Đau lòng quá đi, tức không chịu được!”...

Chính thức tuyên chiến!

Ông nhìn đồng hồ: 21h45. “Nói những chuyện thế này tôi có thể nói đến 6 giờ sáng, các anh chị có đủ sức nghe không!”. Một thoáng im lặng. Rồi gần như cả hội trường đồng thanh: “Nghe!” - một phản ứng lành mạnh sau cơn đau tê tái dù ông Nguyễn Bá Thanh vẫn chưa nêu ra hết. Nhưng ông không tiếp tục đề cập đến những biểu hiện kém vui nữa mà định hình các biện pháp sắp tới: “Là cán bộ, công chức phải có tấm lòng với dân. Nhưng tấm lòng đó phải thể hiện bằng hành động chứ không thể nói suông được. Ai cũng nói cán bộ là công bộc của dân, nhưng nên nhớ, Bác Hồ dạy chúng ta, “cán bộ phải là người lãnh đạo, là đày tớ trung thành của nhân dân”. Nghĩa là cán bộ phải tiên phong, đi đầu với một tinh thần tận tuỵ trong phong trào cách mạng để quần chúng noi theo chứ không chỉ có nghĩa “cán bộ là công bộc”. Công bộc mà giàu có, quyền thế như rứa thì cho dân làm công bộc với!”.

Với tinh thần đó, ông phát động trong toàn thể cán bộ, công chức và nhân dân Đà Nẵng phong trào “tìm và diệt” tiêu cực. Ông cho hay: “Sắp tới Thành uỷ, UBND TP sẽ nghiên cứu hình thành đường dây nóng để cán bộ, nhân dân phản ảnh những tiêu cực mà mình phát hiện thấy. Riêng số điện thoại của tôi luôn luôn công khai (0903500205), ai phát hiện ở đâu có những vị cán bộ, công chức vô lễ với dân, sách nhiễu dân thì cứ gọi cho tôi.

 

Trước đây, tôi chưa nói thì có khi còn châm chước bỏ qua, chỉ nhắc nhở. Nhưng sau buổi nói chuyện này rồi, tôi chính thức tuyên chiến với tệ nạn quan liêu, hách dịch, vòi vĩnh... của đội ngũ cán bộ, không thể chấp nhận những cán bộ như vậy được nữa. Với tư cách Bí thư Thành uỷ, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội, tôi sẽ phối hợp với lãnh đạo UBND TP tăng cường giám sát, xử lý nghiêm các cán bộ vi phạm!”.

Ông Nguyễn Bá Thanh
 
Về những vấn đề cụ thể hơn, ông nêu rõ: “Hạn cuối đến 31/12/2003, nếu còn một hộ chính (bên cạnh hộ chính có thể còn có các hộ phụ) nào bị giải toả trắng mà chưa được bố trí đất tái định cư thì Trưởng BQL các dự án phải bị cách chức. Mà không chỉ các Trưởng Ban đâu, nếu phạm vi trách nhiệm rơi vào các vị giám đốc Sở thì cũng cách chức luôn. Các BQL dự án cho dân mua đất tái định cư được nợ từ 5 – 10 năm (trước đây chỉ 5 năm) không phải trả lãi suất, không buộc phải trả từng năm mà trả vào ngày cuối cùng của thời hạn cũng được.

Các chung cư đang bố trí cho các hộ nhà chồ, hộ xoá đói giảm nghèo, nay cho họ hết. Sắp tới xây tiếp hàng chục chung cư nữa để bố trí cho các hộ gia đình chính sách, người nghèo... Người già, người tàn tật được ưu tiên bố trí ở tầng 1. Công khai ra, vì sao anh được bố trí ở tầng 1, chứ không phải nhận năm bảy triệu rồi đưa vào đó. Các hộ chính sách nghèo lâu nay ở nhà Nhà nước, sau khi hoá giá còn nợ năm ba triệu thì xoá cho họ, riêng một trăm mấy chục ngôi nhà giữ làm công sản thì lên danh sách công khai.

Phòng Tiếp dân của TP lúc đầu làm được, nhưng nay thấy có vẻ uể oải, phải chấn chỉnh lại. Công ty Phát triển và Khai thác hạ tầng Khu công nghiệp lưu ý điểm nóng về đền bù giải toả và tái định cư ở khu vực Hoà Khánh; BQL các dự án Tuyên Sơn, Đò Xu, Cẩm Lệ, Bình An, An Hoà... khẩn trương đẩy tiến độ vì mùa mưa gió đã đến gần, nhất là các công trình trường học cho kịp năm học mới...”

“Tự soi rọi lại mình, chúng ta thấy bên cạnh những thành quả vẻ vang vẫn còn nhiều bất cập mà nếu không kịp thời khắc phục, sửa chữa e rằng tình hình sẽ còn phức tạp hơn. Hy vọng với sự tự giác của đội ngũ cán bộ, công chức và sự hợp tác của nhân dân, tình hình sẽ ngày càng tốt đẹp hơn lên!” – ông Nguyễn Bá Thanh bày tỏ chân tình.

Theo Infonet.
Phần nhận xét hiển thị trên trang