Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Trích TT:

15.
Năm Bính Thân là năm lũ lụt khủng khiếp xảy ra trên lưu vực sông Hồng Hà. Hầu như khắp đồng bằng bắc bộ năm ấy ngập lụt kéo dài. Người ta chưa quên trận lụt Ất Dậu, sau đó là trận đói, người chết như ngả rạ, chỉ cách đó hơn nửa con giáp.
Đê sông Lư bị vỡ ở một vài đoạn gần nơi đổ ra sông Hồng. Nhưng đó là cảnh tượng kinh hoàng xảy ra ít ngày sau khi tôi trở về làng.

Chiều hôm đó, mẹ tôi phải mang thêm một xuất cơm nữa cho tôi ở ngoài đình. Cho đến lúc đó tôi vẫn chưa được gặp và nhìn thấy mặt cha tôi, dù cả hai cùng bị giam chung một chỗ.
Nơi nhốt cha tôi người ta canh chừng cẩn mật hơn. Ngay cả đến mẹ tôi khi bà mang cơm đến vẫn phải chờ ở bên ngoài. Người ta sẽ mang vào cho cha tôi. Ông ăn xong đồ đựng mới được đêm ra trả cho mẹ tôi mang về, lấy cái đựng cho bữa sau.
Những người giam chung với tôi hình như đã quen với cảnh bức bối. Lại bị đói lâu ngày nên khi người nhà mang cơm đến, họ đón ngay lấy ăn ngấu ăn nghiến. Có người bớt lại một phần, nắm nhỏ lại như quả ổi. Sau đó nhấm nháp như thể cơm là thứ quý giá, ngon lành chưa được biết đến bao giờ, không nên ăn hết ngay một lúc.
Tôi như con chim đang bay nhảy tự do, đột ngột bị giữ lại nơi này, cảm giác ngột ngạt thật khó tả.
Đối với tôi gian nhà này là khối không gian nhỏ bé, chật chội, nồng nặc mồ hôi người tính bằng mi li mét khối.
Kể cả ban ngày, ánh sáng cũng chỉ lờ mờ yếu ớt vì không có cửa sổ. Tôi không làm sao nuốt nổi phần cơm mẹ tôi mang vào. Tất nhiên là cơm canh cũng chẳng có gì đặc biệt. Đối với tôi cơm ngon hay không lúc này không để tâm đến. Tôi chỉ ăn được chút ít rồi cho người bên cạnh. Bác này người hốc hác, ốm nhom, đã mấy ngày nay không có ai mang đồ ăn thức uống cho bác ấy.
Ai đó nói thì thầm: “ Khốn khổ, chả biết ông ấy mắc tội lỗi gì, vợ con đã từ cả. Thôi thì mỗi người san cho ông ấy một chút. Cứ nhịn đói thế này sống làm sao nổi?”.
Đấy là câu chuyện duy nhất tôi nghe được từ lúc vào đây.
Lạ một nỗi cùng chung cảnh ngộ, mà không ai thổ lộ, than vãn với ai một lời. Một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đấy khiến người ta phải thận trọng, e dè lẫn nhau. Mỗi người là một thế giới tối tăm và bí hiểm không thể sẻ chia và thông cảm được cho nhau!
Tôi cố gắng dò hỏi để biết thêm đang xảy ra chuyện gì bởi từ lâu mình vắng nhà. Mọi cố gắng tìm hiểu của tôi đều không thành. Cuối cùng tôi chẳng biết thêm chuyện gì ngoài những chuyện vô thưởng vô phạt.
Đêm tối chụp xuống rất nhanh.
Cái nóng oi ả ngày hè như dồn cả vào lúc đầu hôm, nóng bức không thể tả nổi. Quần áo tôi mặc trên người mồ hôi túa ra ướt như bị nước mưa.  Ngoài trời thỉnh thoảng lòe lên ánh chớp. Ai nấy cũng mong trời đổ xuống cơn mưa. Chỉ có cơn mưa mới có thể làm dịu nóng bức vào lúc này. Mấy mảnh quạt mo, gió quẩn gần như chả có tác dụng gì. Lại thêm muỗi vo ve xà vào mặt, vào cổ. Giống ký sinh này hình như không sợ nóng bức, càng nồng oi, chúng lại càng hăng hái lăn xả vào những con người khốn khổ, không mùng màn, năm co ro trên nền đất.
Mấy ngày đi đường cực nhọc, dồn dập bao nhiêu chuyện choáng váng bất ngờ, đầu óc tôi như mụ đi, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa.
Tôi thiếp đi trong giấc ngủ đầy mộng mị..
Tôi thấy mình đang qua một con sông rộng, nước to, không nhìn thấy bến bờ nơi đâu? Thuyền thì mong manh, chắp vá bằng những mảnh gỗ đã mục ải, nước đang rò rỉ, tràn vào lòng thuyền qua những mối ghép nứt nẻ.
Bốn bề hoang vắng đến rợn người. Chỉ nghe thấy tiếng nước réo ào ào, cuộn lên mặt sộng những đụn nước trắng xóa hình con voi rờn rợn.
Người lái đò không biết đã biến mất từ khi nào? Có thể ông ta đã bị sóng đánh ngã nhào xuống sông, có thể ông đã nhảy xuống bơi vào bờ??
        Tôi cuống cuồng trên chiếc thuyền không lái, chưa biết tính cách nào. Chợt một cột nước dựng đứng ngay trước mũi thuyền, rồi đổ ập xuống. Trời đất trắng đục một mầu. Không còn nghe thấy gì, nhìn thấy gì nữa.. Tôi bất lực, nhắm mắt lại, bỏ mặc cho cảnh ngộ muốn đến đâu thì đến!
Tôi cứ thế trôi qua những cánh đồng cây ngả nghiêng, xơ xác. Qua những cụm tre làng chỉ còn túm ngọn vật vờ ngả nghiêng theo dòng. Những con trâu hốt hoảng co ro đứng trên mái nhà. Không hiểu sao những mái rạ mỏng manh như thế lại không bị sụp xuống dưới sức nặng của những thân trâu?
Tôi thấy mình là một chiếc lá, rách nát, bỏng rát trôi đi.. Một con trâu từ đâu xồng xộc lao đến dẵm lên ngực tôi đau nhói, làm tôi bất thần tỉnh dậy. Tôi vừa qua một cơn ác mộng thực tại, hay là điềm báo trận lũ sắp xảy ra? Điều này mãi cả sau này tôi vẫn không tự giải thích được cho mình!
Thì ra tôi đang mơ giấc mơ khủng khiếp của riêng mình. Không có con trâu nào cả. Cảm giác đau ban nãy là có ai đó hoảng hốt dẫm lên ngực tôi, khiến tôi đau ê ẩm.
Hình như bên ngoài đang xảy ra chuyện gì đó. Một người cùng phòng đang tìm cách ngó ra bên ngoài qua lỗ thủng nhỏ gần chỗ tôi nằm. Ông ta vô ý đã dẫm phải tôi..




( Còn nữa..)



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: