Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Ôi Tân Cương!


Lương Kháu Lão
xinjiang_466x262Tôi từng mơ có một lần đặt chân đến Tân Cương, nơi có những thành quách đền đài hoành tráng, nơi có những thảo nguyên bao la, những cánh đồng cỏ rộng tít tắp phía chân trời, nơi những người dân du mục chăn thả những đàn cừu đàn ngựa và cất cao tiếng hát ngợi ca quê hương tươi đẹp, nơi có những cô giái Duy Ngô Nhĩ có dáng người châu Á nhưng lại có đôi mắt đẹp sâu thẳm và huyền bí của người châu Âu, những cô gái mà ngày đã lâu lắm rồi, khi còn bé, tôi đã chen chân đi xem đoàn ca múa Duy Ngô Nhĩ sang Việt Nam biểu diễn và tôi còn nhớ mãi động tác lắc cổ điển hình của họ, những chiếc cổ trắng ngần lắc qua lắc lại mềm mại như không có xương.
Nhưng tôi chưa có dịp đến Tân Cương vì nghe nói nơi đó đang không yên ổn. Người dân tộc ở Tân Cương trong đó có người Duy Ngô Nhĩ bị người Hán đè nén áp bức đồng hóa từ đời này sang đời khác, đến đời cộng sản thì càng ngày càng khắc nghiệt và cuộc vùng dậy của họ cũng ngày càng mạnh mẽ. Những tin tức về những cuộc nổi dậy, những cuộc đàn áp chết nhiều người từ Tân Cương dội về làm cả thế giới lo ngại.
Ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh, ông tổ của chủ nghĩa Mác đã “dạy” như vậy và người dân Tân Cương đã thực hiện đúng như vậy và họ đã bị đàn áp và tàn sát dã man. Họ phải rời bỏ quê hương dắt díu nhau hàng ngàn cây số để tìm đất sống cho dù sự sống phải đổi bằng cái chết. Sự việc vừa xảy ra ở cửa khẩu Bắc Phong Sinh tỉnh Quảng Ninh (*) chỉ là một trong rất nhiều câu chuyện bi thương của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, một dân tộc rất yêu tự do và phóng khoáng, một dân tộc rất hiền lành đã bị biến thành hung dữ và khi hết đường lui, họ chỉ có con đường tự sát. Khốn nạn thay! Một dân tộc đang bị xóa sổ bởi những người đồng loại cùng một Tổ quốc.
Ôi! Đã sang thế kỉ thứ 21 rồi mà sao con người còn đối xử với nhau như loài cầm thú vậy. Chúng ta hãy thử đặt địa vị của mình là một người Duy Ngô Nhĩ, mình sẽ sống ra sao khi bị khinh rẻ, bị ruồng bỏ, bị đàn áp, bị đánh đập, bị giết chết như giết một con chó. Hãy xem những tấm hình các xác chết đặt trên các xe ba gác ở cửa khẩu Bắc Phong Sinh trước khi bàn giao cho phía Trung Quốc thì thấy họ ăn mặc rách rưới đói khát đã bao ngày nay để lê được bước chân tha hương đến đất Việt Nam thì có thể hiểu được họ ở cuối con đường sống rồi. và nếu còn sống mà bị trả về Trung Quốc họ sẽ bị tra tấn cho đến chết vì thế có thể giải thích vì sao họ sẵn sàng tự sát sau khi manh động không thành.
Vấn đề sắc tộc luôn là vấn đề nóng của thế giới. Chủ nghĩa khủng bố cực đoan đang làm đau đầu các nhà cầm quyền từ Mỹ, Nga đến Trung Quốc. Chủ nghĩa li khai đang là những thùng thuốc súng luôn sẵn sàng bùng nổ ở khắp nơi trên hành tinh này. Đức chúa Jesu, Đức Phật Thích Ca Mầu Ni, Thánh A La đều dăn dạy con người điều thiện, sống trong vòng tay thương yêu của đấng tối cao nhưng sao con người luôn lấy đạo giáo làm vũ khí để giết nhau. Từ hàng ngàn năm nay đã thế và hôm nay vẫn thế.

Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả

(*)   “…Đành rằng, vẫn biết Hà Nội và Bắc Kinh là hai nhà nước có thể “chia sẻ” với nhau cách đối xử với những người bất đồng với chính quyền. Đành rằng, tiêu diệt một nhóm người có vũ trang thì không ai trách cứ được mình. Nhưng, nếu 16 người vượt biên (có 4 phụ nữ và 2 trẻ em) này không bị đối xử quá lạnh lùng thì người Việt đã không phải đổ máu và bàn tay người Việt đã không phải dính máu người Duy Ngô Nhĩ.”  (Bình luận của nhà báo Huy Đức về vụ xả súng tại cửa khẩu Bắc Phong Sinh – Quảng Ninh ngày 18/4/2014)

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: