Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Mọi thứ đã kích hoạt


Cu làng cát
Từ ngày Trung Quốc hạ đặt giàn khoan trái phép trong vùng biển chủ quyền Việt Nam, mọi thứ đã kích hoạt. Mọi thứ đã thay đổi. Tất cả, tất cả chúng ta đều vĩnh viễn thay đổi cách suy nghĩ, cách tư duy, cách tiếp cận, cách nhìn nhận. Mặc dù trong góc khuất nào đó, có không ít người vẫn ít nhiều muốn nghĩ về một điều gì đó “lành” hơn, nhưng thực tế đã buộc thay đổi vĩnh viễn về ý thức.

Lòng yêu nước đã được kích hoạt trở lại sau vụ cắt cáp tàu Bình Minh 02 trước đây. Lúc đó cộng đồng mạng trở thành làn sóng phản đối rầm rộ và truyền thông đưa tin theo “chừng mực”. Nhưng ngày nay, với giàn khoan trái phép của Trung Quốc hạ đặt trong vùng biển chủ quyền Việt Nam, một cấp độ phản ứng lớn hơn cả trong nước và thế giới. Lòng yêu nước của người Việt trong và ngoài nước bùng lên mạnh mẽ, chỉ cần một “công tắc đẩy”, mọi thứ đều có thể lay chuyển. Từ đồng bằng lên miền núi, từ làng biển đến trung du, đâu đâu cũng một lòng sục sôi.

Một người phụ nữ ở TP. Hồ Chí Minh đã tự thiêu để lại các di thư phản đối Trung Quốc, bà nêu lên khí phách Hai Bà Trưng xưa để những ai có chí hướng nhớ lấy. Hành động của bà là hệ quả tất yếu của sự ngang ngược, đè nén từ “máu đại Hán” đe dọa không gian sinh tồn của người Việt trong nhiều năm qua.

Tất cả mọi việc đều kích hoạt từ sự kiện giàn khoan trái ngược. Lãnh đạo cấp cao có các chuyến con thoi với các nước trong khu vực và những tuyên bố từ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cho thấy không trông đợi gì vào thứ “viễn vông” vô bổ và vô tích sự. Các phát biểu mạnh mẽ của Thủ tướng trên diễn đàn ASEAN hay từ philippine đều mang đến sắc thái khác trước đây rất nhiều. Chỉ rõ Trung Quốc là mối đe dọa biển Đông, điểm thấu Trung Quốc nói khác xa với làm từ một vị nguyên thủ cấp cao là sự khác biệt rất lớn so với thời gian của những năm qua.

Chủ tịch nước hay Chủ tịch quốc hội cũng có những phản ứng tương thích trước diễn đàn quốc dân. Những vị nhân sĩ trí thức, đến giới nghiên cứu chuyên môn, hoặc về những cá thể công dân đâu đâu cũng một quan điểm nhìn nhận sự tráo trở của Trung Quốc trong hành vi bất trắc xâm phạm chủ quyền Việt Nam. Nếu có một hội nghị Diên Hồng lần nữa, chắc chắn không chỉ những vị cao niên tâm vững như bàn thạch đả thông tư tưởng cho các thế hệ con cháu về lịch sự chống ngoại bang phương Bắc mà những bậc lão thành cũng thay đổi nhân sinh quan, thế giới quan đã mang theo mấy chục năm nay.

Bộ ngoại giao cũng hoạt động năng nổ hơn với các cuộc họp báo quốc tế. Những lời phát ngôn đanh hơn, thép hơn và rõ ràng hơn nhiều so với thời kỳ tàu Trung Quốc đánh phá tàu cá dân sự ngư dân nhưng vẫn phải nuốt bồ hòn gọi là “tàu lạ”.

Một sự cởi trói trong thế giới quan và nhân sinh quan từ tất cả mọi giai tầng xã hội đã hét lên rõ ràng, kêu lên rõ ràng, điểm lên rõ ràng, chỉ mặt rõ ràng, ghi vào lịch sử một cách rõ ràng danh từ Trung Quốc “nói khác với làm”. Khi một nhà khoa học hỏi ông bình luận thế nào về 16 chữ vàng và 4 tốt, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam đã đáp lời không do dự: “Tôi nghĩ vàng cũng tốt nhưng kim cương còn tốt hơn”.

Kim cương ở đây là gì? Là dòng dân, là đất nước, là quốc gia, là dân tộc. Kim cương ở đây không phải là thứ “viễn vông” mà có thật. Kim cương ở đây không phải là thứ “lệ thuộc” mà là sự quý báu của các đối tác trên bình diện đa phương. Kim cương ở đây không phải là thứ giao hảo với kẻ cướp, mà kim cương ở đây là thứ thuộc về lòng dân, thuộc về nhân dân. Chính nhân dân chỉ ra viên kim cương đó, một cách bền bĩ, mài giũa một cách hòa hiếu, nhưng sắc cạnh vô cùng, long lanh vô cùng, nhạy bén vô cùng, bền gan vô cùng, chính nghĩa vô cùng. Kim cương đó cũng là khí phách tổ tiên cha ông ngàn đời đánh bại giặc phương Bắc truyền lại.

Tất cả đều kích hoạt bởi một thứ năng lượng cố kết toàn dân, “lòng yêu nước’. Từ những tộc người nhỏ bé trên những rặng núi xa xôi đến những làng xóm hẻo lánh ở biển chân trời, từ bao miền quê còn nghèo khó đến những đô thị hiện đại đều chung một tấm lòng. Đó là những bức trường thành chống đỡ mọi hiểm ác từ kẻ lớn luôn rắp tâm thôn tính đất đai hương hỏa nước Việt.

Người ta hy vọng rằng, sự “viễn vông” sẽ được cảnh tỉnh, bị đẩy lùi, được đả thông để tránh đi nhiễu sự cho dân tộc. Nhưng khi điều “viễn vông” cố bám lấy, chắc chắn nó bị tiểu phạt bởi chính bàn tay của người nước Nam vốn là con cháu của hào khí Đông A của khí phách Bặch Đằng giang, của phòng tuyến Như Nguyệt, của Chi Lăng-Xương Giang, của Ngọc Hồi-Đống Đa...


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: