Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Bài từ năm cũ..

THẬT ĐÁNG GHÉT

Category: , Tag:
09/01/2011 07:23 am



Đâu phải tại nhà hết gạo?
Lưng ba đồng mỏng dắt mình
Cũng một mảnh vườn, căn nhà trú khi mưa, khi bão
Rượu thơm đủ đãi bạn hiền

Sao canh cánh bên lòng như người mắc nợ?
Không vay
Ta trả hết đời!
Nợ đất, nợ trời, nợ biển
Nợ người
Ta trả sao đây?

Nợ những con đường vừa đi vừa ngẫm ngợi
Nợ những con sông
Sóng vỗ ân tình
Nợ bãi cỏ non
Nợ dòng suối nhỏ
Nợ em nhìn trong mắt anh ..

Ta chỉ có một trái tim làm sao trả đủ?
Câu thơ thơm thảo
Trong lành
Một kiếp sống thừa đáng sợ!
Say yêu
Chưa dám hết mình!


Huyền thoại
Nhật Chiêu 
Bên bờ biển. An Tiêm ngồi trên gành đá. Nhìn khơi xa. Nhìn một cái gì đó ngoài khơi xa. Một màu xanh. Một màu sương. Xa khơi xanh và sương.
Chàng ngồi từ sớm. Biển bắt đầu loang nắng. Nắng hồng và xanh. Biển xanh và hồng. Nhưng vai chàng óng ánh nắng bồ quân.
Bờ biển đầy đá dựng, lô nhô đủ hình thù. An Tiêm im lìm như đá, có hình thù như đá, có trầm tư của đá.
Những người đánh cá ra đi và trở về thường nhìn thấy người đàn ông mắt buồn ấy nhìn ra khơi xa. Mắt chàng buồn. Không phải nỗi buồn thường tình. Nỗi buồn trong mắt chàng có màu biển. Màu xa khơi.
Thân ái chào chàng, rồi vừa đi các ngư phủ vừa thì thào với nhau:
Ông ấy cứ ngồi nhìn biển, làm gì không biết nữa.
Ông ấy nhìn ra khơi. Ông ấy tìm cái gì đó. Hoặc nhớ cái gì đó.
Biển là để bắt cá. Không phải để nhìn. Không bình thường đâu.
Như thể ông ấy đang chờ ai đó ngoài khơi về. Ngồi chờ lâu lắm rồi. Chờ từng ngày.
Không đâu. Ông ấy muốn ra khơi thì có.
Chẳng lẽ ông ấy muốn trở ra hoang đảo?
Sao gọi là hoang đảo. Đó là đảo Dưa hấu. Ông ấy đã biến hoang đảo thành đảo An Tiêm, đảo của những trái dưa mùa xuân.
Vua đã bãi bỏ lệnh lưu đày, cho gọi ông ấy về.
Vua cần ông ấy.
Tại sao lưu đày?
Ông ấy không cần vua.
Ai cần ông ấy? Bọn mình đâu cần ông ấy.
Nhảm! Anh chưa từng ăn dưa hấu à?
Dưa hấu là của chim trắng gieo xuống đất, không phải của An Tiêm.
Sao chim trắng không gieo xuống vườn nhà anh?
Tình cờ thôi mà.
Như tình cờ vợ anh đẻ con cho anh!
Nói lạ!
Tại sao An Tiêm lại chống vua?
Không chống vua. Chỉ sống theo ý mình.
Phải sống theo ý vua.
Như thế không phải là An Tiêm.
Là An Tiêm thì sao nào? Không là An Tiêm thì sao nào? Ngồi im lìm trên đá hằng ngày thì là gì?
Không ai là ai. Chúng ta chỉ là những con cá.
Còn những con cá?
Cũng thế thôi!
Không phải chúng ta bắt cá à?
Có ngày cá sẽ bắt chúng ta, biển sẽ bắt chúng ta. Mà đã từng như thế rồi nếu cá to, ta nhỏ.
An Tiêm nói cá cũng có ý cá, tôi nghe thế.
An Tiêm nói cái đó trước khi im lặng như bây giờ.
Cá có ý cá à? An Tiêm ở trong đầu các người thì có!
Nếu có thần linh, họ sẽ giống An Tiêm.
Không, An Tiêm là con người.

An Tiêm không nghe họ nói, không thấy họ đi. Anh đang tìm kiếm trong sương mù một hòn đảo xa khơi. Một hòn đảo chỉ hiện ra khi có sương mù mùa xuân. Cùng với sương mù ấy nó đến. Và nó sẽ cùng tan với mù sương ấy.
Nó không phải là đảo An Tiêm. Cái đảo mà anh đã chinh phục và biến nó thành trù phú, anh đã để lại cho người khác.
Trong khi đó, dường như bản thân anh lại trở thành một hoang đảo bốn bề lộng gió. Anh muốn một lúc nào đấy sẽ chinh phục hoang đảo ấy, một hoang đảo an tâm.
Anh là đảo. Gió thổi qua đảo. Trăng đi qua đảo. Sóng gió gào thét ngày đêm, bốn mùa. Nhưng an tâm là đảo.
Anh là đảo. Niềm vui xô vào đảo. Nỗi buồn ập vào đảo. Bóng tối và ánh sáng làm phép lạ, cho đảo hiện ra hoặc biến mất trong sương mù. Nhưng an tâm là đảo.
An Tiêm ngồi trên gành đá, bàn tay phải chống cằm, khuỷu tay chống đùi. Trầm tư mà không trầm tư. Chỉ nhìn. Khơi xa.
Đảo khi thì vô hình, khi thì đa sắc.
Có đảo hay không đảo, An Tiêm không biết.
Có thể đó là hòn đảo rỗng không. Không có gì trên đó, cho dẫu là cỏ cây, suối nước. Không có cả chim chóc. Không có những quả dưa mùa xuân.
Có thể đó là hòn đảo thần tiên. Đảo của niềm vui. Lãng uyển bồng hồ. Và không nơi nào đẹp đến thế.
Mình không biết gì về hòn đảo của sương mù mùa xuân này, chàng tự nhủ. Mình chỉ nhìn thấy nó. Nhưng có lần, khi chỉ cho một ngư phủ nhìn về hòn đảo mới hiện, ông ta lắc đầu và bảo rằng không nhìn thấy gì hết.
Nhưng về bản thân mình, ta cũng đâu biết rõ. Trước khi trở thành con nuôi của nhà vua, ta là ai?

An Tiêm trở về làng xưa. Gặp lại vợ con, người làng. Mọi người muốn anh kể chuyện lưu đày, kể chuyện đảo hoang. Anh im lặng.
Nhưng huyền thoại An Tiêm vẫn lan truyền. Và anh biết mình sẽ trở thành bất tử. Nếu anh chết trên hoang đảo thì sao nhỉ? Sẽ không có huyền thoại.
Chỉ vì những trái dưa mùa xuân.
Hằng ngày An Tiêm ra bờ biển, ngồi giữa huyền thoại về chính mình. Nhưng anh đã quên cái gọi là những quả dưa mùa xuân rồi. Xuân gì chứ, bây giờ mùa nào mà chẳng có dưa hấu?
Bây giờ anh chỉ chú tâm đến hòn đảo chỉ hiện ra cùng với sương mù mùa xuân. Trên hòn đảo lúc ẩn lúc hiện này, đã từng có ai đặt chân lên chưa? Nó là ảo hay thực.
Ngồi trên đá nhìn hòn đảo sương mù, anh thấy đảo khi thì mỉm cười thân thiết, khi thì gầm gào đe dọa, khi thì hằn cái bóng nhạo báng lên trời, khi thì làm bộ lạnh lùng lảng xa.

Đôi khi đứa con trai mười lăm tuổi của anh ra bãi tìm anh.
Cha sắp đi xa, phải không?
Thế thì con nghĩ sao?
Cho con theo!
Đi thế nào? Đến đâu? Tìm cái gì? Để làm gì? Tất cả những thứ đó ta còn chưa rõ, làm sao cho con đi theo?
Nói thế nhưng An Tiêm thừa biết rằng nếu có thể trả lời tất cả những câu hỏi đó thì cần gì phải ra đi, phải lên đường?
Đứa con trai tiếp tục nằn nì. Nó mơ ước phiêu lưu, mạo hiểm, viễn du, hải hành. Những đảo hoang. Những bờ bến lạ. Đời sống trong thôn làng này quá nhỏ bé, chật hẹp. Ghe thuyền nhỏ, đánh bắt gần bờ nó chán lắm rồi.
Đứa con trai luôn luôn nghe gió và mây gọi nó đi. Đi, đi đâu cũng được. Ra đi, thế thôi. Là lữ khách. Là khách du trần thế. Là đi. Đó là ý nghĩa.
Cha ơi, con là con trai An Tiêm mà.
Thì sao nào?
Thì con sẽ chinh phục đảo hoang. Sẽ tạo lập những vườn cây trái mới, sẽ thành huyền thoại bất tử như cha.
An Tiêm nắm chặt bờ vai hãy còn mềm mại của đứa con trai. Giọng anh vang lên vừa quyết liệt vừa run rẩy.
Huyền thoại à? Huyền thoại nào kia chứ?
Mọi người tôn thờ cha. Con sung sướng và kiêu hãnh biết bao.
Ta chỉ là người bình thường. Bình thường như Trương Chi. Thế mà ngay cả tài ca hát như anh, ta cũng không có. Ước chi ta biết hát. Để không phải lặng im như thế này, nhìn những ban mai và hoàng hôn trên biển. Để không phải tàn hơi lặng lẽ với già nua.
Không. Con yêu cha vì cha là cha mà. Cha là An Tiêm.

Và một sớm mai kia, đứa con mười lăm tuổi của An Tiêm biến mất. Không ai hiểu vì sao cậu lại mất tích. Chỉ một mình An Tiêm. Anh khóc mà không biết mình đang buồn hay vui.
Đứa con trai ấy sẽ tạo huyền thoại mới chăng?
An Tiêm lại ra bờ đá ngồi, nhìn xa khơi. Dõi theo bóng hình chàng thiếu niên kiêu hãnh, lên đường tìm kiếm đảo hoang và những bình minh mới.


NGUYEN at 09/09/2011 10:17 pm comment
Chào HG .NGUYEN ghé chơi, đọc bạn hay lắm. Rỗi qua nhà minh chơi nhé ! Biết Đinh Công Thủy có Blog cho xin địa chỉ nhé, nếu không mình xin số điện thoại Thủy nhé, cám ơn nhiều !
Thường Dân núi Tản at 09/10/2011 09:16 am reply
Cám ơn bạn. số của TH:0912453567( TH không có blgo ) Nhưng bạn là ai vậy, lại cùng tên với một người bạn của tôi?
Thép Rỉ at 09/02/2011 06:31 pm comment
Bài thơ thật hay.Đã sống làm người là đã mắc nợ đời và phải trả suốt đời chưa hết nợ,nợ cơm áo gạo tiền,nợ tình cảm với gia đình,xóm giềng,xã hội...Đó là những người không vay.Còn những người vay không trả thì suốt đời,suốt kiếp nợ mãi....theo luật nhân quả nhà Phật đấy.Chào bạn,chúc bạn vui.Mến!
Thường Dân núi Tản at 09/02/2011 08:14 pm reply
Sống có ý thức về sự tồn tại của mình là một thách thức. Thật khó khăn để làm tròn bổn phận và trách nhiệm. Cám ơn anh đã đọc và góp lời! Kính trọng!
Anna at 09/01/2011 03:43 pm comment
Đời là bể khổ vô biên .Trần gian chỉ là quán trọ.Cuộc sống là nợ đời phải trả mà thôi.
Thường Dân núi Tản at 09/01/2011 05:01 pm reply
Cám ơn bạn đã đọc và góp lời !
Poll at 09/01/2011 02:41 pm comment
"Sân khấu trần gian mịt mù khổ ải Bạn đã từng chán ngán cảnh đau thương Nhưng hãy bền gan chờ ngày chiến thắng Một hồi sau sẽ kết thúc tấn tuồng"                                        Thân mến!                                             
Thường Dân núi Tản at 09/01/2011 03:18 pm reply
Cám ơn bạn, mình cũng mong được như vậy. Xưa nay văn chương thường đứng về phe nước mắt, đứng về phía những ngươpì thiệt thòi, đau khổ. Bản thân nó chưa bao giờ bợ đỡ, cúi mình trước bọn trọc phú, bạo quyền. Bạn cầm bút chắc rõ hơn ai điều đó? Chúc Pôn có thêm tác phẩm mới. ( 4/9 này mình có công việc mấy ngày ở Hà Nội, nếu không bận gặp nhau chút đi, rất nhớ )
Mylove at 09/01/2011 10:38 am comment 
thơ anh hay quá. một bài thơ chứa đựng quá nhiều, anh nghĩ nhiều quá, nghĩ ít thôi anh , thư giãn bên chén trà, tận hưởng cuộc sống anh đang có. chúc anh ngay an vui , tràn ngập yêu thuơng
Thường Dân núi Tản at 09/01/2011 03:13 pm reply 
Cám ơn libra, Vốn dĩ từ lâu đã như vậy rồi. Với lại công việc viết hàng ngày cũng đã quen. Người ta có thể dừng cỗ máy thật dễ dàng, dừng suy nghĩ rất khó. Chúc em ngày cuối tuần và ngày lễ thật vui !
Minh Thu at 09/01/2011 09:43 am comment
Bài thơ HG hay hết nói ! Nhu cầu ta có mấy: Chủ yếu chén trà ..."chén đắng h giang" -Nợ lời yêu , nợ lời nói giữa đàng -Nợ yêu quê ...ngậm bút Chắc thêm nữa thời gian "tù ngục" sẽ nổ tung những khối óc mất thôi ! (biết bầy quạ vẫn đang rình mồi) " đất nước vẫn đứng lên" ! rừng xà nu...kêu gọi ? nợ em yêu ...lời yêu không nói để chí trai còn ngang dọc tung hoành
Thường Dân núi Tản at 09/01/2011 03:09 pm reply
Thực ra cuộc sống của bản thân không đến nỗi nào. (Có thể còn khá hơn một số người) Nhưng ta đâu có viết về mình và cho mình? Trong bối cảnh như hiện tại, còn cười cợt, còn vui vẻ được chẳng lạ lắm sao anh? Cái khốn nạn của cây angten là biết trước khi trời chưa bão, mà chưa có cách nào chống đỡ được. Cảm ơn anh đã chia sẻ và chúc anh có ngày nghỉ vui!
Minh Thu at 09/01/2011 09:09 am comment 
Số máy anh vẫn cũ mà : 0909 547 802 MT
Thường Dân núi Tản at 09/01/2011 03:04 pm reply 
Cám ơn anh!
kimle at 09/01/2011 07:53 am comment
Ai làm anh ghét hở? còn THẬT ĐÀNG GHÉT nữa chứ, bài thơ chứng  tỏ anh đang tự giận mình nữa kìa? sao thế anh? mật bí cho em nghe tí xem nào? mấy ngày kg sang thăm anh rồi, chúc anh vui và bình an nhé, em về đây, hy vọng em kg làm anh THẬT ĐÁNG GHÉT đâu héng?
Thường Dân núi Tản at 09/01/2011 03:04 pm reply
Không thể bưng tai bịt mắt Nhìn, nghe..Thêm bực chính mình KHông ai làm gì đâu Kim ạ. Chẳng qua thấy bất lực của bản thân thôi. Cám ơn em đã chia se và an ủi. Chúc em có nhiều may mắn và thành công !

Không có nhận xét nào: